Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Chương 50
Lắng nghe nhịp đập nơi ngực trái của nàng
*
Con quái vật ngồi xổm trên cành cây cũng phát ra một tiếng hét.
Gần như ngay lúc Vân Khê hét lên, Thương Nguyệt đã cúi người xuống, ôm chặt lấy cô, lùi lại nửa bước.
Thương Nguyệt ngẩng đầu nhìn vật kia, phát ra một tiếng dọa nạt.
Quái vật mặt trắng ngồi xổm trên cây có gương mặt cực kỳ xấu xí, miệng lồi, mũi dài, mắt đậu xanh, má trắng sữa, mũi đen, cơ thể toàn lông đen.
Nghe thấy tiếng Thương Nguyệt kêu, chiếc đuôi của nó xù lông lên, lập tức đứng dậy nhảy lên nhảy xuống giữa các cành cây, có những cành cách nhau vài mét, có thể dễ dàng nhảy qua.
Sau vài lần nhảy và leo trèo, nó biến mất.
Thương Nguyệt a a a a an ủi Vân Khê.
Vân Khê vẫn còn sợ hãi.
Đó là một con khỉ...
Con khỉ cực kỳ xấu xí!
Cũng may nó không hung hãn, có vẻ cũng không lớn gan lắm, khi cô hét lên, nó cũng sợ hãi hét theo.
Vân Khê lau mồ hôi không tồn tại trên trán, rút một chiếc lá lớn, bất chấp cơn mưa phùn nói với Thương Nguyệt: "Được rồi, tôi không sao đâu. Chúng ta tiếp tục đi thôi, con khỉ đó... chắc không phải mối đe dọa gì đâu."
Nó không đe dọa đến con người hay tiên cá nên Thương Nguyệt đã để nó đi.
Đương nhiên, cũng có khả năng Thương Nguyệt không thể trèo cây, không bắt được nó...
Thương Nguyệt a a vài tiếng, không biết mình đang nói gì.
Có lẽ là những từ mà nàng không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ của con người.
"Rầm rầm."
Trên bầu trời nổi lên sấm sét, Thương Nguyệt co rúm lại, tốc độ nhanh hơn, Vân Khê nằm trên lưng nàng, khó có thể nhìn thấy đường đi, chỉ có thể nhìn thấy cành lá bay qua.
Cuối cùng cũng đến cửa hang Miệng Cá Sấu, Thương Nguyệt nghe thấy tiếng sấm, lập tức vội vàng quay về hang ẩn nấp. Vân Khê vỗ vai bảo nàng dừng lại: "Đừng vào trong, trú mưa ở đây đi, chút nữa sẽ tạnh thôi."
Thương Nguyệt: "A a a a."
Nghe có vẻ miễn cưỡng.
Chạy quá nhanh, gió xéo và mưa phùn thổi vào người, gần như ướt nửa người, chiếc lá lớn trên đầu không có tác dụng gì, Vân Khê vứt chiếc lá đi, nhảy xuống lưng Thương Nguyệt, nói: "Chút nữa rồi vào, chiều tối còn phải ra ngoài, quần áo cũng ướt, lại phải phơi khô. Mưa không to, một lát sẽ tạnh. Lửa trong bếp vẫn chưa tắt, thêm ít củi vào nữa là được."
Cô vừa dứt lời, trên bầu trời lại có thêm vài tiếng sấm rền.
Mưa đột nhiên trở nên nặng hạt nên cả hai núp dưới tảng đá ở cửa hang, Thương Nguyệt quay mặt vào vách đá, phát ra tiếng a a a a, chiếc đuôi bất an vung qua vung lại.
Nghe vẫn có vẻ hơi tủi thân.
Vân Khê đưa tay kéo đầu nàng qua, quay ra ngoài, mỉm cười bên tai nàng, hỏi: "Úp mặt vào tường có ích gì? Đối mặt với tường là cô sẽ không nghe được tiếng sấm sao?"
Vân Khê vừa buông ra, Thương Nguyệt lại xoay người, tiếp tục úp mặt vào tường, phát ra một tiếng "a a a a a a...".
Không biết nàng đang lẩm bẩm chuyện gì.
Cô nghe nói tiếng mèo kêu meo meo không chỉ thể hiện sự vui vẻ mà còn an ủi bản thân không cần phải lo lắng.
Thương Nguyệt cũng đang tự an ủi bản thân đừng lo lắng sao?
