Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 76: Suối Lưu Hoàng
242@-
Yết hầu Dư Thanh Đường khẽ động, vô tình cọ qua đầu ngón tay Diệp Thần Diễm, vành tai đỏ lên, đôi mắt vừa tròn vừa sáng.
Cậu mơ hồ đánh hơi được một mùi vị nguy hiểm đang lượn lờ trong không khí.
Cậu hít sâu một hơi, bật ra một tiếng "ha" cố phá tan bầu không khí quỷ dị, tay nắm lấy mặt Diệp Thần Diễm, nghiêm mặt hô: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc"
"Ngươi mau ngồi lại cho ta, để ta đàn khúc thanh tâm trấn áp tà niệm"
"Giờ ngươi đàn không nổi đâu." Diệp Thần Diễm cười không chút thu liễm, chẳng hề bận tâm chuyện Long Hạc Cầm đang âm thầm g*m c*n linh lực mình, chỉ gập tay Dư Thanh Đường còn đặt trên dây đàn, nhẹ nhàng kéo lại: "Ngươi từng nói rồi, cầm tu thuận tâm mà hành."
"Hồi nãy thanh tâm khúc của ngươi không có tác dụng, không chỉ vì cây đàn này không phối hợp..."
Hắn ngẩng mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Mà là vì, tâm ngươi không tĩnh."
"Ngụy, ngụy biện." Dư Thanh Đường vội dời tầm mắt, "Thiên hạ đều nói, tâm tĩnh tự nhiên mát. Ta giờ lạnh gần chết rồi, chắc chắn tâm ta đang tĩnh như mặt hồ, bất động như núi"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, kéo cậu lại gần: "Vậy ta thử nghe xem."
"Không được" Dư Thanh Đường lập tức ôm ngực, lùi ra sau né tránh.
"Là ngươi cố ý khi dễ ta trước." Diệp Thần Diễm nắm lấy ngón tay cậu, khẽ xoa, "Đã bắt nạt xong, thì cũng phải cho chút đền bù chứ."
Dư Thanh Đường thì thào: "Ta mua mớ bánh ngọt cho ngươi rồi, trong đó có cái ngọt lắm, còn muốn gì nữa..."
Cậu duỗi ngón tay chọc hắn: "Không được, được một tấc lại muốn tiến một thước"
Diệp Thần Diễm nắm lấy ngón tay cậu, đưa lên bên môi. Dư Thanh Đường hoảng hồn la lên: "Ngươi lại muốn cắn đấy à á"
Còn chưa thốt hết câu, giọng cậu lập tức im bặt.
Đầu ngón tay bị người ta nhẹ nhàng hôn một cái. Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Không được, được một tấc lại muốn tiến một thước, thì tạm thế thôi."
Dư Thanh Đường trừng lớn mắt, hai má không kìm được đỏ bừng, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Diệp Thần Diễm vươn tay huơ huơ trước mặt cậu, nhắc nhở: "Này?"
Dư Thanh Đường giật mình, bật dậy khỏi giường như bị lửa đốt, chạy một mạch ra khỏi phòng, lúng túng ngồi thiền vận công.
Diệp Thần Diễm ngẩn người, theo bản năng đuổi theo, vừa ra tới cửa liền thấy dưới mông đối phương bùng lên một ngọn nghiệp hỏa, không nhịn được phì cười.
Hắn tựa người bên khung cửa, vừa nhìn vừa trầm ngâm: "Xem ra vẫn coi như chưa phá sắc giới."
Dư Thanh Đường kinh hãi quay đầu lại: "Ngươi còn đắc ý hả?"
Diệp Thần Diễm cười trầm một tiếng, cố ý dọa cậu: "Lửa đang cháy ngược kìa, mau ngồi thiền"
Dư Thanh Đường sợ đến mức lập tức nhắm mắt, nghiêm túc vận hành Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh.
Hôm sau trời vừa sáng, sư tỷ Thiên Tâm đến đón Dư Thanh Đường, từ xa liếc mắt chào Diệp Thần Diễm một cái.
Lần này hắn không trốn trong phòng tránh hiềm, mà đàng hoàng tiễn người đến bên cạnh Thiên Tâm, chắp tay hành lễ: "Hiếm khi bạn bè gặp lại, mấy ngày tới chắc phải phiền sư tỷ thêm vài chuyến."
"Không phiền." Thiên Tâm như có điều suy nghĩ, bỗng nở nụ cười, "Hoặc là, nếu cậu ta muốn chơi ngoài kia vài hôm nữa, cứ cho ở lại thủ tinh các, khỏi cần về mỗi ngày."
Diệp Thần Diễm: "..."
