Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 47: Nghiệp Hỏa

218@-

Dư Thanh Đường vừa mới nếm được chút vị mặn trong miệng, Tiêu Thư Sinh đã la oai oái: "Lửa! Bốc lửa rồi!"


 


Dư Thanh Đường vội khoanh chân vận công tu luyện Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh, đóa sen vàng dưới thân nở rộ, chỉ trong vài hơi thở, nghiệp hỏa đã âm thầm tắt lịm.


 


"Có hiệu quả rồi" Tiêu Thư Sinh mừng rỡ, "Thật sự có hiệu quả"


 


Vừa nói y vừa móc ra một túi linh thạch trong túi áo, đưa tới: "Hóa ra Dư cô nương không gạt ta, một nghìn linh thạch này, giờ ta trả lại đây!"


 


Dư Thanh Đường mở mắt, ánh mắt nhìn y cũng trở nên dịu dàng trong giới tu tiên lạnh lẽo này, chỉ có linh thạch ngọt ngào mới còn chút ấm áp.


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm chặn lại túi linh thạch giữa đường, dưới ánh nhìn đầy mong đợi của Dư Thanh Đường, lại đưa tay trao lại cho cậu, thành công kéo ánh mắt cậu quay về phía mình, nhẹ nhàng thở phào: "Nếu có hiệu quả, vậy thì không cần lo quá. Sau này trước khi ăn thịt, chỉ cần tu luyện tâm pháp vài lần là được."


 


Hắn kéo Dư Thanh Đường đứng dậy: "Sau đó ta sẽ đưa nàng đi tìm người của viện Đạt Ma, chư vị..."


 


Điểm Tinh Trận chắp tay: "Ta vốn bị tên sư đệ không nên thân kéo đi cứu người, giờ Dư cô nương đã không sao, ta cũng nên tập hợp lại đệ tử Kỳ Viện, xin cáo từ tại đây."


 


Tiêu Thư Sinh ngoái đầu nhìn lại Văn Thánh Học Đường: "Ta vẫn định ở lại đây thêm vài ngày, nếu gặp được đệ tử viện Đạt Ma, sẽ truyền âm cho hai người."


 


Y hạ giọng, ra hiệu với Diệp Thần Diễm: "Diệp huynh, dù con đường phía trước có gian nan, nhưng ta vẫn ủng hộ ngươi. Tin ta đi, bản thảo này sau này nhất định dùng được."


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


Hắn hắng giọng, giả vờ không nghe thấy: "Đã vậy, vậy xin cáo biệt."


 


"Khoan đã!" Xích Diễm Thiên bước tới trước, đứng một trái một phải bên cạnh Dư Thanh Đường, "Ta đi cùng hai người."


 


Diệp Thần Diễm sững người, nheo mắt từ chối: "Linh chu quá nhỏ, người nhiều không tiện."


 


"Không sao." Xích Diễm Thiên vỗ vỗ con Xích Diễm Tê Ngưu bên cạnh, "Ta có tọa kỵ."


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


Dư Thanh Đường nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi theo bọn ta làm gì?"


 


"Đi theo ngươi chứ sao!" Ánh mắt Xích Diễm Thiên sáng rực, đầy vẻ hưng phấn lạ thường: "Ta muốn thử xem có thể luyện khí bằng nghiệp hỏa không!"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Cậu lùi lại một bước, kéo tay áo Diệp Thần Diễm, hạ giọng nói: "Chạy!"


 


Diệp Thần Diễm lập tức hành động, kéo cậu lên linh chu, phóng lên không trung, để lại một câu "sau này còn gặp lại" rồi bỏ chạy.


 



"Này...đợi đã!" Xích Diễm Thiên vội vàng cưỡi Xích Diễm Tê Ngưu đuổi theo.


 


Hắn đuổi suốt một đường, cuối cùng vẫn chui lên được linh chu.


