Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn
Chương 64: C64: Cậu định nhốt tôi cả đời à
Sau khi mang bữa trưa vào phòng, Kỷ Thương Hải ở phòng khách đợi trong hai tiếng đồng hồ, sau đó lại bước vào phòng, muốn dọn dẹp chén đũa.
Cửa được mở ra, trong phòng yên tĩnh, đồ ăn thừa được đặt trên khay gỗ trước cửa, Kỷ Thương Hải mở cửa là có thể thấy được.
Kỷ Thương Hải thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lăng Vân Phàm không tuyệt thực.
“Kỷ Thương Hải.” Lăng Vân Phàm ngồi ở bên giường đột nhiên hét lớn.
Nhìn thấy Lăng Vân Phàm chủ động nói chuyện với mình, Kỷ Thương Hải vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Vân Phàm?"
Lăng Vân Phàm giơ tay trái lên, còng sắt kêu leng keng, hỏi: “Cậu nói cậu trói tôi là vì thích tôi, không muốn tôi rời xa cậu phải không?”
Kỷ Thương Hải không trực tiếp trả lời vấn đề, hắn nói: "Vân Phàm, cậu có thể ra nước ngoài cùng tôi không? Chỉ cần cậu gật đầu, tôi lập tức cởi còng tay trên người cậu để dẫn cậu đi, tôi sẽ bù đắp cho cậu, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, cậu muốn gì tôi đều sẽ cho cậu...".
Lăng Vân Phàm lạnh lùng và quyết đoán: "Kỷ Thương Hải, tôi muốn rời xa cậu. Dù có chết tôi cũng sẽ không đồng ý ra nước ngoài cùng với cậu, mọi thứ giữa chúng ta đã kết thúc rồi".
Kỷ Thương Hải: "..."
Lăng Vân Phàm: "Cậu định nhốt tôi như thế này mãi sao?"
Kỷ Thương Hải: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Hắn nhặt chiếc khay gỗ còn sót lại trên sàn rồi quay người rời khỏi phòng.
Đúng lúc Kỷ Thương đóng cửa, hắn nghe thấy Lăng Vân Phàm hỏi: “Kỷ Thương Hải, nếu tôi bị bệnh, cậu có tháo còng tay đưa tôi đến bệnh viện không?”
Kỷ Thương Hải không trả lời, đóng cửa lại.
Nhưng điều mà Kỷ Thương Hải không ngờ tới chính là những lời cuối cùng của Lăng Vân Phàm nói với hắn trong căn phòng đó.
Kể từ ngày đó, tình trạng của Lăng Vân Phàm trở nên kỳ lạ.
Cậu như bị câm, không nói một lời nào, hoặc nằm trên giường nghỉ ngơi hoặc ngơ ngác ngồi trong góc, tuy ngày nào cũng ngoan ngoãn ăn uống nhưng lại nôn nhiều hơn ăn.
Tần suất đau bụng của cậu bắt đầu tăng lên, liều lượng thuốc bắt đầu tăng cao.
Cậu gầy đi rõ rệt.
Hôm đó, sau khi đưa cơm cho Lăng Vân Phàn, Kỷ Thương Hải không lập tức rời đi mà ngồi bên giường, duỗi tay sờ nhẹ đầu Lăng Vân Phàn đang cuộn tròn trên giường vì đau bụng: "Vân Phàm, đau bụng phải không? Tôi lấy khăn ấm lau cho cậu đỡ đau nhé".
Lăng Vân Phàm không trả lời.
Sau đó Kỷ Thương Hải mang theo khăn ấm, đỡ Lăng Vân Phàm dậy, giúp cậu xoa bụng.
Điều Kỷ Thương Hải không ngờ tới chính là Lăng Vân Phàm không có phản kháng.
Cậu bị Kỷ Thương Hải ôm trong ngực, nhắm mắt lại, yên tĩnh như đang ngủ chứ không giống như đang tỉnh táo.
Lăng Vân Phàm yên tĩnh như vậy chính là hình tượng ngoan ngoãn mà Kỷ Thương Hải mong muốn, nhưng Kỷ Thương Hải lại thấy lòng nao nao bất an.
