Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 84: Trời sinh chí tôn

216@-

"Ái chà, lỡ lời rồi" Tiếu Hồ Điệp cố tình che miệng cười tủm tỉm, "Là ngươi tự nguyện đó"


 


Dư Thanh Đường nghẹn họng: "Cũng không hẳn là..."


 


Thấy nàng đắc ý lắm rồi, cậu vội tìm đường phản công, chỉ vào Ứng Vô Quyết: "Ngươi xem hắn đi."


 


"Tu đạo Vô Tình, quy củ ràng buộc e rằng còn nhiều hơn cả đám hòa thượng nhà Đạt Ma Viện, vừa nhìn là biết kiểu người ngươi thích"


 


"Cái gì hả" Tiếu Hồ Điệp trừng mắt, "Ta đâu phải cứ đầu óc có vấn đề là ta thích"


 


"Chưa nói hết mà." Dư Thanh Đường bổ sung, "Kiểu ngươi thích chọc ghẹo chơi."


 


Cậu hạ thấp giọng, nói như lén lút giao dịch: "Nếu hắn ở lại Nam Châu, ngươi rảnh thì cứ quay qua quậy hắn, coi như cứu mạng ta một lần"


 


Hai tay chắp lại: "Làm ơn làm phước."


 


Tiếu Hồ Điệp bĩu môi: "Để ta suy nghĩ đã."


 


Chưởng quầy ra tay cực nhanh, dắt theo tiểu nhị dọn cho Ứng Vô Quyết một bàn yến tiệc Bách Độc linh trân sau đó tự tay múc từng món vô một cái bát nhỏ.


 


Chưởng quầy rõ ràng có phân biệt đối xử, cười hớn hở chào Dư Thanh Đường và cả bọn: "Cho hắn nếm thử thôi, còn lại mời quý khách thưởng thức"


 


Ông ta lắc lư cái bụng phúc hậu: "Lần sau quý vị ghé Dị Vật Lâu, tôi giảm giá hết"


 


"Ấy chết, sao dám làm phiền" Dư Thanh Đường nói miệng thế thôi, chân thì đã xê dịch tới bàn, còn lúc đi ngang Ứng Vô Quyết không quên lôi Xích Diễm Thiên ra làm bia chắn, đề phòng đối phương đột nhiên nổi điên.


 


Ứng Vô Quyết cầm bát nhỏ, ánh mắt dõi theo Dư Thanh Đường, thấy cậu lựa được một bát thịt ngon thì vòng trở lại, đưa cho Thiên Tâm: "Sư tỷ cũng ăn đi."


 


Thiên Tâm vừa mới nhận lấy, Tiếu Hồ Điệp đã la toáng lên: "Thế còn ta thì sao"


 


"Ta cũng bênh ngươi mà"


 


"Được được được." Dư Thanh Đường vội vàng gật đầu, "Tiểu tổ tông muốn ăn gì, cứ sai bảo."


 


Tiếu Hồ Điệp hớn hở điều binh khiển tướng, quay Dư Thanh Đường như chong chóng.


 


Xích Diễm Thiên thì đang nhồm nhoàm nhét đầy miệng, mơ hồ nói: "Ngươi lại không phải..."


 


Câu "mù" còn chưa thoát ra, Dư Thanh Đường đã nhét chặt miệng hắn lại, ngữ trọng tâm trường: "Ăn đi Xích huynh, đừng nói nữa."


 


Tiêu Thư Sinh đang đứng cạnh Ứng Vô Quyết với cuốn sách ghi chép trong tay, thấy Dư Thanh Đường tiến tới thì lập tức xua tay: "Dư huynh, ta thì..."


 



Dư Thanh Đường nhét cho hắn hai quả linh quả: "Biết huynh không ăn, sợ huynh thèm thôi, cầm nhét miệng cho vui."


 


Tiêu Thư Sinh cảm động rơi lệ: "Dư huynh"


 


Cúi đầu nhìn kỹ: "Không độc chứ?"


 


Ứng Vô Quyết nhìn chằm chằm Dư Thanh Đường, lúc này mới chau mày, nuốt miếng trong miệng xuống, gật đầu nhẹ.


 


Tiêu Thư Sinh lại hỏi: "Vị thế nào?"


 


Ứng Vô Quyết trầm mặc một lúc, thoáng lộ vẻ khó xử.


 


Chưởng quầy trừng mắt: "Không thích ăn thì cứ nói không thích, ai ép ngươi ăn đâu?"