 


Dư Thanh Đường nằm nghiêng trong khoang linh chu, phía sau Diệp Thần Diễm ngồi khoanh chân, che chắn hoàn toàn ánh mắt của Xích Diễm Thiên ở đối diện.


 


Xích Diễm Thiên chống tay nửa người dậy, cố gắng bắt chuyện với Dư Thanh Đường: "Sao ngươi còn nằm thế? Dù gì cũng là một môn bí pháp, tu luyện thêm chút đi."


 


"Ngươi đừng lo." Dư Thanh Đường lật người như cá mặn, "Lòng ta giờ khó chịu lắm."


 


Ai mà ngờ được, lúc ta rời khỏi núi Viễn Phong còn ngây ngây ngốc ngốc, mà chỉ một lần xuống núi, những ngày tháng nhàn tản đẹp đẽ ấy lại một đi không trở lại!


 


Diệp Thần Diễm chọt cậu một cái, dỗ dành: "Giờ đã có cách giải quyết rồi, chỉ cần tu luyện chăm chỉ..."


 


Dư Thanh Đường k** r*n: "Sau này trước khi ăn một bát thịt ta phải ngồi thiền một canh giờ à, sống kiểu này sao mà chịu nổi!"


 


Trước khi ăn thịt còn phải tu luyện, đây là đời người sao, các ngươi đang bắt cá mặn phải phấn đấu, là đang áp bức một cách đáng xấu hổ đối với cá mặn vô tội đó


 


Ai nói tu tiên là khoái hoạt như thần tiên, tu giới các ngươi như này, còn khoái hoạt chỗ nào


 


Xích Diễm Thiên gãi đầu, an ủi: "Một bát thịt mà có thể đốt một canh giờ, còn hữu dụng hơn lò luyện bình thường đấy!"


 


Dư Thanh Đường giận đến bật dậy: "Ngươi vẫn còn nghĩ tới luyện khí bằng nghiệp hỏa à, ngươi thích thế thì ta truyền cho ngươi luôn cái gọi là Liên Hoa Cảnh gì gì đó, sau này ngươi vào viện Đạt Ma làm hòa thượng cho rồi!"


 


Xích Diễm Thiên nắm chặt nắm đấm, Dư Thanh Đường sợ quá trốn ra sau Diệp Thần Diễm, túm chặt lấy áo hắn nhận sai: "Ta thừa nhận giọng ta vừa rồi hơi to một chút, nhưng mà..."


 


Xích Diễm Thiên đấm nhẹ vào lòng bàn tay: "Hình như cũng được đó."


 


"Hả?" Dư Thanh Đường thò đầu ra từ sau lưng Diệp Thần Diễm.


 


"Không đúng, cũng không được." Xích Diễm Thiên nhăn mày, "Nghiệp hỏa chỉ cháy dưới mông ta, luyện khí cũng bất tiện."


 


Dư Thanh Đường tức tối túm lấy cổ áo Diệp Thần Diễm: "Vậy dưới mông ta thì tiện chắc?!"


 


Diệp Thần Diễm bị cậu kéo đến lảo đảo, chỉ đành vỗ vỗ tay cậu an ủi, quay đầu nhịn cười.


 


"Ta thấy là được." Xích Diễm Thiên nghiêm túc phân tích, "Coi ngươi như cái lò luyện là xong mà!"


 


Dư Thanh Đường trừng mắt sửng sốt, lắc lắc Diệp Thần Diễm, run rẩy chỉ tay qua bên kia: "Ngươi nghe thử xem hắn nói có giống người không, còn pháp khí luyện từ dưới mông ta ai mà dám dùng hả!"


 


"Anh hùng không hỏi xuất xứ, pháp khí cũng thế" Xích Diễm Thiên lý lẽ hùng hồn, "Phải không Diệp Thần Diễm"


 


Diệp Thần Diễm ánh mắt lảng tránh: "Hả?"



Xích Diễm Thiên vỗ đùi một cái: "Ngươi nói thử xem, pháp khí luyện bằng nghiệp hỏa dưới mông nàng ấy ngươi dùng không?"


