Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 90: Vu y
216@-
"Đấu giá hội gì vậy?" Diệp Thần Diễm hơi tò mò, tiện tay gỡ trường thương sau lưng đưa cho Xích Diễm Thiên: "Nghe bảo là thượng cổ ma binh."
Trong mắt Xích Diễm Thiên gần như bùng lên ngọn lửa thực chất, không nhịn được lặp lại: "Thượng cổ ma binh"
Diệp Thần Diễm nhắc nhở: "Cẩn thận, nó chưa chắc cho ngươi chạm vào đâu."
"Bình thường, pháp bảo có tính tình riêng là chuyện thường." Xích Diễm Thiên cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới rồi mới dè dặt đưa tay thử chạm.
"Xì" Hắn hất tay, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trên mặt lại càng lộ rõ hưng phấn: "Thương dữ thật, đây chính là ma khí?"
"Ừ." Diệp Thần Diễm lại hỏi: "Đấu giá hội gì cơ?"
Xích Diễm Thiên ánh mắt lóe sáng, hoàn toàn chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm: "Không nhìn ra được chất liệu hay là khoáng vật đặc chế của thời thượng cổ? Hay do cách chế tác? Hoặc từng chủ nhân quá mạnh..."
Diệp Thần Diễm: "..."
Tiêu Thư Sinh bật cười lắc đầu: "Giờ có gọi hắn cũng chẳng nghe đâu.
Để ta kể vậy."
"Lần trước chúng ta đến Đại Hoang Sơn, cố ý làm ăn với Yêu tộc để tìm đường vào, xem có cách nào lấy được khoáng vật trong núi. May mắn là..."
Hắn nói nửa chừng, sắc mặt chợt biến: "Lên đồ rồi Diệp huynh chờ một chút, ta đi lấy"
Hắn ôm bát không, vèo một cái đã lao vào đám đông.
"Ngươi..." Diệp Thần Diễm chưa kịp ngăn, hơi mở to mắt, theo bản năng quay sang Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường nhìn Tiêu Thư Sinh đang chinh chiến, hào hứng xung phong: "Hắn bận rồi, để ta kể"
"Chúng ta quen một ông chủ nhà tắm của Yêu tộc, hắn khá quý mến chúng ta nên giới thiệu đến đấu giá hội nội bộ của họ, nơi đó sẽ có vài loại khoáng vật hiếm thấy trên thị trường."
"Ồ" Diệp Thần Diễm kéo dài giọng, "Coi như hợp lý."
"Nhưng mà..." Hắn nheo mắt đánh giá Dư Thanh Đường.
"Sao vậy?" Dư Thanh Đường sờ mặt:
"Ta dính đồ ăn lên mặt à?"
"Không phải." Diệp Thần Diễm chống cằm, "chỉ là sao ta thấy họ ở chung với ngươi một tháng, ai nấy đều nhiễm khí chất không đáng tin lắm."
Dư Thanh Đường trừng mắt: "Ngươi đừng nói bậy Xích huynh là Thánh tử Thiên Hỏa giáo, Tiêu huynh cũng là thiên kiêu số một của Tứ Quý Thư viện, chỗ nào không đáng tin?"
Đúng lúc Tiêu Thư Sinh toàn thắng trở về, mũ lệch hẳn sang một bên, ôm nồi cơm đầy ắp, trên mặt tràn đầy niềm vui mùa gặt: "Các vị, đại thắng trở về"
Diệp Thần Diễm sâu xa nhìn hắn rồi lại nhìn Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường hơi chột dạ, gãi mũi: "Cho... cho dù không đáng tin, cũng là thiên phú sẵn có, làm sao do ta được."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Cái đó..."
Dư Thanh Đường giơ ống tre dọa đánh, Diệp Thần Diễm phối hợp sửa lời: "Chắc chắn chẳng liên quan đến ngươi."