 


"Không." Ứng Vô Quyết lúng túng cúi đầu: "Tại ta không ăn ngũ cốc, nên không biết vị ngon dở thế nào, cũng chẳng biết đánh giá sao cho đúng"


 


"Thế thì đơn giản." Dư Thanh Đường cắn một con bọ cạp, ló đầu ra từ sau lưng Xích Diễm Thiên, "Quẳng mấy giới luật Mật Tông đi, ăn xong thấy muốn ăn nữa là ngon, ăn xong không muốn ăn nữa là dở."


 


Ứng Vô Quyết nhìn bát trong tay, do dự chút rồi lại gắp thêm miếng, ánh mắt thu lại, gật đầu nghiêm túc: "Ngon."


 


"Há há" Chưởng quầy cười toe toét, "Thế mới đúng chứ"


 


"Coi như món tiền bồi thường kia miễn luôn nhé"


 


Ông ta lắc đầu đi vào bếp, hệt như bản thân vừa ăn được món mỹ vị trần gian.


 


Ứng Vô Quyết khựng lại, hình như không hiểu nổi: "Sao ông ấy lại..."


 


"Nhìn kìa, ngốc chưa." Tiếu Hồ Điệp che miệng cười gian, "Nhưng ngươi không được hiểu đấy nhé, hiểu rồi là biết thất tình lục dục, đạo Vô Tình của ngươi coi như phế."


 


Ứng Vô Quyết lập tức thu mắt, yên lặng, đẩy bát đũa ra xa: "Ta từng hứa sẽ viết thư xin lỗi, xin mượn giấy bút."


 


"Thật sự viết á?" Tiếu Hồ Điệp có chút bất ngờ, cả đám lập tức bưng bát chen lại gần, dòm chằm chằm hắn giở giấy ra bắt đầu viết.


 


Ứng Vô Quyết cũng chẳng màng việc bị vây xem như thú lạ, ung dung viết, vừa dứt nét thì "bộp" một cái nửa cái càng bọ cạp còn nguyên dấu răng rơi ngay giữa tờ giấy.


 


Ứng Vô Quyết từ tốn ngẩng đầu.


 


Dư Thanh Đường làm bộ làm tịch, dấu con bọ cạp nửa sống nửa chết ra sau lưng, tay chỉ Xích Diễm Thiên: "Hắn, hắn..."


 


Xích Diễm Thiên vỗ ngực đứng thẳng: "Đúng, ta làm đó, sao?"


 


Hắn còn cố tình nhai thêm mấy cái thịt trong miệng.



 


Ứng Vô Quyết siết chặt bút, hít sâu một hơi: "Lúc ăn thì không nói, lúc ngủ thì không nói."


 


Cả đám liếc nhau, rồi nhất tề chồm qua bên tai hắn thì thầm: "Chóp chép chóp chép chóp chép", "ngon ngon ngon ngon"


 


Ứng Vô Quyết: "......"


 


"Khụ." Sau lưng họ, Thiên Tâm chống tay lên thành ghế, nhịn cười đến run người.


 


Thấy mấy người nhìn qua, nàng liền thu lại nét cười, dịu dàng gật đầu: "Viết nhanh lên, còn kịp đăng số báo ngày mai."


 


Dưới đòn tấn công vừa gọi là "giám sát" nhưng thật chất là "chọc ghẹo", Ứng Vô Quyết vẫn kiên cường viết xong bức thư xin lỗi.


 


"Văn từ không trau chuốt, nhưng đã là thư xin lỗi thì lấy thành tâm làm trọng." Tiêu Thư Sinh nhìn hắn ký tên xong thì hí hửng gấp lại cất vào người, "Ta đem gửi đến Tàng Thư Cục còn bản viết tay này, để lại Tứ Quý Thư Viện ta làm bằng chứng."


 


Hắn đắc ý cười: "Kẻo mai sau mấy người thành đại năng, lại chối tội."


 


Ứng Vô Quyết: "......"


 


Tiêu Thư Sinh đã ra khỏi cửa: "Các vị, tại hạ đi trước một bước"


 


Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn trời: "Hắn đi rồi, vậy hay là tụi mình cũng..."


 


Cậu vừa nhìn thấy Ứng Vô Quyết đã vội nép ngay sau lưng sư tỷ Thiên Tâm: "Sư tỷ, làm phiền tiễn đệ một đoạn đường về."


 


"Ừ." Thiên Tâm mỉm cười, "Đương nhiên."


 


Cả bọn chuẩn bị tan cuộc, thì Ứng Vô Quyết lại cứ như không bắt sóng được không khí, tiến lên một bước gọi cậu: "Kim Châu Biệt Hạc Môn, Dư Thanh Đường."