Suýt nữa hắn không giữ nổi nét mặt. Quay sang nhìn Dư Thanh Đường, ánh mắt thâm trầm, như thể muốn khoét lỗ trên mặt người ta.
Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, chột dạ sờ mũi: "Thôi cứ làm phiền sư tỷ thêm vài lần vậy..."
Cậu rón rén trốn ra sau xe lăn của Thiên Tâm, đẩy xe đi, quay đầu vẫy tay với Diệp Thần Diễm: "Ngươi gấp gì chứ, ta nào phải loại người không biết nghĩa khí"
Ra ngoài được một đoạn, Thiên Tâm mới cười hỏi: "Phân thắng bại rồi à? Không gây sự với người ta nữa?"
"Cũng không hẳn." Dư Thanh Đường lẩm bẩm, "Hôm qua vừa thắng được một ván, hôm nay tạm tha cho hắn."
Thiên Tâm mỉm cười từ ái: "Thế định thắng mấy ván?"
"Hả?" Dư Thanh Đường ngẩn người, "Cái này... ta chưa nghĩ tới."
Thiên Tâm cười nhẹ: "Vậy thì thắng thêm vài ván đi."
"Được!" Dư Thanh Đường khí thế rần rần, đáp rất dứt khoát, rồi tò mò hỏi, "Sao lại thế?"
Thiên Tâm lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng điểm trán cậu:
"Bởi vì sau này, có lẽ cậu sẽ bị hắn ăn gọn cả đời. Nhân lúc còn có thể, thắng thêm chút lời đi."
Dư Thanh Đường trừng mắt phản bác: "Không thể nào"
"Ta đường đường là..."
Cậu vốn muốn chứng minh bản thân là người xuyên thư, đã đọc qua vô số tình cảm văn nghệ, không thể thua một kẻ chỉ biết bế quan tu luyện như Diệp Thần Diễm được
Chẳng lẽ trong mảng này hắn cũng là thiên tài à?
Cậu nghĩ một hồi, tìm lý do thích hợp: "Ta ở Biệt Hạc Môn, theo sư tỷ đọc hết thoại bản tình yêu Kim Châu, tường tận hết bát quái tình cảm các đại môn phái, nhất định giỏi hơn hắn"
c** nh* giọng nói cứng: "Huống chi ta với hắn vẫn chưa..."
Thiên Tâm vừa định mở miệng, Dư Thanh Đường đã vội chắp tay cầu xin: "Đừng bóc trần ta, cầu xin sư tỷ"
Thiên Tâm tiếc nuối khép miệng: "Được rồi."
"Hôm nay cậu đi Đại Hoang Sơn tắm suối lưu hoàng với bọn họ?"
Nàng phóng ra một con chim máy màu nâu, trông chẳng khác gì vật sống, vỗ cánh phành phạch đậu lên vai Dư Thanh Đường:
"Chỗ đó thế lực lộn xộn, nếu có chuyện, cứ để nó đến báo cho ta."
Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, thuận miệng hỏi: "Nó có tên không ạ?"
Thiên Tâm hơi khựng lại, có vẻ ngượng ngùng: "Gọi là... Chíp Chíp."
Dư Thanh Đường hiếu kỳ: "Thế có phải còn một con tên Chít Chít không?"
"Khụ, đúng là có thật." Thiên Tâm cười khẽ, "Ở chỗ A Tinh."
"Ta đối với cơ quan thuật cũng có đôi chút tâm đắc, chỉ tiếc mắt không nhìn thấy, cho dù là loại cơ quan điểu đơn giản nhất, cũng chỉ có thể làm ra được hình có công năng mà chẳng ra dáng vẻ."
"A Tinh biết nỗi khổ tâm của ta, liền giúp ta tìm một con chim nhỏ ngoan ngoãn chịu nằm yên trong lòng bàn tay để ta lần mò, nhờ vậy ta mới làm được một con cơ quan điểu ra hồn."
"Con chim nhỏ ấy thực sự rất đáng yêu, cả ngày líu ríu không dứt, ta liền làm luôn hai con, một con gọi là Chíp Chíp, một con gọi là Chít Chít..."
Dư Thanh Đường nâng niu "Chíp Chíp" trong tay, không nhịn được khúc khích cười hai tiếng.
Thiên Tâm khựng lại, khẽ ho một tiếng: "Thất lễ, nói đến cơ quan thuật là ta lại nói nhiều."
"Không làm lỡ việc của ngươi chứ? Họ đang ở ngoài kia, mau đi đi."
Nàng nhắc nhở, "Dù có Tiếu Hồ Điệp dẫn đường, cũng đừng sơ ý."
"Khoái Hoạt Môn không có môn chủ, bảy mươi hai bộ của Ma tộc mạnh ai nấy lo, rồng không đầu đã mấy năm nay. Có người chưa chắc mong có thêm một vị Ma Tôn."
"Chúc Cửu Âm rõ ràng đứng về phía Diệp Thần Diễm, đã có không ít người xem hắn như cái gai trong mắt. Chỉ tiếc là hắn đã tu luyện đến cảnh giới thân hóa đồ đằng, một đường tu thành Tằng Xà, thực lực thâm hậu đến cực điểm, nhưng mà..."
Dư Thanh Đường lập tức hiểu ra: "Không động được vào hắn, thì ra tay với người bên cạnh hắn, ví như vợ con"
Cậu nghiêm túc gật đầu: "Ta hiểu rồi, sẽ cẩn thận."
"Đánh không lại thì kêu cứu, cái đó ta giỏi"
Ngoài Mê Tiên Lâm, Xích Diễm Thiên và Tiêu Thư Sinh một trái một phải đứng hai bên bảo sơn tiểu hòa thượng, lẳng lặng kẹp hắn vào giữa.
Tiểu hòa thượng còn đang vui vẻ ngây thơ chưa biết chuyện gì, đơn giản chỉ vì gặp lại gương mặt quen trong Đại hội Kim Đan mà cảm thấy thân thiết.
"Không ngờ hai vị cũng đến Nam Châu." Bảo Sơn cười ngây ngô, "Càng không ngờ mấy vị thiên kiêu xếp đầu Kim bảng lại nhớ được tên ta."
Xích Diễm Thiên hào sảng mở miệng: "Dĩ nhiên nhớ chứ, cuốn Đào Hoa Bí Văn của ngươi ấy mà"
Bảo Sơn mặt đỏ như gấc: "Không không không phải ta, à mà cũng... cũng có thể tính là ta, nhưng mà..."
Tiêu Thư Sinh "khụ khụ" hai tiếng, lập tức lái chủ đề: "Dư huynh tới rồi?"
Bảo Sơn ngẩn người: "Dư huynh?"
"Ồ." Xích Diễm Thiên chỉ vào người vừa bước ra khỏi Mê Tiên Lâm, "Đó đó, khi xưa ở đại hội Kim Đan giả gái đấy, Dư huynh."
Bảo Sơn đơ ra một lúc, giọng run run: "Dư... Dư cô nương?"
"Không đúng." Xích Diễm Thiên chỉnh lại, "Là Dư huynh đệ."
Dư Thanh Đường phối hợp vỗ ngực cái bộp, nghiêm túc gật đầu: "Ừ, hảo huynh đệ."
Bảo Sơn vẫn chưa tin, lắp bắp hỏi: "Là vị Dư... từng kế thừa Liên Hoa Cảnh của Đạt Ma Viện ấy hả"
Dư Thanh Đường không nói không rằng, khoanh chân ngồi xuống, lộ ra Liên Hoa Cảnh gần đây mới lớn lên không ít.
Thứ này không thể làm giả, Bảo Sơn thân hình lảo đảo, vội quay mặt đi, không biết nên nói gì, theo bản năng lẩm nhẩm hai câu kinh.
Xích Diễm Thiên tròn mắt kinh ngạc: "Hắn phản ứng gì dữ vậy?"
"Xì " Tiêu Thư Sinh khẽ hít một hơi, "Khó nói, khó nói."
"Ồ." Xích Diễm Thiên không truy hỏi, "Vậy đi thôi, Tiếu..."
Tiêu Thư Sinh lập tức bịt miệng hắn lại, cười tủm tỉm: "Đi thôi, hiếm khi gặp nhau, cùng tụ họp một phen. Yên tâm, sẽ gọi phần ăn chay cho ngươi."
Bảo Sơn vẫn còn đang hoảng hốt, mơ mơ màng màng bị họ lôi theo tới Đại Hoang Sơn.
Vừa bước vào địa giới Đại Hoang Sơn, yêu tộc có đặc trưng dã thú lập tức nhiều lên thấy rõ, ánh mắt nhìn bọn họ cũng mang chút địch ý.
Xích Diễm Thiên dẫn đầu, hiên ngang bước tới cửa một quán trọ mà Tiếu Hồ Điệp chỉ định, quả nhiên, có người đã đứng chờ sẵn.
"Là quý khách của bọn ta phải không?" Một tiểu nhị đầu chó vàng chạy vội ra nghênh đón, nhiệt tình vô cùng.
Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt xếp, cười mỉm: "Phải, phía Bắc Đại Hoang Sơn, đến từ phương Bắc của Nam Châu."