Kỷ Thương Hải nói chuyện với Lăng Vân Phàm, cố gắng nhận được câu trả lời.
Hắn nói rất nhiều, trong đó có những kỷ niệm thời trẻ và nỗi mong mỏi hai người được ra nước ngoài.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lăng Vân Phàm đều không có phản ứng gì với hắn.
Lúc này Kỷ Thương Hải mới ý thức được, điều đáng sợ hơn cả sự tức giận là bị ngó lơ và lạnh nhạt.
Hắn nhớ lại lúc hắn còn nhỏ, mẹ hắn cũng vậy, bà lạnh lùng không giống như một sinh vật sống, coi hắn như không tồn tại, chỉ lúc nào uống say mới thể hiện cảm xúc đau khổ và tuyệt vọng.
Sau ngày hôm đó, Kỷ Thương Hải gỡ tấm sắt ra khỏi cửa sổ phòng.
Vào một ngày quang đãng, ánh nắng ấm áp lại chiếu vào căn phòng, khiến căn phòng chìm trong bóng tối lâu ngày trở nên sáng sủa hơn.
Kỷ Thương Hải cho rằng Lăng Vân Phàm sẽ vui vẻ.
Nhưng không có.
Lăng Vân Phàm quay mặt về phía cửa sổ, kéo chăn mỏng che lên đầu, dường như vì quá lâu không thấy ánh nắng mặt trời mà thấy nó quá nóng và chói mắt.
Trong vài ngày tiếp theo, Kỷ Thương Hải cố gắng chọc giận Lăng Vân Phàm.
Hắn đè cậu trên giường, hôn cậu, vuốt ve cậu.
Nhưng cho dù là chuyện quá đáng như vậy, Lăng Vân Phàm cũng không có chút phản ứng nào, cậu giống như một con rối đứt dây, mặc cho Kỷ Thương Hải đùa giỡn.
Mà Kỷ Thương Hải lại kinh hãi phát hiện ra Lăng Vân Phàm đã gầy đến mức khi chạm vào có thể cảm nhận thấy xương.
"Vân Phàm."
Kỷ Thương Hải nhiều lần gọi tên Lăng Vân Phàm.
Nhưng Lăng Vân Phàm nhắm mắt lại, mắt điếc tai ngơ.
Buổi tối, Kỷ Thương Hải ngủ ở phòng khách gặp ác mộng.
Gần đây Kỷ Thương Hải thường xuyên gặp ác mộng, đây vốn không phải là chuyện không thể chịu đựng được.
Hắn đang nằm trên sofa, chân tay nặng như ngàn cân đá, nhìn thấy mẹ hắn mặc một chiếc váy hai dây màu trắng trơn, đứng cạnh sofa nghiêng người nhìn hắn, mái tóc đen dài xõa xuống, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của bà.
Bà ấy không còn đẫm máu và rách nát như trong cơn ác mộng trước đây, mà là vẻ ngoài mong manh và nhợt nhạt như trong ký ức của Kỷ Thương Hải.
Mẹ nói: “Con đã làm điều giống như cha con”.
Kỷ Thương Hải nhịn không được, trong lòng trả lời bà, con biết.
Người mẹ lại nói: "Con đã làm sai, sai đến mức không thể chấp nhận được."
Kỷ Thương Hải mệt mỏi suy nghĩ, con biết.
Mẹ không nói gì.
Lúc này, trong phòng khách yên tĩnh và tối tăm, tiếng cửa mở cót két vang lên.
Kỷ Thương Hải kinh ngạc nhìn thấy cửa phòng đã đóng của Lăng Vân Phàm mở ra.
Ánh mắt Lăng Vân Phàm đờ đẫn, tứ chi cứng ngắc, chậm rãi đi ra khỏi phòng, giống như chuẩn bị rời đi.
Kỷ Thương Hải cố gắng đứng dậy, nhưng không thể động đậy.
Nhưng Lăng Vân Phàm không rời đi mà đi về phía Kỷ Thương Hải.
Khi Lăng Vân Phàm đến gần, Kỷ Thương Hải nhìn thấy cổ tay và chân cậu có những sợi xích sắt, sợi xích sắt cắm sâu vào phần thịt thối rữa của vết thương, thậm chí có những nơi có thể nhìn thấy xương trắng, nhìn vô cùng đau đớn.
