Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
566@-
Hôm nay, Dư Thanh Đường lại lang thang đến Tứ Quý Thư Viện như thường lệ.
Dù hiện tại tu vi của cậu cũng xem như một phương đại năng, nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, các học tử trong thư viện thường quên mất thân phận ấy, ai nấy đều cứ coi cậu là sư đệ mới nhập môn, một mực đối đãi theo kiểu tân sinh.
Mới từ cổng đi đến Kỳ Viện, trong tay cậu đã không biết từ lúc nào xuất hiện một cái bánh nướng thơm lừng do sư tỷ tốt bụng nào đó dúi cho, một cuốn tuyển tập văn chương không rõ từ huynh đệ nào đưa tặng, còn miệng thì đang cắn dở một nửa cái bánh bao nhân mới ra mắt ở căng-tin thư viện.
Vừa thấy một bóng người quen thuộc, Dư Thanh Đường lập tức nuốt vội miếng bánh bao, hô lên:
"Đại sư tỷ"
Điểm Tinh Trận lúc này đang phóng một con điểu khí cơ cánh vỗ phành phạch trên tay, nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại, trên mặt thoáng nở nụ cười: "Là ngươi à, Dư sư đệ."
"Đại sư tỷ có thấy Tiêu Thư Sinh đâu không?" Dư Thanh Đường cười tươi rói như ánh dương, "Ta để lại tin cho hắn qua truyền âm thạch rồi mà không thấy trả lời, chẳng biết hắn lại chạy đi nơi nào."
"Chưa thấy hồi âm mà đã chạy đến tìm?" Điểm Tinh Trận như nghe chuyện buồn cười, khẽ lắc đầu, "Lỡ như hắn không có trong thư viện thì sao?"
"Không ở đây thì đến thăm sư tỷ cũng đáng mà." Dư Thanh Đường cười mắt híp thành vầng trăng, "Tiện thể đến căng-tin mua hai cái bánh bao, rồi ta lại đi dạo tới Thiên Hỏa Giáo tìm Xích Diễm Thiên."
Điểm Tinh Trận bật cười khẽ, lắc đầu: "Hắn đang ở trong thư viện đấy, nhưng bị Viện trưởng Văn gọi đi rồi."
"Hả?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Hắn gây chuyện à?"
"Cũng không hẳn." Điểm Tinh Trận khẽ tặc lưỡi, "Gần đây hắn đang bận lập tạp chí, mấy ngày trước số đầu tiên vừa ra, dù chưa in ấn chính thức nhưng đã phát hành nội bộ trong viện để đọc thử, phản hồi khá rầm rộ."
"Gì cơ?" Dư Thanh Đường càng sửng sốt, "Sách hắn xuất bản mà không cho ta một bản?"
"Không phải không cho." Điểm Tinh Trận lắc đầu, "Theo quy định thư viện, trước khi sách được in chính thức phải phát hành thử nghiệm nội bộ, nếu nhận được sự ủng hộ từ ba thành học tử trở lên thì mới được phép in chính thức."
"Dĩ nhiên, cũng là một dạng thẩm định xem có viết thứ gì không nên viết hay không."
Dư Thanh Đường vuốt cằm, suy nghĩ: "Tiêu Thư Sinh dù gì cũng là thiên chi kiêu tử của các ngươi, dù viết có tệ, thì nể mặt hắn cũng phải được ba thành chứ nhỉ? Cuối cùng hắn được mấy thành?"
Điểm Tinh Trận điềm nhiên đáp: "Chín thành."
"Chậc." Dư Thanh Đường bày vẻ kính nể, "Thế thì chắc chắn là đã viết mấy thứ không nên viết rồi?"
Điểm Tinh Trận nét mặt khó lường, khẽ thở dài: "Nếu theo ý ta thì quyển đó, viết gì cũng không nên viết cả."
Dư Thanh Đường cẩn trọng quan sát sắc mặt nàng, nhỏ giọng nói tốt cho Tiêu Thư Sinh vài câu: "Nhưng mà, nếu đến chín thành người đọc đều thích, vậy hẳn là cũng có chút điểm sáng chứ?"
Điểm Tinh Trận lặng lẽ nhìn cậu: "Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là cái phần một thành còn lại ấy."
"Hả?" Dư Thanh Đường chỉ vào mình, "Ta là hảo huynh đệ của Tiêu Thư Sinh mà, ta đương nhiên... ơ khoan"
Cậu chợt cảnh giác: "Hắn không phải đem mấy chuyện vớ vẩn của ta viết hết vô đó rồi chứ?!"
Điểm Tinh Trận nhìn cậu, biểu cảm vi diệu: "Cũng không thể nói là viết hết."
"Ngươi muốn biết, thì tự đi mà hỏi, hắn chắc đang bàn bạc với viện trưởng đấy"
Dư Thanh Đường đã lập tức xoay người bỏ chạy: "Ta phải đi xem cho rõ"
Điểm Tinh Trận nhìn theo bóng dáng cậu, chỉ khẽ lắc đầu.
...
Dư Thanh Đường len lén mò tới trước thư phòng của viện trưởng Văn, còn chưa kịp gõ cửa thì trong phòng đã có một luồng linh lực tự động mở cửa ra, như thể biết cậu sắp đến.
Cậu chột dạ nhảy phắt sang một bên, thì nghe thấy tiếng Viện trưởng Văn:
"Vào đi"
Dư Thanh Đường mới chậm chạp ló đầu vào, liếc trộm tình hình bên trong Tiêu Thư Sinh trên mặt vẫn còn nụ cười, xem ra tình huống chưa đến nỗi tệ.
Nhưng nghĩ lại, cũng không thể chủ quan được.
Tiêu huynh nhà cậu vốn có bản lĩnh thái sơn sụp trước mặt mà không đổi sắc, bị mắng vẫn có thể cười toe toét, chuyện này xưa nay đâu có hiếm.
Cậu lại len lén liếc sang sắc mặt của Văn Thiên Hạ, viện trưởng Văn vẫn là bộ dạng ấy, không hề dễ đoán
Tiêu Thư Sinh cười cười: "Sao rồi, Dư huynh, nhìn ra được gì chưa?"
"Nhìn ra rồi..." Dư Thanh Đường bước vào, thở dài não nề, "Ta không hợp với trò xem sắc mặt người khác."
Cậu nhìn quanh, hết ngó trái lại ngó phải: "Ta thấy bầu không khí cũng ổn mà, Viện trưởng Văn hình như không giận lắm, ngươi thì cũng không có vẻ gì là nguy hiểm."
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Vậy thì ngươi đoán chuẩn rồi, chính là như vậy."
"Thật sao?" Dư Thanh Đường mở to mắt, "Nhưng Đại sư tỷ cứ thở dài, ta còn tưởng ngươi gây họa lớn cơ."
Trước khi tới đây, cậu còn gửi tin cho Diệp Thần Diễm, đề phòng Tiêu Thư Sinh bị đuổi khỏi sư môn hay bị đem lên bảng thông cáo, để hắn dắt theo Thiên Cơ Tử cùng đến hòa giải.
Giờ xem ra chắc không cần, bản thân cậu là đủ rồi.
Văn Thiên Hạ khẽ nhấc mắt: "Viết ra một quyển được chín phần học tử trong thư viện tán thưởng, vì cớ gì lại phải phạt?"
Ánh mắt Dư Thanh Đường chột dạ, lén ghé sang tai Tiêu Thư Sinh, thì thào:
"Không phải ảo giác của ta chứ? Viện trưởng sao nghe... mỉa mai thế?"
"Haha." Tiêu Thư Sinh dùng quạt che miệng, cũng ghé lại gần, cười hí hửng:
"Không phải ảo giác đâu."
"Bề ngoài không nổi giận, nhưng trong lòng vẫn hờn dỗi đấy, ngươi xem hôm nay ngươi tới, hắn còn chẳng mời ngươi ngồi..."
Viện trưởng Văn nhấc mắt, một cái ghế lập tức bị linh lực đẩy ra ngay phía sau Dư Thanh Đường.
Ông mở miệng, giọng nhàn nhạt: "Ngồi."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu len lén liếc Tiêu Thư Sinh, lặng lẽ hỏi bằng ánh mắt giờ ta ngồi hay không ngồi đây?
Tiêu Thư Sinh ra hiệu gật đầu: "Yên tâm, ngươi cứ ngồi đi."
Dư Thanh Đường lúc này mới dám hạ mông.
Gãi đầu một cái, cậu bắt đầu nhận ra hình như người thấp thỏm lo lắng là mình, chứ Tiêu Thư Sinh thì cứ như không, hoàn toàn không cần đến cậu giải cứu.
Dư Thanh Đường đưa mắt nhìn quanh, chân cọ xuống sàn làm ra chút động tĩnh, lấy hết can đảm mở lời: "Không phải hai người đang cãi nhau đấy chứ?"
Tiêu Thư Sinh vẫn tươi cười: "Không có đâu."
"Vậy thì tốt." Dư Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa thở xong, đã nghe Tiêu Thư Sinh tiếp lời: "Chỉ là có chút... bất đồng nho nhỏ."
Dư Thanh Đường giật mình tròn mắt: "Hả?"
Viện trưởng Văn dùng linh lực đẩy một quyển sách đến trước mặt cậu: "Đọc đi."
Dư Thanh Đường lập tức phấn khích, quay sang Tiêu Thư Sinh: "Là quyển đó hả? Ngươi viết á?"
Tiêu Thư Sinh vẻ mặt đầy tự hào: "Chính là nó."
Dư Thanh Đường cười đến cong cả mắt: "Thế ta đọc chắc không đến mức không hiểu chứ?"
Cậu cầm quyển sách, đọc rõ ràng nhan đề: "Tạp ký Phong Nguyệt Cửu Châu - Số đầu tiên"
Tiêu Thư Sinh cười: "Yên tâm, bảo đảm đọc hiểu."
Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng: "Ta cũng đoán vậy."
Cậu liếc Tiêu Thư Sinh đầy nghi hoặc: "Ngươi không viết hết mấy chuyện của hai ta vô đây đấy chứ?"
Cậu giơ nắm tay đe dọa : "Nếu thế thật, e là không phải ta khuyên viện trưởng, mà viện trưởng phải khuyên ta mới đúng."
Tiêu Thư Sinh nhướng mày: "Ấy, sao có thể? Ta không phải đã hứa với các ngươi rồi sao?"
Hắn đưa tay lật trang đầu tiên cho Dư Thanh Đường xem: "Ngươi nhìn này, ta còn ghi rõ ở đầu sách, chỉ luận phong nguyệt, không liên người thật, đừng hỏi là ai, chỉ biết tình chân"
Dư Thanh Đường ngờ ngợ lật vài trang, đọc qua vài câu chuyện, mới hiểu ra ý của mấy dòng đó.
