Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 74: Phối hợp diễn xuất
212@-
"Đám các ngươi, rón ra rón rén làm gì?" Tiếu Hồ Điệp cúi thấp người, nheo mắt nhìn họ chằm chằm, tới khi thấy Dư Thanh Đường thì hơi khựng lại một chút, sau đó lập tức chuyển hỏa lực sang phía Xích Diễm Thiên: "Nhìn cái gì mà nhìn"
"Xem náo nhiệt." Dư Thanh Đường nhỏ giọng đáp.
"Không được xem náo nhiệt của hắn" Lần này Tiếu Hồ Điệp trừng mắt với Tiêu Thư Sinh.
"Ồ ồ, nói thế nào cũng được." Tiêu Thư Sinh cười tủm tỉm, "Tại hạ là Tiêu Thư Sinh của Tứ Quý Thư Viện..."
"Ta biết ngươi." Tiếu Hồ Điệp khoanh tay, "Đại hội Kim Đan có gặp qua, trí nhớ ta chưa tệ tới mức đó."
"Các ngươi chạy đến Nam Châu làm gì?"
"Thu thập tư liệu." Tiêu Thư Sinh vô cùng chân thành giơ sách ra, "Cô nương và Bảo Sơn tiến triển thế nào rồi? Có thể tiết lộ đôi chút chăng?"
Tiếu Hồ Điệp ánh mắt chuyển động: "À, thì ra là người của cái thư viện kia. Ta biết bọn ngươi, suốt ngày rình mò bí mật thiên hạ, rồi viết vào sách đem đi rao khắp nơi"
"Khụ." Tiêu Thư Sinh ho nhẹ, định cải chính lại nhận thức của nàng về sư môn mình, nhưng ai ngờ Tiếu Hồ Điệp đã cười hì hì: "Đúng dịp, vậy ngươi giúp ta truyền ra ngoài một thể, tốt nhất là truyền về tận Đạt Ma Viện."
"Ngươi cứ viết hắn hiện tại đối với ta tình căn khắc cốt, ngày ngày bám theo mông ta như cún con vẫy đuôi, sớm đã quăng cái gì mà giới luật Phật môn lên chín tầng mây rồi"
Tiêu Thư Sinh vẫn chưa hạ bút, mặt đầy chính khí: "Cô nương, Tứ Quý Thư Viện chúng ta cũng có nguyên tắc, chuyện bịa đặt thì không thể..."
"Sao ngươi biết ta bịa?" Tiếu Hồ Điệp chống nạnh, "Sao nào, nhìn không ra hắn đối với ta tình căn khắc cốt à?"
Xích Diễm Thiên chen vào: "Ta thấy hắn với cái cô vừa bị ngã ném độc kia còn tình căn khắc cốt hơn."
"Nói bậy" Tiếu Hồ Điệp tức giận giậm chân, "Đầu óc ngươi ngu si chưa khai khiếu thì biết gì, ngươi hiểu cái quỷ gì gọi là tình tình ái ái hả"
"Ta không hiểu." Xích Diễm Thiên khoanh tay, "Nhưng ít ra ta biết trái dưa xanh hái thì không ngọt."
"Hơn nữa nhìn kiểu gì cũng thấy là ngươi thích hắn, chứ hắn có thích ngươi đâu."
"Hự " Dư Thanh Đường vội bịt miệng hắn lại, "Xích huynh, giữ thể diện cho nàng chút đi, cẩn thận người ta gọi cha tới đánh huynh đấy"
"Đúng đó, nói năng cẩn thận chút" Tiếu Hồ Điệp siết chặt nắm tay hăm dọa, "Đây là Nam Châu, ta khiến ngươi cụt tay cụt chân về cũng không khó"
Nàng hừ lạnh: "Ai thích hắn chứ, ta chỉ thấy chọc hắn vui thôi."
Tiêu Thư Sinh nhanh nhảu chen vào: "Chọc vui kiểu gì thế?"
Tiếu Hồ Điệp liếc xéo: "Liên quan gì tới ngươi?"
Dư Thanh Đường nghĩ bụng thôi thì để Tiêu Thư Sinh đổi mục tiêu cũng tốt, bèn phụ họa: "Ngươi cứ giúp hắn một chút đi"
Tiếu Hồ Điệp quay đầu nhìn cậu, hừ khẽ một tiếng, rồi khom người chui vào từ cửa sổ: "Được rồi, nể mặt ngươi."
"Hử?" Dư Thanh Đường chớp mắt khó hiểu, từ khi nào mà cậu có cái mặt mũi to thế?
Có người đi bên cạnh Xích Diễm Thiên là lợi thế lớn hắn miệng nhanh tay lẹ, vừa nghĩ gì đã nói ra luôn: "Không phải ta ảo giác đấy chứ? Sao ngươi ưu ái cậu ta vậy?"