Vân Khê cúi người nén chặt những bông hoa hái trong giỏ, buộc chặt nắp lại, thở dài rồi cười nói: "Cô lớn như vậy rồi mà còn sợ sấm sét... Chúng ta vào thôi, buổi tối sẽ không ra nữa, cô có thể mang con mồi về hang ăn."
"A a!"
Vân Khê hiểu được giọng điệu càu nhàu này.
Thương Nguyệt cõng cô trên lưng, nhanh chóng nhảy xuống nước, bơi qua sông ngầm và hang động rồi quay trở lại hang động.
Vân Khê đến từ một xã hội hiện đại bận rộn, từ lâu đã quen với các loại âm thanh ồn ào, như tiếng còi xe và tiếng cưa máy sửa sang... ồn ào hơn nhiều so với sấm sét.
Thế giới hoang dã phần lớn thời gian đều yên tĩnh, âm thanh lớn nhất là tiếng nước chảy, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió rít và tiếng mưa rơi.
Có lẽ tiếng sấm lớn trên bầu trời nghe giống như tiếng gầm của một con thú khổng lồ đối với những loài động vật có thính giác nhạy bén như Thương Nguyệt.
Vừa ra khỏi nước, Vân Khê vội vàng nhìn xem hoa trong giỏ rơm có bị cuốn trôi hay không.
May mắn thay, không có.
*
Thương Nguyệt vừa trở lại động, lập tức ôm một tảng đá lớn càu nhàu ở đó, trong khi Vân Khê đang bận cởi quần áo ướt, nhóm lửa và lau khô người.
Trong hang có một loại nấm tên là Bưởi làm vật dẫn để giữ lửa, chẳng bao lâu sau lửa đã bùng lên.
Vân Khê kéo Thương Nguyệt lại gần, cùng nhau sưởi ấm bên đống lửa.
Cô đút cho Thương Nguyệt một ít hoa.
Lúc đầu thì ngọt, Thương Nguyệt ăn thích thú, sau lại chua, Thương Nguyệt nhai mấy miếng, gương mặt mếu máo nuốt xuống. Sau đó là cay, Thương Nguyệt nhai mấy ngụm, bị cay đến mức ré lên, thè lưỡi ra, sau đó chạy đến ao liếm nước uống.
Ngọn lửa kêu tanh tách và cháy, Thương Nguyệt liếm nước xong, chạy lại, chỉ vào các loại hoa, hỏi mùi vị của chúng.
Nàng sẽ không hỏi "Cái này có mùi vị gì?"
Nàng chỉ biết chỉ vào bông hoa và nói: "Cái này, cái này, cái này..."
Vừa nói, nàng vừa dùng tiếng a a a a bổ sung.
Đại khái Vân Khê hiểu ý của nàng, nhưng cố tình giả vờ không hiểu. Cô cầm lấy một bông hoa cay, hỏi: "Cái này sao vậy? Muốn ăn nữa à?"
Khi đưa đến bên miệng Thương Nguyệt, Thương Nguyệt nhanh chóng né tránh, lắc đầu, luôn lẩm bẩm: "Cái này, cái này."
Vân Khê mỉm cười, nói với nàng: "Hương vị này gọi là 'cay'."
Thương Nguyệt: "Lay."
"Không đúng, phát âm là 'l', cay, ~ a ~ cay."
Thương Nguyệt đọc vài lần theo Vân Khê, Vân Khê cũng sửa vài lần, cuối cùng Thương Nguyệt cũng đổi cách phát âm từ "lay" chính xác thành "cay".
Nàng nhanh chóng vận dụng từ vựng mới học được để đặt câu, bày tỏ ý nghĩa của mình từng chữ với Vân Khê: "Cái này... cay, không, ăn."
Vân Khê thầm tự động hoàn thành bổ sung cho Thương Nguyệt: Cái này cay, tôi không thích ăn.
Vân Khê cười nói: "Vậy sau này không cho cô ăn nữa."
Tuy nhiên, cô đã nhận ra rằng Thương Nguyệt thích vị ngọt, không thích chua, mặn, đắng và cay.
Thương Nguyệt vội vàng gật đầu, nhặt những cánh hoa ngọt ngào đó ra.
Nàng nhặt chúng ra, nhưng thay vì ăn chúng, nàng ngồi đó, dùng móng tay di chuyển từng cái một.
Di chuyển một ít tới phiến đá trước mặt Vân Khê, lại di chuyển một ít đến phiến đá trước mặt mình, như thể định chia hoa và ăn chúng.
