Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 110

Hàng chục nàng tiên cá sống trong động

*

Lớp vảy được rút ra, máu lại rỉ ra, nàng tiên cá bị thương nhảy xuống dòng nước suối ấm áp, vung đuôi trong nước rồi ngồi ở mép suối nước nóng, cau mày, chịu đựng cơn đau, ôm lấy đuôi, khéo léo liếm vết thương.

Vân Khê đi đến động dung nham, tìm thảo dược cầm máu, giảm viêm.

Bình thường, Thương Nguyệt tự liếm thì máu sẽ ngừng chảy, nhưng Vân Khê cảm thấy bôi một ít thảo dược lên vết thương sẽ nhanh lành hơn.

Nàng dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm đi liếm lại những vết xước dữ tợn trên đuôi, Vân Khê nhìn Thương Nguyệt, như thể nhìn thấy tuổi thơ của Thương Nguyệt.

Nàng tiên cá này từ nhỏ đã khác với những nàng tiên cá khác, bị chính bộ tộc của mình bỏ rơi, cô lập, xua đuổi và bắt nạt, phải đến khi trốn vào hòn đảo và hang động bí mật đó, nàng mới có cơ hội thở và trưởng thành suôn sẻ.

Sau khi nàng liếm vết thương xong, Vân Khê vươn tay ôm lấy nàng, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, nhưng lại không nói gì, chỉ ôm chặt nàng hơn.

Thương Nguyệt tựa đầu vào vai Vân Khê, phát ra những tiếng a a rầu rĩ, tủi thân.

Dù không nói, Vân Khê cũng có thể đoán được cảm xúc của nàng——Nàng khó chịu vì một nàng tiên cá không thể đánh bại được năm, việc bị cười nhạo và xua đuổi khiến nàng nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ, cảm thấy vô cùng đau khổ.

Nhìn thấy Cá bị oan, Vân Khê giống như cảm thấy khó chịu hơn bản thân mình bị oan.

Cô sống không giống một con người trên thế giới này, cô đã quên mất nhân phẩm và lễ phép từ lâu, chỉ muốn sống sót bằng mọi cách, bao nhiêu cảm xúc vô ích đã bị cô phong ấn, thẩm chí cả người đều có chút chết lặng.

Lâu rồi cô mới trải qua cảm giác tức giận và tủi nhục mãnh liệt như vậy, cũng như đầy thương tiếc và bất lực.

Nếu hôm nay người bị chế nhạo, tổn thương là cô, có lẽ cô sẽ không tức giận như vậy, sợ đến mức tìm chỗ trốn, im lặng chữa trị vết thương, an ủi bản thân, không thể làm gì được, kẻ yếu đuối sẽ bị đánh bại, chọn lọc tự nhiên, người thích nghi được sẽ là người sống sót.

Ở thế giới này, nếu không đánh bại được những loài động vật khác, sẽ có nguy cơ bị ăn thịt.

Thương Nguyệt gãy vảy rơi xuống đất, vốn dĩ bị vứt đi xa. Vân Khê buông lỏng cái ôm, Thương Nguyệt cúi người nhặt lên đưa cho Vân Khê, nhìn Vân Khê, chân thành nói: "Làm quần áo."

Nàng muốn mặc quần áo, quần áo có vảy của mình.

Vân Khê hiểu ý nàng - có lẽ là muốn chế tạo một bộ áo giáp có vảy như trước đây.

Trước đây Vân Khê đã làm một chiếc cho nàng, nhưng đáng tiếc là nó đã bị bỏ lại trong hang động ban đầu sau trận động đất.

Khoảng một năm trở lại đây, ngoại trừ vết thương, Thương Nguyệt gần như không còn rụng vảy nữa.

Lần này đuôi của nàng bị trầy xước với một vết thương dài hơn 20 phân, rút ​​ra 5 chiếc vảy cá nứt nẻ.

Năm mảnh tự nhiên không đủ để tạo thành một bộ áo giáp, Thương Nguyệt nhấc đuôi, há miệng, cắn vảy, muốn cắn thêm mấy mảnh.

Vân Khê nắm lấy môi nàng, cản lại: "Đừng cắn, mất nhiều hơn được đấy."

