Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 60: Có thể hay không

220@-

Đêm khuya, trên đỉnh Tùy Tiện phong của Quy Nhất Tông, một mảnh yên tĩnh.


 


Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn sao trời.


 


"Chậc chậc." Thiên Cơ Tử rung đùi đắc ý mà xuất hiện bên cạnh, "Thật hiếm thấy ngươi yên tĩnh thế này, sao không tu luyện? Đang tu tâm dưỡng tính đấy à?"


 


Diệp Thần Diễm chẳng buồn nhìn lão: "Giờ ta Kim Đan đại viên mãn, cách Nguyên Anh chỉ một bước tâm cảnh, tu luyện cũng chẳng mấy tác dụng."


 


Thiên Cơ Tử cười cười, chẳng có ý tốt: "Sao ta lại thấy ngươi mặt mũi ủ ê, trông cứ như là..."


 


"Câm miệng." Diệp Thần Diễm liếc mắt, quay đầu đi, "Chỉ là náo nhiệt quen rồi, một thời không quen thanh tĩnh mà thôi."


 


"Hehe" Thiên Cơ Tử cười híp mắt lại gần, "Chỉ vậy thôi? Thật sự?"


 


"Chứ chẳng lẽ còn có gì khác?" Diệp Thần Diễm không thèm quay đầu, "Hôm nay cái tên ma tu kia, bọn họ bảo hắn là Thiên Ma? Khác gì với ma tu bình thường?"


 


"Người người đều có thể tu ma, còn Thiên Ma lại là một chủng tộc." Thiên Cơ Tử thấy vào chính sự, cũng thu lại vẻ cà rỡn, "Tựa như có người trời sinh Phật cốt, cũng có kẻ mang thiên ma thể. Có người tìm được cách truyền thừa huyết mạch ổn định, dần dần mới có một tộc gọi là Thiên Ma."


 


"Huyết mạch ấy, giúp tu ma như hổ thêm cánh, chiến lực kinh người."


 


"Có điều cũng có nhược điểm tính tình phần lớn cổ quái, tuỳ tâm sở dục, càng tu cao càng khó vượt tâm kiếp, dễ tẩu hỏa nhập ma nói mãi cũng nhàm."


 


Diệp Thần Diễm cụp mắt lắng nghe, bỗng mở lời: "Vậy ta thì sao?"


 


Thiên Cơ Tử bĩu môi, không đáp ngay.


 


Diệp Thần Diễm bình tĩnh nói: "Hôm nay tên ma tu đó mấy lần nhìn ta, hắn không khéo giấu, ta nghĩ không chỉ mình ta nhận ra."


 


"Ta có liên quan tới ma tộc, hơn nữa còn là Thiên Ma nhất tộc?"


 


Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí chắc chắn, hiển nhiên đã sớm mơ hồ nhận ra.


 


Thiên Cơ Tử bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta đã bảo lão già đó đừng có xuống núi, vừa ra đã để lộ hết rồi."


 


Diệp Thần Diễm mím môi: "Cho nên, rõ ràng ta chẳng làm gì, nhưng vẫn có trưởng lão đối với ta sinh lòng kiêng kị, là bởi vì bọn họ sớm biết..."


 


"Khụ." Thiên Cơ Tử sờ mũi, "Chuyện này, cũng không thể toàn trách Thiên Ma nhất tộc."


 


Diệp Thần Diễm quay sang nhìn lão, Thiên Cơ Tử hơi ngửa mặt lên, cố làm ra vẻ chính trực: "Ta cảm thấy, phần lớn là vì thù riêng với ta."


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


"Hơn nữa, ngươi cái tính khí này, cũng giống ta hồi trẻ." Thiên Cơ Tử cười gượng hai tiếng, "Chắc là yêu nhà yêu luôn chó, ghét nhà thì ghét luôn cả chó."



 


Diệp Thần Diễm đưa tay xoa mi tâm, bất lực thở dài: "Ta không biết ngươi nói vậy là đang biện hộ cho họ, hay bôi xấu chính mình."


 


Thiên Cơ Tử ha ha cười to: "Thời đại tiên ma đối lập sớm qua rồi, ngươi thấy Chúc Cửu Âm lộ mặt, cái lão đầu mật tông tự nhận phụng thiên đạo hành pháp kia cũng chẳng lên tiếng gì, đúng không?"


 


"Ngươi chỉ có một nửa huyết mạch Thiên Ma thôi"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Giống nữ tu Khoái Hoạt Môn kia?"


