Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 35: Kim Quang Môn
208@-
Lửa bốc lên ngùn ngụt, sức nóng bỏng rát hóa thành hỏa long uốn lượn, khiến toàn bộ phòng luyện khí khẽ rung lên.
"Ê" Diệp Thần Diễm biến sắc, "Phòng luyện khí sắp sập rồi đó"
Hắn tinh mắt, lập tức nhìn thấy dưới chân Xích Diễm Thiên có một pháp trận tàn khuyết, nhíu mày phòng luyện khí này vốn có pháp trận phòng hộ cực mạnh, nhưng theo thời gian trôi qua, pháp trận đã hao mòn, từ lâu không còn tác dụng.
Nghe đồn khi đại tông sư luyện khí khai lò, có thể dẫn động dị tượng thiên địa. Xích Diễm Thiên tuy chưa đạt đến trình độ đó, nhưng thanh thế vẫn cực kỳ kinh người.
"Này" Dư Thanh Đường thử gọi hắn tỉnh lại, nhưng Xích Diễm Thiên hoàn toàn chẳng màng đến âm thanh bên ngoài, trong mắt chỉ còn cây trường thương trước mặt.
Thân thương vốn màu bạc trắng giờ đã bị thiêu đến đen sẫm, đỏ ửng lên, run rẩy mà bay lên không. Một luồng uy áp dữ dội dần tỏa ra từ thân thương, tựa như đánh thức sát khí trầm lặng đã lâu trong Văn Thánh học phủ, phát ra tiếng rung rền bi tráng.
Xích Diễm Thiên cầm trong tay một cây đại chùy vân lửa, chẳng thèm quan tâm mái nhà sắp đổ xuống đầu, chỉ hùng hổ vung chùy giáng xuống cây trường thương, hét vang: "Mở cho ta"
"Chậc." Diệp Thần Diễm nhét Dư Thanh Đường vào linh chu, "Nàng ra ngoài trước đi"
Hắn dơ cờ đen lên, tám đạo sát khí gào thét, quét bay đống kiến trúc sắp đổ lên đầu Xích Diễm Thiên, trực tiếp mở một lỗ lớn trên mái phòng luyện khí.
Đồng thời, "keng" một tiếng, đại chùy giáng trúng thân thương, thân thương đen nhánh xuất hiện những đường nứt đỏ rực, vỡ vụn từng chút một, để lộ ra một cây trường thương bạc trắng hoàn toàn mới, ánh sáng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Những pháp bảo lơ lửng bốn phía xung quanh phòng luyện khí run rẩy, mỗi món đều tỏa ra một luồng linh khí, dồn về phía trường thương.
"Hay" Xích Diễm Thiên hưng phấn siết nắm tay, "Thương tốt, đây là..."
Hắn còn chưa nói xong, trước mắt tối sầm, đầu cắm xuống đất. Xích Diễm Tê Ngưu lắc lư cái đầu, bốn chân phi ra đón, chật vật bắt kịp hắn giữa không trung.
Dư Thanh Đường cưỡi linh thuyền lướt tới, nhét vào miệng hắn một viên hồi linh đan vị ớt cay xé họng. Xích Diễm Thiên run lông mày, ráng gượng bò dậy: "Hồi linh đan nhà ngươi mua ở đâu vậy? Khá mạnh à nha."
Dư Thanh Đường: "..."
Quả không hổ là anh ruột Đồ Tiêu Tiêu.
Nếu Đỗ Hành muốn kiếm tiền, chắc chỉ cần lượn một vòng Thiên Hỏa Giáo là phát tài to.
Diệp Thần Diễm đưa tay đón lấy cây thương chiến ngân vừa luyện xong, trong mắt lóe ánh sáng, xoay thương một vòng, ánh mắt hiện chút ý cười.
"Đa tạ" Diệp Thần Diễm chắp tay với Xích Diễm Thiên, "Ta nợ ngươi một lần, sau này nếu cần gì..."
"Nói nhảm gì vậy" Xích Diễm Thiên vừa hồi máu được tí liền bật dậy, trong mắt hưng phấn khó che giấu, "Đánh với ta vài chiêu thử thương nào"
"Chư vị đợi chút, đợi chút, có đánh cũng không phải lúc này." Không xa có người tà tà bay tới, phe phẩy quạt xếp chào hỏi, "Lại gặp nhau rồi, chúng ta quả là có duyên."
"Tiểu sinh Tiêu Thư Sinh?" Xích Diễm Thiên cảnh giác, "Ngươi muốn làm gì, thương này có chủ rồi"
"Đâu có đâu có." Tiêu Thư Sinh khách sáo phe phẩy quạt, "Tại hạ không giỏi dùng thương, tất nhiên sẽ không tranh đồ người khác."
"Tại hạ chỉ tò mò, mấy vị làm sao vào được trận vật này, có thể chia sẻ một chút không?"
Hắn mở cuốn sổ tay ra, rút ra cây bút lông, dáng vẻ khao khát tri thức vô cùng.
"Trận vật?" Xích Diễm Thiên sững lại, lúc này mới phát hiện ra những món pháp bảo lơ lửng bốn phía, chợt bừng tỉnh, đập đùi một cái: "Thảo nào ta thấy lần này luyện thương sao lại tốt hơn bình thường nhiều thế, còn tưởng là ta ngộ đạo rồi chứ"
Y tặc lưỡi, "Văn Thánh học phủ quả nhiên tài lực hùng hậu, vứt đống pháp bảo quanh phòng luyện khí để dưỡng khí bằng vật."
"Mỗi món pháp khí luyện ra từ đây, đều được hàng loạt pháp bảo trong trận vật bồi dưỡng, như cây thương này vậy"
Xích Diễm Thiên giơ thương lên, đầy kiêu ngạo: "Cứng hơn, nhanh hơn, mạnh hơn"
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy." Tiêu Thư Sinh vùi đầu ghi chép, bỗng tay khựng lại, ngẩng đầu vẻ mặt kỳ quái: "Mạnh hơn cái gì cơ?"
Dư Thanh Đường cũng lộ ra biểu cảm khó tả tương tự.
"Cao hơn một tầng" Xích Diễm Thiên ra vẻ đã vét cạn văn chương trong bụng, cố nặn ra một câu thơ, đắc ý nhướng mày nhìn họ, đầy tự hào.
Thấy hai người vẻ mặt kỳ dị, y hỏi: "Sao? Ta nhớ sai à?"
Tiêu Thư Sinh gượng cười: "Không không, Xích huynh quả là tâm hồn thuần khiết"
Dư Thanh Đường cúi đầu sám hối: "Là bọn ta đầu óc đen tối."
Diệp Thần Diễm: "Khụ."
"Ha ha ha." Tiêu Thư Sinh vội đánh trống lảng, lại hỏi tiếp: "Nói vậy, năm xưa Văn Thánh thư viện có lẽ đã đưa những pháp bảo không dùng tới vào trong trận vật, để nuôi dưỡng pháp khí mới luyện thành"
"Chưa chắc là đồ không dùng được." Xích Diễm Thiên nói về luyện khí như nước chảy mây trôi, "Nếu là linh khí nhất phẩm, đưa vào trận vật, chỉ cần mượn chút linh khí cũng đủ tăng mạnh uy lực... Khoan đã, ngươi hỏi lắm vậy làm gì"
Xích Diễm Thiên trả lời cả buổi mới thấy không đúng, lập tức nheo mắt cảnh giác: "Ngươi có ý đồ gì"
"Hiểu lầm, hiểu lầm." Tiêu Thư Sinh ghi chép lia lịa, đầu cũng không ngẩng lên, "Tại hạ chỉ hứng thú với mọi chuyện của Văn Thánh học phủ, muốn suy luận xem năm đó nơi đây đã xảy ra chuyện gì."
"Phòng luyện khí lần đầu mở ra, chỉ có ba vị bước vào, tất nhiên tại hạ phải hỏi kỹ một chút."
Diệp Thần Diễm thu thương lại: "Tứ Quý thư viện và Văn Thánh học phủ vốn có liên hệ, hắn quan tâm cũng hợp lý thôi."
Hắn liếc nhìn Xích Diễm Thiên: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm người khác thử thương."
Tiêu Thư Sinh không giống thiên kiêu bình thường, trông vô cùng khéo léo ôn hòa: "Diệp huynh hiểu chuyện, chính là thế."
"Nếu không phiền, tại hạ cũng muốn thử xem mũi thương kia sắc đến mức nào, chỉ cần chư vị chịu tiết lộ chút ít thông tin trong phòng luyện khí là được"
Dư Thanh Đường nhìn đông nhìn tây, rón rén lên tiếng: "À, có ai để ý không, phòng luyện khí nó nổ rồi đó?"
Cậu chỉ về đống đổ nát phía sau: "Dù sao cũng là đồ cổ, chẳng ai tiếc à?"
"Nổ thì nổ rồi." Xích Diễm Thiên khoanh tay, "Dù sao thứ nào vác được ta cũng vác ra gần hết rồi."
"Chỉ là nếu bị sư môn ta biết chuyện, chắc chắn sẽ bảo ta phá hoại báu vật"
Y còn đang cười, thấy ba người kia đang nhìn mình chằm chằm, chợt khựng lại, thu chân đang gác xuống: "Ể... ngoài kia nhìn thấy được?"
Mọi người nhìn nhau, rồi cùng ngẩng đầu nhìn lên bảng Phi Tiên trên đầu, ánh mắt chạm phải nhóm người bên ngoài Cổ Học Phủ.
Từ phía Thiên Hỏa Giáo truyền đến tiếng rít giận dữ: "Đồ phá của" Nhưng rất nhanh bị bịt miệng.
Trước đống hoang tàn, Xích Diễm Thiên nuốt nước bọt: "Giờ làm sao đây?"
Dư Thanh Đường quay mặt lên bảng Phi Tiên, nở nụ cười lễ phép mà lúng túng: "Còn sao nữa, xin lỗi chứ sao."
Cậu một tay đè Diệp Thần Diễm, một tay đè Xích Diễm Thiên, cùng nhau cúi người: "Xin lỗi nha, xin lỗi nha."
Tiêu Thư Sinh đang hóng vui, chưa kịp phản ứng đã bị Xích Diễm Thiên đè theo, mặt đầy ngơ ngác: "Ta đâu có liên quan gì mà"
Xích Diễm Thiên ngang nhiên: "Lão tử cúi đầu, không thể để ai đứng cao hơn mình"
Hắn hất cằm: "Tiểu Hỏa"
Xích Diễm Tê Ngưu cũng chậm rãi quỳ xuống, nằm rạp bên cạnh.
Dư Thanh Đường chắp tay thành kính: "Chư vị tiền bối đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không so đo với chúng vãn bối, đúng không đúng không."
Bên ngoài Cổ Học Phủ, các bậc tiền bối đức cao vọng trọng đồng loạt trầm mặc.
"Hử." Hồ Vương Thanh Khâu bật cười, đôi mắt hồ ly hứng thú nhìn chăm chăm: "Con hồ ly con kia là nhà ai nuôi vậy? Nhìn hao hao người của các ngươi đấy, Khoái Hoạt Môn."
"Ta cũng thấy giống hạt giống tốt nhà ta." Thanh Xà trưởng lão của Khoái Hoạt Môn dựa vào con mãng xà khổng lồ, cười yêu mị, "Chỉ tiếc là hình như là tiểu môn phái nào đó ở Kim Châu thì phải."
"Ta nhớ tên là Biệt Hạc Môn?"
Ngũ sư huynh trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
"Đúng, đúng." Thiên Cơ Tử cười hiền từ, "Sắp thành thông gia nhà ta rồi."
"Hừ." Minh Quang trưởng lão của Kim Quang Môn lạnh giọng, "Quy Nhất Tông các ngươi còn rảnh rỗi đi xem trò vui à."
Phía bên kia Cổ Học Phủ, Quy Nhất Tông bị Kim Quang Môn dẫn quân bao vây giữa thung lũng, lâm vào thế hạ phong.
"Cửu Nhạc Môn còn mang cả Phiên Sơn Ấn vào." Thiên Cơ Tử lắc đầu cười, ý cười không đến đáy mắt, "Xem ra Kim Quang Môn chuẩn bị từ lâu rồi."
Trong Cổ Học Phủ, Quy Nhất Tông bị bao vây giữa bốn bề núi cao. Trên sườn núi, Kim Quang Môn liên thủ Hỏa Đỉnh Tông, lại mang theo vô số tiểu môn phái Minh Châu, Vân Châu, thế trận hùng hậu vây quanh.
Bọn họ không vội tấn công, như thể đang chờ Quy Nhất Tông phá trận.
Kim Dương Tử đứng trên cao, vẻ mặt cao ngạo như thần Phật lạnh lùng không cảm xúc.
"Ôn Như Băng." Đạo sĩ áo vàng cười, "Phiên Sơn Ấn vây mấy tên Kim Đan, đừng nói mười ngày nửa tháng, năm năm mười năm cũng không thoát nổi."
"Nhưng mà, nơi này kỳ lạ, pháp bảo phần lớn đều bị áp chế xuống cảnh giới Kim Đan."
Hắn ánh mắt lóe sáng: "Ngươi nếu kết anh, hẳn là có thể phá trận."
Hắn không hề giấu diếm ý đồ, nụ cười vô cùng ngông cuồng.
"Ta phi" Lý Linh Nhi giận đến rút kiếm, "Các ngươi cố ý, muốn ép sư huynh ta kết anh ngay bây giờ"
"Linh Nhi." Ôn Như Băng sắc mặt không đổi, khẽ lắc đầu với nàng, "Không cần nổi giận."
"Nhưng mà" Lý Linh Nhi đỏ mắt, "Bọn họ, bọn họ quá đáng"
"Kết anh là một cửa ải quan trọng, nếu xảy ra sơ sẩy, con đường tu hành sau này coi như chấm dứt..."
Nàng níu lấy tay áo Ôn Như Băng: "Đại sư huynh, cùng lắm lần này bỏ thi đấu, huynh không thể kết anh"
Ôn Như Băng là đại đệ tử Quy Nhất Tông, nhập môn đã lâu, nếu không vì Quy Nhất Tông khan hiếm nhân tài gần trăm năm qua, hắn cũng chẳng phải cố kìm tu vi, làm Kim Đan bao năm nay.
Kim Dương Tử nhìn xuống: "Có được ắt có mất."
"Ngươi đã chọn tự kìm tu vi để giành hào quang trong Đại hội Kim Đan, vậy ta sẽ cho ngươi hào quang ấy."
"Sau khi kết anh, ngươi có thể mang Quy Nhất Tông tung hoành nơi này, chỉ là... về sau ra sao..."
Hắn ngạo nghễ ngẩng đầu: "Tầm nhìn thiển cận, thì phải trả giá."
Ôn Như Băng nhắm mắt, rút kiếm ngang thân, tựa như đã hạ quyết tâm: "Chư vị, kết trận, dốc sức chiến một trận."
Trước phòng luyện khí, một làn hương thoảng qua, Tiếu Hồ Điệp chẳng biết từ đâu bay tới, vẫy tay gọi: "Này bên kia Quy Nhất Tông, Kim Quang Môn chuẩn bị giết sạch bọn họ rồi, không đi giúp à?"
"Hửm?" Tiêu Thư Sinh sửng sốt, tò mò hỏi: "Kim Quang Môn và Quy Nhất Tông xưa nay bất hòa, nhưng thực lực hai bên cũng không chênh lệch mấy, sao lại nói là giết sạch?"
"Vả lại..." Hắn vẻ mặt kỳ quặc, "Cô nương là người Nam Châu Khoái Hoạt Môn, việc này liên quan gì tới cô"
"Sao nào?" Tiếu Hồ Điệp chống nạnh, "Bổn cô nương tâm địa thiện lương, thấy kẻ yếu bị ăn h**p thì không nhìn nổi không được à?"
Tiêu Thư Sinh cười khan: "Được rồi, được rồi."
"Thôi không giấu nữa." Tiếu Hồ Điệp cười gian xảo, "Ta chẳng quan tâm ai đánh ai, nhưng đánh phải thật náo nhiệt mới vui."
"Kim Quang Môn đang thịnh thế, ta phải đổ thêm dầu vào lửa, mới thú vị chứ."
Nàng cười khẽ bay đi, như bươm bướm lượn giữa gió: "Nếu các ngươi thật sự cứu được người, nhớ ơn ta đó nha."
Diệp Thần Diễm nhíu mày, nhảy lên linh thuyền: "Đi"
"Khoan đã" Xích Diễm Thiên cưỡi Xích Diễm Tê Ngưu đuổi theo, "Thử thương đến rồi này"
"Ê..." Tiêu Thư Sinh khổ sở: "Ta còn chưa hỏi xong mà..."
Hắn thở dài, liếc nhìn đống đổ nát, quạt vỗ vào trán, ánh mắt kiên định: "Học vô chỉ cảnh, tử nhi hậu dĩ"
(Đạo học vô biên, học tới chết mới thôi)
"Diệp huynh, Xích huynh, Dư cô nương, chờ ta với"
.............................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếu Hồ Điệp: "Đánh hay lắm! Đánh to thêm chút nữa mới vui!"
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Lửa bốc lên ngùn ngụt, sức nóng bỏng rát hóa thành hỏa long uốn lượn, khiến toàn bộ phòng luyện khí khẽ rung lên.
"Ê" Diệp Thần Diễm biến sắc, "Phòng luyện khí sắp sập rồi đó"
Hắn tinh mắt, lập tức nhìn thấy dưới chân Xích Diễm Thiên có một pháp trận tàn khuyết, nhíu mày phòng luyện khí này vốn có pháp trận phòng hộ cực mạnh, nhưng theo thời gian trôi qua, pháp trận đã hao mòn, từ lâu không còn tác dụng.
Nghe đồn khi đại tông sư luyện khí khai lò, có thể dẫn động dị tượng thiên địa. Xích Diễm Thiên tuy chưa đạt đến trình độ đó, nhưng thanh thế vẫn cực kỳ kinh người.
"Này" Dư Thanh Đường thử gọi hắn tỉnh lại, nhưng Xích Diễm Thiên hoàn toàn chẳng màng đến âm thanh bên ngoài, trong mắt chỉ còn cây trường thương trước mặt.
Thân thương vốn màu bạc trắng giờ đã bị thiêu đến đen sẫm, đỏ ửng lên, run rẩy mà bay lên không. Một luồng uy áp dữ dội dần tỏa ra từ thân thương, tựa như đánh thức sát khí trầm lặng đã lâu trong Văn Thánh học phủ, phát ra tiếng rung rền bi tráng.
Xích Diễm Thiên cầm trong tay một cây đại chùy vân lửa, chẳng thèm quan tâm mái nhà sắp đổ xuống đầu, chỉ hùng hổ vung chùy giáng xuống cây trường thương, hét vang: "Mở cho ta"
"Chậc." Diệp Thần Diễm nhét Dư Thanh Đường vào linh chu, "Nàng ra ngoài trước đi"
Hắn dơ cờ đen lên, tám đạo sát khí gào thét, quét bay đống kiến trúc sắp đổ lên đầu Xích Diễm Thiên, trực tiếp mở một lỗ lớn trên mái phòng luyện khí.
Đồng thời, "keng" một tiếng, đại chùy giáng trúng thân thương, thân thương đen nhánh xuất hiện những đường nứt đỏ rực, vỡ vụn từng chút một, để lộ ra một cây trường thương bạc trắng hoàn toàn mới, ánh sáng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Những pháp bảo lơ lửng bốn phía xung quanh phòng luyện khí run rẩy, mỗi món đều tỏa ra một luồng linh khí, dồn về phía trường thương.
"Hay" Xích Diễm Thiên hưng phấn siết nắm tay, "Thương tốt, đây là..."
Hắn còn chưa nói xong, trước mắt tối sầm, đầu cắm xuống đất. Xích Diễm Tê Ngưu lắc lư cái đầu, bốn chân phi ra đón, chật vật bắt kịp hắn giữa không trung.
Dư Thanh Đường cưỡi linh thuyền lướt tới, nhét vào miệng hắn một viên hồi linh đan vị ớt cay xé họng. Xích Diễm Thiên run lông mày, ráng gượng bò dậy: "Hồi linh đan nhà ngươi mua ở đâu vậy? Khá mạnh à nha."
Dư Thanh Đường: "..."
Quả không hổ là anh ruột Đồ Tiêu Tiêu.
Nếu Đỗ Hành muốn kiếm tiền, chắc chỉ cần lượn một vòng Thiên Hỏa Giáo là phát tài to.
Diệp Thần Diễm đưa tay đón lấy cây thương chiến ngân vừa luyện xong, trong mắt lóe ánh sáng, xoay thương một vòng, ánh mắt hiện chút ý cười.
"Đa tạ" Diệp Thần Diễm chắp tay với Xích Diễm Thiên, "Ta nợ ngươi một lần, sau này nếu cần gì..."
"Nói nhảm gì vậy" Xích Diễm Thiên vừa hồi máu được tí liền bật dậy, trong mắt hưng phấn khó che giấu, "Đánh với ta vài chiêu thử thương nào"
"Chư vị đợi chút, đợi chút, có đánh cũng không phải lúc này." Không xa có người tà tà bay tới, phe phẩy quạt xếp chào hỏi, "Lại gặp nhau rồi, chúng ta quả là có duyên."
"Tiểu sinh Tiêu Thư Sinh?" Xích Diễm Thiên cảnh giác, "Ngươi muốn làm gì, thương này có chủ rồi"
"Đâu có đâu có." Tiêu Thư Sinh khách sáo phe phẩy quạt, "Tại hạ không giỏi dùng thương, tất nhiên sẽ không tranh đồ người khác."
"Tại hạ chỉ tò mò, mấy vị làm sao vào được trận vật này, có thể chia sẻ một chút không?"
Hắn mở cuốn sổ tay ra, rút ra cây bút lông, dáng vẻ khao khát tri thức vô cùng.
"Trận vật?" Xích Diễm Thiên sững lại, lúc này mới phát hiện ra những món pháp bảo lơ lửng bốn phía, chợt bừng tỉnh, đập đùi một cái: "Thảo nào ta thấy lần này luyện thương sao lại tốt hơn bình thường nhiều thế, còn tưởng là ta ngộ đạo rồi chứ"
Y tặc lưỡi, "Văn Thánh học phủ quả nhiên tài lực hùng hậu, vứt đống pháp bảo quanh phòng luyện khí để dưỡng khí bằng vật."
"Mỗi món pháp khí luyện ra từ đây, đều được hàng loạt pháp bảo trong trận vật bồi dưỡng, như cây thương này vậy"
Xích Diễm Thiên giơ thương lên, đầy kiêu ngạo: "Cứng hơn, nhanh hơn, mạnh hơn"
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy." Tiêu Thư Sinh vùi đầu ghi chép, bỗng tay khựng lại, ngẩng đầu vẻ mặt kỳ quái: "Mạnh hơn cái gì cơ?"
Dư Thanh Đường cũng lộ ra biểu cảm khó tả tương tự.
"Cao hơn một tầng" Xích Diễm Thiên ra vẻ đã vét cạn văn chương trong bụng, cố nặn ra một câu thơ, đắc ý nhướng mày nhìn họ, đầy tự hào.
Thấy hai người vẻ mặt kỳ dị, y hỏi: "Sao? Ta nhớ sai à?"
Tiêu Thư Sinh gượng cười: "Không không, Xích huynh quả là tâm hồn thuần khiết"
Dư Thanh Đường cúi đầu sám hối: "Là bọn ta đầu óc đen tối."
Diệp Thần Diễm: "Khụ."
"Ha ha ha." Tiêu Thư Sinh vội đánh trống lảng, lại hỏi tiếp: "Nói vậy, năm xưa Văn Thánh thư viện có lẽ đã đưa những pháp bảo không dùng tới vào trong trận vật, để nuôi dưỡng pháp khí mới luyện thành"
"Chưa chắc là đồ không dùng được." Xích Diễm Thiên nói về luyện khí như nước chảy mây trôi, "Nếu là linh khí nhất phẩm, đưa vào trận vật, chỉ cần mượn chút linh khí cũng đủ tăng mạnh uy lực... Khoan đã, ngươi hỏi lắm vậy làm gì"
Xích Diễm Thiên trả lời cả buổi mới thấy không đúng, lập tức nheo mắt cảnh giác: "Ngươi có ý đồ gì"
"Hiểu lầm, hiểu lầm." Tiêu Thư Sinh ghi chép lia lịa, đầu cũng không ngẩng lên, "Tại hạ chỉ hứng thú với mọi chuyện của Văn Thánh học phủ, muốn suy luận xem năm đó nơi đây đã xảy ra chuyện gì."
"Phòng luyện khí lần đầu mở ra, chỉ có ba vị bước vào, tất nhiên tại hạ phải hỏi kỹ một chút."
Diệp Thần Diễm thu thương lại: "Tứ Quý thư viện và Văn Thánh học phủ vốn có liên hệ, hắn quan tâm cũng hợp lý thôi."
Hắn liếc nhìn Xích Diễm Thiên: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm người khác thử thương."
Tiêu Thư Sinh không giống thiên kiêu bình thường, trông vô cùng khéo léo ôn hòa: "Diệp huynh hiểu chuyện, chính là thế."
"Nếu không phiền, tại hạ cũng muốn thử xem mũi thương kia sắc đến mức nào, chỉ cần chư vị chịu tiết lộ chút ít thông tin trong phòng luyện khí là được"
Dư Thanh Đường nhìn đông nhìn tây, rón rén lên tiếng: "À, có ai để ý không, phòng luyện khí nó nổ rồi đó?"
Cậu chỉ về đống đổ nát phía sau: "Dù sao cũng là đồ cổ, chẳng ai tiếc à?"
"Nổ thì nổ rồi." Xích Diễm Thiên khoanh tay, "Dù sao thứ nào vác được ta cũng vác ra gần hết rồi."
"Chỉ là nếu bị sư môn ta biết chuyện, chắc chắn sẽ bảo ta phá hoại báu vật"
Y còn đang cười, thấy ba người kia đang nhìn mình chằm chằm, chợt khựng lại, thu chân đang gác xuống: "Ể... ngoài kia nhìn thấy được?"
Mọi người nhìn nhau, rồi cùng ngẩng đầu nhìn lên bảng Phi Tiên trên đầu, ánh mắt chạm phải nhóm người bên ngoài Cổ Học Phủ.
Từ phía Thiên Hỏa Giáo truyền đến tiếng rít giận dữ: "Đồ phá của" Nhưng rất nhanh bị bịt miệng.
Trước đống hoang tàn, Xích Diễm Thiên nuốt nước bọt: "Giờ làm sao đây?"
Dư Thanh Đường quay mặt lên bảng Phi Tiên, nở nụ cười lễ phép mà lúng túng: "Còn sao nữa, xin lỗi chứ sao."
Cậu một tay đè Diệp Thần Diễm, một tay đè Xích Diễm Thiên, cùng nhau cúi người: "Xin lỗi nha, xin lỗi nha."
Tiêu Thư Sinh đang hóng vui, chưa kịp phản ứng đã bị Xích Diễm Thiên đè theo, mặt đầy ngơ ngác: "Ta đâu có liên quan gì mà"
Xích Diễm Thiên ngang nhiên: "Lão tử cúi đầu, không thể để ai đứng cao hơn mình"
Hắn hất cằm: "Tiểu Hỏa"
Xích Diễm Tê Ngưu cũng chậm rãi quỳ xuống, nằm rạp bên cạnh.
Dư Thanh Đường chắp tay thành kính: "Chư vị tiền bối đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không so đo với chúng vãn bối, đúng không đúng không."
Bên ngoài Cổ Học Phủ, các bậc tiền bối đức cao vọng trọng đồng loạt trầm mặc.
"Hử." Hồ Vương Thanh Khâu bật cười, đôi mắt hồ ly hứng thú nhìn chăm chăm: "Con hồ ly con kia là nhà ai nuôi vậy? Nhìn hao hao người của các ngươi đấy, Khoái Hoạt Môn."
"Ta cũng thấy giống hạt giống tốt nhà ta." Thanh Xà trưởng lão của Khoái Hoạt Môn dựa vào con mãng xà khổng lồ, cười yêu mị, "Chỉ tiếc là hình như là tiểu môn phái nào đó ở Kim Châu thì phải."
"Ta nhớ tên là Biệt Hạc Môn?"
Ngũ sư huynh trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
"Đúng, đúng." Thiên Cơ Tử cười hiền từ, "Sắp thành thông gia nhà ta rồi."
"Hừ." Minh Quang trưởng lão của Kim Quang Môn lạnh giọng, "Quy Nhất Tông các ngươi còn rảnh rỗi đi xem trò vui à."
Phía bên kia Cổ Học Phủ, Quy Nhất Tông bị Kim Quang Môn dẫn quân bao vây giữa thung lũng, lâm vào thế hạ phong.
"Cửu Nhạc Môn còn mang cả Phiên Sơn Ấn vào." Thiên Cơ Tử lắc đầu cười, ý cười không đến đáy mắt, "Xem ra Kim Quang Môn chuẩn bị từ lâu rồi."
Trong Cổ Học Phủ, Quy Nhất Tông bị bao vây giữa bốn bề núi cao. Trên sườn núi, Kim Quang Môn liên thủ Hỏa Đỉnh Tông, lại mang theo vô số tiểu môn phái Minh Châu, Vân Châu, thế trận hùng hậu vây quanh.
Bọn họ không vội tấn công, như thể đang chờ Quy Nhất Tông phá trận.
Kim Dương Tử đứng trên cao, vẻ mặt cao ngạo như thần Phật lạnh lùng không cảm xúc.
"Ôn Như Băng." Đạo sĩ áo vàng cười, "Phiên Sơn Ấn vây mấy tên Kim Đan, đừng nói mười ngày nửa tháng, năm năm mười năm cũng không thoát nổi."
"Nhưng mà, nơi này kỳ lạ, pháp bảo phần lớn đều bị áp chế xuống cảnh giới Kim Đan."
Hắn ánh mắt lóe sáng: "Ngươi nếu kết anh, hẳn là có thể phá trận."
Hắn không hề giấu diếm ý đồ, nụ cười vô cùng ngông cuồng.
"Ta phi" Lý Linh Nhi giận đến rút kiếm, "Các ngươi cố ý, muốn ép sư huynh ta kết anh ngay bây giờ"
"Linh Nhi." Ôn Như Băng sắc mặt không đổi, khẽ lắc đầu với nàng, "Không cần nổi giận."
"Nhưng mà" Lý Linh Nhi đỏ mắt, "Bọn họ, bọn họ quá đáng"
"Kết anh là một cửa ải quan trọng, nếu xảy ra sơ sẩy, con đường tu hành sau này coi như chấm dứt..."
Nàng níu lấy tay áo Ôn Như Băng: "Đại sư huynh, cùng lắm lần này bỏ thi đấu, huynh không thể kết anh"
Ôn Như Băng là đại đệ tử Quy Nhất Tông, nhập môn đã lâu, nếu không vì Quy Nhất Tông khan hiếm nhân tài gần trăm năm qua, hắn cũng chẳng phải cố kìm tu vi, làm Kim Đan bao năm nay.
Kim Dương Tử nhìn xuống: "Có được ắt có mất."
"Ngươi đã chọn tự kìm tu vi để giành hào quang trong Đại hội Kim Đan, vậy ta sẽ cho ngươi hào quang ấy."
"Sau khi kết anh, ngươi có thể mang Quy Nhất Tông tung hoành nơi này, chỉ là... về sau ra sao..."
Hắn ngạo nghễ ngẩng đầu: "Tầm nhìn thiển cận, thì phải trả giá."
Ôn Như Băng nhắm mắt, rút kiếm ngang thân, tựa như đã hạ quyết tâm: "Chư vị, kết trận, dốc sức chiến một trận."
Trước phòng luyện khí, một làn hương thoảng qua, Tiếu Hồ Điệp chẳng biết từ đâu bay tới, vẫy tay gọi: "Này bên kia Quy Nhất Tông, Kim Quang Môn chuẩn bị giết sạch bọn họ rồi, không đi giúp à?"
"Hửm?" Tiêu Thư Sinh sửng sốt, tò mò hỏi: "Kim Quang Môn và Quy Nhất Tông xưa nay bất hòa, nhưng thực lực hai bên cũng không chênh lệch mấy, sao lại nói là giết sạch?"
"Vả lại..." Hắn vẻ mặt kỳ quặc, "Cô nương là người Nam Châu Khoái Hoạt Môn, việc này liên quan gì tới cô"
"Sao nào?" Tiếu Hồ Điệp chống nạnh, "Bổn cô nương tâm địa thiện lương, thấy kẻ yếu bị ăn h**p thì không nhìn nổi không được à?"
Tiêu Thư Sinh cười khan: "Được rồi, được rồi."
"Thôi không giấu nữa." Tiếu Hồ Điệp cười gian xảo, "Ta chẳng quan tâm ai đánh ai, nhưng đánh phải thật náo nhiệt mới vui."
"Kim Quang Môn đang thịnh thế, ta phải đổ thêm dầu vào lửa, mới thú vị chứ."
Nàng cười khẽ bay đi, như bươm bướm lượn giữa gió: "Nếu các ngươi thật sự cứu được người, nhớ ơn ta đó nha."
Diệp Thần Diễm nhíu mày, nhảy lên linh thuyền: "Đi"
"Khoan đã" Xích Diễm Thiên cưỡi Xích Diễm Tê Ngưu đuổi theo, "Thử thương đến rồi này"
"Ê..." Tiêu Thư Sinh khổ sở: "Ta còn chưa hỏi xong mà..."
Hắn thở dài, liếc nhìn đống đổ nát, quạt vỗ vào trán, ánh mắt kiên định: "Học vô chỉ cảnh, tử nhi hậu dĩ"
(Đạo học vô biên, học tới chết mới thôi)
"Diệp huynh, Xích huynh, Dư cô nương, chờ ta với"
.............................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếu Hồ Điệp: "Đánh hay lắm! Đánh to thêm chút nữa mới vui!"
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 35: Kim Quang Môn
10.0/10 từ 36 lượt.