Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 69: Gửi Lời

252@-

Dư Thanh Đường cầm quyển sổ nhỏ ghi đặc sản Nam Châu mà Diệp Thần Diễm đưa cho, vừa giở từng trang đối chiếu mấy trái cây trên cây, vừa tiện tay hái một quả đen thui, chua lè nhưng tỉnh táo đầu óc, thanh hỏa giải nhiệt, bỏ vào túi áo.


 


Cậu cười he he đầy gian trá, còn lấy tay áo chà sạch quả một cái, tính lát nữa sẽ nhét thẳng vào miệng Diệp Thần Diễm cho hắn nếm thử mùi vị tình yêu chua chát là như nào!


 


Ai ngờ vừa quay đầu lại thì, mặt đối mặt với một khuôn mặt lạnh tanh, còn mọc vảy rắn.


 


Dư Thanh Đường suýt nữa nhảy dựng lên: "UÁ AAA!"


 


Chúc Cửu Âm giơ tay định đè vai cậu lại, còn chưa chạm vào, Dư Thanh Đường đã vèo một phát ngồi phệt xuống, khoanh chân vào tư thế thiền, một đóa kim liên nở rộ dưới thân, kết giới Liên Hoa Cảnh bật ra bao kín mít.


 


Chúc Cửu Âm: "......"


 


Hắn cau mày, giọng bình tĩnh mà mang chút nghi hoặc: "Ngươi sợ gì dữ vậy?"


 


Dư Thanh Đường nhỏ giọng cãi lại: "Ta gọi là thận trọng."


 


Chúc Cửu Âm nghe xong, gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Ừm, cũng đúng. Ngươi yếu như vậy, cẩn thận mới sống dai được."


 


Dư Thanh Đường: "Chính là đạo lý này."


 


Cậu rón rén nghiêng đầu nhìn quanh, muốn tìm bóng Diệp Thần Diễm, nhưng tìm mãi không thấy.


 


Chúc Cửu Âm liếc mắt cũng thấy: "Hắn đi thử luyện rồi, lát nữa quay về. Trước lúc đi có dặn ngươi nhớ tu luyện, cẩn thận nghiệp hỏa."


 


Dư Thanh Đường rụt cổ lại, vô thức đưa tay sờ mông: "Biết rồi biết rồi."


 


Chúc Cửu Âm rất có trách nhiệm làm tròn vai trò truyền tin sống: "Hắn còn nhắn ngươi đừng quên hồi âm cho Ngũ sư huynh. Đêm qua ngươi ngủ sớm, Ngũ sư huynh chắc còn đang đợi tin."


 


"Á!" Dư Thanh Đường đập trán, "Bảo sao cứ thấy như mình quên cái gì!"


 


Vội vàng lôi đá truyền âm ra, chuẩn bị sử dụng, ngẩng đầu lại thấy Chúc Cửu Âm vẫn đang đứng đấy.


 


Cậu dè dặt hỏi: "Ờm... tiền bối, ngài còn gì nữa không?"


 


Không lẽ định đứng đây nhìn ta gọi điện thoại luôn?


 


Chúc Cửu Âm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi chắc nịch gật đầu: "Hết rồi, lời hắn dặn ta nói hết."


 


"Ồ..." Dư Thanh Đường thầm nghĩ lát nữa hú hét với Ngũ sư huynh chắc sẽ hơi mất hình tượng, khách khí hỏi lại, "Vậy tiền bối còn..."


 


"Chỉ là lời hắn nói thì xong rồi." Chúc Cửu Âm cúi mắt, "Ta còn có chuyện muốn hỏi."


 


Dư Thanh Đường siết chặt đá truyền âm, kết giới không dám gỡ, dáng vẻ đầy cảnh giác: "Chuyện gì ạ?"


 


Giọng Chúc Cửu Âm rất bình tĩnh: "Hai người các ngươi, tối qua bận gì?"


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Không gian bỗng im phăng phắc. Hai người trợn mắt nhìn nhau chằm chằm, một lúc sau Chúc Cửu Âm thu mắt về, giọng nhàn nhạt: "Ồ, không nói à? Vậy chắc cũng chỉ là mấy chuyện đó thôi."



 


Dư Thanh Đường lập tức đỏ cả vành tai, hoảng loạn xua tay phản bác, nhưng càng cuống thì càng cà lăm: "Ch-chuyện... chuyện nào cơ! Tiền bối đừng đoán bừa!"


 


"Trẻ tuổi mà, nhiệt huyết sôi trào. Dù gì cũng chỉ quanh quanh chuyện trên giường thôi mà." Chúc Cửu Âm vô cùng thản nhiên thốt ra một câu mà tu sĩ bình thường nghe xong muốn tẩu hỏa nhập ma.


