Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 80: Khóa Linh Hoàn
226@-
Chúc Cửu Âm chỉ tay ra sau núi: "Sơn động."
"Nó sợ đập nát nhà, ngươi đêm nay không tiện ngủ, nên tự tìm cái động."
Dư Thanh Đường: "..."
Nghĩ cũng chu toàn ghê.
Chúc Cửu Âm cuối cùng cũng thu cần câu, đứng dậy, xách cổ Dư Thanh Đường: "Đi thôi."
Hắn ngoảnh đầu nhìn mấy người phía sau: "Các ngươi cũng theo? Không giúp được gì đâu."
"Không giúp được thì lo tí cũng được mà." Tiếu Thư Sinh cau mày, vẻ chính khí đầy mình rút bản thảo ra, "Chúng ta cũng đi xem thử"
Thiên Tâm hơi liếc mắt nhìn sang, Tiếu Thư Sinh lập tức cúi đầu nhận tội: "Cũng đúng là tò mò thật."
Chúc Cửu Âm cũng không đuổi, cứ thế dắt bọn họ nghênh ngang đi tới trước cửa động, chỉ vào tảng đá to chắn lối: "Hồi nãy còn chưa có tảng đá này, chắc nó tự khiêng tới đấy."
"Cần khiêng ra không?" Xích Diễm Thiên xắn tay áo, "Để ta"
Chúc Cửu Âm phất tay, "Ầm" một tiếng, tảng đá nát vụn, hắn vẫn đứng yên bất động: "Không cần."
Động đá rung lên ầm một cái, như thể bên trong có ai đó đập ra một quyền. Giọng Diệp Thần Diễm nghe có vẻ bực: "Ngươi lại làm gì nữa"
Chúc Cửu Âm không bước vào, chỉ đứng ngoài động đáp: "Hắn đến rồi."
Bên trong lập tức im re.
Dư Thanh Đường hai tay nâng Khoá Linh Hoàn, có hơi căng thẳng bước lên, quay đầu nhìn Chúc Cửu Âm: "Vậy ta vào nha?"
Chúc Cửu Âm gật đầu.
Dư Thanh Đường vừa nhấc chân lên được một bước, lại quay đầu: "Tiền bối không vào nói kỹ cái vòng này à... Á á!"
Chưa dứt lời, bên trong đã có một bàn tay vươn ra, kéo cậu vào thẳng bên trong.
Trước mắt tối sầm.
Không phải ẩn dụ gì cả, thật sự tối đen Diệp Thần Diễm từ phía sau đưa tay che mắt cậu lại.
Người hắn nóng rực, còn hơn cả Dư Thanh Đường vừa từ suối lưu huỳnh chui lên, giờ phút này ôm chặt lấy cậu, như một cái lò sưởi di động, cũng như một loại thú lớn bám người, không rời ra nổi.
Dư Thanh Đường chớp mắt, lông mi quét vào lòng bàn tay hắn, chỉ khiến hắn che càng chặt hơn.
Diệp Thần Diễm áp sát bên tai, giọng khàn khàn thấp thấp: "Đừng động đậy."
Giọng hắn trầm khàn hơn bình thường, không hiểu sao lại khiến người nghe thấy mà hoảng.
Dư Thanh Đường rất biết điều, im thin thít, trong chốc lát chỉ nghe được hơi thở sau lưng. Thấy hắn không có động tác tiếp theo, bèn liều gan, toàn thân bất động, tay nhúc nhích tí xíu nhẹ nhàng chọt chọt hắn, thì thào: "Ngươi không sao chứ?"
Diệp Thần Diễm chôn đầu trong hõm cổ cậu, buồn bực đáp: "Không ổn lắm."
Hắn dò dẫm trong bóng tối, nắm lấy tay Dư Thanh Đường, thấp giọng: "Ta đã bảo họ đừng gọi ngươi tới mà."
Dư Thanh Đường xuýt xoa: "Nghe nói ngươi khuấy đảo cả Thất Thập Nhị bộ tộc Ma tộc à, làm ầm cả hang động luôn, oách thật đó..."
Diệp Thần Diễm im lặng.
"Họ bảo ta đưa cái này cho ngươi." Dư Thanh Đường giơ Khoá Linh Hoàn lên lắc lắc, "Đeo vào là ổn thôi."
