Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 23: Tự thú

268@-

"Hiểu lầm!" Diệp Thần Diễm nhanh chóng thanh minh, rồi vội vàng giới thiệu hai người với nhau: "Vị này là đại sư huynh của Quy Nhất Tông, đệ tử thân truyền của Thiên Nhất Kiếm Tôn, tên Ôn Như Băng."


 


Sau đó cậu chỉ sang Dư Thanh Đường: "Còn vị này, chính là người của Biệt Hạc Môn Dư Thanh Đường."


 


Ôn Như Băng giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Dù nàng là ai, ngươi cũng không thể tùy tiện ức h**p!"


 


Hắn hơi ngừng lại, như chợt thấy cái tên này quen tai: "Khoan đã, chẳng phải đây là người mà ngươi luôn nhắc tới sao? Vậy sao lại..."


 


Diệp Thần Diễm nhún vai: "Đã nói là hiểu lầm mà."


 


Ôn Như Băng lúc này mới quay người lại.


 


Dáng đứng thẳng tắp, khí chất đoan chính, tự mang chính khí ngời ngời, đúng là kiểu chính nhân quân tử mẫu mực. Hắn mang theo chút quan tâm nhìn Dư Thanh Đường: "Thật vậy sao?"


 


"Dư cô nương không cần e ngại, dù cô đến một mình, Quy Nhất Tông ta vẫn luôn xử sự công bằng. Nếu hắn thật sự bắt nạt cô, ta tuyệt đối sẽ không dung túng."


 


Dư Thanh Đường vội vàng xua tay: "Không không không, thật sự là hiểu lầm! Ta chỉ biểu diễn một chút tuyệt kỹ giữ mạng của sư môn thôi"


 


Ôn Như Băng nhíu mày nhẹ: "Tuyệt kỹ sư môn? Sao không ra luyện kiếm đài mà so chiêu, lại chọn nơi này?"


 


Diệp Thần Diễm nhịn cười: "Tất nhiên là không tiện để người khác nhìn thấy."


 


Dư Thanh Đường lúc này mới nhận ra có chút mất mặt, xấu hổ đưa tay gãi mũi, lí nhí phụ họa: "Ừm ừm"


 


Ôn Như Băng càng thêm nghi hoặc: "Tuyệt kỹ gì?"


 


Diệp Thần Diễm thở dài: "Đại sư huynh, huynh phải truy hỏi đến cùng sao?"


 


Ôn Như Băng nhíu mày: "Lòng còn nghi hoặc, tất phải hỏi cho rõ ràng."


 


Dư Thanh Đường trong lòng hoảng hốt nghĩ bụng, nếu sư phụ mà biết cậu đi rêu rao tuyệt kỹ của Biệt Hạc Môn khắp nơi, không biết có chạy đến Quy Nhất Tông mà đánh cậu hay không


 


Lòng đột nhiên trỗi dậy chút danh dự tông môn, Dư Thanh Đường lí nhí nói: "...Cầu...cầu xin tha mạng."


 


Không biết là Ôn Như Băng nghe không rõ, hay là không tin vào tai mình, hắn hỏi lại: "Cái gì?"


 


Dư Thanh Đường nhắm tịt mắt, nghĩ bụng Biệt Hạc Môn cũng chẳng còn thể diện gì nữa rồi, bèn dõng dạc hô lên: "Ta biểu diễn là tuyệt kỹ giữ mạng cầu xin tha mạng của Biệt Hạc Môn!"


 


Diệp Thần Diễm nhịn không nổi bật cười thành tiếng.


 


Ôn Như Băng liếc sang, Diệp Thần Diễm lập tức thu lại nụ cười, chắp tay hành lễ: "Sư huynh, huynh thấy rồi đó, đâu phải ta ức h**p cậu ấy."


 


Ôn Như Băng há miệng mấy lần mà không thốt nên lời.


