Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu

224@-

Thiên Cơ Tử đưa tay vung ra chiếc phất trần, móc cổ áo Diệp Thần Diễm, lại kéo hắn từ cửa sổ trở vào.


 


Diệp Thần Diễm xoay một vòng trên không, tức đến mức túm lấy chòm râu của ông ta: "Lại làm cái gì đấy?"


 


"Ngươi cứ yên tâm túm, râu này cũng chỉ là ảo thuật biến ra." Thiên Cơ Tử tỉnh bơ, thu lại phất trần, "Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, ngươi định tính sao?"


 


Diệp Thần Diễm giả vờ không biết: "Tính cái gì?"


 


Thiên Cơ Tử nheo mắt: "Giả ngốc với ta đấy à?"


 


Diệp Thần Diễm thở dài, ngửa ra nằm trên ghế: "Ta còn có thể tính sao?"


 


"Hắn cái người đó..."


 


Hắn nghiến răng: "Đánh hắn à, hắn có tuyệt chiêu. Mắng hắn à, hắn còn tỏ vẻ đáng thương."


 


Hắn quay đầu sang chỗ khác: "Ta còn muốn hỏi người nên làm sao với hắn thì đúng hơn."


 


Thiên Cơ Tử vẻ mặt ngờ vực: "Tuyệt chiêu gì cơ?"


 


"Không phải ngươi trời không sợ, đất không sợ sao? Tuyệt chiêu gì mà khiến ngươi cũng phải lui?"


 


Diệp Thần Diễm nghẹn họng, từ từ ngồi dậy, gượng cười hiền lành: "Không phải ngài xưng danh tính hết thiên cơ, chuyện gì cũng đoán được sao?"


 


Hắn quay đầu bỏ chạy, còn tiện tay đóng luôn cửa sổ: "Có bản lĩnh thì ngài đoán thử đi, lão thần côn."


 


"Hầy!" Thiên Cơ Tử tức giận lồm cồm bò dậy, "Tiểu tử thối, hôm nay ta phải dạy cho ngươi biết thế nào là tôn sư trọng đạo! Đừng có chạy!"


 


Ông ta đạp cửa sổ đuổi theo.


 


"Khụ!" Diệp Thần Diễm hừ một tiếng, "Lão thần côn, người đánh thật à!"


 


"Hừ hừ, ngươi tưởng ai cũng như tiểu sư muội của ngươi, đánh ngươi hai quyền như đùa?" Thiên Cơ Tử hăng hái hẳn lên, "Ta hai quyền cho ngươi biết thế nào là tôn sư trọng đạo! Ăn chiêu Tùy Tiện Quyền của ta đi!"


 


Diệp Thần Diễm sững lại, hơi bực mình: "Sao ngươi biết ta và hắn... Ngươi ban ngày trộm nhìn!"


 


"Ngươi hai đứa tình chàng ý thiếp ngay trên đỉnh Tùy Tiện của ta, còn trách ta nhìn?"


 


Thiên Cơ Tử túm gáy hắn, hiếm khi nghiêm túc: " Chúng ta là sư đồ, ta chỉ khuyên một câu."


 


Diệp Thần Diễm dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông ta, nhướng mày: "Gì cơ?"


 


Thiên Cơ Tử nghiêm trang, chỉ vào ngực hắn: "Đừng dùng đầu, hãy dùng tim."



 


Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Chỉ có vậy?"


 


"Hầy!" Thiên Cơ Tử tức đến nỗi đập một quyền lên trán hắn, "Tên đầu gỗ không mở nổi lòng"


 


Sáng hôm sau, Dư Thanh Đường vừa đẩy cửa, đã kinh ngạc thấy Diệp Thần Diễm đứng đợi sẵn ngoài cửa.


 


Diệp Thần Diễm cười tươi, như thể một giây cũng không muốn nán lại đây: "Ngươi dậy rồi? Đi thôi, chúng ta xuống núi."


 


"Giờ này đi là vừa, có thể ăn bữa sáng của Đăng Tiên Lâu. Bánh hấp và điểm tâm ở đó ngon lắm."


 


Dư Thanh Đường nuốt nước bọt gật đầu, nhưng vẫn tò mò nghiêng đầu nhìn hắn: "Trán ngươi sao lại đỏ thế?"


 


Diệp Thần Diễm giật mình đưa tay che trán, cười hơi cứng: "Không sao, đụng nhẹ một chút."


 


Dư Thanh Đường mặt mày ngơ ngác, đầu óc Diệp Thần Diễm cứng như thế, cái gì mới khiến hắn đụng đến đỏ trán? Chẳng lẽ lấy đầu đập vào đại trận hộ sơn của Quy Nhất Tông?