"Dư huynh, Dư huynh" Tiêu Thư Sinh vỗ vai gọi cậu quay về hiện tại, chỉ vào Viện trưởng Văn đang càng lúc càng đen mặt: "Chuyện chính yếu hãy nói sau, bản này vẫn là bản thử nghiệm, chờ ta sửa thêm chút, sẽ gửi lại cho ngươi xem."
Dư Thanh Đường còn đang say mê, ngẫm nghĩ một lát, bỗng hỏi: "Ngươi viết cái Tiểu Chuồn Chuồn đó... là chỉ Tiếu Hồ Điệp, đúng không?"
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh cười tít mắt, giơ quạt che miệng, lại lật lại trang đầu, chỉ dòng chữ vừa rồi, mỉm cười:
"Đừng hỏi là ai, chỉ biết tình chân."
"À ha..." Dư Thanh Đường vỡ lẽ, gật đầu: "Ẩn danh tám nhảm bản."
Mười sáu chữ kia, nói trắng ra là: "Ta kể tám chuyện cho các ngươi nghe, chỉ được nghe thôi, đừng có đoán là ai."
Tiêu Thư Sinh gật đầu nhè nhẹ: "Chính là vậy."
"Lúc đầu ta còn muốn thêm một dòng - Ai cố đoán danh, bị đánh không đền"
Hắn thở dài: "Nhưng dù sao cũng là bán sách, mà ngay trang đầu đã viết vậy thì... có vẻ không thân thiện lắm."
Dư Thanh Đường nghiêm túc gật đầu: "Công nhận, vậy nên ngươi bỏ rồi?"
"Cũng không hẳn." Tiêu Thư Sinh cười hiền, "Ta viết ở cuối sách."
Dư Thanh Đường: "..."
Tiêu Thư Sinh vỗ nhẹ quạt lên lòng bàn tay: "Hiện nay sách cũ trong thư viện rơi vào bế tắc, nói cho cùng là bởi nhiều câu chuyện người trong cuộc không muốn kể."
"Nếu tôn trọng ý họ, thì chẳng viết được gì, mà nếu cứ viết lại dễ làm phật ý như lúc chọc giận Bạch Vân Am với Đạt Ma Viện..."
Viện trưởng Văn nhấc mắt: "Năm đó viết chuyện của họ, đâu chỉ vì chuyện sư ni hòa thượng yêu nhau mà ồn ào."
"Mà là vì miệng thì nói đạo lý, tay thì làm trò lố bịch."
"Họ cũng biết mình sai, nên chỉ dám tức tối ngầm, không dám nói ra hay bắt ta thu hồi sách."
"Đúng vậy." Tiêu Thư Sinh gõ nhẹ cây quạt, đầy tiếc nuối:
"Thế nên, trừ những người tự biết mình đuối lý, thì những câu chuyện hay ho nhất ở Tứ Quý Thư Viện chỉ có thể giấu trong bóng tối."
"Thưa sư phụ, nếu ẩn tên, chỉ viết việc, không luận người thì có thể..."
Viện trưởng Văn nhìn hắn: "Chín phần học tử trong thư viện thích quyển sách này."
"Ngươi dạo này đi đâu cũng được đón tiếp nồng hậu phải không?"
Tiêu Thư Sinh bật cười khẽ: "Cái này thì..."
Văn Thiên Hạ điềm nhiên hỏi: "Bọn họ vây quanh ngươi, hỏi những gì?"
Tiêu Thư Sinh hơi giật mình, né tránh ánh mắt y.
Văn Thiên Hạ khẽ cười lạnh, giơ tay chỉ về phía Dư Thanh Đường:
"Giống như hắn vậy."
Dư Thanh Đường ngẩn người, chỉ tay vào mũi mình: "Ta á?"
Văn Thiên Hạ hừ một tiếng, chậm rãi thuật lại: "Nhỏ giọng hỏi ngươi Tiểu Chuồn Chuồn có phải là Tiếu Hồ Điệp không? Dư Du Du có phải là Dư Thanh Đường không?"
Ông hừ lạnh một tiếng "Hừ, có phải không?"
Tiêu Thư Sinh trầm mặc không nói.
Ông khe khẽ thở dài: "Cũng bởi câu chuyện ấy đã quen thuộc với bao người, chỉ cần có vài điểm giống nhau, là đủ để nhận ra."
"Nhưng nếu là những chuyện chưa từng được biết đến thì sao..."
"Vậy chẳng phải càng khiến người ta đoán bừa đoán bậy? Rồi chỉ cần có điểm nào hơi giống, ai ai cũng bị liên luỵ."
Văn Thiên Hạ nhìn chằm chằm vào hắn: "Huống hồ, ngươi không viết rõ là ai, người khác làm sao chứng minh được chuyện ngươi viết là thật hay giả?"
Hắn vỗ mạnh cây bút trong tay lên bàn: "Tiêu Thư Sinh, ngươi thông minh, biết cách viết chuyện, cũng hiểu lòng người, nếu để những bản sách như thế phát tán ra ngoài, thiên hạ kẻ hiếu sự ắt sẽ điên cuồng theo đuổi."
"Nhưng hậu quả thế nào, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Tiêu Thư Sinh vẫn cúi đầu, không nói một lời.
Dư Thanh Đường bắt đầu thấy không yên, cậu ngó nghiêng rồi nhỏ giọng nhắc nhở: "Viện trưởng, ngài nói hơi nặng rồi."
"Ngài cũng biết hắn thông minh, nếu hắn thật sự muốn giở trò, thì thiên hạ có mấy người không bị hắn lừa?"
Tiêu Thư Sinh chớp mắt, đôi mắt ánh lên tia cười nhẹ, hắn chắp tay về phía cậu: "Dư huynh, một câu của ngươi khiến ta hổ thẹn."
"Là ta suy xét không chu toàn, lần này trở về sẽ sửa lại..."
Sắc mặt Văn Thiên Hạ thoáng dao động, nhưng rất nhanh đã lạnh xuống, ông đem quyển sách ném vào lòng Tiêu Thư Sinh:
"Tứ Quý Thư Viện ta chẳng thiếu học trò viết thoại bản."
"Hư là hư, thật là thật."
"Mập mờ nửa thật nửa giả, cố ý k*ch th*ch lòng hiếu kỳ của người khác, chẳng qua là muốn mượn danh người thật mà dễ dàng thêm mắm dặm muối."
Ông quay lưng: "Tự ngươi liệu lấy."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, nín thở nín tiếng, bị Tiêu Thư Sinh kéo ra khỏi thư phòng của Văn viện trưởng.
Đợi cánh cửa sau lưng khép lại, cậu mới thở phào một hơi, vừa vỗ ngực vừa than: "Dọa chết ta rồi..."
"Ta lần đầu thấy Văn viện trưởng nổi giận, đúng là dọa người thật."
Tiêu Thư Sinh lúc này lại liếc về phía mặt đất trước cửa thư phòng, vốn là nơi Văn viện trưởng luôn giữ sạch sẽ, vậy mà lúc này lại phủ một lớp bụi mỏng, trên đó còn có dấu giày mơ hồ không rõ.
Tiêu Thư Sinh thu ánh mắt lại một cách tự nhiên, quay sang cười: "Tất nhiên rồi, dù sao người cũng là người đứng đầu Tứ Quý Thư Viện, cần nghiêm thì cũng phải nghiêm."
Dư Thanh Đường tỏ vẻ đồng tình, rồi nhìn hắn đầy vẻ thành thật: "Nhưng mà, ta vẫn thấy viện trưởng nói đúng lắm."
"Dù ta là người thân thiết với ngươi, lúc nào cũng bênh vực ngươi, nhưng đạo lý vẫn nên nói cho rõ..."
Tiêu Thư Sinh khẽ cười khổ: "Được được được, ta nghe rồi, về sau nhất định sửa lại bản thảo."
Dư Thanh Đường nhìn trước ngó sau, đột nhiên thấp giọng, ghé sát lại hỏi:
"Ngươi nói thật cho ta biết, chuyện này có nội tình gì không?"
Ánh mắt Tiêu Thư Sinh lóe lên kinh ngạc, nhưng rồi vẫn nở nụ cười, giả vờ ngạc nhiên: "Nội tình gì?"
"Ta cứ thấy là lạ." Dư Thanh Đường nghiêm túc nói, "Cảm giác không giống chuyện ngươi sẽ làm."
"Khụ." Tiêu Thư Sinh ho khan, cười xòa, vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Trước danh lợi, đôi khi ta cũng lỡ tay lạc lối..."
Dư Thanh Đường híp mắt nhìn hắn: "Ngươi còn biết tự nói thế, thì càng không giống ngươi sẽ bị danh lợi mê hoặc..."
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh vội đưa tay bịt miệng cậu, bất đắc dĩ nói: "Chính là như thế đó."
"Coi như ngươi cứ hiểu như thế đi."
"Ta về sửa bản thảo, ngươi thì đi dạo đâu đó, nếu có ai hỏi ta, thì cứ nói thật."
Dư Thanh Đường chớp mắt nhìn hắn, chưa nói gì.
Tiêu Thư Sinh khụ nhẹ: "Cứ nói đoạn bị sư phụ mắng là được, đoạn ta nói chuyện với ngươi thì miễn nói."
"Oh" Dư Thanh Đường kéo dài giọng đầy hàm ý, "Quả nhiên..."
Tiêu Thư Sinh xoay người bỏ chạy: "Bài vở còn nhiều, ta đi trước một bước"
Dư Thanh Đường lắc đầu, vừa định rời đi thì lại quay đầu trở lại, ló đầu vào thư phòng hỏi: "Viện trưởng Văn, quyển sách kia ta còn chưa xem xong, có thể cho ta mượn xem thêm không?"
Văn viện trưởng hờ hững trả lời: "Sách chưa được in ấn phát hành, theo lý thì không nên để người ngoài thư viện xem."
"Ồ." Dư Thanh Đường gật đầu đầy tiếc nuối, rồi lại hỏi tiếp: "Vậy hai người các ngươi có phải đang âm thầm bày trò gì không..."
"Khụ" Văn Thiên Hạ ho khan cắt lời ngay, rồi chậm rãi nói: "Nhưng mà, ngươi cũng chẳng còn tính là người ngoài, coi như phá lệ, nhưng không được truyền ra ngoài."
