Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Chương 53
279@-Cuộc sống bình lặng trong viện điều dưỡng bỗng dưng một ngày bị phá vỡ.
Nguyên nhân là vì một video trên mạng.
Viện điều dưỡng có rất nhiều người cao tuổi, trước nay đều lấy thanh bình làm tôn chỉ sống chính, số người tới thăm bệnh mỗi lần cũng không nhiều, trước khi đến thăm còn phải hẹn trước.
Căn cứ theo chế độ này, thông thường, sẽ không xảy ra chuyện bị lộ tin tức ra ngoài.
Nhưng riêng lần này lại có chuyện ngoài ý muốn.
Chu Vụ ngồi trên băng ghế, nhắm mắt ngửa đầu cảm nhận ánh mắt trời, tia nắng vàng rọi lên làn da, tỏa sáng.
Đoạn video chỉ vỏn vẹn mười giây, bỗng dưng nổi tiếng trên mạng, mặc dù cậu gầy tới mức quá đáng, nhưng trông vẫn giống lúc trước, cư dân mạng nhanh chóng đào ra cậu là người dẫn chương trình không hiểu sao tự dưng biến mất một khoảng thời gian của chương trình tin lạ và mỹ thực.
Còn có cư dân mạng so sánh từ video, sự thay đổi của Chu Vụ mới mấy tháng trước trên chương trình những câu chuyện kỳ lạ với Chu Vụ trong video, xem riêng từng cái đã thấy rất rõ, xem cùng lúc, cư dân mạng càng bất ngờ, tưởng chừng như hai người khác nhau.
Bình thường Chu Vụ có không ít fan trên weibo, tuy vì kín tiếng nên fan cũng không tập trung lại, nhưng cậu vừa xuất hiện trên hot search, thì lại bùng lên.
Fan xem xong video bùng nổ bình luận đau lòng, thậm chí còn đoán cậu có phải bị bệnh hiểm nghèo không.
[Từ xưa đến nay hồng nhan thường bạc mệnh, anh ấy sao lại bệnh thành thế này rồi, đau lòng quá đi.]
[Mèn ơi, nhìn không gian xung quanh thì là viện điều dưỡng, không lẽ đúng là mắc bệnh hiểm nghèo rồi sao, không phải nói gở, chỉ là các bệnh khác không thể nào chỉ mới mấy tháng mà ốm thành như vậy á.]
[Thương anh trai quá.]
[Tôi bảo chứ, sao tự dưng lại biến mất, mới đầu còn có tin ngầm là bị loại, thì ra là bị bệnh, anh trai cố lên.]
[Lại là tạo hiệu ứng, bị bệnh rồi cũng muốn tạo điểm nhấn, cái cậu tên gì mà Lê Diên cùng đài ấy, ba ngày hai bữa lên hot search, muốn nổi tiếng đấy.]
[Comment trên tích đức tí đi.]
Chuyện này lên men được hai ngày rồi, Chu Vụ mới nghe nói từ chỗ Ngô Nghiêu, đầu tiên là cậu ngồi nghĩ lại.
Chắc là cô gái kia.
Tầng một có một ông cụ mới vào viện chưa được bao lâu, một tuần trước, từng có người nhà tới thăm bệnh, người đến hơi nhiều, ồn ào nhốn nháo nên để lại ấn tượng sâu sắc.
Nói chung là, người tới thăm bệnh không được quá bốn người, cả một đoàn người rõ ràng là trái với quy định của viện điều dưỡng, nhưng quy định chết mà người thì sống, chỉ cần quyền lên tiếng đủ lớn, không có gì là không thay đổi được.
Chu Vụ cũng nhờ chuyện này mới biết, thì ra những người trong viện điều dưỡng đều có lai lịch không bình thường.
Vì người đến đông, nên đi trên đường hơi ồn, Chu Vụ nhân ngày thời tiết tốt, ra khỏi phòng bệnh nằm phơi nắng trong công viên bệnh viện.
Mặt trời ấm áp, cậu không nén được cơn buồn ngủ, chợp mắt một lúc, tiếng cười đùa đánh thức cậu.
Hai cô gái cách đấy không xa cầm di động chụp cậu, cười hihi, thấy cậu tỉnh giấc, ngại ngùng nói một câu, “Anh đẹp trai thật đấy”, rồi cất điện thoại chạy mất.
Chu Vụ tới thời gian gọi cô ta lại cũng không có, không ngờ người ta lại đăng ảnh với video lên mạng.
Bệnh viện cũng kiểm chứng, đúng là video do cháu gái của ông cụ đăng lên.
Cuối tuần, Chu Vũ gọi điện thoại đến, vô cùng lo lắng: “Lúc em tới đón tết đã thấy trạng thái của anh không ổn rồi, nhưng anh lại bảo không làm sao, thế giờ tóm lại là bị sao vậy?”
Chu Vũ hỏi mà như muốn khóc: “Bác sĩ đưa ra chẩn đoán chính xác chưa? Rốt cuộc là bệnh gì? Có thể chữa được không, chỉ cần có một tia hy vọng, em sẽ chuyển tiền cho anh luôn.”
Chu Vụ dở khóc dở cười, xem ra trên mạng đã đồn cậu thành có bệnh hiểm nghèo rồi.
Chu Vụ động viên Chu Vũ, bảo mình chẳng qua là bị bệnh thông thường thôi, nhưng do nhiều bệnh vặt gộp lại, cùng một lúc phát ra, nên phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Chu Vũ nghe điện thoại miễn cưỡng tin, nhưng tối hôm sau, Chu Vụ thấy cậu ta xuất hiện dưới tầng phòng bệnh.