Có thể trở nên giống họ chỉ bằng cách mặc quần áo có vảy sao? Không, vì vốn đã khác nhau nên không cần phải bắt chước.

Nàng gần với con người hơn dã thú, đã học cách sử dụng thành thạo công cụ và vũ khí, không thua kém gì những nàng tiên cá khác.

Thương Nguyệt không hiểu thành ngữ, mím môi, khó hiểu nhìn Vân Khê.

Vân Khê buông môi nàng ra, hỏi: "Loài của em thể hiện sự yếu đuối và khuất phục trước đồng loại của mình như thế nào?"

Thương Nguyệt không hiểu rõ ý nghĩa của từ "khuất phục" trong tiếng người.

Vân Khê giải thích với nàng một lúc lâu, cuối cùng lấy loài vượn trên đảo làm ví dụ, nếu hai con vượn xung đột, chúng sẽ trừng mắt nhìn nhau, nhướng mày, giơ tay lên để thể hiện sức mạnh. Cuối cùng, con nào tỏ ra yếu đuối trước sẽ chủ động quay mặt, vểnh đuôi bỏ đi.

Vân Khê hỏi nàng: "Còn em, nếu xảy ra xung đột, em làm sao để tỏ ra yếu đuối trước mặt lũ người cá kia?"

Thương Nguyệt a a, nằm xuống đất, cuộn chiếc đuôi dài của mình lại.

Vân Khê: "Vậy lần sau em gặp bọn chúng, cứ tỏ ra yếu đuối như vậy, sau đó cho bọn chúng đồ ăn tươi ngon nhất mà em săn được."


Thương Nguyệt không hiểu: "A a?"

Những ngày tiếp theo, Vân Khê đã dành một thời gian dài để dạy Thương Nguyệt thế nào là "lừa gạt".

Trong thế giới con người, nói dối nói chung có thể dễ dàng phát triển miễn là có ngôn ngữ. Trong thế giới động vật, một số ngôn ngữ động vật cấp thấp bị hạn chế về khả năng suy nghĩ và có thể không có khả năng phát triển lời nói dối. Tuy nhiên, sự lừa dối vì mục đích sinh tồn là bẩm sinh của nhiều loài động vật. Ví dụ, khi bắt chước động vật, một số loài côn trùng sẽ biến thành cành cây để ngụy trang. Cũng có những điều học được, chẳng hạn như những chú chó có thể đi khập khiễng để lấy được sự thông cảm và cho ăn từ chủ nhân.

Với trình độ trí tuệ của Thương Nguyệt, học được một số chiêu trò lừa bịp cao cấp không khó.

*

Sau khi vảy mọc lại và vết thương ở đuôi được cải thiện, Thương Nguyệt xuống biển bắt cá vây xanh.

Thức ăn ở biển là ngon nhất, đặc biệt là cá vây xanh, số lượng ít nên phải mất nhiều thời gian mới tìm được, ở biển càng lâu thì khả năng bị chim đại bàng tấn công càng lớn, vì vậy muốn có được thức ăn không phải dễ dàng, cũng là món ăn ưa thích của nàng tiên cá.

Khi Thương Nguyệt tán tỉnh cô, nàng đã đặc biệt bắt loài cá quý hiếm này cho cô ăn.

Hôm nay, Thương Nguyệt dành cả ngày tìm kiếm dưới biển mới bắt được một con cá vây xanh.

Vân Khê không giết mổ cá vây xanh đánh bắt được mà cho vào chậu đất nung để nuôi, trong chậu chứa đầy nước biển mặn, thêm một ít thực vật nghiền nát vào trong nước. Loại cây này trông hơi giống senna ở thế giới con người, có đặc tính tương tự, dùng nó có thể gây tiêu chảy.

Trước đây, cô bị đau bụng tiêu chảy khi ăn phải loại cây này. Sau đó, cô phân loại thành thuốc, phơi khô, cất giữ một ít.

Bên cạnh chiếc nồi đất có một chiếc nồi nhỏ hơn chứa đầy mật ong được pha với một ít nước.

Cây gai dầu nghiền nát được ngâm trong đấy.

