Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 3: Không cứu được nữa rồi
Thiếu niên trước mặt một bộ ngây thơ thuần khiết, nếu không phải Dư Thanh Đường đã sớm biết hắn là Long Ngạo Thiên, suýt chút nữa đã bị gương mặt vô hại như mèo con kia làm cho ngây người. Cậu vội vàng lắc đầu lấy lại tỉnh táo, vén váy xoay người bỏ chạy.
"Tiên tử!"
Phía sau, Diệp Thần Diễm dường như còn nói gì đó, nhưng Dư Thanh Đường chẳng dám nghe, tăng tốc chạy như bay, suýt thì tông thẳng vào một cô gái đang rẽ sang khúc cua.
"Xin lỗi!" Cậu phanh lại, đưa tay đỡ nàng, vừa đối diện ánh mắt thì sửng sốt thiếu nữ trước mặt còn nhỏ tuổi, trên mặt mang Mạng sa hồng mỏng¹, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng đã lộ ra tư sắc khuynh thành.
Chẳng lẽ... chính là người đó?
"Chít!"
Trong lòng thiếu nữ chui ra một sinh vật lông xù, Dư Thanh Đường theo phản xạ cúi đầu trông giống như... một con chồn.
Thiếu nữ luống cuống định nhét nó lại vào lòng, nhưng thất bại.
Dư Thanh Đường thử gọi một tiếng: "Thiểm Điện?"
"Chít chít!"
Chồn tuyết hưng phấn mà thò đầu ra, thoạt nhìn thậm chí muốn chui vào lòng cậu.
Thiếu nữ sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: "Là ngươi nuôi nó à?"
"À không ." Dư Thanh Đường mặt lạnh như tiền đè lại con chồn đang phấn khích, giơ tay chỉ về phía sau núi, "Ta vừa thấy có người đang tìm nó, bên kia kìa."
Nếu Thiểm Điện ở đây, thì cô gái trước mặt tám chín phần mười chính là bạch nguyệt quang chân chính trong truyền thuyết, nữ chính được định sẵn của Long Ngạo Thiên Thánh nữ Mật Tông Cơ Như Tuyết.
Không thể nhầm được, vì tại đây chỉ có mỗi nàng ấy đeo khẩu tra... ờ không khăn che mặt .
Cơ Như Tuyết mỉm cười dịu dàng, ánh mắt khiến Dư Thanh Đường suýt bị chao đảo. Nàng cúi người hành lễ, gió thoảng qua mang theo hương thơm nhàn nhạt cùng một câu "Đa tạ", rồi như gió thoảng rời đi.
Dư Thanh Đường nhìn theo bóng nàng đi về phía sau núi, hai tay chắp sau lưng, trong lòng thầm nghĩ đúng là xứng đôi thật, hai người đứng chung một chỗ, chẳng khác nào Kim Đồng Ngọc Nữ.
Chỉ tiếc là... nghĩ tới cái đường tình duyên vòng vèo của Long Ngạo Thiên. Cậu bĩu môi, quay đầu rảo bước quay lại Thôi thôi, liên quan gì đến một vai quần chúng như mình.
Tuy có một vài "lỗi nhỏ" ngoài ý muốn, nhưng cốt truyện chính vẫn đang đi đúng hướng. Nam nữ chính cuối cùng cũng đã gặp nhau, vậy chút sai lệch lúc đầu chắc không sao... nhỉ?
Dư Thanh Đường chột dạ gãi cằm, thò đầu ngắm mình dưới mặt hồ tuy trông cậu cũng được xem là tiểu mỹ nhân thanh lãnh, nhưng sao có thể sánh với "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" mà tác giả dốc lòng tạo ra chứ. Chắc Long Ngạo Thiên không đến mức nhớ mãi không quên đâu ha...
Còn chuyện ai đến trước ai đến sau?
Trước khi gặp được nữ chính, Long Ngạo Thiên bên cạnh cũng không thiếu mấy kiểu nhân vật như tiểu sư muội ngây thơ, đại sư tỷ ôn nhu, hay sư thúc phong tình. Với cái nhân phẩm từng phá của như hắn, chắc không vấn đề gì.
Nghĩ vậy, Dư Thanh Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói trắng ra, cậu chẳng qua chỉ là cá lọt lưới trong cái hồ hậu cung thôi, không tạo ra ảnh hưởng gì lớn đâu.
