Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Chương 162: Đỉnh cao
959@-Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Người này là ai?
Ai có thể nhận ra?
Nếu đã từng gặp chắc chắn sẽ không quên, nếu biết tên của cô âu chắc chắn sẽ nhớ kỹ.
Bọn Viên Thuật nhìn thấy từ phía dưới đều cảm thấy hoa mắt mê muội, tạm thời quên luôn cả chuyện leo lên. Góc độ này của bọn họ chỉ nhìn trộm được tài hoa ngược gió leo lên. Song, người xem thấy trực quan hơn hẳn, màn hình còn cố tình phóng lớn, có lẽ ngay cả lỗ chân lông cũng có thể nhìn rõ.
Khốn nỗi quá gần, họ càng thấy rõ màu lưu ly trong con ngươi của cô. Nó như thể vô số lăng kính pha lê bị vỡ được nén lại một lần nữa nhưng không rải rác, mà lại kết hợp với nhau với góc cắt hoàn mỹ như kim cương.
Bạn có thể thấy tất cả các góc khúc xạ của thế giới này trong mắt cô, cũng có thể dõi theo sự bí hiểm và đa đoan của cô.
Cô như làm người ta mê đắm.
Khán giả đều bị mê hoặc, Tiêu Cận ngạc nhiên và thầm nghĩ: Vì sao mình lại cảm thấy người này quen thế? Là quần áo trông quen hay là người thấy quen? Nhưng không thể nào, giả như mình đã từng gặp thì có hóa thành tro mình cũng nhớ kỹ.
Có điều… vì đâu anh trai mình lại trông có biểu hiện dị hợm đến vậy?
Chính xác mà nói Tiêu Khiết La khi ngờ không thôi thật. Ban đầu chú ấy đến xem cuộc thi Lộc Sơn này mà trong lòng đã nghĩ tới sớm muộn gì tướng mạo của người này sẽ bị lộ thôi. Đó là bởi chắc chắn phần thi tố chất cuối sẽ là cảnh trở về bản chất thực, huống chi kỳ thi tố chất của Lộc Sơn lại nghiêm ngặt tới vậy, trắc nghiệm tới tận xương. Vậy mà dưới sự giam cầm, ngoại hình Trần A Điêu vẫn không khôi phục. Tiêu Khiết La trầm tư phải chăng ngày đó thứ mình thấy mới chính là sự ngụy trang còn giờ mới là bộ mặt thật, hoặc nó có thiên phú duy trì vĩnh viễn dưới dạng bị động nào đó, có thể không cần năng lượng khởi động đã có thể bảo trì trạng thái ngụy trang.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chú ấy không chú tâm lắm ngoài việc nửa chừng so sánh thấy nó có phần giống mẹ ruột.
Dè đâu.
Đột ngột đến vậy, bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khác.
So với khuôn mặt người thiếu nữ hé tỏ ngày đó dưới nước, dường như khuôn mặt này đã phai bớt sự ngây ngô, thêm được vài phần hiểu sự đời, sắc bén quyền uy.
Hóa ra đời đầu tiên từng bảo “nếu quái thai trên đời này thoát thai mọi thứ, thấy gió gặp hồng trần thì lột xác trăm năm” là sự thật.
Có khi nào lần sau gặp mặt, thiếu nữ 18 tuổi này sẽ thật sự trở thành một người con gái thanh lịch tót vời?
Sau khi Đàm Đài Thịnh ngây người, chợt hắn xoay người nhảy lên lưng một con Thiên Điểu. Phụ nữ là cái quái gì, có người con gái nào hắn chưa từng thấy đâu; mặc kệ Từ Duệ hay người con gái không biết tên này, không có ai có thể cản đường của hắn!
Hắn là Thất hoàng tử, hắn sinh ra ở hoàng gia, hắn sinh ra để giẫm lên đầu mọi người leo lên tầng trời thứ chín!
Ý chí của Đàm Đài Thịnh đầy kiên tâm, vậy mà đã thu hút mấy con Thiên Điểu lao vào cơ thể hắn.
Tính linh thịnh vượng!
Song, hắn cũng thấy người con gái phía trên đang đứng trên tầng thứ 5 nhìn xuống, đang nhìn mình chăng?
Ánh mắt kia ngả ngớn phải biết, ngả ngớn tới nỗi làm Đàm Đài Thịnh từ nhỏ đã được dạy phải thu tâm dưỡng tính bùng lên cơn lửa giận. Tuy nhiên rất nhanh hắn ý thức được chưa chắc ánh mắt này đã dành cho mình.
(P1)
Cô ta nhìn xuyên qua hắn nhắm tới người khác. Có lẽ là Mặc Kì Kiến Ai ở bên dưới, là Tào Quyện Chi túm lấy dây leo sau khi ngã xuống, hay chính là Qua Kiềm đã bị đâm thủng cổ họng rơi xuống nước?
Hoặc tất cả hoặc chẳng phải là ai, cô chỉ nhìn xuống bên dưới, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích: “Kiến Mộc sinh trong ngàn năm, năm tháng huy hoàng ngắn ngủi, cớ gì tính toán xét nét.”
“Người trên nhân gian dùng ba năm kinh qua cảnh gió trăng, mười năm gặp biến đổi, trăm năm hóa bể dâu. Mấy vị huynh đài phía dưới, nếu mọi người đã không đi lên thì để tôi đi trước một bước.”
Giọng nói này vừa lạ vừa quen. Do cơ thể được tái tạo, căn cơ được xây dựng lại, cô hãy còn chưa thích nghi, thế nên lúc nói chuyện có phần nhẹ nhàng khàn khàn.
Giọng nói dễ nhận biết lắm, khiến người ta nghe là nhớ kỹ. Nghe đến là xuất thần động lòng người, dù đang giễu cợt người ta nhưng vẫn lẫn vẻ tao nhã đầy nghệ thuật. Có là gì thì 4 người đều sững sờ trong giây lát.
Thật ra phản ứng đầu tiên của họ vào thời điểm đó là: người này không phải là Trần A Điêu.
Tại sao lại nghĩ đến Trần A Điêu? Chủ yếu vì Trần A Điêu làm cho người ta thấy quá mãnh liệt. Một người vừa quái thai vừa mang tính cách cực đoan mang vẻ ngoài tầm thường, đột ngột phối hợp với hoàn cảnh trong nhà toàn người mang nhan sắc cao, kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn. Mặc dù sau này thấy nhiều cũng quen nhưng bỗng đâu người này xuất hiện… trông có phần giống nhau thật rồi.
Thêm vào đó, đến nay Trần A Điêu vẫn chưa xuất hiện.
May sao sự nghi ngờ này ngay lập tức được xóa bỏ sau khi nghe đối phương nói như vậy.
Cô đột nhiên xuất hiện, giẫm lên đầu mấy bạn để lên ngôi.
Mấy bạn không tức giận à?
Không không không, chả tức giận chút nào, trái lại còn thấy… không thể để cô xem thường.
Một cô tiên tuyệt diễm nhường này, sức mấy tôi đan tâm bỏ lại ở phía sau?
Rõ rành ngay cả Tào Quyện Chi, người ngày thường đầy hơi thở đào hoa, xưa nay đối xử chính trực đầy chuyên nghiệp với các cô gái đã để lộ nỗi sắc sảo. Y khẽ hô lên một tiếng, tính linh trên người lấp lánh, giai đoạn nuôi dưỡng tẩy rửa bởi tủy xương đã bùng nổ.
Da thịt và các cơ quan nội tạng đã được nuôi dưỡng, xương cũng được nuôi dưỡng, tất cả đều ở lại trong tủy xương, sự tăng trưởng của tính linh khi có ba phần được nuôi dưỡng đã vượt xa bọn Bách Lý Nhàn Quân chỉ được nuôi dưỡng đến vị trí xương cốt.
Tâm linh bùng nổ từ ba phần.
Thiên Điểu có lòng h@m muốn to khủng khiếp, tính linh của ai mạnh thì nó sẽ theo người đó. Cho nên có mấy con Thiên Điểu xông vào cơ thể của Tào Quyện Chi.
Vút!
Thoáng cái đã vượt qua Đàm Đài Thịnh, chạm vào tầng thứ năm!
Mẹ kiếp! Tào Thế tử, cái người đột nhiên lội ngược dòng vẫn không áp chế được Thất hoàng tử, bỗng đâu bay lên.
Có khán giả không kìm nổi đã than thở: “Đây có được xem như trọng tâm nằm ở thiên phú không?”
Người nhà họ Tào: “...”
(P2)
Bị con trai quan dưới vượt qua? Sao có thể được!
Đàm Đài Thịnh cắn răng, tủy xương nuôi dưỡng cũng bùng nổ...
Khi hắn cũng chạm vào tầng thứ năm, Mặc Kì Kiến Ai phía sau đã không còn yếu ớt ẻo lả như đã từng, đôi mắt sắc bén, hắn tung ra tinh lực hung hãn, sức mạnh dũng mãnh trong cơ thể bao trùm toàn thân. Hắn giẫm một bước lên thân cây, sấn ba bước như hổ báo vồ chạy, bắt lấy cổ một con Thiên Điểu sau khi lộn ngược ra sau, rồi xoay người ôm ghì cổ của nó.
“Lên cho tao!”
Vào khoảnh khắc này, nào còn dấu hiệu man trá đầy yếu ớt của người con cháu họ Mặc Kì, thay vào đó chính là một người hung hãn thô ráp cùng cực.
Thành ra đều ngụy trang hết sao?
Có là gì thì dưới sự k1ch thích của mỹ nữ tuyệt sắc, bọn họ đều bùng nổ.
Bang bang bang!
Khung trời tầng thứ 5 bị va chạm, sau đó ba người gần như cùng nhau lướt lên, đồng thời ăn ý cùng xông về phía A Điêu muốn dẫn dắt Thiên Điểu.
Tầng thứ tư có tổng cộng 100 Thiên Điểu trong khi tầng thứ 5 có tổng cộng 200 con tụ thành bầy; có điều Thiên Điểu không cúi đầu xuống nhưng lại có thể tự do đi lên. Hiện tại chỉ có bốn người bọn họ đến tầng thứ tư vì 300 con Thiên Điểu lúc trước hoặc bị bọn họ hấp thụ hoặc hãy còn đó.
Còn lại 230 con.
Tất cả chúng nó đều kêu thét bay về phía người con gái không rõ này.
Sao có thể thế được?
Tào Quyện Chi chần chừ, thế rồi nghe theo tính toán riêng: Đối với tiên tài dũng mãnh như vậy, chỉ có đánh bại cô ta, cô ta mới nhìn mày bằng cái nhìn khác, nữ tu sĩ mạnh mẽ chân chính sẽ không để ý tới phường xun xoe yếu thế.
Nên là!
Ba người không cần bày tính cùng nhau, cứ thế ăn ý liên thủ bao vây A Điêu, mỗi tội lực trấn áp của tầng thứ năm quá mạnh.
Họ vừa toan bắt đầu tập kích đã thấy A Điêu quay lại.
Hiển nhiên cô xoay người trông nhẹ nhàng hơn hẳn bọn họ đánh úp tới. Ống tay áo cô khẽ vẫy chực một làn gió, khuấy động sức trấn áp đáng sợ. Cô nói với sự tao nhã đạm bạc: “Ba cậu này, đừng nói ba người nghĩ rằng khi nãy tôi nói chuyện với ba người đó?”
“Đúng rồi, đầu gối của mấy người không đau à? Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy khó chịu?”
Người dịu dàng bực này trông như đang lo lắng cho người ta thật, song cô vẫn đầy lạnh lùng thanh cao ngạo, năng lực của cô thật dữ dội.
Đám người Thác Bạt mơ hồ cảm thấy cái cô tiên nữ siêu ghê gớm này mang phong thái giống Tống Linh đôi phần. Đó chính là dạng lạnh lùng nhưng vẫn dẻo dai, nóng nảy cũng như tự có sự tính toán, đồng thời còn mang theo lòng chủ động tấn công.
Còn chưa nói xong, sức trấn áp đáng sợ của tầng thứ năm đã làm xương cốt ba người Đàm Đài Thịnh rung cạch cạch. Đoạn, bịch bịch…
Cả ba đều quỳ xuống.
Nhưng cô vẫn còn đứng.
(P3)
Người này quá mạnh.
Những người bên dưới nhìn mà thấy đầu gối đau phải biết bởi lẽ chính bọn họ cũng phải quỳ ở tầng hai tầng ba.
Tống Linh ở gần tầng thứ tư, vẫn chưa cảm nhận được áp lực chi, thay vào đó cô ấy đang nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho tầng thứ tư. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, cô ấy có điều suy tư: Người con gái này là? Chẳng lẽ? Nhưng phong cách thay đổi lớn... Có điều còn có thể lớn bằng Trần A Điêu và Triệu Nhật Thiên chăng?
Cô ấy nhạy cảm, tự nhận thấy mình nhìn không ra nếu chỉ dựa vào bề ngoài, chắc chắn Từ Duệ sẽ có thể.
Nếu là Trần A Điêu, vậy dám chắc ngoại hình hiện tại của cậu ấy kế thừa hai người Trần Nhiên hoặc Tạ Ngọc Khanh.
Quả nhiên, Tống Linh từ biểu hiện của Từ Duệ đã nhìn ra vấn đề: Hình như Từ Duệ cũng cảm thấy người này xa lạ.
Đúng vậy, vẻ ngoài của cô gái này không cùng một phong cách với Trần Nhiên hay Tạ Ngọc Khanh. Trần Nhiên nho nhã tuấn tú, Tạ Ngọc Khanh là quỷ thảo mai siêu phẩm, trong khi nét mặt cũng như phong cách của cô gái này lại quá thông minh tài trí.
Tha thứ cho cô khi dùng từ ngữ này để hình dung, có là gì thì cũng quá khác người thường, trái lại còn mang vẻ đẹp khác người khác thường đôi lần.
Nếu cô ta không phải thì A Điêu ở đâu?
Lúc này, Bồn Cầu âm thầm hỏi A Điêu: “Xin cho hỏi một chuyện. Tính linh hợp nhất thành công, một mai chỉ cần bổ sung liên tục là tố chất tăng lên trên diện rộng. Cái này hoàn toàn là giây phút đỉnh cao của rễ cỏ lội ngược dòng thành công MAX thành chị đại giàu sang xinh đẹp, hà có gì tôi cứ thấy cô cứ như đang còn ngụy trang?!”
“Chẳng lẽ không nên ra sân đầy nhuệ khí và tài hoa ngời ngời để gặt hái năng lực niệm à? Mắc gì phải giả bộ làm Tống Linh + Khúc Giang Nam?”
“Con rồng bé ác độc của tôi ơi, cô không thích hợp đi theo phong cách nữ thần này đâu!”
Thậm chí cô còn làm thánh diễn sâu già mồm 100% đi theo con đường thảo mai nữa!
Bồn Cầu không quen nha!
Hiềm một nỗi giờ đây tiên nữ lạnh lùng và dễ điên tiết chỉ bí mật trả lời nó một câu: “Cậu biết quái gì!”
Bồn Cầu: “...”
Chỉ còn 4 tiếng nữa là kết thúc kỳ thi.
Bụp! Quỳ gối trước mặt một người con gái không rõ, đầu gối đau đớn dữ dội, Đàm Đài Thịnh đau đớn tột cùng bởi lẽ hắn cảm thấy phẩm giá của mình đã bị vấy bẩn quá dỗi.
“Lái xược! Rốt cuộc mày là ai? Vậy mà dám..”
Trên thế gian này, có người thích bàn chuyện tình cảm với bạn khi họ có tiền, lúc có tình cảm không có tiền thì lại bàn chuyện tiền bạc, có là gì thì người ta muốn được tất.
(P4)
Đàm Đài Thịnh phù hợp với bản chất con người thế này. Khi có tố chất đè người, hắn hy vọng người khác đều thừa nhận hắn dựa vào tố chất để lên vị trí cao; một khi tố chất không đè ép được người ta, hắn sẽ kêu “láo xược”!
Có điều cô chẳng nói năng chi, đã xoay người nhảy về phía sau. Đến khi cô chỉ dùng một câu nói thì chính nó đã làm Đàm Đài Thịnh cũng như… bọn họ bị thương nặng.
“Người có tư cách để láo xược với tôi không phải là mấy người.”
Mấy người không xứng.
Một câu nói bị môi lưỡi nuốt chửng. Khi cô hạ người xuống, Thiên Điểu điên cuồng vọt về phía cơ thể của cô.
Gần như hoàn toàn không để ý tới ba người Đàm Đài Thịnh.
Đám chim cặn bã biết làm đau lòng người ghê, chúng biết tố chất của ai khủng khiếp hơn.
Thế là cửa thứ năm không cần đánh nhau, hút chim mới là chuyện đúng đắn đấy.
Giờ phút này đám người Đàm Đài Thịnh ý thức được thì ra “mấy người” mà cô nói lúc trước thật sự không phải bọn họ.
Vậy đó là ai?
Tất cả đều vô thức nhìn xuống.
Dường như cho cô mặt mũi hoặc những lời này của cô đã thật sự k1ch thích chính chủ bên dưới.
Chỉ thấy những con sóng nước dữ dội, tiếp đó… Hai luồng sáng lần lượt thoát ra khỏi mặt nước từ hai đầu Nam Bắc của Kiến Mộc. Một người sau khi thoát ra đã dùng chân nhún lên rễ cây, vọt lên không trung và bay lên, nước trên người chảy xuôi, dáng người thướt tha rẽ gió, chân đạp nhảy lên bọt nước, như thể mượn sức mạnh nhỏ bé đến vậy đã đủ lao thẳng tới tầng trời thứ chín.
Nhẹ nhàng, uyển chuyển, chực như hoa bay phấp phới, một màu đỏ tươi chói lói.
Nhưng Thiên Điểu lại sà xuống.
Lại sà nữa!!
Hơn nữa chúng lao xuống thành hai bên, phân biệt hướng về phía cô gái áo đỏ này và một người…
Khi người con gái áo đỏ cưỡi trên lưng Thiên Điểu bay lên, cô ta mở miệng.
“Sự biến đổi của linh khí phục hồi đã cho phép tôi, một người dân đen bình thường vượt lên ngược gió. Bên trên đã có cường giả đi trước một bước, Nhiếp Viên Viên tôi liễu yếu hèn mọn, không bằng ngài điềm tĩnh ẩn nấp. Tôi đi đây.”
“Cửu điện hạ cứ tự nhiên.”
(P5)
Cô ta nói xong một tiếng chỉ lo tự cưỡi chim bay lên trong khi đám người còn lại đang khiếp sợ trước lời nói của cô ta. Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh ráng sức đứng lên cái bậc thềm trên tầng thứ năm. Sức trấn áp quá kinh khủng làm hắn khó lòng phân tâm vào việc khác, vậy mà hắn vẫn hãi hùng khi nghe được giọng nữ nói bên dưới lúc bấy giờ.