Đó là loại thảo dược có hoa nhỏ màu vàng mà cô tìm được trong rừng, dùng một lượng nhỏ có thể gây ra tác dụng gây mê cực mạnh. Cô cũng tìm thấy một số trên đảo Lam Điền, sau đó tích trữ rất nhiều.

Loại thảo mộc này được tích trữ không chỉ với mục đích bôi nước ép nghiền nát lên đầu mũi tên khi đi săn mà còn nhằm mục đích nuốt một lượng lớn trong một ngụm nếu một ngày cơ thể trở nên tàn tật hoặc cơn đau trầm trọng đến mức không thể sống được nữa.

Nàng tiên cá thích ăn mật ong giống như loài gấu, cá vây xanh có thể không khiến chúng đau bụng và tiêu chảy nhưng mật ong trộn với cỏ gai dầu có thể làm chúng tê liệt.

Thậm chí cô còn nghĩ đến việc trộn vào một số loại cây có độc tính cao, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định từ bỏ.

Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miến, cứ để Thương Nguyệt cào chúng vài vết, chém vài rìu rồi đuổi đi là được.

Vân Khê chắc chắn bọn chúng sẽ ăn những thức ăn này, sương tuyết vừa mới tan, đồ ăn không mấy dễ tìm, không động vật nào sẽ từ chối việc mỡ dâng đến tận miệng.

Nếu như năm ngoái có lẽ cả hai đã bị chúng bắt ăn thịt rồi.

Hai lon "quà" này được chuẩn bị cho các nàng tiên cá trên đảo Lam Điền, và một con sói vừa mới bị giết đã được chuẩn bị cho những người bạn của Thương Nguyệt trên đảo nàng tiên cá.

Vân Khê nhờ Thương Nguyệt chuyển tất cả những thứ này lên bè tre, định đi cùng nàng.

Thương Nguyệt không muốn mang cô theo, nguyên nhân có thể tưởng tượng, cả hai ở cùng nhau đã nhiều năm, cũng không cần nghe những tiếng người vấp váp, chỉ cần nghe tiếng a a, cô có thể đoán được Thương Nguyệt có ý gì, chẳng qua chỉ là nguy hiểm, không an toàn mà thôi.

Nhưng cô nhất quyết muốn đi cùng Thương Nguyệt. Nàng tiên cá thở dài và thỏa hiệp.

Ngồi trên bè, Vân Khê nói: "Đừng học theo thói thở dài nữa."

Mặc dù nhìn thấy nàng tiên cá thở dài rất đáng yêu nhưng cô vẫn hy vọng Thương Nguyệt vui vẻ.

Họ đến Đảo Nhân Ngư trước, Thương Nguyệt thét lớn, gọi những người bạn quen thuộc trên đảo và cho họ một miếng thịt sói.

Khi thân hình cao lớn của nó xuất hiện trước mặt, phản ứng đầu tiên của Vân Khê là đặt tên cho nó là "nàng" hay "hắn".

Nhưng Vân Khê không thể phân biệt được hình dáng của từng nàng tiên cá, có lẽ là do thời gian tiếp xúc không đủ lâu, có lẽ trong tương lai, nếu họ ở bên nhau lâu dài, sẽ có thể phát hiện ra sự khác biệt tinh vi của chúng.

Tình cờ hôm nay là một ngày nắng đẹp, Vân Khê nhìn người cá đang a a a a giao tiếp với Thương Nguyệt dưới ánh mặt trời, quyết định đặt tên cho nó là "Tình Thiên".

Cái đuôi của Tình Thiên trông có vẻ dài hơn 5 mét, mặc dù phần trên cơ thể cũng phủ đầy vảy nhưng trông rất rắn chắc và khỏe mạnh, thân hình to hơn Thương Nguyệt một chút.


Vân Khê không hiểu những tiếng a a đó, cô nhìn vẻ mặt của Thương Nguyệt, đoán rằng có thể họ đang nói về đảo Lam Điền, có lẽ cuộc trò chuyện giống như thế này ——

Tình Thiên: Mùa đông này cậu đi đâu vậy? Tôi tưởng cậu đi luôn, không về nữa chứ.

Thương Nguyệt: Tôi đến một hòn đảo ấm áp khác nghỉ đông, khi trở về mới phát hiện hòn đảo này đã bị những nàng tiên cá khác chiếm giữ.