Đây là ám hiệu mà họ đã hẹn trước với Tiếu Hồ Điệp.
Bảo Sơn chẳng hay biết gì, hơi lúng túng đánh giá quán trọ kiến trúc yêu tộc không tinh xảo bằng nhân tộc, thiên về phong cách hoang dã, dùng nhiều đá tảng. Nhìn từ ngoài, toà nhà này giống như mấy tảng đá hình thù kỳ quái xếp lại với nhau, chả rõ làm gì.
Biển hiệu treo ngoài chỉ có vài dấu chân thú, không rõ là con gì để lại, nói chung không phải chữ người.
Tiểu nhị đầu chó vàng lè lưỡi, đuôi ngoáy tít: "Ồ, quả là quý khách, mời vào, phòng đã chuẩn bị xong, mỗi người một gian."
Nó xoay người, lôi ra một chùm chìa khoá, vừa cầm vừa lầm bầm: "Cho mấy đứa không có lông, không có lông...", còn giả vờ lén lút liếc trộm đầu bọn họ, mà thực ra rõ rành rành.
Dư Thanh Đường: "......"
Cậu dở khóc dở cười che mặt, chỉ vào Bảo Sơn nhắc: "Cái này nè, cái này"
"Ồ ồ" Tiểu nhị đuôi ngoáy còn nhanh hơn, vội cảm ơn lia lịa: "Đa tạ đa tạ"
Chia xong chìa khoá, nó dẫn đường: "Ta dẫn các vị tới phòng"
Xích Diễm Thiên đảo mắt nhìn quanh: "Hỏa linh khí khá dồi dào, chắc cũng tạm được."
"Dĩ nhiên rồi" Tiểu nhị tỏ ra đắc ý, "Chủ quán bọn ta tính tình dễ chịu, lại thích gần người. Nhiều yêu tộc không vừa mắt, tới gây chuyện nhưng đều bị chủ quán đánh bại, không ai dám can thiệp"
"Các vị sau này thường xuyên ghé chơi nhé, à đúng rồi, chủ quán ta còn thích đan dược nữa, ai có đan dược kỳ lạ mang đến, ông ấy chi tiền lớn mua, còn tặng thêm vé tắm suối lưu huỳnh miễn phí"
Con chó nhỏ này nhiệt tình quá mức, Dư Thanh Đường đi phía sau bị cái đuôi nó quạt gió vào mặt suốt đường.
Cuối cùng cũng tới cửa phòng, Bảo Sơn luống cuống: "Chư vị, đây là..."
"Tắm tiên" Xích Diễm Thiên vỗ vai hắn, "Vừa tắm vừa trò chuyện"
"Ta... chuyện là..." Bảo Sơn rụt cổ, sờ sờ người, "Ta mang ít linh thạch lắm..."
Dư Thanh Đường cảm động suýt rơi nước mắt ra ngoài bấy lâu, cuối cùng gặp được một người lo lắng linh thạch không đủ, thân thiết xiết bao.
"Yên tâm, ta mời" Xích Diễm Thiên vỗ ngực, "Ngươi là người của ta, đừng ngại"
Tiểu hòa thượng còn do dự, đã bị Xích Diễm Thiên đẩy tới trước cửa phòng.
Y xoay người bước vào gian của mình, phóng khoáng cởi áo ngoài, để lộ nửa thân trên rắn rỏi.
Tiêu Thư Sinh còn tử tế đóng cửa giùm: "Xích huynh, nhớ chú ý chút đấy"
Bảo Sơn len lén nhìn hai người, mới lấy chìa mở cửa. Trong phòng sương mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh. "Ào" một tiếng, có người trong thùng tắm nhảy vọt ra, túm lấy hắn kéo vào trong
Dư Thanh Đường: "..."
Tiêu Thư Sinh: "..."
"Á" Bảo Sơn hét thảm, mặt đỏ bừng, lăn lộn bò ra ngoài, "Bên trong... bên trong..."
"Rầm" Xích Diễm Thiên vọt ra khỏi phòng, quấn đại một tấm vải quanh hông, định chạy qua xem: "Sao thế bên kia"
"Không không không" Bảo Sơn chết sống chắn cửa, "Không được nhìn, nàng... nàng..."
Một bàn tay đẫm nước từ bên trong thò ra, cười khúc khích gõ vào đầu trọc của hắn: "Hoảng cái gì chứ, ta có mặc đồ mà~"
Bảo Sơn há hốc miệng, máu mũi bắt đầu trào ra từng dòng.