Diệp Thần Diễm nắm bừa lấy cái vòng: "Ngươi để đó đi, ta tự làm."
"Ổn không đó?" Dư Thanh Đường nhỏ giọng, "Tuy ta cũng không tự tin vượt mặt Thất Thập Nhị bộ người Ma tộc mà đè được ngươi, nhưng tiền bối Chúc Cửu Âm bảo cái này phải có người phụ trợ, dùng linh lực phong bế huyệt đạo."
"Ta tự phong." Diệp Thần Diễm nói nhỏ, "Ngươi đi ra trước đi."
"Ờ..." Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn hai tay đang ôm mình chặt như bạch tuộc, ngẩng lên vô tội hỏi: "Vậy ngươi có thể buông ra trước không?"
Diệp Thần Diễm ôm càng chặt hơn.
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm nhắm mắt, hít sâu một hơi, đột nhiên buông tay, còn đẩy nhẹ sau lưng cậu: "Thôi, ngươi ra ngoài trước đi, ta tự xử lý được."
Hắn dùng trán tựa vào lưng cậu, giọng thấp thấp: "Ta bây giờ không thể gặp ngươi."
Dư Thanh Đường không đáp ngay. Diệp Thần Diễm hơi ngừng lại, lo mình nói gì khiến người ta hiểu lầm, bèn cúi mắt bổ sung: "Không phải ta không muốn gặp, mà là ta hiện tại..."
Dư Thanh Đường quay ngoắt đầu lại: "Vậy thế này"
Diệp Thần Diễm khựng lại, ánh mắt rơi lên khuôn mặt được phủ một lớp lụa mỏng của cậu, nhất thời nghẹn họng.
Cậu hình như còn thấy mình rất thông minh, lắc lắc đầu: "Che thế này là không thấy mặt ta rồi. Ngươi cứ coi như ta là người qua đường tốt bụng đi ngang"
Diệp Thần Diễm nhắm mắt lại, không nói nên lời.
"Hử?" Dư Thanh Đường bất chợt áp sát, "Trên mặt ngươi là..."
Diệp Thần Diễm theo phản xạ nghiêng đầu, giơ tay che mặt: "Ta bảo ngươi đừng nhìn mà..."
Dư Thanh Đường duỗi tay chọt má hắn nửa mặt hắn lúc này phủ kín ma văn hỗn loạn, chắc vì ép chế quá mức, ngược lại khiến ma văn trở nên dữ tợn, nhìn có phần tà dị.
"Sao mới không gặp một ngày, đã chơi trội thế này, xăm luôn cái hình ngầu ghê." Dư Thanh Đường véo nhẹ mặt hắn, "Ngươi sợ doạ ta à?"
Diệp Thần Diễm cụp mắt, không đáp.
Dư Thanh Đường nhịn không nổi bật cười. Diệp Thần Diễm bực mình ép cậu vào vách đá: "Không được cười."
"Được được được, không cười ngươi." Dư Thanh Đường giơ tay đầu hàng, chỉ vào Khoá Linh Hoàn hắn tiện tay để bên, "Vậy ngươi ngoan chút, đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi đeo."
Diệp Thần Diễm mím môi, cuối cùng cũng đưa vòng cho cậu.
"Ôi." Dư Thanh Đường tiếc nuối thở dài, "Ai mà ngờ thiên phú cao quá, tu luyện nhanh quá cũng khổ thân."
Cậu cẩn thận truyền linh lực vào, chuẩn bị tinh thần bị phản phệ.
Lúc này trong kinh mạch Diệp Thần Diễm, linh lực va chạm rối ren, không hề yên tĩnh, nhưng có lẽ vì hắn cố ý áp chế, miễn cưỡng nhường ra một lối.
Dư Thanh Đường từng thấy linh lực hắn bá đạo thế nào, nhưng giờ đây, ác thú hung hãn đã cụp tai rụt móng, ngoan ngoãn để cậu phong bế huyệt đạo.
Cậu ngẩng đầu nhìn, Diệp Thần Diễm cũng đang nhìn cậu, mắt không chớp lấy một lần. Trong hang động lờ mờ ánh sáng, đôi mắt kia sáng đến kinh người.