Thương Nguyệt đưa cho Vân Khê hai phần ba số hoa ngọt ngào, sau đó chỉ vào đóa hoa chua cay, nói với Vân Khê: "Cái này, cô..." Nàng khoanh tròn một phần ba còn lại của bông hoa ngọt và nói: "Cái này, tôi."
Đại ý là: Cái chua, cái cay, cái ngọt này phần lớn là của cô, cái ngọt này là của tôi.
Vân Khê cúi đầu nhìn bó hoa trước mắt, nụ cười trên môi càng sâu, nhưng lại cố ý nhịn cười, lắc đầu nói: "Những thứ này tôi không đủ ăn."
Thương Nguyệt a a, nhìn xuống bông hoa trước mặt, rồi chuyển một nửa số hoa từ nơi nàng khoanh tròn đến Vân Khê.
Vân Khê lại mỉm cười, trong lòng trở nên rất mềm mại.
Thương Nguyệt, tính cách của nàng thực sự rất hào phóng, không giấu giếm điều gì.
Vân Khê xoa xoa đầu nàng: "Tôi không thích ăn hoa. Cô cứ để hoa ngọt làm đồ ăn vặt đi, tôi chỉ muốn dùng chua cay để làm gia vị."
Cô không biết nàng có thể hiểu được bao nhiêu từ trong câu này, nhưng dù sao nàng cũng có cách hiểu của riêng mình.
Vân Khê không lo lắng.
Buổi tối sau khi mưa tạnh, Thương Nguyệt muốn tiếp tục mang Vân Khê ra khỏi hang động đi săn buổi tối.
Vân Khê xua tay: "Tôi không ra ngoài nữa, cô mang con mồi về đi."
Nước đầu xuân thoạt đầu ấm áp, sau lại lạnh lẽo, vẫn có chút lạnh, Vân Khê không dám xuống nước thường xuyên vì sợ lạnh cóng và cảm lạnh.
Thương Nguyệt a a một tiếng, ra ngoài sông bắt một con cá mang về hang ăn.
Cùng nhau trải qua một mùa đông, bây giờ là thời điểm hoạt động bên ngoài hang động, nàng dường như không muốn đi quá xa nếu không có Vân Khê đồng hành.
Thương Nguyệt ngày càng phụ thuộc vào Vân Khê.
*
Vân Khê dần trở nên độc lập.
Những ngày tiếp theo, Vân Khê dần mang hầu hết dụng cụ trong hang ra ngoài, lò bùn cũng dần được dọn sạch.
Những khúc gỗ lớn được để lại trong hang để cô bóc vỏ.
Một hộp đựng hình hộp làm bằng vỏ cây có thể dùng làm nồi nấu dùng một lần.
Mùa đông năm nay, Vân Khê kiếm được hơn hai mươi nồi một lần.
Cô chưa biết phải làm gì với những khúc gỗ lớn đó, cô không thể di chuyển chúng trên đất liền, cũng không có một cái cưa lớn để cắt chúng thành ván.
Để nó trong môi trường ẩm ướt như hang động, Vân Khê cảm thấy sau một thời gian sẽ có một số loại nấm mốc mọc lên.
Đương nhiên, cũng có khả năng là không thể phát triển được mà chỉ thối rữa một chút.
Cô không nỡ vứt nó đi ngay cả khi đã mục nát.
Bây giờ cô cũng có vấn đề của thế hệ cũ, cho dù hiện tại không cần thứ gì, cô cũng không nỡ vứt đi, thích tích trữ để dùng sau này.
Phiến đá dùng làm thớt rán thịt đã dùng được nửa năm, phía dưới bị ngọn lửa đốt cháy đen, Vân Khê tìm kiếm dọc bờ sông rất lâu, tìm được một phiến đá mỏng mới thay thế.
Lò nướng BBQ cũng được làm lại.
Giá thịt xông khói... Mùa đông này, Vân Khê chán ăn những lát thịt xông khói khô có mùi khói lửa, tạm thời không muốn chạm vào nữa.
Sau khi xây dựng lò bùn, Vân Khê xây lại một ngôi nhà tranh nhỏ làm nơi sinh sống thường ngày của mình bên ngoài hang động.
Những tấm lưới đánh cá mà cô đã dệt suốt mùa đông cuối cùng cũng được sử dụng.
Sau khi thả xuống nước, chỉ trong một buổi sáng, cô đã bắt được ba con cá lớn dài bằng cánh tay.
Song song đó, trong sọt cá cũng thu hoạch liên tục, bắt được rất nhiều cá và cua nước ngọt.