 


Nếu lời này là đệ tử Quy Nhất Tông nói ra, hắn nhất định sẽ dạy dỗ đàng hoàng một phen, cái gì mà thà chết chứ không khuất phục, tiết khí bất khuất cơ chứ.


 


Nhưng trước mắt là người ngoài môn phái, hắn bụng đầy đạo lý mà không biết nên nói từ đâu, đành đứng đó trợn mắt nhìn Dư Thanh Đường, không biết nói gì.


 


Hắn đỏ mặt, cố nặn ra một câu: "Tuyệt kỹ của Dư cô nương bình thường đừng dùng thì hơn, thật sự là..."


 


Dư Thanh Đường gật đầu như giã tỏi: "Đã gọi là tuyệt kỹ rồi thì tất nhiên là đến nước cùng đường mới dùng mà!"


 



Ôn Như Băng bất lực lắc đầu, sau đó quay sang ôm quyền hành lễ xin lỗi Diệp Thần Diễm: "Sư đệ, là ta hiểu lầm, xin lỗi."


 


Diệp Thần Diễm nghiêng người né tránh, đáp lễ qua loa: "Đại sư huynh khách khí, cũng không phải chuyện gì lớn."


 


"Hơn nữa, bản thân ta bình thường cũng không đủ chín chắn, tự sẽ tự kiểm điểm."


 


Nói xong liền kéo Dư Thanh Đường định rời đi, ai ngờ Ôn Như Băng gọi với lại: "Đợi đã."


 


Ánh mắt Ôn Như Băng quét qua hai người, đột nhiên rút kiếm ra đặt ngang trước mặt: "Sư phụ thường bảo ta đầu óc cứng nhắc, nghe không ra ẩn ý."


 


"Kiếm này tên là Chí Thành, để phòng bất trắc, xin hai vị lấy kiếm này mà thề."


 


Dư Thanh Đường tròn mắt kinh ngạc: "Hả?!"


 


Diệp Thần Diễm như quen đường cũ, đặt tay lên kiếm, ra hiệu Dư Thanh Đường làm theo: "Lặp lại theo ta là được."


 


"Ta, Diệp Thần Diễm xin thề, chưa từng giỡn mặt sư huynh."


 


Dư Thanh Đường hấp tấp làm theo: "Ta, Diệp Thần Diễm..."


 


"Khụ." - Diệp Thần Diễm nhắc khẽ, "Tên phải đổi."


 


"À à!" - Dư Thanh Đường sửa lại: "Ta, Dư Thanh Đường xin thề, chưa từng giỡn mặt sư huynh."


 


Ôn Như Băng nhíu mày: "Sao lại là giỡn mặt ta? Ta là muốn hai người thề rằng chưa từng..."


 


"Ý là những gì bọn ta vừa nói đều là thật." - Diệp Thần Diễm cười tủm tỉm vỗ vai hắn, "Đi thôi, đại sư huynh."


 


"Ê" Ôn Như Băng bất lực gọi với theo, "Lần tỷ thí Kim Đan lần này, ngươi thật sự không cùng sư môn hành động sao? Ta biết ngươi với mấy vị trưởng bối có chút..."


 


"Ta xưa nay không thích bị quản." Diệp Thần Diễm không quay đầu, phẩy tay, "Nếu đi rồi gây chuyện khiến đệ tử bất hòa, lại làm phiền đại sư huynh thêm lo lắng."


 


Dư Thanh Đường lặng lẽ quan sát hai nhân vật phong vân của Quy Nhất Tông nói chuyện, rất có lễ phép chào xong rồi mới theo sau: "Cáo từ, cáo từ."


 


Đại sư huynh khẽ gật đầu, không nhịn được mà thở dài một hơi.


 


Dư Thanh Đường đuổi kịp Diệp Thần Diễm, hỏi: "Ngươi với tông môn..."


 


Cậu nghĩ ngợi, thấy chẳng cần hỏi kỹ, liền vỗ vai đối phương đầy hàm ý: "Muốn thành chí tôn, tất phải gánh trọng trách."