"Xong chưa?" Hắn khàn giọng hỏi.
"A, ồ" Dư Thanh Đường mới sực tỉnh, cuống quýt gật đầu, nghiêm chỉnh ngồi dậy, hai tay nâng Khoá Linh Hoàn, vẻ mặt trịnh trọng: "Chỉ còn cái này nữa thôi"
"Yên tâm, không ảnh hưởng gì thân thể đâu, chỉ tạm thời áp tu vi ngươi xuống Nguyên Anh sơ kỳ. Đợi ngươi kế thừa xong Thất Thập Nhị đồ đằng, tháo ra là một bước lên trời giống như vì rèn thể chất mà cố nén Kim Đan vậy, đạo lý tương tự"
Cậu lẩm bẩm một tràng, cũng không rõ là để an ủi mình hay để an ủi người khác.
Diệp Thần Diễm chỉ chăm chăm nhìn vào mắt cậu, dù có một lớp lụa che, ánh nhìn ấy vẫn khiến người ta khó tránh né.
Hắn nhẹ gật đầu, đáp: "Được."
Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng trước mặt cậu, Dư Thanh Đường nuốt nước bọt, cúi người xuống, cẩn thận từng chút một đeo vòng khóa linh vào cổ hắn bước này rõ ràng chẳng có gì khó, vậy mà tay cậu lại cứ run lên lẩy bẩy.
Làm một người hiện đại, đối diện với thứ tuy giờ phút này thì dùng đúng chỗ đấy, nhưng trong một vài thời điểm không nghiêm túc thì... cũng rất dễ liên tưởng đến công dụng không nghiêm túc, Dư Thanh Đường thật sự nhịn không được trong lòng tự khinh bỉ mình không được nghĩ linh tinh.
"cùm cụp" một tiếng, vòng linh khớp chặt lại, Dư Thanh Đường lúng túng giúp hắn chỉnh lại cổ áo, thử kéo kéo xem có che được không rồi mới lên tiếng: "Xong r..."
Chữ "rồi" còn chưa kịp thốt ra, cậu đã bị hắn đẩy ép vào vách đá, qua tấm lụa mỏng, nhận một nụ hôn mang theo chút cưỡng ép.
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm áp trán lên cậu, ngón tay lướt qua môi qua lớp lụa, khàn giọng nói: "Ngươi nói, đeo cái này vào, thì có thể giả làm người khác."
"Vậy thì... làm vậy có tính là hôn không?"
Dư Thanh Đường tròn mắt: "Cái gì?"
Qua lớp lụa mỏng mà hôn, rõ ràng không có da chạm da, nhưng lại khiến người ta càng thêm khó chịu bứt rứt. Dư Thanh Đường đỏ bừng cả mặt, hoảng hốt túm lấy cổ áo hắn, thì thào phản đối: "Không... không tính thế được"
"Không tính." Diệp Thần Diễm mắt sáng rỡ, giữ chặt cậu không cho chạy, "Không tính là hôn, cũng không tính là phá giới."
"Chỉ là... đụng nhẹ một chút."
Hắn lại áp sát thêm, khiến Dư Thanh Đường bị ép sát vào vách đá, không còn đường lui: "Vậy... đụng thêm vài cái nữa thì sao?"
Dư Thanh Đường cuống cuồng vung tay, vô tình chạm phải vòng khóa linh trên cổ hắn, mặt đỏ như gấc, cầm vòng tròn quát khẽ: "Không... không được động đậy"
Diệp Thần Diễm hơi khựng lại, sau đó cầm tay cậu, đan mười ngón vào nhau, dáng vẻ ủy khuất cúi xuống nhìn: "Ta bị thương rồi..."
"Ngươi cũng không..."
"Hừ." Dư Thanh Đường mặt đỏ rần, nhắm mắt lại, tự nhủ không được bị dụ, cậu kéo vòng khóa linh giật hắn một cái, giận dữ nói: "Có người rõ ràng bị thương, mà cái miệng vẫn còn đi hôn người ta, thật là đáng sợ"
Diệp Thần Diễm dựa cả người lên cậu, bật cười không nén nổi.