Màn hình thông minh cũng khôn, cố tình phóng to biểu hiện hoang mang của hắn, đồng thời chiếu ra một cảnh khác ở bên cạnh.
Nơi tận cùng của khu vực Thiên Điểu bay qua.
Một người đã ra khỏi nước, chỉ đứng lặng lẽ trên mặt nước.
Nhợt nhạt, yếu đuối, như thể gió thổi là ngã ngay. Một thiếu niên 19 tuổi đứng thẳng người, vận một chiếc áo bào của hoàng tử màu vàng viền xanh. Ngày xưa trông y mặc rộng thùng thình thì giờ vẫn rộng y vậy, mỗi tội lúc mấy con Thiên Điểu kêu la lao về phía gã, cảnh đó… gây rúng động lòng người.
Ầm!!
Thiên Điểu nhập cơ thể, tính linh tăng lên, y không vội vàng đi lên, thay vào đó y đưa Qua Kiềm trong tay cho một Thiên Điểu nhằm chữa trị vết thương của gã rồi mới điều khiển Thiên Điểu bay lên trời. Y và Nhiếp Viên Viên trước sau lấy tốc độ kinh khủng thẳng thừng vượt qua tầng 1 2 3, thậm chí rất nhanh đến tầng thứ tư.
“Chính là Cửu hoàng tử Đàm Đài Kha.”
“Hơn nữa y còn mang theo một người.”
“Là Qua Kiềm!”
“Tôi hiểu rồi! Thì ra Phục Giao và Qua Kiềm đều người của Cửu điện hạ, y mới là… cá lớn đứng sau màn chân chính.”
“Sắc mặt Thất điện hạ khó coi dữ quá.”
Người bình thường chỉ dám bàn tán đến cấp độ này, nhưng những người như Giang Chu lại có thể than thở khi đang nói chuyện riêng.
Hiệu trưởng Vân Châu thở dài: “Đương nhiên khó coi rồi. Anh nói vương tộc không biết à, xem chừng không có khả năng này. Suy cho cùng nguồn lực của hoàng tử được nội bộ vương tộc cung cấp, giờ anh nói hai người phát triển dựa vào việc đánh bên ngoài thì ai mà tin?”
Giang Chu thầm nghĩ: Đánh nơi hoang dã mà phát triển cỡ đó là điều mà A Điêu nhà chúng tôi mới làm được. Đám hoàng tử vừa sinh ra đã nằm chờ đút cũng xứng?
Hiệu trưởng Vân Châu: “Nếu đã biết vậy nó chính là quân cờ bày ra ngoài sáng, Cửu hoàng tử mới là sát chiêu chân chính của vương tộc.”
Giang Chu: “Chắc để lừa Lộc Sơn rồi, sợ Lộc Sơn đi tiên phong đùa giỡn dùng mánh khóe gì đó áp chế Đàm Đài Kha. Giờ đã thi xong tố chất, thi võ thuần túy dựa vào vũ lực, phỏng chừng cũng đã xem như xong mọi chuyện nên bấy giờ mới hé tỏ. Chậc chậc, đúng là cung tâm kế nha!”
Hiệu trưởng Vân Châu thấy vẻ mặt bỉ bai của ông ấy: “Trong tất cả các thí sinh, không phải Trần A Điêu của trường mấy anh là biết chơi trò đấu trí nhất à?”
Giang Chu liều chết không nhận: “Ai nói? A Điêu nhà chúng tôi chất phác và tốt bụng cực kỳ, nó toàn bị ép, là tự vệ… Ủa rồi A Điêu nhà chúng tôi đâu?”
Đúng vậy, Trần A Điêu đâu?
(P6)
Vào thời điểm đó họ bối rối, song sự chú ý của họ nhanh chóng bị thu hút.
“Cơ mà mấy anh không cảm thấy đáng sợ nhất chính là Nhiếp Viên Viên sao? Nó xuất hiện từ đâu, trước giờ chưa từng để ý tới nữa.”
Có người dẫu thi được thứ hạng gần 30 đã áp đảo vô số con cưng của trời của một quốc gia. Ngặt nỗi do hiệu ứng vòng tròn, khán giả chỉ thấy mấy người xuất sắc nhất trong top 30, vô thức bỏ qua những người đứng đầu khác trong đỉnh vòng tròn ấy, khéo sao những người này cũng vui vẻ khi bị đánh giá thấp.
Một số người vờ làm heo, vờ xong để rồi thực sự trở thành heo.
Nhưng hai người này thì khác.
Ngay từ đầu A Điêu biết hai người này cũng chui vào chỗ sâu trong Kiến Mộc y cô. Chẳng qua ba người bọn cô có cân nhắc không thăm dò quấy nhiễu lẫn nhau, chứ đâu biết được thân phận nhau.
Trông thấy hai người phía dưới lội ngược dòng xông lên tới nơi, A Điêu, người đã hấp thu 50 con Thiên Điểu, hãy còn toàn lực thu hút chúng.
Mỗi con chim là mỗi luồng sáng.
Cô đang mạnh lên với tốc độ kinh hoàng!
Thấy Thiên Điểu hai lần hạ xuống, các thầy cô ở Lộc Sơn bị vả vào mặt bôm bốp. Trái lại không chỉ không tức giận, họ còn phấn chấn, không hề có phong thái bình tĩnh giả vờ X ngày xưa. Họ chỉ trỏ la to: “Trời đất, ba người! Lại có ba người để cho Thiên Điểu lao xuống từ tầng thứ tư!”
Mày làm sao thế Thiên Điểu, mày không cần tới tôn nghiêm luôn à?
Không ít khán giả điên cuồng lướt bảng xếp hạng và rồi ngỡ nàng nhìn thấy thành tích của Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha chỉ xếp hạng 100 200.
???
“Bọn họ che dấu thành tích, ít nhất huyết thống và phần tinh thần đều được ẩn giấu!”
“Cá khủng đó cá khủng đó!”
“Nhìn kìa, họ đã vượt qua tầng thứ tư... tầng thứ năm rồi! Bọn họ muốn đoạt Thiên Điểu với người nọ.”
Không chỉ tranh đoạt, khi qua tầng thứ năm, nơi cành lá Kiến Mộc um tùm, Cửu hoàng tử Đàm Đài Kha cưỡi gió lao tới, để lại giọng nói hời hợt: “Giả sử ngay cả tầng thứ năm còn không tới được, thì nói con cưng của trời nước Đường Tống gì nữa?”
“Tôi đợi mấy cô ở trên đó.”
Lời thế này chỉ có người đang là hoàng tử như người ta mới dám nói, có là gì thì A Điêu sẽ không, đến cả Nhiếp Viên Viên nghe xong cũng chỉ nở nụ cười.
Lời thế này có ý nghĩa không?
(P7)
Không, bởi vì lòng tự trọng nhóm con cưng của trời quá mạnh mẽ, đến cha mẹ còn không kiểm soát nổi, đâu cần hoàng tử động viên. Đàm Đài Kha không phải người xốc nổi, y thốt ra lời này không phải để khích lệ nhóm con cưng của trời, mà là nhắc nhở nhóm con cưng phụ thuộc y.
Thất hoàng tử chỉ lá chắn của y, y mới là thiên tài tót vời chân chính của vương tộc, muốn đi theo y âu không có bản lĩnh sẽ không được.
Chẳng hay có bao nhiêu người khao khát trở thành người bên hoàng tử quái thai mạnh nhất của vương tộc, song bọn họ thật sự đã bị k1ch thích.
Từ khi người con gái không rõ này vùng lên, họ cảm nhận sâu sắc được khoảng cách giữa họ và cô.
Xoạt! Thẩm Họa Kính, Hùng Trữ Mặc, Đoan Mộc Thanh Ương, Sở Đại Sắc, Bách Lý Hóa Việt, Qua Kiềm, Mặc Dư Ngã, Mộc Hôn Nha, Kiều Lưu Thủy, Hà Tự Kiếm, Tạ Tam, Triệu Phật Thú, Sư Khuynh, Hạ Tam Lộc, Hồ Giá Cô, Liễu Thập Thất, Ôn Thược Dược, Yến Phong Bạch và những người khác hầu như đều leo lên tầng 4.
Tính ra kỳ thi của Lộc Sơn thật sự nghiêm khắc và chính xác, qua vài bận thi, lần lượt sàng lọc, những người đứng đầu top 30 bảng tổng xếp hạng này vẫn chưa từng rớt khỏi bảng, cũng như không cho người bên dưới được bao nhiêu cơ hội tập kích lội ngược dòng.
Chả là hiện nay người thật sự lội ngược dòng được chỉ có Tống Linh, Hàn Trạc và Từ Duệ, bao gồm của cả bậc thầy bưng nước không bản lĩnh tên Tào Quyện Chi.
Người khác cực kỳ hiếm, tuy nhiên họ rồi sẽ đạt đến đường ranh giới phân chia ngay tầng thứ 4.
Họ nhảy ra ngoài!
Tính linh bộc phát toàn bộ, Thiên Điểu bay đến... Ai có thể theo sức gió nổi lên?
Chỉ thấy trong đám người này có Thẩm Họa Kính nhanh nhất, đón lấy được một con Thiên Điểu dưới người. Khốn nỗi khi cô ta vừa quay đầu, Mặc Dư Ngã đã nhanh hơn những người khác.
Hai người nhanh chóng nhảy vọt lên tầng thứ năm, hơn nữa rất nhanh sờ tới trận bàn trời trấn áp.
Đằng sau đó là Hạ Tam Lộc và Hùng Trữ Mặc.
Một tên đê tiện một gã phì mỡ.
“Là cậu à? Bình thường trông cậu đê hèn đến thế mà tài giỏi bực này?” Hùng Trữ Mặc vừa mở miệng đã khịa chết.
“Thiên phú của cậu mạnh thế mà tới cùng chỉ muốn mở nhà hàng bày tiệm đồ nướng sao? Có thể nằm ai bằng lòng ra ngoài dốc sức chứ.” Hạ Tam Lộc nói xoáy.
Dưới sự trao đổi bằng ánh mắt, cả hai đều ghét đối phương. Đoạn họ ăn ý nhảy cấp tốc lên cành cây, rối rít ôm lấy một con Thiên Điểu.
Chim ơi, chim à, mày không tới tìm tao thì để tao ôm mày nha!
Thiên Điểu: “!!!!”
Y thế, ba người Sư Khuynh, Liễu Thập Thất và Mộc Hôn Nha đuổi theo không rời... Bọn họ có phần nhanh hơn người khác nhưng cũng không nhanh hơn hẳn bao nhiêu. Đám người Đoan Mộc Thanh Ương, Tạ Tam và Triệu Phật Thú tuyệt không vội, chỉ nhìn mấy người kia hoảng hốt gấp gáp bắt Thiên Điểu.
(P8)
Những người xuất thân từ danh gia vọng tộc đều tỏ tường Thiên Điểu là gì.
Chỉ cần có tính linh, từ trước tới nay không cần bắt Thiên Điểu.
Khi những người kia lao về phía tầng thứ năm, nhóm người bên này giải phóng tính linh, lan rộng nó vào sâu trong tủy xương; đoạn, họ dời các khu vực gân mạch chưa được nuôi dưỡng vào khu vực có tính linh. Sau khi các bước này được hoàn thành, họ chờ đợi một con Thiên Điểu nhập vào cơ thể, ràng buộc, rồi nuôi dưỡng nó trong cơ thể.
Tối đa hóa lợi ích tột cùng.
Không vội vàng nhất thời.
Thoạt đầu các bước này đã đúng, nhưng... Trên vùng trời tầng thứ 5 từ 5,000 mét đến 6,000 mét đã xảy ra một trận chiến.
.....
Hà cớ gì Cửu hoàng tử Đàm Đài Kha phải gọi người lên tầng thứ 5.
Bởi vì cần người đi lên đánh nhau!
Mục đích của y đâu chỉ lên trên tầng 7, mà còn là cầm chắc hạng nhất.
Nhiếp Viên Viên và người con gái không rõ thân phận kia là kẻ thù lớn trong lòng y.
Vì vậy Đàm Đài Kha vừa đi lên đã bắt đầu đuổi theo cô, muốn cản cô hấp thụ Thiên Điểu, mỗi tội họ còn cách cô một khoảng hơn 100 mét.
Đừng xem thường hơn 100 mét của tầng trời thứ 5, trấn áp quá khủng khiếp. Không thấy giờ đây Đàm Đài Thịnh vẫn chưa đứng dậy từ cái bậc thềm tầng thứ năm à, thậm chí còn không triệu hồi được cả Thiên Điểu.
Khốn nỗi sự gắng gượng kiên trì này nhanh chóng bị đả kích, hắn cảm nhận được… tiếng quát tháo tấn công.
Ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc hắn nhìn thấy Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha đều thăm dò tung ra luồng ánh sáng.
“Dưới sự giam cầm bèn lợi dụng Thiên Điểu nhập thể để phóng tính linh tấn công tầm xa!”
“Cừ ghê!”
Các giáo viên tại Lộc Sơn kêu lên, có hai chùm ánh sáng linh lực từ phía dưới bắn phá ù ù vào A Điêu.
A Điêu xoay người, tránh được hai luồng ánh sáng. Bỗng không cô kiểm soát Thiên Điểu muốn lướt vào trong đám lá cây Kiến Mộc tươi tốt.
Nếu để cô đi vào sẽ rất khó bắt được cô.
Nhiếp Viên Viên lập tức vòng qua đánh lén từ một bên khác… Còn Đàm Đài Kha này cũng có tầm nhìn xa trông rộng lắm, không thừa dịp Nhiếp Viên Viên đánh lén A Điêu để nắm lấy cơ hội trèo lên trên. Thay vào đó y ổn định lập ra chiến lược tiêu diệt A Điêu trước, cũng bay xuống theo… Bọn y phải liên thủ ép cô gái mang thân phận chưa rõ này vào khu vực bậc thềm tầng thứ năm.
Bởi vì bây giờ... phần lớn tay chân của y đã ở hết tầng 4 5!
Họ cũng đang cưỡi Thiên Điểu.
“Bọn họ xuống tới rồi!”
Có người kêu lên ngặt nỗi không phải ai cũng dám xuống tay với cô, mãi cho đến khi Đàm Đài Kha lạnh lùng mà rằng: “Căn cơ của cô ta bị đứt gãy nên vừa mới được nối liền, tính linh hợp nhất mỏng manh, hoàn toàn không cách gì tấn công tầm xa.”
Một câu nói đã làm bọn Đàm Đài Thịnh và Tào Quyện Chi ngạc nhiên, thì ra là như vậy?
Bọn họ cùng có thể dùng ánh sáng mang linh lực tấn công từ xa, có điều lại cảm thấy đối phương cũng có cho nên mới không muốn phí hoài tính linh, đâu ngờ…
Nhưng vì sao Đàm Đài Kha lại hiểu rõ cô ta như vậy?
“Nếu không cô đâu cần tiêu thụ quá nhiều chấm sáng tủy xương để rồi lúc tính linh sinh ra lại yếu kém tới vậy.”
“Đúng không, Trần A Điêu!”
Mọi người: “!!!”
Đám người Tống Linh ngạc nhiên: “?”
(P9)
Có lẽ toàn trường chỉ có Đàm Đài Kha nhìn ra?
Bồn Cầu sốc.
Trần A Điêu cũng có lúc bị nhìn thấu ngay trong một giây?
Giọng điệu của Đàm Đài Kha lạnh như băng, ánh mắt bình tĩnh, chực như đã nhìn thấu mánh khóe của cô từ lâu. Y nhìn thấu bằng cách gì?
Phân tích dữ liệu trên bảng xếp hạng, phân tích tố chất của nhân vật mới nổi này. Mặc cho tố chất trình độ này đã vượt quá giới hạn trước đó của Trần A Điêu, nhưng y đã sử dụng điểm mấu chốt của tài năng để phân tích bằng phương pháp loại trừ.
Thử hỏi có bao nhiêu người trong số 13,000 người bì nổi tố chất bùng nổ với trình độ của người con gái này?
Ít nhất ranh giới tố chất phải ở trong top 100 người, nếu không cho dù có là người xếp hạng bên dưới cố tình che giấu, giấu giếm hết tố chất A B C đến huyết thống, phần tinh thần, không lộ ra thành tích, như vậy lúc đọ sức bình thường vẫn thấy được chênh lệch. Suy cho cùng xuống dưới nước là để tranh đoạt chấm sáng tủy xương, quả quyết đóng vai heo ắt trở thành heo, gây tổn thất tới lợi ích. Thành ra hiển nhiên người này sẽ nằm trong top 100.
Danh sách người trong top 100 không khó để điều tra. Tính tới còn ai chưa xuất hiện, tính tới biểu hiện và vị trí của những người khác hiện tại, tổng hợp loại trừ, bằng đầu óc ở cấp bậc như bọn y, rất nhanh y đã khóa chặt Trần A Điêu.
Về phần phong cách ngôn ngữ và tác phong, có lẽ bọn Đàm Đài Thịnh sẽ cảm thấy đoan chắc mỹ nhân tuyệt sắc cao ngạo và có tố chất cứng rắn này không phải Trần A Điêu. Song, y nào dựa theo suy đoán này, y tin bản chất của Trần A Điêu vẫn là một điều bí ẩn.
Kinh qua chuyện thấy Trần A Điêu nhảy nhót tưng bừng quẩn lên mưa gió từ sau lưng, y sớm đã nhìn thấu vấn đề tố chất của Trần A Điêu.
Một người lúc còn học tại Học phủ Đam Châu mang tố chất chưa đến 100 thì sao có thể lội ngược dòng? Cuối cùng còn có thành tích tố chất phần tinh thần tăng lên nữa.
Sau chót y đã đưa ra phán đoán tương tự như hiệu trưởng Kinh Đô: Căn cơ của Trần A Điêu này bị đứt gãy.
Xếp hạng trước 100, căn cơ đứt gãy, vẫn tiếp tục dùng một số lượng lớn các chấm sáng tủy xương để chữa trị căn cơ dưới nước, người phù hợp với điều kiện này chỉ có một.
Người này nhất định chính là Trần A Điêu!
Người này quá quỷ quái, mưu trí vô song, với căn cơ đứt gãy mà đã có tố chất kinh khủng đến vậy, khó có thể mường tượng ngày sau cô ta sẽ ra sao khi đã nối căn cơ rồi.
Lúc Đàm Đài Kha thấy được cô bùng nổ, lao lên ngược gió tại sâu trong Kiến Mộc đã hãi hùng khiếp vía lắm. Y nhanh chóng có quyết định: đánh lén cô!
