Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Chương 93
Cô không thể mong đợi một nàng tiên cá sẽ có cảm giác xấu hổ được
*
Ngồi bên đống lửa trại, từ từ nhào đất trên tay thành một quả cầu dài hình giọt nước giống như đang nhào bột, cho ngón tay vào trong cục bùn rồi dần dàn đều theo các lỗ do ngón tay chọc để mở rộng vách bên trong cho đến khi được nhào thành hình dạng mong muốn, sau khi sấy khô sẽ được nung trong lò đất sét.
Vân Khê nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa trong bếp.
Bàn tay cô dính đầy bùn, giữa các móng tay cũng có bụi bẩn, cô rửa tay bên bờ hồ, sau đó đặt đôi tay gần như lạnh cóng lên bếp để hơ.
Từ mùa thu đến mùa đông, khi tuyết đầu mùa rơi, Vân Khê nung những chiếc bình gốm ba chân và những chiếc kiềng gốm.
May mắn thay, trước đây cô đã đến thăm viện bảo tàng khá thường xuyên. Vân Khê vẫn có thể nhớ được những đồ gốm có hình dạng kỳ lạ từ thời xa xưa của thế giới loài người. Cô nhớ lại hình dáng của những chiếc ấm gốm đó, kẹp ba chân đất sét ở dưới đáy, hình dáng thân nồi có vòi và tay cầm dùng làm ấm đun nước, nồi có thân tròn, hai tai, nắp bằng gốm dùng làm chân máy để nấu thức ăn.
Đồ gốm ba chân có thể đặt cố định trên lò đất để nướng hoặc có thể đặt cố định trên mặt đất.
Ngoài ra, Vân Khê còn nung một số bình gốm để đựng trái cây rừng khô và thịt hun khói. Nung một số bát gốm, Miểu Miểu có hai chiếc bát có in hình bàn chân mèo. Trên thành bát của Thương Nguyệt là hình vẽ đơn giản về một con cá. Trên thành bát của Vân Khê là hình vẽ đơn giản về hình cây gậy.
Trước đây, khi đến thăm các viện bảo tàng và đi ngang qua phòng triển lãm thời đồ đá, cô luôn nhìn xuống những chiếc chum đất rách nát, kém hấp dẫn trong tủ trưng bày.
So với đồ gốm trong tủ trưng bày của các triều đại Đường, Tống, Minh và Thanh, những chiếc chum bằng đất không có tay nghề tinh xảo, hoa văn lộng lẫy và ánh sáng rực rỡ, dường như không đáng nhắc đến.
Bây giờ lại lạc vào thời đại này, cô mới thực sự hiểu rằng vẻ đẹp không bao giờ là vẻ bề ngoài mà là sự bàng hoàng, vui sướng đến từ hư không.
Một đống đất, một ngọn lửa, sự kết hợp giữa đất và lửa, một vật thể hoàn toàn mới ra đời.
Những chiếc bình đất sét thông thường này đã mang theo những thay đổi chấn động địa cầu.
Bên ngoài hang động, bông tuyết đang rơi. Vân Khê dùng chân gốm nấu một nồi canh cá nóng hổi.
Cô và Thương Nguyệt uống canh cá trong bát, cả hai đều phát ra những tiếng ực thô lỗ.
Súp bốc khói từ miệng vào bụng, làm ấm lục phủ ngũ tạng, Vân Khê thở dài nhẹ nhõm.
Đây là thực phẩm cô nên ăn vào mùa đông...
Trước mắt, cô không muốn chạm vào thịt nướng nữa.
Miểu Miểu cũng có một bát canh cá được đặt dưới đất, nó chậm rãi liếm liếm.
Vân Khê mỉm cười hỏi Thương Nguyệt: "Có ngon không? Cô có thích không?"
Ăn xong một bát, Thương Nguyệt liếm môi, gật đầu, lại muốn một bát khác.
Vân Khê mỉm cười, phục vụ nàng một bát khác.
Thật tốt, có thể ăn ngon đến như vậy.
*
Hạ qua đông đến, thu thu đông tàng.
Khi mùa đông đến gần, trên đảo rõ ràng có ít thức ăn hơn.
Sau một trận tuyết rơi dày đặc, toàn bộ hòn đảo mất đi màu sắc mùa thu rực rỡ và được bao phủ bởi màu bạc, bao phủ trong màu trắng tĩnh lặng.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, Thương Nguyệt không còn ra ngoài săn bắn mỗi ngày nữa.
Lần trước Thương Nguyệt đi săn, Vân Khê đợi từ sáng sớm cho đến tối, Thương Nguyệt mới kéo theo một con lợn rừng về.
Đi săn mất nhiều thời gian hơn, vì tiết kiệm lương thực, mỗi lần Vân Khê đều nấu chín thức ăn theo một phương pháp.
Nấu thức ăn cùng canh sẽ dễ sinh ra cảm giác chắc bụng hơn.
Nấu một nồi thịt trộn với các loại trái cây rừng, hạt dẻ, khoai lang Thương Nguyệt hái vào mùa thu, một con lợn rừng có thể ăn được khoảng một tháng.
Với đồ gốm, việc nấu mỡ lợn trở nên dễ dàng hơn.
Vân Khê cắt thịt lợn rừng lấy mỡ, nấu một hũ mỡ thơm.
Đáng tiếc là trong tháng lạnh nhất của mùa đông, mọi thứ đều trắng xóa, không có rau xanh, nếu không có thể làm món rau rừng xào tóp mỡ.
Ngoài mỡ lợn, cô còn nhờ Thương Nguyệt bắt một con rắn nhỏ, đun sôi để làm dầu rắn nhằm dưỡng ẩm, bảo vệ đôi tay của cô trong mùa đông.
Năm ngoái cô bị tê cóng rất lâu, năm nay mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều bôi một lớp dầu rắn lên tay.
Mùa thu này, ban ngày Vân Khê bận rộn làm đồ gốm, ban đêm may quần áo bằng da thú, hun khói thịt, dự trữ một nửa số trái cây sấy khô trong hang, tất cả đều là Thương Nguyệt vất vả hái và phơi khô.
Vân Khê phát hiện Thương Nguyệt rất thích được khen ngợi, mỗi lần được khen ngợi nàng đều cố gắng hơn.
Vì vậy, mỗi ngày Vân Khê đều sẽ ghé vào tai nàng, nói với nàng những "lời ngon tiếng ngọt".
Nào là "cô thật thông minh", "cô thật tuyệt vời" và "tôi sẽ không thể làm được món ăn ngon như vậy nếu không có cô", không ngừng bắn ra viên đạn bọc đường
Trước đây Vân Khê chưa bao giờ thường xuyên khen ngợi ai như vậy, lời khen chân thành thực ra là biểu hiện của cảm xúc bên trong. Sau khi nói nhiều, cô có thể tự nhiên nói ra một số từ mà trước đây cô thấy nhàm chán và kinh tởm.
Ví dụ như Thương Nguyệt đi săn rất lâu, sau khi trở về sẽ bám sát bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và háo hức, đuôi quấn chặt quanh eo cô.
Cô giả vờ thản nhiên hỏi: "Sao cô nhìn tôi như vậy thế? Nhớ tôi sao?"
Cô dạy Thương Nguyệt ý nghĩa của từ "nhớ".
Thương Nguyệt a a a a, dịu dàng nhìn cô, khẽ nói với cô: Đi trên con đường quen thuộc, tôi sẽ nghĩ đến cô khi xung quanh tĩnh lặng, tôi sẽ nghĩ đến cô khi nhìn thấy những loài cây quen thuộc, tôi sẽ nghĩ đến cô khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cô nghe xong, tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt bình thản, bình tĩnh nói: "Nếu cứ lơ là, sẽ không bắt được con mồi."
Thương Nguyệt vội vàng giải thích: "Bắt được bắt được, tôi có thể chạy nhanh."
Khi nói lời này, nàng cũng muốn đặt con mồi bắt được trước mặt Vân Khê, để Vân Khê nhìn thấy, đồng thời để Vân Khê biết rằng cho dù bị nàng phân tâm, cũng sẽ không trì hoãn việc săn mồi của bản thân.
Vân Khê che mắt, nói đùa với nàng: "Ôi, mắt tôi mù rồi, không thấy được."
Biết đó là trò đùa, nàng nắm lấy tay cô, cho cô chạm vào con mồi. Sau đó, nàng cảm thấy tay cô ấm áp nên nắm lấy, siết ở lòng bàn tay, giữ ấm cho bản thân.
Ngoài trái cây rừng, nàng còn hái rất nhiều hạt dẻ và khoai lang.
Nàng nhớ mùi thơm của cả hai loại thực phẩm này.
Nàng không chỉ chọn hòn đảo này mà còn sang hòn đảo bên cạnh để đi dạo.
Trên hòn đảo kế, nàng gặp những nàng tiên cá khác.
Hạt dẻ và khoai lang không có trong khẩu phần ăn của những nàng tiên cá đó, khi nàng tiên cá nhìn thấy nàng hái chúng, họ chỉ hét lên để đuổi đi chứ không hề làm hại nàng.
Trừ khi họ xâm chiếm lãnh thổ của nhau, hoặc cướp thức ăn hoặc bạn tình của nhau, các nàng tiên cá thường không giết đồng loại của mình.
Sau đó, nàng dừng săn bắn ở hòn đảo kế.
Nếu tùy ý bước vào lãnh địa của người cá khác sẽ rất dễ bị đánh.
Khi còn nhỏ, nàng đã bơi rất lâu trên biển để đến được những hòn đảo khác. Vì tò mò, nàng chạy đến chơi ở lãnh thổ của những nàng tiên cá khác nhưng bị họ đánh đập.
Phần thân trên của nàng không có vảy nên không những không đánh bại được những kẻ phủ đầy vảy mà còn bị họ ghét bỏ.
*
Trước mùa đông, Vân Khê có thể chứng kiến những đàn chim di cư nhiều lần trong ngày.
Những con chim lớn nhỏ bay từng đàn rồi bay đi, nhìn thấy lông chim rủ xuống bên hồ, chúng không dám đáp xuống uống nước.
Sau khi mùa đông đến, không còn thấy những đàn chim che kín bầu trời nữa, thỉnh thoảng có một, hai chú chim lẻ loi bay trên bầu trời trắng xóa.
Vân Khê nhặt lông chim bên hồ, thay vào đó đặt một ít thịt, chỉ đơn giản là đặt một cái bẫy bên cạnh những miếng thịt, xem có thể bắt được một hai con chim hay không.
Nhiệt độ giảm mạnh, hồ nước biến thành băng đúng như dự đoán.
Khi cửa hang không có tuyết, mỗi buổi sáng Vân Khê sẽ đi bộ đến hồ nước, gọt bỏ những khối băng dày mang về hang nấu, cho nước đun sôi vào hang rồi dùng da động vật bọc nồi gốm lại để tránh bị đóng băng trở lại.
Khi Thương Nguyệt cần bổ sung nước, cô sẽ uống nước trực tiếp từ nồi đất.
Vân Khê đã chế tạo thêm một bếp đất sét nhỏ làm bếp đun nước nóng đặc biệt.
Cô thích uống nước ấm, nước trong ấm đun sôi vào buổi sáng, buổi chiều trở nên lạnh hoàn toàn, cần hâm nóng lại trước khi uống.
Miểu Miểu không còn đến hồ uống nước nữa, Vân Khê sẽ đổ bát cho nó rồi đặt vào trong hang.
Tổ rơm của Miểu Miểu cũng được chuyển vào hang.
Một miếng da thú có lông được đặt trên chiếu rơm, ban đêm ngủ ngay cạnh giường của cả hai, thỉnh thoảng nó cũng chui vào giường dùng cơ thể con người để sưởi ấm.
Dù sao Miểu Miểu cũng là động vật máu nóng, lông mịn như một chiếc chăn nhỏ, Vân Khê sẵn lòng cho nó bò lên giường ôm cô như một chiếc lò sưởi nhỏ.
Thương Nguyệt thì khác, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo, luôn thích ngủ bên cạnh cơ thể con người.
Vân Khê không chịu được nhiệt độ thấp của nàng, lập tức đem con mèo ấm áp nhét vào lòng nàng.
Con mèo và nàng tiên cá cùng lúc kêu meo meo a a phản đối.
Vân Khê mặc kệ, mình ngủ ngon là được.
Thỉnh thoảng Miểu Miểu ra ngoài bắt chim bắt chuột, nhưng mỗi lần ăn, Thương Nguyệt đều cho nó một ít khẩu phần, dần quen với việc được cho ăn nên không đi ra ngoài nhiều nữa, hoạt động của nó chỉ giới hạn ở trong hang động và bụi rậm ở cửa hang.
Khi chân nó lạnh vì chơi tuyết, nó sẽ bò vào lò bùn để giữ ấm.
Lò đất sét đã bị khói đen từ lâu, sau khi ra khỏi lò đất, cơ thể nó cũng đen như mực, giống như thợ mỏ đang đốt than.
Tuyết đã rơi trong nhiều ngày, một lớp dày đã tích tụ ở lối vào hang.
Vân Khê nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của Miểu Miểu, một tay ôm nó, tay kia nắm một nắm tuyết, lấy tuyết chà xát bộ lông dài của nó.
Cô nhớ rằng vào mùa đông ở thế giới loài người, có rất nhiều loài động vật lăn lộn trong tuyết để tắm.
Miểu Miểu bị chà đến mức kêu "meo meo meo meo".
Thương Nguyệt sưởi ấm bên đống lửa nhìn thấy Vân Khê đang tắm cho mèo, vội vàng từ đống lửa đi tới, sau đó bốc một nắm tuyết xoa xoa trên người Miểu Miểu, xoa một lúc rồi cũng nằm xuống tuyết lăn lộn, muốn dùng tuyết rửa đuôi, cũng không ngừng nhìn Vân Khê.
Vân Khê ý thức được ý tứ của nàng, tặc lưỡi: "Tôi tắm mèo xong còn phải kỳ đuôi cho cô nữa à? Hai người là bà nội tôi sao?"
Tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng sau khi Vân Khê tắm rửa sạch sẽ cho Miểu Miểu, cô vẫn bước đến chỗ nàng tiên cá đang đắm mình.
Vảy cá trên đuôi có chút sắc bén, Vân Khê cũng không dám dùng tay xoa qua lại.
Cô dùng tay trái nắm một nắm tuyết đổ lên đuôi cá, tay phải quấn một mảnh lông thú rồi lau qua lau lại trên đuôi cá.
Vừa lau, cô vừa lẩm bẩm phàn nàn: "Mấy ngày nay cô ở nhà nên chẳng bẩn chút nào cả."
Thương Nguyệt giả vờ như không nghe thấy, lăn lộn hai lần trong tuyết, dưới sự vuốt ve của Vân Khê, nàng kêu a a thoải mái đến mức vảy căng ra, đóng mở.
Thỉnh thoảng Vân Khê ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy vảy trên eo và bụng của nàng đang mở ra, thản nhiên nhìn rồi sững người.
Cô sợ đến mức lập tức đánh rơi mảnh vải trên tay, quay lưng lại, hai má đỏ bừng, khẽ mắng: "Ban ngày ban mặt, cô, cô..."
Cô, cô, cô. Nói nữa ngày, cũng không biết nói gì cho phải.
Cô không thể mong đợi một nàng tiên cá lại có cảm giác xấu hổ.
Làm thế nào một nàng tiên cá có thể biết cái gì nên lộ, cái gì không nên lộ đây?
Cô thở dài, quay người lại thì thấy Thương Nguyệt đang nằm trên tuyết, lo lắng nhìn cô.
Một người một cá nhìn nhau một lúc, sau đó Thương Nguyệt thấp giọng kêu a a a a, nhìn đi nơi khác, đuôi nhẹ vẫy trên mặt đất.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Thoải mái quá nên vô tình... (ngượng ngùng vẫy đuôi)
- -
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều
Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
*
Ngồi bên đống lửa trại, từ từ nhào đất trên tay thành một quả cầu dài hình giọt nước giống như đang nhào bột, cho ngón tay vào trong cục bùn rồi dần dàn đều theo các lỗ do ngón tay chọc để mở rộng vách bên trong cho đến khi được nhào thành hình dạng mong muốn, sau khi sấy khô sẽ được nung trong lò đất sét.
Vân Khê nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa trong bếp.
Bàn tay cô dính đầy bùn, giữa các móng tay cũng có bụi bẩn, cô rửa tay bên bờ hồ, sau đó đặt đôi tay gần như lạnh cóng lên bếp để hơ.
Từ mùa thu đến mùa đông, khi tuyết đầu mùa rơi, Vân Khê nung những chiếc bình gốm ba chân và những chiếc kiềng gốm.
May mắn thay, trước đây cô đã đến thăm viện bảo tàng khá thường xuyên. Vân Khê vẫn có thể nhớ được những đồ gốm có hình dạng kỳ lạ từ thời xa xưa của thế giới loài người. Cô nhớ lại hình dáng của những chiếc ấm gốm đó, kẹp ba chân đất sét ở dưới đáy, hình dáng thân nồi có vòi và tay cầm dùng làm ấm đun nước, nồi có thân tròn, hai tai, nắp bằng gốm dùng làm chân máy để nấu thức ăn.
Đồ gốm ba chân có thể đặt cố định trên lò đất để nướng hoặc có thể đặt cố định trên mặt đất.
Ngoài ra, Vân Khê còn nung một số bình gốm để đựng trái cây rừng khô và thịt hun khói. Nung một số bát gốm, Miểu Miểu có hai chiếc bát có in hình bàn chân mèo. Trên thành bát của Thương Nguyệt là hình vẽ đơn giản về một con cá. Trên thành bát của Vân Khê là hình vẽ đơn giản về hình cây gậy.
Trước đây, khi đến thăm các viện bảo tàng và đi ngang qua phòng triển lãm thời đồ đá, cô luôn nhìn xuống những chiếc chum đất rách nát, kém hấp dẫn trong tủ trưng bày.
So với đồ gốm trong tủ trưng bày của các triều đại Đường, Tống, Minh và Thanh, những chiếc chum bằng đất không có tay nghề tinh xảo, hoa văn lộng lẫy và ánh sáng rực rỡ, dường như không đáng nhắc đến.
Bây giờ lại lạc vào thời đại này, cô mới thực sự hiểu rằng vẻ đẹp không bao giờ là vẻ bề ngoài mà là sự bàng hoàng, vui sướng đến từ hư không.
Một đống đất, một ngọn lửa, sự kết hợp giữa đất và lửa, một vật thể hoàn toàn mới ra đời.
Những chiếc bình đất sét thông thường này đã mang theo những thay đổi chấn động địa cầu.
Bên ngoài hang động, bông tuyết đang rơi. Vân Khê dùng chân gốm nấu một nồi canh cá nóng hổi.
Cô và Thương Nguyệt uống canh cá trong bát, cả hai đều phát ra những tiếng ực thô lỗ.
Súp bốc khói từ miệng vào bụng, làm ấm lục phủ ngũ tạng, Vân Khê thở dài nhẹ nhõm.
Đây là thực phẩm cô nên ăn vào mùa đông...
Trước mắt, cô không muốn chạm vào thịt nướng nữa.
Miểu Miểu cũng có một bát canh cá được đặt dưới đất, nó chậm rãi liếm liếm.
Vân Khê mỉm cười hỏi Thương Nguyệt: "Có ngon không? Cô có thích không?"
Ăn xong một bát, Thương Nguyệt liếm môi, gật đầu, lại muốn một bát khác.
Vân Khê mỉm cười, phục vụ nàng một bát khác.
Thật tốt, có thể ăn ngon đến như vậy.
*
Hạ qua đông đến, thu thu đông tàng.
Khi mùa đông đến gần, trên đảo rõ ràng có ít thức ăn hơn.
Sau một trận tuyết rơi dày đặc, toàn bộ hòn đảo mất đi màu sắc mùa thu rực rỡ và được bao phủ bởi màu bạc, bao phủ trong màu trắng tĩnh lặng.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, Thương Nguyệt không còn ra ngoài săn bắn mỗi ngày nữa.
Lần trước Thương Nguyệt đi săn, Vân Khê đợi từ sáng sớm cho đến tối, Thương Nguyệt mới kéo theo một con lợn rừng về.
Đi săn mất nhiều thời gian hơn, vì tiết kiệm lương thực, mỗi lần Vân Khê đều nấu chín thức ăn theo một phương pháp.
Nấu thức ăn cùng canh sẽ dễ sinh ra cảm giác chắc bụng hơn.
Nấu một nồi thịt trộn với các loại trái cây rừng, hạt dẻ, khoai lang Thương Nguyệt hái vào mùa thu, một con lợn rừng có thể ăn được khoảng một tháng.
Với đồ gốm, việc nấu mỡ lợn trở nên dễ dàng hơn.
Vân Khê cắt thịt lợn rừng lấy mỡ, nấu một hũ mỡ thơm.
Đáng tiếc là trong tháng lạnh nhất của mùa đông, mọi thứ đều trắng xóa, không có rau xanh, nếu không có thể làm món rau rừng xào tóp mỡ.
Ngoài mỡ lợn, cô còn nhờ Thương Nguyệt bắt một con rắn nhỏ, đun sôi để làm dầu rắn nhằm dưỡng ẩm, bảo vệ đôi tay của cô trong mùa đông.
Năm ngoái cô bị tê cóng rất lâu, năm nay mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều bôi một lớp dầu rắn lên tay.
Mùa thu này, ban ngày Vân Khê bận rộn làm đồ gốm, ban đêm may quần áo bằng da thú, hun khói thịt, dự trữ một nửa số trái cây sấy khô trong hang, tất cả đều là Thương Nguyệt vất vả hái và phơi khô.
Vân Khê phát hiện Thương Nguyệt rất thích được khen ngợi, mỗi lần được khen ngợi nàng đều cố gắng hơn.
Vì vậy, mỗi ngày Vân Khê đều sẽ ghé vào tai nàng, nói với nàng những "lời ngon tiếng ngọt".
Nào là "cô thật thông minh", "cô thật tuyệt vời" và "tôi sẽ không thể làm được món ăn ngon như vậy nếu không có cô", không ngừng bắn ra viên đạn bọc đường
Trước đây Vân Khê chưa bao giờ thường xuyên khen ngợi ai như vậy, lời khen chân thành thực ra là biểu hiện của cảm xúc bên trong. Sau khi nói nhiều, cô có thể tự nhiên nói ra một số từ mà trước đây cô thấy nhàm chán và kinh tởm.
Ví dụ như Thương Nguyệt đi săn rất lâu, sau khi trở về sẽ bám sát bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và háo hức, đuôi quấn chặt quanh eo cô.
Cô giả vờ thản nhiên hỏi: "Sao cô nhìn tôi như vậy thế? Nhớ tôi sao?"
Cô dạy Thương Nguyệt ý nghĩa của từ "nhớ".
Thương Nguyệt a a a a, dịu dàng nhìn cô, khẽ nói với cô: Đi trên con đường quen thuộc, tôi sẽ nghĩ đến cô khi xung quanh tĩnh lặng, tôi sẽ nghĩ đến cô khi nhìn thấy những loài cây quen thuộc, tôi sẽ nghĩ đến cô khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cô nghe xong, tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt bình thản, bình tĩnh nói: "Nếu cứ lơ là, sẽ không bắt được con mồi."
Thương Nguyệt vội vàng giải thích: "Bắt được bắt được, tôi có thể chạy nhanh."
Khi nói lời này, nàng cũng muốn đặt con mồi bắt được trước mặt Vân Khê, để Vân Khê nhìn thấy, đồng thời để Vân Khê biết rằng cho dù bị nàng phân tâm, cũng sẽ không trì hoãn việc săn mồi của bản thân.
Vân Khê che mắt, nói đùa với nàng: "Ôi, mắt tôi mù rồi, không thấy được."
Biết đó là trò đùa, nàng nắm lấy tay cô, cho cô chạm vào con mồi. Sau đó, nàng cảm thấy tay cô ấm áp nên nắm lấy, siết ở lòng bàn tay, giữ ấm cho bản thân.
Ngoài trái cây rừng, nàng còn hái rất nhiều hạt dẻ và khoai lang.
Nàng nhớ mùi thơm của cả hai loại thực phẩm này.
Nàng không chỉ chọn hòn đảo này mà còn sang hòn đảo bên cạnh để đi dạo.
Trên hòn đảo kế, nàng gặp những nàng tiên cá khác.
Hạt dẻ và khoai lang không có trong khẩu phần ăn của những nàng tiên cá đó, khi nàng tiên cá nhìn thấy nàng hái chúng, họ chỉ hét lên để đuổi đi chứ không hề làm hại nàng.
Trừ khi họ xâm chiếm lãnh thổ của nhau, hoặc cướp thức ăn hoặc bạn tình của nhau, các nàng tiên cá thường không giết đồng loại của mình.
Sau đó, nàng dừng săn bắn ở hòn đảo kế.
Nếu tùy ý bước vào lãnh địa của người cá khác sẽ rất dễ bị đánh.
Khi còn nhỏ, nàng đã bơi rất lâu trên biển để đến được những hòn đảo khác. Vì tò mò, nàng chạy đến chơi ở lãnh thổ của những nàng tiên cá khác nhưng bị họ đánh đập.
Phần thân trên của nàng không có vảy nên không những không đánh bại được những kẻ phủ đầy vảy mà còn bị họ ghét bỏ.
*
Trước mùa đông, Vân Khê có thể chứng kiến những đàn chim di cư nhiều lần trong ngày.
Những con chim lớn nhỏ bay từng đàn rồi bay đi, nhìn thấy lông chim rủ xuống bên hồ, chúng không dám đáp xuống uống nước.
Sau khi mùa đông đến, không còn thấy những đàn chim che kín bầu trời nữa, thỉnh thoảng có một, hai chú chim lẻ loi bay trên bầu trời trắng xóa.
Vân Khê nhặt lông chim bên hồ, thay vào đó đặt một ít thịt, chỉ đơn giản là đặt một cái bẫy bên cạnh những miếng thịt, xem có thể bắt được một hai con chim hay không.
Nhiệt độ giảm mạnh, hồ nước biến thành băng đúng như dự đoán.
Khi cửa hang không có tuyết, mỗi buổi sáng Vân Khê sẽ đi bộ đến hồ nước, gọt bỏ những khối băng dày mang về hang nấu, cho nước đun sôi vào hang rồi dùng da động vật bọc nồi gốm lại để tránh bị đóng băng trở lại.
Khi Thương Nguyệt cần bổ sung nước, cô sẽ uống nước trực tiếp từ nồi đất.
Vân Khê đã chế tạo thêm một bếp đất sét nhỏ làm bếp đun nước nóng đặc biệt.
Cô thích uống nước ấm, nước trong ấm đun sôi vào buổi sáng, buổi chiều trở nên lạnh hoàn toàn, cần hâm nóng lại trước khi uống.
Miểu Miểu không còn đến hồ uống nước nữa, Vân Khê sẽ đổ bát cho nó rồi đặt vào trong hang.
Tổ rơm của Miểu Miểu cũng được chuyển vào hang.
Một miếng da thú có lông được đặt trên chiếu rơm, ban đêm ngủ ngay cạnh giường của cả hai, thỉnh thoảng nó cũng chui vào giường dùng cơ thể con người để sưởi ấm.
Dù sao Miểu Miểu cũng là động vật máu nóng, lông mịn như một chiếc chăn nhỏ, Vân Khê sẵn lòng cho nó bò lên giường ôm cô như một chiếc lò sưởi nhỏ.
Thương Nguyệt thì khác, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo, luôn thích ngủ bên cạnh cơ thể con người.