Dư Thanh Đường hài lòng cất vũ khí, tiếp tục đại chiến bàn tiệc.
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu, hạ giọng: "Ngươi đã Kim Đan đại viên mãn lâu vậy, sao vẫn chưa kết anh?"
"Ôi" Dư Thanh Đường kêu thảm, lấy tay bịt miệng hắn: "Suỵt, đang ăn đừng nhắc tu luyện, ăn mất ngon."
Cậu lầm bầm: "Không phải ai cũng thiên tư dị bẩm như các người... Hơn nữa kết anh phải xem thời cơ và tâm cảnh, chưa kết tức là thời khắc chưa tới."
Diệp Thần Diễm đưa tay chọc má cậu: "Ta không thúc giục, chỉ sợ ngươi cần ta giúp thôi"
"Yên tâm." Dư Thanh Đường ngậm nửa cái chân gà, mơ hồ đáp, "Tu tiên xem duyên phận, biết đâu ăn no uống đủ, ta lại ngay tại chỗ..."
Cậu đang nhai chợt khựng lại.
Diệp Thần Diễm khẽ ngẩn: "Sao thế?"
"Hỏng rồi." Dư Thanh Đường vội nuốt nốt chân gà, ôm đan điền ngồi xếp bằng: "Có cảm giác rồi."
Diệp Thần Diễm kinh ngạc trừng mắt: "Hả?"
"Hình như muốn đột phá." Dư Thanh Đường chỉ kịp ném lại câu này rồi nhắm chặt mắt.
"Ngay tại đây?" Tiêu Thư Sinh há hốc: "Dù sao cũng nên tìm nơi yên tĩnh hơn chứ, Dư huynh"
"Xích huynh, mau tỉnh lại, hộ pháp cho Dư huynh"
"À?" Xích Diễm Thiên vốn đang đắm chìm trong việc nghiên cứu ma binh, nghe gọi mới mơ hồ quay đầu: "Hộ pháp... ừm? Cậu ấy sao vậy?"
"Tránh ra hết, đừng chạm vào cậu ấy"
Lúc này trong đầu Dư Thanh Đường sáng rực, thức hải yên tĩnh, thoải mái tựa ngày đẹp trời nằm ghế mây ngủ trưa nguyên anh nhà người khác ngồi xếp bằng, nguyên anh của cậu lại nằm ưỡn thẳng tứ chi, độc nhất vô nhị.
Dưới mông nguyên anh còn có một đài sen vàng chóe, quá mức chói mắt.
Dư Thanh Đường hơi lo vốn định tìm ai đó thừa kế cái đệm nóng mông này, vẫn chưa chọn được người thích hợp.
Ai dè đột phá Nguyên Anh, cái đài sen còn soi ra trên nguyên anh chẳng lẽ bám chặt cậu rồi?
Ý niệm thoáng qua rồi biến mất, Dư Thanh Đường ngáp một cái, trong thức hải an yên nhắm mắt, thật sự ngủ mất. Cậu như nước tĩnh, như gió nhàn, cũng như chính con người nhàn nhã của mình. Nguyên anh lại duỗi lưng thức dậy, nhảy khỏi thức hải dạo một vòng rồi thong thả trở về, cuối cùng ngồi đối diện với cậu.
Tu vi thuận lợi tăng tiến, như chọc thủng tờ giấy mỏng, Nguyên Anh thành hình. Cảm giác thông suốt, thần thức phiêu diêu trở về, trong tiếng ồn ào, cậu mở mắt.
Dư Thanh Đường đối diện ánh mắt mong chờ của mọi người, ngáp dài, duỗi người, còn tặc lưỡi vài tiếng.
Cậu ngơ ngác: "Nhìn ta làm gì vậy?"