"Giờ hắn xem như nửa người nhà của Khoái Hoạt Môn bọn ta." Tiếu Hồ Điệp ngồi xuống, làm bộ làm tịch để Tiêu Thư Sinh rót rượu, cằm hơi hếch lên, "Đương nhiên không giống các ngươi."
Xích Diễm Thiên kinh ngạc: "Tính kiểu gì thế?"
Hắn quay sang hỏi Dư Thanh Đường: "Ngươi còn có quan hệ với bọn họ à?"
"Diệp Thần Diễm có giao tình với Khoái Hoạt Môn, nếu hắn vượt qua thử luyện, sẽ thành tân Ma Tôn của Ma tộc, cũng đồng thời là tân Môn chủ của Khoái Hoạt Môn." Tiếu Hồ Điệp cười tủm tỉm nhìn Dư Thanh Đường, "Ngươi với hắn có mối quan hệ như vậy, thì đương nhiên cũng là nửa người nhà của bọn ta."
Dư Thanh Đường "phụt" một tiếng đỏ bừng mặt, quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa: "Quan hệ gì chứ, ngươi đừng nói bừa nha"
"Ồ~~" Xích Diễm Thiên bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt nhất quyết đào tới cùng: "Vậy tại sao chỉ là nửa người nhà?"
Ánh mắt Tiếu Hồ Điệp lóe lên tia trêu chọc: "Giờ là nửa người, đợi khi nào thật sự thành người nhà..."
Nàng nghiêng người sát lại, nâng cằm Dư Thanh Đường lên, cười mập mờ: "Thì phải đợi khi nào ngươi bị hắn ăn sạch sẽ không còn mảnh vụn nào mới tính."
Dư Thanh Đường hít mạnh một hơi: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Ôi chao, ta thấy còn sớm lắm." Tiếu Hồ Điệp làm bộ từng trải, mềm oặt tựa lưng ghế, "Giờ hắn còn phải giả vờ làm chính nhân quân tử, tỏ vẻ đáng thương để lấy lòng ngươi, còn chưa tới lúc lộ ra nanh vuốt đâu."
"Đây chính là cái phiền của mấy tên chính đạo danh môn các ngươi."
"Hồ, hồ ngôn loạn ngữ" Dư Thanh Đường che tai nóng bừng, "Hắn rất ngoan, cũng không hẳn là ngoan, mà là... hơi thành thật chút thôi..."
"He he." Tiếu Hồ Điệp cười nghiêng ngả, không nhịn được chọc trán cậu: "Ngốc tử, giờ hắn muốn lấy lòng ngươi nên mới giả bộ ngoan đấy."
Nàng ghé sát lại, hạ giọng thêm phần mập mờ: "Đợi đến khi lên giường đi, rồi xem hắn còn ngoan không."
Dư Thanh Đường trợn to mắt kinh hãi, đờ đẫn nhìn ra cửa sổ: "Trời còn sáng trưng mà đã bàn mấy chuyện này rồi á?"
Xích Diễm Thiên nâng chén rượu, trầm ngâm một lát, chợt nghiêng đầu sang hỏi: "Giường?"
Tiêu Thư Sinh đang ghi chép hăng say thì khựng tay lại, lần đầu tiên trên mặt hiện vẻ xấu hổ, dường như có chút không đành lòng: "Xích huynh, hay là... ngươi dẫn Hỏa Miêu ra ngoài tránh một lúc?"
Xích Diễm Thiên ngây người, mắt tròn xoe, chống đầu gối, rất lâu không phản ứng lại.
"Trời còn sáng thì sao." Tiếu Hồ Điệp cười sảng khoái, "Ở Nam Châu bọn ta, thích thì ngay giữa đường nói cũng chẳng sao."
Tiêu Thư Sinh đứng dậy đóng cửa sổ một cách chu đáo: "Tuy nói nhập gia tùy tục, nhưng chúng ta vẫn nên kín đáo một chút."
Hắn ôm quyển sách đứng cạnh Tiếu Hồ Điệp, mắt sáng rỡ: "Cô nương, xin nói kỹ hơn."
Hắn giả vờ giải thích với Dư Thanh Đường: "Ta không có ý gì khác đâu Dư huynh, chỉ là học tập cách kể chuyện của Nam Châu thôi."
Dư Thanh Đường đỏ bừng tai, mặt không cảm xúc: "Ngươi đừng chép nữa, ngươi nhìn Xích huynh của ngươi kìa, não hắn sắp quá tải bốc khói tới nơi rồi!"
"Cái này đơn giản." Tiêu Thư Sinh cười, "Xích huynh một lòng một dạ, não đơn thuần, mỗi lần chỉ suy nghĩ được một chuyện. Ngươi nói sang cái khác, hắn sẽ quên ngay."
"Ồ~~" Dư Thanh Đường gật gù, đơn giản là đầu óc đơn tuyến.
Cậu thử vỗ vai Xích Diễm Thiên: "Xích huynh, chẳng phải ngươi định lên Đại Hoang Sơn tìm khoáng thạch à? Tính đi thế nào?"
