Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 27: Kẹo
256@-
Sắc mặt kinh ngạc của Diệp Thần Diễm quá rõ ràng, Ngũ sư huynh ngượng ngùng giải thích: "Diệp công tử đừng lo, ta có mang theo y phục sạch sẽ."
"Chỉ là vừa nãy phải xuống ruộng làm việc, sợ làm bẩn áo nên mới cố ý mặc bộ đồ cũ của phàm nhân ta đi thay ngay."
Y xoay người chui lại vào gầm cầu, lát sau quả nhiên đã đổi sang một bộ trường bào sạch sẽ. Tuy không đến mức tuấn tú ngời ngời, ít nhất cũng có dáng dấp một tu sĩ.
Dư Thanh Đường nhìn mà rưng rưng cảm động, giới thiệu với Diệp Thần Diễm: "Vị này chính là Ngũ sư huynh của ta ở Biệt Hạc Môn, tên là Thân Liệt Thạch."
Cậu lại chỉ sang Diệp Thần Diễm: "Vị này là..."
"Ta biết, Diệp công tử." Thân Liệt Thạch chắp tay hành lễ, gãi đầu nói:
"Nhưng sao hai người đến sớm thế? Ta vốn định chờ đến đại hội Kim Đan mới tìm đến các ngươi."
Vừa nói, y lại định quay đầu chui vào gầm cầu, có vẻ còn muốn thay lại bộ đồ cũ.
"Khoan đã" Diệp Thần Diễm vội vã ngăn lại, "Ta đã đặt phòng trọ, Ngũ sư huynh cứ đến ở cùng chúng ta đi."
Thân Liệt Thạch giơ tay từ chối: "Không cần đâu, ở đây ta thấy cũng ổn."
Vẻ mặt y rất chân thành, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn cả: "Tu sĩ khác với phàm nhân, mưa gió cũng chẳng ảnh hưởng gì. Với lại ta đã bế thực lâu rồi, ăn uống chẳng qua chỉ để chiều lòng cái miệng"
Diệp Thần Diễm nhìn Thân Liệt Thạch mà ánh mắt bỗng có chút kính nể.
Dư Thanh Đường dáng vẻ như đã quá quen, vỗ vỗ vai Ngũ sư huynh: "Nói đi, lần này huynh lại tiêu sạch linh thạch kiểu gì vậy?"
"Ta gặp được một vị cao nhân." Thân Liệt Thạch mặt đầy ngưỡng mộ, như kể chuyện kỳ tích, "Người ấy nói, ta tu đến Kim Đan viên mãn mà mãi không đột phá là vì còn chưa đủ phản phác quy chân¹."
"Cần phải vứt bỏ hết thảy vật ngoài thân, lấy thân nhập đạo, mới mong đốn ngộ mà tiến vào xuất khiếu cảnh."
Diệp Thần Diễm hơi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Dư Thanh Đường thở dài: "Vị cao nhân đó có phải sau đó bảo huynh đưa hết linh thạch cho hắn?"
Thân Liệt Thạch ngạc nhiên: "Tiểu sư...muội, sao muội biết được?!"
Y thở dài đầy cảm khái: "Muội quả nhiên thiên tư hơn người, mới nghe đã ngộ ra rồi."
Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng.
Diệp Thần Diễm đỡ trán: "Thân sư huynh à, e là huynh bị lừa rồi."
Thân Liệt Thạch kiên định lắc đầu: "Không thể nào! Hắn nói rất có lý!"
Dư Thanh Đường vỗ vai Diệp Thần Diễm, ý bảo giao cho mình xử lý.
Cậu hỏi: "Cao nhân kia tu vi thế nào?"
"Kim Đan hậu kỳ."
"Vậy hắn làm sao biết cách đột phá xuất khiếu kỳ?"
Thân Liệt Thạch sững người, cuối cùng cũng phản ứng lại: "Ờ nhỉ! Chính hắn còn chưa lên được xuất khiếu kỳ! Ta bị lừa rồi!"
Dư Thanh Đường gật đầu hài lòng: "Cuối cùng cũng tỉnh ra rồi."
Diệp Thần Diễm cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là bị lừa nên mới thê thảm vậy"
"Đúng thế." Thân Liệt Thạch gãi đầu, "Chứ ban đầu ta còn hơn hai trăm linh thạch mà."
Diệp Thần Diễm: "..."