Tình Thiên: Tôi cũng phát hiện ra, lúc tôi lên đảo tìm cậu thì bị bọn chúng đuổi ra ngoài, bọn chúng cũng bơi đến đảo của tôi để lấy thức ăn nữa.

Thương Nguyệt: Bây giờ tôi muốn lấy lại.

Tình Thiên: Bọn tôi giúp cậu lấy về nhé.

Thương Nguyệt: Tự tôi làm là được rồi.

...

"Tôi tự làm là được rồi." Thương Nguyệt nhất định sẽ nói như vậy, vì Vân Khê đặc biệt yêu cầu.

Sau khi Thương Nguyệt và Tình Thiên trao đổi xong, nàng và Vân Khê mang theo hai hộp thức ăn còn lại bơi đến đảo Lam Điền.

Tình Thiên đứng trên bờ Đảo Tiên Cá, cõng một con sói trên vai, vẫy đuôi nhìn cả hai rời đi.

Tuy rằng mặt không biểu cảm gì, nhưng Vân Khê thấy cách nó nhìn cả hai như đang biểu hiện sự lo lắng. Nhưng sau khi nhìn một lúc, nó đã mang thịt sói về nhà.

Ôi, lại "tự mình đa tình" rồi.

Cô không chắc đám người cá này đã phát triển về mặt xã hội đến mức nào, đánh giá từ hành vi của Tình Thiên khi xé một nửa thịt của mình, để lại cho cả hai vào năm ngoái, có vẻ như tính tình của nó thân thiện và hữu ích hơn.

Nhưng dù thân thiện và hữu ích đến đâu, chúng cũng có thể không sẵn lòng chấp nhận một nàng tiên cá nửa vảy với khả năng chiến đấu đáng nghi ngờ vào nhóm.

Quay lại đảo Lam Điền, Vân Khê ngồi trên chiếc bè tre, đậu bên cạnh một rạn san hô, trốn đằng sau rạn san hô khổng lồ.

Trong chiếc thúng rơm trên lưng cô có mồi lửa và một ngọn đuốc dầu thông, cô lấy mồi lửa ra thắp đuốc đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Nếu bị tấn công mạnh mẽ, sau khi Thương Nguyệt trốn thoát, ít nhất họ có thể chống cự bằng lửa.

Thương Nguyệt thay quần áo, ôm hai chiếc bình đất, một mình bước lên bờ, ngẩng đầu thét lên, phát ra một tiếng động lớn.

Tiếng thét rất nhanh đã thu hút một nàng tiên cá, Thương Nguyệt thấy nó đến, lập tức quỳ xuống đất, cong đuôi ra hiệu đầu hàng rồi đưa thức ăn trong nồi đất cho nó.

Nó vẫy chiếc đuôi dày của mình, cầm lấy hai bình đất sét, ôm bằng một tay.

Cá vây xanh và mật ong không phải là đặc biệt hiếm, nhưng nồi đất là lần đầu tiên nó nhìn thấy.

Nó duỗi một tay có màng ra, tò mò sờ vào chiếc nồi, sau đó nhặt con cá vây xanh lên nhìn, đặt xuống rồi lại lấy mật ong trong một chiếc bình gốm khác ngửi ngửi, rất ngọt ngào.

Bốn nàng tiên cá còn lại lần lượt lao vào bờ, nhe răng giương vuốt về phía Thương Nguyệt, đe dọa nàng. Thương Nguyễn vẫn bò trên mặt đất, tỏ ra yếu đuối.

Năm người thì thầm với nhau, a a vài tiếng, vẫy đuôi, lắc đầu với Thương Nguyệt, ném một ít cát lên người Thương Nguyệt.

Chắc bọn họ tưởng Thương Nguyệt muốn gia nhập nhóm nên dâng đồ ăn để lấy lòng, lắc đầu lắc bùn không chịu, đuổi nàng đi.

Thương Nguyệt đứng thẳng, a a vài tiếng, rút ​​lui xuống biển, quay lại chỗ Vân Khê.

Vân Khê ôm chiếc đầu ướt đẫm của nàng, an ủi. Cô lấy rìu đá trên bè tre, bơi vào bờ, quan sát phản ứng của lũ người cá.