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo Sơn: Sắc... sắc... sắc cái gì ấy nhỉ QAQ
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Yết hầu Dư Thanh Đường khẽ động, vô tình cọ qua đầu ngón tay Diệp Thần Diễm, vành tai đỏ lên, đôi mắt vừa tròn vừa sáng.
Cậu mơ hồ đánh hơi được một mùi vị nguy hiểm đang lượn lờ trong không khí.
Cậu hít sâu một hơi, bật ra một tiếng "ha" cố phá tan bầu không khí quỷ dị, tay nắm lấy mặt Diệp Thần Diễm, nghiêm mặt hô: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc"
"Ngươi mau ngồi lại cho ta, để ta đàn khúc thanh tâm trấn áp tà niệm"
"Giờ ngươi đàn không nổi đâu." Diệp Thần Diễm cười không chút thu liễm, chẳng hề bận tâm chuyện Long Hạc Cầm đang âm thầm g*m c*n linh lực mình, chỉ gập tay Dư Thanh Đường còn đặt trên dây đàn, nhẹ nhàng kéo lại: "Ngươi từng nói rồi, cầm tu thuận tâm mà hành."
"Hồi nãy thanh tâm khúc của ngươi không có tác dụng, không chỉ vì cây đàn này không phối hợp..."
Hắn ngẩng mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Mà là vì, tâm ngươi không tĩnh."
"Ngụy, ngụy biện." Dư Thanh Đường vội dời tầm mắt, "Thiên hạ đều nói, tâm tĩnh tự nhiên mát. Ta giờ lạnh gần chết rồi, chắc chắn tâm ta đang tĩnh như mặt hồ, bất động như núi"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, kéo cậu lại gần: "Vậy ta thử nghe xem."
"Không được" Dư Thanh Đường lập tức ôm ngực, lùi ra sau né tránh.
"Là ngươi cố ý khi dễ ta trước." Diệp Thần Diễm nắm lấy ngón tay cậu, khẽ xoa, "Đã bắt nạt xong, thì cũng phải cho chút đền bù chứ."
Dư Thanh Đường thì thào: "Ta mua mớ bánh ngọt cho ngươi rồi, trong đó có cái ngọt lắm, còn muốn gì nữa..."
Cậu duỗi ngón tay chọc hắn: "Không được, được một tấc lại muốn tiến một thước"
Diệp Thần Diễm nắm lấy ngón tay cậu, đưa lên bên môi. Dư Thanh Đường hoảng hồn la lên: "Ngươi lại muốn cắn đấy à á"
Còn chưa thốt hết câu, giọng cậu lập tức im bặt.
Đầu ngón tay bị người ta nhẹ nhàng hôn một cái. Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Không được, được một tấc lại muốn tiến một thước, thì tạm thế thôi."
Dư Thanh Đường trừng lớn mắt, hai má không kìm được đỏ bừng, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Diệp Thần Diễm vươn tay huơ huơ trước mặt cậu, nhắc nhở: "Này?"
Dư Thanh Đường giật mình, bật dậy khỏi giường như bị lửa đốt, chạy một mạch ra khỏi phòng, lúng túng ngồi thiền vận công.
Diệp Thần Diễm ngẩn người, theo bản năng đuổi theo, vừa ra tới cửa liền thấy dưới mông đối phương bùng lên một ngọn nghiệp hỏa, không nhịn được phì cười.
Hắn tựa người bên khung cửa, vừa nhìn vừa trầm ngâm: "Xem ra vẫn coi như chưa phá sắc giới."
Dư Thanh Đường kinh hãi quay đầu lại: "Ngươi còn đắc ý hả?"
Diệp Thần Diễm cười trầm một tiếng, cố ý dọa cậu: "Lửa đang cháy ngược kìa, mau ngồi thiền"
Dư Thanh Đường sợ đến mức lập tức nhắm mắt, nghiêm túc vận hành Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh.
Hôm sau trời vừa sáng, sư tỷ Thiên Tâm đến đón Dư Thanh Đường, từ xa liếc mắt chào Diệp Thần Diễm một cái.
Lần này hắn không trốn trong phòng tránh hiềm, mà đàng hoàng tiễn người đến bên cạnh Thiên Tâm, chắp tay hành lễ: "Hiếm khi bạn bè gặp lại, mấy ngày tới chắc phải phiền sư tỷ thêm vài chuyến."
"Không phiền." Thiên Tâm như có điều suy nghĩ, bỗng nở nụ cười, "Hoặc là, nếu cậu ta muốn chơi ngoài kia vài hôm nữa, cứ cho ở lại thủ tinh các, khỏi cần về mỗi ngày."
Diệp Thần Diễm: "..."
