Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 92: Tranh Đoạt

238@-

Dư Thanh Đường thất sắc hoảng hồn, nào ngờ chỉ một câu thuận miệng cũng kéo đến phiền toái thế này, cậu lập tức xoay người chui tọt ra sau lưng Diệp Thần Diễm.


 


"Khụ!" Diệp Thần Diễm khẽ bật cười, đã chuẩn bị tiếp chiêu, nhưng Xích Diễm Thiên đã nổi lửa, quát lớn: "Các ngươi không được ra tay"


 


Song đao trong tay hắn cháy hừng hực, chém thẳng về phía thiếu nữ Hổ yêu.


 


Thiếu nữ Hổ yêu giật mình kinh hãi, lăn một vòng tránh né, tức tối quát: "Ngươi mà làm cháy mất một sợi lông của ta, ta sẽ nhổ trụi tóc của ngươi"


 


Tiêu Thư Sinh hít mạnh một hơi khí lạnh, vội nhào xuống giảng hòa: "Hai vị, chi bằng hãy bớt giận"


 


Dư Thanh Đường đã ôm đàn ra: "Ngươi cứ khuyên đi, ta đệm nhạc cho."


 


Cậu tấu Thanh Tâm khúc.


 


Khúc nhạc vừa dứt, hai bên cuối cùng cũng thở ra, mỗi người hừ một tiếng, tạm thời thu tay lại.


 


Thấy tình hình ổn hơn, Tiêu Thư Sinh cười híp mắt mở lời: "Vị cô nương này hẳn không tự mình đến đây chứ?"


 


Thiếu nữ Hổ yêu trừng mắt: "Ta không tự đến đây, lẽ nào có ai cõng ta tới chắc?"


 


Nàng nghiêng đầu chỉ vào Xích Diễm Thiên: "Ngược lại, hắn mới chẳng tự đến, hắn là được Xích Diễm Tê Ngưu cõng tới"


 


"Thì sao nào" Xích Diễm Thiên ôm chặt Hỏa Miêu: "Đây là tọa kỵ của ta"


 


"Hừ, nhân loại vô sỉ" thiếu nữ Hổ yêu nghiến răng, "Cứ thích bắt yêu thú chưa khai trí làm tọa kỵ, đợi đấy, sau này ta cũng sẽ bắt nhân loại chưa khai trí làm tọa kỵ"


 


Dư Thanh Đường lí nhí: "Nhưng yêu thú các ngươi toàn mấy trăm cân, phàm nhân nào mà gánh nổi..."


 


Vừa bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ Hổ yêu, cậu vội sửa lời: "Không phải ý ta nói ngươi nặng đâu nhé!"


 


Thiếu nữ Hổ yêu hừ khinh miệt: "Ai thèm để tâm chuyện đó, trong yêu tộc, thân hình càng to càng nặng, chứng tỏ càng mạnh"


 


Dư Thanh Đường lẩm bẩm: "Thế sao còn để ý chuyện có bụng nhỏ..."


 


"Ngươi" Hổ yêu thiếu nữ nổi giận định động thủ, Tiêu Thư Sinh vội kéo nàng lại: "Lạc đề rồi, lạc đề rồi"


 


"Ý ta là, cô nương nghĩ kỹ xem, có phải bị ai cố tình dẫn dụ đến đây không?"


 


Thiếu nữ Hổ yêu sững lại, ngửa mặt suy nghĩ: "Nói mới nhớ, hôm nay con ưng thối tha kia cứ bám theo ta quái lạ thật"


 


"Vậy thì đúng rồi." Tiêu Thư Sinh khẽ gõ quạt giấy: "Hắn cố tình dụ ngươi đến đây."


 


"Được lắm" hổ yêu thiếu nữ bừng tỉnh, giận dữ trợn mắt, "Tên kia thấy có người dám vào Đại Hoang Sơn, bản thân không dám thử, bèn kéo ta ra làm hổ đội đầu thay hắn"


 


"Đồ chim rụng lông cút ra đây, hôm nay ta phải nhổ sạch lông đuôi của ngươi"


 



"Hừ." Một tiếng cười lạnh vang lên trên cao, thanh niên dán vài chiếc vũ diệp trên trán lơ lửng giữa không, phía sau đôi cánh khẽ xoè, hoàn toàn phớt lờ thiếu nữ hổ yêu , chỉ nhìn mấy người họ: "Nhân loại, đây không phải nơi các ngươi nên đến, mau cút đi."


 


Xích Diễm Thiên khinh miệt: "Sao, đây là địa bàn nhà ngươi à? Ngươi bảo không cho vào là không cho vào?"


 


Tiêu Thư Sinh mở bản đồ, hạ giọng nhắc: "Đây đúng là lãnh địa ưng tộc, nói chính xác thì là nhà hắn."