Quay đầu thấy xung quanh chẳng có dị tượng nào, gãi đầu: "Đừng bảo còn trông chờ dị tượng nhé? Ta thiên tư thường thôi, kết anh bình thường, có gì mà xem"
Cậu cười hề hề, chỉ vào đan điền: "Nhưng mà thuận lợi lắm, kết được một nguyên anh mũm mĩm."
"Bình thường á?" Xích Diễm Thiên trừng mắt: "Cậu vừa rồi nguyên anh còn chạy ra ngoài"
"Hả?" Dư Thanh Đường mơ hồ: "Hình như có cảm giác nó ra ngoài dạo một vòng..."
Cậu chỉ Diệp Thần Diễm: "Hắn kết anh, nguyên anh cũng từng xuất hiện sau lưng, chẳng có gì lạ mà?"
"Không giống." Diệp Thần Diễm thần sắc kỳ quái: "Nguyên anh của ngươi trông có linh tính."
Tiêu Thư Sinh phụ họa: "Rất hoạt bát."
Xích Diễm Thiên còn thấy sợ, xoa đan điền: "Ta còn tưởng nguyên anh của ta cũng bị nó gọi ra ngoài chơi..."
"Hả?" Dư Thanh Đường mờ mịt. Ý gì? Nguyên anh của cậu là xã giao đỉnh lưu à, mới sinh đã gõ cửa từng người: "Ra chơi không?"
Cậu theo bản năng nhìn về phía Chúc Cửu Âm.
Chúc Cửu Âm bình thản: "Không hiểu. Ma tộc không có nguyên anh."
Huyễn Cô lại có vẻ trầm tư: "Yêu tộc xưa có truyền thuyết bách điểu triều phụng, nay xem ra, tình huống của nguyên anh ngươi cũng tương tự."
Ánh mắt bà sáng lên: "Chẳng lẽ nguyên anh của ngươi bẩm sinh mang uy phong vương giả..."
Trong chớp mắt, ánh nhìn mọi người đều đổi khác.
Dư Thanh Đường trợn mắt: "Cái gì cơ?" Cậu lùi lại một bước: "Đừng nói linh tinh"
Nhà ai nguyên anh vương giả mà ngủ bốn chân chổng ngược vậy
"Khụ." Diệp Thần Diễm hắng giọng: "Nói chung ngươi thấy không thoải mái ở đâu không?"
"Không." Dư Thanh Đường giơ tay chân: "Thoải mái cực, như vừa ngủ một giấc dài."
Chúc Cửu Âm gật đầu: "Vậy thì không sao."
Y liếc Diệp Thần Diễm: "Không yên tâm thì tìm vu y kiểm tra."
Diệp Thần Diễm quay sang Dư Thanh Đường, cậu đã cầm thêm miếng bánh, trợn mắt: "Hả? Còn phải khám? Không cần đâu..."
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Diệp Thần Diễm, cậu thở dài, nhượng bộ: "Ăn xong rồi đi."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Được."
"Làm phiền tiền bối..."
Chúc Cửu Âm lắc đầu: "Ngươi là Ma Tôn, cứ việc phân phó."
Y quay người rời đi.
"Chậc chậc chậc." Tiếu Hồ Điệp ném cho Dư Thanh Đường một con bọ cạp to tướng nhưng cực ngon, cố ý nhìn Diệp Thần Diễm: "Làm quá lên"
Diệp Thần Diễm nghiêng mặt: "Cẩn thận thôi."
Dư Thanh Đường ăn no uống đủ, Diệp Thần Diễm mới dắt cậu đi tìm vu y.
Vốn nhóm Xích Diễm Thiên định theo, nhưng Tiếu Hồ Điệp bảo vị vu y kia quanh năm ở ẩn, ghét ồn ào, nếu chọc bà không vui, sẽ cố tình bỏ thêm chân côn trùng hay nhãn cầu dơi vào thuốc. Cuối cùng chỉ để hai người đi.
Cách khu cư trú Khoái Hoạt Môn không xa có căn nhà gỗ độc lập, cỏ mọc cao hơn người, rõ ràng hiếm khi có ai đến.