 


"Chí tôn?" Diệp Thần Diễm sững người, quay đầu cười - "Sư muội nói với nàng à?"


 


"Muội ấy trước kia ghét người khác coi thường ta, hay bênh vực ta, đem nửa câu trộm nghe được từ sư phụ đi rêu rao khắp nơi, thấy ai cũng bảo ta sau này là chí tôn thiên hạ."


 


"Ta còn từng hỏi sư phụ, ông chỉ đáp: "Thiên cơ bất khả lộ"


 


Hắn dẫn Dư Thanh Đường quay lại địa giới Tùy Tiện Phong, "Cái lão đó xảo trá lắm, suốt ngày bày cái mặt kiểu ta biết hết nhưng không nói cho ngươi"


 


"Bao năm nay, ông ta chỉ từng xem cho ta một quẻ."


 


Dư Thanh Đường ngẩn ra cái này trong nguyên tác không có! Lập tức vểnh tai hỏi tiếp: "Quẻ gì?"


 


Diệp Thần Diễm liếc mắt nhìn cậu, cười tủm tỉm: "Một hôm ta vừa tỉnh ngủ, mở mắt đã thấy mặt ông ta lù lù trước giường, cười hả hê nói: 'Xong đời rồi đồ đệ, ta đêm qua quan sát tinh tú, phát hiện Tử Tinh Đế Mệnh của ngươi bị một ngôi sao bay trên trời đánh lệch. Vận mệnh của ngươi đã thay đổi rất nhiều, không thể làm chí tôn được nữa!'"



Dư Thanh Đường há hốc: "Hả?"


 


Cậu nhất thời không biết nên chấn động trước thái độ bình thản của Thiên Cơ Tử hay là chấn động vì mệnh số của Diệp Thần Diễm bị sửa đổi.


 


Nguyên tác không có đoạn này mà!


 


Cậu dè dặt hỏi: "Việc đó là từ khi nào?"


 


Diệp Thần Diễm không nói rõ: "Không nhớ nữa, chắc lúc còn nhỏ."


 


Tim Dư Thanh Đường đập lỡ một nhịp cái sao băng ngoài thiên giới kia chẳng lẽ là chỉ cậu?!


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Sao nàng hoảng thế? Ông ta xưa nay toàn nói linh tinh, đừng để tâm."


 


Dư Thanh Đường nghiêm túc: "Ta thấy ngươi vẫn nên tin một chút."


 


Diệp Thần Diễm bất ngờ tiến sát, đưa tay chạm giữa mi tâm cậu, nhẹ giọng: "Dù là thật thì mệnh ta, do ta định, không do trời."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Cái đồ không tin tà.


 


Cậu bất giác lắc đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên nghi ngờ nhìn thế này, có khi Thiên Cơ Tử cái gì cũng tính ra rồi.


 


Dù bây giờ chưa nói, ai biết lúc nào cao hứng lại tiết lộ chứ.


 


Không được, không thể bị động mãi, phải chủ động xuất kích!


 


Dư Thanh Đường quyết tâm ngẩng đầu lên, đột nhiên bước chân khựng lại nếu Thiên Cơ Tử ngoài cái quẻ kia thì chưa nói gì khác, vậy...


 


Cậu xác nhận lần nữa: "Ngoài chuyện đó, ông ấy chưa từng nói gì khác với ngươi?"


 


"Ừ." - Diệp Thần Diễm khẽ gật đầu.


 


Dư Thanh Đường lập tức chỉ vào cậu: "Vậy sao ngươi nói với đại sư tỷ ta là Thiên Cơ Tử tiền bối từng tính ra ta ở nhà, nên mới đến cầu hôn?!"


 


Diệp Thần Diễm: "!"


 


Dư Thanh Đường cuối cùng cũng tỉnh ngộ: "Ngươi lừa người!"


 


"Đợi đã!" Diệp Thần Diễm lùi lại một bước "Chuyện đó chỉ là... Binh bất yếm trá¹!"