Lăng Vân Phàm đi về phía hắn, mỗi bước đi đều có tiếng xích sắt va vào nhau.
"Tôi hận cậu." Lăng Vân Phàm vừa kêu vừa khóc, rơi hai giọt nước mắt, hốc mắt bắt đầu chảy máu, "Kỷ Thương Hải, là cậu làm cho tôi thành ra thế này, tôi hận cậu, là cậu giết tôi!"
Kỷ Thương Hải từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy, chăn mỏng đắp trên người rơi xuống đất.
Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm giác như vừa được vớt lên khỏi nước, nhưng hắn không thèm lau mồ hôi lạnh, lao thẳng đến căn phòng nơi Lăng Vân Phàm đang ở và mở cửa ra.
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ bị xé toạc đến mức không thể nhận ra, khiến người ta có thể nhìn rõ ràng chuyện gì đang xảy ra trong phòng.
Trên giường, Lăng Vân Phàm đắp chăn đến tận cằm, cuộn tròn như sợ lạnh, thở rất nhẹ.
Kỷ Thương Hải chậm rãi đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Lăng Vân Phàm đang ngủ yên bình, hoàn toàn khác với bộ dạng hung dữ trong cơn ác mộng của hắn.
Kỷ Thương Hải cảm giác được trái tim đang đập loạn của mình dần dần bình tĩnh lại.
Kỷ Thương Hải không rời đi, hắn chăm chú nhìn Lăng Vân Phàm, nhớ lại quá khứ.
Mới ba tuần trước, khi hắn bị cơn ác mộng giấy rầy giữa đêm khuya, Lăng Vân Phàm sẽ lập tức đánh thức hắn, cứu hắn thoát khỏi ác mộng, sau đó dịu dàng ôm hắn, xoa tóc, vỗ lưng hắn, nói với hắn: “Được rồi, không sao cả, đừng sợ."
Nhưng ba tuần sau, Lăng Vân Phàm ngừng nói chuyện với hắn, không nhìn hắn, phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Lúc này, Lăng Vân Phàm đang đứng trước mắt hắn, trong tầm tay hắn.
Nhưng Kỷ Thương Hải lại cảm thấy Lăng Vân Phàm chỉ là ảo tưởng do mình nghĩ ra, một giây tiếp theo sẽ biến mất.
Kỷ Thương Hải nheo mắt lại, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên bắt đầu thay đổi từ đâu để mối quan hệ của mình và Lăng Vân Phàm không trở nên tồi tệ nữa.
Sau đó Kỷ Thương Hải phát hiện ra rằng, hắn không thể tìm ra câu trả lời.
Lăng Vân Phàm là phép màu của hắn, nhưng hắn là cái gai của Lăng Vân Phàm.
Hắn chỉ có thể dùng những thủ đoạn hèn hạ để đột nhập vào cuộc đời của Lăng Vân Phàm.
Nghĩ đến đây, Kỷ Thương Hải cảm thấy tim mình như bị cào xé, đau đớn không tả nổi.
Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng leo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh Lăng Vân Phàm, hắn muốn ở cùng Lăng Vân Phàm một lát, mặc dù cố gắng không gây ra tiếng động nhưng Lăng Vân Phàm lại chậm rãi mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy Kỷ Thương Hải nằm ở bên cạnh, Lăng Vân Phàm cũng không nhúc nhích.
Có lẽ là bởi vì Lăng Vân Phàm không có sức lực.
"Anh Phàm. Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng gọi Lăng Vân Phàm, trong đôi mắt đen láy mở miệng, hắn cũng mệt mỏi, như một chú chó nhỏ sợ bị bỏ rơi hơn là bị hành hạ, vừa bị đuổi ra khỏi lồng nhưng lại tự mình chạy trở lại, khiêm tốn cúi đầu, khe khẽ nức nở: “Anh Phàm, cậu có thể nói chuyện với tôi được không? Cậu có thể mắng, đánh tôi. Tôi cũng biết mình đã làm sai, nhưng tôi không biết phải làm gì, không có ai chỉ cho tôi cách để ở bên cạnh cậu."