Cả hai định vạch cỏ, trong nhà vang lên giọng già nua: "Đừng giẫm bừa, trong đó có nuôi độc trùng."
Dư Thanh Đường lập tức ngoan ngoãn rụt tay, kéo cả Diệp Thần Diễm lại.
Diệp Thần Diễm nghĩ ngợi, không ỷ vào thân phận Ma Tôn mới nhậm chức, vẫn ôm quyền: "Tiền bối, Chúc Cửu Âm tiền bối có lẽ đã đến, muốn nhờ người xem giúp..."
Vu y từ trong nhà vọng ra: "Không được giẫm cỏ, cũng đừng làm kinh động trùng của ta, tự tìm cách mà qua."
Diệp Thần Diễm nhướng mày, định bế Dư Thanh Đường bay lên, nhưng Dư Thanh Đường dè dặt giữ tay hắn: "Khoan, biết đâu có trùng loài yếu ớt, chỉ bóng lướt qua cũng sợ chết thì sao"
Diệp Thần Diễm bất đắc dĩ: "Vậy làm sao?"
Dư Thanh Đường gãi đầu: "Hay là tiền bối ra đây? Hoặc thôi vậy"
Cậu vẫn còn ám ảnh vụ thuốc bỏ chân côn trùng, đang định lén chuồn, cửa nhà "kẽo kẹt" mở.
Một bà lão gầy đét, khom lưng, chống gậy đầu rồng bước ra, nheo mắt đánh giá hai người.
Gậy đầu rồng khẽ nhúc nhích, cả người bà biến mất, Diệp Thần Diễm lập tức nheo mắt hắn mơ hồ thấy sau lưng bà hiện đồ đằng, không chỉ một loại.
Bà ta cũng là Thiên Ma nhất mạch
Vu y bước sát Dư Thanh Đường, quan sát tỉ mỉ, xoay người thở dài: "Chuyện nhỏ xíu cũng gọi ta."
Giọng bà thản nhiên, rõ là không có gì đáng ngại, hai người đồng thời thở phào.
Vu y bứt một lá cỏ đặt dưới mũi Dư Thanh Đường, cậu không kịp đề phòng, hít một hơi, lập tức nôn khan.
Bà tiện tay nhét lá vào miệng cậu, chống gậy quay vào nhà: "Ăn no quá thì nhai cái này tiêu thực."
Dư Thanh Đường nhăn mặt nhai lá: "Hả?"
Chúng ta không phải tới xin thuốc tiêu thực mà, tiền bối
Nghe Diệp Thần Diễm giải thích, vu y mới nghiêm túc kiểm tra, vạch mí mắt, bảo cậu thè lưỡi, cuối cùng kết luận: "Hắn không sao."
Bà quay sang nhìn Diệp Thần Diễm: "Ngươi thì khác."
Dư Thanh Đường căng thẳng: "Hắn làm sao?"
Vu y lộ vẻ hoài niệm:
"Ma Tôn chi tử, vậy mà thực sự còn sống."
Bà móc từ túi ra một khóa trường mệnh bạc, ngoắc hắn lại.
Diệp Thần Diễm cúi đầu để bà đeo, hơi gượng gạo: "Ta không còn là trẻ con, không cần thứ này."
"Tuổi các ngươi, trong giới tu hành vẫn là trẻ con." Vu y cười khàn, nét mặt lại hiền hòa, khẽ xoa đầu hắn: "Ở Khoái Hoạt Môn mỗi đứa trẻ ta đều chuẩn bị một cái, nay ngươi trở về, tự nhiên cũng có phần"
Sống lâu chút."
Bà cau mày: "Đã Nguyên Anh trung kỳ rồi... Thiên Cơ Tử lão đầu sao còn chưa gửi đan dược tới?"