 


Trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng tâm trí cậu sớm đã bay theo bánh hấp và điểm tâm, vui vẻ theo hắn xuống núi, một mạch đến thẳng Đăng Tiên Lâu.


 


Là tửu lâu cao cấp nhất ở khu sầm uất nhất Thanh Châu, giá cả đắt đỏ, Đăng Tiên Lâu đương nhiên có điểm đặc biệt.


 


Trước cửa là một cây bồ đề lớn mọc quanh tửu lâu, cành vươn vào tận gian chữ Thiên số một, nghe nói có một quả bồ đề cực quý treo trên đó, ngồi tu dưới gốc có thể có cơ duyên ngộ đạo trong nháy mắt.


 


Nhưng người đến thì đông, thật sự ngộ đạo lại chẳng mấy, chung quy còn do thiên phú.


 


Mà luôn có kẻ không tin tà.


 


Dư Thanh Đường chẳng quan tâm gì đến ngộ đạo, chỉ mê mẩn đặc sản của Đăng Tiên Lâu.


 


Hai người tìm bàn ngồi xuống, Diệp Thần Diễm gọi món xong liền hỏi thử, quả nhiên gian chữ Thiên đã bị đặt trước.


 


Dư Thanh Đường hiếu kỳ: "Ngươi muốn đến đó à?"


 


"Thuận miệng hỏi thôi." Diệp Thần Diễm cười, "Không đến được thì coi như vô duyên."


 


Dư Thanh Đường an ủi: "Chỉ là thời cơ chưa tới."


 


Sau này cậu không cần tốn bạc đặt một đêm tu luyện dưới gốc bồ đề, vì với thân phận Long Ngạo Thiên, cậu sẽ có cây bồ đề riêng.


 


Bánh điểm tâm nhanh chóng được dọn lên, Dư Thanh Đường mắt sáng như sao, vừa ăn vừa lén quan sát xung quanh.


 


Người ra vào Đăng Tiên Lâu đông đúc hơn lúc họ mới đến. Đại hội Kim Đan sắp diễn ra, đa phần đều là tu sĩ trẻ tuổi bước vào Kim Đan kỳ.


 


Dư Thanh Đường cố gắng đối chiếu họ với nhân vật trong sách kẻ kia đầu mọc sừng, hẳn có huyết thống yêu tu, từng hợp tác với Diệp Thần Diễm trong một lần vào bí cảnh, coi như người quen.



Cảm nhận được ánh mắt đối phương nhìn lại, Dư Thanh Đường nở nụ cười thân thiện.


 


Phía bên kia, nữ tu đeo đầy trang sức bạc đến từ Nam Châu, tu sĩ nơi đó nổi tiếng giỏi điều khiển độc trùng, chiêu thức kỳ lạ, rất khó đối phó. Nàng từng dùng vài viên độc đan trao đổi linh quả với Diệp Thần Diễm, coi như hữu hảo.


 


Đối phương nhìn cậu đầy hứng thú, Dư Thanh Đường khẽ nâng chén, biểu thị thiện ý.


 


Còn một bên khác, đạo sĩ mặt đen cái này thì không phải thứ tốt lành, là tên háo sắc bị Diệp Thần Diễm đánh cho một trận rồi đuổi khỏi Cổ Học Phủ.


 


Thấy hắn sắp nhìn sang, Dư Thanh Đường lập tức thu ánh mắt, giả vờ chưa từng nhìn.


 


Cậu còn đang nhìn quanh, Diệp Thần Diễm bất ngờ ấn đầu cậu xoay lại: "Nhìn cái gì thế?"


 


Vừa gặm bánh bao vừa liếc mắt khắp nơi, đúng là ong bướm tứ phương.


 


Dư Thanh Đường ngây thơ: "Lần đầu ta thấy nhiều Kim Đan trẻ tuổi vậy, nhìn thêm vài cái thôi."


 


Diệp Thần Diễm buồn cười, khéo léo chắn tầm nhìn của tên đạo sĩ mặt đen: "Đừng nhìn linh tinh."


 


"Tu sĩ rất nhạy cảm với ánh nhìn từ người khác, nhất là sắp đến đại hội Kim Đan, nhiều kẻ muốn thăm dò thực lực đối phương..."


 


Lời còn chưa dứt, một đôi đũa bay chéo từ sau tới.


 


Diệp Thần Diễm không ngoảnh lại, giơ tay bắt lấy, cổ tay khẽ lắc, trả đũa lại đúng đường cũ.