Kỷ Thương Hải: "Bên cạnh cậu luôn có rất nhiều người, nhưng không có chỗ cho tôi, không có khoảng trống nào cả, tôi không thể chen vào. Cũng giống như thời trung học, chỉ khi tôi làm phiền cậu, khiêu khích cậu, cậu mới nguyện ý bố thí cho tôi một ánh mắt."
Kỷ Thương Hải: "Anh Phàm à, mới nãy tôi lại mơ thấy ác mộng, hiện giờ ngực tôi thắt lại rất đau, đau lắm."
Lăng Vân Phàm lặng lẽ nhìn hắn, im lặng lắng nghe.
Ngay khi Kỷ Thương Hải cho rằng Lăng Vân Phàm sẽ phớt lờ hắn như thường lệ, Lăng Vân Phàm liền đưa tay về phía hắn.
Lăng Vân Phàm ôm Kỷ Thương Hải vào lòng, tựa cằm lên trán hắn, vỗ nhẹ lưng an ủi hắn.
Toàn thân Kỷ Thương Hải chợt cứng đờ, một lúc lâu mới từ từ thả lỏng.
"Tôi thích cậu." Kỷ Thương Hải ôm lại Lăng Vân Phàm, nói đi nói lại những lời này với Lăng Vân Phàm, cho đến khi hắn mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
-
Ngày hôm sau Kỷ Thương Hải tỉnh lại, điều đầu tiên hắn cảm nhận được chính là cảm giác thoải mái khi ở trong vòng tay người khác.
Hắn vui mừng khi phát hiện ra Lăng Vân Phàm đã ôm hắn ngủ cả đêm mà không đẩy hắn ra.
Kỷ Thương Hải vòng tay qua eo Lăng Vân Phàm, tựa trán vào cổ Lăng Vân Phàm, muốn đến gần cậu hơn, tốt nhất là không có chút khe hở nào.
Lúc này, Kỷ Thương Hải phát hiện tình trạng của Lăng Vân Phàm có gì đó không ổn.
Toàn thân Lăng Vân Phàm nóng bừng, môi tái nhợt, hai má không có mồ hôi, hơi thở nặng nề và đứt quãng, giống như không thở nổi vậy.
Kỷ Thương Hải vội vàng buông Lăng Vân Phàm ra, lo lắng sờ sờ trán cậu: "Vân Phàm? Cậu làm sao vậy?"
Dù Kỷ Thương Hải liên tục hét lên mấy tiếng, nhưng Lăng Vân Phàm vẫn không mở mắt, cậu đang trong trạng thái hôn mê, ý thức mờ hồ.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Thương Hải là đưa Lăng Vân Phàm đến bệnh viện.
Tuy nhiên, khi Kỷ Thương Hải bế Lăng Vân Phàm lên, tiếng xích sắt kêu leng keng và cảm giác bị cản trở khi kéo khiến Kỷ Thương Hải đột nhiên tỉnh táo lại.
Kỷ Thương Hải đặt Lăng Vân Phàm trở lại chỗ cũ, tai ù ù, máu ùa ngược, cả người lạnh buốt.
Nếu hắn đưa Lăng Vân Phàm đến bệnh viện thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, khi Lăng Vân Phàm tìm người đến cầu cứu, hắn chắc chắn sẽ không thể giữ cậu lại.
Chỉ cần mua thuốc hạ sốt là ổn.
Lăng Vân Phàm chắc chắn chỉ bị cảm lạnh và sốt thông thường thôi.
Hắn không thể để Lăng Vân Phàm rời đi, hắn phải giữ cậu lại, hắn muốn tiếp tục ở bên cạnh cậu.
Những suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, giơ tay tự tát mình một cái.
Cái tát đó vang dội, cơn đau nhanh chóng lan khắp má hắn, Kỷ Thương Hải lấy chìa khóa trong túi ra, mở còng tay cho Lăng Vân Phàm rồi lại bế cậu lên.
“Vân Phàm, kiên trì một lát.” Hắn hôn lên trán Lăng Vân Phàm với đôi mắt đỏ hoe, “Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay.”
Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn