Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 55: Khiêu Chiến

236@-

Dư Thanh Đường còn đang sững sờ thì những lời bàn tán xung quanh đã lọt hết vào tai cậu...


 


"Đó là Diệp Thần Diễm của Quy Nhất Tông sao? Hắn định khiêu chiến với sư huynh của mình à?"


 


"Ôn Như Băng đã là Nguyên Anh rồi, sao mà đánh lại được?"


 


"Hừ, thế này thì hay rồi, Quy Nhất Tông tự mình đánh nhau, nếu lưỡng bại câu thương thì biết đâu..."


 


Lý Linh Nhi nheo mắt lại, đột nhiên dằn mạnh kiếm xuống đất, hừ lạnh một tiếng: "Tông ta từ trước đến nay muốn đánh thì đánh, nếu ai không phục thì cứ lên đài khiêu chiến đi."


 


"Hay là có kẻ nóng ruột muốn thử kiếm của ta trước?"


 


Dư Thanh Đường đầy kính phục, đứng cạnh cô vỗ tay rào rào. Lý Linh Nhi càng đắc ý, đang định tiếp lời thì c** nh* giọng kéo tay áo cô: "Được rồi được rồi, nói thế đủ rồi." Cậu nghiêng đầu khẽ nhắc, "Nói thêm nữa người ta lại thực sự muốn đơn đấu với ngươi."


 


"Khụ" Lý Linh Nhi hơi chột dạ, quay mặt đi lẩm bẩm không rõ, "Ai mà sợ, có đánh nhau cũng chẳng sao."


 


Cô quay đầu, hai tay khoanh sau lưng nhìn về phía đài tỷ võ: "Thôi kệ họ, mau nhìn kìa, bên đó sắp phân thắng bại rồi."


 


Dư Thanh Đường nghe vậy nhìn sang. Trên đài của Phật môn đang nội đấu, Bảo Định đã cởi áo, lộ ra thân thể cường tráng rắn chắc, nhìn qua giống như có thể kẹp chết người bằng cơ ngực.


 


Đối diện là Thiên Tuệ tuy vóc dáng nhỏ nhắn nhưng cũng chẳng yếu thế. Một quyền của nàng nện xuống khiến đài tỷ võ lõm thành một hố sâu, nếu không phải đài có thể tự phục hồi thì chắc trận này đánh xong phải dỡ bỏ.


 


Ánh mắt Dư Thanh Đường lóe lên, cậu thì thầm với Lý Linh Nhi: "Người ta nói Liên Hoa Cảnh là bí truyền của Phật môn, lát nữa ta mà giao trả lại cho họ thì có phải danh nghĩa là sư phụ của họ không?"


 


Lý Linh Nhi trầm ngâm: "Hình như tính vậy cũng được..."


 


Cô nhìn cậu với vẻ khó hiểu: "Nhưng ngươi làm sư phụ họ làm gì?"


 


Dư Thanh Đường lộ vẻ khó xử: "Ta chỉ muốn biết làm sư phụ có phải bao cơm không? Hai người họ nhìn là biết ăn khỏe, chắc ăn chay mà cũng tiêu tốn lắm."


 


Lý Linh Nhi nghẹn lời, vừa định nói thì trận đấu đã kết thúc: "A, kết quả rồi kìa!"


 


Thiên Tuệ ho ra một ngụm máu, không cố chống lại nữa mà khom người lùi xuống đài, lau vết máu nơi khóe miệng rồi hít sâu một hơi, khôi phục lại dáng vẻ hiền hòa thường ngày: "Ta thua rồi."


 


Ánh mắt Dư Thanh Đường có chút cảm thông người Phật môn thật chẳng dễ dàng, đến khi đánh nhau cũng phải chú ý biểu cảm từ bi.


 


Bảo Định chắp tay thi lễ, trầm giọng nói: "Đa tạ chỉ giáo." Sau đó hắn mặc lại áo tăng, ngẩng đầu nhìn về phía một đài khác nơi Diệp Thần Diễm và Ôn Như Băng vẫn chưa phân thắng bại.


 


Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn theo.


 


Cậu thật ra không lo cho Diệp Thần Diễm, dù sao thì hắn là Long Ngạo Thiên, vượt cấp chiến đấu cũng là chuyện thường như cơm bữa.


 


Nhưng đối diện lại là Ôn Như Băng, hơn hắn một đại cảnh giới, lại còn là người kết anh dưới khúc Vấn Tâm của cậu, không phải cậu tự khen, nhưng đó chắc chắn là một cái Nguyên Anh rất tốt.


 


Nói cho cùng, cũng khiến cậu có chút lo lắng.


 



Tuy nhiên, kiếm pháp của Quy Nhất Tông có phần giống với Tâm Kiếm, phần nào kiếm như người.


 


Ví dụ như kiếm của Lý Linh Nhi linh hoạt sinh động, có chiêu kỳ lạ, nhưng phần lớn sơ hở đầy mình.


 


Còn kiếm của Ôn Như Băng không sắc bén rõ rệt mà ẩn giấu uy lực, bề ngoài bình tĩnh như nước, lần lượt hóa giải từng đòn tấn công mãnh liệt của Diệp Thần Diễm.


 


Tuy vậy...


 


Dư Thanh Đường cảm thấy Diệp Thần Diễm hình như chưa dùng hết sức.


 


Cậu đã thấy hắn những ngày qua thử dung hợp Thiên Lang Kiếp vào thương pháp, chỉ một lần mất khống chế mà đã khiến thương xuyên tường luyện công, va chạm với cấm chế khiến cả tòa tháp luyện công lắc lư long trời lở đất.


 


Nói không ngoa, chuyên gia phá nhà.


 


Diệp Thần Diễm đúng là đang giữ lại thực lực, khí thế của hắn càng lúc càng mạnh, áp đảo Ôn Như Băng nửa phần.


 


"Ôi..." Lý Linh Nhi siết chặt nắm tay, "Tên đó tranh thắng quen rồi, giờ còn tranh với cả sư huynh, đừng để bị thương mới khổ"


 


"Có lẽ..." Dư Thanh Đường chớp mắt, "Hắn không muốn dốc toàn lực với sư huynh."


 


Lý Linh Nhi nhìn cậu như thể gặp ma: "Hắn?"


 


"Hắn chỉ là Kim Đan, đánh với Nguyên Anh mà còn không toàn lực?"


 


Cô nhìn Dư Thanh Đường từ đầu đến chân rồi thở dài: "Ngươi đừng tâng bốc hắn quá."


 


"Ài, Lý cô nương thật ra không biết đấy." Tiếng nói của Tiêu Thư Sinh vang lên, hắn phe phẩy quạt bước lại gần.


 


Hắn vừa nhẹ nhàng đánh bại một kẻ khiêu chiến, lúc này mang theo khí thế của người thắng trận bước đến, hạ giọng cười: "Đây gọi là trong mắt người si tình thấy anh hùng."


 


"Người si tình?" Lý Linh Nhi giật bắn, ánh mắt kinh ngạc lướt qua lướt lại giữa hai người, rồi nấc một cái: "Hả? Hai, hai người... là người si tình rồi?"


 


Dư Thanh Đường vội vàng lắc đầu: "Không có đâu, bọn họ Tứ Quý thư viện toàn là hạng nhiều chuyện!"


 


"Ồ..." Lý Linh Nhi thở phào, "Thế thì tốt."


 


"Tứ Quý Thư viện chúng ta từ trước đến nay luôn thực sự cầu thị." Tiêu Thư Sinh nhanh chóng phản bác, "Lời ta vừa nói chưa đúng lắm, đúng ra là hiện tại chưa thành, là Diệp huynh theo đuổi mà chưa được thôi."


 


Lý Linh Nhi lần nữa trợn to mắt: "Hả?"


 


"Ngươi ấy, hắn..." Cô loạng choạng khoa tay múa chân, cuối cùng chỉ còn biết hét lên một tiếng lớn hơn: "Hả?"


 


Dư Thanh Đường nói nhỏ: "Không phải như ngươi nghĩ đâu."


 


Nhưng cậu lại không biết chính xác là như thế nào.


 


Tiêu Thư Sinh phe phẩy cây quạt, tự mình cảm thán: "Ôi, một đôi tình nhân đẹp như vậy, thế mà Dư cô nương lại tu Vô Tình đạo, đúng là số phận trêu ngươi."



 


"Không chỉ là vấn đề tu đạo đâu..." Lý Linh Nhi như thể vừa bị đả kích nặng, ánh mắt đờ đẫn lẩm bẩm, "Chẳng trách, chẳng trách huynh ấy cứ giấu giấu diếm diếm không chịu nói với ta, thì ra, thì ra huynh ấy..."


 


Cô quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, lời chưa kịp thốt ra đã vội giậm chân: "Ái chà."


 


"Nhưng theo kinh nghiệm của ta..." Ánh mắt Tiêu Thư Sinh loé sáng, "Sau này bọn họ nhất định sẽ..."


 


Dư Thanh Đường chịu hết nổi, túm cổ áo hắn kéo lại: "Ngươi đừng có nói linh tinh nữa."


 


Cậu giả vờ hung dữ đe dọa: "Cẩn thận ta dùng mai rùa, à không, dùng Liên Hoa Cảnh đập ngươi."


 


Tiêu Thư Sinh cười gượng: "Khụ khụ, xin lỗi xin lỗi, ta lại tái phát nghề cũ."


 


"Chỉ là chuyện giữa Dư cô nương và Diệp huynh thực sự đáng để tốn bút mực, cứ nghĩ tới là..."


 


Người nãy giờ đứng yên sau lưng Dư Thanh Đường như cột trụ, Bảo Định bỗng mở miệng: "Thí chủ, sắc tức thị không, không tức thị sắc."


 


Lời Tiêu Thư Sinh khựng lại, hắn thở dài: "Như bọn người Đạt Ma Viện ấy, thật chẳng có gì đáng để viết cả."


 


Hắn đảo mắt, cười khẽ: "Nhưng nếu có cái để viết, chắc chắn là đại sự chấn động Cửu Châu..."


 


"Khụ." Bảo Định không biết nhớ ra điều gì, vẻ mặt điềm đạm có chút rạn nứt, vội ngắt lời, "Chuyện cũ, xin đừng nhắc tới."


 


Dư Thanh Đường và Lý Linh Nhi cùng ghé đầu lại: "Chuyện gì cơ?"


 


Tiêu Thư Sinh giơ quạt che miệng, cười mỉm thấp giọng: "Tập 32 Chuyện xưa của các đại năng mà bạn không biết"


 


"Hơ hơ."


 


Hắn cười gượng trước ánh nhìn như muốn giết người của Bảo Định, càng khiến người ta nghi ngờ.


 


Đệ tử Thiên Tuệ của Bạch Vân Am cũng có biểu cảm rất thú vị, gần như không thể giữ được vẻ mặt từ bi hiền hòa, hừ nhẹ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi, tai còn đỏ bừng lên.


 


Dư Thanh Đường nhìn đông nhìn tây, cảm giác chuyện này nhất định thú vị nếu tập tạp chí đó không đắt quá thì có thể cân nhắc mua thử.


 


"Đó là thương pháp gì vậy, sao lại bá đạo đến thế?"


 


Tiếng kinh hô nổi lên xung quanh, mấy người vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Thần Diễm một thương đánh xuống, điểm đúng lưỡi kiếm của Ôn Như Băng, ép hắn lùi liên tục mấy bước, suýt nữa rơi khỏi lôi đài.


 


Trường kiếm trong tay Ôn Như Băng run lên không ngớt, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sau chiêu vừa rồi.


 


Hắn hơi động thần sắc, ngẩng lên nhìn Diệp Thần Diễm, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng và tiếc nuối.


 


Hắn cụp mắt khẽ vuốt lưỡi kiếm, đợi cho nó ngừng run, mới mỉm cười ngẩng đầu: "Thương pháp hay."


 


"Chưởng môn từng nói, ngươi trời sinh tiêu dao, chẳng bó buộc vào đạo kiếm, không học kiếm có khi lại càng hợp."


 



Hắn thu kiếm vào vỏ, chắp tay hành lễ: "Sư đệ Diệp, ta thua rồi."


 


Diệp Thần Diễm thu thương lại: "Ngươi chưa thua."


 


"Ngươi chỉ dùng kiếm chiêu, không lấy Nguyên Anh linh lực áp ta."


 


Ôn Như Băng mỉm cười lắc đầu: "Đó là vì ta tự tin, không cần dùng linh lực ép người."


 


"Hà tất phải thay ta nói tốt?" Hắn xoay người, bóng lưng tiêu sái, "Giờ đây tâm ta sáng tỏ, thua được, cũng buông được, còn phải cảm ơn Dư cô nương."


 


Hắn dặn dò chân thành: "Ngươi chớ phụ nàng."


 


Diệp Thần Diễm đứng trên đài nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt sáng rỡ của Dư Thanh Đường, cậu còn nhảy nhót vẫy tay cười tươi như nắng.


 


Diệp Thần Diễm khẽ cười, lẩm bẩm: "Rõ ràng là nàng muốn..."


 


"Hửm?" Ôn Như Băng nghi hoặc quay đầu.


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm lập tức nghiêm túc, nở nụ cười lễ độ, "Ta hiểu rồi."


 


Ôn Như Băng gật đầu mãn nguyện, tung người nhảy xuống lôi đài.


 


Trên Kim bảng của học phủ, tên hắn bị Diệp Thần Diễm vượt qua, rơi xuống hạng hai, hàng chữ lớn lấp lánh đầu bảng đã đổi thành Diệp Thần Diễm.


 


Dư Thanh Đường nở nụ cười hài lòng. Long Ngạo Thiên chiếm đầu bảng, cậu bám cuối bảng, nhìn kiểu gì cũng thấy cũng ngầu.


 


Diệp Thần Diễm đứng trên cao mời chiến: "Bảo Định đại sư, mời."


 


Bảo Định ngẩng mắt lên, không hề coi thường: "Diệp thí chủ có cần nghỉ ngơi một lát?"


 


"Không cần." Diệp Thần Diễm đứng thẳng cầm thương, "Lên đi."


 


Bảo Định không khách khí nữa, bước lên đài, chắp tay nói: "Mời."


 


Phía sau hắn, hư ảnh một pho tượng Phật kim quang hiện ra, trang nghiêm thần thánh.


 


Lúc này Xích Diễm Thiên cũng vừa từ lôi đài bên kia nhảy xuống, thu song đao hỏa diễm lại, vừa nhe răng vừa vung tay.


 


"Học viện Đạt Ma nghĩ gì không biết." Hắn thô lỗ oán thán, "Tu gì không tu, toàn thân cứng như mai rùa."


 


Hắn nhìn Dư Thanh Đường, bồi thêm: "Mà vẫn là ngươi cứng nhất."


 


Dư Thanh Đường: "Cảm ơn lời khen nhé."


 


Xích Diễm Thiên khoanh tay nhìn về phía Bảo Định: "Hắn là thiên kiêu của Đạt Ma Viện đời này, chắc là cứng nhất trong bọn. Xem Diệp Thần Diễm có đập vỡ nổi không."


 


"Nếu không đập vỡ..."



 


Dư Thanh Đường còn nhớ Diệp Thần Diễm đấu là vì giúp mình thoát rắc rối, nếu vì vậy mà bị người khác nói "không được", thì cũng quá oan uổng. Cậu vội vàng tìm cớ: "Hắn vừa mới đánh xong một trận, có khi là..."


 


Chưa nói hết câu, trên không trung lôi đài, chiến thương bạc xé trời lao xuống, sát khí tràn ngập, khí thế như lôi đình. Mọi người chỉ nghe một tiếng răng rắc.


 


Hư ảnh tượng Phật phía sau Bảo Định vỡ tan, suýt chút nữa bị thương quét bay, lăn lộn rơi khỏi đài.


 


Diệp Thần Diễm chống thương, đứng ở rìa đài nhìn xuống, bắt gặp biểu cảm sững sờ của Dư Thanh Đường, không nhịn được bật cười.


 


Dư Thanh Đường run run chỉ vào hắn: "Hắn, hắn..."


 


Xích Diễm Thiên gật đầu tán thưởng: "Xem ra vẫn là thương của hắn cứng hơn."


 


"Không phải! Hắn..." Dư Thanh Đường muốn tìm người làm chứng, "Hắn rõ ràng vừa nói..."


 


"Còn ai không phục?" Diệp Thần Diễm đứng giữa đài, ánh mắt mang theo ý cười, chiến thương trong tay vẫn còn sát khí chưa tan, không ai dám đối đầu.


 


"Nếu không có, thì vị trí đầu bảng là của ta rồi."


 


Đại điện học phủ, im phăng phắc.


 


Dư Thanh Đường môi run nhẹ, cuối cùng cũng hiểu ra hình như mình bị lừa rồi.


 


Cậu nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Ta không phục... đồ lừa đảo..."


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm bật cười, đeo thương sau lưng, bỗng gọi to, "Biệt Hạc Môn, Dư Thanh Đường."


 


Dư Thanh Đường giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu: "Cái đó ngươi cũng nghe thấy rồi?"


 


Diệp Thần Diễm cười tít mắt nhìn cậu, giơ tay ngoắc ngoắc: "Lên đây."


 


Dư Thanh Đường tròn mắt, vội vàng lùi một bước, ngẩng đầu kêu lên: "Ta, ta không!"


 


Lý Linh Nhi lập tức đổi sắc mặt: "Ngươi không định..."


 


Chưa kịp nói hết, Xích Diễm Thiên đã vỗ vai Dư Thanh Đường một cái, suýt nữa vỗ cậu lảo đảo: "Mai rùa của cậu còn cứng hơn của Đạt Ma Viện, sợ gì."


 


Hắn đưa tay nhấc bổng Dư Thanh Đường ném thẳng lên đài.


 


"Xích Diễm Thiên..." Dư Thanh Đường gào thảm thiết, "Ngươi..."


 


Tiêu Thư Sinh há miệng kinh ngạc, chầm chậm quay đầu, không nhịn được tán thán: "Xích huynh, ngươi thật sự là người không hiểu phong tình... nhưng lại cực kỳ hiểu phong tình."


 


........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: "Mạng ta coi như xong rồi QAQ"


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 55: Khiêu Chiến
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...