 


Đừng nói gọi tên họ đầy đủ, hắn còn lôi cả địa chỉ nhà và môn phái ra nữa, Dư Thanh Đường không còn cách nào, đành lấy cả người cả xe của Thiên Tâm sư tỷ ra làm khiên, đề phòng cao độ: "Muốn làm gì, trước mặt sư tỷ đấy, ngươi dám manh động ta kêu thật đó"


 


Ai ngờ tên này trông có vẻ khờ khờ, lại không dễ bị dắt mũi, bị chọc phá nãy giờ mà vẫn chưa quên chính sự.


 


Ứng Vô Quyết cau mày: "Mật Tông ta không có ác ý."


 


"Xin lỗi nha." Dư Thanh Đường tranh nói trước, "Ta chí hướng nhỏ bé, rất thích môn phái nho nhỏ Biệt Hạc Môn, sư phụ nhặt tôi về dưỡng lớn như con ruột, tôi hứa sẽ phụng dưỡng ông ấy lúc về già, chẳng có hứng thú đi mật tông tu luyện gì hết."


 


Ứng Vô Quyết trầm mặc.


 


Thiên Tâm sư tỷ thì như chẳng bất ngờ gì: "Ngươi cũng nghe rồi, nên thôi đi."


 


"Chuyển phái phải hai bên đồng ý. Hắn không đồng ý, ngươi có lệnh gì cũng dẫn không nổi."


 



Ứng Vô Quyết khẽ nhắm mắt: "Nhưng môn phái có lệnh, hắn có dị thể..."


 


Dư Thanh Đường lẩm bẩm: "Cũng đâu dị đến mức đó."


 


Cùng lắm thì là hồn phách ngoại vực, so với mấy người gắn xương gắn tim linh bảo, có vẻ cũng không quá dị biệt mà?


 


"Sao lại không" Ứng Vô Quyết rốt cuộc có phản ứng, bước lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ngươi là trời sinh Chí Tôn, mai sau khi thiên mệnh nghiêng đổ, ngươi phải đứng lên vì thiên hạ, chống lại tai kiếp"


 


"Nhưng nếu ngươi cứ ở cái môn phái sơn dã này, sẽ phí hoài thiên phú. Bây giờ còn trẻ, theo ta về mật tông, gọt giũa lại từ đầu, vẫn còn kịp"


 


Nói xong một câu, cả sảnh im phăng phắc, kim rơi cũng nghe thấy tiếng.


 


Dư Thanh Đường là người phản ứng đầu tiên, vẻ mặt khiếp đảm, chỉ vào chính mình: "Hả? Tôi là trời sinh Chí Tôn? Không phải..."


 


Cậu suýt nữa thì lỡ miệng khai luôn Diệp Thần Diễm, nhưng kịp thời nuốt lại, nghiêm túc phản bác: "Ngươi chắc chắn nhận nhầm người rồi đó."


 


"Cứ hỏi mấy người khác mà xem, nực cười lắm đúng không?!"


 


"Đúng vậy đó" Tiếu Hồ Điệp véo hai má Dư Thanh Đường, véo đến mức cậu méo mặt, môi chu ra như cá vàng, "Ngươi nhìn cái bản mặt ngốc nghếch này của hắn ta đi, có chỗ nào giống trời sinh Chí Tôn hả?"


 


Dư Thanh Đường giằng lại mặt mũi từ tay nàng: "Nói chuyện cho tử tế coi"


 


Xích Diễm Thiên trừng mắt nhìn Dư Thanh Đường, hai lông mày một bên nhướn một bên chau, trông rõ là đang rối rắm lắm: "Nghe đồn Mật Tông các ngươi có thể xem thiên mệnh nhưng ngó cái mặt này của hắn ta..."


 


Hắn quay sang nhìn Ứng Vô Quyết, "Ngươi học xem mệnh sai rồi chứ gì?"


 


Ứng Vô Quyết dường như cũng hết cách với sự mắt mù của mọi người, chỉ lắc đầu nhẹ: "Không thể nhìn người qua bề ngoài."


 


"Tiền bối bản môn muốn đưa hắn ta về Mật Tông, cũng vì thấy hắn ta có thiên tư mà không biết phấn đấu, cần rèn giũa."


 


Dư Thanh Đường lập tức cảnh giác: "Rèn kiểu gì cơ?"


 


"Ngọc không mài chẳng thành đồ." Ứng Vô Quyết ngước mắt nhìn cậu, "Khổ tu, tĩnh tâm, đoạn niệm, cấm dục."