Dù gì thì Long Ngạo Thiên mà! Trung thủy á? Không tồn tại. Cậu bĩu môi, quyết định rời khỏi sau núi ngay và luôn. Tay cầm khay điểm tâm đã ăn sạch, Dư Thanh Đường lén quay lại hiện trường đại hội.
Đại sư tỷ của cậu đã rời khỏi bàn đấu, mặt mày xám xịt ngồi một bên ghế, trông như vừa mất hết hy vọng sống.
Dư Thanh Đường chớp mắt, hỏi đầy ẩn ý: "Thua rồi à?"
Đại sư tỷ ôm mặt: "Hu hu."
Mệnh Tiên cười tủm tỉm: "Một ăn ba."
"Ngươi gian lận!" Đại sư tỷ đập đùi bành bạch, mặt đỏ bừng vì tức, "Chơi bài mà còn coi quẻ, ai chịu được!"
"Đó là bản lĩnh sở trường của ta, không dùng thì uổng." Mệnh Tiên đắc ý phất phất mảnh bài trên tay, bên dưới còn ghi một con số - có vẻ là số chip thắng được ván này.
Dư Thanh Đường tò mò liếc nhìn sang bài của đại sư tỷ. Nàng mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt trốn tránh, nhất quyết không chịu đưa ra.
Mệnh Tiên ghé sát vào tai Dư Thanh Đường, nhỏ giọng: "Sạch sành sanh rồi."
"Ngươi!" Đại sư tỷ tức đến bật dậy, Mệnh Tiên cười hì hì né tránh như cá lướt nước, lắc lắc ngón tay: "Hôm nay vận khí ta quá tốt, lại thêm một quẻ vừa bói..."
Nói đến đây, sắc mặt nàng bỗng nghiêm lại: "Không đúng! Trong hội trường này... có nam nhân!"
Không gian chợt lặng đi, nơi diễn ra cuộc thi vốn tràn ngập tiếng cười và giọng nói ngọt ngào bỗng chốc tràn ngập sát khí.
Dư Thanh Đường và đại sư tỷ đồng thời cứng đờ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy chột dạ, sau đó cùng cười gượng, vuốt mũi giả vờ ngây ngô: "Hả?" Rồi mở to mắt vô tội: "Không có khả năng đi"
"Bổn tiên tuyệt đối không thể bói sai!" Mệnh Tiên mặt lạnh nghiêm túc, chau mày nói, "Đi mời Vân Tiên phu nhân tới."
"Khoan đã!" Dư Thanh Đường bất ngờ đứng bật dậy, đại sư tỷ hoảng hốt túm lấy đai lưng của cậu, nhưng Dư Thanh Đường gạt tay nàng ra, mặt đầy tráng liệt: "Chuyện đến nước này, ta nói thật vậy!"
Đại sư tỷ hoảng loạn trợn mắt: "Thanh Đường à!"
"Đừng cản ta, đại sư tỷ!" Dư Thanh Đường ra hiệu bằng mắt, rồi mạnh mẽ chỉ tay về phía sau núi: "Ta vừa thấy một tên nam tu ở đó!"
Đại sư tỷ đang hoảng loạn biểu tình cứng: "Hả?"
Mệnh Tiên ánh mắt sáng lên: "Quả nhiên là vậy! Đúng là có kẻ lén lút tránh được Vạn Vật Thông Giám mà trà trộn vào!"
Nàng quay sang oán trách: "Tiểu sư muội ngươi, sao muội không chịu nói sớm?"
Dư Thanh Đường ngượng ngùng cúi đầu: "Hắn bảo hắn không phải người xấu....chỉ là linh sủng đi lạc, nên mới lẻn vào tìm."
Mệnh Tiên dịu dàng xoa đầu cậu, ánh mắt đầy cảm thông: "Muội còn trẻ, dễ bị nam nhân lừa là chuyện thường."
Dư Thanh Đường kéo nhẹ khóe miệng, cười gượng hai tiếng.
Mệnh Tiên bất ngờ ghé sát, khẽ cười một tiếng: "Để ta đoán nhé. Tiểu tử đó chẳng phải trông cũng được lắm sao? Sao tiểu sư muội chúng ta lại đỏ mặt rồi"
Dư Thanh Đường: "......"