"Hừ" Dư Thanh Đường liếc hắn, giật tấm lụa xuống khỏi mặt, tuy mặt vẫn đỏ nhưng khí thế không thua ai, cậu hỏi: "Đâu, bị thương ở đâu?"
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu: "Ở đây."
Trên má hắn có một vết xước dài, chắc là bị vật sắc cắt trúng, giờ đã gần lành.
"Trời ơi... thương nặng quá nha" Dư Thanh Đường khoa trương kêu lên, hai tay ôm lấy mặt hắn, "Phải tìm đại phu xem ngay đi, không thì lành mất đấy"
Diệp Thần Diễm không nhịn được, cười đến run rẩy cả người, dựa vào đùi cậu mà cười nghiêng ngả.
Dư Thanh Đường nhướng mày, chọt má hắn: "Cười cái gì đó?"
Theo tâm tình dịu lại, ma văn trên mặt hắn cũng dần nhạt đi.
"Ta cười ta." Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu: "Trước kia dù có gân đứt xương gãy, ta cũng có thể tự mình nắn lại."
Hắn ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Giờ thì chỉ cần bị xước tí thôi, cũng phải mang về cho ngươi xem. Nếu để ông già kia biết, chắc ông ấy cười chết mất."
Hắn thở dài nhìn cậu, tay chĩa nhẹ về phía cậu: "Tiếc là, có người lòng dạ sắt đá, không những không thương ta mà còn trêu ta."
"Ngươi tự biết thì tốt." Dư Thanh Đường không khách sáo chỉ lại, lầm bầm, "Biết kêu đau cũng đâu có gì xấu."
Cậu cúi xuống nhìn hắn: "Ngoài mặt, còn chỗ nào bị thương thật không đấy?"
Diệp Thần Diễm ánh mắt hơi lóe, nghiêm túc suy nghĩ: "Ta đang nghĩ xem còn chỗ nào có thể kiếm thêm vết thương."
Dư Thanh Đường: "......"
Diệp Thần Diễm bật cười, khép mắt lại, mệt mỏi nói: "Chỉ là hơi mệt."
"Vậy thì nghỉ chút đi." Dư Thanh Đường hào phóng cho hắn nằm lên đùi, "Dù sao cũng không gấp mà, cái kỳ khảo nghiệm kia, không phải còn ba ngày chuẩn bị sao?"
Diệp Thần Diễm cúi mắt: "Ta còn tưởng ngươi sẽ khuyên ta."
Dư Thanh Đường nghiêng đầu: "Khuyên cái gì?"
"Phiền phức quá thì bỏ đi ấy." Diệp Thần Diễm thu ánh mắt lại, "Khổ thế để làm gì, cái đồ đằng kia bỏ luôn không cần nữa, kiểu như thế."
Dư Thanh Đường gật đầu ra chiều thấu hiểu: "Rất giống lời ta sẽ nói."
Diệp Thần Diễm ngẩng mắt: "Nhưng ta..."
"Nhưng ngươi là ngươi, ta là ta." Dư Thanh Đường tựa lưng ra sau, "Ta vốn thuận theo tâm ý, chưa từng ép bản thân, nhưng ta biết ngươi khác ta."
Cậu khẽ nói: "Không cần giống ta đâu mà."
"Thiên hạ người nào cũng khác, đạo cũng khác."
Cậu nhắm mắt, lắc lư đầu: "Ta không nghe cái gì đạo bất đồng, bất tương vi mưu đâu nhé, ta là kiểu dù không cùng đạo, vẫn vai kề vai đi đường vòng cũng thông"
(đạo bất đồng khó lòng hợp tác)
Diệp Thần Diễm hơi nhếch miệng cười: "Vậy ta muốn lên chín tầng trời, làm thiên hạ chí tôn."
Dư Thanh Đường vỗ tay: "Chí khí rất tốt."
Diệp Thần Diễm nhìn thẳng mắt cậu: "Ta muốn những bí mật không thể nói bị vạch trần giữa thiên hạ, muốn phân rõ đúng sai."
Dư Thanh Đường gật gù: "Tinh thần rất tốt"
Diệp Thần Diễm ghé sát: "Ta còn muốn ngươi."
......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dư gật đầu theo quán tính, kết quả bị ba ngọn lửa bế về nhà... toàn văn hoàn (bushi).