..................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dư: Ợ
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
"Đấu giá hội gì vậy?" Diệp Thần Diễm hơi tò mò, tiện tay gỡ trường thương sau lưng đưa cho Xích Diễm Thiên: "Nghe bảo là thượng cổ ma binh."
Trong mắt Xích Diễm Thiên gần như bùng lên ngọn lửa thực chất, không nhịn được lặp lại: "Thượng cổ ma binh"
Diệp Thần Diễm nhắc nhở: "Cẩn thận, nó chưa chắc cho ngươi chạm vào đâu."
"Bình thường, pháp bảo có tính tình riêng là chuyện thường." Xích Diễm Thiên cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới rồi mới dè dặt đưa tay thử chạm.
"Xì" Hắn hất tay, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trên mặt lại càng lộ rõ hưng phấn: "Thương dữ thật, đây chính là ma khí?"
"Ừ." Diệp Thần Diễm lại hỏi: "Đấu giá hội gì cơ?"
Xích Diễm Thiên ánh mắt lóe sáng, hoàn toàn chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm: "Không nhìn ra được chất liệu hay là khoáng vật đặc chế của thời thượng cổ? Hay do cách chế tác? Hoặc từng chủ nhân quá mạnh..."
Diệp Thần Diễm: "..."
Tiêu Thư Sinh bật cười lắc đầu: "Giờ có gọi hắn cũng chẳng nghe đâu.
Để ta kể vậy."
"Lần trước chúng ta đến Đại Hoang Sơn, cố ý làm ăn với Yêu tộc để tìm đường vào, xem có cách nào lấy được khoáng vật trong núi. May mắn là..."
Hắn nói nửa chừng, sắc mặt chợt biến: "Lên đồ rồi Diệp huynh chờ một chút, ta đi lấy"
Hắn ôm bát không, vèo một cái đã lao vào đám đông.
"Ngươi..." Diệp Thần Diễm chưa kịp ngăn, hơi mở to mắt, theo bản năng quay sang Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường nhìn Tiêu Thư Sinh đang chinh chiến, hào hứng xung phong: "Hắn bận rồi, để ta kể"
"Chúng ta quen một ông chủ nhà tắm của Yêu tộc, hắn khá quý mến chúng ta nên giới thiệu đến đấu giá hội nội bộ của họ, nơi đó sẽ có vài loại khoáng vật hiếm thấy trên thị trường."
"Ồ" Diệp Thần Diễm kéo dài giọng, "Coi như hợp lý."
"Nhưng mà..." Hắn nheo mắt đánh giá Dư Thanh Đường.
"Sao vậy?" Dư Thanh Đường sờ mặt:
"Ta dính đồ ăn lên mặt à?"
"Không phải." Diệp Thần Diễm chống cằm, "chỉ là sao ta thấy họ ở chung với ngươi một tháng, ai nấy đều nhiễm khí chất không đáng tin lắm."
Dư Thanh Đường trừng mắt: "Ngươi đừng nói bậy Xích huynh là Thánh tử Thiên Hỏa giáo, Tiêu huynh cũng là thiên kiêu số một của Tứ Quý Thư viện, chỗ nào không đáng tin?"
Đúng lúc Tiêu Thư Sinh toàn thắng trở về, mũ lệch hẳn sang một bên, ôm nồi cơm đầy ắp, trên mặt tràn đầy niềm vui mùa gặt: "Các vị, đại thắng trở về"
Diệp Thần Diễm sâu xa nhìn hắn rồi lại nhìn Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường hơi chột dạ, gãi mũi: "Cho... cho dù không đáng tin, cũng là thiên phú sẵn có, làm sao do ta được."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Cái đó..."
Dư Thanh Đường giơ ống tre dọa đánh, Diệp Thần Diễm phối hợp sửa lời: "Chắc chắn chẳng liên quan đến ngươi."
Dư Thanh Đường hài lòng cất vũ khí, tiếp tục đại chiến bàn tiệc.