(đó là do da mặt cậu mỏng! nói dối sẽ đỏ mặt, Không phải vì thích ai hết!)
Mệnh Tiên trêu chọc một câu rồi phất tay áo quay đi, dắt theo một nhóm nữ tu khí thế bừng bừng kéo thẳng về phía sau núi.
Dư Thanh Đường liếc nhìn theo, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười xấu xa.
Cho ngươi yêu sớm này!
Dù sao cũng là Long Ngạo Thiên cơ mà, chắc không đến mức bị đánh gãy chân đâu nhỉ?
Đại sư tỷ khẽ húc cậu một cái, nửa giỡn nửa thật: "Tiểu sư muội à, muội cười nhìn gian thế!"
"Khụ khụ."
Dư Thanh Đường dụi mặt vài cái, điều chỉnh lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ cao quý lạnh lùng quen thuộc.
Đại sư tỷ tiếp tục dò hỏi: "Muội vừa rồi chỉ thuận miệng bịa chuyện, hay là... thật sự có người lẻn vào được?"
Dư Thanh Đường suy nghĩ chốc lát, rồi nghiêm túc dặn dò: "Thật có người, là Diệp Thần Diễm của Quy Nhất Tông, lần sau gặp hắn thì tránh xa một chút."
Mặc dù sư tỷ cậu nhìn nét mặt không đáng tin cậy, trong cốt truyện cũng không nằm trong hậu cung Long Ngạo Thiên, nhưng ai biết được... nhỡ đâu hắn mở rộng chiêu mộ thì sao?
Các sư tỷ của Dư Thanh Đường ở Biệt Hạc Môn thực ra cũng có chút nhan sắc, nhưng đặt vào cái thế giới mà ai cũng "dung mạo tuyệt thế" như trong truyện này thì đúng là có phần kém cỏi. Nhất là khi hậu cung của Long Ngạo Thiên người nào người nấy không phải mỹ nhân khuynh quốc thì cũng là huyết mạch kỳ lạ, bối cảnh vững mạnh, hoặc chính mình đã là thiên tài địa bảo hóa hình.
Còn ba vị sư tỷ của cậu thì rõ ràng, không đủ lực cạnh tranh. Nghĩ vậy rồi, Dư Thanh Đường cũng yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Thật đó, nhất là đừng thấy hắn tuổi còn nhỏ mà lơ là cảnh giác."
Dù gì thì trong cốt truyện, Long Ngạo Thiên cũng đâu phải không thích mấy vị tỷ tỷ lớn tuổi hơn.
Đại sư tỷ thành thật gật đầu:
"Ồ! Thế hắn làm gì rồi?"
Dư Thanh Đường trầm mặc một lát, vẫy tay tay gọi sư tỷ lại gần, vừa định ghé tai kể lại chuyện phát sinh lúc nãy thì hai cái đầu khác cũng nhanh như chớp dí sát theo sau.
Dư Thanh Đường: "..."
Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu mắt long lanh nhìn cậu: "Nói đi mà"
Thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm còn tiện tay dúi cho cậu một vốc hạt dưa, mặt mày đầy háo hức hóng chuyện.
Dư Thanh Đường: "..."
Biệt Hạc Môn bọn họ đúng là không giỏi luyện công, nhưng cái khoản ăn dưa hóng hớt thì đúng là xưng bá một phương.
Vì muốn các sư tỷ thực sự hiểu Long Ngạo Thiên đáng sợ cỡ nào, Dư Thanh Đường cũng không ngại gia công nghệ thuật một chút khi kể lại cuộc gặp gỡ giữa hai người. Thậm chí còn tiện thể thêm mắm dặm muối vài chuyện bí mật trong nội bộ Quy Nhất Tông, liên quan đến các sư tỷ, sư muội và cả sư thúc bên đó chuyện mà cậu đáng lẽ ra không thể biết.
Nghe xong, đại sư tỷ nheo mắt lại, giọng đầy nguy hiểm: "Tuổi còn nhỏ mà đã như vậy rồi à."
"Diệp Thần Diễm... Cái tên này sao nghe quen quen nhỉ?" Đại sư tỷ nheo mắt nói.