Vào ngày này, Thương Nguyệt không cần thiết phải ra ngoài săn bắn, lương thực trong lưới đánh cá và thúng cá đủ cho bọn họ ăn trong hai ngày.
Vân Khê vui vẻ chế biến đồ ăn, nghĩ thầm sau này bản thân xây dựng chỗ ở, nhất định không thể cách sông quá xa.
Ngay cả khi cô không thể săn bắt động vật trên cạn, cá, tôm, cua và nghêu dưới sông vẫn là nguồn thịt lớn nhất của cô.
Quả nhiên, Thương Nguyệt không tính là siêng năng, có lưới đánh cá của Vân Khê, nàng mừng rỡ, lười biếng, thay vì đi săn, nàng chỉ chờ cá chui vào lưới.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến ngày thứ ba sau khi thả lưới, lưới bị một con cá lạ dưới sông cắn đứt, không bắt được bất kỳ một con cá nào.
Con cá trong giỏ cá đã bị một loài động vật nào đó trên cạn ăn mất, chỉ còn lại một nửa đầu cá.
Lưới đánh cá mất cả mùa đông mới dệt được dùng trong ba ngày, Vân Khê thở dài, kéo lưới lên, sửa lại, thầm suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Câu cá phụ thuộc vào sự may mắn, nếu giỏ cá để lâu, những động vật khác sẽ ăn vụng nếu biết vị trí. Có vẻ như việc giăng lưới đánh cá không phải là giải pháp lâu dài, cá ở đây to hơn, có hàm răng sắc hơn cá ngoài đời, loại lưới đan bằng dây đuôi mèo này quá dễ để chúng cắn...
Tại sao không làm theo cách hải ly dùng những khúc gỗ lớn để chắn sông, chặn một đoạn sông chuyên nuôi cá?
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Vân Khê nghĩ có chút mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn thấy Thương Nguyệt no bụng đang nằm phơi nắng, nửa thân trên nằm trên một tảng đá giữa sông, nửa thân dưới ngâm trong nước, lắc lư trái phải.
Nắng xuân ấm áp dễ chịu.
Vân Khê buông chiếc lưới đánh cá thủng lỗ lớn xuống, cởi quần áo, bơi đến, nằm bên cạnh Thương Nguyệt, chậm rãi nói: "Ước gì tôi cũng có thể trở thành tiên cá."
Như vậy cô sẽ có móng vuốt sắc nhọn, tốc độ nhanh nhẹn và khả năng thở trong nước, không còn phải suy nghĩ về cách sử dụng công cụ để săn bắt và kiếm thức ăn.
Thương Nguyệt a a một tiếng, giơ chiếc đuôi ướt át lớn lên nhét vào trong ngực Vân Khê.
Vân Khê ôm chiếc đuôi lạnh cứng trong ngực mình, nhẹ nhàng đẩy nó ra: "Ướt quá, thả lại nước đi."
Thương Nguyệt mở vảy, vung đuôi giữa không trung, rũ bỏ những giọt nước, rồi lại dán vào nguời Vân Khê.
Vân Khê lau nước trên mặt, thở dài, ngồi dậy.
Thương Nguyệt muốn ngồi dậy, lại bị Vân Khê đột ngột ấn xuống, nằm trên người nàng, nghe nhịp đập nơi ngực trái của nàng.
"Đừng cử động, để tôi nghe xem nhịp tim của cô có giống nhịp tim của con người không."
Trái tim của Thương Nguyệt cũng ở bên ngực trái, giống như con người vậy.
Nhịp tim của con người khoảng 60 đến 100 nhịp mỗi phút, nhịp tim của mèo nhanh gấp đôi nhịp tim của con người, tuổi thọ của mèo cũng ngắn hơn nhiều so với con người.
"Thình thịch thình thịch" Tiếng nhịp tim mạnh mẽ và nhịp nhàng dường như giống với âm thanh của con người.
Nhưng Vân Khê không có đồng hồ bấm giờ nên không thể ước tính chính xác, chỉ có thể nghe vài lần để có được ước tính sơ bộ.
Nghe một lúc, nhịp tim Thương Nguyệt bỗng nhiên đập nhanh. Vân Khê ngồi dậy, nhìn xung quanh, hỏi nàng: "Sao tim cô lại đập nhanh vậy? Lo lắng sao, cô nhìn thấy con mồi gì thế?"
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Khi đi săn, nhịp tim sẽ tăng nhanh, khi có sấm sét, nhịp tim cũng sẽ tăng và khi dán dán cũng thế~
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
*
Con quái vật ngồi xổm trên cành cây cũng phát ra một tiếng hét.