 


Hắn gật gù suy tư: "Chả trách hắn không cho ta kê thêm giường... thì ra là toan tính sẵn cả rồi."


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Diệp Thần Diễm nhà ngươi....


 


Cậu run run nắm chặt tay, đỏ mặt nhắm mắt biện minh: "Không phải ngài nghĩ thế đâu! Tụi ta chỉ là... chỉ là uống tí rượu thôi!"


 


"Ồ." Chúc Cửu Âm gật đầu, vẫn như mây trôi nước chảy: "Thỉnh thoảng có men cay trợ hứng cũng tốt."


 


Dư Thanh Đường suýt quỳ tại chỗ: "Tiền bối, hay là... mình đừng nói chuyện này nữa được không ạ? Diệp Thần Diễm hắn thử luyện gì vậy?"


 


Thực ra cậu biết rõ Diệp Thần Diễm phải đối mặt thử thách gì ở Nam Châu, cũng hiểu vì sao Thiên Cơ Tử gấp gáp tống hắn qua đây.


 


Nhưng Chúc Cửu Âm không biết cậu biết, cho nên cậu phải giả vờ không biết.


 


"Chờ hắn về rồi tự hỏi đi." Chúc Cửu Âm nhẹ lắc đầu, "Hắn cố tình không nói, là muốn đợi ngươi hỏi."


 


"Hắn bảo ngươi cứ yên tâm ở đây, muốn gì cứ nói. Diệp Thần Diễm là ta... đoạn này chưa tiện nói, tóm lại, hắn nhờ ta chăm sóc ngươi, chúng ta sẽ không để ngươi thiệt thòi."


 


Nói xong rút ra một tờ danh sách: "Đồ ngọt bánh trái, đặc sản Nam Châu cái nào nhìn quá dị thì ít lấy thôi. Truyện chữ để đọc chơi loại nam chính ba vợ bốn nàng không được, phải một lòng một dạ trọn đời trọn kiếp..."


 


Báo một loạt tên sách xong, quay sang hỏi Dư Thanh Đường đang đờ mặt: "Còn muốn thêm gì nữa không?"


 


Dư Thanh Đường lắc đầu như cái máy.


 


Chúc Cửu Âm gật gù: "Cũng giống nuôi A Tiếu thôi. À, son phấn váy vóc có cần không?"


 


Dư Thanh Đường ưỡn ngực hét lên: "Tiền bối! Ta là nam tử hán đấy"


 


"Ta đâu có mù." Chúc Cửu Âm liếc cậu một cái, "Nhưng ngươi mặc váy rồi mà."


 


Dư Thanh Đường: "Cái đó ta không tiện giải thích, nhưng mà không phải sở thích cá nhân, là có nguyên nhân đàng hoàng"


 


"Ừm." Chúc Cửu Âm gấp danh sách lại, "Đừng gọi ta tiền bối, hắn gọi ta là Xà Thúc, ngươi cứ gọi vậy là được."


 


Dư Thanh Đường gãi đầu, ngượng ngùng cúi mặt: "Ta... ta vẫn gọi là tiền bối đi. Gọi như kia nghe như ra mắt nhà chồng, áp lực quá."


 


"Tuỳ ngươi." Chúc Cửu Âm rất dễ tính, "Không còn việc gì thì ta đi trước."


 


"Khoan đã" Dư Thanh Đường buột miệng gọi lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt điềm tĩnh mà đầy áp lực của đối phương, lấy hết can đảm nói: "Tiền bối... ta là nam nhân, ngài không có gì muốn nói à?"


 


"Ta với hắn..."


 


Cậu giơ hai ngón tay ra, ngoắc ngoắc mô tả bằng hành động hy vọng người ta hiểu ý.



 


"Thì sao?" Chúc Cửu Âm ngẩng mắt, "Ta đâu phải người."


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Quên mất Ma tộc các người không có mấy thứ định kiến đó.


 


c** nh* giọng phân bua: "Thực ra nếu xét theo một vài góc độ nhất định Ma tộc chỉ là một nhánh hơi đặc biệt của nhân tộc thôi, nói chung vẫn được tính là người."


 


Ít nhất là so với Yêu tộc thì, Ma tộc về mặt sinh học vẫn gần giống người hơn.


 


Tất nhiên, ở giới tu tiên này, muốn dùng sinh học để phân loại thì đúng là tự làm khổ mình.


 


"Vậy là tính người à?" Chúc Cửu Âm nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu, "Thôi, không quan trọng. Là người hay không, cũng như nhau cả thôi."


 


"Hắn nhận định là ngươi, vậy ngươi chính là ngươi."


 


Dư Thanh Đường nghẹn họng, không nói được lời nào.


 


Chúc Cửu Âm vừa quay lưng định đi, lại đột ngột ngoảnh lại: "Suýt nữa quên A Thanh cũng nhờ ta gửi lời."