 


Xích Diễm Thiên trợn tròn mắt: "Hả?"


 


Hắn gãi đầu, lôi từ nhẫn trữ vật ra một gói thịt khô: "Vậy cho ngươi ít lộ phí nhé?"


 


Thanh niên Ưng tộc nổi giận: "Ngươi coi ta là yêu thú nhà ngươi nuôi chắc"


 


Chợt hắn biến sắc, quát:
"Đứng lại! Hoa Lam Hổ!"


 


Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, thiếu nữ Hổ yêu đã lén lùi lại, chộp lấy kim sắc giáp trùng trên cây rồi co giò bỏ chạy.


 


"Ê, các ngươi cứ đánh tiếp đi, ta không chơi nữa" thiếu nữ Hổ yêu hóa thành bản thể, phóng vút vào rừng, tốc độ cực nhanh.


 


"Đuổi" Diệp Thần Diễm không bỏ lỡ động tác của nàng, điều khiển linh thuyền như tia chớp đuổi sát theo.


 


Dư Thanh Đường bám chặt mạn thuyền, bị lực quán tính hất ra sau may mà linh thuyền tự động chắn gió, nếu không tóc cậu giờ chắc bị thổi dựng đứng hết.


 


Nói gì thì nói, cảnh gà bay chó sủa, rượt đuổi ầm ĩ trên linh chu thế này lại khiến người ta có chút hoài niệm.


 


"Cái gì mà nhanh thế này" Hổ khổng lồ loang lổ hoảng hốt, nghiến răng đe dọa: "Đừng tới gần, lại gần nữa ta nuốt con trùng này đó"


 


Diệp Thần Diễm thản nhiên rút ngắn khoảng cách: "Ngươi cứ thử xem, lát nữa chúng ta đem da hổ ngươi lên đấu giá"


 


Dư Thanh Đường phụ họa: "Còn có hổ cốt, hổ nha, hổ đầu hổ não"


 


"Ta nào đáng giá đến thế" Hổ khổng lồ kiệt sức tốc độ bộc phát kinh người nhưng duy trì chẳng được bao lâu, loạng choạng một cái, lăn quay xuống đất: "Trả các ngươi là được chứ gì"


 


Diệp Thần Diễm rút ma binh sau lưng, mũi thương dí thẳng vào trán hổ khổng lồ.


 


"Ư...ư..." Hổ khổng lồ mặt tái mét, lăn lộn ra sau, cổ họng chỉ còn tiếng r*n r* cầu xin.


 


"Dừng tay" Ưng tộc thanh niên cũng đuổi đến, nhưng cảnh giác đứng nguyên: "Ngọn thương đó..."


 


"Ngươi rốt cuộc muốn sao đây" Xích Diễm Thiên sốt ruột: "Lúc thì xúi nàng đến kiếm chuyện với chúng ta, lúc lại không cho chúng ta đánh nàng"


 


Hắn sải bước tới trước hổ khổng lồ:
"Trả con trùng cho ta trước đã!"


 


Hổ khổng lồ lập tức há miệng, nhả ra con giáp trùng kim sắc ướt nhẹp, thoi thóp hấp hối.


 


"Côn trùng của ta" Dư Thanh Đường thất thanh: "Còn thở chứ? Không bị bay màu chứ?"


 


Kim sắc giáp trùng run rẩy giương cánh, tỏ ra mình vẫn còn sống.



Xích Diễm Thiên thở phào, vội lấy khăn lau sạch nước dãi trên mình nó, vừa lau vừa bực bội: "Ngươi cái gì cũng ăn hả, còn dính đầy nước dãi thế này"


 


Hổ khổng lồ cụp tai ra sau, lén liếc hắn Dư Thanh Đường lại nhìn ra được vẻ chột dạ trên mặt một con hổ.


 


Ưng tộc thanh niên biến sắc, nheo mắt nhìn Diệp Thần Diễm: "Ngươi chính là tân môn chủ của Khoái Hoạt Môn."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nếu la ta, ngươi sẽ không động thủ?"


 


Ưng tộc thanh niên nheo mắt: "Tạm thời."


 


"Ồ." Diệp Thần Diễm thu thương, mỉm cười: "Vậy thì không phải."


 


"Hừ." Dưới chân ưng tộc thanh niên là đôi trảo sắc bén, ánh sáng lạnh lóe lên, hắn giang cánh lao xuống: "Đã muốn đánh, vậy ta chiều ngươi"


 


Ba chiêu sau, hắn đã bị quăng thẳng xuống bên cạnh hổ khổng lồ loang lổ.


 


Hổ khổng lồ mở miệng phun ra tiếng người, thậm chí còn có chút may mắn hả hê: "Nhìn ngươi lúc nãy oai phong lẫm liệt thế cơ mà, kết quả chẳng phải cũng bị bắt thôi sao, mau gọi ông nội nhà ngươi tới cứu mạng đi"


 


Ưng tộc thanh niên nhắm mắt, sắc mặt xanh mét, nửa câu cũng chẳng thèm đáp.