Lũ người cá lần lượt xòe móng vuốt có màng ra để lấy mật ong trong nồi đất rồi ăn. Chúng ăn càng lúc càng nhanh, lọ mật chẳng mấy chốc đã chạm đáy, miệng đầy mật, liếm bàn tay có màng rồi chuyển sự chú ý sang cá vây xanh, định chia nhau thức ăn nhưng lại cảm thấy cơ thể không cử động nổi.

Chiếc niêu đất trong tay rơi xuống cát, chúng quay người muốn quay lại, kéo lê đuôi.

Thương Nguyệt nhìn thấy động tác cơ thể ngày càng cứng ngắc của chúng, giống như sói ngửi được con mồi, lập tức phi tới. Sau khi lên bờ, nàng dùng sức đâm vào người một trong những người cá lớn nhất, "rầm" một tiếng, đánh ngã nó.

Hai cái đuôi cá lập tức quấn lấy nhau như xoắn lại, mấy nàng tiên cá khác duỗi móng vuốt có màng ra tóm lấy Thương Nguyệt, Vân Khê lo nàng lao tới quá nhanh, quá liều lĩnh, nên đợi thêm vài phút, nhưng lại thấy nàng giơ rìu đá lên, chém vào đuôi người cá, lập tức giải phóng vòng xoẵn trên đuôi nàng.


Dưới ảnh hưởng của độc tố, tốc độ cào cấu của những móng vuốt có màng của lũ người cá đó không còn nhanh nhẹn như bình thường mà cứng ngắc và chậm chạp, lưỡi và cổ họng không thể cử động, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu. Thương Nguyệt quằn quại, di chuyển né tránh, dễ dàng tránh được móng vuốt của chúng, cầm rìu đá chém chúng.

Rìu đá không thể cắt đứt đuôi của chúng mà chỉ làm nứt vảy và để lại vết máu.

Đột nhiên một đám tiếng hét the thé từ trong biển truyền đến, Vân Khê quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tình Thiên dẫn theo bảy tám nàng tiên cá bơi về phía đảo Lam Điền.

Vừa rồi nó mang thịt sói không chỉ về nhà mà còn quay lại triệu tập người đến giúp đỡ?

Khi nhóm người cá lên bờ, họ tình cờ nhìn thấy Thương Nguyệt đang túm đuôi từng nàng tiên cá và ném từng người một xuống biển.

Sau khi kế hoạch của Vân Khê thành công, cô bảo Thương Nguyệt nói với Tình Thiên: Bản thân là một nàng tiên cá, tôi đã trục xuất năm nàng tiên cá khác trên đảo Lam Điền để thể hiện sức mạnh chiến đấu vượt trội của mình, liệu có thể gia nhập bộ tộc của Tình Thiên được không.

Kết quả là bây giờ Tình Thiên có thể nhìn thấy nó bằng chính mắt mình.

Điều này không thuyết phục hơn sao? Có thêm bằng chứng về sức mạnh của Thương Nguyệt không? Vân Khê kích động đến mức tim đập thình thịch, sau khi Thương Nguyệt ném lũ người cá xuống biển, nàng lại ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu the thé, âm thanh rung chuyển trời đất, là tiếng gầm chiến thắng, tuyên bố mình đã chiếm lại được nơi này.

Nhóm người cá do Tình Thiên dẫn đầu nhìn Thương Nguyệt, đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt đầu hét lên, tiếng hét đến rồi đi, như thể họ đang vang vọng với Thương Nguyệt, ăn mừng việc Thương Nguyệt đã giành lại được lãnh thổ.

Vân Khê nghe tiếng kêu của chúng, dập tắt ngọn đuốc, không khỏi ngẩng mặt lên, thét lên trời cùng bọn chúng.

*

Một trận chiến qua đi, dường như Thương Nguyệt đã chính thức được chúng chấp nhận.

Là bạn đời của Thương Nguyệt, Vân Khê thường xuyên bị ánh mắt của người cá khác đánh giá —— Có lẽ vì tò mò tại sao Thương Nguyệt lại muốn tìm một con khỉ không lông làm bạn đời.