Thế là giờ đây mới có cảnh này… Ép A Điêu xuống tầng trời thứ 5 rồi, đệ nhất quái thai hoàng tộc mang tên Đàm Đài Kha ngày nay không còn yếu đuối như xưa, ngón tay tái nhợt vẽ một đường!
“Phong tỏa cô ta!”
Khi trước, Đàm Đài Thịnh bị cô lập, tới khi hắn bị A Điêu làm cho sùi bọt mép mới ý thức được cần hợp tác với những người khác. Vậy là một đám con cưng của trời sùi bọt mép phụ thuộc vào hắn.
(P10)
Nhưng Đàm Đài Kha thì khác, người này ngủ đông quá sâu như quỷ hồn. Trên thực tế chưa chắc người ẩn nấp dưới nước và phối hợp với Phục Giao mai phục A Điêu đã là Qua Kiềm, nói không chừng là Đàm Đài Kha cũng nên.
Nhưng y chỉ có hai thuộc hạ lớn mạnh là Qua Kiềm và Phục Giao à?
Phục Giao bị đánh tàn phế trông đến mà thảm, Qua Kiềm bị thương nặng đang chữa trị. Giờ phút này Đàm Đài Kha ra lệnh một câu, Qua Kiềm nhanh chóng cưỡi Thiên Điểu phóng ra ánh sáng linh lực.
Bị nhìn thấu thân phận, biểu cảm của A Điêu khó coi phải biết. Khi cô lập tức tránh né, Sư Khuynh và Mặc Kì Kiến Ai thốt nhiên tập kích A Điêu từ phía sau. Vút vút, hai luồng ánh sáng mang linh lực b ắn ra…
Nom ra cô bị ba người vây hãm, Đàm Đài Kha chẳng thèm liếc mắt ngó đám người Đàm Đài Thịnh, thay vào đó chỉ lưu lại một câu: “Thất hoàng huynh, xem toàn cục là trên hết.”
Sắc mặt Đàm Đài Thịnh thay đổi dữ dội, tất hiểu được ý của Đàm Đài Kha.
Giờ đây Đàm Đài Kha mới là hy vọng lớn nhất của vương tộc để vào Lộc Sơn đầy mạnh mẽ. Giả như hắn không hợp tác, nhỏ mọn chi li, sau này hắn sẽ bị phụ hoàng trách cứ.
Đàm Đài Kha đang buộc hắn phải phục tùng, nếu không nó sẽ là một cái hố để hắn tự nhảy xuống.
Chết tiệt!
Ngon lắm Cửu đệ, cơ mưu thật sâu, thảo nào có thể ẩn núp lâu tới vậy. Đàm Đài Thịnh hoàn toàn không được chọn, đành phải quyết đoán xoay người gia nhập trận doanh công kích A Điêu.
Còn Tào Quyện Chi thật thú vị. Y tương đối khôn khéo, cơ bản bên nào có ưu thế thì y sẽ dựa vào, thực chất y không có đối tượng đặc biệt cần nhắm vào, nhưng thường thường hạng người này sẽ không ăn thiệt thòi. Có là gì thì giờ đây y đã ngoan ngoãn chuyển hướng... Ngoài miệng thì tỏ vẻ thương hoa tiếc ngọc: “Cô nương A Điêu, dè đâu cô lại là giai nhân tuyệt sắc tư chất tót vời cỡ này. Đáng tiếc Tào Quyện Chi tôi đây thân bất do kỷ, làm mích lòng rồi…”
Mẹ nó, ngoài miệng thì bảo gây mích lòng trong khi từng chiêu tung ra rất ác, từng bước nhắm vào chỗ hiểm.
Tại thời điểm này, A Điêu đã bị bao vây bởi ít nhất năm người, mà lại là nhóm quái thai của đội đầu tiên!
Vừa thấy A Điêu bị vây công, chắc chắn Tống Linh và Từ Duệ sẽ giúp đỡ. Hai người này cũng mạnh lắm, đã leo lên tầng trời thứ 5, gia nhập trận chém giết trên bầu trời.
Một bên khác, Hàn Trạc vừa thấy Tống Linh gia nhập... Tạ Tam thích đánh nhau nhất, song áp lực tầng thứ sáu quá lớn, anh ta không vội bắn vọt. Chưa kể anh ta biết rõ Đàm Đài Kha đại biểu cho vương tộc, vốn Đàm Đài Thịnh đã hung hăng nay lại thêm một Đàm Đài Kha; nếu thật sự để cho họ Đàm Đài vương tộc vào Lộc Sơn, như vậy những vương tộc khác họ như nhà họ Tạ sẽ cách chuyện bị diệt cả tộc không còn xa.
(P11)
Ngay từ đầu mục tiêu của Tạ Tam không phải là Lộc Sơn!
Anh ta có nhiệm vụ. Mắt lóe lên, anh ta hét to: “Em Tống Linh, em yên tâm, cho dù trong lòng em không có tôi thì mặc kệ em muốn làm gì, tôi bằng lòng làm hết không màng sống chết vì em!”
Tống Linh: “?”
Lúc này, Triệu Phật Thú leo lên tầng thứ năm cũng nhảy ra hét lên đầy dở người: “Cô nương Từ, từ khi thấy dung nhanh tuyệt đẹp của cô trong ao máu là tôi đã say cô ngay. Dù tôi mập đần lười háo sắc nhưng tôi có một tấm lòng chân thành! Cô yên tâm, chỉ cần giày của cô giẫm lên đất cứng, tôi thà để cho cô giẫm lên tấm chân tình của mình thì hơn. Dù nó có nát nhưng nó đâu phải pha lê đâu, mà là tình yêu êm đềm đó!”
Từ Duệ: “?”
Một người từ dòng chính vương tộc khác họ, một tên con cháu dòng chính phe cánh Đạo gia siêu mạnh mẽ, hai người xun xoe thật chuyên nghiệp, vừa la to vừa tấn công bọn Đàm Đài Thịnh.
Vừa đánh vừa thổ lộ.
Khán giả đều ngẫn ngơ, song phần lớn những người mang lòng riêng đều nhận ra: vương tộc khác họ và phe cánh Đạo gia không muốn để quái thai đáng sợ như Đàm Đài Kha tiến vào Lộc Sơn làm vương tộc tăng thêm thế lực, bọn họ phải bị áp chế.
Bây giờ Trần A Điêu là lựa chọn tốt nhất, vì vậy họ đành phải giúp đỡ.
Nhưng không thể giúp quá rõ ràng.
Thế thì chỉ còn cách theo đuổi người ta mà thôi.
Nhìn thấy cục diện như vậy, chính Đoan Mộc Thanh Ương nhà họ Đoan Mộc vốn có hiệp ước đồng minh với Tạ Tam cũng có cảm nghĩ y thế. Ban đầu bên cô ta đã bị Thái tử ép tới mức ảo não, giả sử vương tộc hung hăng hơn nữa, liệu có khi nào ngày mai sẽ bị ban hôn luôn?
Ngặt nỗi Đoan Mộc Thanh Ương thật sự không chịu nổi hình thức hai người này theo đuổi, thế là cô ta đi theo lối khác, nói lạnh căm với Trần A Điêu: “Tên chó Triệu Nhật Thiên nọ mang hôn ước chạy mất, hủy danh dự của tôi, nhưng chỉ cần hai nhà chúng ta vẫn còn mối quan hệ tốt, hôn ước sẽ kéo dài mãi mãi. Hôn ước chưa bỏ, anh ta chưa chết, nhà Đoan Mộc chúng tôi lại không phải hạng lật lọng, cô đã là đối tượng của anh ta ắt nên gọi tôi một tiếng chị Đoan Mộc Thanh Ương.”
Nhìn thấy hình hài thật sự của Trần A Điêu, cô ta biết vì sao thằng chó Triệu Nhật Thiên lại có mới nới cũ.
(P12)
Ôi! Ánh mắt độc ghê đấy.
Song, cô ta cũng hay tình thế vương tộc hiện tại cực tốt, kế tiếp sẽ là đè ép quyền quý và vương tộc khác họ, ban hôn là thủ đoạn phổ biến nhất.
Thái tử, Thất hoàng tử hay Cửu hoàng tử đều có thể xảy ra.
Cô ta thà ký hiệp ước đồng minh bằng cách kết hôn như Tạ Kính Dư và nhà họ Triệu, tạo ra một couple giả chống đỡ. Ít nhất nếp nhà họ Triệu thoải mái, còn vương tộc... đó là hố to, cô ta đi vào là bị phế bỏ, bị mắc kẹt trong cung sinh cả đội bóng, đời này đừng nghĩ tới tương lai của mình nữa.
Cho nên dù Triệu Nhật Thiên có là tên chó chết, ngoài mặt cô ta cũng phải treo bán cái đầu chó của anh ta.
Thế là Đoan Mộc Thanh Ương, người được mệnh danh là viên ngọc của Kinh Đô, đã có một người “chị chị em em” nhảy ra đàng hoàng.
Làm tới mức này, có một đám người xuất hiện giúp A Điêu, hơn nữa không hiểu vì đâu Mặc Dư Ngã cũng ở trong đó hỗ trợ. Còn lại những người khác ban đầu đã không dính líu đến hai nhóm người chém giết nhau, khốn nỗi đợt chém giết tại tầng 5 quá thê thiết, cữ hễ họ đi lên đều bị cuốn vào, gần như hoàn toàn là không có biện pháp tránh né.
Một bầy Thiên Điểu đang chiến đấu trên bầu trời.
Lúc này, Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha gần như hoàn toàn mặc kệ tranh chấp phía dưới, chỉ lo thoát thân lao đi. Hai người làm vua đánh vua tranh giành Thiên Điểu đã vòng quanh bên trên tầng 5 rồi lao thẳng tới tầng 6!
Còn A Điêu bị mắc kẹt trong cuộc hỗn chiến với nhóm con cưng của trời.
Là người đầu tiên để cho Thiên Điểu rơi xuống nả người chỉ để thiết kế ra cảnh PK tới mức này? Hơn nữa còn dẫn dắt ra cuộc hỗn chiến lớn tới nhường đó.
Có lẽ, đây là mục đích kép của hai người họ.
Hai người này ghê thật!
Hoặc là nói Đàm Đài Kha ghê thật!
Dường như y đoán trước được tình hình này, đôi mắt lóe lên ánh sáng, nắm chặt cơ hội hợp nhất Thiên Điểu.
Trần A Điêu từng thu hút quá nhiều mối thù cho mình trong quá khứ, cộng thêm tính cách và mưu đồ của cô quá lợi hại, ra mặt quá sớm, uy hiếp quá lớn; giờ đây nếu cô không thành cái bia thì cũng có lợi cho hai người Nhiếp Viên Viên.
Bấy giờ, hai người lần lượt kết hợp 90 con 120 con Thiên Điểu.
Trong khi A Điêu chỉ có 60 con, và có xu hướng bị bao vây đánh chết.
Đó chỉ là đôi phút kể từ lúc cô xuất hiện đầy ngoạn mục đến khi tình hình đảo ngược bây giờ.
Tầng thứ năm lại có người leo lên.
Nguyệt Tinh Khê và hai thanh niên, ba người này đều học sinh của ba trường danh tiếng. Bàn về thanh danh, ba người đâu có thấp, vậy mà họ lại khiêm tốn tột cùng ở khu vực Kinh Đô, mấy lần thi đều che giấu thành tích, chưa bao giờ tham gia vào chuyện chém giết của mấy quái thai này. Khốn nỗi giờ họ hết cách rồi, bọn họ không thể không hé tỏ tố chất thật sự ở cửa thứ năm.
Leo thẳng tới tầng 5, lội ngược dòng!
Ấy vậy mà khi họ lội ngược dòng thành công lại bị cuốn vào một cuộc hỗn chiến lớn.
Nguyệt Tinh Khê ngẩng đầu thấy ngay cô gái tuyệt sắc bị trận hỗn chiến vây quanh.
Cô ấy không biết Trần A Điêu, không có mối giao hảo nào, nhưng thấy cảnh hỗn chiến… Có phải quy mô quá lớn rồi không? Khắp nơi đều là ánh sáng linh lực và tính linh bùng nổ, và ở trên cùng lại có hai quái thai đáng gờm đang đánh sâu vào tầng thứ 6...
Cô ấy muốn tránh song quy mô tính linh quá mạnh, Thiên Điểu còn lại tầng thứ năm đã chạy tới chỗ mấy người kia hết. Để có được đủ Thiên Điểu lao lên tầng 6, mấy bọn cô đành phải tham gia vào.
Đúng vậy, lúc đầu nhóm Tạ Tam tham gia vì có lòng riêng, nhưng những bên dưới đi lên lại hoàn toàn bất lực – họ bị trói buộc, phải tham gia.
“Tầng thứ sáu mở ra cho ta!”
Đàm Đài Kha trưng cái túi da giẻ cùi tốt mã tột cùng của hoàng tộc trông đến là hung hăng, tính linh trên người dữ dội như giáp vàng bao thân, dĩ nhiên trình độ nuôi dưỡng đã đạt tới mức gân mạch thông suốt bằng sạch, khoảng cách tới tuyến thần kinh cuối cùng cùng lắm chỉ là một bước sau chót.
Vì vậy... bàn trời thứ sáu rung chuyển, y đang đột phá.
Sắp... Đột phá!
Ù!!
Khi y đâm thủng một khe hở, mây mù dày đặc phía trên tầng thứ sáu đổ xuống, trong trẻo gợn sóng, lạnh lẽo thấu xương. Khóe miệng Đàm Đài Kha mỉm cười.
Y sẽ thành công.
Chỉ cần y là người đầu tiên đột phá đến tầng thứ sáu, y sẽ độc chiếm Thiên Điểu trong tầng thứ sáu, như vậy y sẽ có hy vọng cực lớn để phá vỡ tầng thứ bảy.
Thế gian này không ai có thể ngăn cản y lên ngôi!
Đám quyền quý đang ngo ngoe muốn chống lại họ Đàm Đài vương tộc; nhóm 3 vương tộc khác họ ngoài nóng trong lạnh không chịu nộp lên quân quyền; Liên minh Học phủ muốn làm theo ý mình; còn có phe cánh Đạo gia thừa dịp linh khí hồi phục đã lập tức không nghe theo sự quản lý.
Về sau ai không cúi đầu là chết hết!
Ánh vàng trên cơ thể Đàm Đài Kha tăng vọt, ngang nhiên xé rách ra một đường sáng trên bầu trời.
Nhiếp Viên Viên nheo mắt, giải phóng tính linh của cơ thể, tạm thời tránh được mũi nhọn của Đàm Đài Kha.
Nói về tư chất tự nhiên, cô ta không cao hơn đối phương, nhưng dù gì người ta cũng là quái thai đệ nhất vương tộc chủ yếu bồi dưỡng mấy năm nay. Y mạnh hơn cô ta, hơn nữa tay chân đông đảo, cứng rắn không lợi ích gì, thế là cô ta tránh đi.
Bên ngoài trường thi, người của vương tộc không có mặt, nhưng ngành bộ có quyền lực của hệ thống vương tộc đều đang cong khóe miệng.
Sự mạnh mẽ của vương tộc đã được xác định.
Bọn họ còn cố tình nhìn thoáng qua 5 Phủ Quốc công, cũng nhìn thoáng qua phe cánh Đạo gia, thậm chí cố tình nhìn sang người bên Lộc Sơn.
Phát hiện ra ai cũng thờ ơ.
A ha!
Họ đang cười gằn, đột nhiên.
Trong màn hình, trong cuộc hỗn chiến bên dưới, bỗng đâu có người nói một câu nặng nề.
“Lăn qua lăn lại lâu như vậy mới mở được lỗ hổng, điện hạ và các vị vất vả rồi.”
“Kế tiếp cứ giao cho tôi đi.”
(P14)
Giọng điệu lịch sự và nhã nhặn phải biết. Đoạn, người này khoanh tay, ù, cơ thể giải phóng tính linh khi hai tay còn đang bắt chéo đã duỗi sang hai bên trái phải.
Tính linh hoàn chỉnh, không mạnh, nhưng nó tinh tế, tạo thành luồng sáng có linh lực chẳng xù xì để tấn công tầm xa. Nó sẽ chính xác tới đâu?
Nó được cô sử dụng trong cơ thể, tạo thành một trận bàn xoay tròn tám lần, có các luồng ánh vàng mỏng manh nhưng tinh tế khôn cùng, mỗi đường cong quấn quanh vật tổ và văn tự nhỏ bé.
Khi nó khởi động.
Ù!
Sâu bên trong rễ Kiến Mộc cũng phát ra ánh sáng, vòng bảo hộ xoắn ốc trấn áp khủng khiếp đã được kích hoạt.
Tại la bàn lớn bên dưới, la bàn lớn được đặt trên la bàn xoay 7 lần, vừa khéo tạo thành la bàn 8 lần.
Mà trận bàn đang xoay tròn trong người cô cũng vừa đúng là trận bàn tính linh 8 lần.
Là trùng hợp?
Trông giống hệt nhau thế cơ mà.
Có hiệu quả gì?
Hiệu quả chính là dưới sự gia tăng của lực lượng la bàn trấn áp 8 lần, hiệu quả trấn áp toàn trường tăng gấp ba lần!
Gấp ba lần, khái niệm này là gì?
Mặc kệ tất cả mọi người trước mắt đang ở tầng nào, ai nấy đều hộc máu rơi xuống!
Hoặc mạnh mẽ vẫn còn gắng gượng nhưng xương bánh chè đã lung lay lách cách.
Bụp bụp bụp!
Quỳ bằng sạch!
Dưới vòng bảo hộ hình bầu dục, kiếm khách dữ dằn của Lộc Sơn ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Không ngờ thật sự có người phá được bí mật của La Bàn Tám Lần. Trò mánh mung nhỏ của cái lão Sơn trưởng này đã đụng trúng đứa xảo quyệt rồi.”
Có thể làm cho siêu kiếm khách 300 năm trước sống lại đánh giá là “xảo quyệt”, vậy thì nó sẽ không phải vấn đề về phẩm chất đạo đức mà là năng lực và trí thông minh.
Suy nghĩ xảo quyệt, tính toán viễn siêu.
.....
Toàn trường đều quỳ, chỉ có hai người Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha hãy còn kiên trì... Nhưng họ cũng thảm hại bởi vì trong lúc họ đánh lên tầng trời thứ 6 đã hứng lấy áp lực gấp ba từ trên đ è xuống… Họ hộc cả máu!
Phụt!
(P15)
Chỉ có một người chẳng bị làm sao vì trên người cô mang theo một trận bàn giống y như đúc, dùng cơ chế đảo ngược hướng trấn áp, triệt tiêu nó trên diện rộng.
Nhưng thì sao đi?
Mục đích của cô chỉ để ám hại những người này? Ám toán luôn cả bọn Tống Linh?