 


Dư Thanh Đường hít một hơi khí lạnh: "Cái này mà ngươi bảo là rèn giũa? Ngươi gọi thế khác đi cũng vẫn là tra tấn!"


 


Cậu vội vàng đẩy xe lăn chở sư tỷ Thiên Tâm quay đầu chạy: "Ta nói thật là ta rất thích Biệt Hạc Môn, dù không thích cũng không thể đến chỗ ngươi chịu khổ được đâu"


 


Cậu đẩy xe chạy như bay, Ứng Vô Quyết cũng thong thả đi theo sau.


 


Dư Thanh Đường đau đầu không thôi: "Ngươi đừng theo ta nữa mà"


 


Ứng Vô Quyết vẫn không lay chuyển, tiếp tục khuyên nhủ: "Nay ngươi ham chơi, nhưng thiên hạ sắp loạn, tai họa sắp giáng xuống, về sau khi thấy thân nhân bằng hữu lần lượt chết trước mắt, lúc đó ngươi sẽ hối hận vì hôm nay đã không"



 


"Xì xì xì" Dư Thanh Đường lập tức lắc đầu quầy quậy, "Mồm quạ à?"


 


"Ê" Tiếu Hồ Điệp nghe không nổi nữa, "Ngươi còn rủa người ta hả?! Nếu thiên hạ sắp loạn thì tự ngươi tu cho giỏi đi, đừng cứ trông mong người khác"


 


Ứng Vô Quyết trầm mặc một thoáng, vẻ mặt chợt thoáng vẻ ngẩn ngơ, rồi bình tĩnh nói: "Ta không xứng."


 


Hắn ngẩng đầu, "Ta không có thiên phú."


 


"Năm xưa ta sắp chết rét bên vệ đường, là dập đầu dưới chân một vị tiên sư mới được đưa về Mật Tông. Nếu không, với phàm thể như ta, vốn không xứng bước vào Mật Tông..."


 


Dư Thanh Đường há hốc miệng: "..."


 


Tỉnh lại đi huynh đệ, ngươi bị CPU hóa rồi đó.


 


Thiên Tâm sư tỷ ngắt lời họ: "Tới rồi."


 


Dư Thanh Đường suýt chút nữa là lao thẳng vào Mê Tiên Lâm, vừa thấy Ứng Vô Quyết vẫn muốn theo sau, vội phanh gấp quay đầu cảnh cáo: "Ta khuyên ngươi đừng theo nữa. Trong này có một con hung thú tuyệt thế đó, ngươi mà còn theo là bị đập cho đấy."


 


Ứng Vô Quyết ánh mắt kiên định, không hề chùn bước: "Dù chết cũng không hối."


 


Dư Thanh Đường thở dài: "Ta đã cảnh báo rồi đấy nha."


 


Nói xong cậu lập tức cắm đầu chạy vào Mê Tiên Lâm, định đánh nhanh rút gọn tạo khoảng cách, ai ngờ tên kia phản ứng như chớp, vẫn dính theo được.


 


Bên trong Mê Tiên Lâm, Diệp Thần Diễm đang ngồi xổm bên suối nướng cá.


 


Nghe thấy động, hắn ngoảnh lại cười: "Hôm nay ta..."


 


Nhưng vừa thấy rõ người đi cùng, ánh mắt hắn lập tức trở nên khó chịu, cau mày hỏi: "Lại kết bạn mới từ đâu thế?"


 


"Không phải bạn" Dư Thanh Đường vội giải thích, "Đây là người của Mật Tông, hắn tự đu theo ta đó"


 


Diệp Thần Diễm thuận tay cắm xiên cá xuống đất, vỗ vỗ tay đứng dậy, cười nhạt: "Chó của Mật Tông mà cũng đuổi tới tận đây rồi à?"


 


Ứng Vô Quyết ban đầu còn đang quan sát Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm, dường như đã nhìn ra điều gì đó, nhưng nghe tới câu đó thì sắc mặt trầm xuống, giọng có phần giận dữ: "Xin các hạ, hãy tôn trọng Mật Tông một chút."


 


Diệp Thần Diễm đã tiến đến sát hắn, đồ đằng Cổ Điêu Hư Không sau lưng sáng lên, giơ tay hoá quyền thành trảo: "Tôn trọng? Vậy để ngươi học lại cách tôn trọng từ mấy lão già Mật Tông của các ngươi trước đã"


 


.....................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường đứng sau Tam Hỏa múa tay phụ họa:
Sức mạnh của gấu
Tốc độ của báo
Đôi mắt của đại bàng
Đôi tai của sói


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 84: Trời sinh chí tôn
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...