Gần như ngay lúc Vân Khê hét lên, Thương Nguyệt đã cúi người xuống, ôm chặt lấy cô, lùi lại nửa bước.
Thương Nguyệt ngẩng đầu nhìn vật kia, phát ra một tiếng dọa nạt.
Quái vật mặt trắng ngồi xổm trên cây có gương mặt cực kỳ xấu xí, miệng lồi, mũi dài, mắt đậu xanh, má trắng sữa, mũi đen, cơ thể toàn lông đen.
Nghe thấy tiếng Thương Nguyệt kêu, chiếc đuôi của nó xù lông lên, lập tức đứng dậy nhảy lên nhảy xuống giữa các cành cây, có những cành cách nhau vài mét, có thể dễ dàng nhảy qua.
Sau vài lần nhảy và leo trèo, nó biến mất.
Thương Nguyệt a a a a an ủi Vân Khê.
Vân Khê vẫn còn sợ hãi.
Đó là một con khỉ...
Con khỉ cực kỳ xấu xí!
Cũng may nó không hung hãn, có vẻ cũng không lớn gan lắm, khi cô hét lên, nó cũng sợ hãi hét theo.
Vân Khê lau mồ hôi không tồn tại trên trán, rút một chiếc lá lớn, bất chấp cơn mưa phùn nói với Thương Nguyệt: "Được rồi, tôi không sao đâu. Chúng ta tiếp tục đi thôi, con khỉ đó... chắc không phải mối đe dọa gì đâu."
Nó không đe dọa đến con người hay tiên cá nên Thương Nguyệt đã để nó đi.
Đương nhiên, cũng có khả năng Thương Nguyệt không thể trèo cây, không bắt được nó...
Thương Nguyệt a a vài tiếng, không biết mình đang nói gì.
Có lẽ là những từ mà nàng không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ của con người.
"Rầm rầm."
Trên bầu trời nổi lên sấm sét, Thương Nguyệt co rúm lại, tốc độ nhanh hơn, Vân Khê nằm trên lưng nàng, khó có thể nhìn thấy đường đi, chỉ có thể nhìn thấy cành lá bay qua.
Cuối cùng cũng đến cửa hang Miệng Cá Sấu, Thương Nguyệt nghe thấy tiếng sấm, lập tức vội vàng quay về hang ẩn nấp. Vân Khê vỗ vai bảo nàng dừng lại: "Đừng vào trong, trú mưa ở đây đi, chút nữa sẽ tạnh thôi."
Thương Nguyệt: "A a a a."
Nghe có vẻ miễn cưỡng.
Chạy quá nhanh, gió xéo và mưa phùn thổi vào người, gần như ướt nửa người, chiếc lá lớn trên đầu không có tác dụng gì, Vân Khê vứt chiếc lá đi, nhảy xuống lưng Thương Nguyệt, nói: "Chút nữa rồi vào, chiều tối còn phải ra ngoài, quần áo cũng ướt, lại phải phơi khô. Mưa không to, một lát sẽ tạnh. Lửa trong bếp vẫn chưa tắt, thêm ít củi vào nữa là được."
Cô vừa dứt lời, trên bầu trời lại có thêm vài tiếng sấm rền.
Mưa đột nhiên trở nên nặng hạt nên cả hai núp dưới tảng đá ở cửa hang, Thương Nguyệt quay mặt vào vách đá, phát ra tiếng a a a a, chiếc đuôi bất an vung qua vung lại.
Nghe vẫn có vẻ hơi tủi thân.
Vân Khê đưa tay kéo đầu nàng qua, quay ra ngoài, mỉm cười bên tai nàng, hỏi: "Úp mặt vào tường có ích gì? Đối mặt với tường là cô sẽ không nghe được tiếng sấm sao?"
Vân Khê vừa buông ra, Thương Nguyệt lại xoay người, tiếp tục úp mặt vào tường, phát ra một tiếng "a a a a a a...".
Không biết nàng đang lẩm bẩm chuyện gì.
Cô nghe nói tiếng mèo kêu meo meo không chỉ thể hiện sự vui vẻ mà còn an ủi bản thân không cần phải lo lắng.
Thương Nguyệt cũng đang tự an ủi bản thân đừng lo lắng sao?
Vân Khê cúi người nén chặt những bông hoa hái trong giỏ, buộc chặt nắp lại, thở dài rồi cười nói: "Cô lớn như vậy rồi mà còn sợ sấm sét... Chúng ta vào thôi, buổi tối sẽ không ra nữa, cô có thể mang con mồi về hang ăn."