Chu Vũ nhìn dáng vẻ gần như sắp sụp đổ của Chu Vụ y như trên video mạng, video là hình ảnh, gặp người thật rồi, cảm giác chân thật càng lớn hơn, anh ấy tiều tuỵ quá.
May là chị y tá nhanh chóng chạy tới giải vây, không đến mức khiến một chàng trai vạm vỡ da rám nắng phơi nắng ở nam bán cầu như Chu Vũ phải đỏ mắt khóc thành tiếng trước giường bệnh.
“Có thật là không phải bệnh hiểm nghèo không?”
Chị y tá cười: “Nếu như là bệnh hiểm nghèo, thì phải nằm phòng ICU (phòng hồi sức tích cực) rồi.”
Nghe y tá nói vậy, Chu Vũ mới nửa tin nửa ngờ bình tĩnh lại, Diệp Thiện trùng hợp hôm nay tới thăm, bèn giải thích rõ ràng với Chu Vũ.
Chu Vũ có lòng ở lại trông bệnh, nhưng việc học của cậu ta không cho phép, cậu ta đang vừa đi làm vừa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cho dù cậu ta đòi ở lại, Chu Vụ cũng sẽ đuổi cậu ta đi.
Lúc Diệp Thiện sắp đi, hội Ngô Nghiêu lại đến, Ngô Nghiêu mang PS5 tới cho Chu Vụ tiêu khiển, sau khi thời gian thăm nom kết thúc, anh ta đóng cửa rời đi thì bị Diệp Thiện đứng ở cửa dưới tầng gọi anh ta lại.
“Lần trước gặp anh rồi.” Diệp Thiện dựa vào bên cửa.
Tóc Diện Thiện đã từ màu trắng đổi dần thành màu xám nhạt, thoạt nhìn giống như nhuộm tóc theo trend, Ngô Nghiêu oán thầm, bậc thầy mà bắt trend thế, lần trước tóc trắng, lần này đã thành tóc xám rồi.
“Chào anh, lần trước tổ chương trình đến thăm hỏi chỗ anh rồi.”
Diệp Thiện: “Không phải lần ấy.”
Ngô Nghiêu: …
Người này chắc không phải chờ thời cơ tính sổ đấy chứ?
Chẳng nhẽ định dùng bí thuật gì để bịt miệng mình?
Ngô Nghiêu: “Thế thì, gặp nhau là có duyên, đất trời bao la gặp được nhau nên quý trọng duyên phận này, chuyện đã qua chúng ta không nhắc đến nữa, hôm nay là cuối tuần, anh Diệp nếu như có thời gian rảnh thì tôi mời anh bữa cơm nhé.”
Chu Vụ đứng ở bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, hai bóng dáng đi ra từ cổng viện điều dưỡng, dễ nhận ra là Ngô Nghiêu và Diệp Thiện?
Họ sóng vai đi chung, cùng lên xe rời đi.
Ngô Nghiêu đi nhờ xe à?
Ngô Nghiêu ngồi trên xe không dám thở mạnh: “Anh Diệp, tôi xin nói trước, cũng chỉ mời anh trong vòng hai trăm đồng được thôi, sợ anh ăn không quen.”
Diệp Thiện nổ máy: “Sao anh biết tôi ăn không quen.”
Ngô Nghiêu trong lòng thầm nói, anh ta xem như là người nhà mẹ đẻ Chu Vụ, Diệp Thiện nếu như thích Chu Vụ, nghĩ lại, đáng ra phải hối lộ mình mới đúng chứ?
Diệp Thiện nhìn vẻ mặt anh ta từ kính chiếu hậu, tưởng anh ta không tin, lại sâu xa nói: “Tôi không thích sơn hào hải vị, đồ ngon vật lạ, đồ ăn cay, nhiều mặn, thích quán ăn nhỏ đồ ngon ven đường hơn.”
Ngô Nghiêu không nghe ra ý gì, vội lấy điện thoại ra tìm quán ăn.
Tới buổi tối, Chu Vụ và Bách Lý Khí cùng trải qua khoảng thời gian chơi game vui vẻ chỉ có hai người.
Cùng với sự phát triển không ngừng của thời đại internet, nổi tiếng sau một đêm đã là chuyện không có gì lạ.
Chu Vụ mặc dù không ghét, nhưng cũng cảm thấy mình không hợp với kiểu nổi nhanh thế này, đề nghị của bên Ngô Nghiêu là, không cần trả lời, tiếp tục thần bí, một thời gian nữa là độ hot giảm ngay ấy mà.
Cơ thể Chu Vụ dần hồi phục, trải qua điều trị cẩn thận và trông nom tận giường nửa tháng của Bách Lý Khí, cổ tay nhỏ gầy của cậu có vẻ không còn gầy như que củi nữa, hai má dần căng mịn, chẩn đoán của bác sĩ là thêm một tuần nữa thì có thể xuất viện rồi.
Bác sĩ: “Nhưng sau khi ra viện, vẫn phải duy trì ăn uống lành mạnh.”
Bác sĩ nhìn về hướng chàng trai tóc dài tối nào cũng đến chăm đang đứng ở một bên, dặn dò: “Rượu thuốc lá không được động vào, đồ cay mặn thì có thể xem xét, ngủ phải đủ, nếu như không ngủ được thì không cần uống thuốc tiếp, uống một cốc sữa hoặc vận động một chút.”
Bách Lý Khí gật đầu, nghiêm túc nói: “Còn phải chú ý gì nữa không?”