Xích Diễm Thiên phản xạ có điều kiện đáp: "Đi lên khu gần Đại Hoang Sơn trước."
Hắn dần tỉnh táo lại: "Tuy yêu tộc không thích giao du với nhân loại, nhưng ta nghe nói gần Đại Hoang Sơn vẫn có vài yêu quái đặc biệt, mở cửa hàng làm ăn với người."
Nhắc đến khoáng thạch là hắn lại phấn khởi: "Đại Hoang Sơn kỳ lạ, dưới đất có hỏa mạch, lại có linh khoáng, nghe nói suối lưu huỳnh đặc hữu ở đó tắm vào thoải mái vô cùng!"
Tiếu Hồ Điệp nghe tới đó, lơ đãng cười: "Vậy ngươi phải hỏi kỹ đấy, có vài yêu tộc ở Đại Hoang Sơn cực ghét nhân loại, cửa tiệm tuy không treo biển cấm, nhưng vào trong là không cho người vào thật."
Mắt nàng đảo đảo, có vẻ cố ý hù dọa: "Thậm chí còn có nơi trước kia ăn thịt người, giờ không được ăn nữa, liền mở tiệm làm bình phong, bên trong vẫn làm chuyện buôn thịt người đó"
Nàng chỉ vào cái đĩa bằng đũa: "Tới lúc các ngươi bị nấu trong nồi, bọn yêu quái ngoài kia thấy các ngươi ngoan ngoãn vào nồi từng người từng người, nhỏ dãi đầy đất luôn"
"Ngươi tưởng chúng ta là con nít ba tuổi à?" Xích Diễm Thiên khinh bỉ, "Chúng ta là tu sĩ gần Nguyên Anh rồi, còn bị ai nấu trong nồi được?"
"Ta là hảo tâm nhắc nhở thôi." Tiếu Hồ Điệp bĩu môi, khinh thường lườm hắn một cái, "Thôi bỏ đi, ngươi thân thể cục mịch, chắc chắn thịt dai khó ăn, chỉ e là... hai người kia..."
Tiêu Thư Sinh ha ha cười: "Xem ra ta cũng không dễ gì biến thành món ăn trên bàn."
Dư Thanh Đường thấy nàng đã cố tình doạ người ta như thế rồi, cũng thuận theo phụ hoạ hai câu: "Dọa chết rồi, dọa chết rồi."
"Không tin thì thôi" Tiếu Hồ Điệp đứng bật dậy, "Bổn cô nương đi đây"
"Ê ê" Tiếu Thư Sinh vội gọi nàng lại, "Cô nương còn chưa kể chuyện ngươi với Bảo Sơn..."
"Còn có thể là gì chứ" Tiếu Hồ Điệp nghiến răng ken két: "Hòa thượng thúi, tiểu hòa thượng trọc đầu, mời hắn ở Khoái Hoạt Môn ăn ngon uống sướng thì không chịu, cả ngày nhăn nhó ủ rũ, để hắn ra ngoài bị đánh thì lại vui, không phải tự nguyện ra ngoài tìm khổ à"
Tiêu Thư Sinh bút không ngừng lướt giấy: "Vậy vừa nãy ánh bạc xẹt qua là..."
"Còn không phải do cha ta đáp ứng người ta, nói phải bảo toàn tính mạng hắn sao" Tiếu Hồ Điệp tức hộc máu: "Ta chỉ đành ngồi nhìn"
"Cái tên hòa thượng ngốc ấy may mắn mới gặp được ta, hồi còn trong cảnh giới Cổ Học Phủ, rõ ràng là đồng môn của hắn gạt hắn, kêu hắn xuống đáy hồ tìm bảo vật, nếu ta không lôi hắn lên thì đã ngâm cho trương như xác cá rồi"
"Thế mà hắn còn không tin ta, nói ta vu oan đồng môn hắn"
Nói đến đây, Tiếu Hồ Điệp ngửa đầu nốc cạn một ly rượu: "Nhắc đến lại tức"
Xích Diễm Thiên quay đầu hỏi: "Thế lúc nãy ta nói hắn là ngốc, ngươi còn..."
"Ta nói thì được, ngươi không được nói" Tiếu Hồ Điệp trừng hắn, "Ta tức ngươi đó, thì sao"
Tiêu Thư Sinh mỉm cười: "Được được được, chỉ có ngươi mới được nói."
"Xích huynh, bình tĩnh, ăn nhiều vào."