Không, không không, cô là người dù có gây thiệt hại cho người khác cũng phải mang về lợi ích cho mình… Thế là cô nhìn về phía cái lỗ hổng bị xé rách của tầng trời thứ 6.
Tầng trời thứ 5 tích lũy tính linh khổng lồ nặng nề từ trận quần đấu trên phạm vi lớn, còn bên kia lỗ đen lại là cả mảng Thiên Điểu đen nghìn nghịt.
Tầng trời thứ 4 có 100 con, tầng trời thứ 5 là 200, tầng trời thứ 6 là 700.
Ba tầng trời có tổng cộng 1,000 Thiên Điểu. Tầng trời thứ 7 là đỉnh cao nhất, tầng trời thứ 6 được thiết lập để đột phá tầng trời thứ 7, như vậy tất nhiên đám Thiên Điểu còn lại đều ở tầng trời thứ 6. Cũng nhờ vậy nên Đàm Đài Kha mới tính toán cho bọn A Điêu hỗn chiến ở tầng trời thứ 5, còn y nắm lấy cơ hội áp chế Nhiếp Viên Viên chạy nước rút tại tầng trời thứ 6.
Lúc đầu tất cả những lợi ích đều thuộc về y.
Nhưng bây giờ... Ai tính toán ai đây?
“Cô không phải Trần A Điêu, rốt cuộc cô là ai?”
“Trần A Điêu không có cách gì đạt tính linh mạnh như vậy!”
A Điêu mở nhẹ tay. Trong khi những người khác hoặc bị đàn áp nằm sấp hoặc hộc máu, cô chẳng màng tất cả mọi người, lợi dụng tất cả mọi người.
Cô có tư chất tự nhiên cao chót vót hẳn hoi, không kém hai người Nhiếp Viên Viên, nhưng sau khi bùng nổ nhiều lần và ở thế yếu, trên dưới bị bao vây, chẳng khác nào cô bỏ qua hơn hai trăm con Thiên Điểu giai đoạn trước cứ thế tặng cho bọn họ, để bọn họ làm công cho cô.
Mỗi tội cô là nhà tư bản cuối cùng, và cô muốn 700 con Thiên Điểu.
Hiện tại, rốt cuộc bọn Thiên Điểu xinh đẹp đông nghìn nghịt đã bay về phía cô.
Còn cô lơ lửng trên trời cao, nắm giữ la bàn huyền diệu xoay tròn, chực một tên quái thai chân chính tồn tại dưới sự trấn áp kh ủng bố.
.....
Khán giả đều bị sự đảo ngược này làm choáng váng, ngay cả một đám gia chủ cũng giả mơ giả tỉnh, thậm chí đám quái thai lớn tuổi như Tiêu Cận còn đang phỏng đoán. Khốn nỗi người của Liên minh Học phủ tài giỏi lắm, dù sao cũng là nhóm có chỉ số IQ cao nhất trong giới học thuật thuần túy.
“Mẹ kiếp, tôi hiểu rồi!”
“Tôi hiểu rồi!!”
Giang Chu thốt nhảy dựng lên: “Là đám tranh tường về Tám Tầng Địa Ngục tại bốn cầu thang kiểm tra tố chất A B C! Phù văn phía trên còn có vật tổ trên cây cột khi kiểm tra huyết mạch! Thêm cả thiết lập tầng trời thứ 7 trên Kiến Mộc, thiết lập la bàn 8 vòng dưới đáy Kiến Mộc, cộng lại chính là nguyên lý la bàn trấn áp chân chính của Kiến Mộc!”
“Con bé nắm giữ bí mật la bàn, mưu đồ Thiên Điểu tại tầng trời thứ 6, mỗi tội cường giả quá nhiều, không dễ tính kế. Cho nên nó bèn thực hiện quỷ kế thế này, đem mình ra làm mồi nhử, lợi dụng tâm lý Cửu hoàng tử, dùng mưu đồ của người này thúc đẩy hỗn chiến để cho tất cả mọi người cống hiến tính linh; đồng thời mượn sức Cửu hoàng tử và Nhiếp Viên Viên phá vỡ ra khe hở tại tầng trời thứ 6, dẫn Thiên Điểu hạ xuống!”
(P16)
“Cuối cùng nó bùng nổ và đạt được hiệu ứng trấn áp gấp ba lần, còn tự nó lại triệt tiêu sức trấn áp, trở thành người thoải mái nhất…”
“Hiện tại, bảy trăm con Thiên Điểu của tầng trời thứ 6 là của nó!”
“Thật là mưu mô, thật ác độc, nó là Trần A Điêu sao?”
Lúc này, Đàm Đài Kha, người hộc máu, đã lạnh lùng chất vấn: “Cô không phải Trần A Điêu! Căn cơ của Trần A Điêu bị đứt gãy, tính linh kéo dài không cách gì mạnh đến mức đủ để tạo thành một la bàn tám vòng trấn áp hoàn chỉnh. Thành ra cô ngụy trang thành cô ta, lợi dụng sự e dè của tôi đối với cô ta... Rốt cuộc cô là ai?”
Tuyệt sắc mỹ nhân tên A Điêu nhếch môi cười: “Tất nhiên tôi không thể nào là cô gái Trần A Điêu xảo trá mặt dày tầm thường được. Có điều cô ta bị tôi đánh ngất xỉu chôn dưới hồ nuôi dưỡng là sự thật. Có chăng mấy người dễ bị lừa quá, cứ thế tin răm rắp, nhưng không sao cả.”
“Chẳng lẽ cô ta xứng với dung mạo tuyệt thế như tôi?
“Không cần nhìn tôi đến vậy đâu, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, cảm ơn các vị đưa tôi lên mây xanh…”
“700 con Thiên Điểu này tôi xin vui lòng nhận lấy.”
Lời này của cô có thể làm người ta tức chết, ngay cả bọn Tống Linh cũng đóng góp một đống năng lực niệm lớn.
Mà Đàm Đài Kha và Nhiếp Viên Viên trông lạnh lùng bên ngoài thế thôi, chứ tâm trạng đang dao động không nhỏ, 7-8 triệu năng lực niệm cứ thế mặc sức bão tố.
Trông thấy cô gái này làm bộ trưng cái túi da tiên nữ tính toán lòng người, thậm chí còn thâu tóm lợi ích sau cùng... Chưa kể 700 con Thiên Điểu cũng đang trên đường bay vào cơ thể của cô ta như một con thiêu thân.
Bỗng nhiên bên hông Kiến Mộc tại chỗ sâu trong đám cành lá xum xuê, có tính linh kinh khủng bộc phát!
Hai luồng.
Với tính linh vượt xa A Điêu tràn ngập trời cao, như cột ánh sáng...
Trong nháy mắt ấy, bầy Thiên Điểu bàng bạc đen cả một vùng rẽ hướng, tránh A Điêu, kêu vang lao tới hai cột sáng ẩn sâu nơi lá cây.
Tại khoảnh khắc đó, Đàm Đài Kha cau mày, Niếp Viên Viên không để lộ biểu cảm gì, còn những người còn lại thì ngỡ ngàng.
Khán giả cũng một lần nữa ngơ ngác.
Đây là...
Hai con cá khủng đáng sợ nhất.
(P17)
Bọn họ lạnh lùng xem ba người Đàm Đài Kha đấu pháp, ẩn giấu đến sau chót.
Chặt ngang, chặt ngang hoàn hảo.
Mà họ khủng khiếp đến nỗi có thể chặt ngang dưới sự trấn áp gấp 3 lần. Vậy tố chất của họ kh ủng bố tới nhường nào?
Kh ủng bố như thế lại còn ẩn nhẫn đến vậy?
Trời đất... đây là một trò đùa.
Sợ là… người con gái này sẽ hộc máu rồi.
Bấy giờ trái tim mọi người đều dâng lên tận cổ họng, còn cô gái tuyệt sắc nọ nhìn sang 700 con Thiên Điểu cặn bã mình vất vả lắm mới tính toán được.
Bị cả bọn từ bỏ vậy mà biểu hiện đó... lại là dạng chịu thua cúi đầu cười khẽ.
“Cẩn thận phải biết, tới giờ mà vẫn còn không chịu để lộ.”
“Sợ tôi còn có lá bài tẩy à?”
“Cơ mà mấy người cẩn thận cũng đúng.”
Cô đột nhiên đưa tay ra, ngón tay tinh tế và xinh đẹp vén đám dây leo trên Kiến Mộc bên cạnh, để lộ một đôi mắt khổng lồ bên trong.
Đôi mắt của Tháp Quan Âm Ngàn Tay.
Nó vẫn còn đó.
Vị trí này bí mật tột cùng, vậy mà cô đã biết ngay từ đầu.
“Thứ tôi muốn mà người khác không cho, thì tôi sẽ cướp.”
“Tôi đã cướp tới tay rồi, người khác lại tới giật.”
“Nằm mơ đi!”
Nói xong một câu, đồng tử của cô phóng ra luồng ánh sáng có linh lực rực rỡ, còn đôi mắt của tượng Quan Âm Ngàn Tay như cũng phóng ra uy áp kh ủng bố.
Ầm!!
Nó thúc đẩy phần tinh thần trạng thái rắn trong bộ não cô.
700 con Thiên Điểu gì chứ, cô muốn tụi nó nhất chăng?
Nó chỉ là một trong những mục đích cuối cùng, nhưng cô cũng muốn mượn sự khởi động của La Bàn Tám Lần trên Kiến Mộc, để cho ý chí uy thế từ đôi mắt Quan Âm Ngàn Tay này thức tỉnh.
Trước đây ở dưới đáy Kiến Mộc, xuyên qua lớp bảo hộ bên dưới và còn sống mà đi xuyên qua được nó, cô thấy ngạc nhiên quá đỗi khi phần rắn tinh thần được thúc đẩy. Song, cô cũng phát giác được sức mạnh trong lớp bảo hộ trông thật quen - chính là đến từ đôi mắt đó.
Trước khi bước vào kỳ thi tại Tháp Quan Âm Ngàn Tay, giáo viên đã nhắc nhở họ không nên nhìn quá lâu.
Lúc ấy cô chỉ nghe thế thôi nhưng giờ mới hiểu được đó chính là ý chí uy thế, nó có thể thúc đẩy sự tan chảy của trạng thái rắn phần tinh thần của cô.
Điều này giá ghê gớm, hiển nhiên phần tinh thần mạnh lên tương đương tạo ra sát khí mạnh nhất cho cô.
(P18)
Khốn nỗi quá hung hiểm, ý chí cô dễ bị đánh tan thẳng thừng.
Phải làm gì đây?
Vậy thì tìm người khác chia đều lực xung kích. Đây là đợt tấn công tập thể chứ gì, nguyên tắc của tấn công tập thể chính là chia đều... Dù gì tượng Quan Âm Kiến Mộc cũng không phải là cơ thể sống, năng lượng bên trong có hạn, bức tượng muốn tấn công tập thể ắt phải phân chia sức mạnh.
Thế là mọi người cùng nhau chịu đựng… cùng choáng váng, và sau đó tôi đã có được phần tinh thần ở trạng thái rắn tan chảy.
Có là gì thì tôi đã chiếm được, mặc dù mấy người thua thiệt… cũng đâu có làm sao đâu, tôi kiếm được là được.
Ầm!!
Ý chí uy thế đánh sâu vào thật kinh khủng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả hai người trốn trong đám lá cây Kiếm Mộc rậm rạp… gần như cả đám bị tấn công tập thể.
Choáng váng, choáng váng, choáng váng!
Muốn ăn chim? Ăn cứt đi!
Đều choáng váng hết cho tôi!
Dưới áp bức mạnh mẽ, phần não của A Điêu gần đôi mắt nhất đã bị tấn công dữ nhất. Vậy mà trong vùng não của cô… trạng thái rắn đã kêu tách một tiếng.
Nứt ra một đường.
Trước kia là từng mảnh vụn nhỏ vỡ ra, giờ đây là trực tiếp bị phá vỡ một mảng, lúc nó rơi xuống biển tinh thần còn bắn lên bọt nước.
Chuyện gì thế này, cường độ phần tinh thần của cô tăng vọt, tố chất tự nhiên của bản thân cũng tăng vọt!
700 con Thiên Điểu… cùng ngoái đầu lại.
Lần này chúng rất đồng lòng, cứ thế chạy tới cái kẻ tuyệt sắc nhất đáng gờm nhất âm hiểm nhất.
Hòa tan rồi, phần tinh thần của A Điêu tăng vọt, tăng gấp đôi!
Cô tỉnh táo ngay trong phút chốc, đoạn nhìn cả mảng Thiên Điểu lớn nhập vào cơ thể... Nhưng cô cũng biết rằng không thể nào ăn tất cả vì sự choáng váng của những người khác có thời hạn.
Chẳng hạn như hai người Nhiếp Viên Viên Đàm Đài Kha tỉnh lại thật nhanh, còn mấy người khác trốn trong đám lá cây còn tỉnh lại nhanh hơn.
Mau mau mau!
Chim chóc mau mau tới sà vào lồ ng ngực của mẹ đi nào.
Ta là Điêu này, mẹ Điêu của tụi con đây!
Mười lăm giây, hai người trong bụi cây tỉnh dậy sớm nhất. Vừa mở mắt ra, bọn họ vốn toan chặt đứt quá trình hòa hợp với chim của cô gái phía trước, song những gì họ thấy lại là người ta đã nuốt chửng hơn 400 Thiên Điểu, toàn thân phóng ánh sáng linh lực kinh khủng. Hai người nhẫn nhịn, lập tức kiềm chế.
Xu hướng đã thành hình.
Cô biến hình.
Soạt, cánh vàng dài mười mét mở bung, móng bạc bắt không phá mây, gió lốc ngút trời!
Gió thốc cuồn cuộn, tất cả mọi người bị cô bỏ lại phía sau, tầng thứ sáu kìa, ầm!!
Phá vỡ!
Ánh sáng nát bấy bứa, cánh chim vàng như được nung đỏ, xé toạc tầng mây mù mờ.
Đi lên tầng thứ 6!
Tại thời điểm này, mấy quái thai tuyệt thế nghĩ gì đây?
Đầu tiên cô ta biết có đằng sau còn có cá lớn, chuẩn bị thêm một chiêu sau.
(P19)
Thứ hai, một chiêu sau của cô ta là đôi mắt của tượng Quan Âm Ngàn Tay, nhưng nó được giấu đi, làm sao cô ta biết?
Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện.
Mấy người họ thông minh cỡ nào chứ, vừa tham khảo vị trí đôi mắt của tượng Quan Âm là gần như tỏ tường.
.....
Hiệu trưởng Kinh Đô nghĩ: “Là 15 điểm không gian ở dưới hồ nuôi dưỡng. Thoạt đầu chúng ta còn nghĩ chúng tương ứng với các con số của 15 khu vực. Hiện tại xem ra 15 điểm tạo ra các đường cong lập thể giao nhau và tọa độ tổ hợp từ chúng vừa khéo chính là vị trí hiện tại của Trần A Điêu.”
Hiệu trưởng Đại học Kinh Đô đã suy tư thế này: “Đôi mắt nằm trong tầng thứ 5 của Kiến Mộc theo khối hình học, cho nên con bé mới gây chuyện tại tầng thứ năm. Con bé có năng lực đánh lên tầng thứ 6 hẳn hoi nhưng lại yếu đuối, làm cho tính linh của mình yếu ớt… khiến Cửu hoàng tử suy đoán mình là Trần A Điêu, hoàn toàn lợi dụng lịch sử đen tối của Trần A Điêu... Nham hiểm thật, tội cho Trần A Điêu quá, không biết con nhóc kia bị chôn vùi ở đâu dưới đáy nước.”
Mọi thứ đều đúng rồi.
Má nó, ngay từ đầu nó đã lên kế hoạch.
Người này không có dự tính bán sức đi theo con đường bày ra tại cửa thứ 5, có thể dùng tới kỹ thuật thì tuyệt đối sẽ không bán sức làm!
Nhưng cô làm thế là đúng đắn. Bởi nếu bàn về tố chất, cô tuyệt không bằng đám quái thai như bọn Đàm Đài Kha, còn chịu thiệt thòi ở giai đoạn sau mới có được tính linh hợp nhất; hơn nữa cô không có thế lực ổn định, có bán mạng làm cũng như không, huống chi còn hai con cá siêu khủng đang ẩn nấp.
Cô đành phải dùng tới trí.
.....
6,000 đến 6,666, trong đó tại độ cao 666 mét, sức mạnh trấn áp đã lớn tới mức cho phép các hạt không gian lắng đọng vô hạn ở tầng này.
Đây là tầng khó nhằn nhất, đi lên rồi chính là tầng trời thứ 7 trên đỉnh cao nhất.
Nhưng cô đi đường tắt – dẫn Thiên Điểu lao xuống tầng thứ 5, gom sức sánh sâu xuyên qua tầng thứ 6.
Đâm ra giờ phút này cô còn đang theo đà bay thẳng tắp xông lên gần tầng thứ 7.
Trên màn hình, khán giả ngừng thở như thể một khi họ hít thở, thế giới bao la bên trong sẽ lắc lư; như thể một khi họ thở, quái thai khủng khiếp đáng sợ đang điên cuồng tấn công tầng thứ bảy bên trong sẽ để lộ diện mạo yêu ma vốn có.
Nhưng hên làm sao… cô đưa tay ra.
(P20)
Trong nháy mắt cuối cùng đã chạm vào tầng thứ bảy, cô nhìn xuống, tháo bỏ toàn bộ trấn áp của la bàn.
Đợt trấn áp gấp 3 lần kết thúc.
Còn cô… vút một cái, nhảy lên tầng thứ bảy.
Đỉnh cao, cô đến đây!
.....
Tại không gian tầng thứ năm, 20 giây và 23 giây, đó lần lượt là thời gian Đàm Đài Kha và Nhiếp Viên Viên thức dậy.
Kế đó ai nấy lục tục giật mình tỉnh dậy và nhận ra 300 con Thiên Điểu còn lại đang bị hai người ẩn nấp trong bụi cây và hai người Đàm Đài Kha bên ngoài hấp thu.
Mỗi tội bên chiếm ưu thế còn có người mang tố chất tinh thần lực lớn mạnh.
Thẩm Họa Kính và Tống Linh là một trong những người tỉnh lại nhanh nhất sau mấy quái thai phía trên.
Họ ăn được tiền lời.
Cơ mà…
Họ vui lắm à?
Nhất là khi một giọng điệu quen thuộc nào đó truyền tới từ trên đỉnh đầu.
“Cố gắng ghê đó nhóm ghệ cũ, tôi chờ mấy em trên đỉnh cao nhất nha.”
“Nhân tiện nói luôn tôi đúng là A Điêu mà mấy em yêu nhất đây nà.”
“Ha ha ha ha ha!”
Sau Khi Linh Khí Sống Lại
………..
Người này là ai?
Ai có thể nhận ra?
Nếu đã từng gặp chắc chắn sẽ không quên, nếu biết tên của cô âu chắc chắn sẽ nhớ kỹ.
Bọn Viên Thuật nhìn thấy từ phía dưới đều cảm thấy hoa mắt mê muội, tạm thời quên luôn cả chuyện leo lên. Góc độ này của bọn họ chỉ nhìn trộm được tài hoa ngược gió leo lên. Song, người xem thấy trực quan hơn hẳn, màn hình còn cố tình phóng lớn, có lẽ ngay cả lỗ chân lông cũng có thể nhìn rõ.
Khốn nỗi quá gần, họ càng thấy rõ màu lưu ly trong con ngươi của cô. Nó như thể vô số lăng kính pha lê bị vỡ được nén lại một lần nữa nhưng không rải rác, mà lại kết hợp với nhau với góc cắt hoàn mỹ như kim cương.
Bạn có thể thấy tất cả các góc khúc xạ của thế giới này trong mắt cô, cũng có thể dõi theo sự bí hiểm và đa đoan của cô.
Cô như làm người ta mê đắm.
Khán giả đều bị mê hoặc, Tiêu Cận ngạc nhiên và thầm nghĩ: Vì sao mình lại cảm thấy người này quen thế? Là quần áo trông quen hay là người thấy quen? Nhưng không thể nào, giả như mình đã từng gặp thì có hóa thành tro mình cũng nhớ kỹ.
Có điều… vì đâu anh trai mình lại trông có biểu hiện dị hợm đến vậy?
Chính xác mà nói Tiêu Khiết La khi ngờ không thôi thật. Ban đầu chú ấy đến xem cuộc thi Lộc Sơn này mà trong lòng đã nghĩ tới sớm muộn gì tướng mạo của người này sẽ bị lộ thôi. Đó là bởi chắc chắn phần thi tố chất cuối sẽ là cảnh trở về bản chất thực, huống chi kỳ thi tố chất của Lộc Sơn lại nghiêm ngặt tới vậy, trắc nghiệm tới tận xương. Vậy mà dưới sự giam cầm, ngoại hình Trần A Điêu vẫn không khôi phục. Tiêu Khiết La trầm tư phải chăng ngày đó thứ mình thấy mới chính là sự ngụy trang còn giờ mới là bộ mặt thật, hoặc nó có thiên phú duy trì vĩnh viễn dưới dạng bị động nào đó, có thể không cần năng lượng khởi động đã có thể bảo trì trạng thái ngụy trang.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chú ấy không chú tâm lắm ngoài việc nửa chừng so sánh thấy nó có phần giống mẹ ruột.
Dè đâu.
Đột ngột đến vậy, bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khác.
So với khuôn mặt người thiếu nữ hé tỏ ngày đó dưới nước, dường như khuôn mặt này đã phai bớt sự ngây ngô, thêm được vài phần hiểu sự đời, sắc bén quyền uy.
Hóa ra đời đầu tiên từng bảo “nếu quái thai trên đời này thoát thai mọi thứ, thấy gió gặp hồng trần thì lột xác trăm năm” là sự thật.
Có khi nào lần sau gặp mặt, thiếu nữ 18 tuổi này sẽ thật sự trở thành một người con gái thanh lịch tót vời?
Sau khi Đàm Đài Thịnh ngây người, chợt hắn xoay người nhảy lên lưng một con Thiên Điểu. Phụ nữ là cái quái gì, có người con gái nào hắn chưa từng thấy đâu; mặc kệ Từ Duệ hay người con gái không biết tên này, không có ai có thể cản đường của hắn!
Hắn là Thất hoàng tử, hắn sinh ra ở hoàng gia, hắn sinh ra để giẫm lên đầu mọi người leo lên tầng trời thứ chín!
Ý chí của Đàm Đài Thịnh đầy kiên tâm, vậy mà đã thu hút mấy con Thiên Điểu lao vào cơ thể hắn.
Tính linh thịnh vượng!
Song, hắn cũng thấy người con gái phía trên đang đứng trên tầng thứ 5 nhìn xuống, đang nhìn mình chăng?
Ánh mắt kia ngả ngớn phải biết, ngả ngớn tới nỗi làm Đàm Đài Thịnh từ nhỏ đã được dạy phải thu tâm dưỡng tính bùng lên cơn lửa giận. Tuy nhiên rất nhanh hắn ý thức được chưa chắc ánh mắt này đã dành cho mình.
(P1)
Cô ta nhìn xuyên qua hắn nhắm tới người khác. Có lẽ là Mặc Kì Kiến Ai ở bên dưới, là Tào Quyện Chi túm lấy dây leo sau khi ngã xuống, hay chính là Qua Kiềm đã bị đâm thủng cổ họng rơi xuống nước?
Hoặc tất cả hoặc chẳng phải là ai, cô chỉ nhìn xuống bên dưới, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích: “Kiến Mộc sinh trong ngàn năm, năm tháng huy hoàng ngắn ngủi, cớ gì tính toán xét nét.”
“Người trên nhân gian dùng ba năm kinh qua cảnh gió trăng, mười năm gặp biến đổi, trăm năm hóa bể dâu. Mấy vị huynh đài phía dưới, nếu mọi người đã không đi lên thì để tôi đi trước một bước.”
Giọng nói này vừa lạ vừa quen. Do cơ thể được tái tạo, căn cơ được xây dựng lại, cô hãy còn chưa thích nghi, thế nên lúc nói chuyện có phần nhẹ nhàng khàn khàn.
Giọng nói dễ nhận biết lắm, khiến người ta nghe là nhớ kỹ. Nghe đến là xuất thần động lòng người, dù đang giễu cợt người ta nhưng vẫn lẫn vẻ tao nhã đầy nghệ thuật. Có là gì thì 4 người đều sững sờ trong giây lát.
Thật ra phản ứng đầu tiên của họ vào thời điểm đó là: người này không phải là Trần A Điêu.
Tại sao lại nghĩ đến Trần A Điêu? Chủ yếu vì Trần A Điêu làm cho người ta thấy quá mãnh liệt. Một người vừa quái thai vừa mang tính cách cực đoan mang vẻ ngoài tầm thường, đột ngột phối hợp với hoàn cảnh trong nhà toàn người mang nhan sắc cao, kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn. Mặc dù sau này thấy nhiều cũng quen nhưng bỗng đâu người này xuất hiện… trông có phần giống nhau thật rồi.
Thêm vào đó, đến nay Trần A Điêu vẫn chưa xuất hiện.
May sao sự nghi ngờ này ngay lập tức được xóa bỏ sau khi nghe đối phương nói như vậy.
Cô đột nhiên xuất hiện, giẫm lên đầu mấy bạn để lên ngôi.
Mấy bạn không tức giận à?
Không không không, chả tức giận chút nào, trái lại còn thấy… không thể để cô xem thường.
Một cô tiên tuyệt diễm nhường này, sức mấy tôi đan tâm bỏ lại ở phía sau?
Rõ rành ngay cả Tào Quyện Chi, người ngày thường đầy hơi thở đào hoa, xưa nay đối xử chính trực đầy chuyên nghiệp với các cô gái đã để lộ nỗi sắc sảo. Y khẽ hô lên một tiếng, tính linh trên người lấp lánh, giai đoạn nuôi dưỡng tẩy rửa bởi tủy xương đã bùng nổ.
Da thịt và các cơ quan nội tạng đã được nuôi dưỡng, xương cũng được nuôi dưỡng, tất cả đều ở lại trong tủy xương, sự tăng trưởng của tính linh khi có ba phần được nuôi dưỡng đã vượt xa bọn Bách Lý Nhàn Quân chỉ được nuôi dưỡng đến vị trí xương cốt.
Tâm linh bùng nổ từ ba phần.
Thiên Điểu có lòng h@m muốn to khủng khiếp, tính linh của ai mạnh thì nó sẽ theo người đó. Cho nên có mấy con Thiên Điểu xông vào cơ thể của Tào Quyện Chi.
Vút!
Thoáng cái đã vượt qua Đàm Đài Thịnh, chạm vào tầng thứ năm!
Mẹ kiếp! Tào Thế tử, cái người đột nhiên lội ngược dòng vẫn không áp chế được Thất hoàng tử, bỗng đâu bay lên.
Có khán giả không kìm nổi đã than thở: “Đây có được xem như trọng tâm nằm ở thiên phú không?”
Người nhà họ Tào: “...”
(P2)
Bị con trai quan dưới vượt qua? Sao có thể được!
Đàm Đài Thịnh cắn răng, tủy xương nuôi dưỡng cũng bùng nổ...
Khi hắn cũng chạm vào tầng thứ năm, Mặc Kì Kiến Ai phía sau đã không còn yếu ớt ẻo lả như đã từng, đôi mắt sắc bén, hắn tung ra tinh lực hung hãn, sức mạnh dũng mãnh trong cơ thể bao trùm toàn thân. Hắn giẫm một bước lên thân cây, sấn ba bước như hổ báo vồ chạy, bắt lấy cổ một con Thiên Điểu sau khi lộn ngược ra sau, rồi xoay người ôm ghì cổ của nó.
“Lên cho tao!”
Vào khoảnh khắc này, nào còn dấu hiệu man trá đầy yếu ớt của người con cháu họ Mặc Kì, thay vào đó chính là một người hung hãn thô ráp cùng cực.
Thành ra đều ngụy trang hết sao?
Có là gì thì dưới sự k1ch thích của mỹ nữ tuyệt sắc, bọn họ đều bùng nổ.
Bang bang bang!
Khung trời tầng thứ 5 bị va chạm, sau đó ba người gần như cùng nhau lướt lên, đồng thời ăn ý cùng xông về phía A Điêu muốn dẫn dắt Thiên Điểu.
Tầng thứ tư có tổng cộng 100 Thiên Điểu trong khi tầng thứ 5 có tổng cộng 200 con tụ thành bầy; có điều Thiên Điểu không cúi đầu xuống nhưng lại có thể tự do đi lên. Hiện tại chỉ có bốn người bọn họ đến tầng thứ tư vì 300 con Thiên Điểu lúc trước hoặc bị bọn họ hấp thụ hoặc hãy còn đó.
Còn lại 230 con.
Tất cả chúng nó đều kêu thét bay về phía người con gái không rõ này.
Sao có thể thế được?
Tào Quyện Chi chần chừ, thế rồi nghe theo tính toán riêng: Đối với tiên tài dũng mãnh như vậy, chỉ có đánh bại cô ta, cô ta mới nhìn mày bằng cái nhìn khác, nữ tu sĩ mạnh mẽ chân chính sẽ không để ý tới phường xun xoe yếu thế.
Nên là!
Ba người không cần bày tính cùng nhau, cứ thế ăn ý liên thủ bao vây A Điêu, mỗi tội lực trấn áp của tầng thứ năm quá mạnh.
Họ vừa toan bắt đầu tập kích đã thấy A Điêu quay lại.
Hiển nhiên cô xoay người trông nhẹ nhàng hơn hẳn bọn họ đánh úp tới. Ống tay áo cô khẽ vẫy chực một làn gió, khuấy động sức trấn áp đáng sợ. Cô nói với sự tao nhã đạm bạc: “Ba cậu này, đừng nói ba người nghĩ rằng khi nãy tôi nói chuyện với ba người đó?”
“Đúng rồi, đầu gối của mấy người không đau à? Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy khó chịu?”
Người dịu dàng bực này trông như đang lo lắng cho người ta thật, song cô vẫn đầy lạnh lùng thanh cao ngạo, năng lực của cô thật dữ dội.
Đám người Thác Bạt mơ hồ cảm thấy cái cô tiên nữ siêu ghê gớm này mang phong thái giống Tống Linh đôi phần. Đó chính là dạng lạnh lùng nhưng vẫn dẻo dai, nóng nảy cũng như tự có sự tính toán, đồng thời còn mang theo lòng chủ động tấn công.
Còn chưa nói xong, sức trấn áp đáng sợ của tầng thứ năm đã làm xương cốt ba người Đàm Đài Thịnh rung cạch cạch. Đoạn, bịch bịch…
Cả ba đều quỳ xuống.
Nhưng cô vẫn còn đứng.
(P3)
Người này quá mạnh.
Những người bên dưới nhìn mà thấy đầu gối đau phải biết bởi lẽ chính bọn họ cũng phải quỳ ở tầng hai tầng ba.
Tống Linh ở gần tầng thứ tư, vẫn chưa cảm nhận được áp lực chi, thay vào đó cô ấy đang nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho tầng thứ tư. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, cô ấy có điều suy tư: Người con gái này là? Chẳng lẽ? Nhưng phong cách thay đổi lớn... Có điều còn có thể lớn bằng Trần A Điêu và Triệu Nhật Thiên chăng?
Cô ấy nhạy cảm, tự nhận thấy mình nhìn không ra nếu chỉ dựa vào bề ngoài, chắc chắn Từ Duệ sẽ có thể.
Nếu là Trần A Điêu, vậy dám chắc ngoại hình hiện tại của cậu ấy kế thừa hai người Trần Nhiên hoặc Tạ Ngọc Khanh.
Quả nhiên, Tống Linh từ biểu hiện của Từ Duệ đã nhìn ra vấn đề: Hình như Từ Duệ cũng cảm thấy người này xa lạ.
Đúng vậy, vẻ ngoài của cô gái này không cùng một phong cách với Trần Nhiên hay Tạ Ngọc Khanh. Trần Nhiên nho nhã tuấn tú, Tạ Ngọc Khanh là quỷ thảo mai siêu phẩm, trong khi nét mặt cũng như phong cách của cô gái này lại quá thông minh tài trí.
Tha thứ cho cô khi dùng từ ngữ này để hình dung, có là gì thì cũng quá khác người thường, trái lại còn mang vẻ đẹp khác người khác thường đôi lần.
Nếu cô ta không phải thì A Điêu ở đâu?
Lúc này, Bồn Cầu âm thầm hỏi A Điêu: “Xin cho hỏi một chuyện. Tính linh hợp nhất thành công, một mai chỉ cần bổ sung liên tục là tố chất tăng lên trên diện rộng. Cái này hoàn toàn là giây phút đỉnh cao của rễ cỏ lội ngược dòng thành công MAX thành chị đại giàu sang xinh đẹp, hà có gì tôi cứ thấy cô cứ như đang còn ngụy trang?!”
“Chẳng lẽ không nên ra sân đầy nhuệ khí và tài hoa ngời ngời để gặt hái năng lực niệm à? Mắc gì phải giả bộ làm Tống Linh + Khúc Giang Nam?”
“Con rồng bé ác độc của tôi ơi, cô không thích hợp đi theo phong cách nữ thần này đâu!”
Thậm chí cô còn làm thánh diễn sâu già mồm 100% đi theo con đường thảo mai nữa!
Bồn Cầu không quen nha!
Hiềm một nỗi giờ đây tiên nữ lạnh lùng và dễ điên tiết chỉ bí mật trả lời nó một câu: “Cậu biết quái gì!”
Bồn Cầu: “...”
Chỉ còn 4 tiếng nữa là kết thúc kỳ thi.
Bụp! Quỳ gối trước mặt một người con gái không rõ, đầu gối đau đớn dữ dội, Đàm Đài Thịnh đau đớn tột cùng bởi lẽ hắn cảm thấy phẩm giá của mình đã bị vấy bẩn quá dỗi.
“Lái xược! Rốt cuộc mày là ai? Vậy mà dám..”
Trên thế gian này, có người thích bàn chuyện tình cảm với bạn khi họ có tiền, lúc có tình cảm không có tiền thì lại bàn chuyện tiền bạc, có là gì thì người ta muốn được tất.
(P4)
Đàm Đài Thịnh phù hợp với bản chất con người thế này. Khi có tố chất đè người, hắn hy vọng người khác đều thừa nhận hắn dựa vào tố chất để lên vị trí cao; một khi tố chất không đè ép được người ta, hắn sẽ kêu “láo xược”!
Có điều cô chẳng nói năng chi, đã xoay người nhảy về phía sau. Đến khi cô chỉ dùng một câu nói thì chính nó đã làm Đàm Đài Thịnh cũng như… bọn họ bị thương nặng.
“Người có tư cách để láo xược với tôi không phải là mấy người.”
Mấy người không xứng.
Một câu nói bị môi lưỡi nuốt chửng. Khi cô hạ người xuống, Thiên Điểu điên cuồng vọt về phía cơ thể của cô.
Gần như hoàn toàn không để ý tới ba người Đàm Đài Thịnh.
Đám chim cặn bã biết làm đau lòng người ghê, chúng biết tố chất của ai khủng khiếp hơn.
Thế là cửa thứ năm không cần đánh nhau, hút chim mới là chuyện đúng đắn đấy.
Giờ phút này đám người Đàm Đài Thịnh ý thức được thì ra “mấy người” mà cô nói lúc trước thật sự không phải bọn họ.
Vậy đó là ai?
Tất cả đều vô thức nhìn xuống.
Dường như cho cô mặt mũi hoặc những lời này của cô đã thật sự k1ch thích chính chủ bên dưới.
Chỉ thấy những con sóng nước dữ dội, tiếp đó… Hai luồng sáng lần lượt thoát ra khỏi mặt nước từ hai đầu Nam Bắc của Kiến Mộc. Một người sau khi thoát ra đã dùng chân nhún lên rễ cây, vọt lên không trung và bay lên, nước trên người chảy xuôi, dáng người thướt tha rẽ gió, chân đạp nhảy lên bọt nước, như thể mượn sức mạnh nhỏ bé đến vậy đã đủ lao thẳng tới tầng trời thứ chín.
Nhẹ nhàng, uyển chuyển, chực như hoa bay phấp phới, một màu đỏ tươi chói lói.
Nhưng Thiên Điểu lại sà xuống.
Lại sà nữa!!
Hơn nữa chúng lao xuống thành hai bên, phân biệt hướng về phía cô gái áo đỏ này và một người…
Khi người con gái áo đỏ cưỡi trên lưng Thiên Điểu bay lên, cô ta mở miệng.
“Sự biến đổi của linh khí phục hồi đã cho phép tôi, một người dân đen bình thường vượt lên ngược gió. Bên trên đã có cường giả đi trước một bước, Nhiếp Viên Viên tôi liễu yếu hèn mọn, không bằng ngài điềm tĩnh ẩn nấp. Tôi đi đây.”
“Cửu điện hạ cứ tự nhiên.”
(P5)
Cô ta nói xong một tiếng chỉ lo tự cưỡi chim bay lên trong khi đám người còn lại đang khiếp sợ trước lời nói của cô ta. Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh ráng sức đứng lên cái bậc thềm trên tầng thứ năm. Sức trấn áp quá kinh khủng làm hắn khó lòng phân tâm vào việc khác, vậy mà hắn vẫn hãi hùng khi nghe được giọng nữ nói bên dưới lúc bấy giờ.
Màn hình thông minh cũng khôn, cố tình phóng to biểu hiện hoang mang của hắn, đồng thời chiếu ra một cảnh khác ở bên cạnh.
Nơi tận cùng của khu vực Thiên Điểu bay qua.
Một người đã ra khỏi nước, chỉ đứng lặng lẽ trên mặt nước.
Nhợt nhạt, yếu đuối, như thể gió thổi là ngã ngay. Một thiếu niên 19 tuổi đứng thẳng người, vận một chiếc áo bào của hoàng tử màu vàng viền xanh. Ngày xưa trông y mặc rộng thùng thình thì giờ vẫn rộng y vậy, mỗi tội lúc mấy con Thiên Điểu kêu la lao về phía gã, cảnh đó… gây rúng động lòng người.
Ầm!!
Thiên Điểu nhập cơ thể, tính linh tăng lên, y không vội vàng đi lên, thay vào đó y đưa Qua Kiềm trong tay cho một Thiên Điểu nhằm chữa trị vết thương của gã rồi mới điều khiển Thiên Điểu bay lên trời. Y và Nhiếp Viên Viên trước sau lấy tốc độ kinh khủng thẳng thừng vượt qua tầng 1 2 3, thậm chí rất nhanh đến tầng thứ tư.
“Chính là Cửu hoàng tử Đàm Đài Kha.”
“Hơn nữa y còn mang theo một người.”
“Là Qua Kiềm!”
“Tôi hiểu rồi! Thì ra Phục Giao và Qua Kiềm đều người của Cửu điện hạ, y mới là… cá lớn đứng sau màn chân chính.”
“Sắc mặt Thất điện hạ khó coi dữ quá.”
Người bình thường chỉ dám bàn tán đến cấp độ này, nhưng những người như Giang Chu lại có thể than thở khi đang nói chuyện riêng.
Hiệu trưởng Vân Châu thở dài: “Đương nhiên khó coi rồi. Anh nói vương tộc không biết à, xem chừng không có khả năng này. Suy cho cùng nguồn lực của hoàng tử được nội bộ vương tộc cung cấp, giờ anh nói hai người phát triển dựa vào việc đánh bên ngoài thì ai mà tin?”
Giang Chu thầm nghĩ: Đánh nơi hoang dã mà phát triển cỡ đó là điều mà A Điêu nhà chúng tôi mới làm được. Đám hoàng tử vừa sinh ra đã nằm chờ đút cũng xứng?
Hiệu trưởng Vân Châu: “Nếu đã biết vậy nó chính là quân cờ bày ra ngoài sáng, Cửu hoàng tử mới là sát chiêu chân chính của vương tộc.”
Giang Chu: “Chắc để lừa Lộc Sơn rồi, sợ Lộc Sơn đi tiên phong đùa giỡn dùng mánh khóe gì đó áp chế Đàm Đài Kha. Giờ đã thi xong tố chất, thi võ thuần túy dựa vào vũ lực, phỏng chừng cũng đã xem như xong mọi chuyện nên bấy giờ mới hé tỏ. Chậc chậc, đúng là cung tâm kế nha!”
Hiệu trưởng Vân Châu thấy vẻ mặt bỉ bai của ông ấy: “Trong tất cả các thí sinh, không phải Trần A Điêu của trường mấy anh là biết chơi trò đấu trí nhất à?”
Giang Chu liều chết không nhận: “Ai nói? A Điêu nhà chúng tôi chất phác và tốt bụng cực kỳ, nó toàn bị ép, là tự vệ… Ủa rồi A Điêu nhà chúng tôi đâu?”
Đúng vậy, Trần A Điêu đâu?
(P6)
Vào thời điểm đó họ bối rối, song sự chú ý của họ nhanh chóng bị thu hút.
“Cơ mà mấy anh không cảm thấy đáng sợ nhất chính là Nhiếp Viên Viên sao? Nó xuất hiện từ đâu, trước giờ chưa từng để ý tới nữa.”
Có người dẫu thi được thứ hạng gần 30 đã áp đảo vô số con cưng của trời của một quốc gia. Ngặt nỗi do hiệu ứng vòng tròn, khán giả chỉ thấy mấy người xuất sắc nhất trong top 30, vô thức bỏ qua những người đứng đầu khác trong đỉnh vòng tròn ấy, khéo sao những người này cũng vui vẻ khi bị đánh giá thấp.
Một số người vờ làm heo, vờ xong để rồi thực sự trở thành heo.
Nhưng hai người này thì khác.
Ngay từ đầu A Điêu biết hai người này cũng chui vào chỗ sâu trong Kiến Mộc y cô. Chẳng qua ba người bọn cô có cân nhắc không thăm dò quấy nhiễu lẫn nhau, chứ đâu biết được thân phận nhau.
Trông thấy hai người phía dưới lội ngược dòng xông lên tới nơi, A Điêu, người đã hấp thu 50 con Thiên Điểu, hãy còn toàn lực thu hút chúng.
Mỗi con chim là mỗi luồng sáng.
Cô đang mạnh lên với tốc độ kinh hoàng!
Thấy Thiên Điểu hai lần hạ xuống, các thầy cô ở Lộc Sơn bị vả vào mặt bôm bốp. Trái lại không chỉ không tức giận, họ còn phấn chấn, không hề có phong thái bình tĩnh giả vờ X ngày xưa. Họ chỉ trỏ la to: “Trời đất, ba người! Lại có ba người để cho Thiên Điểu lao xuống từ tầng thứ tư!”
Mày làm sao thế Thiên Điểu, mày không cần tới tôn nghiêm luôn à?
Không ít khán giả điên cuồng lướt bảng xếp hạng và rồi ngỡ nàng nhìn thấy thành tích của Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha chỉ xếp hạng 100 200.
???
“Bọn họ che dấu thành tích, ít nhất huyết thống và phần tinh thần đều được ẩn giấu!”
“Cá khủng đó cá khủng đó!”
“Nhìn kìa, họ đã vượt qua tầng thứ tư... tầng thứ năm rồi! Bọn họ muốn đoạt Thiên Điểu với người nọ.”
Không chỉ tranh đoạt, khi qua tầng thứ năm, nơi cành lá Kiến Mộc um tùm, Cửu hoàng tử Đàm Đài Kha cưỡi gió lao tới, để lại giọng nói hời hợt: “Giả sử ngay cả tầng thứ năm còn không tới được, thì nói con cưng của trời nước Đường Tống gì nữa?”
“Tôi đợi mấy cô ở trên đó.”
Lời thế này chỉ có người đang là hoàng tử như người ta mới dám nói, có là gì thì A Điêu sẽ không, đến cả Nhiếp Viên Viên nghe xong cũng chỉ nở nụ cười.
Lời thế này có ý nghĩa không?
(P7)
Không, bởi vì lòng tự trọng nhóm con cưng của trời quá mạnh mẽ, đến cha mẹ còn không kiểm soát nổi, đâu cần hoàng tử động viên. Đàm Đài Kha không phải người xốc nổi, y thốt ra lời này không phải để khích lệ nhóm con cưng của trời, mà là nhắc nhở nhóm con cưng phụ thuộc y.
Thất hoàng tử chỉ lá chắn của y, y mới là thiên tài tót vời chân chính của vương tộc, muốn đi theo y âu không có bản lĩnh sẽ không được.
Chẳng hay có bao nhiêu người khao khát trở thành người bên hoàng tử quái thai mạnh nhất của vương tộc, song bọn họ thật sự đã bị k1ch thích.
Từ khi người con gái không rõ này vùng lên, họ cảm nhận sâu sắc được khoảng cách giữa họ và cô.
Xoạt! Thẩm Họa Kính, Hùng Trữ Mặc, Đoan Mộc Thanh Ương, Sở Đại Sắc, Bách Lý Hóa Việt, Qua Kiềm, Mặc Dư Ngã, Mộc Hôn Nha, Kiều Lưu Thủy, Hà Tự Kiếm, Tạ Tam, Triệu Phật Thú, Sư Khuynh, Hạ Tam Lộc, Hồ Giá Cô, Liễu Thập Thất, Ôn Thược Dược, Yến Phong Bạch và những người khác hầu như đều leo lên tầng 4.
Tính ra kỳ thi của Lộc Sơn thật sự nghiêm khắc và chính xác, qua vài bận thi, lần lượt sàng lọc, những người đứng đầu top 30 bảng tổng xếp hạng này vẫn chưa từng rớt khỏi bảng, cũng như không cho người bên dưới được bao nhiêu cơ hội tập kích lội ngược dòng.
Chả là hiện nay người thật sự lội ngược dòng được chỉ có Tống Linh, Hàn Trạc và Từ Duệ, bao gồm của cả bậc thầy bưng nước không bản lĩnh tên Tào Quyện Chi.
Người khác cực kỳ hiếm, tuy nhiên họ rồi sẽ đạt đến đường ranh giới phân chia ngay tầng thứ 4.
Họ nhảy ra ngoài!
Tính linh bộc phát toàn bộ, Thiên Điểu bay đến... Ai có thể theo sức gió nổi lên?
Chỉ thấy trong đám người này có Thẩm Họa Kính nhanh nhất, đón lấy được một con Thiên Điểu dưới người. Khốn nỗi khi cô ta vừa quay đầu, Mặc Dư Ngã đã nhanh hơn những người khác.
Hai người nhanh chóng nhảy vọt lên tầng thứ năm, hơn nữa rất nhanh sờ tới trận bàn trời trấn áp.
Đằng sau đó là Hạ Tam Lộc và Hùng Trữ Mặc.
Một tên đê tiện một gã phì mỡ.
“Là cậu à? Bình thường trông cậu đê hèn đến thế mà tài giỏi bực này?” Hùng Trữ Mặc vừa mở miệng đã khịa chết.
“Thiên phú của cậu mạnh thế mà tới cùng chỉ muốn mở nhà hàng bày tiệm đồ nướng sao? Có thể nằm ai bằng lòng ra ngoài dốc sức chứ.” Hạ Tam Lộc nói xoáy.
Dưới sự trao đổi bằng ánh mắt, cả hai đều ghét đối phương. Đoạn họ ăn ý nhảy cấp tốc lên cành cây, rối rít ôm lấy một con Thiên Điểu.
Chim ơi, chim à, mày không tới tìm tao thì để tao ôm mày nha!
Thiên Điểu: “!!!!”
Y thế, ba người Sư Khuynh, Liễu Thập Thất và Mộc Hôn Nha đuổi theo không rời... Bọn họ có phần nhanh hơn người khác nhưng cũng không nhanh hơn hẳn bao nhiêu. Đám người Đoan Mộc Thanh Ương, Tạ Tam và Triệu Phật Thú tuyệt không vội, chỉ nhìn mấy người kia hoảng hốt gấp gáp bắt Thiên Điểu.
(P8)
Những người xuất thân từ danh gia vọng tộc đều tỏ tường Thiên Điểu là gì.
Chỉ cần có tính linh, từ trước tới nay không cần bắt Thiên Điểu.
Khi những người kia lao về phía tầng thứ năm, nhóm người bên này giải phóng tính linh, lan rộng nó vào sâu trong tủy xương; đoạn, họ dời các khu vực gân mạch chưa được nuôi dưỡng vào khu vực có tính linh. Sau khi các bước này được hoàn thành, họ chờ đợi một con Thiên Điểu nhập vào cơ thể, ràng buộc, rồi nuôi dưỡng nó trong cơ thể.
Tối đa hóa lợi ích tột cùng.
Không vội vàng nhất thời.
Thoạt đầu các bước này đã đúng, nhưng... Trên vùng trời tầng thứ 5 từ 5,000 mét đến 6,000 mét đã xảy ra một trận chiến.
.....
Hà cớ gì Cửu hoàng tử Đàm Đài Kha phải gọi người lên tầng thứ 5.
Bởi vì cần người đi lên đánh nhau!
Mục đích của y đâu chỉ lên trên tầng 7, mà còn là cầm chắc hạng nhất.
Nhiếp Viên Viên và người con gái không rõ thân phận kia là kẻ thù lớn trong lòng y.
Vì vậy Đàm Đài Kha vừa đi lên đã bắt đầu đuổi theo cô, muốn cản cô hấp thụ Thiên Điểu, mỗi tội họ còn cách cô một khoảng hơn 100 mét.
Đừng xem thường hơn 100 mét của tầng trời thứ 5, trấn áp quá khủng khiếp. Không thấy giờ đây Đàm Đài Thịnh vẫn chưa đứng dậy từ cái bậc thềm tầng thứ năm à, thậm chí còn không triệu hồi được cả Thiên Điểu.
Khốn nỗi sự gắng gượng kiên trì này nhanh chóng bị đả kích, hắn cảm nhận được… tiếng quát tháo tấn công.
Ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc hắn nhìn thấy Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha đều thăm dò tung ra luồng ánh sáng.
“Dưới sự giam cầm bèn lợi dụng Thiên Điểu nhập thể để phóng tính linh tấn công tầm xa!”
“Cừ ghê!”
Các giáo viên tại Lộc Sơn kêu lên, có hai chùm ánh sáng linh lực từ phía dưới bắn phá ù ù vào A Điêu.
A Điêu xoay người, tránh được hai luồng ánh sáng. Bỗng không cô kiểm soát Thiên Điểu muốn lướt vào trong đám lá cây Kiến Mộc tươi tốt.
Nếu để cô đi vào sẽ rất khó bắt được cô.
Nhiếp Viên Viên lập tức vòng qua đánh lén từ một bên khác… Còn Đàm Đài Kha này cũng có tầm nhìn xa trông rộng lắm, không thừa dịp Nhiếp Viên Viên đánh lén A Điêu để nắm lấy cơ hội trèo lên trên. Thay vào đó y ổn định lập ra chiến lược tiêu diệt A Điêu trước, cũng bay xuống theo… Bọn y phải liên thủ ép cô gái mang thân phận chưa rõ này vào khu vực bậc thềm tầng thứ năm.
Bởi vì bây giờ... phần lớn tay chân của y đã ở hết tầng 4 5!
Họ cũng đang cưỡi Thiên Điểu.
“Bọn họ xuống tới rồi!”
Có người kêu lên ngặt nỗi không phải ai cũng dám xuống tay với cô, mãi cho đến khi Đàm Đài Kha lạnh lùng mà rằng: “Căn cơ của cô ta bị đứt gãy nên vừa mới được nối liền, tính linh hợp nhất mỏng manh, hoàn toàn không cách gì tấn công tầm xa.”
Một câu nói đã làm bọn Đàm Đài Thịnh và Tào Quyện Chi ngạc nhiên, thì ra là như vậy?
Bọn họ cùng có thể dùng ánh sáng mang linh lực tấn công từ xa, có điều lại cảm thấy đối phương cũng có cho nên mới không muốn phí hoài tính linh, đâu ngờ…
Nhưng vì sao Đàm Đài Kha lại hiểu rõ cô ta như vậy?
“Nếu không cô đâu cần tiêu thụ quá nhiều chấm sáng tủy xương để rồi lúc tính linh sinh ra lại yếu kém tới vậy.”
“Đúng không, Trần A Điêu!”
Mọi người: “!!!”
Đám người Tống Linh ngạc nhiên: “?”
(P9)
Có lẽ toàn trường chỉ có Đàm Đài Kha nhìn ra?
Bồn Cầu sốc.
Trần A Điêu cũng có lúc bị nhìn thấu ngay trong một giây?
Giọng điệu của Đàm Đài Kha lạnh như băng, ánh mắt bình tĩnh, chực như đã nhìn thấu mánh khóe của cô từ lâu. Y nhìn thấu bằng cách gì?
Phân tích dữ liệu trên bảng xếp hạng, phân tích tố chất của nhân vật mới nổi này. Mặc cho tố chất trình độ này đã vượt quá giới hạn trước đó của Trần A Điêu, nhưng y đã sử dụng điểm mấu chốt của tài năng để phân tích bằng phương pháp loại trừ.
Thử hỏi có bao nhiêu người trong số 13,000 người bì nổi tố chất bùng nổ với trình độ của người con gái này?
Ít nhất ranh giới tố chất phải ở trong top 100 người, nếu không cho dù có là người xếp hạng bên dưới cố tình che giấu, giấu giếm hết tố chất A B C đến huyết thống, phần tinh thần, không lộ ra thành tích, như vậy lúc đọ sức bình thường vẫn thấy được chênh lệch. Suy cho cùng xuống dưới nước là để tranh đoạt chấm sáng tủy xương, quả quyết đóng vai heo ắt trở thành heo, gây tổn thất tới lợi ích. Thành ra hiển nhiên người này sẽ nằm trong top 100.
Danh sách người trong top 100 không khó để điều tra. Tính tới còn ai chưa xuất hiện, tính tới biểu hiện và vị trí của những người khác hiện tại, tổng hợp loại trừ, bằng đầu óc ở cấp bậc như bọn y, rất nhanh y đã khóa chặt Trần A Điêu.
Về phần phong cách ngôn ngữ và tác phong, có lẽ bọn Đàm Đài Thịnh sẽ cảm thấy đoan chắc mỹ nhân tuyệt sắc cao ngạo và có tố chất cứng rắn này không phải Trần A Điêu. Song, y nào dựa theo suy đoán này, y tin bản chất của Trần A Điêu vẫn là một điều bí ẩn.
Kinh qua chuyện thấy Trần A Điêu nhảy nhót tưng bừng quẩn lên mưa gió từ sau lưng, y sớm đã nhìn thấu vấn đề tố chất của Trần A Điêu.
Một người lúc còn học tại Học phủ Đam Châu mang tố chất chưa đến 100 thì sao có thể lội ngược dòng? Cuối cùng còn có thành tích tố chất phần tinh thần tăng lên nữa.
Sau chót y đã đưa ra phán đoán tương tự như hiệu trưởng Kinh Đô: Căn cơ của Trần A Điêu này bị đứt gãy.
Xếp hạng trước 100, căn cơ đứt gãy, vẫn tiếp tục dùng một số lượng lớn các chấm sáng tủy xương để chữa trị căn cơ dưới nước, người phù hợp với điều kiện này chỉ có một.
Người này nhất định chính là Trần A Điêu!
Người này quá quỷ quái, mưu trí vô song, với căn cơ đứt gãy mà đã có tố chất kinh khủng đến vậy, khó có thể mường tượng ngày sau cô ta sẽ ra sao khi đã nối căn cơ rồi.
Lúc Đàm Đài Kha thấy được cô bùng nổ, lao lên ngược gió tại sâu trong Kiến Mộc đã hãi hùng khiếp vía lắm. Y nhanh chóng có quyết định: đánh lén cô!