“Vẫn là câu cũ thôi, thử vận động nhiều hơn, tạo thành sở thích vận động, nếu như không thích hợp với môn thể thao mạnh như chạy bộ, thì có thể thử lặn, lặn có ống thở, bơi lội,…”
Bách Lý Khí lấy sổ nhỏ ra ghi chép, Chu Vụ đứng cạnh có phần xấu hổ không tự nhiên.
Anh chàng đẹp trai này từ nửa tháng trước bỗng dưng xuất hiện, trời vừa tối là sẽ đúng giờ chăm nom, nhóm y tá nữ đều đang bàn tán, người bạn chăm sóc chàng trai thuỷ tinh là ai?
Các cô loáng thoáng biết được điều gì đó, nhưng trong bệnh viện không thể bàn tán mấy chuyện này, bọn họ cũng đành âm thầm ghép đôi.
Sau khi bàn tán, họ cảm thấy, đúng là người đẹp đều chơi cùng nhau hết rồi.
Chờ sau khi bác sĩ điều trị chính đi rồi, Chu Vụ cầm cháo Bách Lý Khí hầm nhừ lên húp một ngụm lớn, cảm giác thỏa mãn tăng lên.
Nếu đã sắp ra viện, thì phải bắt đầu tay vào chuẩn bị những chuyện sau khi ra viện thôi.
Phải thuê nhà, nhà lúc trước của cậu đã trả lại rồi, đồ thì chuyển tới nhà Diệp Thiện, nếu đã sắp khỏi bệnh rồi thì tất nhiên không thể ở lại nhà người ta nữa, cậu phải tìm chỗ mới thôi.
Lúc trước bởi vì quá tuyệt vọng nên Chụ Vụ thậm chí còn không nghĩ tới chuyện sau này, cậu kiểm tra tài khoản ngân hàng, tiền Bách Lý Khí để lại vẫn còn, nhưng vì còn chưa tìm được việc làm, cậu không thể tiêu lung tung được, nên giá nhà không được quá cao.
Chu Vụ gọi điện thoại bật loa ngoài, bàn bạc chuyện này với Ngô Nghiêu.
Ngô Nghiêu: “Ầy, nhà này lệch quá, không được. Căn này cũng được đấy.”
Chu Vụ: “Nhà này thì sao?”
Ngô Nghiêu: “Ầy, giá này có đúng không đấy?”
Chu Vụ nhìn lại mấy căn nữa, có một căn trông cũng được.
Ngô Nghiêu: “Căn này xem ra cũng được, nhưng không có ban công không phơi nắng được, ngã tư phía dưới người đông có hơi phức tạp.”
Chu Vụ: “Tiền thuê có hai ngàn đồng, còn có thể có xe đạp gì đó nữa.”
“Bác sĩ chẳng phải bảo cậu phải phơi nắng nhiều hơn sao?” Ngô Nghiêu nói: “Khổ đến đâu cũng không thể để đứa trẻ khổ được.”
Chu Vụ: …
“Biến.”
Hai người xem hai tiếng, đánh dấu được hai căn.
Bách Lý Khí ngồi sau cậu, vòng tay qua vai Chu Vụ, để cậu dựa vào người mình, nhưng giữa hai người có cách nhau một tấm thảm lông.
Ngày hôm sau Chu Vụ dưới sự cho phép của bác sĩ, cùng Ngô Nghiêu ra ngoài đi xem nhà, đi xem mấy căn rồi cũng chưa hài lòng.
Diệp Thiện lại bị gọi tỉnh lúc nửa đêm, anh ta rất muốn buông lời t.hô tục, nhưng tâm trạng hôm nay không tệ, nên nhịn xuống.
Tên ác ma kia gửi tới một ít đồ, Diệp Thiện nhìn chằm chằm: “Đưa tôi làm gì?”
Một cái túi lớn, bên trong là trang sức vàng, bạc, còn có đồ bằng ngọc, tranh chữ, v..v..
“Mấy món đồ này không tiện bán ngoài thị trường được, dùng đường dây của anh giúp tôi bán đi, tôi tám anh hai.”
Diệp Thiện cảm thấy thú vị, tên ác ma này mới sống ở thời hiện đại được bao lâu, mà hiểu biết mấy thứ lề lối này nhiều như vậy.
“Anh nghe ở đâu mấy chuyện này.”
Bách Lý Khí nói: “Trên mạng.”
Diệp Thiện càng kinh hãi: “Anh còn biết lên mạng?”
Bách Lý Khí híp mắt.
Diệp Thiện thu lại vẻ mặt “Mẹ ơi, xịn quá vậy”, nói: “Biết rồi.”
Bách Lý Khí quay người định đi, Diệp Thiện tò mò hỏi: “Nếu như tiện, có thể hỏi anh cần tiền để làm gì không, mua thuốc bổ à?”
“Mua nhà.”
Diệp Thiện lại bị doạ rồi, ác ma cổ đại lại còn biết xã hội hiện đại, mua nhà là nhu cầu tiên quyết.
Bách Lý Khí để lại hai từ “Nhanh đấy”, rồi đi mất.
Sau này, lúc Diệp Thiện biết, Bách Lý Khí biết dùng Taobao, biết livestream, biết chơi game, thậm chí còn biết lướt diễn đàn spam, bỗng nhận ra mình mới là người lạc hậu.
Tốc độ phục hồi của Bách Lý Khí không chậm như Chu Vụ, giờ ban ngày anh cũng có thể xuất hiện, Diệp Thiện đang chờ vật liệu, chờ có được vật liệu, anh ta có thể luyện chế ra thể xác.