 


Tên đạo sĩ mặt đen định bắt chước, giơ tay đỡ, ai ngờ "a" một tiếng, tay bị cứa ra hai vết máu, đôi đũa cắm thẳng vào tường phía sau.


 


Diệp Thần Diễm liếc hắn, coi như cảnh cáo, rồi gắp bánh bao bỏ vào bát Dư Thanh Đường: "Ăn đi."


 


Dư Thanh Đường ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nhìn lung tung nữa.


 


Mấy tu sĩ này, tính khí cũng lớn thật đấy!


 


Tiểu nhị trong Đăng Tiên Lâu tỏ vẻ quá quen rồi, rút đũa từ tường ra, dọn dẹp nhanh chóng, cười nói: "Chư vị không cần để tâm, cứ tiếp tục dùng bữa, ha ha."


 


Không khí trở lại bình thường, tiểu nhị mang ra một bát nhỏ, cười với Dư Thanh Đường: "Cô nương, trứng gà người dặn đây, đặc biệt dặn nhà bếp giữ nóng, người xem vừa ý chứ?"


 


Dư Thanh Đường đưa tay sờ thử, gật đầu cười: "Vừa lắm, đa tạ!"


 


"Không dám!" Tiểu nhị cười càng rạng rỡ, "Cần gì cô cứ gọi!"


 


Dư Thanh Đường cảm thán, đây chính là phục vụ của khách sạn cao cấp sao, dù một quả trứng luộc đắt đến khó tin, nhưng phục vụ đúng là đỉnh cao.


 


Diệp Thần Diễm khó hiểu: "Nàng muốn ăn trứng?"


 



 


"Lăn một chút, tiêu sưng." Dư Thanh Đường thì thào, "Ta biết dùng cho mắt sưng, không rõ trán có hiệu quả không, dù sao cũng là chút lòng thành."


 


c** nh* giọng lầm bầm: "Rốt cuộc trán ngươi làm sao vậy?"


 


Diệp Thần Diễm chỉ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt hơi chao đảo hiển nhiên là do lão thần côn nào đó cố tình làm hắn mất mặt.


 


Dư Thanh Đường bỗng dí sát mặt: "Sao mặt ngươi đỏ thế?"


 


Diệp Thần Diễm lập tức phản ứng: "Không sao! Chỉ là hơi nóng thôi."


 


Hắn chuyển chủ đề: "Gần đây Thanh Châu tụ họp nhiều tu sĩ hệ hỏa quá."


 


Lời chưa dứt, cửa quán bỗng vang lên tiếng hét, một người lăn lộn bay vào, mang theo luồng nhiệt nóng hừng hực, khiến nhiệt độ quán lập tức tăng vọt.


 


Dư Thanh Đường hoảng hốt ném luôn quả trứng đi, quay sang hỏi Diệp Thần Diễm: "Có đáng để hóng không?"


 


Diệp Thần Diễm giơ tay đỡ trứng, hứng thú nhướng mày: "Xem thử xem."


 


Người vừa bay vào mặc áo đỏ, nhìn là biết đệ tử Thiên Hỏa Giáo, còn kẻ đánh hắn... Một thân hồng y, xinh đẹp rực rỡ, dù tay cầm roi lửa cũng không thể át đi sự chú ý của mọi người.


 


Dư Thanh Đường liếc thấy bên hông nàng ta có đeo ngọc bài phượng hoàng của Thiên Hỏa Giáo, lập tức nhận ra tình tiết đến rồi đây là Thánh nữ Thiên Hỏa Giáo Đồ Tiêu Tiêu.


 


"Nhìn cái gì mà nhìn!" Đồ Tiêu Tiêu quát lớn, quất roi vào khoảng không. Trong ngọn lửa bốc lên, vang vọng tiếng phượng hót lanh lảnh khiến cả sảnh giật mình, ai nấy đều biến sắc không chỉ dung mạo xuất chúng, mà tu vi nàng ta e rằng cũng không tầm thường.


 


"Thánh nữ!" Tên đệ tử Thiên Hỏa Giáo bị nàng đánh bay đang quỳ rạp dưới đất, thảm hại vô cùng, "Thánh nữ minh giám, đệ tử chưa từng làm gì nữ tu kia cả, là nàng ta vô cớ vu khống... A!"


 


Chưa kịp nói xong, lại bị quất thêm một roi nữa.


 


"Phi!" Đồ Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn hắn, gương mặt tức giận càng thêm phần rực rỡ: "Ngươi tưởng ta mù à? Dám làm chuyện đồi bại còn chối, ta hôm nay phế luôn ngươi, miễn để ngươi sau này gây họa cho bổn giáo!"


 


Tên đệ tử hét thảm một tiếng, thấy nàng ra tay thật, sợ đến không kịp nghĩ gì, vội lao ra khỏi đại sảnh bỏ chạy.


 


Thấy hắn sắp lao đến chỗ mình, Dư Thanh Đường phấn khích kéo Diệp Thần Diễm một cái: "Giúp chút đi!"


 


Diệp Thần Diễm liếc nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu, đá một cước, cái ghế bên cạnh bay vèo ra, đập trúng chân tên đệ tử khiến hắn ngã lăn lộn, lăn đúng đến dưới chân nữ tu Nam Châu.


 


Nữ tu kia giọng nói mềm mại, còn cúi người đỡ hắn: "Chà, sao trông thảm vậy."


 


Tên đệ tử lập tức ngây người, ánh mắt mơ màng, chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy ngứa ngáy ở cổ. Cúi đầu nhìn một con rết đỏ rực đang bám lên cổ hắn, râu rung rung.


 


"A a a!!" Hắn hét ầm lên tại chỗ.


 


Lúc này, đệ tử Thiên Hỏa Giáo ùn ùn kéo vào. Nữ tu dẫn đầu cúi người hành lễ: "Thánh nữ!"



"Đem về xử lý trong giáo đi." Đồ Tiêu Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không phản đối.


 


Nữ tu Nam Châu đã thu lại độc trùng, đệ tử Thiên Hỏa Giáo nhanh chóng kéo tên bị thương rời đi. Nữ tu dẫn đầu ôm quyền nói: "Quấy rầy chư vị nhã hứng, hôm nay bữa này cứ ăn uống thoải mái, Thiên Hỏa Giáo mời."


 


Dư Thanh Đường trố mắt mấy đại môn phái này đúng là phú hào ghê gớm!


 


Đồ Tiêu Tiêu chưa vội rời đi, quay sang cảm ơn nữ tu Nam Châu: "Đa tạ cô nương ra tay tương trợ."


 


Nữ tu Nam Châu khẽ cười, che miệng, nơi ống tay áo thấp thoáng bóng dáng một con rắn vảy xanh: "Có gì đâu, ta chỉ ghét nam nhân xấu bụng thôi."


 


Đồ Tiêu Tiêu lại quay sang đánh giá Diệp Thần Diễm từ đầu đến chân, mắt sáng lên: "Còn vị này..."


 


Nàng có vẻ hứng thú: "Ngươi thuộc môn phái nào, sao không mang ngọc bài bên mình?"


 


Dư Thanh Đường lập tức đưa chén trà lên che mặt, vừa uống vừa nhìn trộm tới rồi tới rồi, tình tiết đến rồi!


 


Trong cốt truyện, Đồ Tiêu Tiêu chính là người đầu tiên nảy sinh hứng thú với Long Lgạo Thiên. Có điều, cách nàng ta thể hiện tình cảm hơi đặc biệt đánh là thương, mắng là yêu, trước khi bày tỏ, toàn tìm cách gây sự.


 


Diệp Thần Diễm không nghi ngờ gì, khách sáo đáp: "Quy Nhất Tông, Diệp Thần Diễm."


 


Đồ Tiêu Tiêu sững người, rồi lập tức vỗ tay: "Là ngươi! Hai người các ngươi chính là cái đôi tiên lữ thần tiên kia!"


 


Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đồng thời trở nên vi diệu.


 


Đồ Tiêu Tiêu đột nhiên vỗ bàn, sấn tới nhìn chằm chằm Dư Thanh Đường: "Ngươi chính là tên cầm tu giành tiểu sư muội với ta"


 


"Ta?" Dư Thanh Đường sững sờ chỉ vào mặt mình.


 


Đồ Tiêu Tiêu mắt long sòng sọc, roi đã rút ra khỏi hông: "Ta phải xem ngươi có bản lĩnh gì, ra đây! So chiêu với ta một trận"


 


"Các ngươi lại đánh nhau à..." Đúng lúc này, Kim Lộ Lộ chu môi bước vào, vừa thấy Dư Thanh Đường liền mắt sáng như sao, gần như nhào tới: "Thanh Đường sư tỷ!"


 


"Không được gọi" Đồ Tiêu Tiêu giận tím mặt, "Ngươi còn chưa nhập môn, không được gọi nàng là sư tỷ"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Không.


 


Cái tình tiết này loạn lắm rồi đấy!


 


Tu chân văn cũng có bẫy tình tay bốn à?! Long Ngạo Thiên to đùng đây này, cho hắn góp mặt tí đi chứ!


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: "Con đường tình duyên của ta như bị trời ép viết vòng vo vậy đó, cẩu thiên đạo ngươi viết lố quá rồi!"


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...