Im lặng một lúc, hắn chắp tay nói với y: "Không cần nhiều lời, Thân sư huynh theo ta về khách đ**m. Lần này là ta mời Dư cô nương xuất sơn, đã nói trước mọi chi phí đều do ta gánh vác, tuyệt đối không để huynh phải ở gầm cầu nữa."
Thân Liệt Thạch vẫn muốn từ chối: "Không sao đâu"
"Không được." Diệp Thần Diễm ánh mắt kiên quyết, "Đi."
"Đi thôi." Dư Thanh Đường cũng lắc đầu theo, "Huynh mà còn một mình lang thang, e là đến khố cũng bị người ta lừa mất."
Diệp Thần Diễm nhìn hai người một lúc, trịnh trọng nói: "Mời đi theo ta."
Thân Liệt Thạch đành phải đi theo.
Y nhìn Diệp Thần Diễm, ghé sát tai Dư Thanh Đường thì thầm: "Tiểu sư muội, trước đó bọn họ dặn ta là muội đang diễn vai một nữ tu lạnh lùng ít nói vô tình đạo."
Y nhắc khẽ: "Sao lại nói mấy câu kiểu khố cũng bị lừa mất được."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu ho khan đầy chột dạ, nhỏ giọng đáp: "Huynh không thấy ta diễn đến giờ chưa lộ là đã là kỳ tích rồi à?"
"Hơn nữa, đó là nhân vật mà sư tỷ đã định sẵn cho đệ, chứ đệ đâu có tự giới thiệu như thế trước mặt hắn chắc cũng không sao đâu"
Thân Liệt Thạch nghe vậy như hiểu như không, gãi đầu.
Diệp Thần Diễm đột nhiên quay đầu lại, hai người giật nảy mình, lập tức mỗi người nhích sang một bên, giả vờ như nãy giờ chẳng nói gì.
Diệp Thần Diễm đưa tới hai cái bánh nướng: "Ăn lót dạ trước đi."
Dư Thanh Đường tròn mắt: "Ta vừa mới ăn no mà!"
"Ồ~~" Diệp Thần Diễm cười mỉm mỉm, "Vậy ăn không nổi à?"
Dư Thanh Đường xấu hổ gãi mũi: "Nhưng một cái bánh thì vẫn nuốt được."
Thân Liệt Thạch cầm bánh lên ngửi ngửi, thấy thơm nức, mắt long lanh nhìn Dư Thanh Đường, được cậu gật đầu mới lập tức cắn hai miếng hết sạch.
Dư Thanh Đường: "..."
Nhìn cái tướng ăn này, tám phần là đói mấy ngày rồi.
Cậu lặng lẽ đưa nốt cái bánh của mình cho y, vỗ vỗ vai: "Huynh ăn thêm đi."
Diệp Thần Diễm giả vờ lơ đãng hỏi: "Trước kia ngươi nói ở Biệt Hạc Môn bắt cá bắt gà..."
"Ừm." Dư Thanh Đường thuận miệng đáp, "Chủ yếu là nấu cho mấy sư huynh chưa kết đan chưa bế thực ăn thôi. Đừng thấy ta thứ bậc thấp, đằng trước ta còn mấy sư huynh trúc cơ nữa đó."
Diệp Thần Diễm như đang nghiền ngẫm: "Tức là thực phẩm đều phải tự kiếm, không ra chợ mua à?"
"Bọn ta có bán một số động vật hoang dã ra chợ." Thân Liệt Thạch lắc đầu, "Nhưng mua thì đắt lắm."
"Biệt Hạc Môn thường tự cung tự cấp, chỉ khi nào có đệ tử kết đan, muốn luyện pháp bảo thì sư phụ mới xuất sơn đi làm vài nhiệm vụ trừ yêu kiếm linh thạch."
Sắc mặt Diệp Thần Diễm càng lúc càng vi diệu, do dự hỏi: "Ta nhớ hôm ở hậu sơn Vạn Tiên Các, thấy nàng còn cầm khay điểm tâm."
Dư Thanh Đường: "..."
Những chi tiết nhỏ thế này ngươi cũng nhớ rõ làm gì chứ!
"Khụ." Dư Thanh Đường ngó lơ sang hướng khác, xấu hổ đáp, "Lúc nhỏ hay ăn vụng ấy mà."
Diệp Thần Diễm nhìn cậu một cái thật sâu, đột nhiên đổi giọng: "Vậy hôm nay chúng ta đi dạo chợ."
Dư Thanh Đường mắt sáng lên: "Được! Nghe nói gần Đại hội Kim Đan, có nhiều sạp giấu bảo vật lắm."