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chúc Cửu Âm chỉ tay ra sau núi: "Sơn động."
"Nó sợ đập nát nhà, ngươi đêm nay không tiện ngủ, nên tự tìm cái động."
Dư Thanh Đường: "..."
Nghĩ cũng chu toàn ghê.
Chúc Cửu Âm cuối cùng cũng thu cần câu, đứng dậy, xách cổ Dư Thanh Đường: "Đi thôi."
Hắn ngoảnh đầu nhìn mấy người phía sau: "Các ngươi cũng theo? Không giúp được gì đâu."
"Không giúp được thì lo tí cũng được mà." Tiếu Thư Sinh cau mày, vẻ chính khí đầy mình rút bản thảo ra, "Chúng ta cũng đi xem thử"
Thiên Tâm hơi liếc mắt nhìn sang, Tiếu Thư Sinh lập tức cúi đầu nhận tội: "Cũng đúng là tò mò thật."
Chúc Cửu Âm cũng không đuổi, cứ thế dắt bọn họ nghênh ngang đi tới trước cửa động, chỉ vào tảng đá to chắn lối: "Hồi nãy còn chưa có tảng đá này, chắc nó tự khiêng tới đấy."
"Cần khiêng ra không?" Xích Diễm Thiên xắn tay áo, "Để ta"
Chúc Cửu Âm phất tay, "Ầm" một tiếng, tảng đá nát vụn, hắn vẫn đứng yên bất động: "Không cần."
Động đá rung lên ầm một cái, như thể bên trong có ai đó đập ra một quyền. Giọng Diệp Thần Diễm nghe có vẻ bực: "Ngươi lại làm gì nữa"
Chúc Cửu Âm không bước vào, chỉ đứng ngoài động đáp: "Hắn đến rồi."
Bên trong lập tức im re.
Dư Thanh Đường hai tay nâng Khoá Linh Hoàn, có hơi căng thẳng bước lên, quay đầu nhìn Chúc Cửu Âm: "Vậy ta vào nha?"
Chúc Cửu Âm gật đầu.
Dư Thanh Đường vừa nhấc chân lên được một bước, lại quay đầu: "Tiền bối không vào nói kỹ cái vòng này à... Á á!"
Chưa dứt lời, bên trong đã có một bàn tay vươn ra, kéo cậu vào thẳng bên trong.
Trước mắt tối sầm.
Không phải ẩn dụ gì cả, thật sự tối đen Diệp Thần Diễm từ phía sau đưa tay che mắt cậu lại.
Người hắn nóng rực, còn hơn cả Dư Thanh Đường vừa từ suối lưu huỳnh chui lên, giờ phút này ôm chặt lấy cậu, như một cái lò sưởi di động, cũng như một loại thú lớn bám người, không rời ra nổi.
Dư Thanh Đường chớp mắt, lông mi quét vào lòng bàn tay hắn, chỉ khiến hắn che càng chặt hơn.
Diệp Thần Diễm áp sát bên tai, giọng khàn khàn thấp thấp: "Đừng động đậy."
Giọng hắn trầm khàn hơn bình thường, không hiểu sao lại khiến người nghe thấy mà hoảng.
Dư Thanh Đường rất biết điều, im thin thít, trong chốc lát chỉ nghe được hơi thở sau lưng. Thấy hắn không có động tác tiếp theo, bèn liều gan, toàn thân bất động, tay nhúc nhích tí xíu nhẹ nhàng chọt chọt hắn, thì thào: "Ngươi không sao chứ?"
Diệp Thần Diễm chôn đầu trong hõm cổ cậu, buồn bực đáp: "Không ổn lắm."
Hắn dò dẫm trong bóng tối, nắm lấy tay Dư Thanh Đường, thấp giọng: "Ta đã bảo họ đừng gọi ngươi tới mà."
Dư Thanh Đường xuýt xoa: "Nghe nói ngươi khuấy đảo cả Thất Thập Nhị bộ tộc Ma tộc à, làm ầm cả hang động luôn, oách thật đó..."
Diệp Thần Diễm im lặng.
"Họ bảo ta đưa cái này cho ngươi." Dư Thanh Đường giơ Khoá Linh Hoàn lên lắc lắc, "Đeo vào là ổn thôi."