Thế là giờ đây mới có cảnh này… Ép A Điêu xuống tầng trời thứ 5 rồi, đệ nhất quái thai hoàng tộc mang tên Đàm Đài Kha ngày nay không còn yếu đuối như xưa, ngón tay tái nhợt vẽ một đường!
“Phong tỏa cô ta!”
Khi trước, Đàm Đài Thịnh bị cô lập, tới khi hắn bị A Điêu làm cho sùi bọt mép mới ý thức được cần hợp tác với những người khác. Vậy là một đám con cưng của trời sùi bọt mép phụ thuộc vào hắn.
(P10)
Nhưng Đàm Đài Kha thì khác, người này ngủ đông quá sâu như quỷ hồn. Trên thực tế chưa chắc người ẩn nấp dưới nước và phối hợp với Phục Giao mai phục A Điêu đã là Qua Kiềm, nói không chừng là Đàm Đài Kha cũng nên.
Nhưng y chỉ có hai thuộc hạ lớn mạnh là Qua Kiềm và Phục Giao à?
Phục Giao bị đánh tàn phế trông đến mà thảm, Qua Kiềm bị thương nặng đang chữa trị. Giờ phút này Đàm Đài Kha ra lệnh một câu, Qua Kiềm nhanh chóng cưỡi Thiên Điểu phóng ra ánh sáng linh lực.
Bị nhìn thấu thân phận, biểu cảm của A Điêu khó coi phải biết. Khi cô lập tức tránh né, Sư Khuynh và Mặc Kì Kiến Ai thốt nhiên tập kích A Điêu từ phía sau. Vút vút, hai luồng ánh sáng mang linh lực b ắn ra…
Nom ra cô bị ba người vây hãm, Đàm Đài Kha chẳng thèm liếc mắt ngó đám người Đàm Đài Thịnh, thay vào đó chỉ lưu lại một câu: “Thất hoàng huynh, xem toàn cục là trên hết.”
Sắc mặt Đàm Đài Thịnh thay đổi dữ dội, tất hiểu được ý của Đàm Đài Kha.
Giờ đây Đàm Đài Kha mới là hy vọng lớn nhất của vương tộc để vào Lộc Sơn đầy mạnh mẽ. Giả như hắn không hợp tác, nhỏ mọn chi li, sau này hắn sẽ bị phụ hoàng trách cứ.
Đàm Đài Kha đang buộc hắn phải phục tùng, nếu không nó sẽ là một cái hố để hắn tự nhảy xuống.
Chết tiệt!
Ngon lắm Cửu đệ, cơ mưu thật sâu, thảo nào có thể ẩn núp lâu tới vậy. Đàm Đài Thịnh hoàn toàn không được chọn, đành phải quyết đoán xoay người gia nhập trận doanh công kích A Điêu.
Còn Tào Quyện Chi thật thú vị. Y tương đối khôn khéo, cơ bản bên nào có ưu thế thì y sẽ dựa vào, thực chất y không có đối tượng đặc biệt cần nhắm vào, nhưng thường thường hạng người này sẽ không ăn thiệt thòi. Có là gì thì giờ đây y đã ngoan ngoãn chuyển hướng... Ngoài miệng thì tỏ vẻ thương hoa tiếc ngọc: “Cô nương A Điêu, dè đâu cô lại là giai nhân tuyệt sắc tư chất tót vời cỡ này. Đáng tiếc Tào Quyện Chi tôi đây thân bất do kỷ, làm mích lòng rồi…”
Mẹ nó, ngoài miệng thì bảo gây mích lòng trong khi từng chiêu tung ra rất ác, từng bước nhắm vào chỗ hiểm.
Tại thời điểm này, A Điêu đã bị bao vây bởi ít nhất năm người, mà lại là nhóm quái thai của đội đầu tiên!
Vừa thấy A Điêu bị vây công, chắc chắn Tống Linh và Từ Duệ sẽ giúp đỡ. Hai người này cũng mạnh lắm, đã leo lên tầng trời thứ 5, gia nhập trận chém giết trên bầu trời.
Một bên khác, Hàn Trạc vừa thấy Tống Linh gia nhập... Tạ Tam thích đánh nhau nhất, song áp lực tầng thứ sáu quá lớn, anh ta không vội bắn vọt. Chưa kể anh ta biết rõ Đàm Đài Kha đại biểu cho vương tộc, vốn Đàm Đài Thịnh đã hung hăng nay lại thêm một Đàm Đài Kha; nếu thật sự để cho họ Đàm Đài vương tộc vào Lộc Sơn, như vậy những vương tộc khác họ như nhà họ Tạ sẽ cách chuyện bị diệt cả tộc không còn xa.
(P11)
Ngay từ đầu mục tiêu của Tạ Tam không phải là Lộc Sơn!
Anh ta có nhiệm vụ. Mắt lóe lên, anh ta hét to: “Em Tống Linh, em yên tâm, cho dù trong lòng em không có tôi thì mặc kệ em muốn làm gì, tôi bằng lòng làm hết không màng sống chết vì em!”
Tống Linh: “?”
Lúc này, Triệu Phật Thú leo lên tầng thứ năm cũng nhảy ra hét lên đầy dở người: “Cô nương Từ, từ khi thấy dung nhanh tuyệt đẹp của cô trong ao máu là tôi đã say cô ngay. Dù tôi mập đần lười háo sắc nhưng tôi có một tấm lòng chân thành! Cô yên tâm, chỉ cần giày của cô giẫm lên đất cứng, tôi thà để cho cô giẫm lên tấm chân tình của mình thì hơn. Dù nó có nát nhưng nó đâu phải pha lê đâu, mà là tình yêu êm đềm đó!”
Từ Duệ: “?”
Một người từ dòng chính vương tộc khác họ, một tên con cháu dòng chính phe cánh Đạo gia siêu mạnh mẽ, hai người xun xoe thật chuyên nghiệp, vừa la to vừa tấn công bọn Đàm Đài Thịnh.
Vừa đánh vừa thổ lộ.
Khán giả đều ngẫn ngơ, song phần lớn những người mang lòng riêng đều nhận ra: vương tộc khác họ và phe cánh Đạo gia không muốn để quái thai đáng sợ như Đàm Đài Kha tiến vào Lộc Sơn làm vương tộc tăng thêm thế lực, bọn họ phải bị áp chế.
Bây giờ Trần A Điêu là lựa chọn tốt nhất, vì vậy họ đành phải giúp đỡ.
Nhưng không thể giúp quá rõ ràng.
Thế thì chỉ còn cách theo đuổi người ta mà thôi.
Nhìn thấy cục diện như vậy, chính Đoan Mộc Thanh Ương nhà họ Đoan Mộc vốn có hiệp ước đồng minh với Tạ Tam cũng có cảm nghĩ y thế. Ban đầu bên cô ta đã bị Thái tử ép tới mức ảo não, giả sử vương tộc hung hăng hơn nữa, liệu có khi nào ngày mai sẽ bị ban hôn luôn?
Ngặt nỗi Đoan Mộc Thanh Ương thật sự không chịu nổi hình thức hai người này theo đuổi, thế là cô ta đi theo lối khác, nói lạnh căm với Trần A Điêu: “Tên chó Triệu Nhật Thiên nọ mang hôn ước chạy mất, hủy danh dự của tôi, nhưng chỉ cần hai nhà chúng ta vẫn còn mối quan hệ tốt, hôn ước sẽ kéo dài mãi mãi. Hôn ước chưa bỏ, anh ta chưa chết, nhà Đoan Mộc chúng tôi lại không phải hạng lật lọng, cô đã là đối tượng của anh ta ắt nên gọi tôi một tiếng chị Đoan Mộc Thanh Ương.”
Nhìn thấy hình hài thật sự của Trần A Điêu, cô ta biết vì sao thằng chó Triệu Nhật Thiên lại có mới nới cũ.
(P12)
Ôi! Ánh mắt độc ghê đấy.
Song, cô ta cũng hay tình thế vương tộc hiện tại cực tốt, kế tiếp sẽ là đè ép quyền quý và vương tộc khác họ, ban hôn là thủ đoạn phổ biến nhất.
Thái tử, Thất hoàng tử hay Cửu hoàng tử đều có thể xảy ra.
Cô ta thà ký hiệp ước đồng minh bằng cách kết hôn như Tạ Kính Dư và nhà họ Triệu, tạo ra một couple giả chống đỡ. Ít nhất nếp nhà họ Triệu thoải mái, còn vương tộc... đó là hố to, cô ta đi vào là bị phế bỏ, bị mắc kẹt trong cung sinh cả đội bóng, đời này đừng nghĩ tới tương lai của mình nữa.
Cho nên dù Triệu Nhật Thiên có là tên chó chết, ngoài mặt cô ta cũng phải treo bán cái đầu chó của anh ta.
Thế là Đoan Mộc Thanh Ương, người được mệnh danh là viên ngọc của Kinh Đô, đã có một người “chị chị em em” nhảy ra đàng hoàng.
Làm tới mức này, có một đám người xuất hiện giúp A Điêu, hơn nữa không hiểu vì đâu Mặc Dư Ngã cũng ở trong đó hỗ trợ. Còn lại những người khác ban đầu đã không dính líu đến hai nhóm người chém giết nhau, khốn nỗi đợt chém giết tại tầng 5 quá thê thiết, cữ hễ họ đi lên đều bị cuốn vào, gần như hoàn toàn là không có biện pháp tránh né.
Một bầy Thiên Điểu đang chiến đấu trên bầu trời.
Lúc này, Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha gần như hoàn toàn mặc kệ tranh chấp phía dưới, chỉ lo thoát thân lao đi. Hai người làm vua đánh vua tranh giành Thiên Điểu đã vòng quanh bên trên tầng 5 rồi lao thẳng tới tầng 6!
Còn A Điêu bị mắc kẹt trong cuộc hỗn chiến với nhóm con cưng của trời.
Là người đầu tiên để cho Thiên Điểu rơi xuống nả người chỉ để thiết kế ra cảnh PK tới mức này? Hơn nữa còn dẫn dắt ra cuộc hỗn chiến lớn tới nhường đó.
Có lẽ, đây là mục đích kép của hai người họ.
Hai người này ghê thật!
Hoặc là nói Đàm Đài Kha ghê thật!
Dường như y đoán trước được tình hình này, đôi mắt lóe lên ánh sáng, nắm chặt cơ hội hợp nhất Thiên Điểu.
Trần A Điêu từng thu hút quá nhiều mối thù cho mình trong quá khứ, cộng thêm tính cách và mưu đồ của cô quá lợi hại, ra mặt quá sớm, uy hiếp quá lớn; giờ đây nếu cô không thành cái bia thì cũng có lợi cho hai người Nhiếp Viên Viên.
Bấy giờ, hai người lần lượt kết hợp 90 con 120 con Thiên Điểu.
Trong khi A Điêu chỉ có 60 con, và có xu hướng bị bao vây đánh chết.
Đó chỉ là đôi phút kể từ lúc cô xuất hiện đầy ngoạn mục đến khi tình hình đảo ngược bây giờ.
Tầng thứ năm lại có người leo lên.
Nguyệt Tinh Khê và hai thanh niên, ba người này đều học sinh của ba trường danh tiếng. Bàn về thanh danh, ba người đâu có thấp, vậy mà họ lại khiêm tốn tột cùng ở khu vực Kinh Đô, mấy lần thi đều che giấu thành tích, chưa bao giờ tham gia vào chuyện chém giết của mấy quái thai này. Khốn nỗi giờ họ hết cách rồi, bọn họ không thể không hé tỏ tố chất thật sự ở cửa thứ năm.
Leo thẳng tới tầng 5, lội ngược dòng!
Ấy vậy mà khi họ lội ngược dòng thành công lại bị cuốn vào một cuộc hỗn chiến lớn.
Nguyệt Tinh Khê ngẩng đầu thấy ngay cô gái tuyệt sắc bị trận hỗn chiến vây quanh.
Cô ấy không biết Trần A Điêu, không có mối giao hảo nào, nhưng thấy cảnh hỗn chiến… Có phải quy mô quá lớn rồi không? Khắp nơi đều là ánh sáng linh lực và tính linh bùng nổ, và ở trên cùng lại có hai quái thai đáng gờm đang đánh sâu vào tầng thứ 6...
Cô ấy muốn tránh song quy mô tính linh quá mạnh, Thiên Điểu còn lại tầng thứ năm đã chạy tới chỗ mấy người kia hết. Để có được đủ Thiên Điểu lao lên tầng 6, mấy bọn cô đành phải tham gia vào.
Đúng vậy, lúc đầu nhóm Tạ Tam tham gia vì có lòng riêng, nhưng những bên dưới đi lên lại hoàn toàn bất lực – họ bị trói buộc, phải tham gia.
“Tầng thứ sáu mở ra cho ta!”
Đàm Đài Kha trưng cái túi da giẻ cùi tốt mã tột cùng của hoàng tộc trông đến là hung hăng, tính linh trên người dữ dội như giáp vàng bao thân, dĩ nhiên trình độ nuôi dưỡng đã đạt tới mức gân mạch thông suốt bằng sạch, khoảng cách tới tuyến thần kinh cuối cùng cùng lắm chỉ là một bước sau chót.
Vì vậy... bàn trời thứ sáu rung chuyển, y đang đột phá.
Sắp... Đột phá!
Ù!!
Khi y đâm thủng một khe hở, mây mù dày đặc phía trên tầng thứ sáu đổ xuống, trong trẻo gợn sóng, lạnh lẽo thấu xương. Khóe miệng Đàm Đài Kha mỉm cười.
Y sẽ thành công.
Chỉ cần y là người đầu tiên đột phá đến tầng thứ sáu, y sẽ độc chiếm Thiên Điểu trong tầng thứ sáu, như vậy y sẽ có hy vọng cực lớn để phá vỡ tầng thứ bảy.
Thế gian này không ai có thể ngăn cản y lên ngôi!
Đám quyền quý đang ngo ngoe muốn chống lại họ Đàm Đài vương tộc; nhóm 3 vương tộc khác họ ngoài nóng trong lạnh không chịu nộp lên quân quyền; Liên minh Học phủ muốn làm theo ý mình; còn có phe cánh Đạo gia thừa dịp linh khí hồi phục đã lập tức không nghe theo sự quản lý.
Về sau ai không cúi đầu là chết hết!
Ánh vàng trên cơ thể Đàm Đài Kha tăng vọt, ngang nhiên xé rách ra một đường sáng trên bầu trời.
Nhiếp Viên Viên nheo mắt, giải phóng tính linh của cơ thể, tạm thời tránh được mũi nhọn của Đàm Đài Kha.
Nói về tư chất tự nhiên, cô ta không cao hơn đối phương, nhưng dù gì người ta cũng là quái thai đệ nhất vương tộc chủ yếu bồi dưỡng mấy năm nay. Y mạnh hơn cô ta, hơn nữa tay chân đông đảo, cứng rắn không lợi ích gì, thế là cô ta tránh đi.
Bên ngoài trường thi, người của vương tộc không có mặt, nhưng ngành bộ có quyền lực của hệ thống vương tộc đều đang cong khóe miệng.
Sự mạnh mẽ của vương tộc đã được xác định.
Bọn họ còn cố tình nhìn thoáng qua 5 Phủ Quốc công, cũng nhìn thoáng qua phe cánh Đạo gia, thậm chí cố tình nhìn sang người bên Lộc Sơn.
Phát hiện ra ai cũng thờ ơ.
A ha!
Họ đang cười gằn, đột nhiên.
Trong màn hình, trong cuộc hỗn chiến bên dưới, bỗng đâu có người nói một câu nặng nề.
“Lăn qua lăn lại lâu như vậy mới mở được lỗ hổng, điện hạ và các vị vất vả rồi.”
“Kế tiếp cứ giao cho tôi đi.”
(P14)
Giọng điệu lịch sự và nhã nhặn phải biết. Đoạn, người này khoanh tay, ù, cơ thể giải phóng tính linh khi hai tay còn đang bắt chéo đã duỗi sang hai bên trái phải.
Tính linh hoàn chỉnh, không mạnh, nhưng nó tinh tế, tạo thành luồng sáng có linh lực chẳng xù xì để tấn công tầm xa. Nó sẽ chính xác tới đâu?
Nó được cô sử dụng trong cơ thể, tạo thành một trận bàn xoay tròn tám lần, có các luồng ánh vàng mỏng manh nhưng tinh tế khôn cùng, mỗi đường cong quấn quanh vật tổ và văn tự nhỏ bé.
Khi nó khởi động.
Ù!
Sâu bên trong rễ Kiến Mộc cũng phát ra ánh sáng, vòng bảo hộ xoắn ốc trấn áp khủng khiếp đã được kích hoạt.
Tại la bàn lớn bên dưới, la bàn lớn được đặt trên la bàn xoay 7 lần, vừa khéo tạo thành la bàn 8 lần.
Mà trận bàn đang xoay tròn trong người cô cũng vừa đúng là trận bàn tính linh 8 lần.
Là trùng hợp?
Trông giống hệt nhau thế cơ mà.
Có hiệu quả gì?
Hiệu quả chính là dưới sự gia tăng của lực lượng la bàn trấn áp 8 lần, hiệu quả trấn áp toàn trường tăng gấp ba lần!
Gấp ba lần, khái niệm này là gì?
Mặc kệ tất cả mọi người trước mắt đang ở tầng nào, ai nấy đều hộc máu rơi xuống!
Hoặc mạnh mẽ vẫn còn gắng gượng nhưng xương bánh chè đã lung lay lách cách.
Bụp bụp bụp!
Quỳ bằng sạch!
Dưới vòng bảo hộ hình bầu dục, kiếm khách dữ dằn của Lộc Sơn ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Không ngờ thật sự có người phá được bí mật của La Bàn Tám Lần. Trò mánh mung nhỏ của cái lão Sơn trưởng này đã đụng trúng đứa xảo quyệt rồi.”
Có thể làm cho siêu kiếm khách 300 năm trước sống lại đánh giá là “xảo quyệt”, vậy thì nó sẽ không phải vấn đề về phẩm chất đạo đức mà là năng lực và trí thông minh.
Suy nghĩ xảo quyệt, tính toán viễn siêu.
.....
Toàn trường đều quỳ, chỉ có hai người Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha hãy còn kiên trì... Nhưng họ cũng thảm hại bởi vì trong lúc họ đánh lên tầng trời thứ 6 đã hứng lấy áp lực gấp ba từ trên đ è xuống… Họ hộc cả máu!
Phụt!
(P15)
Chỉ có một người chẳng bị làm sao vì trên người cô mang theo một trận bàn giống y như đúc, dùng cơ chế đảo ngược hướng trấn áp, triệt tiêu nó trên diện rộng.
Nhưng thì sao đi?
Mục đích của cô chỉ để ám hại những người này? Ám toán luôn cả bọn Tống Linh?
Không, không không, cô là người dù có gây thiệt hại cho người khác cũng phải mang về lợi ích cho mình… Thế là cô nhìn về phía cái lỗ hổng bị xé rách của tầng trời thứ 6.
Tầng trời thứ 5 tích lũy tính linh khổng lồ nặng nề từ trận quần đấu trên phạm vi lớn, còn bên kia lỗ đen lại là cả mảng Thiên Điểu đen nghìn nghịt.
Tầng trời thứ 4 có 100 con, tầng trời thứ 5 là 200, tầng trời thứ 6 là 700.
Ba tầng trời có tổng cộng 1,000 Thiên Điểu. Tầng trời thứ 7 là đỉnh cao nhất, tầng trời thứ 6 được thiết lập để đột phá tầng trời thứ 7, như vậy tất nhiên đám Thiên Điểu còn lại đều ở tầng trời thứ 6. Cũng nhờ vậy nên Đàm Đài Kha mới tính toán cho bọn A Điêu hỗn chiến ở tầng trời thứ 5, còn y nắm lấy cơ hội áp chế Nhiếp Viên Viên chạy nước rút tại tầng trời thứ 6.
Lúc đầu tất cả những lợi ích đều thuộc về y.
Nhưng bây giờ... Ai tính toán ai đây?
“Cô không phải Trần A Điêu, rốt cuộc cô là ai?”
“Trần A Điêu không có cách gì đạt tính linh mạnh như vậy!”
A Điêu mở nhẹ tay. Trong khi những người khác hoặc bị đàn áp nằm sấp hoặc hộc máu, cô chẳng màng tất cả mọi người, lợi dụng tất cả mọi người.
Cô có tư chất tự nhiên cao chót vót hẳn hoi, không kém hai người Nhiếp Viên Viên, nhưng sau khi bùng nổ nhiều lần và ở thế yếu, trên dưới bị bao vây, chẳng khác nào cô bỏ qua hơn hai trăm con Thiên Điểu giai đoạn trước cứ thế tặng cho bọn họ, để bọn họ làm công cho cô.
Mỗi tội cô là nhà tư bản cuối cùng, và cô muốn 700 con Thiên Điểu.
Hiện tại, rốt cuộc bọn Thiên Điểu xinh đẹp đông nghìn nghịt đã bay về phía cô.
Còn cô lơ lửng trên trời cao, nắm giữ la bàn huyền diệu xoay tròn, chực một tên quái thai chân chính tồn tại dưới sự trấn áp kh ủng bố.
.....
Khán giả đều bị sự đảo ngược này làm choáng váng, ngay cả một đám gia chủ cũng giả mơ giả tỉnh, thậm chí đám quái thai lớn tuổi như Tiêu Cận còn đang phỏng đoán. Khốn nỗi người của Liên minh Học phủ tài giỏi lắm, dù sao cũng là nhóm có chỉ số IQ cao nhất trong giới học thuật thuần túy.
“Mẹ kiếp, tôi hiểu rồi!”
“Tôi hiểu rồi!!”
Giang Chu thốt nhảy dựng lên: “Là đám tranh tường về Tám Tầng Địa Ngục tại bốn cầu thang kiểm tra tố chất A B C! Phù văn phía trên còn có vật tổ trên cây cột khi kiểm tra huyết mạch! Thêm cả thiết lập tầng trời thứ 7 trên Kiến Mộc, thiết lập la bàn 8 vòng dưới đáy Kiến Mộc, cộng lại chính là nguyên lý la bàn trấn áp chân chính của Kiến Mộc!”
“Con bé nắm giữ bí mật la bàn, mưu đồ Thiên Điểu tại tầng trời thứ 6, mỗi tội cường giả quá nhiều, không dễ tính kế. Cho nên nó bèn thực hiện quỷ kế thế này, đem mình ra làm mồi nhử, lợi dụng tâm lý Cửu hoàng tử, dùng mưu đồ của người này thúc đẩy hỗn chiến để cho tất cả mọi người cống hiến tính linh; đồng thời mượn sức Cửu hoàng tử và Nhiếp Viên Viên phá vỡ ra khe hở tại tầng trời thứ 6, dẫn Thiên Điểu hạ xuống!”
(P16)
“Cuối cùng nó bùng nổ và đạt được hiệu ứng trấn áp gấp ba lần, còn tự nó lại triệt tiêu sức trấn áp, trở thành người thoải mái nhất…”
“Hiện tại, bảy trăm con Thiên Điểu của tầng trời thứ 6 là của nó!”
“Thật là mưu mô, thật ác độc, nó là Trần A Điêu sao?”
Lúc này, Đàm Đài Kha, người hộc máu, đã lạnh lùng chất vấn: “Cô không phải Trần A Điêu! Căn cơ của Trần A Điêu bị đứt gãy, tính linh kéo dài không cách gì mạnh đến mức đủ để tạo thành một la bàn tám vòng trấn áp hoàn chỉnh. Thành ra cô ngụy trang thành cô ta, lợi dụng sự e dè của tôi đối với cô ta... Rốt cuộc cô là ai?”
Tuyệt sắc mỹ nhân tên A Điêu nhếch môi cười: “Tất nhiên tôi không thể nào là cô gái Trần A Điêu xảo trá mặt dày tầm thường được. Có điều cô ta bị tôi đánh ngất xỉu chôn dưới hồ nuôi dưỡng là sự thật. Có chăng mấy người dễ bị lừa quá, cứ thế tin răm rắp, nhưng không sao cả.”
“Chẳng lẽ cô ta xứng với dung mạo tuyệt thế như tôi?
“Không cần nhìn tôi đến vậy đâu, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, cảm ơn các vị đưa tôi lên mây xanh…”
“700 con Thiên Điểu này tôi xin vui lòng nhận lấy.”
Lời này của cô có thể làm người ta tức chết, ngay cả bọn Tống Linh cũng đóng góp một đống năng lực niệm lớn.
Mà Đàm Đài Kha và Nhiếp Viên Viên trông lạnh lùng bên ngoài thế thôi, chứ tâm trạng đang dao động không nhỏ, 7-8 triệu năng lực niệm cứ thế mặc sức bão tố.
Trông thấy cô gái này làm bộ trưng cái túi da tiên nữ tính toán lòng người, thậm chí còn thâu tóm lợi ích sau cùng... Chưa kể 700 con Thiên Điểu cũng đang trên đường bay vào cơ thể của cô ta như một con thiêu thân.
Bỗng nhiên bên hông Kiến Mộc tại chỗ sâu trong đám cành lá xum xuê, có tính linh kinh khủng bộc phát!
Hai luồng.
Với tính linh vượt xa A Điêu tràn ngập trời cao, như cột ánh sáng...
Trong nháy mắt ấy, bầy Thiên Điểu bàng bạc đen cả một vùng rẽ hướng, tránh A Điêu, kêu vang lao tới hai cột sáng ẩn sâu nơi lá cây.
Tại khoảnh khắc đó, Đàm Đài Kha cau mày, Niếp Viên Viên không để lộ biểu cảm gì, còn những người còn lại thì ngỡ ngàng.
Khán giả cũng một lần nữa ngơ ngác.
Đây là...
Hai con cá khủng đáng sợ nhất.
(P17)
Bọn họ lạnh lùng xem ba người Đàm Đài Kha đấu pháp, ẩn giấu đến sau chót.
Chặt ngang, chặt ngang hoàn hảo.
Mà họ khủng khiếp đến nỗi có thể chặt ngang dưới sự trấn áp gấp 3 lần. Vậy tố chất của họ kh ủng bố tới nhường nào?
Kh ủng bố như thế lại còn ẩn nhẫn đến vậy?
Trời đất... đây là một trò đùa.
Sợ là… người con gái này sẽ hộc máu rồi.
Bấy giờ trái tim mọi người đều dâng lên tận cổ họng, còn cô gái tuyệt sắc nọ nhìn sang 700 con Thiên Điểu cặn bã mình vất vả lắm mới tính toán được.
Bị cả bọn từ bỏ vậy mà biểu hiện đó... lại là dạng chịu thua cúi đầu cười khẽ.
“Cẩn thận phải biết, tới giờ mà vẫn còn không chịu để lộ.”
“Sợ tôi còn có lá bài tẩy à?”
“Cơ mà mấy người cẩn thận cũng đúng.”
Cô đột nhiên đưa tay ra, ngón tay tinh tế và xinh đẹp vén đám dây leo trên Kiến Mộc bên cạnh, để lộ một đôi mắt khổng lồ bên trong.
Đôi mắt của Tháp Quan Âm Ngàn Tay.
Nó vẫn còn đó.
Vị trí này bí mật tột cùng, vậy mà cô đã biết ngay từ đầu.
“Thứ tôi muốn mà người khác không cho, thì tôi sẽ cướp.”
“Tôi đã cướp tới tay rồi, người khác lại tới giật.”
“Nằm mơ đi!”
Nói xong một câu, đồng tử của cô phóng ra luồng ánh sáng có linh lực rực rỡ, còn đôi mắt của tượng Quan Âm Ngàn Tay như cũng phóng ra uy áp kh ủng bố.
Ầm!!
Nó thúc đẩy phần tinh thần trạng thái rắn trong bộ não cô.
700 con Thiên Điểu gì chứ, cô muốn tụi nó nhất chăng?
Nó chỉ là một trong những mục đích cuối cùng, nhưng cô cũng muốn mượn sự khởi động của La Bàn Tám Lần trên Kiến Mộc, để cho ý chí uy thế từ đôi mắt Quan Âm Ngàn Tay này thức tỉnh.
Trước đây ở dưới đáy Kiến Mộc, xuyên qua lớp bảo hộ bên dưới và còn sống mà đi xuyên qua được nó, cô thấy ngạc nhiên quá đỗi khi phần rắn tinh thần được thúc đẩy. Song, cô cũng phát giác được sức mạnh trong lớp bảo hộ trông thật quen - chính là đến từ đôi mắt đó.
Trước khi bước vào kỳ thi tại Tháp Quan Âm Ngàn Tay, giáo viên đã nhắc nhở họ không nên nhìn quá lâu.
Lúc ấy cô chỉ nghe thế thôi nhưng giờ mới hiểu được đó chính là ý chí uy thế, nó có thể thúc đẩy sự tan chảy của trạng thái rắn phần tinh thần của cô.
Điều này giá ghê gớm, hiển nhiên phần tinh thần mạnh lên tương đương tạo ra sát khí mạnh nhất cho cô.
(P18)
Khốn nỗi quá hung hiểm, ý chí cô dễ bị đánh tan thẳng thừng.
Phải làm gì đây?
Vậy thì tìm người khác chia đều lực xung kích. Đây là đợt tấn công tập thể chứ gì, nguyên tắc của tấn công tập thể chính là chia đều... Dù gì tượng Quan Âm Kiến Mộc cũng không phải là cơ thể sống, năng lượng bên trong có hạn, bức tượng muốn tấn công tập thể ắt phải phân chia sức mạnh.
Thế là mọi người cùng nhau chịu đựng… cùng choáng váng, và sau đó tôi đã có được phần tinh thần ở trạng thái rắn tan chảy.
Có là gì thì tôi đã chiếm được, mặc dù mấy người thua thiệt… cũng đâu có làm sao đâu, tôi kiếm được là được.
Ầm!!
Ý chí uy thế đánh sâu vào thật kinh khủng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả hai người trốn trong đám lá cây Kiếm Mộc rậm rạp… gần như cả đám bị tấn công tập thể.
Choáng váng, choáng váng, choáng váng!
Muốn ăn chim? Ăn cứt đi!
Đều choáng váng hết cho tôi!
Dưới áp bức mạnh mẽ, phần não của A Điêu gần đôi mắt nhất đã bị tấn công dữ nhất. Vậy mà trong vùng não của cô… trạng thái rắn đã kêu tách một tiếng.
Nứt ra một đường.
Trước kia là từng mảnh vụn nhỏ vỡ ra, giờ đây là trực tiếp bị phá vỡ một mảng, lúc nó rơi xuống biển tinh thần còn bắn lên bọt nước.
Chuyện gì thế này, cường độ phần tinh thần của cô tăng vọt, tố chất tự nhiên của bản thân cũng tăng vọt!
700 con Thiên Điểu… cùng ngoái đầu lại.
Lần này chúng rất đồng lòng, cứ thế chạy tới cái kẻ tuyệt sắc nhất đáng gờm nhất âm hiểm nhất.
Hòa tan rồi, phần tinh thần của A Điêu tăng vọt, tăng gấp đôi!
Cô tỉnh táo ngay trong phút chốc, đoạn nhìn cả mảng Thiên Điểu lớn nhập vào cơ thể... Nhưng cô cũng biết rằng không thể nào ăn tất cả vì sự choáng váng của những người khác có thời hạn.
Chẳng hạn như hai người Nhiếp Viên Viên Đàm Đài Kha tỉnh lại thật nhanh, còn mấy người khác trốn trong đám lá cây còn tỉnh lại nhanh hơn.
Mau mau mau!
Chim chóc mau mau tới sà vào lồ ng ngực của mẹ đi nào.
Ta là Điêu này, mẹ Điêu của tụi con đây!
Mười lăm giây, hai người trong bụi cây tỉnh dậy sớm nhất. Vừa mở mắt ra, bọn họ vốn toan chặt đứt quá trình hòa hợp với chim của cô gái phía trước, song những gì họ thấy lại là người ta đã nuốt chửng hơn 400 Thiên Điểu, toàn thân phóng ánh sáng linh lực kinh khủng. Hai người nhẫn nhịn, lập tức kiềm chế.
Xu hướng đã thành hình.
Cô biến hình.
Soạt, cánh vàng dài mười mét mở bung, móng bạc bắt không phá mây, gió lốc ngút trời!
Gió thốc cuồn cuộn, tất cả mọi người bị cô bỏ lại phía sau, tầng thứ sáu kìa, ầm!!
Phá vỡ!
Ánh sáng nát bấy bứa, cánh chim vàng như được nung đỏ, xé toạc tầng mây mù mờ.
Đi lên tầng thứ 6!
Tại thời điểm này, mấy quái thai tuyệt thế nghĩ gì đây?
Đầu tiên cô ta biết có đằng sau còn có cá lớn, chuẩn bị thêm một chiêu sau.
(P19)
Thứ hai, một chiêu sau của cô ta là đôi mắt của tượng Quan Âm Ngàn Tay, nhưng nó được giấu đi, làm sao cô ta biết?
Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện.
Mấy người họ thông minh cỡ nào chứ, vừa tham khảo vị trí đôi mắt của tượng Quan Âm là gần như tỏ tường.
.....
Hiệu trưởng Kinh Đô nghĩ: “Là 15 điểm không gian ở dưới hồ nuôi dưỡng. Thoạt đầu chúng ta còn nghĩ chúng tương ứng với các con số của 15 khu vực. Hiện tại xem ra 15 điểm tạo ra các đường cong lập thể giao nhau và tọa độ tổ hợp từ chúng vừa khéo chính là vị trí hiện tại của Trần A Điêu.”
Hiệu trưởng Đại học Kinh Đô đã suy tư thế này: “Đôi mắt nằm trong tầng thứ 5 của Kiến Mộc theo khối hình học, cho nên con bé mới gây chuyện tại tầng thứ năm. Con bé có năng lực đánh lên tầng thứ 6 hẳn hoi nhưng lại yếu đuối, làm cho tính linh của mình yếu ớt… khiến Cửu hoàng tử suy đoán mình là Trần A Điêu, hoàn toàn lợi dụng lịch sử đen tối của Trần A Điêu... Nham hiểm thật, tội cho Trần A Điêu quá, không biết con nhóc kia bị chôn vùi ở đâu dưới đáy nước.”
Mọi thứ đều đúng rồi.
Má nó, ngay từ đầu nó đã lên kế hoạch.
Người này không có dự tính bán sức đi theo con đường bày ra tại cửa thứ 5, có thể dùng tới kỹ thuật thì tuyệt đối sẽ không bán sức làm!
Nhưng cô làm thế là đúng đắn. Bởi nếu bàn về tố chất, cô tuyệt không bằng đám quái thai như bọn Đàm Đài Kha, còn chịu thiệt thòi ở giai đoạn sau mới có được tính linh hợp nhất; hơn nữa cô không có thế lực ổn định, có bán mạng làm cũng như không, huống chi còn hai con cá siêu khủng đang ẩn nấp.
Cô đành phải dùng tới trí.
.....
6,000 đến 6,666, trong đó tại độ cao 666 mét, sức mạnh trấn áp đã lớn tới mức cho phép các hạt không gian lắng đọng vô hạn ở tầng này.
Đây là tầng khó nhằn nhất, đi lên rồi chính là tầng trời thứ 7 trên đỉnh cao nhất.
Nhưng cô đi đường tắt – dẫn Thiên Điểu lao xuống tầng thứ 5, gom sức sánh sâu xuyên qua tầng thứ 6.
Đâm ra giờ phút này cô còn đang theo đà bay thẳng tắp xông lên gần tầng thứ 7.
Trên màn hình, khán giả ngừng thở như thể một khi họ hít thở, thế giới bao la bên trong sẽ lắc lư; như thể một khi họ thở, quái thai khủng khiếp đáng sợ đang điên cuồng tấn công tầng thứ bảy bên trong sẽ để lộ diện mạo yêu ma vốn có.
Nhưng hên làm sao… cô đưa tay ra.
(P20)
Trong nháy mắt cuối cùng đã chạm vào tầng thứ bảy, cô nhìn xuống, tháo bỏ toàn bộ trấn áp của la bàn.
Đợt trấn áp gấp 3 lần kết thúc.
Còn cô… vút một cái, nhảy lên tầng thứ bảy.
Đỉnh cao, cô đến đây!
.....
Tại không gian tầng thứ năm, 20 giây và 23 giây, đó lần lượt là thời gian Đàm Đài Kha và Nhiếp Viên Viên thức dậy.
Kế đó ai nấy lục tục giật mình tỉnh dậy và nhận ra 300 con Thiên Điểu còn lại đang bị hai người ẩn nấp trong bụi cây và hai người Đàm Đài Kha bên ngoài hấp thu.
Mỗi tội bên chiếm ưu thế còn có người mang tố chất tinh thần lực lớn mạnh.
Thẩm Họa Kính và Tống Linh là một trong những người tỉnh lại nhanh nhất sau mấy quái thai phía trên.
Họ ăn được tiền lời.
Cơ mà…
Họ vui lắm à?
Nhất là khi một giọng điệu quen thuộc nào đó truyền tới từ trên đỉnh đầu.
“Cố gắng ghê đó nhóm ghệ cũ, tôi chờ mấy em trên đỉnh cao nhất nha.”
“Nhân tiện nói luôn tôi đúng là A Điêu mà mấy em yêu nhất đây nà.”
“Ha ha ha ha ha!”
Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Story
Chương 162: Đỉnh cao
10.0/10 từ 22 lượt.