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu, hạ giọng: "Ngươi đã Kim Đan đại viên mãn lâu vậy, sao vẫn chưa kết anh?"
"Ôi" Dư Thanh Đường kêu thảm, lấy tay bịt miệng hắn: "Suỵt, đang ăn đừng nhắc tu luyện, ăn mất ngon."
Cậu lầm bầm: "Không phải ai cũng thiên tư dị bẩm như các người... Hơn nữa kết anh phải xem thời cơ và tâm cảnh, chưa kết tức là thời khắc chưa tới."
Diệp Thần Diễm đưa tay chọc má cậu: "Ta không thúc giục, chỉ sợ ngươi cần ta giúp thôi"
"Yên tâm." Dư Thanh Đường ngậm nửa cái chân gà, mơ hồ đáp, "Tu tiên xem duyên phận, biết đâu ăn no uống đủ, ta lại ngay tại chỗ..."
Cậu đang nhai chợt khựng lại.
Diệp Thần Diễm khẽ ngẩn: "Sao thế?"
"Hỏng rồi." Dư Thanh Đường vội nuốt nốt chân gà, ôm đan điền ngồi xếp bằng: "Có cảm giác rồi."
Diệp Thần Diễm kinh ngạc trừng mắt: "Hả?"
"Hình như muốn đột phá." Dư Thanh Đường chỉ kịp ném lại câu này rồi nhắm chặt mắt.
"Ngay tại đây?" Tiêu Thư Sinh há hốc: "Dù sao cũng nên tìm nơi yên tĩnh hơn chứ, Dư huynh"
"Xích huynh, mau tỉnh lại, hộ pháp cho Dư huynh"
"À?" Xích Diễm Thiên vốn đang đắm chìm trong việc nghiên cứu ma binh, nghe gọi mới mơ hồ quay đầu: "Hộ pháp... ừm? Cậu ấy sao vậy?"
"Tránh ra hết, đừng chạm vào cậu ấy"
Lúc này trong đầu Dư Thanh Đường sáng rực, thức hải yên tĩnh, thoải mái tựa ngày đẹp trời nằm ghế mây ngủ trưa nguyên anh nhà người khác ngồi xếp bằng, nguyên anh của cậu lại nằm ưỡn thẳng tứ chi, độc nhất vô nhị.
Dưới mông nguyên anh còn có một đài sen vàng chóe, quá mức chói mắt.
Dư Thanh Đường hơi lo vốn định tìm ai đó thừa kế cái đệm nóng mông này, vẫn chưa chọn được người thích hợp.
Ai dè đột phá Nguyên Anh, cái đài sen còn soi ra trên nguyên anh chẳng lẽ bám chặt cậu rồi?
Ý niệm thoáng qua rồi biến mất, Dư Thanh Đường ngáp một cái, trong thức hải an yên nhắm mắt, thật sự ngủ mất. Cậu như nước tĩnh, như gió nhàn, cũng như chính con người nhàn nhã của mình. Nguyên anh lại duỗi lưng thức dậy, nhảy khỏi thức hải dạo một vòng rồi thong thả trở về, cuối cùng ngồi đối diện với cậu.
Tu vi thuận lợi tăng tiến, như chọc thủng tờ giấy mỏng, Nguyên Anh thành hình. Cảm giác thông suốt, thần thức phiêu diêu trở về, trong tiếng ồn ào, cậu mở mắt.
Dư Thanh Đường đối diện ánh mắt mong chờ của mọi người, ngáp dài, duỗi người, còn tặc lưỡi vài tiếng.
Cậu ngơ ngác: "Nhìn ta làm gì vậy?"
Quay đầu thấy xung quanh chẳng có dị tượng nào, gãi đầu: "Đừng bảo còn trông chờ dị tượng nhé? Ta thiên tư thường thôi, kết anh bình thường, có gì mà xem"
Cậu cười hề hề, chỉ vào đan điền: "Nhưng mà thuận lợi lắm, kết được một nguyên anh mũm mĩm."