Diệp Thần Diễm nắm bừa lấy cái vòng: "Ngươi để đó đi, ta tự làm."
"Ổn không đó?" Dư Thanh Đường nhỏ giọng, "Tuy ta cũng không tự tin vượt mặt Thất Thập Nhị bộ người Ma tộc mà đè được ngươi, nhưng tiền bối Chúc Cửu Âm bảo cái này phải có người phụ trợ, dùng linh lực phong bế huyệt đạo."
"Ta tự phong." Diệp Thần Diễm nói nhỏ, "Ngươi đi ra trước đi."
"Ờ..." Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn hai tay đang ôm mình chặt như bạch tuộc, ngẩng lên vô tội hỏi: "Vậy ngươi có thể buông ra trước không?"
Diệp Thần Diễm ôm càng chặt hơn.
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm nhắm mắt, hít sâu một hơi, đột nhiên buông tay, còn đẩy nhẹ sau lưng cậu: "Thôi, ngươi ra ngoài trước đi, ta tự xử lý được."
Hắn dùng trán tựa vào lưng cậu, giọng thấp thấp: "Ta bây giờ không thể gặp ngươi."
Dư Thanh Đường không đáp ngay. Diệp Thần Diễm hơi ngừng lại, lo mình nói gì khiến người ta hiểu lầm, bèn cúi mắt bổ sung: "Không phải ta không muốn gặp, mà là ta hiện tại..."
Dư Thanh Đường quay ngoắt đầu lại: "Vậy thế này"
Diệp Thần Diễm khựng lại, ánh mắt rơi lên khuôn mặt được phủ một lớp lụa mỏng của cậu, nhất thời nghẹn họng.
Cậu hình như còn thấy mình rất thông minh, lắc lắc đầu: "Che thế này là không thấy mặt ta rồi. Ngươi cứ coi như ta là người qua đường tốt bụng đi ngang"
Diệp Thần Diễm nhắm mắt lại, không nói nên lời.
"Hử?" Dư Thanh Đường bất chợt áp sát, "Trên mặt ngươi là..."
Diệp Thần Diễm theo phản xạ nghiêng đầu, giơ tay che mặt: "Ta bảo ngươi đừng nhìn mà..."
Dư Thanh Đường duỗi tay chọt má hắn nửa mặt hắn lúc này phủ kín ma văn hỗn loạn, chắc vì ép chế quá mức, ngược lại khiến ma văn trở nên dữ tợn, nhìn có phần tà dị.
"Sao mới không gặp một ngày, đã chơi trội thế này, xăm luôn cái hình ngầu ghê." Dư Thanh Đường véo nhẹ mặt hắn, "Ngươi sợ doạ ta à?"
Diệp Thần Diễm cụp mắt, không đáp.
Dư Thanh Đường nhịn không nổi bật cười. Diệp Thần Diễm bực mình ép cậu vào vách đá: "Không được cười."
"Được được được, không cười ngươi." Dư Thanh Đường giơ tay đầu hàng, chỉ vào Khoá Linh Hoàn hắn tiện tay để bên, "Vậy ngươi ngoan chút, đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi đeo."
Diệp Thần Diễm mím môi, cuối cùng cũng đưa vòng cho cậu.
"Ôi." Dư Thanh Đường tiếc nuối thở dài, "Ai mà ngờ thiên phú cao quá, tu luyện nhanh quá cũng khổ thân."
Cậu cẩn thận truyền linh lực vào, chuẩn bị tinh thần bị phản phệ.
Lúc này trong kinh mạch Diệp Thần Diễm, linh lực va chạm rối ren, không hề yên tĩnh, nhưng có lẽ vì hắn cố ý áp chế, miễn cưỡng nhường ra một lối.
Dư Thanh Đường từng thấy linh lực hắn bá đạo thế nào, nhưng giờ đây, ác thú hung hãn đã cụp tai rụt móng, ngoan ngoãn để cậu phong bế huyệt đạo.
Cậu ngẩng đầu nhìn, Diệp Thần Diễm cũng đang nhìn cậu, mắt không chớp lấy một lần. Trong hang động lờ mờ ánh sáng, đôi mắt kia sáng đến kinh người.
"Xong chưa?" Hắn khàn giọng hỏi.