Vào tháng Tư, khi trời chợt ấm rồi lại lạnh, Vân Khê quấn trong bộ quần áo da hải cẩu với một lớp lông tơ để không bị coi là một con khỉ không có lông.

Thương Nguyệt quấn đuôi quanh chân Vân Khê, kêu a a a a. Cô không biết nàng vừa nói gì, có lẽ là đang bảo vệ cô.

Vân Khê gãi gãi đầu xoa xoa cánh tay, tuy biết không có ác ý, nhưng bị một đám người có vảy ở cự ly gần nhìn vào, cô cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, họ đều rất cao, còn cô thì gầy như một con mèo con trước mặt họ.

Sau khi trục xuất năm nàng tiên cá, cô và Thương Nguyệt không quay trở lại hang động quen thuộc mà đi theo Tình Thiên bơi đến đảo Nhân ngư.

Ban đầu, Vân Khê cho rằng tiên cá đều là những sinh vật xã hội có thứ bậc giống như sói và khỉ, không chấp nhận kẻ già, yếu đuối, bệnh tật và tàn tật, nhưng khi cô và Thương Nguyệt đi theo nhóm tiên cá đến đảo Nhân ngư và nhìn thấy hang động của họ, sau đó mới nhận ra không phải vậy.

Hang động người cá sinh sống nằm ở lưng chừng núi, hang rộng rãi như một sân bóng đá, trong hang có hàng chục nàng tiên cá sinh sống, mùi hơi lộn xộn nhưng không khó chịu, hơi giống vị mặn của nước biển ẩm ướt. Trong hang động có rất nhiều tiếng kêu a a giống như tiếng mèo, có tiếng trầm, có tiếng the thé, giống như tiếng giao tiếp dày đặc.

Vân Khê có chút hồi hộp, cảm giác được tất cả ánh mắt trong hang đều đổ dồn vào cô và Thương Nguyệt.

Cô nằm trên lưng Thương Nguyệt, cố gắng giấu đi đôi chân của mình.

Ở đây, cô là người duy nhất không có đuôi.

Thương Nguyệt giống như cũng nhận thức được cô lo lắng, phát ra tiếng a a chậm rãi, giống như đang nồng nhiệt an ủi cô đừng sợ.

Nhưng cô cảm thấy Thương Nguyệt cũng có chút căng thẳng, căng thẳng đến mức đôi tai nàng thỉnh thoảng run lên.

Nàng tiên cá này từ nhỏ đã bị tẩy chay, chắc chắn chưa bao giờ sống chung với nhiều cá như vậy phải không?

Cô chạm vào chóp tai lành lạnh của Thương Nguyệt, thì thầm an ủi vào tai Thương Nguyệt: "Đừng sợ, đừng sợ."

Các nàng giống như hai người nhà quê mới vào thành phố, trừng to mắt nhìn này nhìn nọ, như thể xem chưa đủ.

Những nàng tiên cá từ bên ngoài trở về đã tản mác khắp nơi ngay khi họ vào hang, chỉ còn Tình Thiên ở bên cạnh.

Ở giữa hang có một hố sâu rộng hai mét, trong hố có củi đang cháy. Tình Thiên a a a a chỉ vào đống củi, nói gì đó với Thương Nguyệt.

Có thể chúng có được hố lửa này là nhờ Thương Nguyệt dạy cách sử dụng lửa.


Vân Khê quan sát những vết xước trên thành hố, trông giống như cái hố lớn được những nàng tiên cá này dùng móng vuốt đào ra.

Quả nhiên, người đông sức lớn. Chúng có thể đào một cái hố lớn như vậy chỉ bằng móng vuốt của mình mà không cần sử dụng bất kỳ dụng cụ nào.

Một năm đã trôi qua kể từ tháng 3 năm ngoái, có lẽ chúng đã học cách sử dụng lửa một cách thành thạo.

Tình Thiên đưa cả hai đến một không gian trống bên cạnh, chỉ vào vị trí đó, sau đó quay lại với bạn đời của mình, đuôi quấn quanh eo bạn đời, cổ áp vào cổ bạn đời, vừa cọ xát vừa không ngừng kêu a a, như đang nũng nịu với bạn đời.

Có một chiếc vòng cổ bằng răng thú do Vân Khê làm đeo trên cổ bạn đời của nó nên Vân Khê đã bí mật đặt tên cho bạn đời của Tình Thiên là "Thú Nha".