Suýt nữa hắn không giữ nổi nét mặt. Quay sang nhìn Dư Thanh Đường, ánh mắt thâm trầm, như thể muốn khoét lỗ trên mặt người ta.
Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, chột dạ sờ mũi: "Thôi cứ làm phiền sư tỷ thêm vài lần vậy..."
Cậu rón rén trốn ra sau xe lăn của Thiên Tâm, đẩy xe đi, quay đầu vẫy tay với Diệp Thần Diễm: "Ngươi gấp gì chứ, ta nào phải loại người không biết nghĩa khí"
Ra ngoài được một đoạn, Thiên Tâm mới cười hỏi: "Phân thắng bại rồi à? Không gây sự với người ta nữa?"
"Cũng không hẳn." Dư Thanh Đường lẩm bẩm, "Hôm qua vừa thắng được một ván, hôm nay tạm tha cho hắn."
Thiên Tâm mỉm cười từ ái: "Thế định thắng mấy ván?"
"Hả?" Dư Thanh Đường ngẩn người, "Cái này... ta chưa nghĩ tới."
Thiên Tâm cười nhẹ: "Vậy thì thắng thêm vài ván đi."
"Được!" Dư Thanh Đường khí thế rần rần, đáp rất dứt khoát, rồi tò mò hỏi, "Sao lại thế?"
Thiên Tâm lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng điểm trán cậu:
"Bởi vì sau này, có lẽ cậu sẽ bị hắn ăn gọn cả đời. Nhân lúc còn có thể, thắng thêm chút lời đi."
Dư Thanh Đường trừng mắt phản bác: "Không thể nào"
"Ta đường đường là..."
Cậu vốn muốn chứng minh bản thân là người xuyên thư, đã đọc qua vô số tình cảm văn nghệ, không thể thua một kẻ chỉ biết bế quan tu luyện như Diệp Thần Diễm được
Chẳng lẽ trong mảng này hắn cũng là thiên tài à?
Cậu nghĩ một hồi, tìm lý do thích hợp: "Ta ở Biệt Hạc Môn, theo sư tỷ đọc hết thoại bản tình yêu Kim Châu, tường tận hết bát quái tình cảm các đại môn phái, nhất định giỏi hơn hắn"
c** nh* giọng nói cứng: "Huống chi ta với hắn vẫn chưa..."
Thiên Tâm vừa định mở miệng, Dư Thanh Đường đã vội chắp tay cầu xin: "Đừng bóc trần ta, cầu xin sư tỷ"
Thiên Tâm tiếc nuối khép miệng: "Được rồi."
"Hôm nay cậu đi Đại Hoang Sơn tắm suối lưu hoàng với bọn họ?"
Nàng phóng ra một con chim máy màu nâu, trông chẳng khác gì vật sống, vỗ cánh phành phạch đậu lên vai Dư Thanh Đường:
"Chỗ đó thế lực lộn xộn, nếu có chuyện, cứ để nó đến báo cho ta."
Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, thuận miệng hỏi: "Nó có tên không ạ?"
Thiên Tâm hơi khựng lại, có vẻ ngượng ngùng: "Gọi là... Chíp Chíp."
Dư Thanh Đường hiếu kỳ: "Thế có phải còn một con tên Chít Chít không?"
"Khụ, đúng là có thật." Thiên Tâm cười khẽ, "Ở chỗ A Tinh."
"Ta đối với cơ quan thuật cũng có đôi chút tâm đắc, chỉ tiếc mắt không nhìn thấy, cho dù là loại cơ quan điểu đơn giản nhất, cũng chỉ có thể làm ra được hình có công năng mà chẳng ra dáng vẻ."
"A Tinh biết nỗi khổ tâm của ta, liền giúp ta tìm một con chim nhỏ ngoan ngoãn chịu nằm yên trong lòng bàn tay để ta lần mò, nhờ vậy ta mới làm được một con cơ quan điểu ra hồn."
"Con chim nhỏ ấy thực sự rất đáng yêu, cả ngày líu ríu không dứt, ta liền làm luôn hai con, một con gọi là Chíp Chíp, một con gọi là Chít Chít..."
Dư Thanh Đường nâng niu "Chíp Chíp" trong tay, không nhịn được khúc khích cười hai tiếng.
Thiên Tâm khựng lại, khẽ ho một tiếng: "Thất lễ, nói đến cơ quan thuật là ta lại nói nhiều."
"Không làm lỡ việc của ngươi chứ? Họ đang ở ngoài kia, mau đi đi."
Nàng nhắc nhở, "Dù có Tiếu Hồ Điệp dẫn đường, cũng đừng sơ ý."
