Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 22: Tôi không đánh phụ nữ
Diêm Thầm tức giận xông lên, kéo cô gái ra khỏi vòng tay của Lâm Chương, nặng nề đẩy cô ngã lên trên ghế sofa, “Cút ra ngoài!”
Trên mặt cô gái nhỏ tràn đầy nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mờ mịt kinh ngạc.
“Diêm Thầm…” Lâm Chương kéo tay Diêm Thầm, đang định khuyên hắn.
Diêm Thầm liền quay đầu trừng anh, ánh mắt sắc lạnh như dao, hai tròng mắt phủ đầy tơ máu, khóe mắt ẩm ướt, nhưng khi đối diện với cái nhìn của Lâm Chương, khí thế của hắn sụp đổ trong nháy mắt, vẻ mặt tủi thân oan ức, hắn cắn chặt hàm răng ẩn nhẫn mà nghiêng đầu đi, không nhìn Lâm Chương nữa.
Trái tim Lâm Chương chợt nhói một cái, Diêm Thầm khàn giọng nói: “Em để cô ta đi đi, tôi không đánh phụ nữ.”
Linh hồn nhỏ bé của cô gái đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa rốt cuộc cũng quay về, cô kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chương, “Chị dâu, anh của em hình như thật sự mất trí nhớ.”
Diêm Thầm bỗng nhiên ngẩng đầu, “Cô gọi em ấy là gì?”
Cô gái chống tay xuống sofa để đứng lên, còn chưa kịp lau khô khóe mắt đã lại mở van khóc huhu, không kìm chế được mà nhào vào trong lòng Diêm Thầm, “Anh, hai người thật xấu xa, anh bị tai nạn mà mọi người lại nỡ giấu em lâu như vậy.”
Cô nhón chân sờ sờ đầu Diêm Thầm, nói: “Anh yên tâm, nếu như anh thật sự ngốc rồi thì sau này em vẫn sẽ chăm sóc dưỡng lão cho anh và chị dâu.”
“Tiểu Hi, anh của em chỉ tạm thời mất trí nhớ thôi, qua một thời gian nữa sẽ khôi phục, không có ngốc đâu.” Lâm Chương giải thích.
Diêm Thầm cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ phản ứng lại, khó có thể tin mà đánh giá cô gái trong lòng mình, “Em là Diêm Hi?”
Diêm Hi ngửa mặt lên, trách cứ: “Không phải em thì là ai, ngay cả em mà anh cũng không nhận ra, em quá đau lòng.”
Đệt…
Diêm Thầm lập tức muốn đào một cái hố chôn mình ngay tại chỗ, thế mà hắn lại nhầm Diêm Hi thành đối tượng ngoại tình của Lâm Chương, vừa nãy tâm tình còn mất khống chế như vậy.
Đối diện với ánh mắt đùa giỡn của Lâm Chương, mặt Diêm Thầm đột nhiên đỏ bừng lên.
Chẳng trách hắn không nhận ra Diêm Hi, hắn chỉ có ký ức của năm hai mươi tuổi, trong ấn tượng của hắn thì Diêm Hi vẫn còn là một đứa nhóc mười hai tuổi nhỏ tí, khác xa với cô gái dáng vẻ mảnh khảnh yêu kiều này.
“Dù Lâm Chương có là chị dâu em thì em cũng không thể tùy tiện nhào vào ngực em ấy, em cho rằng em còn nhỏ lắm à?” Diêm Thầm nhanh chóng bắt lỗi Diêm Hi trước.
Diêm Hi bĩu môi nói: “Còn không phải bởi vì mọi người gạt em à, nếu không phải em được nghỉ thì không rõ đến lúc nào em mới biết được việc này nữa.”
Nhìn thấy Diêm Hi tủi thân mân mê miệng, Diêm Thầm lại như được nhìn thấy đứa nhóc thối cả ngày chạy theo sau mông hắn, hắn ôm người vào trong lòng sau đó vỗ vai cô, “Anh không sao, xin lỗi đã làm em lo lắng.”
Diêm Hi nhất thời không kìm được, nước mắt rơi lã chã, hai ông anh trai hoảng hồn, quả nhiên em gái không dễ dỗ mà.
Ba người đều chưa ăn cơm tối, Lâm Chương đứng trong phòng bếp nấu ăn, Diêm Hi ở bên cạnh hỗ trợ, Diêm Thầm thì lên tầng tắm rửa thay quần áo.
“Chị dâu, sao nhìn anh em ngốc thế, đầu óc ảnh thật sự không có vấn đề gì chứ?” Diêm Hi giúp Lâm Chương rửa rau, tò mò hỏi.
“Hắn vẫn như vậy mà.” Chỉ là tuổi tác ngày càng lớn thì cũng phải từ từ trầm ổn lại, nhưng ở trước mặt Lâm Chương, Diêm Thầm vẫn luôn trông rất ngốc.
Diêm Hi nghiêng nghiêng đầu, tiến đến bên cạnh Lâm Chương nhỏ giọng hỏi anh: “Hiện tại anh em mất trí nhớ, vậy mấy hoa cỏ xung quanh còn tới tìm ảnh không?”
Tay đang thái rau của Lâm Chương dừng một chút, anh lắc đầu, “Anh không rõ, chắc là không có đâu.”
Với tính cách hiện tại của Diêm Thầm, nếu thật sự có người tới tìm hắn, chỉ sợ Diêm Thầm sẽ dọa khóc người ta, sau đó lại tìm Lâm Chương để tiếp tục chửi bới Diêm Thầm hai mươi tám tuổi.
“Anh của em chắc chắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh đâu, mấy người muốn nổi tiếng lúc nào cũng lắm mưu mô, anh trai em thật sự rất yêu anh, lần trước anh ấy về nhà, uống rượu tới mức say khướt mà anh lại không có ở đó, thế là anh em ôm lấy ba vừa khóc vừa gọi tên của anh đó.” Diêm Hi cúi thấp đầu, viền mắt ửng hồng.
“Chuyện khi nào thế?” Lâm Chương sửng sốt.
Diêm Hi hít hít mũi nói: “Đầu tháng ba năm nay.”
Đầu tháng ba, đúng là khoảng thời gian mà mối quan hệ của bọn họ đang trên đà tan vỡ, dự định chuẩn bị ly hôn.
Hóa ra Diêm Thầm cũng rất đau khổ ư, hay là hắn không muốn ly hôn?
Nhưng người đề xuất ly hôn là Diêm Thầm mà.
Lâm Chương không phải không biết hôn nhân của bọn họ xảy ra vấn đề, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn, nếu như Diêm Thầm nói cho anh biết những scandal kia đều là giả, đừng nên xem, vậy anh tin tưởng là được, anh chưa bao giờ cảm thấy bọn họ sẽ đi đến một bước này, nhưng cuối cùng dù cho anh có giả vờ câm điếc thì bọn họ vẫn phải đi tới bước đường này.
Bữa tối tương đối đơn giản, ngồi vào bàn có ba người thì hai người mắt sưng lên như quả óc chó.
“Tối nay em muốn ở lại.” Diêm Hi uống một ngụm nước trái cây rồi nói.
“Về nhà ngủ đi, một cô gái như em không tiện đâu.” Diêm Thầm trực tiếp từ chối.
Diêm Hi mắt điếc tai ngơ, cô nghiêng đầu làm nũng với Lâm Chương: “Chị dâu, anh trai bắt nạt em.”
Diêm Thầm thấy thế cũng không chịu kém cạnh, hắn nghiêng tới trước mặt Lâm Chương làm nũng: “Ca ca, Diêm Hi nó đổ oan cho tôi.”
“Anh, một thằng đàn ông cao to mét chín như anh mà cũng làm nũng, anh không thấy xấu hổ à?!” Diêm Hi trợn mắt, hóa ra anh của cô thiếu liêm sỉ đến mức đó?
“Lêu lêu… Anh làm nũng với vợ anh, ai cần em lo.” Diêm Thầm vô cùng thành thạo mà bộc lộ hết khía cạnh trẻ con của mình, làm cho Diêm Hi nổi cả da gà, cô muốn gọi điện thoại cho ba để ông đến thu phục cái tên yêu nghiệt này lại.
Lâm Chương bất lực xoa mi tâm, “Cơm sắp nguội rồi đó, mau ăn đi.”
Vì vậy hai chú gấu con ngoan ngoãn nghe lời ăn cơm.
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