 


"Không giống, ngươi còn đặc biệt hơn nhiều." Thiên Cơ Tử mỉm cười, "Giờ ngươi còn yếu, biết sớm cũng chẳng làm gì, đợi khi khác ta nói rõ."


 


"Thần thần bí bí..." Diệp Thần Diễm quay đầu, "Sớm muộn gì ta cũng tự tìm ra."


 


"Có chí khí." Thiên Cơ Tử cười mấy tiếng, "Đợi ngươi tìm được cơ duyên, kết thành Nguyên Anh, cũng nên tới Nam Châu một chuyến."


 


"Giờ chưa được, nơi đó cá rồng lẫn lộn, chưa tới Nguyên Anh thì quá nguy hiểm, hơn nữa, còn có một vật chờ ngươi đến lấy."


 


Diệp Thần Diễm vừa định mở miệng, thì thấy Thiên Cơ Tử bỗng nhìn xuống núi, trong mắt xẹt qua ý cười, "Được rồi, lão đầu ta không quấy rầy nữa, nhìn kìa, người ngươi muốn gặp tới rồi."


 


Diệp Thần Diễm thuận theo ánh mắt lão nhìn xuống Dư Thanh Đường len lén từ phòng lẻn ra, không biết lại tính giở trò gì.


 


Hắn khẽ nghiêng người, tò mò quan sát.


 


Chỉ thấy Dư Thanh Đường ôm theo tụ bảo bồn, thần thần bí bí xuống núi cũng không phải định trộm đồ của Quy Nhất Tông, mà là cậu bỗng linh quang chợt hiện, nảy ra ý mới.


 


Cậu nghĩ, có khi là do trước đây mình quá tham, vừa rót linh lực đã là cả đống, mới khiến tụ bảo bồn dở chứng, hút luôn đồ trong giới chỉ của người ta.


 


Nếu chỉ rót một chút linh lực, chắc cũng không đến nỗi kinh thiên động địa như vậy.


 


Dư Thanh Đường lẻn xuống Tùy Tiện phong, tìm chỗ vắng vẻ, lấy ra vài viên linh thạch đặt thành hàng, mỗi viên cách nhau năm trượng, rồi ở xa nhất, đặt xuống chính cái nhẫn trữ vật của mình.


 


Cậu bày xong mới ôm tụ bảo bồn, rót chút linh lực, lắc ba cái thật nghiêm túc, nhắm vào đám linh thạch niệm khẩu quyết: "Bảo bối bảo bối, vào trong bồn ta"


 


Mấy viên linh thạch hóa thành lưu quang rơi vào bồn, nhưng giới chỉ trữ vật chẳng hề nhúc nhích.


 


Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn trong bồn có thêm một nhánh linh thảo ẩn chứa linh lực, còn đồ trong nhẫn trữ vật thì vẫn y nguyên.


 


Cậu thở phào, quả nhiên, linh lực ít thì dù là tụ bảo bồn cũng không thể tùy tiện cướp của ai


 


Cậu nhẹ nhàng thở ra, đang định đi nhặt lại nhẫn trữ vật, thì chợt một luồng ánh sáng trắng loé lên, nhẫn trữ vật bốc hơi không còn bóng dáng.


 


Có trộm!


 


Dư Thanh Đường hoảng hốt trừng to mắt, lập tức đuổi theo: "Đứng lại"



 


Mới chạy được vài bước, trước mắt liền mở rộng, dưới ánh trăng là mặt hồ gợn sóng lấp lánh, Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng bên hồ, linh sủng Thiểm Điện quấn trên vai hắn làm nũng, trong miệng ngậm chính là nhẫn trữ vật của cậu


 


Dư Thanh Đường khựng lại: "Sao lại là..."


 


Diệp Thần Diễm lấy giới chỉ trong miệng Thiểm Điện ra, tung tung trong tay, cười cong mắt nhìn hắn: "A, va phải đồng nghiệp rồi?"


 


"Đồng nghiệp cái gì" Dư Thanh Đường chạy đến trước mặt hắn, đưa tay, "Trả ta"


 


Diệp Thần Diễm ngước mắt, khẽ cười: "Được thôi"


 


Vừa nói, vừa làm bộ đặt vào tay hắn, nhưng bất ngờ hất nhẹ tay, xoay người kéo tay áo Dư Thanh Đường, để hắn ngồi xuống bên mình.