"Khoái Hoạt Môn không có môn chủ, bảy mươi hai bộ của Ma tộc mạnh ai nấy lo, rồng không đầu đã mấy năm nay. Có người chưa chắc mong có thêm một vị Ma Tôn."
"Chúc Cửu Âm rõ ràng đứng về phía Diệp Thần Diễm, đã có không ít người xem hắn như cái gai trong mắt. Chỉ tiếc là hắn đã tu luyện đến cảnh giới thân hóa đồ đằng, một đường tu thành Tằng Xà, thực lực thâm hậu đến cực điểm, nhưng mà..."
Dư Thanh Đường lập tức hiểu ra: "Không động được vào hắn, thì ra tay với người bên cạnh hắn, ví như vợ con"
Cậu nghiêm túc gật đầu: "Ta hiểu rồi, sẽ cẩn thận."
"Đánh không lại thì kêu cứu, cái đó ta giỏi"
Ngoài Mê Tiên Lâm, Xích Diễm Thiên và Tiêu Thư Sinh một trái một phải đứng hai bên bảo sơn tiểu hòa thượng, lẳng lặng kẹp hắn vào giữa.
Tiểu hòa thượng còn đang vui vẻ ngây thơ chưa biết chuyện gì, đơn giản chỉ vì gặp lại gương mặt quen trong Đại hội Kim Đan mà cảm thấy thân thiết.
"Không ngờ hai vị cũng đến Nam Châu." Bảo Sơn cười ngây ngô, "Càng không ngờ mấy vị thiên kiêu xếp đầu Kim bảng lại nhớ được tên ta."
Xích Diễm Thiên hào sảng mở miệng: "Dĩ nhiên nhớ chứ, cuốn Đào Hoa Bí Văn của ngươi ấy mà"
Bảo Sơn mặt đỏ như gấc: "Không không không phải ta, à mà cũng... cũng có thể tính là ta, nhưng mà..."
Tiêu Thư Sinh "khụ khụ" hai tiếng, lập tức lái chủ đề: "Dư huynh tới rồi?"
Bảo Sơn ngẩn người: "Dư huynh?"
"Ồ." Xích Diễm Thiên chỉ vào người vừa bước ra khỏi Mê Tiên Lâm, "Đó đó, khi xưa ở đại hội Kim Đan giả gái đấy, Dư huynh."
Bảo Sơn đơ ra một lúc, giọng run run: "Dư... Dư cô nương?"
"Không đúng." Xích Diễm Thiên chỉnh lại, "Là Dư huynh đệ."
Dư Thanh Đường phối hợp vỗ ngực cái bộp, nghiêm túc gật đầu: "Ừ, hảo huynh đệ."
Bảo Sơn vẫn chưa tin, lắp bắp hỏi: "Là vị Dư... từng kế thừa Liên Hoa Cảnh của Đạt Ma Viện ấy hả"
Dư Thanh Đường không nói không rằng, khoanh chân ngồi xuống, lộ ra Liên Hoa Cảnh gần đây mới lớn lên không ít.
Thứ này không thể làm giả, Bảo Sơn thân hình lảo đảo, vội quay mặt đi, không biết nên nói gì, theo bản năng lẩm nhẩm hai câu kinh.
Xích Diễm Thiên tròn mắt kinh ngạc: "Hắn phản ứng gì dữ vậy?"
"Xì " Tiêu Thư Sinh khẽ hít một hơi, "Khó nói, khó nói."
"Ồ." Xích Diễm Thiên không truy hỏi, "Vậy đi thôi, Tiếu..."
Tiêu Thư Sinh lập tức bịt miệng hắn lại, cười tủm tỉm: "Đi thôi, hiếm khi gặp nhau, cùng tụ họp một phen. Yên tâm, sẽ gọi phần ăn chay cho ngươi."
Bảo Sơn vẫn còn đang hoảng hốt, mơ mơ màng màng bị họ lôi theo tới Đại Hoang Sơn.
Vừa bước vào địa giới Đại Hoang Sơn, yêu tộc có đặc trưng dã thú lập tức nhiều lên thấy rõ, ánh mắt nhìn bọn họ cũng mang chút địch ý.
Xích Diễm Thiên dẫn đầu, hiên ngang bước tới cửa một quán trọ mà Tiếu Hồ Điệp chỉ định, quả nhiên, có người đã đứng chờ sẵn.
"Là quý khách của bọn ta phải không?" Một tiểu nhị đầu chó vàng chạy vội ra nghênh đón, nhiệt tình vô cùng.
Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt xếp, cười mỉm: "Phải, phía Bắc Đại Hoang Sơn, đến từ phương Bắc của Nam Châu."