Cô không biết người cá là nam hay nữ. Cô chỉ vào Tình Thiên, hỏi Thương Nguyệt chiếc đuôi đang quấn quanh eo của nó: "Nó, là nam hay nữ thế?" Vừa hỏi, cô lập tức nhớ ra Thương Nguyệt không hiểu nam nữ là gì, nên đã đổi câu hỏi: "Đực, hay là cái?"

Bình thường cô chỉ nói chuyện với Thương Nguyệt về gà lôi đực, cái và lợn rừng, Thương Nguyệt cũng chỉ hiểu điều này.

Thương Nguyệt a a nói: "Cái."

"Còn cái kia thì sao?" Cô chỉ vào bạn đời của Tình Thiên.

Thương Nguyệt nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Cái."

Ồ, hóa ra họ cũng là một cặp đồng giới.

Bản chất việc này không phải là hiếm thấy, Vân Khê cũng không có gì ngạc nhiên.

Bên ánh lửa mờ ảo trong hang động, Vân Khê im lặng nhìn những nàng tiên cá khác.

Các nàng tiên cá khi vào trong hang chỉ để ý tới họ một lúc, sau khi nhìn thấy họ ngồi xuống trong hang thì lập tức thu ánh mắt lại, dường như không còn quan tâm đến họ nữa.

Hầu hết các nàng tiên cá đều đi thành từng cặp, dụi tai và thái dương vào nhau, trông rất thân mật, giữa mỗi cặp đều có một khoảng cách nhất định, như thể họ đã phân chia lãnh thổ của mình, một số nàng tiên cá đốt một ngọn lửa nhỏ trước mặt, trong khi một số nàng tiên cá không đốt lửa nếu họ ở gần hố lửa trung tâm hơn.

Ngoài ra còn có một vài nàng tiên cá đơn độc, ngồi trong góc vách hang, đốt một đống lửa nhỏ và ăn một mình.

Con sói mà Thương Nguyệt đưa cho họ đã được nướng, phân phát cho đám người cá khác nhau.

Người cá đi theo cặp sẽ nhận được nhiều thịt hơn, người cá một mình sẽ nhận được ít thịt hơn.

Vân Khê nhìn thấy một nàng tiên cá có bụng to, những nàng tiên cá khác sẽ ngầm đồng ý dành phần thịt béo nhất cho con cá đang mang thai.

Cô và Thương Nguyệt cũng được một miếng thịt to bằng bàn tay, người nhiều thịt ít, thịt trong tay cũng ít, Thương Nguyệt nhường cô ăn thịt.

Cô không ăn nên miếng thịt luôn được để trước mặt.

Vì lửa khô nên các nàng tiên cá trong hang thỉnh thoảng phải bơi ra khỏi hang, đào một ít tuyết, lăn trên tuyết vài lần cho đến khi vảy trộn lẫn với tuyết rồi quay trở lại hố lửa, khi tuyết trên người tan thành nước tuyết, nàng tiên cá vẫy đuôi và trở về vị trí ban đầu với nước tuyết khắp người.

Không có người lãnh đạo rõ ràng, chúng giống như những con cá tụ tập ở những nơi có nhiệt độ cao hơn một chút vào mùa đông để cùng nhau trú đông.

Mặc dù môi trường đan xen nơi chúng sống cùng nhau thực sự an toàn và không cần phải lo lắng về việc bị các loài động vật khác bắt nạt nhưng có vẻ như nó không thoải mái bằng thế giới của hai người.

Có muốn gia nhập ở đây không? Vân Khê bị vướng vào một mớ hỗn độn.

Thương Nguyệt căng thẳng đến mức thỉnh thoảng giật giật đôi tai.

Trong lúc cô đang do dự, ánh mắt Vân Khê vô tình rơi vào một nàng tiên cá, cô nhìn thấy bộ dáng của nàng tiên cá, đột nhiên hiểu ra tại sao những nàng tiên cá này lại càng đón nhận Thương Nguyệt hơn.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: 1 vs 5, tôi là một con cá mạnh mẽ! (Bánh trướng)

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư) Truyện Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư) Story Chương 110
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...