Đối với anh ta mà nói, đây cũng là một thách thức mới.
Cuối tuần này, cách ngày ra viện còn ba ngày, Chu Vụ lại cùng Ngô Nghiêu đi xem nhà, xem tới lúc mặt trời xuống núi, nhìn chung cũng miễn cưỡng ưng được một căn.
Dự trù hai nghìn, nhà có thể chọn được thật sự không nhiều, ngoài phòng hơi ẩm thấp, thiếu ánh sáng chút, dưới tầng hơi tạp nham, thì hoàn toàn không có vấn đề gì đâu…
Tự dưng, di động Chu Vụ nhận được điện thoại của đủ loại môi giới bất động sản, giọng khách khí, khác hẳn so với mấy người môi giới thiếu kiên nhẫn lúc đi thuê nhà kia.
“Xin chào anh Chu, chúng tôi có một căn nhà sàn phẳng lớn tổng giá là mười triệu chín trăm, có vườn hoa ban công, anh có hứng thú không ạ?”
“Biệt thự riêng, kiểu Tây ở trung tâm thành phố, chỉ mười hai triệu, không biết anh Chu có hứng thú không?”
“Chung cư mới xây dựng gần đây, tám mươi ngàn một mét vuông, nội thất sang trọng bậc nhất, tượng trưng với thân phận, anh Chu tính toán nhanh chóng mua sớm, chỗ chúng tôi còn có lắp đặt theo yêu cầu…”
Chu Vụ nghe thấy giá thầm nghĩ, choáng quá, cậu nhìn giống người giàu mua được nhà chục triệu sao?
Lúc Chu Vụ đang từ chối dập máy, trong di động có một tin nhắn mới.
Ngô Nghiêu đứng cạnh, liếc thấy.
Hai người cùng sững sờ.
Tin nhắn lừa đảo à?
Chu Vụ nhìn lại một lần, sau đó còn gọi tổng đài xác nhận, câu trả lời nhận được – “Đúng là chuyển khoản thật đáng tin.”
Mặt cậu ngây ra, không lẽ có ai chuyển nhầm rồi?
Bên này Chu Vụ luống cuống tay chân, Bách Lý Khí lại có phần không hài lòng, đã bán ba thứ, lại chỉ nhận được mấy số này.
Đáp án Diệp Thiện đưa ra là: “Anh quá vội vã, bán không được giá cao.”
Anh ta còn nói đùa: “Có phải hối hận không chuẩn bị nhiều đồ chôn cùng không?”
Bách Lý Khí thầm nghĩ, đúng vậy.
Ngay sau đấy, Bách Lý Khí dùng điện thoại riêng của viện điều dưỡng gọi, báo cho Chu Vụ chuyện này, đây không phải tin nhắn lừa đảo, là thật.
Bách Lý Khí: “Đăng ký số của em, để họ gửi tới mấy nơi môi giới nhà đáng tin.”
Chu Vụ: “Anh muốn mua nhà?”
“Ừ.”
Ngô Nghiêu thấy vẻ mặt Chu Vụ nghe điện xong lâng lâng, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Chu Vụ không thể tiết lộ thuận miệng nói dối: “Tôi trúng xổ số.”
Ngô Nghiêu ngây người: “Hả?”
Chu Vụ: “Năm triệu, trừ thuế đi còn chừng ấy.”
“???” Ngô Nghiêu như đi vào cõi thần tin, thế mà lại thật sự bị Chu Vụ lừa, tin là thật.
Chu Vụ vỗ anh ta: “Không được nói với người khác đấy.”
Ngô Nghiêu hoàn hồn, lập tức gật đầu: “Chuyện tiền nong không lộ ra bên ngoài, cái này tôi biết mà!”
Sau khi tiếp nhận chuyện này, Ngô Nghiêu nhanh chóng thích ứng được, vung tay khí khái: “Thế thì còn thuê nhà gì nữa? Mua nhà thôi!”
Ngày hôm sau, Bách Lý Khí ngồi trên sô pha, đang lựa chọn một đống tài liệu các căn nhà trong cùng thành phố được gửi đến.
Ngón tay trắng nhợt thon dài cầm bút máy màu vàng, đánh dấu “Lắp đặt theo yêu cầu” “Chưng cư mới nhất” “Vườn hoa ban công” “Riêng” “Nhà kiểu Tây”.
“Thích cái nào?” Anh đi tới bên Chu Vụ, giống như hỏi trẻ con vậy, vô cùng kiên nhẫn hỏi.
Chu Vụ ngơ ngác: “Mấy cái này đều có thể chọn sao?”
Bách Lý Khí: “Mặc dù mua nhà dưới góc độ đầu tư lâu dài, tỷ suất thu hồi vốn không cao, nhưng đối với tình trạng thực tế trong nước mà nói, một chỗ ở ổn định sẽ mang đến cảm giác tâm lý cho con người, cái này không dễ như ổn định kinh tế, mà còn có ý nghĩa biểu tượng rất lớn.”
Đôi mắt sâu xa của Bách Lý Khí nhìn Chu Vụ, vén tóc mai cậu ra sau tai: “Cho nên giờ thứ em chọn là nhà của chúng ta.”
Nhà của chúng ta, ánh mắt Chu Vụ có phần mơ màng, giống như bị mê hoặc vậy, chớp mắt, nghe Bách Lý Khí nói cả một câu dài, sờ lên khuôn mặt có thể chạm vào, cảm động hít mũi.
Dưới tay không do dự khoanh tròn vào “Biệt thự riêng”.
Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Nguyên nhân là vì một video trên mạng.
Viện điều dưỡng có rất nhiều người cao tuổi, trước nay đều lấy thanh bình làm tôn chỉ sống chính, số người tới thăm bệnh mỗi lần cũng không nhiều, trước khi đến thăm còn phải hẹn trước.
Căn cứ theo chế độ này, thông thường, sẽ không xảy ra chuyện bị lộ tin tức ra ngoài.
Nhưng riêng lần này lại có chuyện ngoài ý muốn.
Chu Vụ ngồi trên băng ghế, nhắm mắt ngửa đầu cảm nhận ánh mắt trời, tia nắng vàng rọi lên làn da, tỏa sáng.
Đoạn video chỉ vỏn vẹn mười giây, bỗng dưng nổi tiếng trên mạng, mặc dù cậu gầy tới mức quá đáng, nhưng trông vẫn giống lúc trước, cư dân mạng nhanh chóng đào ra cậu là người dẫn chương trình không hiểu sao tự dưng biến mất một khoảng thời gian của chương trình tin lạ và mỹ thực.
Còn có cư dân mạng so sánh từ video, sự thay đổi của Chu Vụ mới mấy tháng trước trên chương trình những câu chuyện kỳ lạ với Chu Vụ trong video, xem riêng từng cái đã thấy rất rõ, xem cùng lúc, cư dân mạng càng bất ngờ, tưởng chừng như hai người khác nhau.
Bình thường Chu Vụ có không ít fan trên weibo, tuy vì kín tiếng nên fan cũng không tập trung lại, nhưng cậu vừa xuất hiện trên hot search, thì lại bùng lên.
Fan xem xong video bùng nổ bình luận đau lòng, thậm chí còn đoán cậu có phải bị bệnh hiểm nghèo không.
[Từ xưa đến nay hồng nhan thường bạc mệnh, anh ấy sao lại bệnh thành thế này rồi, đau lòng quá đi.]
[Mèn ơi, nhìn không gian xung quanh thì là viện điều dưỡng, không lẽ đúng là mắc bệnh hiểm nghèo rồi sao, không phải nói gở, chỉ là các bệnh khác không thể nào chỉ mới mấy tháng mà ốm thành như vậy á.]
[Thương anh trai quá.]
[Tôi bảo chứ, sao tự dưng lại biến mất, mới đầu còn có tin ngầm là bị loại, thì ra là bị bệnh, anh trai cố lên.]
[Lại là tạo hiệu ứng, bị bệnh rồi cũng muốn tạo điểm nhấn, cái cậu tên gì mà Lê Diên cùng đài ấy, ba ngày hai bữa lên hot search, muốn nổi tiếng đấy.]
[Comment trên tích đức tí đi.]
Chuyện này lên men được hai ngày rồi, Chu Vụ mới nghe nói từ chỗ Ngô Nghiêu, đầu tiên là cậu ngồi nghĩ lại.
Chắc là cô gái kia.
Tầng một có một ông cụ mới vào viện chưa được bao lâu, một tuần trước, từng có người nhà tới thăm bệnh, người đến hơi nhiều, ồn ào nhốn nháo nên để lại ấn tượng sâu sắc.
Nói chung là, người tới thăm bệnh không được quá bốn người, cả một đoàn người rõ ràng là trái với quy định của viện điều dưỡng, nhưng quy định chết mà người thì sống, chỉ cần quyền lên tiếng đủ lớn, không có gì là không thay đổi được.
Chu Vụ cũng nhờ chuyện này mới biết, thì ra những người trong viện điều dưỡng đều có lai lịch không bình thường.
Vì người đến đông, nên đi trên đường hơi ồn, Chu Vụ nhân ngày thời tiết tốt, ra khỏi phòng bệnh nằm phơi nắng trong công viên bệnh viện.
Mặt trời ấm áp, cậu không nén được cơn buồn ngủ, chợp mắt một lúc, tiếng cười đùa đánh thức cậu.
Hai cô gái cách đấy không xa cầm di động chụp cậu, cười hihi, thấy cậu tỉnh giấc, ngại ngùng nói một câu, “Anh đẹp trai thật đấy”, rồi cất điện thoại chạy mất.
Chu Vụ tới thời gian gọi cô ta lại cũng không có, không ngờ người ta lại đăng ảnh với video lên mạng.
Bệnh viện cũng kiểm chứng, đúng là video do cháu gái của ông cụ đăng lên.
Cuối tuần, Chu Vũ gọi điện thoại đến, vô cùng lo lắng: “Lúc em tới đón tết đã thấy trạng thái của anh không ổn rồi, nhưng anh lại bảo không làm sao, thế giờ tóm lại là bị sao vậy?”
Chu Vũ hỏi mà như muốn khóc: “Bác sĩ đưa ra chẩn đoán chính xác chưa? Rốt cuộc là bệnh gì? Có thể chữa được không, chỉ cần có một tia hy vọng, em sẽ chuyển tiền cho anh luôn.”
Chu Vụ dở khóc dở cười, xem ra trên mạng đã đồn cậu thành có bệnh hiểm nghèo rồi.
Chu Vụ động viên Chu Vũ, bảo mình chẳng qua là bị bệnh thông thường thôi, nhưng do nhiều bệnh vặt gộp lại, cùng một lúc phát ra, nên phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Chu Vũ nghe điện thoại miễn cưỡng tin, nhưng tối hôm sau, Chu Vụ thấy cậu ta xuất hiện dưới tầng phòng bệnh.