 


"Nàng nói, nhìn ngươi là biết không lanh lợi, kiểu người bị sói ngoạm mất cả cái đầu rồi mà vẫn cười ngốc. Nghĩ tình hai người đều tên có chữ Thanh, nên truyền cho ngươi một chiêu."


 


Dư Thanh Đường sững người. Không ngờ ở đây mà cũng có vận may truyền công, cậu vội ôm quyền hành lễ: "Đa tạ tiền bối!"


 


Trong ánh mắt đầy chờ mong của cậu, Chúc Cửu Âm bình tĩnh mở miệng:


 


"Nàng nói, nếu Diệp Thần Diễm dám bắt nạt ngươi, thì đừng cho hắn lên giường."


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Chúc Cửu Âm gật đầu: "Xong thật rồi, ta đi đây."


 


Dư Thanh Đường gục đầu đập nhẹ vào cái cột bên cạnh trông mong ma tu truyền cho bí kíp gì đó nghiêm túc, đúng là đầu óc hắn có vấn đề!


 


Cậu hít sâu một hơi, chắc chắn Chúc Cửu Âm đã đi xa rồi mới cầm truyền âm thạch, truyền tin: "Ngũ sư huynh"


 


"Tiểu sư đệ" Bên kia như đang chờ sẵn, lập tức vang lên giọng sốt ruột, "Cuối cùng cũng chịu gửi tin rồi"


 


Dư Thanh Đường cắn môi sờ mũi, lắp bắp: "Xin lỗi, hôm qua đệ uống hơi nhiều..."


 


"Cái gì..." Giọng Ngũ sư huynh vọt lên tám quãng, "Đệ, đệ uống rượu á?! Ai dắt đệ uống rượu?!"


 


Dư Thanh Đường có chút chột dạ, nhưng rồi ngẩng đầu ưỡn ngực lý sự: "Đệ mười chín tuổi rồi, uống tí rượu thì sao chứ"


 


Ngũ sư huynh im bặt mấy giây, thở dài: "Huynh vẫn cứ thấy đệ còn nhỏ, giống như hồi huynh rời tông môn, đệ chỉ tới eo huynh thôi mà"


 


Hắn thổn thức một hồi, rồi lại bắt đầu càm ràm như ông cụ non: "Ừ thì đến tuổi rồi, uống một tí cũng được. Nhưng đệ vốn đã không thông minh, uống vào càng dễ..."


 


Dư Thanh Đường: "Khụ!"



Ngũ sư huynh huỵch toẹt thế thì cũng hơi quá rồi đấy


 


Ngũ sư huynh bị ho cắt lời, đành cười khổ: "Giờ đệ ổn chứ? Huynh sắp về đến tông môn, tính báo tin đệ đạt hạng cao ở Đại hội Kim Đan... Còn cả chuyện Mật Tông..."


 


"Chuyện đó khoan hẵng nói." Dư Thanh Đường vò đầu, "Ai ngờ đệ lại vướng vô đống rối đó. Mật Tông lớn như thế, chúng ta chẳng thể đụng vào, nói ra chỉ khiến mọi người lo lắng."


 


"Lỡ dọa sư phụ rụng luôn chòm râu thì phiền."


 


Ngũ sư huynh cười khổ: "Đúng là với Mật Tông thì chúng ta chẳng làm gì được... Nhưng mà..."


 


"Thì thiên hạ này có ai làm gì được đâu." Dư Thanh Đường rộng lượng vỗ ngực, "Ngay cả những đại tông môn đứng đầu cũng như mình thôi."


 


"Không phải ta yếu, mà là đối thủ mạnh quá!"


 


Ngũ sư huynh bị hắn dẫn vào vòng xoáy lý luận, ậm ừ theo: "Nghe cũng hợp lý phết nhỉ."


 


"Đúng không!" Dư Thanh Đường chống cằm thở dài, "Chỉ tiếc là, sớm biết vậy thì đệ đã gửi đống linh thạch lượm được từ tụ bảo bồn về huynh cất rồi, giờ thì khỏi mua giò heo về mời sư môn luôn."


 


Ngũ sư huynh suýt bật cười: "Đâu đến mức ai cũng thèm giò heo như đệ..."


 


Dư Thanh Đường híp mắt: "Thật không?"


 


Ngũ sư huynh: "......"


 


Cạn lời.


 


Dư Thanh Đường cười ha ha: "Thôi kệ, cái này có thể kể với họ, khi nào đệ về Biệt Hạc Môn sẽ đãi một bữa giò heo linh đình"


 


"Cho họ thèm dần, đến lúc ăn sẽ thấy ngon gấp bội"


 


Ngũ sư huynh bất đắc dĩ cười theo: "Được rồi, huynh nhớ rồi."