 


Hổ khổng lồ sốt ruột: "Này Cang Lăng, ngươi không định liều mạng với bọn họ đấy chứ, ta không muốn chết chung với ngươi đâu"


 


Nàng lăn một vòng trên đất, lộ ra bụng trắng, bày ra hai móng vuốt lấy lòng, còn phát ra tiếng kêu đáng yêu "Miao".


 


Diệp Thần Diễm lập tức lùi hai bước: "Làm cái gì vậy"


 


"Phụ mẫu ta bảo thế này có khi có cơ hội được thả." Hổ khổng lồ ngước mắt nhìn họ đầy hy vọng, "Côn trùng của các ngươi ta đã trả rồi, ta cũng nhận thua, bụng ta cũng phơi ra cho các ngươi xem, thả ta đi được không?"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày, vui vẻ quay đầu nhìn Dư Thanh Đường:
"Trông cũng hao hao giống đám từ Biệt Hạc Môn các ngươi."


 


Dư Thanh Đường nghiêm mặt phản bác: "Cái gì chứ, đừng có việc gì cũng tính lên đầu Biệt Hạc Môn của ta"


 


"Hừ." Cang Lăng khẽ nhếch khóe môi: "Không biết liêm sỉ."


 


"Ngươi thì có đấy" Hổ khổng lồ thừa cơ đá hắn một cái, "Ngươi cứ ôm liêm sỉ mà chờ chết đi"


 


"Ôi thôi, đừng cãi nhau nữa." Dư Thanh Đường thấy thú vị, chỉ vào ưng tộc thanh niên: "Ngươi là người của ưng tộc, tên Cang Lăng."


 


Cậu lại chỉ vào hổ khổng lồ: "Ngươi thuộc hổ tộc Hoa Lam, tên là..."


 


Hổ khổng lồ thấy cậu dễ nói chuyện, dịch người lại gần: "Là Hoa Di"


 


"Khoan đã" Diệp Thần Diễm vô thức ngăn lại, Dư Thanh Đường khó hiểu nhìn sang.


 


"Là Hoa Di?" Diệp Thần Diễm thở phào: "Vậy không sao."


 


"Ơ?" Dư Thanh Đường nheo mắt nhìn hắn, lập tức nhận ra, nhếch môi cười trêu: "Ồ..."



 


"Hóa ra là nhân vật cũ trong truyện xưa à?"


 


"Nhân vật cũ thì ta chẳng sợ." Diệp Thần Diễm cúi người nhìn cậu, hạ giọng:
"Sợ có người nhân cơ hội bắt nạt ta thôi."


 


Dư Thanh Đường nheo mắt cảnh cáo: "Đừng có bày bộ dạng đáng thương để đảo lộn trắng đen nhé"


 


Cậu thu ánh mắt, hỏi Hoa Di: "Ngươi cũng là yêu tộc ở khu vực này?"


 


Hoa Di nhiệt tình chỉ hướng đông: "Qua bên đó một chút chính là lãnh địa nhà chúng ta. Vốn ta đang ở nhà lật tổ chim, thì tên này bất ngờ xông vào, vừa mổ lông đầu ta vừa đuổi ta chạy!"


 


Nàng nghiến răng tức tối: "Nếu không phải hoảng loạn, ta nào chạy nhầm vào lãnh địa nhà hắn, hắn cố ý, muốn dùng ta để hù dọa các ngươi"


 


Cang Lăng vẫn nhắm chặt mắt: "Bị lợi dụng mà chẳng tự biết, đáng đời rơi vào tình cảnh này."


 


"Ngươi thì hơn ta chắc" Hoa Di giận dựng cả đuôi:n"Giờ chẳng phải cũng nằm vật ở đây sao"


 


Thấy hai con yêu nằm bẹp còn định cãi nhau, Dư Thanh Đường vội can:
"Ôi thôi, đều là cùng phe, đừng cãi nữa đừng cãi nữa."


 


Cậu lại hỏi Cang Lăng: "Sao ngươi phải dùng nàng để hù dọa chúng ta?"


 


Cang Lăng im lặng, Hoa Di tranh lời: "Hắn hay thế lắm"


 


"Mỗi lần thấy người tiến vào Đại Hoang Sơn là tìm cách xua đi. Nhân tộc các ngươi vốn sợ mãnh thú hơn ưng tộc, nên hắn cứ hay đến chọc ta"


 


Nghĩ tới đó, Hoa Di lại tức nghiến răng.


 


Xích Diễm Thiên hai tay nâng con giáp trùng vàng óng: "Vậy nghĩa là hắn thuộc loại yêu cực ghét nhân loại?"