 


"Ê..." Dư Thanh Đường luống cuống nhào tới, suýt thì ngã dúi đầu lên đầu gối Diệp Thần Diễm.


 


Ngẩng mặt lên, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt người kia đang cúi nhìn mình, Thiểm Điện tung người lên vai Diệp Thần Diễm, lại đón lấy nhẫn trữ vật đang rơi.


 


"Ngươi..." Dư Thanh Đường bỗng thấy không khí có gì đó kỳ quái, vội ngồi dậy, bắt lấy Thiểm Điện, vuốt vài cái lên lớp da bóng mượt, rút lại nhẫn trữ vật, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi cướp nhẫn trữ vật của ta làm gì chứ!"


 


Thiểm Điện "chít chít" mấy tiếng.


 


Diệp Thần Diễm chống cằm, nói: "Nó bảo không phải cướp, là nhặt được."


 


Dư Thanh Đường giật mình: "Ngươi còn hiểu nó nói gì?!"


 


Trong nguyên tác có cái thiết lập này không vậy?


 


"Ừ." Diệp Thần Diễm cười, đưa ngón tay gãi gãi cằm Thiểm Điện, làm ra vẻ đang lắng nghe, gật đầu nghiêm túc, "Nó còn nói..."


 


Dư Thanh Đường tò mò nhìn, chỉ thấy Diệp Thần Diễm nâng mắt lên: "Nó nói, nàng thật sự muốn đi sao?"


 


Dư Thanh Đường sững lại: "A?"


 


"Nó nói," Diệp Thần Diễm nhìn thẳng vào mắt cậu, "Thanh Châu còn mấy quán rượu nổi danh chưa dẫn nàng tới, sắp tới lại có lễ hội Hoa Thần dưới chân núi, phàm nhân sẽ làm bánh ngọt từ các loài hoa, tuy tu sĩ thường chẳng mấy để tâm, nhưng người ham ăn chắc chắn thích."


 


"Cho nên nó muốn hỏi nàng có thể hay không..."


 


Hắn khẽ chớp mắt, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Có thể hay không lưu lại thêm vài ngày."


 


Dư Thanh Đường nhìn vào mắt hắn mắt thiếu niên kia còn sáng hơn cả ánh trăng trên trời, như thể trong lòng chỉ có một người trước mắt này.


 


Dư Thanh Đường không hiểu sao hai tai lại nóng ran, cậu đột ngột quay mặt sang chỗ khác, ngửa người ra sau né tránh ánh mắt đối phương, lẩm bẩm: "Gạt, gạt người, nó lúc nãy chỉ 'chít' hai tiếng, làm gì có dài như thế"


 


Diệp Thần Diễm bật cười, ôm lấy Thiểm Điện giơ lên trước mặt: "Vậy để nó bổ sung nhé, chít chít chít"



 


"Tất cả đều là ngươi kêu." Dư Thanh Đường cũng bật cười, "Nó có kêu tiếng nào đâu."


 


Diệp Thần Diễm nghiêng đầu, lộ ra một bên mắt từ sau lưng Tia Chớp, hỏi hắn: "Ngươi vội về Kim Châu vậy, là có chuyện gì sao?"


 


"Cũng không hẳn..."Dư Thanh Đường cau mày, dùng tay vô thức cào đất, giọng lí nhí, "Chỉ là..."


 


Cậu ngập ngừng hồi lâu, len lén ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Diễm: "Ngày mai, ăn xong tiệc của Xích Diễm Thiên, ta có lời muốn nói với ngươi."


 


Diệp Thần Diễm nhìn hắn, Dư Thanh Đường lập tức cúi đầu tránh đi ánh mắt ấy: "Chỉ, chỉ là đợi nói xong rồi... mới tính tiếp."


 


Nếu may mắn thì có thể vẫn làm bạn, nếu không thì... cậu có lẽ phải cụp đuôi mà chạy về Kim Châu.


 


Dư Thanh Đường chẳng hiểu sao cũng thấy lòng hơi trống trải, đứng dậy phủi áo: "Ta về phòng trước."


 


Diệp Thần Diễm thu lại ánh nhìn: "Được."


 


Hắn buông tay, Thiểm Điện liền vèo một tiếng nhảy lên vai Dư Thanh Đường.


 


Dư Thanh Đường còn chưa quen với việc có một con vật vừa ấm vừa mềm mượt đứng trên vai, cẩn thận đỡ lấy nó quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm đầy kinh ngạc.