 


"Đệ cũng nhớ giữ mình, đừng bốc đồng. Nhớ bí kíp trấn phái của Biệt Hạc Môn đánh không lại thì giả bộ dễ thương cầu xin tha mạng, giữ mạng là trên hết"


 


"Vâng vâng!" Dư Thanh Đường gật đầu như gà mổ thóc, "Huynh yên tâm"


 


Truyền âm thạch tắt, Dư Thanh Đường ngửa đầu mơ mộng nghĩ đến cảnh mình tay xách hai chục cái giò heo trở về, cả tông môn hoan hô chào đón, cậu bật cười khì khì một tiếng.


 


Cậu hít sâu, vỗ vỗ mông quay về hiện thực muốn có tương lai huy hoàng, phải tu luyện chăm chỉ, gom thêm phúc duyên, mới có thể tiếp tục nhặt rác bằng tụ bảo bồn.


 


Tối muộn.


 


Diệp Thần Diễm cuối cùng cũng trở về từ Mê Tiên Lâm.


 


Trên người hắn đẫm nước, trông có vẻ chật vật, nhưng không bị thương tích gì rõ ràng. Hắn lau nước trên mặt, rồi lại để nguyên, men theo khí tức tìm đến chỗ Dư Thanh Đường ai ngờ thằng nhóc này đang chăm chỉ ngồi thiền bên bờ sông.


 


Diệp Thần Diễm ngạc nhiên tròn mắt, không quấy rầy, lẳng lặng ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn.


 


Không bao lâu sau, Dư Thanh Đường bỗng mở choàng mắt, hô vang: "Xong rồi!"


 



Dứt lời, phóng vèo vào rừng.


 


"Ê" Diệp Thần Diễm vội túm hắn lại.


 


"Hử?" Dư Thanh Đường ngẩng đầu kinh ngạc, "Ngươi về rồi à?"


 


"Ừ." Diệp Thần Diễm gật đầu, liếc về phía rừng, "Ngươi định đi đâu đấy?"


 


"Đi chơi" Dư Thanh Đường trả lời hùng hồn.


 


"Hả?" Diệp Thần Diễm nhíu mày khó hiểu.


 


"Ngươi chưa từng nghe nói tới một phương pháp tu luyện đặc biệt à?" Dư Thanh Đường nghiêm túc nói, "Gọi là phương pháp tu luyện kiểu cà chua"


 


Diệp Thần Diễm lắc đầu: "Chưa."


 


"Không biết cũng phải. Người như ngươi tu từ sáng đến tối, đâu cần dùng chiêu đó." Dư Thanh Đường thở dài tiếc nuối, "Nói đơn giản là làm việc nghỉ ngơi xen kẽ, tự đặt quy tắc tu luyện năm lượt Kinh Phúc Duyên, thưởng cho bản thân đi chơi một chút, để có động lực"


 


Diệp Thần Diễm bừng tỉnh:"Ồ... giống kiểu buộc củ cà rốt trước mặt lừa cho nó chạy ấy hả?"


 


"Đúng! Chính là..." Dư Thanh Đường gật gù, chợt phản ứng lại: "Hả? Ai là lừa?"


 


Diệp Thần Diễm cười không nhịn được.


 


"Ngươi" Dư Thanh Đường chỉ tay vào mũi hắn, vừa định mắng thêm, chợt thấy mặt Diệp Thần Diễm còn vương giọt nước, sực nhớ lời Chúc Cửu Âm nói, bèn dè dặt hỏi: "Vậy lúc nãy đột nhiên đi là đi làm gì vậy?"


 


Đúng như dự đoán, mắt Diệp Thần Diễm lập tức sáng lên: "Ngươi muốn biết?"


 


Dư Thanh Đường lập tức quay mặt đi:"Không... không thèm đâu, không muốn thì thôi"


 


"Ồ..." Diệp Thần Diễm cúi đầu.


 


Dư Thanh Đường len lén nhìn hắn, vừa đúng lúc đối phương cũng đang nhìn lại.


 


Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm, ánh mắt tha thiết: "Thật sự không hỏi à?"


 


Dư Thanh Đường quay mặt, hếch cằm đắc ý: "Không hỏi."


 


"Không thèm hỏi luôn."


 


Đùa gì chứ, ta mà lại là loại dễ bị dắt mũi sao?


 


Chút thủ đoạn của ngươi mà cũng muốn chơi tâm lý chiến với ta?


 


Diệp Thần Diễm thở dài, từ trong người rút ra một cái túi thơm phức, lắc lắc trước mũi hắn, khẽ chạm vào trán hắn: "Hỏi một câu đi mà?"


 


......................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Ta đã nhìn thấu hết mưu kế của ngươi rồi! Không lừa được ta đâu!


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 69: Gửi Lời
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...