"A, ồ" Dư Thanh Đường mới sực tỉnh, cuống quýt gật đầu, nghiêm chỉnh ngồi dậy, hai tay nâng Khoá Linh Hoàn, vẻ mặt trịnh trọng: "Chỉ còn cái này nữa thôi"
"Yên tâm, không ảnh hưởng gì thân thể đâu, chỉ tạm thời áp tu vi ngươi xuống Nguyên Anh sơ kỳ. Đợi ngươi kế thừa xong Thất Thập Nhị đồ đằng, tháo ra là một bước lên trời giống như vì rèn thể chất mà cố nén Kim Đan vậy, đạo lý tương tự"
Cậu lẩm bẩm một tràng, cũng không rõ là để an ủi mình hay để an ủi người khác.
Diệp Thần Diễm chỉ chăm chăm nhìn vào mắt cậu, dù có một lớp lụa che, ánh nhìn ấy vẫn khiến người ta khó tránh né.
Hắn nhẹ gật đầu, đáp: "Được."
Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng trước mặt cậu, Dư Thanh Đường nuốt nước bọt, cúi người xuống, cẩn thận từng chút một đeo vòng khóa linh vào cổ hắn bước này rõ ràng chẳng có gì khó, vậy mà tay cậu lại cứ run lên lẩy bẩy.
Làm một người hiện đại, đối diện với thứ tuy giờ phút này thì dùng đúng chỗ đấy, nhưng trong một vài thời điểm không nghiêm túc thì... cũng rất dễ liên tưởng đến công dụng không nghiêm túc, Dư Thanh Đường thật sự nhịn không được trong lòng tự khinh bỉ mình không được nghĩ linh tinh.
"cùm cụp" một tiếng, vòng linh khớp chặt lại, Dư Thanh Đường lúng túng giúp hắn chỉnh lại cổ áo, thử kéo kéo xem có che được không rồi mới lên tiếng: "Xong r..."
Chữ "rồi" còn chưa kịp thốt ra, cậu đã bị hắn đẩy ép vào vách đá, qua tấm lụa mỏng, nhận một nụ hôn mang theo chút cưỡng ép.
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm áp trán lên cậu, ngón tay lướt qua môi qua lớp lụa, khàn giọng nói: "Ngươi nói, đeo cái này vào, thì có thể giả làm người khác."
"Vậy thì... làm vậy có tính là hôn không?"
Dư Thanh Đường tròn mắt: "Cái gì?"
Qua lớp lụa mỏng mà hôn, rõ ràng không có da chạm da, nhưng lại khiến người ta càng thêm khó chịu bứt rứt. Dư Thanh Đường đỏ bừng cả mặt, hoảng hốt túm lấy cổ áo hắn, thì thào phản đối: "Không... không tính thế được"
"Không tính." Diệp Thần Diễm mắt sáng rỡ, giữ chặt cậu không cho chạy, "Không tính là hôn, cũng không tính là phá giới."
"Chỉ là... đụng nhẹ một chút."
Hắn lại áp sát thêm, khiến Dư Thanh Đường bị ép sát vào vách đá, không còn đường lui: "Vậy... đụng thêm vài cái nữa thì sao?"
Dư Thanh Đường cuống cuồng vung tay, vô tình chạm phải vòng khóa linh trên cổ hắn, mặt đỏ như gấc, cầm vòng tròn quát khẽ: "Không... không được động đậy"
Diệp Thần Diễm hơi khựng lại, sau đó cầm tay cậu, đan mười ngón vào nhau, dáng vẻ ủy khuất cúi xuống nhìn: "Ta bị thương rồi..."
"Ngươi cũng không..."
"Hừ." Dư Thanh Đường mặt đỏ rần, nhắm mắt lại, tự nhủ không được bị dụ, cậu kéo vòng khóa linh giật hắn một cái, giận dữ nói: "Có người rõ ràng bị thương, mà cái miệng vẫn còn đi hôn người ta, thật là đáng sợ"
Diệp Thần Diễm dựa cả người lên cậu, bật cười không nén nổi.
"Hừ" Dư Thanh Đường liếc hắn, giật tấm lụa xuống khỏi mặt, tuy mặt vẫn đỏ nhưng khí thế không thua ai, cậu hỏi: "Đâu, bị thương ở đâu?"