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


Dư Thanh Đường từ phía sau bịt miệng hắn lại: "Không được trả lời! Ngươi mà trả lời là trúng bẫy hắn ngay!"


 


Diệp Thần Diễm vô tội chớp chớp mắt.


 


Xích Diễm Thiên bất ngờ móc ra một túi thịt khô: "Nói nhiều vậy, ngươi đói chưa? Ăn chút không?"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Dù ngươi có định giở chiêu gì, thì bản đồ nước Yến của ngươi cũng quá ngắn rồi đấy! Ai lại mắc cái bẫy cỏn con như vậy chứ!


 


Diệp Thần Diễm nhận lấy miếng thịt khô, đưa tới trước mặt Dư Thanh Đường: "Ăn không?"


 


"Không ăn!" Dư Thanh Đường hiếm khi cứng rắn, quay đầu đi chỗ khác.


 


"Chậc." Xích Diễm Thiên thất bại chưa nản, lại ra chiêu mới: "Vậy hai người hôn một cái thử xem, không chừng phạm sắc giới thì nghiệp hỏa nó bốc lên thì sao."


 


"Khụ khụ khụ!" Diệp Thần Diễm ho sặc sụa, tai đỏ bừng, vội vàng hắng giọng: "Đã nói nàng tu vô tình đạo rồi."


 


"Nàng ấy?" Xích Diễm Thiên vẻ mặt kỳ dị: "Thế ngươi sớm từ bỏ đi là vừa."


 


"Ta gặp vài kẻ tu vô tình đạo rồi, ai nấy đều như đá lạnh ngàn năm, làm gì có ai sống động như nàng ấy."


 


"Ờ." Hắn tiện tay chỉ ra ngoài Bảng Phi Tiên: "Mới lúc vào không phải có thánh nữ Mật Tông đó sao? Đứng yên mà đã thân hợp với đạo, nàng ấy tu chính là vô tình đạo đấy."


 


Cái đó Dư Thanh Đường cũng biết, hơn nữa còn biết thánh nữ Mật Tông Cơ Như Tuyết trời sinh đạo thai, bước đi con đường đại đạo vô tình. Nếu không phải thuở nhỏ gặp Long Ngạo Thiên, lúc đạo tâm còn chưa định mà gieo xuống một hạt giống bé tí, thì nàng sớm muộn cũng sẽ đoạn tuyệt thất tình lục dục, làm hóa thân của thiên đạo đi khắp nhân gian, cuối cùng lấy thân bổ trời, hóa thành một phần của đại đạo.


 


Dư Thanh Đường len lén liếc nhìn Diệp Thần Diễm phải nói, đoạn sau Diệp Thần Diễm đánh lên Mật Tông, liều mạng chống lại Cửu Thiên Lôi Kiếp, ngăn nàng ấy hợp đạo bằng thân vẫn rất nhiệt huyết đó chứ.


 


Cũng không biết đoạn sau sẽ phát triển thế nào


 


Dư Thanh Đường bỗng khựng lại, rùng mình hít vào một hơi lạnh, đột nhiên nghĩ ra một chuyện: "Chúng ta ở trong này bên ngoài đều thấy được hết phải không?"


 


"Ừm." Xích Diễm Thiên gật đầu xác nhận, "Ban đầu ta cũng thấy không quen, sau nghĩ lại, chắc mọi người đều nhìn chằm chằm đệ tử nhà mình, trừ Thiên Hỏa Giáo ra, chắc chẳng ai rỗi hơi theo dõi ta."


 


Hắn ngồi phè ra, chẳng hề ngại ngùng: "Ta là cái dạng gì, Thiên Hỏa Giáo còn không rõ chắc? Muốn xem thì cứ xem."


 


Dư Thanh Đường lập tức ôm đầu gối, co người nấp sau lưng Diệp Thần Diễm, vẻ mặt hoảng loạn: "Vậy ta ra ngoài rồi, Kim Quang Môn có đuổi giết ta đến chân trời góc bể không?"


 


Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Không đến mức đó chứ?"



 


Dư Thanh Đường chột dạ, sờ sờ mũi.


 


Nói sao nhỉ...


 


Nếu đặt trong bối cảnh hiện đại, thì Kim Dương Tử chẳng khác nào đứa con cưng được cả gia tộc dốc lòng bồi dưỡng để thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, cả nhà trông chờ y học thạc sĩ, tiến sĩ, một đường thuận buồm xuôi gió làm giáo sư, giảng viên đại học.


 


Kết quả là giữa đường gặp phải cậu Dư Thanh Đường. Sau một trận liệu pháp nói chuyện với cậu liền đại triệt đại ngộ, đá tung cánh cửa hét lớn: "Lão tử không làm học sinh ngoan nữa! Lão tử muốn theo đuổi bản ngã, chơi nhạc rock, rock&roll!"


 


Dù y sau này thật sự có thể trở thành ngôi sao nhạc rock, thì đứng trên lập trường của phụ huynh Kim Quang Môn, có lẽ cũng muốn vặn đầu Dư Thanh Đường xuống cuộn nó một vòng cho hả dạ.


 


"Không nhất định." Diệp Thần Diễm nhướng mày, liếc sang Dư Thanh Đường đang lộ rõ vẻ lo lắng, khóe môi cong lên giảo hoạt, giả vờ nghiêm túc nói: "Kim Quang Môn lòng dạ hẹp hòi lắm."


 


Dư Thanh Đường lau mồ hôi lạnh trên trán.


 


"Nhưng mà..." Diệp Thần Diễm nhẹ nhàng huých cậu từ phía sau, "Nàng cũng đừng sợ, ta nhất định sẽ giúp nàng."


 


"Tiền bối Kim Quang Môn ta không đánh lại thì còn có sư phụ ta. Nàng cứ yên tâm, dù sư phụ ta không đánh nổi, Quy Nhất Tông ta vẫn còn nhiều trưởng lão như vậy."


 


Dư Thanh Đường thở dài, lẩm bẩm: "Cảm thấy các vị tiền bối mà gặp phải ngươi cũng chẳng dễ sống gì."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Hửm?"


 


Dư Thanh Đường chắp tay, giơ cao quá đầu, hướng về Bảng Phi Tiên cầu khẩn thành kính: "Nhưng mà cái mạng nhỏ này của ta, xin nhờ cả vào các vị rồi!"


 


Ngoại cảnh bên ngoài Cổ Học Phủ, ngũ sư huynh lau mặt một cái, vẻ mặt tang thương.


 


Y đã từ lúc đầu đầy đầu mồ hôi chuyển sang trạng thái hồn bay phách tán, đối diện mọi việc đều bình tĩnh tiếp nhận tê dại đến tận xương tủy.


 


Thiên Cơ Tử cười khẽ: "Ha, tên nhóc này đúng là chẳng biết ăn nói."


 


"Các vị tiền bối Kim Quang Môn sao có thể nhỏ nhen đến thế? Hả?"


 


Trưởng lão Liệt Dương mặt đen như than, không nói một lời, ánh mắt chăm chú dõi theo Kim Dương Tử trong Cổ Học Phủ, hắn thế mà thật sự đi về phía lối ra, không định tiếp tục tìm cơ duyên.


 


Vừa mới ra khỏi cảnh nội, trưởng lão Liệt Dương đã vội vàng bước đến, có chút sốt ruột hỏi: "Sao lại vội thế..."


 


Kim Dương Tử quay đầu, nhìn linh chu nơi hai người kia đang đứng, ánh mắt sâu thẳm, rồi mới thu hồi ánh nhìn, nhắm mắt đáp lời một cách bình tĩnh:
"Đạo của ta không ở đây, lần thử luyện này đối với ta vô ích."


 


"Về thôi."


 


"Cái gì!" Trưởng lão Liệt Dương tức điên người, Kim Dương Tử mà bỏ giữa chừng, thì Kim Quang Môn phen này ở Đại hội Kim Đan sợ là chẳng được cái gì.


 



 


"Có bỏ mới có được, trưởng lão, hắn đã ngộ đạo rồi, cần gì phải khuyên thêm?"


 


"Hừ!" Trưởng lão Liệt Dương mặt sa sầm: "Bọn họ tính toán trả Liên Hoa Cảnh về cho Đạt Ma Viện, giờ miệng thì không nói, nhưng trong lòng chắc đã cười nắc nẻ rồi nhỉ?"


 


Đại sư Hối Minh bình thản: "Hữu duyên thì có, vô duyên thì thôi."


 


Thiên Cơ Tử cười ha ha hả hê, an ủi Ngũ sư huynh: "Ta đã nói rồi, người tốt có trời phù hộ."


 


"Tiểu Dư nhà ta đây đúng là điềm lành to lớn."


 


Ngũ sư huynh cười khổ: "Ta chỉ mong nó bình an vô sự."


 


Thiên Cơ Tử ánh mắt chợt động, cười khẽ: "Tất nhiên, tất nhiên."


 


Ba người cưỡi linh chu dạo quanh trong cảnh nội Cổ Học Phủ như mò kim đáy bể, nhặt được không ít pháp bảo, linh thảo tạp nham, nhưng một tên hòa thượng cũng chẳng thấy bóng dáng nào.


 


"Lạ thật." Xích Diễm Thiên khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói: "Bình thường bọn đầu trọc kia cứ ở đâu cũng thấy, tùy tiện rẽ vào một góc là lại nhảy ra quản chuyện bao đồng, giờ thật sự muốn tìm, lại chẳng thấy ma nào."


 


"Chắc do Vinh Châu và Đồ Châu kề cận, giao thương thường xuyên." Diệp Thần Diễm nhìn về phía xa xa: "Này, bên kia có phải người của Thiên Hỏa Giáo các ngươi không?"


 


"Hả?" Xích Diễm Thiên bật dậy, mắt sáng rỡ: "Đúng là bọn họ! Tiêu Tiêu!"


 


Một nhóm đệ tử Thiên Hỏa Giáo mặc hồng y cực kỳ nổi bật vừa quay đầu lại, người đỏ nhất đã dẫm lên lửa mà lao đến, chính là Đồ Tiêu Tiêu, mặt mày vui mừng: "Là các ngươi!"


 


"Ba người các ngươi sao lại đi chung thế này?" Nàng chỉ vào Xích Diễm Thiên, vẻ mặt kỳ quái: "Đặc biệt là ngươi, cái loại lửa đốt mông ngồi không yên như ngươi mà cũng biết đi chung với người khác à?"


 


"Ta còn tưởng ngươi định sống trọn đời với cục than lửa kia chứ."


 


"Nói gì vậy!" Xích Diễm Thiên ôm ngực phản bác, "Ta sao mà..."


 


"Cô nương Sở nói rất đúng." Diệp Thần Diễm bất ngờ chắp tay, thi lễ thật sâu: "Làm phiền cô đưa con khỉ này về giúp. Thanh Đường sắp bị hắn làm phiền đến chết rồi."


 


Dư Thanh Đường vừa nghĩ tới mấy ngày nay bị Xích Diễm Thiên suốt ngày lải nhải đòi dùng nghiệp hỏa nướng mông luyện khí, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng!"


 


Đồ Tiêu Tiêu giật mình, kéo Xích Diễm Thiên qua một bên: "Ngươi khai sáng rồi? Ngươi mà cũng biết đuổi theo nữ hài tử? Trưởng lão khỏi phải lo ngươi sống độc thân cả đời nữa hả?"


 


Nàng lại liếc nhìn Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường, khựng lại, tiếc nuối nói: "Chậc, có vẻ vẫn độc thân thôi."


 


.......................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Xích Diễm Thiên: Cái quái gì đây?!


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 47: Nghiệp Hỏa
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...