Y ra hiệu bằng mắt với Dư Thanh Đường, Dư Thanh Đường lập tức phối hợp kéo Xích Diễm Thiên người đang suýt nữa bật lại cãi nhau với Tiếu Hồ Điệp xoay người đi: "Chúng ta đừng nói chuyện ấy nữa, nói chuyện khác đi khoáng thạch, suối lưu hoàng"
Xích Diễm Thiên lập tức bị dắt đi sự chú ý, hăng hái khoác vai cậu: "Ta định làm ăn trong quán của yêu tộc, rồi tiện thể dò la tin tức linh khoáng"
Dư Thanh Đường tròn mắt ngạc nhiên: "Xích huynh lần này thông minh phết đấy nha, ta thấy cái kế này khả thi đó"
"Đúng không" Xích Diễm Thiên được khen là vênh váo ngay, khoác vai cậu nói tiếp: "Cũng không vì gì khác, vì ngươi là con trai, đến lúc đó đi suối lưu hoàng cùng nhau tiện hơn nhiều"
"Lần trước không ngâm suối hóa long với ngươi, lần này..."
Tiêu Thư Sinh vốn đang cười hi hi nghe bọn họ nói chuyện, lúc này bỗng mặt biến sắc: "Không được đâu, cái này không được đâu, sao có thể cùng Dư huynh..."
Xích Diễm Thiên nhìn y một cái, ngơ ngác hỏi: "Hả? Sao thế, hắn không phải con trai à?"
"Phải mà." Dư Thanh Đường chống nạnh đỡ lời, lý lẽ hùng hồn:
"Ta không phải con trai à, tại sao không thể tắm suối với Xích huynh?"
"Ừm!" Xích Diễm Thiên càng thêm tự tin gật đầu, "Ngươi ngạc nhiên cái gì."
"À, lần trước ngươi ngâm suối hóa long còn lề mề do dự..."
Tiêu Thư Sinh đỡ trán, lắc đầu bất đắc dĩ: "Xích huynh, nghe ta khuyên một câu."
Y hạ giọng: "Nếu không muốn cây Chiến ngân thương tự tay mình rèn đâm lên đầu, thì cái suối này ngươi đừng có ngâm"
"Ồ... sợ người ta ghen đó mà." Tiếu Hồ Điệp cười toe: "Vậy thì mỗi người một phòng suối lưu hoàng là xong, không phải sao?"
Xích Diễm Thiên hứng thú hẳn lên: "Có cả loại đó nữa à?"
"Có thể nói chuyện, nhưng giữa dùng trận pháp bình phong ngăn cách."
Tiếu Hồ Điệp cười híp mắt chỉ Dư Thanh Đường: "Rất hợp với mấy người như ngươi, không tiện ngâm cùng người khác."
Dư Thanh Đường trừng to mắt: "Ta không có gì không tiện cả"
Xích Diễm Thiên lập tức quên mất chuyện vừa rồi cãi vã, đề nghị ngay: "Ngươi quen đường thế, hay là ngươi dẫn bọn ta đi?"
"Ngươi gọi thêm mấy huynh đệ sư môn gì đó, ta bao hết"
"Ta mới không đi với các ngươi..." Tiếu Hồ Điệp còn đang định từ chối, bỗng nhiên đổi ý, bật cười: "Được thôi, ta dẫn các ngươi đi, chỉ cần các ngươi dụ được tiểu hòa thượng đó đi cùng."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức tụ lại bàn bạc.
Chuyến dạo chơi suối lưu hoàng được hoãn sang ngày mai, lúc mặt trời lặn, Dư Thanh Đường được Thiên Tâm sư tỷ tiễn về Mê Tiên Lâm, hẹn ngày mai gặp lại.
"Ta về rồi" Dư Thanh Đường đẩy cửa trúc phòng, Diệp Thần Diễm đã mở mắt, cười với cậu: "Hôm nay ra ngoài chơi thế nào..."
Y chợt khựng lại, nhíu mày, kéo Dư Thanh Đường lại gần, khẽ khàng ngửi một cái.
"Hử?" Dư Thanh Đường co rụt cổ lại, "Ngươi làm gì đó?"
Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Sao người ngươi toàn mùi hương của Thiên Tâm sư tỷ vậy?"
Dư Thanh Đường khựng lại, chợt tỉnh ngộ chẳng trách Thiên Tâm sư tỷ bảo cậu tới ngồi chơi ở Thủ Tinh Các, còn cầm quạt nhỏ phe phẩy huân hương về phía cậu, hóa ra là đang giúp chuẩn bị chiêu trò.
"Vì ta vừa ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt về mà." Dư Thanh Đường cười hì hì, giơ tay còn lại đưa tới trước mũi y: "Ngươi ngửi xem, chỗ này còn có cả mùi phấn hoa của Tiếu Hồ Điệp đó."
Diệp Thần Diễm nheo mắt lại, cắn luôn một phát.
"Á-" Dư Thanh Đường đau la thất thanh, Diệp Thần Diễm chậc nhẹ một tiếng: "Ta còn chưa cắn mạnh đâu."
Dư Thanh Đường chớp mắt: "Phối hợp diễn xuất."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa đêm, Xích Diễm Thiên bật dậy:
Khoan đã, bọn họ vốn là một đôi à?!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
"Đám các ngươi, rón ra rón rén làm gì?" Tiếu Hồ Điệp cúi thấp người, nheo mắt nhìn họ chằm chằm, tới khi thấy Dư Thanh Đường thì hơi khựng lại một chút, sau đó lập tức chuyển hỏa lực sang phía Xích Diễm Thiên: "Nhìn cái gì mà nhìn"
"Xem náo nhiệt." Dư Thanh Đường nhỏ giọng đáp.
"Không được xem náo nhiệt của hắn" Lần này Tiếu Hồ Điệp trừng mắt với Tiêu Thư Sinh.
"Ồ ồ, nói thế nào cũng được." Tiêu Thư Sinh cười tủm tỉm, "Tại hạ là Tiêu Thư Sinh của Tứ Quý Thư Viện..."
"Ta biết ngươi." Tiếu Hồ Điệp khoanh tay, "Đại hội Kim Đan có gặp qua, trí nhớ ta chưa tệ tới mức đó."
"Các ngươi chạy đến Nam Châu làm gì?"
"Thu thập tư liệu." Tiêu Thư Sinh vô cùng chân thành giơ sách ra, "Cô nương và Bảo Sơn tiến triển thế nào rồi? Có thể tiết lộ đôi chút chăng?"
Tiếu Hồ Điệp ánh mắt chuyển động: "À, thì ra là người của cái thư viện kia. Ta biết bọn ngươi, suốt ngày rình mò bí mật thiên hạ, rồi viết vào sách đem đi rao khắp nơi"
"Khụ." Tiêu Thư Sinh ho nhẹ, định cải chính lại nhận thức của nàng về sư môn mình, nhưng ai ngờ Tiếu Hồ Điệp đã cười hì hì: "Đúng dịp, vậy ngươi giúp ta truyền ra ngoài một thể, tốt nhất là truyền về tận Đạt Ma Viện."
"Ngươi cứ viết hắn hiện tại đối với ta tình căn khắc cốt, ngày ngày bám theo mông ta như cún con vẫy đuôi, sớm đã quăng cái gì mà giới luật Phật môn lên chín tầng mây rồi"
Tiêu Thư Sinh vẫn chưa hạ bút, mặt đầy chính khí: "Cô nương, Tứ Quý Thư Viện chúng ta cũng có nguyên tắc, chuyện bịa đặt thì không thể..."
"Sao ngươi biết ta bịa?" Tiếu Hồ Điệp chống nạnh, "Sao nào, nhìn không ra hắn đối với ta tình căn khắc cốt à?"
Xích Diễm Thiên chen vào: "Ta thấy hắn với cái cô vừa bị ngã ném độc kia còn tình căn khắc cốt hơn."
"Nói bậy" Tiếu Hồ Điệp tức giận giậm chân, "Đầu óc ngươi ngu si chưa khai khiếu thì biết gì, ngươi hiểu cái quỷ gì gọi là tình tình ái ái hả"
"Ta không hiểu." Xích Diễm Thiên khoanh tay, "Nhưng ít ra ta biết trái dưa xanh hái thì không ngọt."
"Hơn nữa nhìn kiểu gì cũng thấy là ngươi thích hắn, chứ hắn có thích ngươi đâu."
"Hự " Dư Thanh Đường vội bịt miệng hắn lại, "Xích huynh, giữ thể diện cho nàng chút đi, cẩn thận người ta gọi cha tới đánh huynh đấy"
"Đúng đó, nói năng cẩn thận chút" Tiếu Hồ Điệp siết chặt nắm tay hăm dọa, "Đây là Nam Châu, ta khiến ngươi cụt tay cụt chân về cũng không khó"
Nàng hừ lạnh: "Ai thích hắn chứ, ta chỉ thấy chọc hắn vui thôi."
Tiêu Thư Sinh nhanh nhảu chen vào: "Chọc vui kiểu gì thế?"
Tiếu Hồ Điệp liếc xéo: "Liên quan gì tới ngươi?"
Dư Thanh Đường nghĩ bụng thôi thì để Tiêu Thư Sinh đổi mục tiêu cũng tốt, bèn phụ họa: "Ngươi cứ giúp hắn một chút đi"
Tiếu Hồ Điệp quay đầu nhìn cậu, hừ khẽ một tiếng, rồi khom người chui vào từ cửa sổ: "Được rồi, nể mặt ngươi."
"Hử?" Dư Thanh Đường chớp mắt khó hiểu, từ khi nào mà cậu có cái mặt mũi to thế?
Có người đi bên cạnh Xích Diễm Thiên là lợi thế lớn hắn miệng nhanh tay lẹ, vừa nghĩ gì đã nói ra luôn: "Không phải ta ảo giác đấy chứ? Sao ngươi ưu ái cậu ta vậy?"