"Chúng ta không đi tìm bảo vật." Diệp Thần Diễm bật cười, "Ta nghĩ lúc nhỏ nàng chắc chưa từng nếm mấy món vặt cho con nít, đi, ta dẫn nàng ăn thử."
"Hả?" Dư Thanh Đường kinh ngạc.
Thế là cả dọc đường tiếp theo, cậu bị Diệp Thần Diễm nhét nào hồ lô đường, bánh quế hoa, kẹo vẽ hình cá chép, còn có một cây đường nhân hình thù kỳ quặc mà chủ quán khăng khăng bảo là con mèo.
Dư Thanh Đường hai tay đầy những thứ hoa hoè hoa sói, ăn còn chưa kịp ăn xong.
"Ngồi đây đợi ta chút." Diệp Thần Diễm phấn chấn như thể muốn gom sạch cả con phố, "Ta đi xem chỗ kia bán chè ngọt."
"Ê" Dư Thanh Đường gọi không kịp, đành cùng Ngũ sư huynh mượn tạm cái ghế ngồi chờ.
Thân Liệt Thạch thở dài não nề: "Tiểu sư muội, ta thấy hơi xót xa."
"Người ta cũng tốt thật."
Dư Thanh Đường gặm nửa miếng bánh quế hoa, gật đầu rầu rĩ: "Ta cũng thấy vậy."
Nhìn lại đống đồ ăn trên tay, cậu bắt đầu lo: "Làm sao đây sư huynh, môn phái ta chắc sắp bị ta ăn cho phá sản rồi"
Không ngờ Biệt Hạc Môn cuối cùng lại bị ăn sập.
Thân Liệt Thạch trầm mặc, chẳng nghĩ ra cách gì, bỗng rút ra một cây kèn: "Hay ta thổi cho hắn một khúc?"
Dư Thanh Đường: "Giờ thổi không hợp lắm đâu, huynh chờ hắn cưới đã."
Cậu cắn một miếng đường nhân, bỗng quyết tâm đứng dậy:
"Không thì ta đi tìm Tô Tiêu Tiêu, thay Kim Lộ Lộ vào Thiên Hỏa Giáo học luyện khí nhé!"
Ngũ sư huynh không biết ai là Tô Tiêu Tiêu, ai là Kim Lộ Lộ, nhưng biết Thiên Hỏa Giáo luyện khí đệ nhất.
Y hơi do dự, nhắc nhở: "Ta nghe nói Thiên Hỏa Giáo dùng búa luyện khí nặng đến chín trăm cân."
Dư Thanh Đường lại ngồi phịch xuống, từ bỏ: "Thôi, ta nghĩ phương án khác vậy."
"Ta về rồi." Diệp Thần Diễm bưng hai bát nước đường tới, tò mò hỏi: "Hai người đang bàn gì thế?"
"Không gì cả!" Dư Thanh Đường lập tức chối, thấy hắn chưa ngồi hẳn lại xoay người đi tiếp, vội hỏi, "Ngươi lại đi đâu vậy?"
Diệp Thần Diễm chỉ vào chiếc xe hàng vừa đi qua: "Chỗ đó có kem."
Dư Thanh Đường xua tay lia lịa: "Không ăn nổi nữa không ăn nổi nữa, dù là tu sĩ thì hôm nay cũng nhét quá nhiều vào bụng rồi!"
"Ồ..." Diệp Thần Diễm có vẻ còn tiếc lắm.
Ngồi chưa được bao lâu, hắn lại bật dậy: "Vậy ta đi tìm nước ô mai tiêu thực."
"Chờ đã!" Dư Thanh Đường cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi hôm nay sao cứ thấy là lạ thế? Sao tự nhiên thành người nóng tính vậy?"
"Thật sao?" Diệp Thần Diễm nhấp một ngụm trà, nhíu mày suy nghĩ, "Hình như đúng là có chút bất an."
Dư Thanh Đường còn đang định hỏi thì đột nhiên thấy bên kia phố lóe lên một vạt áo đỏ, chưa kịp thu ánh mắt lại đã bị đối phương bắt gặp.
Cậu theo bản năng trốn ra sau Diệp Thần Diễm, nhưng Tô Tiêu Tiêu đã xông tới: "Là ngươi!"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu gần đây rút ra được một chân lý Thiên đạo chỉ cần lôi tất cả vai chính vào một khung cảnh là được, còn diễn được hay không, đạo cụ có đầy đủ không, không quan trọng.