"Bình thường á?" Xích Diễm Thiên trừng mắt: "Cậu vừa rồi nguyên anh còn chạy ra ngoài"
"Hả?" Dư Thanh Đường mơ hồ: "Hình như có cảm giác nó ra ngoài dạo một vòng..."
Cậu chỉ Diệp Thần Diễm: "Hắn kết anh, nguyên anh cũng từng xuất hiện sau lưng, chẳng có gì lạ mà?"
"Không giống." Diệp Thần Diễm thần sắc kỳ quái: "Nguyên anh của ngươi trông có linh tính."
Tiêu Thư Sinh phụ họa: "Rất hoạt bát."
Xích Diễm Thiên còn thấy sợ, xoa đan điền: "Ta còn tưởng nguyên anh của ta cũng bị nó gọi ra ngoài chơi..."
"Hả?" Dư Thanh Đường mờ mịt. Ý gì? Nguyên anh của cậu là xã giao đỉnh lưu à, mới sinh đã gõ cửa từng người: "Ra chơi không?"
Cậu theo bản năng nhìn về phía Chúc Cửu Âm.
Chúc Cửu Âm bình thản: "Không hiểu. Ma tộc không có nguyên anh."
Huyễn Cô lại có vẻ trầm tư: "Yêu tộc xưa có truyền thuyết bách điểu triều phụng, nay xem ra, tình huống của nguyên anh ngươi cũng tương tự."
Ánh mắt bà sáng lên: "Chẳng lẽ nguyên anh của ngươi bẩm sinh mang uy phong vương giả..."
Trong chớp mắt, ánh nhìn mọi người đều đổi khác.
Dư Thanh Đường trợn mắt: "Cái gì cơ?" Cậu lùi lại một bước: "Đừng nói linh tinh"
Nhà ai nguyên anh vương giả mà ngủ bốn chân chổng ngược vậy
"Khụ." Diệp Thần Diễm hắng giọng: "Nói chung ngươi thấy không thoải mái ở đâu không?"
"Không." Dư Thanh Đường giơ tay chân: "Thoải mái cực, như vừa ngủ một giấc dài."
Chúc Cửu Âm gật đầu: "Vậy thì không sao."
Y liếc Diệp Thần Diễm: "Không yên tâm thì tìm vu y kiểm tra."
Diệp Thần Diễm quay sang Dư Thanh Đường, cậu đã cầm thêm miếng bánh, trợn mắt: "Hả? Còn phải khám? Không cần đâu..."
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Diệp Thần Diễm, cậu thở dài, nhượng bộ: "Ăn xong rồi đi."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Được."
"Làm phiền tiền bối..."
Chúc Cửu Âm lắc đầu: "Ngươi là Ma Tôn, cứ việc phân phó."
Y quay người rời đi.
"Chậc chậc chậc." Tiếu Hồ Điệp ném cho Dư Thanh Đường một con bọ cạp to tướng nhưng cực ngon, cố ý nhìn Diệp Thần Diễm: "Làm quá lên"
Diệp Thần Diễm nghiêng mặt: "Cẩn thận thôi."
Dư Thanh Đường ăn no uống đủ, Diệp Thần Diễm mới dắt cậu đi tìm vu y.
Vốn nhóm Xích Diễm Thiên định theo, nhưng Tiếu Hồ Điệp bảo vị vu y kia quanh năm ở ẩn, ghét ồn ào, nếu chọc bà không vui, sẽ cố tình bỏ thêm chân côn trùng hay nhãn cầu dơi vào thuốc. Cuối cùng chỉ để hai người đi.
Cách khu cư trú Khoái Hoạt Môn không xa có căn nhà gỗ độc lập, cỏ mọc cao hơn người, rõ ràng hiếm khi có ai đến.