"Giờ hắn xem như nửa người nhà của Khoái Hoạt Môn bọn ta." Tiếu Hồ Điệp ngồi xuống, làm bộ làm tịch để Tiêu Thư Sinh rót rượu, cằm hơi hếch lên, "Đương nhiên không giống các ngươi."
Xích Diễm Thiên kinh ngạc: "Tính kiểu gì thế?"
Hắn quay sang hỏi Dư Thanh Đường: "Ngươi còn có quan hệ với bọn họ à?"
"Diệp Thần Diễm có giao tình với Khoái Hoạt Môn, nếu hắn vượt qua thử luyện, sẽ thành tân Ma Tôn của Ma tộc, cũng đồng thời là tân Môn chủ của Khoái Hoạt Môn." Tiếu Hồ Điệp cười tủm tỉm nhìn Dư Thanh Đường, "Ngươi với hắn có mối quan hệ như vậy, thì đương nhiên cũng là nửa người nhà của bọn ta."
Dư Thanh Đường "phụt" một tiếng đỏ bừng mặt, quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa: "Quan hệ gì chứ, ngươi đừng nói bừa nha"
"Ồ~~" Xích Diễm Thiên bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt nhất quyết đào tới cùng: "Vậy tại sao chỉ là nửa người nhà?"
Ánh mắt Tiếu Hồ Điệp lóe lên tia trêu chọc: "Giờ là nửa người, đợi khi nào thật sự thành người nhà..."
Nàng nghiêng người sát lại, nâng cằm Dư Thanh Đường lên, cười mập mờ: "Thì phải đợi khi nào ngươi bị hắn ăn sạch sẽ không còn mảnh vụn nào mới tính."
Dư Thanh Đường hít mạnh một hơi: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Ôi chao, ta thấy còn sớm lắm." Tiếu Hồ Điệp làm bộ từng trải, mềm oặt tựa lưng ghế, "Giờ hắn còn phải giả vờ làm chính nhân quân tử, tỏ vẻ đáng thương để lấy lòng ngươi, còn chưa tới lúc lộ ra nanh vuốt đâu."
"Đây chính là cái phiền của mấy tên chính đạo danh môn các ngươi."
"Hồ, hồ ngôn loạn ngữ" Dư Thanh Đường che tai nóng bừng, "Hắn rất ngoan, cũng không hẳn là ngoan, mà là... hơi thành thật chút thôi..."
"He he." Tiếu Hồ Điệp cười nghiêng ngả, không nhịn được chọc trán cậu: "Ngốc tử, giờ hắn muốn lấy lòng ngươi nên mới giả bộ ngoan đấy."
Nàng ghé sát lại, hạ giọng thêm phần mập mờ: "Đợi đến khi lên giường đi, rồi xem hắn còn ngoan không."
Dư Thanh Đường trợn to mắt kinh hãi, đờ đẫn nhìn ra cửa sổ: "Trời còn sáng trưng mà đã bàn mấy chuyện này rồi á?"
Xích Diễm Thiên nâng chén rượu, trầm ngâm một lát, chợt nghiêng đầu sang hỏi: "Giường?"
Tiêu Thư Sinh đang ghi chép hăng say thì khựng tay lại, lần đầu tiên trên mặt hiện vẻ xấu hổ, dường như có chút không đành lòng: "Xích huynh, hay là... ngươi dẫn Hỏa Miêu ra ngoài tránh một lúc?"
Xích Diễm Thiên ngây người, mắt tròn xoe, chống đầu gối, rất lâu không phản ứng lại.
"Trời còn sáng thì sao." Tiếu Hồ Điệp cười sảng khoái, "Ở Nam Châu bọn ta, thích thì ngay giữa đường nói cũng chẳng sao."
Tiêu Thư Sinh đứng dậy đóng cửa sổ một cách chu đáo: "Tuy nói nhập gia tùy tục, nhưng chúng ta vẫn nên kín đáo một chút."
Hắn ôm quyển sách đứng cạnh Tiếu Hồ Điệp, mắt sáng rỡ: "Cô nương, xin nói kỹ hơn."
Hắn giả vờ giải thích với Dư Thanh Đường: "Ta không có ý gì khác đâu Dư huynh, chỉ là học tập cách kể chuyện của Nam Châu thôi."
Dư Thanh Đường đỏ bừng tai, mặt không cảm xúc: "Ngươi đừng chép nữa, ngươi nhìn Xích huynh của ngươi kìa, não hắn sắp quá tải bốc khói tới nơi rồi!"
"Cái này đơn giản." Tiêu Thư Sinh cười, "Xích huynh một lòng một dạ, não đơn thuần, mỗi lần chỉ suy nghĩ được một chuyện. Ngươi nói sang cái khác, hắn sẽ quên ngay."
"Ồ~~" Dư Thanh Đường gật gù, đơn giản là đầu óc đơn tuyến.
Cậu thử vỗ vai Xích Diễm Thiên: "Xích huynh, chẳng phải ngươi định lên Đại Hoang Sơn tìm khoáng thạch à? Tính đi thế nào?"