Chu Vũ nhìn dáng vẻ gần như sắp sụp đổ của Chu Vụ y như trên video mạng, video là hình ảnh, gặp người thật rồi, cảm giác chân thật càng lớn hơn, anh ấy tiều tuỵ quá.
May là chị y tá nhanh chóng chạy tới giải vây, không đến mức khiến một chàng trai vạm vỡ da rám nắng phơi nắng ở nam bán cầu như Chu Vũ phải đỏ mắt khóc thành tiếng trước giường bệnh.
“Có thật là không phải bệnh hiểm nghèo không?”
Chị y tá cười: “Nếu như là bệnh hiểm nghèo, thì phải nằm phòng ICU (phòng hồi sức tích cực) rồi.”
Nghe y tá nói vậy, Chu Vũ mới nửa tin nửa ngờ bình tĩnh lại, Diệp Thiện trùng hợp hôm nay tới thăm, bèn giải thích rõ ràng với Chu Vũ.
Chu Vũ có lòng ở lại trông bệnh, nhưng việc học của cậu ta không cho phép, cậu ta đang vừa đi làm vừa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cho dù cậu ta đòi ở lại, Chu Vụ cũng sẽ đuổi cậu ta đi.
Lúc Diệp Thiện sắp đi, hội Ngô Nghiêu lại đến, Ngô Nghiêu mang PS5 tới cho Chu Vụ tiêu khiển, sau khi thời gian thăm nom kết thúc, anh ta đóng cửa rời đi thì bị Diệp Thiện đứng ở cửa dưới tầng gọi anh ta lại.
“Lần trước gặp anh rồi.” Diệp Thiện dựa vào bên cửa.
Tóc Diện Thiện đã từ màu trắng đổi dần thành màu xám nhạt, thoạt nhìn giống như nhuộm tóc theo trend, Ngô Nghiêu oán thầm, bậc thầy mà bắt trend thế, lần trước tóc trắng, lần này đã thành tóc xám rồi.
“Chào anh, lần trước tổ chương trình đến thăm hỏi chỗ anh rồi.”
Diệp Thiện: “Không phải lần ấy.”
Ngô Nghiêu: …
Người này chắc không phải chờ thời cơ tính sổ đấy chứ?
Chẳng nhẽ định dùng bí thuật gì để bịt miệng mình?
Ngô Nghiêu: “Thế thì, gặp nhau là có duyên, đất trời bao la gặp được nhau nên quý trọng duyên phận này, chuyện đã qua chúng ta không nhắc đến nữa, hôm nay là cuối tuần, anh Diệp nếu như có thời gian rảnh thì tôi mời anh bữa cơm nhé.”
Chu Vụ đứng ở bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, hai bóng dáng đi ra từ cổng viện điều dưỡng, dễ nhận ra là Ngô Nghiêu và Diệp Thiện?
Họ sóng vai đi chung, cùng lên xe rời đi.
Ngô Nghiêu đi nhờ xe à?
Ngô Nghiêu ngồi trên xe không dám thở mạnh: “Anh Diệp, tôi xin nói trước, cũng chỉ mời anh trong vòng hai trăm đồng được thôi, sợ anh ăn không quen.”
Diệp Thiện nổ máy: “Sao anh biết tôi ăn không quen.”
Ngô Nghiêu trong lòng thầm nói, anh ta xem như là người nhà mẹ đẻ Chu Vụ, Diệp Thiện nếu như thích Chu Vụ, nghĩ lại, đáng ra phải hối lộ mình mới đúng chứ?
Diệp Thiện nhìn vẻ mặt anh ta từ kính chiếu hậu, tưởng anh ta không tin, lại sâu xa nói: “Tôi không thích sơn hào hải vị, đồ ngon vật lạ, đồ ăn cay, nhiều mặn, thích quán ăn nhỏ đồ ngon ven đường hơn.”
Ngô Nghiêu không nghe ra ý gì, vội lấy điện thoại ra tìm quán ăn.
Tới buổi tối, Chu Vụ và Bách Lý Khí cùng trải qua khoảng thời gian chơi game vui vẻ chỉ có hai người.
Cùng với sự phát triển không ngừng của thời đại internet, nổi tiếng sau một đêm đã là chuyện không có gì lạ.
Chu Vụ mặc dù không ghét, nhưng cũng cảm thấy mình không hợp với kiểu nổi nhanh thế này, đề nghị của bên Ngô Nghiêu là, không cần trả lời, tiếp tục thần bí, một thời gian nữa là độ hot giảm ngay ấy mà.
Cơ thể Chu Vụ dần hồi phục, trải qua điều trị cẩn thận và trông nom tận giường nửa tháng của Bách Lý Khí, cổ tay nhỏ gầy của cậu có vẻ không còn gầy như que củi nữa, hai má dần căng mịn, chẩn đoán của bác sĩ là thêm một tuần nữa thì có thể xuất viện rồi.
Bác sĩ: “Nhưng sau khi ra viện, vẫn phải duy trì ăn uống lành mạnh.”
Bác sĩ nhìn về hướng chàng trai tóc dài tối nào cũng đến chăm đang đứng ở một bên, dặn dò: “Rượu thuốc lá không được động vào, đồ cay mặn thì có thể xem xét, ngủ phải đủ, nếu như không ngủ được thì không cần uống thuốc tiếp, uống một cốc sữa hoặc vận động một chút.”
Bách Lý Khí gật đầu, nghiêm túc nói: “Còn phải chú ý gì nữa không?”