Cả hai định vạch cỏ, trong nhà vang lên giọng già nua: "Đừng giẫm bừa, trong đó có nuôi độc trùng."
Dư Thanh Đường lập tức ngoan ngoãn rụt tay, kéo cả Diệp Thần Diễm lại.
Diệp Thần Diễm nghĩ ngợi, không ỷ vào thân phận Ma Tôn mới nhậm chức, vẫn ôm quyền: "Tiền bối, Chúc Cửu Âm tiền bối có lẽ đã đến, muốn nhờ người xem giúp..."
Vu y từ trong nhà vọng ra: "Không được giẫm cỏ, cũng đừng làm kinh động trùng của ta, tự tìm cách mà qua."
Diệp Thần Diễm nhướng mày, định bế Dư Thanh Đường bay lên, nhưng Dư Thanh Đường dè dặt giữ tay hắn: "Khoan, biết đâu có trùng loài yếu ớt, chỉ bóng lướt qua cũng sợ chết thì sao"
Diệp Thần Diễm bất đắc dĩ: "Vậy làm sao?"
Dư Thanh Đường gãi đầu: "Hay là tiền bối ra đây? Hoặc thôi vậy"
Cậu vẫn còn ám ảnh vụ thuốc bỏ chân côn trùng, đang định lén chuồn, cửa nhà "kẽo kẹt" mở.
Một bà lão gầy đét, khom lưng, chống gậy đầu rồng bước ra, nheo mắt đánh giá hai người.
Gậy đầu rồng khẽ nhúc nhích, cả người bà biến mất, Diệp Thần Diễm lập tức nheo mắt hắn mơ hồ thấy sau lưng bà hiện đồ đằng, không chỉ một loại.
Bà ta cũng là Thiên Ma nhất mạch
Vu y bước sát Dư Thanh Đường, quan sát tỉ mỉ, xoay người thở dài: "Chuyện nhỏ xíu cũng gọi ta."
Giọng bà thản nhiên, rõ là không có gì đáng ngại, hai người đồng thời thở phào.
Vu y bứt một lá cỏ đặt dưới mũi Dư Thanh Đường, cậu không kịp đề phòng, hít một hơi, lập tức nôn khan.
Bà tiện tay nhét lá vào miệng cậu, chống gậy quay vào nhà: "Ăn no quá thì nhai cái này tiêu thực."
Dư Thanh Đường nhăn mặt nhai lá: "Hả?"
Chúng ta không phải tới xin thuốc tiêu thực mà, tiền bối
Nghe Diệp Thần Diễm giải thích, vu y mới nghiêm túc kiểm tra, vạch mí mắt, bảo cậu thè lưỡi, cuối cùng kết luận: "Hắn không sao."
Bà quay sang nhìn Diệp Thần Diễm: "Ngươi thì khác."
Dư Thanh Đường căng thẳng: "Hắn làm sao?"
Vu y lộ vẻ hoài niệm:
"Ma Tôn chi tử, vậy mà thực sự còn sống."
Bà móc từ túi ra một khóa trường mệnh bạc, ngoắc hắn lại.
Diệp Thần Diễm cúi đầu để bà đeo, hơi gượng gạo: "Ta không còn là trẻ con, không cần thứ này."
"Tuổi các ngươi, trong giới tu hành vẫn là trẻ con." Vu y cười khàn, nét mặt lại hiền hòa, khẽ xoa đầu hắn: "Ở Khoái Hoạt Môn mỗi đứa trẻ ta đều chuẩn bị một cái, nay ngươi trở về, tự nhiên cũng có phần"
Sống lâu chút."
Bà cau mày: "Đã Nguyên Anh trung kỳ rồi... Thiên Cơ Tử lão đầu sao còn chưa gửi đan dược tới?"
..................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dư: Ợ
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 90: Vu y
10.0/10 từ 36 lượt.