Xích Diễm Thiên phản xạ có điều kiện đáp: "Đi lên khu gần Đại Hoang Sơn trước."
Hắn dần tỉnh táo lại: "Tuy yêu tộc không thích giao du với nhân loại, nhưng ta nghe nói gần Đại Hoang Sơn vẫn có vài yêu quái đặc biệt, mở cửa hàng làm ăn với người."
Nhắc đến khoáng thạch là hắn lại phấn khởi: "Đại Hoang Sơn kỳ lạ, dưới đất có hỏa mạch, lại có linh khoáng, nghe nói suối lưu huỳnh đặc hữu ở đó tắm vào thoải mái vô cùng!"
Tiếu Hồ Điệp nghe tới đó, lơ đãng cười: "Vậy ngươi phải hỏi kỹ đấy, có vài yêu tộc ở Đại Hoang Sơn cực ghét nhân loại, cửa tiệm tuy không treo biển cấm, nhưng vào trong là không cho người vào thật."
Mắt nàng đảo đảo, có vẻ cố ý hù dọa: "Thậm chí còn có nơi trước kia ăn thịt người, giờ không được ăn nữa, liền mở tiệm làm bình phong, bên trong vẫn làm chuyện buôn thịt người đó"
Nàng chỉ vào cái đĩa bằng đũa: "Tới lúc các ngươi bị nấu trong nồi, bọn yêu quái ngoài kia thấy các ngươi ngoan ngoãn vào nồi từng người từng người, nhỏ dãi đầy đất luôn"
"Ngươi tưởng chúng ta là con nít ba tuổi à?" Xích Diễm Thiên khinh bỉ, "Chúng ta là tu sĩ gần Nguyên Anh rồi, còn bị ai nấu trong nồi được?"
"Ta là hảo tâm nhắc nhở thôi." Tiếu Hồ Điệp bĩu môi, khinh thường lườm hắn một cái, "Thôi bỏ đi, ngươi thân thể cục mịch, chắc chắn thịt dai khó ăn, chỉ e là... hai người kia..."
Tiêu Thư Sinh ha ha cười: "Xem ra ta cũng không dễ gì biến thành món ăn trên bàn."
Dư Thanh Đường thấy nàng đã cố tình doạ người ta như thế rồi, cũng thuận theo phụ hoạ hai câu: "Dọa chết rồi, dọa chết rồi."
"Không tin thì thôi" Tiếu Hồ Điệp đứng bật dậy, "Bổn cô nương đi đây"
"Ê ê" Tiếu Thư Sinh vội gọi nàng lại, "Cô nương còn chưa kể chuyện ngươi với Bảo Sơn..."
"Còn có thể là gì chứ" Tiếu Hồ Điệp nghiến răng ken két: "Hòa thượng thúi, tiểu hòa thượng trọc đầu, mời hắn ở Khoái Hoạt Môn ăn ngon uống sướng thì không chịu, cả ngày nhăn nhó ủ rũ, để hắn ra ngoài bị đánh thì lại vui, không phải tự nguyện ra ngoài tìm khổ à"
Tiêu Thư Sinh bút không ngừng lướt giấy: "Vậy vừa nãy ánh bạc xẹt qua là..."
"Còn không phải do cha ta đáp ứng người ta, nói phải bảo toàn tính mạng hắn sao" Tiếu Hồ Điệp tức hộc máu: "Ta chỉ đành ngồi nhìn"
"Cái tên hòa thượng ngốc ấy may mắn mới gặp được ta, hồi còn trong cảnh giới Cổ Học Phủ, rõ ràng là đồng môn của hắn gạt hắn, kêu hắn xuống đáy hồ tìm bảo vật, nếu ta không lôi hắn lên thì đã ngâm cho trương như xác cá rồi"
"Thế mà hắn còn không tin ta, nói ta vu oan đồng môn hắn"
Nói đến đây, Tiếu Hồ Điệp ngửa đầu nốc cạn một ly rượu: "Nhắc đến lại tức"
Xích Diễm Thiên quay đầu hỏi: "Thế lúc nãy ta nói hắn là ngốc, ngươi còn..."
"Ta nói thì được, ngươi không được nói" Tiếu Hồ Điệp trừng hắn, "Ta tức ngươi đó, thì sao"
Tiêu Thư Sinh mỉm cười: "Được được được, chỉ có ngươi mới được nói."
"Xích huynh, bình tĩnh, ăn nhiều vào."