"Yên tâm" Dư Thanh Đường vỗ ngực cam đoan, "Miệng ta kín như bình đậy nắp"
Cậu hớn hở ôm sách chạy ra ngoài, trên đường đi vẫn bị bao người bắt chuyện.
Có kẻ nhận ra quyển sách trong tay cậu, lập tức chen lại gần: "Dư sư đệ, sao ngươi cũng có quyển này?"
Dư Thanh Đường cười hiền hòa đáp: "À, ta vừa mới đi khuyên viện trưởng đừng mắng Tiêu Thư Sinh nữa, tiện tay lấy luôn."
"Hả? Tiêu sư huynh còn bị mắng sao?"
Dư Thanh Đường gãi đầu: "Nghe nói viện trưởng thấy hắn viết mấy chuyện... có phần mờ ám."
"Vừa lợi dụng tên thật, lại vừa hưởng cái hay của ẩn danh, kiểu chơi khôn vặt đó."
"Cứ như kiểu... úp úp mở mở, không nói rõ, mọi người lại càng đoán lung tung."
Có người len lén ghé đến bên cậu hỏi nhỏ: "Dư sư đệ, vậy cái người Dư Du Du kia có phải là ngươi không..."
Dư Thanh Đường thành thục lật đến trang cuối, chỉ cho họ xem tám chữ lớn:
"Nếu cố hỏi nữa, đánh không đền tiền."
Cậu tìm một góc yên tĩnh, ngồi xổm đọc sách, nghiêm túc nghiên cứu tám chuyện trong đó.
Chẳng bao lâu sau, Xích Diễm Thiên một thân một mình, không cưỡi Hỏa Miêu, hùng hổ bước vào Tứ Quý Thư Viện.
Giọng hắn vốn to, vừa đến cổng đã gào lên: "Tiêu Thư Sinh đâu rồi"
Hắn vẻ mặt hung hăng, ai thấy cũng biết không có chuyện gì lành, người gác cổng lập tức đi báo, nhưng tìm khắp viện cũng không thấy Tiêu Thư Sinh, chỉ thấy Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường ôm sách bước ra nghênh đón: "Xích Diễm Thiên, ngươi tới làm gì vậy?"
Cậu nhướng mày: "Không dẫn Hỏa Miêu theo à?"
"Ta tới để thanh minh" Xích Diễm Thiên giận dữ, "Loạn văn thế này, không thể để Hỏa Miêu đọc được"
"Hỏi lại lần nữa Tiêu Thư Sinh đâu"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng... cũng không cần phải tức giận như vậy chứ..."
Cậu hơi chột dạ kéo tay Xích Diễm Thiên, dỗ dành: "Giữ giọng nhỏ một chút, đừng có gào ầm lên."
"Chúng ta lén lút đi tìm Tiêu Thư Sinh."
"Dựa vào cái gì" Xích Diễm Thiên giận đến đỏ mặt tía tai, "Hắn viết bậy bạ cái gì vậy chứ"
"Hỏa Miêu nhà ta là trâu đực, trâu đực đó, hắn lại còn..."
"Được được được, ta biết rồi" Dư Thanh Đường vội vàng bịt miệng hắn lại, cảnh giác nhìn quanh, hạ thấp giọng nói, "Ta đã hứa với Viện trưởng Văn rằng cuốn sách này không được tiết lộ ra ngoài, ngươi mà hét lên thế này, chẳng phải mọi người đều biết là ta lỡ miệng rồi à?"
"Ngươi hứa rồi?" Xích Diễm Thiên trừng mắt, "Thế mà còn kể với người khác? Không có nghĩa khí gì hết"
"Cũng còn tùy người." Dư Thanh Đường vỗ vỗ vai hắn, "Là vì ngươi nên ta mới kể, ta biết ngươi sẽ không lắm lời với kẻ khác."
Cậu nhướng mày, đầy vẻ đắc ý: "Ngay cả Diệp Thần Diễm ta cũng chưa kể đâu nhé."
"Ừm." Xích Diễm Thiên nhíu mày, "Ngươi tin ta, thế thì thôi, xem như ngươi có nghĩa khí."
"Chậc, Diệp Thần Diễm không đi theo ngươi à? Để ngươi một mình chạy loạn khắp nơi?"
"Ồ, hôm nay Quy Nhất Tông tổ chức đại tỷ thí trong môn phái, hắn đi làm giám khảo rồi." Dư Thanh Đường chỉ về hướng Quy Nhất Tông, "Ngươi cũng biết đấy, bọn kiếm tu, trong đầu chỉ toàn chém chém giết giết."
"Ta vốn định qua hóng chuyện, ai ngờ Diệp Thần Diễm bảo, lỡ có kẻ thắng được trận, muốn khiêu chiến hắn thì thôi đi, chứ mà kéo đến tìm ta thì..."
Xích Diễm Thiên khoanh tay, hếch cằm: "Thì ngươi dạy dỗ cho một trận, để bọn kiếm tu ấy biết tay"
Dư Thanh Đường thở dài: "Các ngươi đúng là đánh giá ta cao quá rồi, ta nào còn bản lĩnh ấy nữa đâu..."
Xích Diễm Thiên còn muốn tranh luận thêm, Dư Thanh Đường phất tay: "Thôi thôi, đỡ rắc rối, hôm nay ta không qua đó, đến tìm Tiêu Thư Sinh chơi."
"Không ngờ lại gặp lúc Tiêu Thư Sinh dính phải chuyện phiền toái."
Cậu lẩm bẩm với vẻ khó hiểu: "Nhưng ta thấy... chuyện này vẫn cứ kỳ quặc sao ấy."
"Phải đó." Xích Diễm Thiên tức tối nói, "Chúng ta quen biết lâu như vậy, thế mà hắn còn không biết Hỏa Miêu là trâu đực à?"
Dư Thanh Đường: "Ngươi để tâm sai chỗ rồi."
"Ta thì không hiểu nổi mấy kẻ đầu óc quá thông minh như bọn họ nghĩ gì, nhưng cứ thấy là lạ"
Xích Diễm Thiên gật đầu: "Cụ thể là lạ chỗ nào?"
"Thì... chỗ nào cũng lạ ấy." Dư Thanh Đường vỗ tay, mắt sáng lên, "À, kỳ lạ nhất là, viện trưởng Văn bảo hắn sửa bản thảo, hắn chẳng nói chẳng rằng, kéo ta đi liền, nói là về nhà sửa."
"Ngươi thấy có đáng nghi không?"
Xích Diễm Thiên nheo mắt: "Hả?"
"Có gì kỳ đâu?"
"Viện trưởng Văn chẳng phải là sư phụ hắn à? Sửa bài cho đệ tử không phải là chuyện bình thường sao?"
"Chậc, không giống." Dư Thanh Đường bĩu môi, "Ta nói thế này, tuy Diệp Thần Diễm hay cứng đầu, nhưng ngươi với hắn cũng không khác nhau là mấy."
Xích Diễm Thiên trừng mắt: "Ta..."
Hắn định cãi, nhưng thấy không có lý, đành ấm ức đổi giọng: "Thôi được, ta thì miễn cưỡng chấp nhận, nhưng Tiêu Thư Sinh không phải kiểu người đó chứ?"
Dư Thanh Đường giơ ngón tay ra đếm: "Nếu nói Diệp Thần Diễm là lừa đá cứng đầu, ngươi là lừa nóng nảy đầu gỗ."
Xích Diễm Thiên: "Thế Tiêu Thư Sinh là gì?"
Dư Thanh Đường hùng hồn đáp: "Hắn là lừa giấu đầu giấu đuôi, ngoài mặt nhã nhặn, trong bụng thì cứng đầu hơn ai hết."
Xích Diễm Thiên cau mày: "Nghe cũng đúng."
"Thế ngươi là gì?"
"Ta không giống các ngươi." Dư Thanh Đường lùi lại một bước, đắc ý chỉ vào mũi mình: "Ta là người"
Xích Diễm Thiên ngẩn ra, rồi lập tức giận dữ xắn tay áo: "Ngươi có ý gì, bọn ta không phải người chắc"
"Đứng lại cho ta"
"Đi thôi đi thôi, đi tìm Tiêu Thư Sinh" Dư Thanh Đường cười hì hì bỏ chạy, kéo hắn hướng về nơi ở của Tiêu Thư Sinh, nhưng vừa đến đã bị cụt hứng.
Sư đệ ở gần đó bảo, Tiêu Thư Sinh cùng mấy vị sư huynh đã ra ngoài uống rượu giải sầu.
"Giải sầu?" Dư Thanh Đường nhớ lại bộ dáng của Tiêu Thư Sinh lúc chia tay, cảm thấy hắn cũng không giống người đang u sầu gì mấy.
Sư đệ có vẻ hơi lo lắng, cẩn thận hỏi: "Có lẽ là vì Tiêu sư huynh không muốn sửa bài... nên mới đi uống rượu."
Xích Diễm Thiên gật đầu, quay sang nhìn Dư Thanh Đường: "Thấy chưa? Ta đã nói ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn ngoài mặt đồng ý, nhưng vẫn ngấm ngầm cứng đầu."
Dư Thanh Đường nheo mắt: "Hắn đi với những ai?"
Sư đệ nghĩ một lúc: "Hình như là mấy vị sư huynh trong thư viện, họ đến chúc mừng Tiêu sư huynh vì viết ra bản thảo hứa hẹn sẽ làm chấn động chín châu, nhưng Tiêu sư huynh lại không vui, bảo viện trưởng Văn không cho in bản thảo ấy..."
"Mấy vị sư huynh nói chuyện một lát, có người hô lên, đừng nghĩ nữa, uống rượu đi, thế là cả bọn kéo nhau đi luôn."
"Ồ..." Dư Thanh Đường xoa cằm, "Đi, chúng ta cũng đi tìm hắn."
"Này" Sư đệ thấy họ sắp đi, vội gọi lại, "Cái đó... có thể..."
Dư Thanh Đường lúc này mới để ý, thấy tay sư đệ kia đang cầm một phong thư, mặt mày lúng túng không yên.
"Ngươi..." Dư Thanh Đường hơi trợn mắt, như vừa phát hiện điều gì đó:
"Chẳng lẽ... ngươi..."
Đứng ngoài cửa phòng Tiêu Thư Sinh, ghi nhớ rõ mọi chi tiết, lo lắng không yên, còn lưỡng lự mãi với một phong thư trên tay...
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi: "Ngươi thầm mến hắn"
Cậu chộp lấy phong thư trong tay đối phương: "Đây là thư tình đúng không!?"
"A, a?" Sư đệ mặt đỏ bừng bừng, nói dối không nổi: "Không không không... cũng không phải thế."
Hắn luống cuống, "Ta, ta không biết có phải thư tình không, ta chưa từng đọc bên trong, nhưng đây không phải ta viết, là Văn Xương Quân sư huynh sai ta chuyển cho Tiêu sư huynh"
"Ồ?" Dư Thanh Đường nhớ ra vị sư đệ kia nói chuyện không được lễ độ lắm, nhíu mày hỏi: "Là thư hắn viết cho Tiêu Thư Sinh thật sao?"
"Sư huynh Văn Xương Quân lúc ấy chính là một trong số những đệ tử không đồng ý cho in ấn quyển sách này." Sư đệ gãi đầu, "Lời nói còn không dễ nghe lắm..."
Dư Thanh Đường vỗ về: "Đó là tính khí hắn vốn vậy."
"Hắn nói Tiêu Thư Sinh chắc là mất hết lý trí rồi đại loại vậy." Sư đệ mặt đượm buồn, "Hắn vốn định tự mình đi tìm Tiêu sư huynh, nhưng vừa trùng lúc gặp Tiêu sư huynh mặt mày ủ rũ, liền quay đi núp bên góc, rồi lôi giấy bút ra, viết thư dặn ta phải chuyển."
Sư đệ chớp mắt, "Ta nghe mấy vị sư huynh nói chuyện, cũng không dám tùy tiện chen lời, nên đã bỏ lỡ cơ hội chuyển thư cho hắn, có thể phiền hai vị giúp ta gửi lại được không?"
"Không có gì khó nói." Dư Thanh Đường lập tức nhận lời, nhét bức thư vào trong tay áo, "Ta nhất định sẽ chuyển đến."
Cậu ngoặt người, phất tay: "Đi thôi, Xích huynh, hôm nay đến phiên hai ta đi tìm hiểu rõ chuyện"
Hai người khí thế ngời ngời đi mấy bước, rồi quay lại: "Này, ta còn chưa hỏi bọn họ đi đâu uống rượu nhỉ?"
Sư đệ: "......"
...
Trong phòng riêng của quán rượu, Dư Thanh Đường và Xích Diễm Thiên vừa được tiểu tỳ sai dẫn vào, liền thấy Tiêu Thư Sinh bày bừa khắp nơi, hắn một mình cầm chén rượu tựa cửa sổ, cười cợt đầy tự tin.
Thấy hai người đến, hắn cũng không ngạc nhiên, bàn trên đã sẵn rượu:
"Dư huynh, ta đoán ngươi sẽ đến, nhưng không ngờ lại rủ cả Xích huynh đi cùng"
Hắn cười rồi rót thêm chén cho Xích Diễm Thiên.
Xích Diễm Thiên bất cẩn đá bay một cái chén trên sàn: "Sao lại như này?"
"À, lúc bắt người làm đổ hết." Tiêu Thư Sinh cười mếu, "Nói thật, ta định với Diệp huynh mượn Dư huynh diễn một vở kịch, tưởng là sẽ kín kẽ vô cùng, ai ngờ suýt bị ngươi phát hiện"
Ánh mắt hắn lấp lánh, tay đặt lên ngực: "Nhưng khi Dư huynh nói biết ta là người thế nào, tin ta không đến nỗi quá đà, ta vẫn..."
"Này này này" Dư Thanh Đường vội giơ chén lên, "Ngươi đừng nói những lời sến súa như vậy"
"Chuẩn đó." Xích Diễm Thiên hùa theo, "Nói sến quá, coi chừng Diệp Thần Diễm chạy tới đánh đó."
"Thế thì thôi." Tiêu Thư Sinh nâng chén, "Hôm nay ta mời, muốn ăn muốn uống tùy ý, nâng chén mừng tri kỷ bằng hữu."
Xích Diễm Thiên hỏi tiếp: "Được rồi, ăn uống không thành vấn đề, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ăn uống kể hết." Tiêu Thư Sinh cười, "Không phải chuyện lớn, trong môn phái lúc nào cũng có kẻ muốn đi đường tắt."
"Gần đây phát hiện có người gom bài thi của các đệ tử trong học viện, đóng thành tập đem bán ngoài kia, khi ta định điều tra, bọn họ lại nghe tin, biến mất không dấu tích."
"Tín tức nhanh nhạy vậy, chắc chắn là người trong thư viện."
Dư Thanh Đường chợt hiểu: "Ồ, là bẫy câu do các người đặt."
Tiêu Thư Sinh cười: "Sợ bọn họ không cắn câu, phải cho thêm mồi nhử."
"Ta liền bịa ra quyển Cửu Châu Phong Nguyệt Tạp Ký bản thứ nhất..."
Xích Diễm Thiên trố mắt: "Ngươi viết cả một quyển sách chỉ để câu cá sao?"
"Cũng chẳng khó khăn gì, hơn nữa còn lợi dụng dịp này kể nhiều chuyện không nên kể, cũng coi là giải khuây" Tiêu Thư Sinh cười đến mắt nhắm lại, "Rồi mới mời Dư huynh diễn trò."
"Chỉ có ta với viện trưởng Văn diễn, dễ bị nghi ngờ, còn Dư huynh thì ai cũng biết tâm địa trong sáng, không khôn lỏi, diễn mà còn dễ bị lộ."
"Ồ " Dư Thanh Đường chỉ vào mình, "Ta chính là để làm mờ mắt đối phương"
"Để cho người ta nghĩ có ta tham gia, chắc chắn không phải kịch."
Cậu không nhịn được 'chậc', "Xem thường ta à? Các ngươi có biết các giới chủ hiện nay đều do ta lừa không?"
"Ừ ừ, ta kém cỏi, có mắt không thấy Thái Sơn." Tiêu Thư Sinh phối hợp cúi chào, cười cong mắt, "Tóm lại ta cố viết ra những câu chuyện dễ bán, rồi nhờ viện trưởng Văn nâng cấp thêm Dư huynh, còn nhớ viện trưởng nói gì không?"
Dư Thanh Đường ngẩng đầu hồi tưởng: "Hình như là có lý."
Tiêu Thư Sinh cười khẩy: "Bọn họ thì không nghe nổi lý."
"Chỉ nghe được viện trưởng nói quyển sách một khi in ra, giới tín đồ sẽ điên cuồng vì nó."
"Ồ." Dư Thanh Đường nhớ lại, "Hình như có câu đó."
Cậu nhìn quanh đống bừa bộn trên sàn: "Thế là đã bắt được rồi?"
"Ừ." Tiêu Thư Sinh chống cằm lắc ly rượu, "Lòng người tham không đáy, bọn họ mà chịu được cám dỗ, đã không làm chuyện sai trái."
"Ta chỉ hơi tỏ ý không hài lòng với viện trưởng Văn, bọn họ liền dụ ta hợp tác... Không chỉ bắt được người, cả kẻ giúp việc cũng bị hỏi tơi bời."
Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Thư viện bọn các người thật rắc rối."
"Thôi kệ, may mà ngươi là người tốt." Hắn nâng chén, "Uống mừng ngươi là người tốt."
Tiêu Thư Sinh cười: "Đừng tin ta quá nhé, Xích huynh, nếu sau này ta lừa ngươi thì sao?"
"Ta coi ngươi là huynh đệ, muốn lừa ta không cần mưu mẹo gì đâu." Xích Diễm Thiên ngồi bệt xuống, "Ta đã nhận người rồi, chẳng nghi ngờ gì nữa, dù tin lầm, thì coi ta mù mắt, mạng này ngươi xài đi."
Tiêu Thư Sinh sững người, liếc sang Dư Thanh Đường đang cười ngây ngốc.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "A? Ngươi không nỡ lừa ta chứ?"
Tiêu Thư Sinh nhấn tay lên trán, nhẹ cười: "Không nỡ, không nỡ."
"À đúng rồi." Dư Thanh Đường cười tủm tỉm trao bức thư của Văn Xương Quân, "Có người lo lắng ngươi đấy, Văn Xương Quân thấy ngươi mệt mỏi, viết thư cho ngươi."
Tiêu Thư Sinh ngạc nhiên: "Văn sư đệ?"
Dư Thanh Đường nháy mắt trêu: "Có thể là thư tình đấy."
Tiêu Thư Sinh lắc đầu cười, bình thản đọc từ đầu tới cuối.
Dư Thanh Đường hỏi: "Thế nào rồi?"
Tiêu Thư Sinh thu lại thư, đặt bên cạnh, dường như đang suy nghĩ từng câu chữ.
Xích Diễm Thiên không tin hỏi: "Đúng là thư tình à?"
Tiêu Thư Sinh vẻ lúng túng: "Hắn... nói có sách, mách có chứng, chân tình thật lòng mà..."
Mặt biến sắc rồi cười tươi: "Mắng ta một trận."
"Chậc"
Dư Thanh Đường và Xích Diễm Thiên cùng ngồi xuống.
Tiêu Thư Sinh phá lên cười: "Văn sư đệ là ít số đệ tử trong thư viện không đồng ý in sách."
Hắn nhẹ lắc đầu: "Sư phụ mắng ta chỉ là diễn thôi, nhưng tức giận thì thật, vì có tới chín phần mười đệ tử chưa nhận ra quyển sách không ổn."
"Hoặc là nhận ra rồi, nhưng vì ta hiện giữ chức cao trong thư viện, hoặc vì tò mò, vẫn bầu thuận." Hắn hạ giọng: "Sau này mấy đệ tử bầu đồng ý phải thi lại thêm một lần."
Dư Thanh Đường nghe vậy mặt hiện vẻ thương cảm: "Khổ thân quá."
"Dù sao nếu là ta, cũng không thể chống lại cám dỗ của tin đồn."
"Ngươi thì khác, không trách được ngươi." Tiêu Thư Sinh nhẹ lắc đầu: "Nhưng bọn họ không được đâu, phải thi thêm."
Dư Thanh Đường chỉ vào mình: "Ta khác chỗ nào?"
"Ngươi là tri kỷ bằng hữu của ta." Tiêu Thư Sinh nâng chén kính, cười hiền hậu, "Ta cũng tin ngươi."
"Ngày thường quậy phá là quậy, đến lúc phải phân biệt đúng sai, ngươi vẫn xứng đáng được tin."
Chén rượu va vào nhau, cửa sổ bị ai đó đẩy ra, là Diệp Thần Diễm ôm thương dựa cửa, quay đầu nhìn họ: "Không nói là đi đóng kịch à? Sao lại rủ hắn đến uống rượu?"
"Đây là rượu mừng chiến thắng." Tiêu Thư Sinh mỉm cười mời vào chỗ, "Diệp huynh vừa tới kịp."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Hôm nay, Dư Thanh Đường lại lang thang đến Tứ Quý Thư Viện như thường lệ.
Dù hiện tại tu vi của cậu cũng xem như một phương đại năng, nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, các học tử trong thư viện thường quên mất thân phận ấy, ai nấy đều cứ coi cậu là sư đệ mới nhập môn, một mực đối đãi theo kiểu tân sinh.
Mới từ cổng đi đến Kỳ Viện, trong tay cậu đã không biết từ lúc nào xuất hiện một cái bánh nướng thơm lừng do sư tỷ tốt bụng nào đó dúi cho, một cuốn tuyển tập văn chương không rõ từ huynh đệ nào đưa tặng, còn miệng thì đang cắn dở một nửa cái bánh bao nhân mới ra mắt ở căng-tin thư viện.
Vừa thấy một bóng người quen thuộc, Dư Thanh Đường lập tức nuốt vội miếng bánh bao, hô lên:
"Đại sư tỷ"
Điểm Tinh Trận lúc này đang phóng một con điểu khí cơ cánh vỗ phành phạch trên tay, nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại, trên mặt thoáng nở nụ cười: "Là ngươi à, Dư sư đệ."
"Đại sư tỷ có thấy Tiêu Thư Sinh đâu không?" Dư Thanh Đường cười tươi rói như ánh dương, "Ta để lại tin cho hắn qua truyền âm thạch rồi mà không thấy trả lời, chẳng biết hắn lại chạy đi nơi nào."
"Chưa thấy hồi âm mà đã chạy đến tìm?" Điểm Tinh Trận như nghe chuyện buồn cười, khẽ lắc đầu, "Lỡ như hắn không có trong thư viện thì sao?"
"Không ở đây thì đến thăm sư tỷ cũng đáng mà." Dư Thanh Đường cười mắt híp thành vầng trăng, "Tiện thể đến căng-tin mua hai cái bánh bao, rồi ta lại đi dạo tới Thiên Hỏa Giáo tìm Xích Diễm Thiên."
Điểm Tinh Trận bật cười khẽ, lắc đầu: "Hắn đang ở trong thư viện đấy, nhưng bị Viện trưởng Văn gọi đi rồi."
"Hả?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Hắn gây chuyện à?"
"Cũng không hẳn." Điểm Tinh Trận khẽ tặc lưỡi, "Gần đây hắn đang bận lập tạp chí, mấy ngày trước số đầu tiên vừa ra, dù chưa in ấn chính thức nhưng đã phát hành nội bộ trong viện để đọc thử, phản hồi khá rầm rộ."
"Gì cơ?" Dư Thanh Đường càng sửng sốt, "Sách hắn xuất bản mà không cho ta một bản?"
"Không phải không cho." Điểm Tinh Trận lắc đầu, "Theo quy định thư viện, trước khi sách được in chính thức phải phát hành thử nghiệm nội bộ, nếu nhận được sự ủng hộ từ ba thành học tử trở lên thì mới được phép in chính thức."
"Dĩ nhiên, cũng là một dạng thẩm định xem có viết thứ gì không nên viết hay không."
Dư Thanh Đường vuốt cằm, suy nghĩ: "Tiêu Thư Sinh dù gì cũng là thiên chi kiêu tử của các ngươi, dù viết có tệ, thì nể mặt hắn cũng phải được ba thành chứ nhỉ? Cuối cùng hắn được mấy thành?"
Điểm Tinh Trận điềm nhiên đáp: "Chín thành."
"Chậc." Dư Thanh Đường bày vẻ kính nể, "Thế thì chắc chắn là đã viết mấy thứ không nên viết rồi?"
Điểm Tinh Trận nét mặt khó lường, khẽ thở dài: "Nếu theo ý ta thì quyển đó, viết gì cũng không nên viết cả."
Dư Thanh Đường cẩn trọng quan sát sắc mặt nàng, nhỏ giọng nói tốt cho Tiêu Thư Sinh vài câu: "Nhưng mà, nếu đến chín thành người đọc đều thích, vậy hẳn là cũng có chút điểm sáng chứ?"
Điểm Tinh Trận lặng lẽ nhìn cậu: "Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là cái phần một thành còn lại ấy."
"Hả?" Dư Thanh Đường chỉ vào mình, "Ta là hảo huynh đệ của Tiêu Thư Sinh mà, ta đương nhiên... ơ khoan"
Cậu chợt cảnh giác: "Hắn không phải đem mấy chuyện vớ vẩn của ta viết hết vô đó rồi chứ?!"
Điểm Tinh Trận nhìn cậu, biểu cảm vi diệu: "Cũng không thể nói là viết hết."
"Ngươi muốn biết, thì tự đi mà hỏi, hắn chắc đang bàn bạc với viện trưởng đấy"
Dư Thanh Đường đã lập tức xoay người bỏ chạy: "Ta phải đi xem cho rõ"
Điểm Tinh Trận nhìn theo bóng dáng cậu, chỉ khẽ lắc đầu.
...
Dư Thanh Đường len lén mò tới trước thư phòng của viện trưởng Văn, còn chưa kịp gõ cửa thì trong phòng đã có một luồng linh lực tự động mở cửa ra, như thể biết cậu sắp đến.
Cậu chột dạ nhảy phắt sang một bên, thì nghe thấy tiếng Viện trưởng Văn:
"Vào đi"
Dư Thanh Đường mới chậm chạp ló đầu vào, liếc trộm tình hình bên trong Tiêu Thư Sinh trên mặt vẫn còn nụ cười, xem ra tình huống chưa đến nỗi tệ.
Nhưng nghĩ lại, cũng không thể chủ quan được.
Tiêu huynh nhà cậu vốn có bản lĩnh thái sơn sụp trước mặt mà không đổi sắc, bị mắng vẫn có thể cười toe toét, chuyện này xưa nay đâu có hiếm.
Cậu lại len lén liếc sang sắc mặt của Văn Thiên Hạ, viện trưởng Văn vẫn là bộ dạng ấy, không hề dễ đoán
Tiêu Thư Sinh cười cười: "Sao rồi, Dư huynh, nhìn ra được gì chưa?"
"Nhìn ra rồi..." Dư Thanh Đường bước vào, thở dài não nề, "Ta không hợp với trò xem sắc mặt người khác."
Cậu nhìn quanh, hết ngó trái lại ngó phải: "Ta thấy bầu không khí cũng ổn mà, Viện trưởng Văn hình như không giận lắm, ngươi thì cũng không có vẻ gì là nguy hiểm."
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Vậy thì ngươi đoán chuẩn rồi, chính là như vậy."
"Thật sao?" Dư Thanh Đường mở to mắt, "Nhưng Đại sư tỷ cứ thở dài, ta còn tưởng ngươi gây họa lớn cơ."
Trước khi tới đây, cậu còn gửi tin cho Diệp Thần Diễm, đề phòng Tiêu Thư Sinh bị đuổi khỏi sư môn hay bị đem lên bảng thông cáo, để hắn dắt theo Thiên Cơ Tử cùng đến hòa giải.
Giờ xem ra chắc không cần, bản thân cậu là đủ rồi.
Văn Thiên Hạ khẽ nhấc mắt: "Viết ra một quyển được chín phần học tử trong thư viện tán thưởng, vì cớ gì lại phải phạt?"
Ánh mắt Dư Thanh Đường chột dạ, lén ghé sang tai Tiêu Thư Sinh, thì thào:
"Không phải ảo giác của ta chứ? Viện trưởng sao nghe... mỉa mai thế?"
"Haha." Tiêu Thư Sinh dùng quạt che miệng, cũng ghé lại gần, cười hí hửng:
"Không phải ảo giác đâu."
"Bề ngoài không nổi giận, nhưng trong lòng vẫn hờn dỗi đấy, ngươi xem hôm nay ngươi tới, hắn còn chẳng mời ngươi ngồi..."
Viện trưởng Văn nhấc mắt, một cái ghế lập tức bị linh lực đẩy ra ngay phía sau Dư Thanh Đường.
Ông mở miệng, giọng nhàn nhạt: "Ngồi."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu len lén liếc Tiêu Thư Sinh, lặng lẽ hỏi bằng ánh mắt giờ ta ngồi hay không ngồi đây?
Tiêu Thư Sinh ra hiệu gật đầu: "Yên tâm, ngươi cứ ngồi đi."
Dư Thanh Đường lúc này mới dám hạ mông.
Gãi đầu một cái, cậu bắt đầu nhận ra hình như người thấp thỏm lo lắng là mình, chứ Tiêu Thư Sinh thì cứ như không, hoàn toàn không cần đến cậu giải cứu.
Dư Thanh Đường đưa mắt nhìn quanh, chân cọ xuống sàn làm ra chút động tĩnh, lấy hết can đảm mở lời: "Không phải hai người đang cãi nhau đấy chứ?"
Tiêu Thư Sinh vẫn tươi cười: "Không có đâu."
"Vậy thì tốt." Dư Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa thở xong, đã nghe Tiêu Thư Sinh tiếp lời: "Chỉ là có chút... bất đồng nho nhỏ."
Dư Thanh Đường giật mình tròn mắt: "Hả?"
Viện trưởng Văn dùng linh lực đẩy một quyển sách đến trước mặt cậu: "Đọc đi."
Dư Thanh Đường lập tức phấn khích, quay sang Tiêu Thư Sinh: "Là quyển đó hả? Ngươi viết á?"
Tiêu Thư Sinh vẻ mặt đầy tự hào: "Chính là nó."
Dư Thanh Đường cười đến cong cả mắt: "Thế ta đọc chắc không đến mức không hiểu chứ?"
Cậu cầm quyển sách, đọc rõ ràng nhan đề: "Tạp ký Phong Nguyệt Cửu Châu - Số đầu tiên"
Tiêu Thư Sinh cười: "Yên tâm, bảo đảm đọc hiểu."
Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng: "Ta cũng đoán vậy."
Cậu liếc Tiêu Thư Sinh đầy nghi hoặc: "Ngươi không viết hết mấy chuyện của hai ta vô đây đấy chứ?"
Cậu giơ nắm tay đe dọa : "Nếu thế thật, e là không phải ta khuyên viện trưởng, mà viện trưởng phải khuyên ta mới đúng."
Tiêu Thư Sinh nhướng mày: "Ấy, sao có thể? Ta không phải đã hứa với các ngươi rồi sao?"
Hắn đưa tay lật trang đầu tiên cho Dư Thanh Đường xem: "Ngươi nhìn này, ta còn ghi rõ ở đầu sách, chỉ luận phong nguyệt, không liên người thật, đừng hỏi là ai, chỉ biết tình chân"
Dư Thanh Đường ngờ ngợ lật vài trang, đọc qua vài câu chuyện, mới hiểu ra ý của mấy dòng đó.