Đây là ám hiệu mà họ đã hẹn trước với Tiếu Hồ Điệp.
Bảo Sơn chẳng hay biết gì, hơi lúng túng đánh giá quán trọ kiến trúc yêu tộc không tinh xảo bằng nhân tộc, thiên về phong cách hoang dã, dùng nhiều đá tảng. Nhìn từ ngoài, toà nhà này giống như mấy tảng đá hình thù kỳ quái xếp lại với nhau, chả rõ làm gì.
Biển hiệu treo ngoài chỉ có vài dấu chân thú, không rõ là con gì để lại, nói chung không phải chữ người.
Tiểu nhị đầu chó vàng lè lưỡi, đuôi ngoáy tít: "Ồ, quả là quý khách, mời vào, phòng đã chuẩn bị xong, mỗi người một gian."
Nó xoay người, lôi ra một chùm chìa khoá, vừa cầm vừa lầm bầm: "Cho mấy đứa không có lông, không có lông...", còn giả vờ lén lút liếc trộm đầu bọn họ, mà thực ra rõ rành rành.
Dư Thanh Đường: "......"
Cậu dở khóc dở cười che mặt, chỉ vào Bảo Sơn nhắc: "Cái này nè, cái này"
"Ồ ồ" Tiểu nhị đuôi ngoáy còn nhanh hơn, vội cảm ơn lia lịa: "Đa tạ đa tạ"
Chia xong chìa khoá, nó dẫn đường: "Ta dẫn các vị tới phòng"
Xích Diễm Thiên đảo mắt nhìn quanh: "Hỏa linh khí khá dồi dào, chắc cũng tạm được."
"Dĩ nhiên rồi" Tiểu nhị tỏ ra đắc ý, "Chủ quán bọn ta tính tình dễ chịu, lại thích gần người. Nhiều yêu tộc không vừa mắt, tới gây chuyện nhưng đều bị chủ quán đánh bại, không ai dám can thiệp"
"Các vị sau này thường xuyên ghé chơi nhé, à đúng rồi, chủ quán ta còn thích đan dược nữa, ai có đan dược kỳ lạ mang đến, ông ấy chi tiền lớn mua, còn tặng thêm vé tắm suối lưu huỳnh miễn phí"
Con chó nhỏ này nhiệt tình quá mức, Dư Thanh Đường đi phía sau bị cái đuôi nó quạt gió vào mặt suốt đường.
Cuối cùng cũng tới cửa phòng, Bảo Sơn luống cuống: "Chư vị, đây là..."
"Tắm tiên" Xích Diễm Thiên vỗ vai hắn, "Vừa tắm vừa trò chuyện"
"Ta... chuyện là..." Bảo Sơn rụt cổ, sờ sờ người, "Ta mang ít linh thạch lắm..."
Dư Thanh Đường cảm động suýt rơi nước mắt ra ngoài bấy lâu, cuối cùng gặp được một người lo lắng linh thạch không đủ, thân thiết xiết bao.
"Yên tâm, ta mời" Xích Diễm Thiên vỗ ngực, "Ngươi là người của ta, đừng ngại"
Tiểu hòa thượng còn do dự, đã bị Xích Diễm Thiên đẩy tới trước cửa phòng.
Y xoay người bước vào gian của mình, phóng khoáng cởi áo ngoài, để lộ nửa thân trên rắn rỏi.
Tiêu Thư Sinh còn tử tế đóng cửa giùm: "Xích huynh, nhớ chú ý chút đấy"
Bảo Sơn len lén nhìn hai người, mới lấy chìa mở cửa. Trong phòng sương mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh. "Ào" một tiếng, có người trong thùng tắm nhảy vọt ra, túm lấy hắn kéo vào trong
Dư Thanh Đường: "..."
Tiêu Thư Sinh: "..."
"Á" Bảo Sơn hét thảm, mặt đỏ bừng, lăn lộn bò ra ngoài, "Bên trong... bên trong..."
"Rầm" Xích Diễm Thiên vọt ra khỏi phòng, quấn đại một tấm vải quanh hông, định chạy qua xem: "Sao thế bên kia"
"Không không không" Bảo Sơn chết sống chắn cửa, "Không được nhìn, nàng... nàng..."
Một bàn tay đẫm nước từ bên trong thò ra, cười khúc khích gõ vào đầu trọc của hắn: "Hoảng cái gì chứ, ta có mặc đồ mà~"
Bảo Sơn há hốc miệng, máu mũi bắt đầu trào ra từng dòng.
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo Sơn: Sắc... sắc... sắc cái gì ấy nhỉ QAQ
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 76: Suối Lưu Hoàng
10.0/10 từ 36 lượt.