“Vẫn là câu cũ thôi, thử vận động nhiều hơn, tạo thành sở thích vận động, nếu như không thích hợp với môn thể thao mạnh như chạy bộ, thì có thể thử lặn, lặn có ống thở, bơi lội,…”
Bách Lý Khí lấy sổ nhỏ ra ghi chép, Chu Vụ đứng cạnh có phần xấu hổ không tự nhiên.
Anh chàng đẹp trai này từ nửa tháng trước bỗng dưng xuất hiện, trời vừa tối là sẽ đúng giờ chăm nom, nhóm y tá nữ đều đang bàn tán, người bạn chăm sóc chàng trai thuỷ tinh là ai?
Các cô loáng thoáng biết được điều gì đó, nhưng trong bệnh viện không thể bàn tán mấy chuyện này, bọn họ cũng đành âm thầm ghép đôi.
Sau khi bàn tán, họ cảm thấy, đúng là người đẹp đều chơi cùng nhau hết rồi.
Chờ sau khi bác sĩ điều trị chính đi rồi, Chu Vụ cầm cháo Bách Lý Khí hầm nhừ lên húp một ngụm lớn, cảm giác thỏa mãn tăng lên.
Nếu đã sắp ra viện, thì phải bắt đầu tay vào chuẩn bị những chuyện sau khi ra viện thôi.
Phải thuê nhà, nhà lúc trước của cậu đã trả lại rồi, đồ thì chuyển tới nhà Diệp Thiện, nếu đã sắp khỏi bệnh rồi thì tất nhiên không thể ở lại nhà người ta nữa, cậu phải tìm chỗ mới thôi.
Lúc trước bởi vì quá tuyệt vọng nên Chụ Vụ thậm chí còn không nghĩ tới chuyện sau này, cậu kiểm tra tài khoản ngân hàng, tiền Bách Lý Khí để lại vẫn còn, nhưng vì còn chưa tìm được việc làm, cậu không thể tiêu lung tung được, nên giá nhà không được quá cao.
Chu Vụ gọi điện thoại bật loa ngoài, bàn bạc chuyện này với Ngô Nghiêu.
Ngô Nghiêu: “Ầy, nhà này lệch quá, không được. Căn này cũng được đấy.”
Chu Vụ: “Nhà này thì sao?”
Ngô Nghiêu: “Ầy, giá này có đúng không đấy?”
Chu Vụ nhìn lại mấy căn nữa, có một căn trông cũng được.
Ngô Nghiêu: “Căn này xem ra cũng được, nhưng không có ban công không phơi nắng được, ngã tư phía dưới người đông có hơi phức tạp.”
Chu Vụ: “Tiền thuê có hai ngàn đồng, còn có thể có xe đạp gì đó nữa.”
“Bác sĩ chẳng phải bảo cậu phải phơi nắng nhiều hơn sao?” Ngô Nghiêu nói: “Khổ đến đâu cũng không thể để đứa trẻ khổ được.”
Chu Vụ: …
“Biến.”
Hai người xem hai tiếng, đánh dấu được hai căn.
Bách Lý Khí ngồi sau cậu, vòng tay qua vai Chu Vụ, để cậu dựa vào người mình, nhưng giữa hai người có cách nhau một tấm thảm lông.
Ngày hôm sau Chu Vụ dưới sự cho phép của bác sĩ, cùng Ngô Nghiêu ra ngoài đi xem nhà, đi xem mấy căn rồi cũng chưa hài lòng.
Diệp Thiện lại bị gọi tỉnh lúc nửa đêm, anh ta rất muốn buông lời t.hô tục, nhưng tâm trạng hôm nay không tệ, nên nhịn xuống.
Tên ác ma kia gửi tới một ít đồ, Diệp Thiện nhìn chằm chằm: “Đưa tôi làm gì?”
Một cái túi lớn, bên trong là trang sức vàng, bạc, còn có đồ bằng ngọc, tranh chữ, v..v..
“Mấy món đồ này không tiện bán ngoài thị trường được, dùng đường dây của anh giúp tôi bán đi, tôi tám anh hai.”
Diệp Thiện cảm thấy thú vị, tên ác ma này mới sống ở thời hiện đại được bao lâu, mà hiểu biết mấy thứ lề lối này nhiều như vậy.
“Anh nghe ở đâu mấy chuyện này.”
Bách Lý Khí nói: “Trên mạng.”
Diệp Thiện càng kinh hãi: “Anh còn biết lên mạng?”
Bách Lý Khí híp mắt.
Diệp Thiện thu lại vẻ mặt “Mẹ ơi, xịn quá vậy”, nói: “Biết rồi.”
Bách Lý Khí quay người định đi, Diệp Thiện tò mò hỏi: “Nếu như tiện, có thể hỏi anh cần tiền để làm gì không, mua thuốc bổ à?”
“Mua nhà.”
Diệp Thiện lại bị doạ rồi, ác ma cổ đại lại còn biết xã hội hiện đại, mua nhà là nhu cầu tiên quyết.
Bách Lý Khí để lại hai từ “Nhanh đấy”, rồi đi mất.
Sau này, lúc Diệp Thiện biết, Bách Lý Khí biết dùng Taobao, biết livestream, biết chơi game, thậm chí còn biết lướt diễn đàn spam, bỗng nhận ra mình mới là người lạc hậu.
Tốc độ phục hồi của Bách Lý Khí không chậm như Chu Vụ, giờ ban ngày anh cũng có thể xuất hiện, Diệp Thiện đang chờ vật liệu, chờ có được vật liệu, anh ta có thể luyện chế ra thể xác.