 


Diệp Thần Diễm mỉm cười: "Tối nay nó đi theo nàng, thay ta giám sát nàng tu luyện."


 


Dư Thanh Đường tròn mắt nhìn hắn, đưa tay chỉ trăng trên trời: "Đã giờ nào rồi, ngươi còn bắt ta tu luyện?"


 


"Hết cách rồi." Diệp Thần Diễm chống cằm, cười rất vô tội, "Dù sao mai phải phá giới, phải chuẩn bị chu đáo chứ."


 


"Hay là nàng muốn nước tới chân mới nhảy?"


 


Dư Thanh Đường mặt xị xuống: "Ta, ta hôm nay đã tu luyện rồi!"


 


"Nhưng vừa rồi nàng còn dùng Tụ Bảo Bồn." Diệp Thần Diễm không động lòng, "Tu luyện đi, nếu không, chờ nàng ngủ rồi ta sẽ bảo nó nhảy tưng tưng trên bụng nàng."


 


Dư Thanh Đường muốn khóc: "Làm gì còn chuyện như vậy..."


 


Cậu ôm Thiểm Điện quay người rầu rĩ, một sơ sẩy liền trẹo chân, suýt nữa cả người lẫn chồn đổ nhào.


 


"Cẩn thận" Diệp Thần Diễm vội đỡ lấy cậu.


 


"Không sao." Dư Thanh Đường còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng, phẩy tay, "Chắc là nghĩ đến việc tí nữa còn phải tu luyện, đau lòng quá nên choáng."


 


Cậu mới đi thêm hai bước, lại nghiêng một cái nhào về phía trước.


 


Diệp Thần Diễm sớm có chuẩn bị, lập tức đỡ gọn trong tay.



 


Dư Thanh Đường vịn lấy tay hắn, biểu cảm đơ đơ: "Không đúng lắm nhỉ, ta đâu đến nỗi đi đường cũng té?"


 


"Ừ." Diệp Thần Diễm không nhịn được bật cười, "Chắc là vận rủi bám thân."


 


Hắn thở dài, vòng tay ôm ngang người cậu lên: "Cho nên ta mới nói, nàng nên về tu luyện sớm."


 


"Ê ê" Dư Thanh Đường hoảng loạn túm lấy vạt áo hắn, người căng cứng như khúc gỗ không thể gập.


 


Diệp Thần Diễm cũng không làm gì quá đáng, chỉ bế hắn tới cửa phòng, động tác đoan chính, chỗ không nên đụng thì không đụng.


 


Dư Thanh Đường vừa chạm đất liền bước đi rất thận trọng, từng bước từng bước vững vàng tiến vào trong phòng.


 


Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Tu luyện cho tốt, mai gặp."


 


"Ừ." Dư Thanh Đường cười khổ: "Biết rồi, mai gặp."


 


Diệp Thần Diễm vừa xoay người, liền nghe sau lưng vang lên một tiếng "rắc", Dư Thanh Đường đã ngồi bệt dưới đất, mặt nhăn nhó ôm mông.


 


Cái ghế cậu vừa ngồi đã bị vận rủi phá tan nát, bốn chân gãy nát, chết không nhắm mắt.


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


Hắn ôm lấy Thiểm Điện đang hoảng sợ nhảy lên đầu Dư Thanh Đường, rồi lại bếDư Thanh Đường lên giường.


 


"Ê ê!" Dư Thanh Đường vội xua tay, "Không, không cần đâu"


 


Diệp Thần Diễm khoanh tay, đứng ngay trước giường: "Tu luyện đi, ta thay nó canh nàng."


 


Dư Thanh Đường nhỏ giọng lầu bầu: "Cũng, cũng không cần phiền như vậy đâu..."


 


Diệp Thần Diễm mặt lạnh vô tình: "Tu một đêm."


 


Dư Thanh Đường trừng mắt: "Cả đêm?"


 


Diệp Thần Diễm không chớp mắt gật đầu: "Cả đêm."


 


Dư Thanh Đường ngửa người nằm vật xuống, giường "phịch" một tiếng khiến cậu giật nảy người ngồi dậy, lập tức ngồi xếp bằng bắt đầu vận công: "Luyện! Lập tức luyện!"


 


.........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Thiên đạo: Những món quà của số mệnh đều kèm theo giá cả, cố gắng tu luyện đi, tiểu cá mặn! (vô tình vô nghĩa)


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 60: Có thể hay không
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...