Vân Khê không chịu được nhiệt độ thấp của nàng, lập tức đem con mèo ấm áp nhét vào lòng nàng.
Con mèo và nàng tiên cá cùng lúc kêu meo meo a a phản đối.
Vân Khê mặc kệ, mình ngủ ngon là được.
Thỉnh thoảng Miểu Miểu ra ngoài bắt chim bắt chuột, nhưng mỗi lần ăn, Thương Nguyệt đều cho nó một ít khẩu phần, dần quen với việc được cho ăn nên không đi ra ngoài nhiều nữa, hoạt động của nó chỉ giới hạn ở trong hang động và bụi rậm ở cửa hang.
Khi chân nó lạnh vì chơi tuyết, nó sẽ bò vào lò bùn để giữ ấm.
Lò đất sét đã bị khói đen từ lâu, sau khi ra khỏi lò đất, cơ thể nó cũng đen như mực, giống như thợ mỏ đang đốt than.
Tuyết đã rơi trong nhiều ngày, một lớp dày đã tích tụ ở lối vào hang.
Vân Khê nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của Miểu Miểu, một tay ôm nó, tay kia nắm một nắm tuyết, lấy tuyết chà xát bộ lông dài của nó.
Cô nhớ rằng vào mùa đông ở thế giới loài người, có rất nhiều loài động vật lăn lộn trong tuyết để tắm.
Miểu Miểu bị chà đến mức kêu "meo meo meo meo".
Thương Nguyệt sưởi ấm bên đống lửa nhìn thấy Vân Khê đang tắm cho mèo, vội vàng từ đống lửa đi tới, sau đó bốc một nắm tuyết xoa xoa trên người Miểu Miểu, xoa một lúc rồi cũng nằm xuống tuyết lăn lộn, muốn dùng tuyết rửa đuôi, cũng không ngừng nhìn Vân Khê.
Vân Khê ý thức được ý tứ của nàng, tặc lưỡi: "Tôi tắm mèo xong còn phải kỳ đuôi cho cô nữa à? Hai người là bà nội tôi sao?"
Tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng sau khi Vân Khê tắm rửa sạch sẽ cho Miểu Miểu, cô vẫn bước đến chỗ nàng tiên cá đang đắm mình.
Vảy cá trên đuôi có chút sắc bén, Vân Khê cũng không dám dùng tay xoa qua lại.
Cô dùng tay trái nắm một nắm tuyết đổ lên đuôi cá, tay phải quấn một mảnh lông thú rồi lau qua lau lại trên đuôi cá.
Vừa lau, cô vừa lẩm bẩm phàn nàn: "Mấy ngày nay cô ở nhà nên chẳng bẩn chút nào cả."
Thương Nguyệt giả vờ như không nghe thấy, lăn lộn hai lần trong tuyết, dưới sự vuốt ve của Vân Khê, nàng kêu a a thoải mái đến mức vảy căng ra, đóng mở.
Thỉnh thoảng Vân Khê ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy vảy trên eo và bụng của nàng đang mở ra, thản nhiên nhìn rồi sững người.
Cô sợ đến mức lập tức đánh rơi mảnh vải trên tay, quay lưng lại, hai má đỏ bừng, khẽ mắng: "Ban ngày ban mặt, cô, cô..."
Cô, cô, cô. Nói nữa ngày, cũng không biết nói gì cho phải.
Cô không thể mong đợi một nàng tiên cá lại có cảm giác xấu hổ.
Làm thế nào một nàng tiên cá có thể biết cái gì nên lộ, cái gì không nên lộ đây?
Cô thở dài, quay người lại thì thấy Thương Nguyệt đang nằm trên tuyết, lo lắng nhìn cô.
Một người một cá nhìn nhau một lúc, sau đó Thương Nguyệt thấp giọng kêu a a a a, nhìn đi nơi khác, đuôi nhẹ vẫy trên mặt đất.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Thoải mái quá nên vô tình... (ngượng ngùng vẫy đuôi)
- -
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều
Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Story
Chương 93
10.0/10 từ 17 lượt.