Đối với anh ta mà nói, đây cũng là một thách thức mới.
Cuối tuần này, cách ngày ra viện còn ba ngày, Chu Vụ lại cùng Ngô Nghiêu đi xem nhà, xem tới lúc mặt trời xuống núi, nhìn chung cũng miễn cưỡng ưng được một căn.
Dự trù hai nghìn, nhà có thể chọn được thật sự không nhiều, ngoài phòng hơi ẩm thấp, thiếu ánh sáng chút, dưới tầng hơi tạp nham, thì hoàn toàn không có vấn đề gì đâu…
Tự dưng, di động Chu Vụ nhận được điện thoại của đủ loại môi giới bất động sản, giọng khách khí, khác hẳn so với mấy người môi giới thiếu kiên nhẫn lúc đi thuê nhà kia.
“Xin chào anh Chu, chúng tôi có một căn nhà sàn phẳng lớn tổng giá là mười triệu chín trăm, có vườn hoa ban công, anh có hứng thú không ạ?”
“Biệt thự riêng, kiểu Tây ở trung tâm thành phố, chỉ mười hai triệu, không biết anh Chu có hứng thú không?”
“Chung cư mới xây dựng gần đây, tám mươi ngàn một mét vuông, nội thất sang trọng bậc nhất, tượng trưng với thân phận, anh Chu tính toán nhanh chóng mua sớm, chỗ chúng tôi còn có lắp đặt theo yêu cầu…”
Chu Vụ nghe thấy giá thầm nghĩ, choáng quá, cậu nhìn giống người giàu mua được nhà chục triệu sao?
Lúc Chu Vụ đang từ chối dập máy, trong di động có một tin nhắn mới.
Ngô Nghiêu đứng cạnh, liếc thấy.
Hai người cùng sững sờ.
Tin nhắn lừa đảo à?
Chu Vụ nhìn lại một lần, sau đó còn gọi tổng đài xác nhận, câu trả lời nhận được – “Đúng là chuyển khoản thật đáng tin.”
Mặt cậu ngây ra, không lẽ có ai chuyển nhầm rồi?
Bên này Chu Vụ luống cuống tay chân, Bách Lý Khí lại có phần không hài lòng, đã bán ba thứ, lại chỉ nhận được mấy số này.
Đáp án Diệp Thiện đưa ra là: “Anh quá vội vã, bán không được giá cao.”
Anh ta còn nói đùa: “Có phải hối hận không chuẩn bị nhiều đồ chôn cùng không?”
Bách Lý Khí thầm nghĩ, đúng vậy.
Ngay sau đấy, Bách Lý Khí dùng điện thoại riêng của viện điều dưỡng gọi, báo cho Chu Vụ chuyện này, đây không phải tin nhắn lừa đảo, là thật.
Bách Lý Khí: “Đăng ký số của em, để họ gửi tới mấy nơi môi giới nhà đáng tin.”
Chu Vụ: “Anh muốn mua nhà?”
“Ừ.”
Ngô Nghiêu thấy vẻ mặt Chu Vụ nghe điện xong lâng lâng, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Chu Vụ không thể tiết lộ thuận miệng nói dối: “Tôi trúng xổ số.”
Ngô Nghiêu ngây người: “Hả?”
Chu Vụ: “Năm triệu, trừ thuế đi còn chừng ấy.”
“???” Ngô Nghiêu như đi vào cõi thần tin, thế mà lại thật sự bị Chu Vụ lừa, tin là thật.
Chu Vụ vỗ anh ta: “Không được nói với người khác đấy.”
Ngô Nghiêu hoàn hồn, lập tức gật đầu: “Chuyện tiền nong không lộ ra bên ngoài, cái này tôi biết mà!”
Sau khi tiếp nhận chuyện này, Ngô Nghiêu nhanh chóng thích ứng được, vung tay khí khái: “Thế thì còn thuê nhà gì nữa? Mua nhà thôi!”
Ngày hôm sau, Bách Lý Khí ngồi trên sô pha, đang lựa chọn một đống tài liệu các căn nhà trong cùng thành phố được gửi đến.
Ngón tay trắng nhợt thon dài cầm bút máy màu vàng, đánh dấu “Lắp đặt theo yêu cầu” “Chưng cư mới nhất” “Vườn hoa ban công” “Riêng” “Nhà kiểu Tây”.
“Thích cái nào?” Anh đi tới bên Chu Vụ, giống như hỏi trẻ con vậy, vô cùng kiên nhẫn hỏi.
Chu Vụ ngơ ngác: “Mấy cái này đều có thể chọn sao?”
Bách Lý Khí: “Mặc dù mua nhà dưới góc độ đầu tư lâu dài, tỷ suất thu hồi vốn không cao, nhưng đối với tình trạng thực tế trong nước mà nói, một chỗ ở ổn định sẽ mang đến cảm giác tâm lý cho con người, cái này không dễ như ổn định kinh tế, mà còn có ý nghĩa biểu tượng rất lớn.”
Đôi mắt sâu xa của Bách Lý Khí nhìn Chu Vụ, vén tóc mai cậu ra sau tai: “Cho nên giờ thứ em chọn là nhà của chúng ta.”
Nhà của chúng ta, ánh mắt Chu Vụ có phần mơ màng, giống như bị mê hoặc vậy, chớp mắt, nghe Bách Lý Khí nói cả một câu dài, sờ lên khuôn mặt có thể chạm vào, cảm động hít mũi.
Dưới tay không do dự khoanh tròn vào “Biệt thự riêng”.
Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Story
Chương 53
10.0/10 từ 25 lượt.