Y ra hiệu bằng mắt với Dư Thanh Đường, Dư Thanh Đường lập tức phối hợp kéo Xích Diễm Thiên người đang suýt nữa bật lại cãi nhau với Tiếu Hồ Điệp xoay người đi: "Chúng ta đừng nói chuyện ấy nữa, nói chuyện khác đi khoáng thạch, suối lưu hoàng"
Xích Diễm Thiên lập tức bị dắt đi sự chú ý, hăng hái khoác vai cậu: "Ta định làm ăn trong quán của yêu tộc, rồi tiện thể dò la tin tức linh khoáng"
Dư Thanh Đường tròn mắt ngạc nhiên: "Xích huynh lần này thông minh phết đấy nha, ta thấy cái kế này khả thi đó"
"Đúng không" Xích Diễm Thiên được khen là vênh váo ngay, khoác vai cậu nói tiếp: "Cũng không vì gì khác, vì ngươi là con trai, đến lúc đó đi suối lưu hoàng cùng nhau tiện hơn nhiều"
"Lần trước không ngâm suối hóa long với ngươi, lần này..."
Tiêu Thư Sinh vốn đang cười hi hi nghe bọn họ nói chuyện, lúc này bỗng mặt biến sắc: "Không được đâu, cái này không được đâu, sao có thể cùng Dư huynh..."
Xích Diễm Thiên nhìn y một cái, ngơ ngác hỏi: "Hả? Sao thế, hắn không phải con trai à?"
"Phải mà." Dư Thanh Đường chống nạnh đỡ lời, lý lẽ hùng hồn:
"Ta không phải con trai à, tại sao không thể tắm suối với Xích huynh?"
"Ừm!" Xích Diễm Thiên càng thêm tự tin gật đầu, "Ngươi ngạc nhiên cái gì."
"À, lần trước ngươi ngâm suối hóa long còn lề mề do dự..."
Tiêu Thư Sinh đỡ trán, lắc đầu bất đắc dĩ: "Xích huynh, nghe ta khuyên một câu."
Y hạ giọng: "Nếu không muốn cây Chiến ngân thương tự tay mình rèn đâm lên đầu, thì cái suối này ngươi đừng có ngâm"
"Ồ... sợ người ta ghen đó mà." Tiếu Hồ Điệp cười toe: "Vậy thì mỗi người một phòng suối lưu hoàng là xong, không phải sao?"
Xích Diễm Thiên hứng thú hẳn lên: "Có cả loại đó nữa à?"
"Có thể nói chuyện, nhưng giữa dùng trận pháp bình phong ngăn cách."
Tiếu Hồ Điệp cười híp mắt chỉ Dư Thanh Đường: "Rất hợp với mấy người như ngươi, không tiện ngâm cùng người khác."
Dư Thanh Đường trừng to mắt: "Ta không có gì không tiện cả"
Xích Diễm Thiên lập tức quên mất chuyện vừa rồi cãi vã, đề nghị ngay: "Ngươi quen đường thế, hay là ngươi dẫn bọn ta đi?"
"Ngươi gọi thêm mấy huynh đệ sư môn gì đó, ta bao hết"
"Ta mới không đi với các ngươi..." Tiếu Hồ Điệp còn đang định từ chối, bỗng nhiên đổi ý, bật cười: "Được thôi, ta dẫn các ngươi đi, chỉ cần các ngươi dụ được tiểu hòa thượng đó đi cùng."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức tụ lại bàn bạc.
Chuyến dạo chơi suối lưu hoàng được hoãn sang ngày mai, lúc mặt trời lặn, Dư Thanh Đường được Thiên Tâm sư tỷ tiễn về Mê Tiên Lâm, hẹn ngày mai gặp lại.
"Ta về rồi" Dư Thanh Đường đẩy cửa trúc phòng, Diệp Thần Diễm đã mở mắt, cười với cậu: "Hôm nay ra ngoài chơi thế nào..."
Y chợt khựng lại, nhíu mày, kéo Dư Thanh Đường lại gần, khẽ khàng ngửi một cái.
"Hử?" Dư Thanh Đường co rụt cổ lại, "Ngươi làm gì đó?"
Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Sao người ngươi toàn mùi hương của Thiên Tâm sư tỷ vậy?"
Dư Thanh Đường khựng lại, chợt tỉnh ngộ chẳng trách Thiên Tâm sư tỷ bảo cậu tới ngồi chơi ở Thủ Tinh Các, còn cầm quạt nhỏ phe phẩy huân hương về phía cậu, hóa ra là đang giúp chuẩn bị chiêu trò.
"Vì ta vừa ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt về mà." Dư Thanh Đường cười hì hì, giơ tay còn lại đưa tới trước mũi y: "Ngươi ngửi xem, chỗ này còn có cả mùi phấn hoa của Tiếu Hồ Điệp đó."
Diệp Thần Diễm nheo mắt lại, cắn luôn một phát.
"Á-" Dư Thanh Đường đau la thất thanh, Diệp Thần Diễm chậc nhẹ một tiếng: "Ta còn chưa cắn mạnh đâu."
Dư Thanh Đường chớp mắt: "Phối hợp diễn xuất."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa đêm, Xích Diễm Thiên bật dậy:
Khoan đã, bọn họ vốn là một đôi à?!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 74: Phối hợp diễn xuất
10.0/10 từ 36 lượt.