"A a!"
Vân Khê hiểu được giọng điệu càu nhàu này.
Thương Nguyệt cõng cô trên lưng, nhanh chóng nhảy xuống nước, bơi qua sông ngầm và hang động rồi quay trở lại hang động.
Vân Khê đến từ một xã hội hiện đại bận rộn, từ lâu đã quen với các loại âm thanh ồn ào, như tiếng còi xe và tiếng cưa máy sửa sang... ồn ào hơn nhiều so với sấm sét.
Thế giới hoang dã phần lớn thời gian đều yên tĩnh, âm thanh lớn nhất là tiếng nước chảy, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió rít và tiếng mưa rơi.
Có lẽ tiếng sấm lớn trên bầu trời nghe giống như tiếng gầm của một con thú khổng lồ đối với những loài động vật có thính giác nhạy bén như Thương Nguyệt.
Vừa ra khỏi nước, Vân Khê vội vàng nhìn xem hoa trong giỏ rơm có bị cuốn trôi hay không.
May mắn thay, không có.
*
Thương Nguyệt vừa trở lại động, lập tức ôm một tảng đá lớn càu nhàu ở đó, trong khi Vân Khê đang bận cởi quần áo ướt, nhóm lửa và lau khô người.
Trong hang có một loại nấm tên là Bưởi làm vật dẫn để giữ lửa, chẳng bao lâu sau lửa đã bùng lên.
Vân Khê kéo Thương Nguyệt lại gần, cùng nhau sưởi ấm bên đống lửa.
Cô đút cho Thương Nguyệt một ít hoa.
Lúc đầu thì ngọt, Thương Nguyệt ăn thích thú, sau lại chua, Thương Nguyệt nhai mấy miếng, gương mặt mếu máo nuốt xuống. Sau đó là cay, Thương Nguyệt nhai mấy ngụm, bị cay đến mức ré lên, thè lưỡi ra, sau đó chạy đến ao liếm nước uống.
Ngọn lửa kêu tanh tách và cháy, Thương Nguyệt liếm nước xong, chạy lại, chỉ vào các loại hoa, hỏi mùi vị của chúng.
Nàng sẽ không hỏi "Cái này có mùi vị gì?"
Nàng chỉ biết chỉ vào bông hoa và nói: "Cái này, cái này, cái này..."
Vừa nói, nàng vừa dùng tiếng a a a a bổ sung.
Đại khái Vân Khê hiểu ý của nàng, nhưng cố tình giả vờ không hiểu. Cô cầm lấy một bông hoa cay, hỏi: "Cái này sao vậy? Muốn ăn nữa à?"
Khi đưa đến bên miệng Thương Nguyệt, Thương Nguyệt nhanh chóng né tránh, lắc đầu, luôn lẩm bẩm: "Cái này, cái này."
Vân Khê mỉm cười, nói với nàng: "Hương vị này gọi là 'cay'."
Thương Nguyệt: "Lay."
"Không đúng, phát âm là 'l', cay, ~ a ~ cay."
Thương Nguyệt đọc vài lần theo Vân Khê, Vân Khê cũng sửa vài lần, cuối cùng Thương Nguyệt cũng đổi cách phát âm từ "lay" chính xác thành "cay".
Nàng nhanh chóng vận dụng từ vựng mới học được để đặt câu, bày tỏ ý nghĩa của mình từng chữ với Vân Khê: "Cái này... cay, không, ăn."
Vân Khê thầm tự động hoàn thành bổ sung cho Thương Nguyệt: Cái này cay, tôi không thích ăn.
Vân Khê cười nói: "Vậy sau này không cho cô ăn nữa."
Tuy nhiên, cô đã nhận ra rằng Thương Nguyệt thích vị ngọt, không thích chua, mặn, đắng và cay.
Thương Nguyệt vội vàng gật đầu, nhặt những cánh hoa ngọt ngào đó ra.
Nàng nhặt chúng ra, nhưng thay vì ăn chúng, nàng ngồi đó, dùng móng tay di chuyển từng cái một.
Di chuyển một ít tới phiến đá trước mặt Vân Khê, lại di chuyển một ít đến phiến đá trước mặt mình, như thể định chia hoa và ăn chúng.
Thương Nguyệt đưa cho Vân Khê hai phần ba số hoa ngọt ngào, sau đó chỉ vào đóa hoa chua cay, nói với Vân Khê: "Cái này, cô..." Nàng khoanh tròn một phần ba còn lại của bông hoa ngọt và nói: "Cái này, tôi."
Đại ý là: Cái chua, cái cay, cái ngọt này phần lớn là của cô, cái ngọt này là của tôi.
Vân Khê cúi đầu nhìn bó hoa trước mắt, nụ cười trên môi càng sâu, nhưng lại cố ý nhịn cười, lắc đầu nói: "Những thứ này tôi không đủ ăn."
Thương Nguyệt a a, nhìn xuống bông hoa trước mặt, rồi chuyển một nửa số hoa từ nơi nàng khoanh tròn đến Vân Khê.
Vân Khê lại mỉm cười, trong lòng trở nên rất mềm mại.
Thương Nguyệt, tính cách của nàng thực sự rất hào phóng, không giấu giếm điều gì.
Vân Khê xoa xoa đầu nàng: "Tôi không thích ăn hoa. Cô cứ để hoa ngọt làm đồ ăn vặt đi, tôi chỉ muốn dùng chua cay để làm gia vị."
Cô không biết nàng có thể hiểu được bao nhiêu từ trong câu này, nhưng dù sao nàng cũng có cách hiểu của riêng mình.
Vân Khê không lo lắng.
Buổi tối sau khi mưa tạnh, Thương Nguyệt muốn tiếp tục mang Vân Khê ra khỏi hang động đi săn buổi tối.
Vân Khê xua tay: "Tôi không ra ngoài nữa, cô mang con mồi về đi."
Nước đầu xuân thoạt đầu ấm áp, sau lại lạnh lẽo, vẫn có chút lạnh, Vân Khê không dám xuống nước thường xuyên vì sợ lạnh cóng và cảm lạnh.
Thương Nguyệt a a một tiếng, ra ngoài sông bắt một con cá mang về hang ăn.
Cùng nhau trải qua một mùa đông, bây giờ là thời điểm hoạt động bên ngoài hang động, nàng dường như không muốn đi quá xa nếu không có Vân Khê đồng hành.
Thương Nguyệt ngày càng phụ thuộc vào Vân Khê.
*
Vân Khê dần trở nên độc lập.
Những ngày tiếp theo, Vân Khê dần mang hầu hết dụng cụ trong hang ra ngoài, lò bùn cũng dần được dọn sạch.
Những khúc gỗ lớn được để lại trong hang để cô bóc vỏ.
Một hộp đựng hình hộp làm bằng vỏ cây có thể dùng làm nồi nấu dùng một lần.
Mùa đông năm nay, Vân Khê kiếm được hơn hai mươi nồi một lần.
Cô chưa biết phải làm gì với những khúc gỗ lớn đó, cô không thể di chuyển chúng trên đất liền, cũng không có một cái cưa lớn để cắt chúng thành ván.
Để nó trong môi trường ẩm ướt như hang động, Vân Khê cảm thấy sau một thời gian sẽ có một số loại nấm mốc mọc lên.
Đương nhiên, cũng có khả năng là không thể phát triển được mà chỉ thối rữa một chút.
Cô không nỡ vứt nó đi ngay cả khi đã mục nát.
Bây giờ cô cũng có vấn đề của thế hệ cũ, cho dù hiện tại không cần thứ gì, cô cũng không nỡ vứt đi, thích tích trữ để dùng sau này.
Phiến đá dùng làm thớt rán thịt đã dùng được nửa năm, phía dưới bị ngọn lửa đốt cháy đen, Vân Khê tìm kiếm dọc bờ sông rất lâu, tìm được một phiến đá mỏng mới thay thế.
Lò nướng BBQ cũng được làm lại.
Giá thịt xông khói... Mùa đông này, Vân Khê chán ăn những lát thịt xông khói khô có mùi khói lửa, tạm thời không muốn chạm vào nữa.
Sau khi xây dựng lò bùn, Vân Khê xây lại một ngôi nhà tranh nhỏ làm nơi sinh sống thường ngày của mình bên ngoài hang động.
Những tấm lưới đánh cá mà cô đã dệt suốt mùa đông cuối cùng cũng được sử dụng.
Sau khi thả xuống nước, chỉ trong một buổi sáng, cô đã bắt được ba con cá lớn dài bằng cánh tay.
Song song đó, trong sọt cá cũng thu hoạch liên tục, bắt được rất nhiều cá và cua nước ngọt.