 


"Tất nhiên." Cang Lăng hừ lạnh: "Mấy con khỉ trụi lông, nhìn đã chướng mắt."


 


Dư Thanh Đường chỉnh lại: "Nói chính xác là khỉ đứng thẳng đáng sợ."


 


Xích Diễm Thiên chỉ vào đầu mình: "Có lông mà"


 


Cang Lăng nghiến răng: "Các ngươi"


 


"Chưa chắc đâu." Tiêu Thư Sinh vừa viết vừa cười: "Biết chúng ta tiến vào Đại Hoang Sơn, Thiên Tâm sư tỷ còn nhờ ta ngầm điều tra Thủ Tinh Các không quản sự vụ bên trong Đại Hoang Sơn, ngay cả người từ Nam Châu Thành vào đây cũng mặc định tuân theo quy củ của nơi này."


 


"Chỉ cần tự mình đi vào, dù bị ăn thịt cũng chẳng ai đòi công đạo giúp."


 


"Quả thật vậy." Hoa Di gật đầu: "Đại Hoang Sơn lấy mạnh được yếu thua làm lẽ thường, đánh không lại chết cũng đành chịu."


 


Tiêu Thư Sinh cười híp mắt chỉ Cang Lăng: "Vị tiểu huynh đệ này, chẳng phải muốn cảnh báo kẻ lạc đường mau chóng rời đi sao?"


 


Hoa Di tròn mắt, kinh ngạc thúc cùi chỏ Cang Lăng: "Cang Lăng, thì ra ngươi thích lo cho người khác à"


 



 


"Ồ..." Dư Thanh Đường chợt hiểu: "Hóa ra thuộc loại miệng cứng tâm mềm hả?"


 


Cậu vừa tiến thêm một bước, trong mắt Cang Lăng chợt lóe lên tia hung quang, hắn ngẩng đầu hóa thành bản thể, mỏ ưng bổ xuống như chớp. Mũi thương của Diệp Thần Diễm đỡ kịp, tiếng kim thiết va chạm chói tai khiến người nghe buốt răng.


 


"Khụ!" Cang Lăng đau đến lăn một vòng trên đất.


 


Dư Thanh Đường hốt hoảng: "Không sao chứ"


 


Cang Lăng nghiến răng: "Không liên quan đến ngươi"


 


"Không dùng quá nhiều sức, cũng không bị thương gì." Xích Diễm Thiên mạnh bạo bẻ mỏ hắn kiểm tra một lượt, "Yên tâm đi."


 


Dư Thanh Đường thở phào.


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ngươi lo cho hắn làm gì? Hắn vừa rồi định mổ ngươi đó."


 


"Nói ra dài dòng." Dư Thanh Đường gãi mũi.


 


Cậu thầm nghĩ, hai con thú này với người hiện đại đúng kiểu dọa đến ngồi bóc lịch.


 


Cậu hắng giọng: "Xem ra miệng hắn đúng là cứng, nhưng vẫn không cứng bằng thương."


 


Cang Lăng hung dữ trừng cậu.


 


"Nhưng ngươi cũng đừng sợ, chúng ta tới đây không phải để làm chuyện xấu, chỉ để tham gia một hội đấu giá thôi." Dư Thanh Đường chỉ sang Diệp Thần Diễm, "Hơn nữa đây chính là Ma Tôn tân nhiệm, môn chủ Khoái Hoạt Môn, quán quân Đại hội Kim Đan, đệ tử vinh quang của Quy Nhất Tông, bằng hữu thân thiết của mọi người Diệp Thần Diễm"


 


"Có hắn ở đây, chúng ta chẳng cần lo gì về an nguy cả."


 


Diệp Thần Diễm cố nhịn cười nghe cậu đọc xong một tràng danh hiệu, gật đầu phụ họa: "Khụ, đúng là tại hạ."


 


"Còn ta thì sao?" Xích Diễm Thiên ghé lại: "Cho ta một cái thật oai đi"


 


Dư Thanh Đường xoa cằm suy tính: "Chờ ta nghĩ cho..."


 


"Không được." Diệp Thần Diễm xoa đầu cậu, cắt ngang ý tưởng: "Không được dài hơn của ta."


 


"Ngươi" Xích Diễm Thiên hừ lạnh: "Đúng là nhỏ nhen"


 


......................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Trịnh trọng tuyên bố, trong truyện này không một con vật nhỏ nào bị thương! Tu tiên bảo vệ môi trường! Tu tiên xanh!


 


Diệp Thần Diễm: Thế còn cá nướng, lợn rừng, thịt bò hầm, chân giò...


 


Dư Thanh Đường (lạnh lùng đẩy kính đen): Xóa khỏi danh sách động vật nhỏ.


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 92: Tranh Đoạt
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...