Dư Thanh Đường giật mình:
"Cái tên này đã truyền tới chỗ mình rồi sao?"
Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu gật đầu chắc nịch: "Ừm. Quy Nhất Tông thu được một đứa Kỳ Lân Tử², còn đặc biệt rải quảng cáo khắp các tiên môn. Thiên Nhất Kiếm Tôn còn nói, trăm năm sau tên đó chắc chắn sẽ là thiên hạ đệ nhất."
Dư Thanh Đường co giật khóe miệng. Hình như đúng là có đoạn đó thật.
"Đi thôi, hiện tại phải đi ngay." Đại sư tỷ không nói hai lời, túm luôn cậu nhấc lên, chuẩn bị chuồn.
Dư Thanh Đường cảm động không thôi:
"Chị không đánh bài nữa à?"
"Chị đi xa như vậy, chẳng phải là để đánh bài sao?"
"Đừng nói nữa." - Đại sư tỷ nắm chặt tay cậu - "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng tiểu sư muội của chúng ta."
Dư Thanh Đường mắt long lanh:
"Sư tỷ--"
Đại sư tỷ đáp lại bằng ánh mắt sâu lắng:
"Thanh Đường--"
Thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm thở dài:
"Chị ấy đánh thua sạch rồi, không còn vốn mà đánh tiếp đâu."
Đại sư tỷ: "Khụ."
Dư Thanh Đường không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào mấy cái bảng điểm toàn số âm trước mặt các sư tỷ:
"Nên ý chị là, chị cất công từ Kim Châu chạy tới tận Thanh Châu, chỉ để thua thành như vậy? Giờ còn chưa hết nửa canh giờ mà."
Đại sư tỷ mặt đỏ lên: "Tại họ chơi không quân tử! Người ta đánh bài còn biết xem quẻ nữa"
......
Bên trong đại sảnh Biệt Hạc Môn, các đệ tử trong môn đang ngồi thành vòng tròn, chăm chú lắng nghe đại sư tỷ mặt mày hớn hở kể lại trận chiến huy hoàng vừa qua.
"Tôi đã nói rồi, mấy cái đại hội như này tuyệt đối không thể để người biết xem quẻ chen vào."
Thập lục sư tỷ đưa chị cốc trà:
"Lạc đề rồi."
"À..." Đại sư tỷ lấy lại tinh thần, hắng giọng nói: "Tóm lại là chuyện như thế, mọi người xem giờ nên xử lý ra sao?"
"Ừm..." Tam sư huynh vuốt cằm suy tư:
"Thì nói là không gả, hắn làm gì được mình?"
Nhàn Hạc đạo nhân (sư phụ) lên tiếng với giọng u ám: "Nó có thể tháo luôn cái thân già của sư phụ mấy đứa ra."
"Vậy càng tốt." - Tam sư huynh cười khà khà, đôi mắt đào hoa chớp chớp "Hắn giết sư phụ rồi thì chính là thù giết cha, chính danh không gả luôn."
"Nghịch đồ!" Nhàn Hạc đạo nhân tức đến mức râu ria rung rinh.
"Tiểu sư đệ." Nhị sư tỷ nghiêm túc nhìn sang "Đệ đang nghĩ gì vậy?"
Dư Thanh Đường bừng tỉnh:
"Hả? À, đệ đang nghĩ... Làm sao hắn tìm được tới tận cửa vậy?"
"Hồi đó đệ đâu có nói tên thật mà. Cho dù sư phụ hắn biết bói toán đi nữa, thì cũng phải có một chút thông tin gì đó để mà bói chứ, ngày sinh tháng đẻ, tên tuổi, vật dụng thân thiết gì đó cũng phải có thứ gì làm đầu mối chứ nhỉ?"
Căn phòng rơi vào trầm mặc. Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn nhau.
......
Cổng sơn môn, một thiếu niên áo đen, dung mạo tuấn tú, lười biếng tựa lưng trên tảng đá. Trên tay hắn là một chiếc khuyên tai nhỏ, đang được nhẹ nhàng v**t v*.
Chờ một lúc lâu, hắn nghiêng đầu, hỏi tiểu đồng canh cổng: "Này, sao còn chưa có ai ra đây vậy ? Ngươi có thông báo chưa?"