"Dư huynh, Dư huynh" Tiêu Thư Sinh vỗ vai gọi cậu quay về hiện tại, chỉ vào Viện trưởng Văn đang càng lúc càng đen mặt: "Chuyện chính yếu hãy nói sau, bản này vẫn là bản thử nghiệm, chờ ta sửa thêm chút, sẽ gửi lại cho ngươi xem."
Dư Thanh Đường còn đang say mê, ngẫm nghĩ một lát, bỗng hỏi: "Ngươi viết cái Tiểu Chuồn Chuồn đó... là chỉ Tiếu Hồ Điệp, đúng không?"
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh cười tít mắt, giơ quạt che miệng, lại lật lại trang đầu, chỉ dòng chữ vừa rồi, mỉm cười:
"Đừng hỏi là ai, chỉ biết tình chân."
"À ha..." Dư Thanh Đường vỡ lẽ, gật đầu: "Ẩn danh tám nhảm bản."
Mười sáu chữ kia, nói trắng ra là: "Ta kể tám chuyện cho các ngươi nghe, chỉ được nghe thôi, đừng có đoán là ai."
Tiêu Thư Sinh gật đầu nhè nhẹ: "Chính là vậy."
"Lúc đầu ta còn muốn thêm một dòng - Ai cố đoán danh, bị đánh không đền"
Hắn thở dài: "Nhưng dù sao cũng là bán sách, mà ngay trang đầu đã viết vậy thì... có vẻ không thân thiện lắm."
Dư Thanh Đường nghiêm túc gật đầu: "Công nhận, vậy nên ngươi bỏ rồi?"
"Cũng không hẳn." Tiêu Thư Sinh cười hiền, "Ta viết ở cuối sách."
Dư Thanh Đường: "..."
Tiêu Thư Sinh vỗ nhẹ quạt lên lòng bàn tay: "Hiện nay sách cũ trong thư viện rơi vào bế tắc, nói cho cùng là bởi nhiều câu chuyện người trong cuộc không muốn kể."
"Nếu tôn trọng ý họ, thì chẳng viết được gì, mà nếu cứ viết lại dễ làm phật ý như lúc chọc giận Bạch Vân Am với Đạt Ma Viện..."
Viện trưởng Văn nhấc mắt: "Năm đó viết chuyện của họ, đâu chỉ vì chuyện sư ni hòa thượng yêu nhau mà ồn ào."
"Mà là vì miệng thì nói đạo lý, tay thì làm trò lố bịch."
"Họ cũng biết mình sai, nên chỉ dám tức tối ngầm, không dám nói ra hay bắt ta thu hồi sách."
"Đúng vậy." Tiêu Thư Sinh gõ nhẹ cây quạt, đầy tiếc nuối:
"Thế nên, trừ những người tự biết mình đuối lý, thì những câu chuyện hay ho nhất ở Tứ Quý Thư Viện chỉ có thể giấu trong bóng tối."
"Thưa sư phụ, nếu ẩn tên, chỉ viết việc, không luận người thì có thể..."
Viện trưởng Văn nhìn hắn: "Chín phần học tử trong thư viện thích quyển sách này."
"Ngươi dạo này đi đâu cũng được đón tiếp nồng hậu phải không?"
Tiêu Thư Sinh bật cười khẽ: "Cái này thì..."
Văn Thiên Hạ điềm nhiên hỏi: "Bọn họ vây quanh ngươi, hỏi những gì?"
Tiêu Thư Sinh hơi giật mình, né tránh ánh mắt y.
Văn Thiên Hạ khẽ cười lạnh, giơ tay chỉ về phía Dư Thanh Đường:
"Giống như hắn vậy."
Dư Thanh Đường ngẩn người, chỉ tay vào mũi mình: "Ta á?"
Văn Thiên Hạ hừ một tiếng, chậm rãi thuật lại: "Nhỏ giọng hỏi ngươi Tiểu Chuồn Chuồn có phải là Tiếu Hồ Điệp không? Dư Du Du có phải là Dư Thanh Đường không?"
Ông hừ lạnh một tiếng "Hừ, có phải không?"
Tiêu Thư Sinh trầm mặc không nói.
Ông khe khẽ thở dài: "Cũng bởi câu chuyện ấy đã quen thuộc với bao người, chỉ cần có vài điểm giống nhau, là đủ để nhận ra."
"Nhưng nếu là những chuyện chưa từng được biết đến thì sao..."
"Vậy chẳng phải càng khiến người ta đoán bừa đoán bậy? Rồi chỉ cần có điểm nào hơi giống, ai ai cũng bị liên luỵ."
Văn Thiên Hạ nhìn chằm chằm vào hắn: "Huống hồ, ngươi không viết rõ là ai, người khác làm sao chứng minh được chuyện ngươi viết là thật hay giả?"
Hắn vỗ mạnh cây bút trong tay lên bàn: "Tiêu Thư Sinh, ngươi thông minh, biết cách viết chuyện, cũng hiểu lòng người, nếu để những bản sách như thế phát tán ra ngoài, thiên hạ kẻ hiếu sự ắt sẽ điên cuồng theo đuổi."
"Nhưng hậu quả thế nào, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Tiêu Thư Sinh vẫn cúi đầu, không nói một lời.
Dư Thanh Đường bắt đầu thấy không yên, cậu ngó nghiêng rồi nhỏ giọng nhắc nhở: "Viện trưởng, ngài nói hơi nặng rồi."
"Ngài cũng biết hắn thông minh, nếu hắn thật sự muốn giở trò, thì thiên hạ có mấy người không bị hắn lừa?"
Tiêu Thư Sinh chớp mắt, đôi mắt ánh lên tia cười nhẹ, hắn chắp tay về phía cậu: "Dư huynh, một câu của ngươi khiến ta hổ thẹn."
"Là ta suy xét không chu toàn, lần này trở về sẽ sửa lại..."
Sắc mặt Văn Thiên Hạ thoáng dao động, nhưng rất nhanh đã lạnh xuống, ông đem quyển sách ném vào lòng Tiêu Thư Sinh:
"Tứ Quý Thư Viện ta chẳng thiếu học trò viết thoại bản."
"Hư là hư, thật là thật."
"Mập mờ nửa thật nửa giả, cố ý k*ch th*ch lòng hiếu kỳ của người khác, chẳng qua là muốn mượn danh người thật mà dễ dàng thêm mắm dặm muối."
Ông quay lưng: "Tự ngươi liệu lấy."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, nín thở nín tiếng, bị Tiêu Thư Sinh kéo ra khỏi thư phòng của Văn viện trưởng.
Đợi cánh cửa sau lưng khép lại, cậu mới thở phào một hơi, vừa vỗ ngực vừa than: "Dọa chết ta rồi..."
"Ta lần đầu thấy Văn viện trưởng nổi giận, đúng là dọa người thật."
Tiêu Thư Sinh lúc này lại liếc về phía mặt đất trước cửa thư phòng, vốn là nơi Văn viện trưởng luôn giữ sạch sẽ, vậy mà lúc này lại phủ một lớp bụi mỏng, trên đó còn có dấu giày mơ hồ không rõ.
Tiêu Thư Sinh thu ánh mắt lại một cách tự nhiên, quay sang cười: "Tất nhiên rồi, dù sao người cũng là người đứng đầu Tứ Quý Thư Viện, cần nghiêm thì cũng phải nghiêm."
Dư Thanh Đường tỏ vẻ đồng tình, rồi nhìn hắn đầy vẻ thành thật: "Nhưng mà, ta vẫn thấy viện trưởng nói đúng lắm."
"Dù ta là người thân thiết với ngươi, lúc nào cũng bênh vực ngươi, nhưng đạo lý vẫn nên nói cho rõ..."
Tiêu Thư Sinh khẽ cười khổ: "Được được được, ta nghe rồi, về sau nhất định sửa lại bản thảo."
Dư Thanh Đường nhìn trước ngó sau, đột nhiên thấp giọng, ghé sát lại hỏi:
"Ngươi nói thật cho ta biết, chuyện này có nội tình gì không?"
Ánh mắt Tiêu Thư Sinh lóe lên kinh ngạc, nhưng rồi vẫn nở nụ cười, giả vờ ngạc nhiên: "Nội tình gì?"
"Ta cứ thấy là lạ." Dư Thanh Đường nghiêm túc nói, "Cảm giác không giống chuyện ngươi sẽ làm."
"Khụ." Tiêu Thư Sinh ho khan, cười xòa, vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Trước danh lợi, đôi khi ta cũng lỡ tay lạc lối..."
Dư Thanh Đường híp mắt nhìn hắn: "Ngươi còn biết tự nói thế, thì càng không giống ngươi sẽ bị danh lợi mê hoặc..."
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh vội đưa tay bịt miệng cậu, bất đắc dĩ nói: "Chính là như thế đó."
"Coi như ngươi cứ hiểu như thế đi."
"Ta về sửa bản thảo, ngươi thì đi dạo đâu đó, nếu có ai hỏi ta, thì cứ nói thật."
Dư Thanh Đường chớp mắt nhìn hắn, chưa nói gì.
Tiêu Thư Sinh khụ nhẹ: "Cứ nói đoạn bị sư phụ mắng là được, đoạn ta nói chuyện với ngươi thì miễn nói."
"Oh" Dư Thanh Đường kéo dài giọng đầy hàm ý, "Quả nhiên..."
Tiêu Thư Sinh xoay người bỏ chạy: "Bài vở còn nhiều, ta đi trước một bước"
Dư Thanh Đường lắc đầu, vừa định rời đi thì lại quay đầu trở lại, ló đầu vào thư phòng hỏi: "Viện trưởng Văn, quyển sách kia ta còn chưa xem xong, có thể cho ta mượn xem thêm không?"
Văn viện trưởng hờ hững trả lời: "Sách chưa được in ấn phát hành, theo lý thì không nên để người ngoài thư viện xem."
"Ồ." Dư Thanh Đường gật đầu đầy tiếc nuối, rồi lại hỏi tiếp: "Vậy hai người các ngươi có phải đang âm thầm bày trò gì không..."
"Khụ" Văn Thiên Hạ ho khan cắt lời ngay, rồi chậm rãi nói: "Nhưng mà, ngươi cũng chẳng còn tính là người ngoài, coi như phá lệ, nhưng không được truyền ra ngoài."
"Yên tâm" Dư Thanh Đường vỗ ngực cam đoan, "Miệng ta kín như bình đậy nắp"
Cậu hớn hở ôm sách chạy ra ngoài, trên đường đi vẫn bị bao người bắt chuyện.
Có kẻ nhận ra quyển sách trong tay cậu, lập tức chen lại gần: "Dư sư đệ, sao ngươi cũng có quyển này?"
Dư Thanh Đường cười hiền hòa đáp: "À, ta vừa mới đi khuyên viện trưởng đừng mắng Tiêu Thư Sinh nữa, tiện tay lấy luôn."
"Hả? Tiêu sư huynh còn bị mắng sao?"
Dư Thanh Đường gãi đầu: "Nghe nói viện trưởng thấy hắn viết mấy chuyện... có phần mờ ám."
"Vừa lợi dụng tên thật, lại vừa hưởng cái hay của ẩn danh, kiểu chơi khôn vặt đó."
"Cứ như kiểu... úp úp mở mở, không nói rõ, mọi người lại càng đoán lung tung."
Có người len lén ghé đến bên cậu hỏi nhỏ: "Dư sư đệ, vậy cái người Dư Du Du kia có phải là ngươi không..."
Dư Thanh Đường thành thục lật đến trang cuối, chỉ cho họ xem tám chữ lớn:
"Nếu cố hỏi nữa, đánh không đền tiền."
Cậu tìm một góc yên tĩnh, ngồi xổm đọc sách, nghiêm túc nghiên cứu tám chuyện trong đó.
Chẳng bao lâu sau, Xích Diễm Thiên một thân một mình, không cưỡi Hỏa Miêu, hùng hổ bước vào Tứ Quý Thư Viện.
Giọng hắn vốn to, vừa đến cổng đã gào lên: "Tiêu Thư Sinh đâu rồi"
Hắn vẻ mặt hung hăng, ai thấy cũng biết không có chuyện gì lành, người gác cổng lập tức đi báo, nhưng tìm khắp viện cũng không thấy Tiêu Thư Sinh, chỉ thấy Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường ôm sách bước ra nghênh đón: "Xích Diễm Thiên, ngươi tới làm gì vậy?"
Cậu nhướng mày: "Không dẫn Hỏa Miêu theo à?"
"Ta tới để thanh minh" Xích Diễm Thiên giận dữ, "Loạn văn thế này, không thể để Hỏa Miêu đọc được"
"Hỏi lại lần nữa Tiêu Thư Sinh đâu"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng... cũng không cần phải tức giận như vậy chứ..."
Cậu hơi chột dạ kéo tay Xích Diễm Thiên, dỗ dành: "Giữ giọng nhỏ một chút, đừng có gào ầm lên."
"Chúng ta lén lút đi tìm Tiêu Thư Sinh."
"Dựa vào cái gì" Xích Diễm Thiên giận đến đỏ mặt tía tai, "Hắn viết bậy bạ cái gì vậy chứ"
"Hỏa Miêu nhà ta là trâu đực, trâu đực đó, hắn lại còn..."
"Được được được, ta biết rồi" Dư Thanh Đường vội vàng bịt miệng hắn lại, cảnh giác nhìn quanh, hạ thấp giọng nói, "Ta đã hứa với Viện trưởng Văn rằng cuốn sách này không được tiết lộ ra ngoài, ngươi mà hét lên thế này, chẳng phải mọi người đều biết là ta lỡ miệng rồi à?"
"Ngươi hứa rồi?" Xích Diễm Thiên trừng mắt, "Thế mà còn kể với người khác? Không có nghĩa khí gì hết"
"Cũng còn tùy người." Dư Thanh Đường vỗ vỗ vai hắn, "Là vì ngươi nên ta mới kể, ta biết ngươi sẽ không lắm lời với kẻ khác."
Cậu nhướng mày, đầy vẻ đắc ý: "Ngay cả Diệp Thần Diễm ta cũng chưa kể đâu nhé."
"Ừm." Xích Diễm Thiên nhíu mày, "Ngươi tin ta, thế thì thôi, xem như ngươi có nghĩa khí."
"Chậc, Diệp Thần Diễm không đi theo ngươi à? Để ngươi một mình chạy loạn khắp nơi?"
"Ồ, hôm nay Quy Nhất Tông tổ chức đại tỷ thí trong môn phái, hắn đi làm giám khảo rồi." Dư Thanh Đường chỉ về hướng Quy Nhất Tông, "Ngươi cũng biết đấy, bọn kiếm tu, trong đầu chỉ toàn chém chém giết giết."
"Ta vốn định qua hóng chuyện, ai ngờ Diệp Thần Diễm bảo, lỡ có kẻ thắng được trận, muốn khiêu chiến hắn thì thôi đi, chứ mà kéo đến tìm ta thì..."
Xích Diễm Thiên khoanh tay, hếch cằm: "Thì ngươi dạy dỗ cho một trận, để bọn kiếm tu ấy biết tay"
Dư Thanh Đường thở dài: "Các ngươi đúng là đánh giá ta cao quá rồi, ta nào còn bản lĩnh ấy nữa đâu..."
Xích Diễm Thiên còn muốn tranh luận thêm, Dư Thanh Đường phất tay: "Thôi thôi, đỡ rắc rối, hôm nay ta không qua đó, đến tìm Tiêu Thư Sinh chơi."
"Không ngờ lại gặp lúc Tiêu Thư Sinh dính phải chuyện phiền toái."
Cậu lẩm bẩm với vẻ khó hiểu: "Nhưng ta thấy... chuyện này vẫn cứ kỳ quặc sao ấy."
"Phải đó." Xích Diễm Thiên tức tối nói, "Chúng ta quen biết lâu như vậy, thế mà hắn còn không biết Hỏa Miêu là trâu đực à?"
Dư Thanh Đường: "Ngươi để tâm sai chỗ rồi."
"Ta thì không hiểu nổi mấy kẻ đầu óc quá thông minh như bọn họ nghĩ gì, nhưng cứ thấy là lạ"
Xích Diễm Thiên gật đầu: "Cụ thể là lạ chỗ nào?"
"Thì... chỗ nào cũng lạ ấy." Dư Thanh Đường vỗ tay, mắt sáng lên, "À, kỳ lạ nhất là, viện trưởng Văn bảo hắn sửa bản thảo, hắn chẳng nói chẳng rằng, kéo ta đi liền, nói là về nhà sửa."
"Ngươi thấy có đáng nghi không?"
Xích Diễm Thiên nheo mắt: "Hả?"
"Có gì kỳ đâu?"
"Viện trưởng Văn chẳng phải là sư phụ hắn à? Sửa bài cho đệ tử không phải là chuyện bình thường sao?"
"Chậc, không giống." Dư Thanh Đường bĩu môi, "Ta nói thế này, tuy Diệp Thần Diễm hay cứng đầu, nhưng ngươi với hắn cũng không khác nhau là mấy."
Xích Diễm Thiên trừng mắt: "Ta..."
Hắn định cãi, nhưng thấy không có lý, đành ấm ức đổi giọng: "Thôi được, ta thì miễn cưỡng chấp nhận, nhưng Tiêu Thư Sinh không phải kiểu người đó chứ?"
Dư Thanh Đường giơ ngón tay ra đếm: "Nếu nói Diệp Thần Diễm là lừa đá cứng đầu, ngươi là lừa nóng nảy đầu gỗ."
Xích Diễm Thiên: "Thế Tiêu Thư Sinh là gì?"
Dư Thanh Đường hùng hồn đáp: "Hắn là lừa giấu đầu giấu đuôi, ngoài mặt nhã nhặn, trong bụng thì cứng đầu hơn ai hết."
Xích Diễm Thiên cau mày: "Nghe cũng đúng."
"Thế ngươi là gì?"
"Ta không giống các ngươi." Dư Thanh Đường lùi lại một bước, đắc ý chỉ vào mũi mình: "Ta là người"
Xích Diễm Thiên ngẩn ra, rồi lập tức giận dữ xắn tay áo: "Ngươi có ý gì, bọn ta không phải người chắc"
"Đứng lại cho ta"
"Đi thôi đi thôi, đi tìm Tiêu Thư Sinh" Dư Thanh Đường cười hì hì bỏ chạy, kéo hắn hướng về nơi ở của Tiêu Thư Sinh, nhưng vừa đến đã bị cụt hứng.
Sư đệ ở gần đó bảo, Tiêu Thư Sinh cùng mấy vị sư huynh đã ra ngoài uống rượu giải sầu.
"Giải sầu?" Dư Thanh Đường nhớ lại bộ dáng của Tiêu Thư Sinh lúc chia tay, cảm thấy hắn cũng không giống người đang u sầu gì mấy.
Sư đệ có vẻ hơi lo lắng, cẩn thận hỏi: "Có lẽ là vì Tiêu sư huynh không muốn sửa bài... nên mới đi uống rượu."
Xích Diễm Thiên gật đầu, quay sang nhìn Dư Thanh Đường: "Thấy chưa? Ta đã nói ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn ngoài mặt đồng ý, nhưng vẫn ngấm ngầm cứng đầu."
Dư Thanh Đường nheo mắt: "Hắn đi với những ai?"
Sư đệ nghĩ một lúc: "Hình như là mấy vị sư huynh trong thư viện, họ đến chúc mừng Tiêu sư huynh vì viết ra bản thảo hứa hẹn sẽ làm chấn động chín châu, nhưng Tiêu sư huynh lại không vui, bảo viện trưởng Văn không cho in bản thảo ấy..."
"Mấy vị sư huynh nói chuyện một lát, có người hô lên, đừng nghĩ nữa, uống rượu đi, thế là cả bọn kéo nhau đi luôn."
"Ồ..." Dư Thanh Đường xoa cằm, "Đi, chúng ta cũng đi tìm hắn."
"Này" Sư đệ thấy họ sắp đi, vội gọi lại, "Cái đó... có thể..."
Dư Thanh Đường lúc này mới để ý, thấy tay sư đệ kia đang cầm một phong thư, mặt mày lúng túng không yên.
"Ngươi..." Dư Thanh Đường hơi trợn mắt, như vừa phát hiện điều gì đó:
"Chẳng lẽ... ngươi..."
Đứng ngoài cửa phòng Tiêu Thư Sinh, ghi nhớ rõ mọi chi tiết, lo lắng không yên, còn lưỡng lự mãi với một phong thư trên tay...
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi: "Ngươi thầm mến hắn"
Cậu chộp lấy phong thư trong tay đối phương: "Đây là thư tình đúng không!?"
"A, a?" Sư đệ mặt đỏ bừng bừng, nói dối không nổi: "Không không không... cũng không phải thế."
Hắn luống cuống, "Ta, ta không biết có phải thư tình không, ta chưa từng đọc bên trong, nhưng đây không phải ta viết, là Văn Xương Quân sư huynh sai ta chuyển cho Tiêu sư huynh"
"Ồ?" Dư Thanh Đường nhớ ra vị sư đệ kia nói chuyện không được lễ độ lắm, nhíu mày hỏi: "Là thư hắn viết cho Tiêu Thư Sinh thật sao?"
"Sư huynh Văn Xương Quân lúc ấy chính là một trong số những đệ tử không đồng ý cho in ấn quyển sách này." Sư đệ gãi đầu, "Lời nói còn không dễ nghe lắm..."
Dư Thanh Đường vỗ về: "Đó là tính khí hắn vốn vậy."
"Hắn nói Tiêu Thư Sinh chắc là mất hết lý trí rồi đại loại vậy." Sư đệ mặt đượm buồn, "Hắn vốn định tự mình đi tìm Tiêu sư huynh, nhưng vừa trùng lúc gặp Tiêu sư huynh mặt mày ủ rũ, liền quay đi núp bên góc, rồi lôi giấy bút ra, viết thư dặn ta phải chuyển."
Sư đệ chớp mắt, "Ta nghe mấy vị sư huynh nói chuyện, cũng không dám tùy tiện chen lời, nên đã bỏ lỡ cơ hội chuyển thư cho hắn, có thể phiền hai vị giúp ta gửi lại được không?"
"Không có gì khó nói." Dư Thanh Đường lập tức nhận lời, nhét bức thư vào trong tay áo, "Ta nhất định sẽ chuyển đến."
Cậu ngoặt người, phất tay: "Đi thôi, Xích huynh, hôm nay đến phiên hai ta đi tìm hiểu rõ chuyện"
Hai người khí thế ngời ngời đi mấy bước, rồi quay lại: "Này, ta còn chưa hỏi bọn họ đi đâu uống rượu nhỉ?"
Sư đệ: "......"
...
Trong phòng riêng của quán rượu, Dư Thanh Đường và Xích Diễm Thiên vừa được tiểu tỳ sai dẫn vào, liền thấy Tiêu Thư Sinh bày bừa khắp nơi, hắn một mình cầm chén rượu tựa cửa sổ, cười cợt đầy tự tin.
Thấy hai người đến, hắn cũng không ngạc nhiên, bàn trên đã sẵn rượu:
"Dư huynh, ta đoán ngươi sẽ đến, nhưng không ngờ lại rủ cả Xích huynh đi cùng"
Hắn cười rồi rót thêm chén cho Xích Diễm Thiên.
Xích Diễm Thiên bất cẩn đá bay một cái chén trên sàn: "Sao lại như này?"
"À, lúc bắt người làm đổ hết." Tiêu Thư Sinh cười mếu, "Nói thật, ta định với Diệp huynh mượn Dư huynh diễn một vở kịch, tưởng là sẽ kín kẽ vô cùng, ai ngờ suýt bị ngươi phát hiện"
Ánh mắt hắn lấp lánh, tay đặt lên ngực: "Nhưng khi Dư huynh nói biết ta là người thế nào, tin ta không đến nỗi quá đà, ta vẫn..."
"Này này này" Dư Thanh Đường vội giơ chén lên, "Ngươi đừng nói những lời sến súa như vậy"
"Chuẩn đó." Xích Diễm Thiên hùa theo, "Nói sến quá, coi chừng Diệp Thần Diễm chạy tới đánh đó."
"Thế thì thôi." Tiêu Thư Sinh nâng chén, "Hôm nay ta mời, muốn ăn muốn uống tùy ý, nâng chén mừng tri kỷ bằng hữu."
Xích Diễm Thiên hỏi tiếp: "Được rồi, ăn uống không thành vấn đề, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ăn uống kể hết." Tiêu Thư Sinh cười, "Không phải chuyện lớn, trong môn phái lúc nào cũng có kẻ muốn đi đường tắt."
"Gần đây phát hiện có người gom bài thi của các đệ tử trong học viện, đóng thành tập đem bán ngoài kia, khi ta định điều tra, bọn họ lại nghe tin, biến mất không dấu tích."
"Tín tức nhanh nhạy vậy, chắc chắn là người trong thư viện."
Dư Thanh Đường chợt hiểu: "Ồ, là bẫy câu do các người đặt."
Tiêu Thư Sinh cười: "Sợ bọn họ không cắn câu, phải cho thêm mồi nhử."
"Ta liền bịa ra quyển Cửu Châu Phong Nguyệt Tạp Ký bản thứ nhất..."
Xích Diễm Thiên trố mắt: "Ngươi viết cả một quyển sách chỉ để câu cá sao?"
"Cũng chẳng khó khăn gì, hơn nữa còn lợi dụng dịp này kể nhiều chuyện không nên kể, cũng coi là giải khuây" Tiêu Thư Sinh cười đến mắt nhắm lại, "Rồi mới mời Dư huynh diễn trò."
"Chỉ có ta với viện trưởng Văn diễn, dễ bị nghi ngờ, còn Dư huynh thì ai cũng biết tâm địa trong sáng, không khôn lỏi, diễn mà còn dễ bị lộ."
"Ồ " Dư Thanh Đường chỉ vào mình, "Ta chính là để làm mờ mắt đối phương"
"Để cho người ta nghĩ có ta tham gia, chắc chắn không phải kịch."
Cậu không nhịn được 'chậc', "Xem thường ta à? Các ngươi có biết các giới chủ hiện nay đều do ta lừa không?"
"Ừ ừ, ta kém cỏi, có mắt không thấy Thái Sơn." Tiêu Thư Sinh phối hợp cúi chào, cười cong mắt, "Tóm lại ta cố viết ra những câu chuyện dễ bán, rồi nhờ viện trưởng Văn nâng cấp thêm Dư huynh, còn nhớ viện trưởng nói gì không?"
Dư Thanh Đường ngẩng đầu hồi tưởng: "Hình như là có lý."
Tiêu Thư Sinh cười khẩy: "Bọn họ thì không nghe nổi lý."
"Chỉ nghe được viện trưởng nói quyển sách một khi in ra, giới tín đồ sẽ điên cuồng vì nó."
"Ồ." Dư Thanh Đường nhớ lại, "Hình như có câu đó."
Cậu nhìn quanh đống bừa bộn trên sàn: "Thế là đã bắt được rồi?"
"Ừ." Tiêu Thư Sinh chống cằm lắc ly rượu, "Lòng người tham không đáy, bọn họ mà chịu được cám dỗ, đã không làm chuyện sai trái."
"Ta chỉ hơi tỏ ý không hài lòng với viện trưởng Văn, bọn họ liền dụ ta hợp tác... Không chỉ bắt được người, cả kẻ giúp việc cũng bị hỏi tơi bời."
Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Thư viện bọn các người thật rắc rối."
"Thôi kệ, may mà ngươi là người tốt." Hắn nâng chén, "Uống mừng ngươi là người tốt."
Tiêu Thư Sinh cười: "Đừng tin ta quá nhé, Xích huynh, nếu sau này ta lừa ngươi thì sao?"
"Ta coi ngươi là huynh đệ, muốn lừa ta không cần mưu mẹo gì đâu." Xích Diễm Thiên ngồi bệt xuống, "Ta đã nhận người rồi, chẳng nghi ngờ gì nữa, dù tin lầm, thì coi ta mù mắt, mạng này ngươi xài đi."
Tiêu Thư Sinh sững người, liếc sang Dư Thanh Đường đang cười ngây ngốc.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "A? Ngươi không nỡ lừa ta chứ?"
Tiêu Thư Sinh nhấn tay lên trán, nhẹ cười: "Không nỡ, không nỡ."
"À đúng rồi." Dư Thanh Đường cười tủm tỉm trao bức thư của Văn Xương Quân, "Có người lo lắng ngươi đấy, Văn Xương Quân thấy ngươi mệt mỏi, viết thư cho ngươi."
Tiêu Thư Sinh ngạc nhiên: "Văn sư đệ?"
Dư Thanh Đường nháy mắt trêu: "Có thể là thư tình đấy."
Tiêu Thư Sinh lắc đầu cười, bình thản đọc từ đầu tới cuối.
Dư Thanh Đường hỏi: "Thế nào rồi?"
Tiêu Thư Sinh thu lại thư, đặt bên cạnh, dường như đang suy nghĩ từng câu chữ.
Xích Diễm Thiên không tin hỏi: "Đúng là thư tình à?"
Tiêu Thư Sinh vẻ lúng túng: "Hắn... nói có sách, mách có chứng, chân tình thật lòng mà..."
Mặt biến sắc rồi cười tươi: "Mắng ta một trận."
"Chậc"
Dư Thanh Đường và Xích Diễm Thiên cùng ngồi xuống.
Tiêu Thư Sinh phá lên cười: "Văn sư đệ là ít số đệ tử trong thư viện không đồng ý in sách."
Hắn nhẹ lắc đầu: "Sư phụ mắng ta chỉ là diễn thôi, nhưng tức giận thì thật, vì có tới chín phần mười đệ tử chưa nhận ra quyển sách không ổn."
"Hoặc là nhận ra rồi, nhưng vì ta hiện giữ chức cao trong thư viện, hoặc vì tò mò, vẫn bầu thuận." Hắn hạ giọng: "Sau này mấy đệ tử bầu đồng ý phải thi lại thêm một lần."
Dư Thanh Đường nghe vậy mặt hiện vẻ thương cảm: "Khổ thân quá."
"Dù sao nếu là ta, cũng không thể chống lại cám dỗ của tin đồn."
"Ngươi thì khác, không trách được ngươi." Tiêu Thư Sinh nhẹ lắc đầu: "Nhưng bọn họ không được đâu, phải thi thêm."
Dư Thanh Đường chỉ vào mình: "Ta khác chỗ nào?"
"Ngươi là tri kỷ bằng hữu của ta." Tiêu Thư Sinh nâng chén kính, cười hiền hậu, "Ta cũng tin ngươi."
"Ngày thường quậy phá là quậy, đến lúc phải phân biệt đúng sai, ngươi vẫn xứng đáng được tin."
Chén rượu va vào nhau, cửa sổ bị ai đó đẩy ra, là Diệp Thần Diễm ôm thương dựa cửa, quay đầu nhìn họ: "Không nói là đi đóng kịch à? Sao lại rủ hắn đến uống rượu?"
"Đây là rượu mừng chiến thắng." Tiêu Thư Sinh mỉm cười mời vào chỗ, "Diệp huynh vừa tới kịp."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
10.0/10 từ 36 lượt.