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu: "Ở đây."
Trên má hắn có một vết xước dài, chắc là bị vật sắc cắt trúng, giờ đã gần lành.
"Trời ơi... thương nặng quá nha" Dư Thanh Đường khoa trương kêu lên, hai tay ôm lấy mặt hắn, "Phải tìm đại phu xem ngay đi, không thì lành mất đấy"
Diệp Thần Diễm không nhịn được, cười đến run rẩy cả người, dựa vào đùi cậu mà cười nghiêng ngả.
Dư Thanh Đường nhướng mày, chọt má hắn: "Cười cái gì đó?"
Theo tâm tình dịu lại, ma văn trên mặt hắn cũng dần nhạt đi.
"Ta cười ta." Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu: "Trước kia dù có gân đứt xương gãy, ta cũng có thể tự mình nắn lại."
Hắn ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Giờ thì chỉ cần bị xước tí thôi, cũng phải mang về cho ngươi xem. Nếu để ông già kia biết, chắc ông ấy cười chết mất."
Hắn thở dài nhìn cậu, tay chĩa nhẹ về phía cậu: "Tiếc là, có người lòng dạ sắt đá, không những không thương ta mà còn trêu ta."
"Ngươi tự biết thì tốt." Dư Thanh Đường không khách sáo chỉ lại, lầm bầm, "Biết kêu đau cũng đâu có gì xấu."
Cậu cúi xuống nhìn hắn: "Ngoài mặt, còn chỗ nào bị thương thật không đấy?"
Diệp Thần Diễm ánh mắt hơi lóe, nghiêm túc suy nghĩ: "Ta đang nghĩ xem còn chỗ nào có thể kiếm thêm vết thương."
Dư Thanh Đường: "......"
Diệp Thần Diễm bật cười, khép mắt lại, mệt mỏi nói: "Chỉ là hơi mệt."
"Vậy thì nghỉ chút đi." Dư Thanh Đường hào phóng cho hắn nằm lên đùi, "Dù sao cũng không gấp mà, cái kỳ khảo nghiệm kia, không phải còn ba ngày chuẩn bị sao?"
Diệp Thần Diễm cúi mắt: "Ta còn tưởng ngươi sẽ khuyên ta."
Dư Thanh Đường nghiêng đầu: "Khuyên cái gì?"
"Phiền phức quá thì bỏ đi ấy." Diệp Thần Diễm thu ánh mắt lại, "Khổ thế để làm gì, cái đồ đằng kia bỏ luôn không cần nữa, kiểu như thế."
Dư Thanh Đường gật đầu ra chiều thấu hiểu: "Rất giống lời ta sẽ nói."
Diệp Thần Diễm ngẩng mắt: "Nhưng ta..."
"Nhưng ngươi là ngươi, ta là ta." Dư Thanh Đường tựa lưng ra sau, "Ta vốn thuận theo tâm ý, chưa từng ép bản thân, nhưng ta biết ngươi khác ta."
Cậu khẽ nói: "Không cần giống ta đâu mà."
"Thiên hạ người nào cũng khác, đạo cũng khác."
Cậu nhắm mắt, lắc lư đầu: "Ta không nghe cái gì đạo bất đồng, bất tương vi mưu đâu nhé, ta là kiểu dù không cùng đạo, vẫn vai kề vai đi đường vòng cũng thông"
(đạo bất đồng khó lòng hợp tác)
Diệp Thần Diễm hơi nhếch miệng cười: "Vậy ta muốn lên chín tầng trời, làm thiên hạ chí tôn."
Dư Thanh Đường vỗ tay: "Chí khí rất tốt."
Diệp Thần Diễm nhìn thẳng mắt cậu: "Ta muốn những bí mật không thể nói bị vạch trần giữa thiên hạ, muốn phân rõ đúng sai."
Dư Thanh Đường gật gù: "Tinh thần rất tốt"
Diệp Thần Diễm ghé sát: "Ta còn muốn ngươi."
......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dư gật đầu theo quán tính, kết quả bị ba ngọn lửa bế về nhà... toàn văn hoàn (bushi).
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 80: Khóa Linh Hoàn
10.0/10 từ 36 lượt.