Vào ngày này, Thương Nguyệt không cần thiết phải ra ngoài săn bắn, lương thực trong lưới đánh cá và thúng cá đủ cho bọn họ ăn trong hai ngày.
Vân Khê vui vẻ chế biến đồ ăn, nghĩ thầm sau này bản thân xây dựng chỗ ở, nhất định không thể cách sông quá xa.
Ngay cả khi cô không thể săn bắt động vật trên cạn, cá, tôm, cua và nghêu dưới sông vẫn là nguồn thịt lớn nhất của cô.
Quả nhiên, Thương Nguyệt không tính là siêng năng, có lưới đánh cá của Vân Khê, nàng mừng rỡ, lười biếng, thay vì đi săn, nàng chỉ chờ cá chui vào lưới.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến ngày thứ ba sau khi thả lưới, lưới bị một con cá lạ dưới sông cắn đứt, không bắt được bất kỳ một con cá nào.
Con cá trong giỏ cá đã bị một loài động vật nào đó trên cạn ăn mất, chỉ còn lại một nửa đầu cá.
Lưới đánh cá mất cả mùa đông mới dệt được dùng trong ba ngày, Vân Khê thở dài, kéo lưới lên, sửa lại, thầm suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Câu cá phụ thuộc vào sự may mắn, nếu giỏ cá để lâu, những động vật khác sẽ ăn vụng nếu biết vị trí. Có vẻ như việc giăng lưới đánh cá không phải là giải pháp lâu dài, cá ở đây to hơn, có hàm răng sắc hơn cá ngoài đời, loại lưới đan bằng dây đuôi mèo này quá dễ để chúng cắn...
Tại sao không làm theo cách hải ly dùng những khúc gỗ lớn để chắn sông, chặn một đoạn sông chuyên nuôi cá?
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Vân Khê nghĩ có chút mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn thấy Thương Nguyệt no bụng đang nằm phơi nắng, nửa thân trên nằm trên một tảng đá giữa sông, nửa thân dưới ngâm trong nước, lắc lư trái phải.
Nắng xuân ấm áp dễ chịu.
Vân Khê buông chiếc lưới đánh cá thủng lỗ lớn xuống, cởi quần áo, bơi đến, nằm bên cạnh Thương Nguyệt, chậm rãi nói: "Ước gì tôi cũng có thể trở thành tiên cá."
Như vậy cô sẽ có móng vuốt sắc nhọn, tốc độ nhanh nhẹn và khả năng thở trong nước, không còn phải suy nghĩ về cách sử dụng công cụ để săn bắt và kiếm thức ăn.
Thương Nguyệt a a một tiếng, giơ chiếc đuôi ướt át lớn lên nhét vào trong ngực Vân Khê.
Vân Khê ôm chiếc đuôi lạnh cứng trong ngực mình, nhẹ nhàng đẩy nó ra: "Ướt quá, thả lại nước đi."
Thương Nguyệt mở vảy, vung đuôi giữa không trung, rũ bỏ những giọt nước, rồi lại dán vào nguời Vân Khê.
Vân Khê lau nước trên mặt, thở dài, ngồi dậy.
Thương Nguyệt muốn ngồi dậy, lại bị Vân Khê đột ngột ấn xuống, nằm trên người nàng, nghe nhịp đập nơi ngực trái của nàng.
"Đừng cử động, để tôi nghe xem nhịp tim của cô có giống nhịp tim của con người không."
Trái tim của Thương Nguyệt cũng ở bên ngực trái, giống như con người vậy.
Nhịp tim của con người khoảng 60 đến 100 nhịp mỗi phút, nhịp tim của mèo nhanh gấp đôi nhịp tim của con người, tuổi thọ của mèo cũng ngắn hơn nhiều so với con người.
"Thình thịch thình thịch" Tiếng nhịp tim mạnh mẽ và nhịp nhàng dường như giống với âm thanh của con người.
Nhưng Vân Khê không có đồng hồ bấm giờ nên không thể ước tính chính xác, chỉ có thể nghe vài lần để có được ước tính sơ bộ.
Nghe một lúc, nhịp tim Thương Nguyệt bỗng nhiên đập nhanh. Vân Khê ngồi dậy, nhìn xung quanh, hỏi nàng: "Sao tim cô lại đập nhanh vậy? Lo lắng sao, cô nhìn thấy con mồi gì thế?"
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Khi đi săn, nhịp tim sẽ tăng nhanh, khi có sấm sét, nhịp tim cũng sẽ tăng và khi dán dán cũng thế~
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Story
Chương 50
10.0/10 từ 17 lượt.