Tô Tiêu Tiêu sải bước tới gần, vừa thấy tay Dư Thanh Đường ôm đầy nào kẹo hồ lô, kẹo đường, bánh ngọt... sắc mặt lập tức kỳ quái: "Ngươi mua lắm kẹo thế làm gì?"
Dư Thanh Đường chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Hắn mua."
Tô Tiêu Tiêu nheo mắt: "Ngươi định vỗ béo nàng ấy à?"
Diệp Thần Diễm: "..."
Tô Tiêu Tiêu chẳng thèm để tâm đến không khí kỳ cục hiện trường, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, mắt dán chặt vào Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường ánh mắt né tránh, lặng lẽ dịch mông ra xa một chút: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Hừ." Tô Tiêu Tiêu có vẻ rất không phục, chua loét mở miệng: "Ta thấy có người chẳng qua chỉ là đẹp hơn chút, khí chất xuất trần hơn tí, sau lưng lại là một đứa mê đồ ngọt như con nít, cũng chỉ đến thế."
Dư Thanh Đường há miệng, không chắc chắn lắm: "Ngươi đang nói ta đấy à?"
Cô ta tưởng thế là nhục mạ lắm à?
"Đúng!" Tô Tiêu Tiêu hất cằm, "Sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn giả vờ không biết mình đẹp à?"
Dư Thanh Đường nghẹn lời, lẩm bẩm: "Nhưng cũng không thể nói là ta biết được, mặt dày quá còn gì?"
"Ý gì" Tô Tiêu Tiêu cau mày, "Thấy mình đẹp là mặt dày à? Ta thì thấy mình đẹp đó, còn dáng người cũng đẹp"
Dư Thanh Đường nghe ra rồi, nàng ta chỉ là đang cãi cố.
"Đúng là đẹp, dáng người cũng đẹp." Dư Thanh Đường chân thành phụ họa, "Đẹp hơn ta."
Tô Tiêu Tiêu theo bản năng liếc nhìn xuống ngực cậu.
Diệp Thần Diễm cũng nhìn theo, vừa mới cúi đầu thì Tô Tiêu Tiêu quay sang trừng mắt: "Ngươi không được nhìn, đ* h** s*c!"
Diệp Thần Diễm ngớ người, hơi giận: "Ta thì làm sao"
"Mặt ngươi còn đỏ lên kìa!" Tô Tiêu Tiêu chỉ mặt hắn, gào lên: "Hay lắm, ngươi đúng là..."
"Dừng!" Thấy hai người sắp choảng nhau đến nơi, Dư Thanh Đường giơ tay ngăn cản, nhanh chóng giải thích: "Hắn hôm nay hơi khó chịu, từ nãy đã đứng ngồi không yên, bọn ta đang định tìm y tu xem giúp."
Tô Tiêu Tiêu quan sát Diệp Thần Diễm từ đầu đến chân, vẻ mặt nghi ngờ:
"Thật à, nhìn thì đúng là huyết khí dâng cao, có gì đó sai sai."
Cô nàng nóng tính nhưng nhiệt tình, lập tức vỗ đùi: "À đúng rồi, ta mới gặp một y tu, bán đan dược vị ớt cay tê lưỡi, hình như cũng là người giỏi, để ta dẫn các ngươi đến!"
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm cùng ngẩng đầu: "Đan dược vị ớt?"
Cậu móc ra từ nhẫn trữ vật một lọ, hỏi: "Là lọ thế này à?"
Tô Tiêu Tiêu ghé lại ngửi một cái, gật đầu chắc nịch: "Đúng, chính là mùi này, đúng vị, ngươi cũng thích à?"
Dư Thanh Đường khó xử, bỏ qua vấn đề khẩu vị: "Người bán đan dược đó trông thế nào?"
Tô Tiêu Tiêu lộ vẻ khó tả: "Ờm... nói sao nhỉ, loạn xà ngầu cả lên."
Dư Thanh Đường gật đầu xác nhận: "Chắc là hắn rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: "Hắt xì!"
(Trước 12h đêm còn một chương nữa =3=)
------Chú Thích------
Phản phác quy chân ()
- : trở về
- : ngọc thô, chưa được mài giũa
- : trở lại
- : bản chất chân thật, cái gốc, cái nguyên sơ
=> Trở về với trạng thái nguyên sơ, chân thật như ngọc thô chưa mài giũa.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Sắc mặt kinh ngạc của Diệp Thần Diễm quá rõ ràng, Ngũ sư huynh ngượng ngùng giải thích: "Diệp công tử đừng lo, ta có mang theo y phục sạch sẽ."