"Báo...báo rồi mà!" - Tiểu đồng đỏ bừng mặt "Sư phụ với sư tỷ bảo là... tiểu sư, sư... tỷ, đang luyện công ở hậu sơn, phải tắm rửa thay đồ trước... chắc, chắc sẽ lâu một chút... Con gái mà, phải có kiên nhẫn!"
Hắn vẫn còn nhớ lời căn dặn của đại sư tỷ, nên cũng chưa vội làm lộ thân phận thật của Dư Thanh Đường.
"Tiểu sư tỷ?" - Diệp Thần Diễm chống cằm, trầm ngâm chốc lát rồi lại quay đầu hỏi, "Muội ấy là người nhỏ tuổi nhất trong môn phái à?"
Tiểu đồng nơm nóp lo sợ: "Là, là tiểu sư muội ạ. Nhưng mà con còn chưa nhập môn, nên ai cũng gọi là sư huynh sư tỷ cả."
"Ừm-" Diệp Thần Diễm đảo mắt, lôi trong người ra một viên kẹo đưa cho tiểu đồng, "Nếu muội ấy còn chưa ra tới, vậy đệ kể cho ta nghe xem, tiểu sư muội luyện công pháp gì? Bình thường thích cái gì?"
Tiểu đồng cảnh giác nhìn hắn: "Huynh hỏi mấy cái đó làm gì?"
"Thì hỏi một chút thôi mà." Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Theo đuổi con gái, tất nhiên phải hiểu sở thích của người ta chứ. Nếu muội ấy là kiếm tu thì tặng kiếm tốt, tu luyện hệ thủy thì tặng pháp bảo hệ thủy"
Tiểu đồng nghe xong cũng tạm bỏ cảnh giác, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: "Tiểu sư muội là cầm tu, đàn thì có rồi, cũng không hay dùng pháp bảo. Còn sở thích thì... nếu nhất định phải nói..."
"Nàng thích... nướng thịt."
Diệp Thần Diễm ngẩn ra: "Hả?"
Tiểu đồng nhìn cây trường thương trong tay hắn: "Hay là..."
Diệp Thần Diễm suýt nữa phì cười vì tức: "Đây là Chiến Ngân Thương làm từ xương Ngân Lang cấp bốn đấy nhé! Uy lực hơn cả trung phẩm pháp bảo! Đệ tính lấy nó để nướng thịt?! Dùng cành cây không được à?!"
Tiểu đồng lập tức thu mắt về: "Đệ đâu có nói vậy!". Tuy trong đầu có nghĩ thật, nhưng không nói ra thì không tính.
Diệp Thần Diễm chống cằm suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: "Nếu nàng thật sự thích thì dùng cũng được."
Tiểu đồng trợn tròn mắt khiếp sợ, nhìn thiếu niên trước mặt đang quay lưng về phía sơn môn, đôi tai đỏ rực, khóe miệng vô thức cong lên cả người như đang tỏa ra khí tức tình lang khờ dại.
Hắn lặng lẽ lùi lại, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy về phía đại điện vừa hô lớn: "Tiểu sư tỷ... à không, tiểu sư huynh, không xong rồi!"
"Hắn...!"
Nhàn Hạc đạo nhân giật bắn cả người: "Xông vào đánh rồi hả?"
Tiểu đồng vội vàng lắc đầu, nắm tay Dư Thanh Đường: "Tiểu sư huynh mau chạy đi! Hắn... hắn trúng tiếng sét ái tình với huynh rồi"
----------CHÚ THÍCH----------
1: Mạng sa hồng mỏng¹:
- mạng sa ( / ): khăn che mặt, thường làm bằng vải lụa mỏng, xuyên thấu.
- hồng mỏng: màu hồng nhạt + chất liệu mỏng.
2:Kỳ Lân Tử² ():
- Con quý tử đặc biệt, có xuất thân thần kỳ hoặc vận mệnh phi phàm, như "đứa trẻ quý tộc" hoặc "đứa trẻ được trời ban phúc lộc," thường có tương lai rực rỡ. Ở các tiểu thuyết tu tiên hay tiên hiệp, "kỳ lân tử" là thuật ngữ ám chỉ một người có năng lực đặc biệt, thiên phú hơn người, được xem như "mầm non tài năng" của một môn phái hoặc tông môn.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên