Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 17: Tôi cũng bị em mê hoặc rồi
“Lâm tổng đang họp.” Thư ký Tiền nói.
Diêm Thầm lạnh lùng hỏi, “Cậu là ai?”
Cậu thanh niên khẽ run một cái, nhanh chóng trả lời: “Chào ngài, tôi là Lý Dương – thư ký thực tập mới tới.”
“Diêm thiếu, thư ký sinh hoạt của Lâm tổng chuẩn bị nghỉ việc, trong khoảng thời gian này anh ấy vẫn luôn dẫn theo Tiểu Lý, hôm nay Tiểu Lý phải đi lấy cà vạt giúp Lâm tổng vì tối nay anh ấy còn phải tham gia một buổi tiệc từ thiện.” Thời gian thư ký Tiền làm việc cùng Lâm Chương không ngắn, bản lĩnh nghe lời đoán ý vô cùng nhuần nhuyễn, làm sao có thể không nhìn ra Diêm Thầm đang hiểu lầm thân phận của Lý Dương, bèn mau chóng giải thích.
Nghe thư ký Tiền nói thế, lông mày đang nhíu chặt của Diêm Thầm thoáng giãn ra, nhìn Lý Dương bằng ánh mắt hình viên đạn, tìm thư ký mới mà thôi, cần gì phải chọn cái đứa đẹp trai như vậy, mặc dù không đẹp bằng hắn nhưng Lý Dương vừa ra trường, thắng ở tuổi trẻ, hiện tại chẳng phải đang lưu hành thể loại trẻ trung đáng yêu đấy còn gì.
Lý Dương bị Diêm Thầm nhìn mà nơm nớp lo sợ, nụ cười trên mặt cứng ngắc, thư ký Tiền nhanh chóng bảo cậu ta để đồ xuống rồi trở về phòng làm việc.
Cũng may Diêm đại thiếu gia không trắng trợn làm khó c** nh* thực tập sinh này.
Diêm Thầm cầm cốc cà phê lên uống một hớp, vừa đánh giá bốn phía, vừa hỏi thư ký Tiền, “Lâm tổng của các cậu tuyển thư ký còn phải nhìn mặt à?”
“Đương nhiên không có, Tiểu Lý tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, là người thật thà chịu khó, Lâm tổng tuyển người đương nhiên là dựa vào nhân phẩm và năng lực rồi.” Thư ký Tiền nhanh chóng giải thích thay Lâm tổng.
Diêm Thầm liếc anh ta một cái, không lên tiếng, cái nhìn này dọa thư ký Tiền đổ mồ hôi lạnh, khô khan cười cười.
Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc Lâm Chương cũng tiến vào văn phòng trong vòng vây của cấp dưới, anh kéo giãn nơ cài để cho giọng nói hòa hoãn lại một tý, anh nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc bàn giao công việc với thư ký.
“Vâng, Lâm tổng.”
“Lâm tổng, Thường tổng vẫn đang chờ ngài ở phòng nghỉ.”
Lâm Chương nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng châm chọc, “Vậy để cho ông ta chờ đi, Đỉnh Nghiệp không thiếu ông ta một ngụm trà.”
Chờ tất cả mọi người tản đi, Lâm Chương đi tới ghế ngồi xuống, lúc này mới chú ý tới có một người đang ngồi trên ghế sô pha.
Hai mắt Diêm Thầm sáng lên dõi theo anh, anh còn chưa hỏi tại sao Diêm Thầm đến đây, Diêm Thầm đã kích động bước tới, chống tay lên bàn làm việc trước mặt anh: “Lâm Chương, em thật đẹp trai!”
“Làm sao bây giờ? Tôi thấy tim mình đập nhanh quá, tôi cũng bị em mê hoặc rồi!” Diêm Thầm nói lời buồn nôn vô cùng nghiêm túc, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của hắn khiến Lâm Chương không thể hoài nghi sự chân thành của hắn.
“Anh khoa trương quá rồi đó, tôi không làm gì cả mà.” Lâm Chương cảm giác hơi ngượng ngùng, anh rũ mi mắt xuống.
Bỗng nhiên Diêm Thầm cầm tay Lâm Chương đặt trên ngực chính mình, ánh mắt thẳng thắn mà nhiệt tình, nhìn chằm chằm anh nói: “Tôi không khoa trương, tôi nói thật mà.”
Nhịp đập kịch liệt dưới lòng bàn tay khiến Lâm Chương cảm thấy như bị phỏng, tim Diêm Thầm đập rất nhanh, như là dùi trống gõ vào tay anh.
Lâm Chương hơi co tay lại, muốn rút tay về, anh có chút không chống đỡ được.
“Có phải đập rất nhanh không?” Diêm Thầm chậm rãi lộ ra nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Lâm Chương giật mình, ngón tay hơi cong lại, ậm ờ trả lời: “Ừm… Ờm.”
“Đúng rồi, tôi mang bữa trưa cho em đây, canh này ăn ngon lắm đó, ăn nhanh đi không nguội.” Diêm Thầm buông tay anh ra để mở hộp giữ nhiệt, chất lượng của chiếc hộp này rất tốt, đựng lâu vậy rồi mà canh bên trong vẫn nóng hổi.
Dạ dày bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói, lúc này Lâm Chương mới nhớ tới bản thân chưa ăn trưa.
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