"Chỉ là vừa nãy phải xuống ruộng làm việc, sợ làm bẩn áo nên mới cố ý mặc bộ đồ cũ của phàm nhân ta đi thay ngay."
Y xoay người chui lại vào gầm cầu, lát sau quả nhiên đã đổi sang một bộ trường bào sạch sẽ. Tuy không đến mức tuấn tú ngời ngời, ít nhất cũng có dáng dấp một tu sĩ.
Dư Thanh Đường nhìn mà rưng rưng cảm động, giới thiệu với Diệp Thần Diễm: "Vị này chính là Ngũ sư huynh của ta ở Biệt Hạc Môn, tên là Thân Liệt Thạch."
Cậu lại chỉ sang Diệp Thần Diễm: "Vị này là..."
"Ta biết, Diệp công tử." Thân Liệt Thạch chắp tay hành lễ, gãi đầu nói:
"Nhưng sao hai người đến sớm thế? Ta vốn định chờ đến đại hội Kim Đan mới tìm đến các ngươi."
Vừa nói, y lại định quay đầu chui vào gầm cầu, có vẻ còn muốn thay lại bộ đồ cũ.
"Khoan đã" Diệp Thần Diễm vội vã ngăn lại, "Ta đã đặt phòng trọ, Ngũ sư huynh cứ đến ở cùng chúng ta đi."
Thân Liệt Thạch giơ tay từ chối: "Không cần đâu, ở đây ta thấy cũng ổn."
Vẻ mặt y rất chân thành, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn cả: "Tu sĩ khác với phàm nhân, mưa gió cũng chẳng ảnh hưởng gì. Với lại ta đã bế thực lâu rồi, ăn uống chẳng qua chỉ để chiều lòng cái miệng"
Diệp Thần Diễm nhìn Thân Liệt Thạch mà ánh mắt bỗng có chút kính nể.
Dư Thanh Đường dáng vẻ như đã quá quen, vỗ vỗ vai Ngũ sư huynh: "Nói đi, lần này huynh lại tiêu sạch linh thạch kiểu gì vậy?"
"Ta gặp được một vị cao nhân." Thân Liệt Thạch mặt đầy ngưỡng mộ, như kể chuyện kỳ tích, "Người ấy nói, ta tu đến Kim Đan viên mãn mà mãi không đột phá là vì còn chưa đủ phản phác quy chân¹."
"Cần phải vứt bỏ hết thảy vật ngoài thân, lấy thân nhập đạo, mới mong đốn ngộ mà tiến vào xuất khiếu cảnh."
Diệp Thần Diễm hơi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Dư Thanh Đường thở dài: "Vị cao nhân đó có phải sau đó bảo huynh đưa hết linh thạch cho hắn?"
Thân Liệt Thạch ngạc nhiên: "Tiểu sư...muội, sao muội biết được?!"
Y thở dài đầy cảm khái: "Muội quả nhiên thiên tư hơn người, mới nghe đã ngộ ra rồi."
Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng.
Diệp Thần Diễm đỡ trán: "Thân sư huynh à, e là huynh bị lừa rồi."
Thân Liệt Thạch kiên định lắc đầu: "Không thể nào! Hắn nói rất có lý!"
Dư Thanh Đường vỗ vai Diệp Thần Diễm, ý bảo giao cho mình xử lý.
Cậu hỏi: "Cao nhân kia tu vi thế nào?"
"Kim Đan hậu kỳ."
"Vậy hắn làm sao biết cách đột phá xuất khiếu kỳ?"
Thân Liệt Thạch sững người, cuối cùng cũng phản ứng lại: "Ờ nhỉ! Chính hắn còn chưa lên được xuất khiếu kỳ! Ta bị lừa rồi!"
Dư Thanh Đường gật đầu hài lòng: "Cuối cùng cũng tỉnh ra rồi."
Diệp Thần Diễm cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là bị lừa nên mới thê thảm vậy"
"Đúng thế." Thân Liệt Thạch gãi đầu, "Chứ ban đầu ta còn hơn hai trăm linh thạch mà."
Diệp Thần Diễm: "..."
Im lặng một lúc, hắn chắp tay nói với y: "Không cần nhiều lời, Thân sư huynh theo ta về khách đ**m. Lần này là ta mời Dư cô nương xuất sơn, đã nói trước mọi chi phí đều do ta gánh vác, tuyệt đối không để huynh phải ở gầm cầu nữa."
Thân Liệt Thạch vẫn muốn từ chối: "Không sao đâu"
"Không được." Diệp Thần Diễm ánh mắt kiên quyết, "Đi."
"Đi thôi." Dư Thanh Đường cũng lắc đầu theo, "Huynh mà còn một mình lang thang, e là đến khố cũng bị người ta lừa mất."
Diệp Thần Diễm nhìn hai người một lúc, trịnh trọng nói: "Mời đi theo ta."
Thân Liệt Thạch đành phải đi theo.
Y nhìn Diệp Thần Diễm, ghé sát tai Dư Thanh Đường thì thầm: "Tiểu sư muội, trước đó bọn họ dặn ta là muội đang diễn vai một nữ tu lạnh lùng ít nói vô tình đạo."
Y nhắc khẽ: "Sao lại nói mấy câu kiểu khố cũng bị lừa mất được."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu ho khan đầy chột dạ, nhỏ giọng đáp: "Huynh không thấy ta diễn đến giờ chưa lộ là đã là kỳ tích rồi à?"
"Hơn nữa, đó là nhân vật mà sư tỷ đã định sẵn cho đệ, chứ đệ đâu có tự giới thiệu như thế trước mặt hắn chắc cũng không sao đâu"
Thân Liệt Thạch nghe vậy như hiểu như không, gãi đầu.
Diệp Thần Diễm đột nhiên quay đầu lại, hai người giật nảy mình, lập tức mỗi người nhích sang một bên, giả vờ như nãy giờ chẳng nói gì.
Diệp Thần Diễm đưa tới hai cái bánh nướng: "Ăn lót dạ trước đi."
Dư Thanh Đường tròn mắt: "Ta vừa mới ăn no mà!"
"Ồ~~" Diệp Thần Diễm cười mỉm mỉm, "Vậy ăn không nổi à?"
Dư Thanh Đường xấu hổ gãi mũi: "Nhưng một cái bánh thì vẫn nuốt được."
Thân Liệt Thạch cầm bánh lên ngửi ngửi, thấy thơm nức, mắt long lanh nhìn Dư Thanh Đường, được cậu gật đầu mới lập tức cắn hai miếng hết sạch.
Dư Thanh Đường: "..."
Nhìn cái tướng ăn này, tám phần là đói mấy ngày rồi.
Cậu lặng lẽ đưa nốt cái bánh của mình cho y, vỗ vỗ vai: "Huynh ăn thêm đi."
Diệp Thần Diễm giả vờ lơ đãng hỏi: "Trước kia ngươi nói ở Biệt Hạc Môn bắt cá bắt gà..."
"Ừm." Dư Thanh Đường thuận miệng đáp, "Chủ yếu là nấu cho mấy sư huynh chưa kết đan chưa bế thực ăn thôi. Đừng thấy ta thứ bậc thấp, đằng trước ta còn mấy sư huynh trúc cơ nữa đó."
Diệp Thần Diễm như đang nghiền ngẫm: "Tức là thực phẩm đều phải tự kiếm, không ra chợ mua à?"
"Bọn ta có bán một số động vật hoang dã ra chợ." Thân Liệt Thạch lắc đầu, "Nhưng mua thì đắt lắm."
"Biệt Hạc Môn thường tự cung tự cấp, chỉ khi nào có đệ tử kết đan, muốn luyện pháp bảo thì sư phụ mới xuất sơn đi làm vài nhiệm vụ trừ yêu kiếm linh thạch."
Sắc mặt Diệp Thần Diễm càng lúc càng vi diệu, do dự hỏi: "Ta nhớ hôm ở hậu sơn Vạn Tiên Các, thấy nàng còn cầm khay điểm tâm."
Dư Thanh Đường: "..."
Những chi tiết nhỏ thế này ngươi cũng nhớ rõ làm gì chứ!
"Khụ." Dư Thanh Đường ngó lơ sang hướng khác, xấu hổ đáp, "Lúc nhỏ hay ăn vụng ấy mà."
Diệp Thần Diễm nhìn cậu một cái thật sâu, đột nhiên đổi giọng: "Vậy hôm nay chúng ta đi dạo chợ."
Dư Thanh Đường mắt sáng lên: "Được! Nghe nói gần Đại hội Kim Đan, có nhiều sạp giấu bảo vật lắm."
"Chúng ta không đi tìm bảo vật." Diệp Thần Diễm bật cười, "Ta nghĩ lúc nhỏ nàng chắc chưa từng nếm mấy món vặt cho con nít, đi, ta dẫn nàng ăn thử."
"Hả?" Dư Thanh Đường kinh ngạc.
Thế là cả dọc đường tiếp theo, cậu bị Diệp Thần Diễm nhét nào hồ lô đường, bánh quế hoa, kẹo vẽ hình cá chép, còn có một cây đường nhân hình thù kỳ quặc mà chủ quán khăng khăng bảo là con mèo.
Dư Thanh Đường hai tay đầy những thứ hoa hoè hoa sói, ăn còn chưa kịp ăn xong.
"Ngồi đây đợi ta chút." Diệp Thần Diễm phấn chấn như thể muốn gom sạch cả con phố, "Ta đi xem chỗ kia bán chè ngọt."
"Ê" Dư Thanh Đường gọi không kịp, đành cùng Ngũ sư huynh mượn tạm cái ghế ngồi chờ.
Thân Liệt Thạch thở dài não nề: "Tiểu sư muội, ta thấy hơi xót xa."
"Người ta cũng tốt thật."
Dư Thanh Đường gặm nửa miếng bánh quế hoa, gật đầu rầu rĩ: "Ta cũng thấy vậy."
Nhìn lại đống đồ ăn trên tay, cậu bắt đầu lo: "Làm sao đây sư huynh, môn phái ta chắc sắp bị ta ăn cho phá sản rồi"
Không ngờ Biệt Hạc Môn cuối cùng lại bị ăn sập.
Thân Liệt Thạch trầm mặc, chẳng nghĩ ra cách gì, bỗng rút ra một cây kèn: "Hay ta thổi cho hắn một khúc?"
Dư Thanh Đường: "Giờ thổi không hợp lắm đâu, huynh chờ hắn cưới đã."
Cậu cắn một miếng đường nhân, bỗng quyết tâm đứng dậy:
"Không thì ta đi tìm Tô Tiêu Tiêu, thay Kim Lộ Lộ vào Thiên Hỏa Giáo học luyện khí nhé!"
Ngũ sư huynh không biết ai là Tô Tiêu Tiêu, ai là Kim Lộ Lộ, nhưng biết Thiên Hỏa Giáo luyện khí đệ nhất.
Y hơi do dự, nhắc nhở: "Ta nghe nói Thiên Hỏa Giáo dùng búa luyện khí nặng đến chín trăm cân."
Dư Thanh Đường lại ngồi phịch xuống, từ bỏ: "Thôi, ta nghĩ phương án khác vậy."
"Ta về rồi." Diệp Thần Diễm bưng hai bát nước đường tới, tò mò hỏi: "Hai người đang bàn gì thế?"
"Không gì cả!" Dư Thanh Đường lập tức chối, thấy hắn chưa ngồi hẳn lại xoay người đi tiếp, vội hỏi, "Ngươi lại đi đâu vậy?"
Diệp Thần Diễm chỉ vào chiếc xe hàng vừa đi qua: "Chỗ đó có kem."
Dư Thanh Đường xua tay lia lịa: "Không ăn nổi nữa không ăn nổi nữa, dù là tu sĩ thì hôm nay cũng nhét quá nhiều vào bụng rồi!"
"Ồ..." Diệp Thần Diễm có vẻ còn tiếc lắm.
Ngồi chưa được bao lâu, hắn lại bật dậy: "Vậy ta đi tìm nước ô mai tiêu thực."
"Chờ đã!" Dư Thanh Đường cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi hôm nay sao cứ thấy là lạ thế? Sao tự nhiên thành người nóng tính vậy?"
"Thật sao?" Diệp Thần Diễm nhấp một ngụm trà, nhíu mày suy nghĩ, "Hình như đúng là có chút bất an."
Dư Thanh Đường còn đang định hỏi thì đột nhiên thấy bên kia phố lóe lên một vạt áo đỏ, chưa kịp thu ánh mắt lại đã bị đối phương bắt gặp.
Cậu theo bản năng trốn ra sau Diệp Thần Diễm, nhưng Tô Tiêu Tiêu đã xông tới: "Là ngươi!"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu gần đây rút ra được một chân lý Thiên đạo chỉ cần lôi tất cả vai chính vào một khung cảnh là được, còn diễn được hay không, đạo cụ có đầy đủ không, không quan trọng.
Tô Tiêu Tiêu sải bước tới gần, vừa thấy tay Dư Thanh Đường ôm đầy nào kẹo hồ lô, kẹo đường, bánh ngọt... sắc mặt lập tức kỳ quái: "Ngươi mua lắm kẹo thế làm gì?"
Dư Thanh Đường chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Hắn mua."
Tô Tiêu Tiêu nheo mắt: "Ngươi định vỗ béo nàng ấy à?"
Diệp Thần Diễm: "..."
Tô Tiêu Tiêu chẳng thèm để tâm đến không khí kỳ cục hiện trường, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, mắt dán chặt vào Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường ánh mắt né tránh, lặng lẽ dịch mông ra xa một chút: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Hừ." Tô Tiêu Tiêu có vẻ rất không phục, chua loét mở miệng: "Ta thấy có người chẳng qua chỉ là đẹp hơn chút, khí chất xuất trần hơn tí, sau lưng lại là một đứa mê đồ ngọt như con nít, cũng chỉ đến thế."
Dư Thanh Đường há miệng, không chắc chắn lắm: "Ngươi đang nói ta đấy à?"
Cô ta tưởng thế là nhục mạ lắm à?
"Đúng!" Tô Tiêu Tiêu hất cằm, "Sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn giả vờ không biết mình đẹp à?"
Dư Thanh Đường nghẹn lời, lẩm bẩm: "Nhưng cũng không thể nói là ta biết được, mặt dày quá còn gì?"
"Ý gì" Tô Tiêu Tiêu cau mày, "Thấy mình đẹp là mặt dày à? Ta thì thấy mình đẹp đó, còn dáng người cũng đẹp"
Dư Thanh Đường nghe ra rồi, nàng ta chỉ là đang cãi cố.
"Đúng là đẹp, dáng người cũng đẹp." Dư Thanh Đường chân thành phụ họa, "Đẹp hơn ta."
Tô Tiêu Tiêu theo bản năng liếc nhìn xuống ngực cậu.
Diệp Thần Diễm cũng nhìn theo, vừa mới cúi đầu thì Tô Tiêu Tiêu quay sang trừng mắt: "Ngươi không được nhìn, đ* h** s*c!"
Diệp Thần Diễm ngớ người, hơi giận: "Ta thì làm sao"
"Mặt ngươi còn đỏ lên kìa!" Tô Tiêu Tiêu chỉ mặt hắn, gào lên: "Hay lắm, ngươi đúng là..."
"Dừng!" Thấy hai người sắp choảng nhau đến nơi, Dư Thanh Đường giơ tay ngăn cản, nhanh chóng giải thích: "Hắn hôm nay hơi khó chịu, từ nãy đã đứng ngồi không yên, bọn ta đang định tìm y tu xem giúp."
Tô Tiêu Tiêu quan sát Diệp Thần Diễm từ đầu đến chân, vẻ mặt nghi ngờ:
"Thật à, nhìn thì đúng là huyết khí dâng cao, có gì đó sai sai."
Cô nàng nóng tính nhưng nhiệt tình, lập tức vỗ đùi: "À đúng rồi, ta mới gặp một y tu, bán đan dược vị ớt cay tê lưỡi, hình như cũng là người giỏi, để ta dẫn các ngươi đến!"
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm cùng ngẩng đầu: "Đan dược vị ớt?"
Cậu móc ra từ nhẫn trữ vật một lọ, hỏi: "Là lọ thế này à?"
Tô Tiêu Tiêu ghé lại ngửi một cái, gật đầu chắc nịch: "Đúng, chính là mùi này, đúng vị, ngươi cũng thích à?"
Dư Thanh Đường khó xử, bỏ qua vấn đề khẩu vị: "Người bán đan dược đó trông thế nào?"
Tô Tiêu Tiêu lộ vẻ khó tả: "Ờm... nói sao nhỉ, loạn xà ngầu cả lên."
Dư Thanh Đường gật đầu xác nhận: "Chắc là hắn rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: "Hắt xì!"
(Trước 12h đêm còn một chương nữa =3=)
------Chú Thích------
Phản phác quy chân ()
- : trở về
- : ngọc thô, chưa được mài giũa
- : trở lại
- : bản chất chân thật, cái gốc, cái nguyên sơ
=> Trở về với trạng thái nguyên sơ, chân thật như ngọc thô chưa mài giũa.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 27: Kẹo
10.0/10 từ 36 lượt.