 


Cậu đột ngột quay đầu bỏ chạy, Dư Thanh Đường theo bản năng đuổi theo, chạy được hai bước mới nhận ra mình đuổi làm gì?!


 


Dư Thanh Đường đứng lại, Diệp Thần Diễm quay đầu nhướng mày: "Không đuổi nữa à?"


 


"Ngươi còn chưa chạy đủ à?" Dư Thanh Đường ngẩng cao đầu đầy chính khí, "Ta đuổi ngươi làm gì, ta đâu đánh lại ngươi."


 


Diệp Thần Diễm đứng tại chỗ bật cười: "Nàng còn chưa thử mà, lỡ đâu nàng đánh ta, ta không đánh lại thì sao?"


 


Dư Thanh Đường hoài nghi: "Thật à?"


 


Diệp Thần Diễm chắc nịch: "Thật."



 


Dư Thanh Đường giơ nắm đấm, rồi dừng lại ngay trước mặt cậu, Diệp Thần Diễm quả nhiên vẫn cười, mắt cũng không chớp.


 


Dư Thanh Đường tròn mắt: "Ngươi thật không né à?"


 


Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn lại: "Nàng có thật đánh đâu?"


 


Dư Thanh Đường thu tay về, hà hơi một cái: "Ai nói ta không đánh, ta đang khởi động."


 


Diệp Thần Diễm vẫn tươi cười, đưa mặt lại gần: "Đánh bên trái hay bên phải?"


 


Dư Thanh Đường hơi chần chừ, ho nhẹ: "Khụ, đánh người không đánh mặt, trái phải đều không tiện lắm..."


 


"Hự!"


 


Một quyền giáng xuống vai Diệp Thần Diễm người sau không nhúc nhích.


 


"Xong rồi." - Dư Thanh Đường làm là được, quay lưng vung tay cho oai.


 


Cái thằng này không phải da dày thịt béo, mà là Kim Cang bất hoại mất rồi.


 


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đánh được Long Ngạo Thiên một cú, cậu cũng thấy nở mày nở mặt phết.


 


Diệp Thần Diễm chớp mắt, cúi đầu nhìn vai trái của mình, bật cười không nhịn được.


 


Dư Thanh Đường quay đầu: "Ngươi cười cái gì?"


 


"Khụ." - Diệp Thần Diễm che vai, giả vờ đau, giơ ngón tay cái: "Lợi hại."


 


Ánh mắt chân thành, Dư Thanh Đường ánh mắt phức tạp: "Ngươi đang dỗ con nít à?"


 


Diệp Thần Diễm cố nhịn cười, sánh vai đi tiếp: "Đánh xong rồi, nàng hả giận chưa?"


 


"Nếu chưa thì đánh thêm vai còn lại cho đối xứng cũng được."


 


Hắn chủ động đưa vai phải ra.


 


Dư Thanh Đường biểu cảm kỳ quái: "Ta lần đầu thấy có người yêu cầu thế này."


 


Cậu giơ nắm đấm, bất ngờ đánh lại vào vai trái, rồi quay người bỏ chạy: "Ta không đánh đối xứng đấy!"


 


Cho tức chết mấy đứa ám ảnh đối xứng!


 


Mặc dù không biết cậu ta có bị không, nhưng lỡ đâu thì sao!


 


Diệp Thần Diễm vô cớ ăn hai cú, mà vẫn cười đến đau cả bụng, không nhịn được hỏi: "Nàng chưa từng đánh nhau à?"


 


"Ừm" Dư Thanh Đường trầm ngâm, "Nếu phải nói thì, ta từng đánh cá, đánh gà... Ngươi đừng cười! Gà núi ở Sơn Viễn Phong Biệt Hạc Môn ta, cũng tính là loài dữ đó!"


 


Cậu nghiêm túc nhấn mạnh: "Hơn nữa, chúng ta là âm tu, không gọi là đánh nhau."


 


Diệp Thần Diễm mắt mày cong cong: "Ồ!!! Gọi là đấu pháp?"


 



 


"Thắng thua không quan trọng, quan trọng là giao lưu, là va chạm âm nhạc, là bùng nổ cảm hứng!"


 


Cậu vung tay minh họa trịnh trọng, Diệp Thần Diễm cố nhịn cười, gật đầu: "Hay lắm!"


 


Hắn chỉ vào một căn phòng: "Tối nay phải nghỉ ở đây, ta đã dọn sẵn cho nàng một gian phòng, tạm ở tạm một đêm. Mai xuống núi, ta mời nàng ăn ngon ở Đăng Tiên Lâu."


 


Dư Thanh Đường gật đầu đầy khí chất: "Ta không phải vì đồ ăn, chỉ là thấy cái tên Đăng Tiên Lâu nghe may mắn thôi."


 


Diệp Thần Diễm khẽ cong môi cười sợ là chính mình cũng không nhận ra bản thân đang cười đến nhường nào nhẹ giọng đáp: "Tất nhiên, tất nhiên."


 


Đêm xuống, Tùy Tiện Phong yên ắng không một tiếng động.


 


Dư Thanh Đường bật dậy như cá chép vọt sóng, len lén mở cửa, cảnh giác nhìn trái phải, rồi len lén chạy đến trước cửa phòng Thiên Cơ Tử.


 


Cậu khẽ gõ vào cửa sổ, hạ giọng: "Thiên Cơ Tử tiền bối, ngài ngủ chưa ạ?"


 


Bên trong yên lặng một lát, rồi mới vang lên tiếng đáp: "Giữa đêm tới đây, Dư cô nương, có chuyện gì vậy?"


 


Dư Thanh Đường thử đẩy cửa hoàn toàn không khóa.


 


Trong phòng, lão đạo tóc bạc tay ôm bình rượu đang nằm trên giường, trông y hệt cái hình tượng lão tiên ông trong truyện tranh hiện đại.


 


Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, sau đó lướt người như bơi xuống, nằm sấp sát đất, hai tay chắp lại, thành khẩn nói: "Tiền bối, ta tới tự thú."


 


Là người hiện đại, cậu không quen quỳ lạy hay dập đầu, nhưng nằm sấp thế này là quá có thành ý rồi, chắc Thiên Cơ Tử cũng cảm nhận được.


 


Không nghe tiếng đáp, Dư Thanh Đường lén mở hé mắt nhìn chỉ thấy lão thần tiên trợn tròn mắt.


 


Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thiên Cơ Tử ngửa người ra sau, thở dài: "Hết hồn!"


 


Ông sờ mặt mình: "Ta còn tưởng ngươi nửa đêm mò đến vì ban ngày ta quá anh tuấn, làm đồ đệ ta lu mờ rồi"


 


Dư Thanh Đường vẫn nằm sấp: "Tiền bối có biết xấu hổ là gì không?"


 


Thiên Cơ Tử chớp mắt: "Xấu hổ là gì?"


 


Ông từ giường nhảy xuống, cũng nằm sấp cạnh cậu, vui vẻ hỏi: "Ngươi muốn tự thú chuyện gì?"


 


Dư Thanh Đường đã học thuộc lòng lời thoại, cố gắng dùng ít từ nhất để nói cho rõ ràng và chân thành, hít sâu một hơi, nói một lèo: "Ta chính là cái ngôi sao bay ngoài thiên giới đó!"


 


Nghẹn một cái, cậu sửa lại: "Không đúng! Ta là cái người của ngôi sao bay ngoài thiên giới đó!"


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Cái miệng này của tôi á, sao cứ đến giờ phút mấu chốt là lại cà lăm vậy trời QAQ.


 


------Chú Thích------


 


Thành ngữ "" (Hán Việt: Binh bất yếm trá):


 


"Làm binh thì không ngại dùng mưu mẹo/lừa dối."


 


(binh): binh lính, chiến tranh (bất): không (yếm): chán ghét, ngán (trá): dối trá, lừa gạt, mưu mẹo


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 23: Tự thú
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...