Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 206: Mật Tông
111@-
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Ứng Vô Quyết bị một chưởng kia đánh cho ho rũ rượi.
"Cẩn thận, cẩn thận" Dư Thanh Đường vội vàng kéo y ra khỏi tay Xích Diễm Thiên, "Ngươi nhẹ tay chút, Xích huynh, hắn không chết trong Mật Tông, đừng để ngươi vỗ chết"
"Không sao..." Ứng Vô Quyết gắng gượng nở nụ cười, "Ta vốn không có bản lĩnh cứu sư muội ra khỏi tay Mật Tông."
Y cúi đầu, "Chỉ là ta không cam tâm, ta muốn hỏi nàng một câu, rốt cuộc nàng có nguyện ý hay không."
"Bỏ qua quy củ sư môn, ánh nhìn thế tục, chỉ hỏi lòng nàng, nàng có sợ không, nàng có muốn không."
Y siết chặt tay, "Ta biết, nếu nàng trốn, sẽ không thoát khỏi tiếng xấu khắp thiên hạ, nhưng nếu ta hỏi nàng vì sao phải chết, nàng cũng chỉ có thể trả lời vì thiên hạ thương sinh"
"Đó là trách nhiệm của Mật Tông, là giáo huấn của sư môn, nhưng nàng thì sao?"
"Nếu nàng thật sự hiểu điều mình làm, cam tâm tình nguyện đi chết, ta cũng nguyện theo nàng vào nước sôi lửa bỏng, nhưng nàng là bị người ta đẩy đi chết..."
"Nàng luôn miệng nói tự nguyện, nhưng căn bản không có lựa chọn"
"Haiz." Tiêu Thư Sinh khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, "Con người khi đối mặt với tai hoạ không biết hóa giải thế nào, thường sẽ nghĩ đủ cách để xoa dịu nỗi sợ."
"Có người lựa chọn dũng cảm tiến lên, nhưng cũng có kẻ sợ hãi, lo sợ bị trừng phạt, nên vội vàng tự trừng phạt chính mình trước."
"Giống như thời viễn cổ, phàm nhân dâng đồng nam đồng nữ cho Hà Thần để cầu nước yên bình, nay Mật Tông tế Thánh Nữ, tế anh hùng thiên hạ, cũng chỉ là một đạo lý."
Ánh mắt hắn như xuyên thấu mây trời: "Chẳng qua là có người sợ hãi."
Dư Thanh Đường giật mình, lập tức đưa tay che mắt hắn lại.
Tiêu Thư Sinh quay đầu: "Sao thế?"
"Suỵt" Dư Thanh Đường nhanh chóng liếc lên trên, "Ngươi nói vậy không sợ chết à? Cẩn thận hắn móc mắt ngươi."
"Haha." Tiêu Thư Sinh cười nhăn cả mắt, "Dư huynh dạy chí phải, là ta sơ suất, miệng gây họa."
"Chắc là do giới chủ đang ở bên cạnh, khiến ta có phần đắc ý quên mình."
Xích Diễm Thiên khoanh tay: "Nói cho cùng, Cơ Như Tuyết cũng chẳng liên quan gì đến ta."
"À, hình như có chút giao tình với các ngươi thì phải, lúc đó ta còn bận luyện khí, chẳng biết nàng là người như thế nào."
"Nhưng nếu các ngươi muốn đi, vậy ta đi cùng."
Hắn nói nhẹ nhạng, cứ như đi chợ mua cơm, Dư Thanh Đường nhịn không được nhắc nhở: "Lên Mật Tông gây chuyện đó, người ta có tiên nhân đấy, dễ chết lắm đấy"
"Vậy cũng không có cách nào khác." Xích Diễm Thiên vỗ ngực, "Các ngươi muốn tìm chết, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, muốn chết thì cùng chết"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Xích huynh, ngươi đúng là..."
"Không, ta cầu các vị đi, không phải để tìm chết, mà là để cầu sinh." Ứng Vô Quyết ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, "Không chỉ cứu người, còn phải cứu thế."
"Ta bói rất nhiều lần, chỉ tìm ra một con đường sống, con đường sống của sư muội, của Mật Tông, của cả thiên hạ."
Diệp Thần Diễm khẽ biến sắc: "Ngươi cũng tính rồi à?"
Ứng Vô Quyết khẽ ho: "Ta biết tiền bối Thiên Cơ Tử bói thuật vô song thiên hạ, ta tuy không bằng ông ấy, nhưng cũng..."
Diệp Thần Diễm cau mày: "Lão đầu kia từng nói, loại quẻ này không thể tùy tiện bói, dù là thân thể thiên vấn như ông ấy cũng phải vô cùng cẩn thận."
"Ngươi..."
Ứng Vô Quyết ánh mắt khẽ động, không trả lời ngay.
Dư Thanh Đường sửng sốt, chợt hiểu ra: "Thương thế của ngươi chẳng lẽ là do bói quẻ mà ra?"
Ứng Vô Quyết nhắm mắt: "Tự tiện nhìn trộm thiên đạo, ắt phải chịu chút trừng phạt, không sao không nguy đến tính mạng."
Mấy người liếc nhau, Tiêu Thư Sinh trầm ngâm: "Theo kế hoạch của ngươi, mấy người chúng ta sẽ đi cứu Thánh Nữ."
"Cứ cho là chúng ta cứu được, thì sau đó?"
"Cứu ra rồi dùng Vấn Thiên Chi Khí." Ứng Vô Quyết ánh mắt nóng rực, "Mật Tông có chân tiên, cũng có tiên khí."
"Vấn Thiên Chi Khí, cần người có đạo thai trời sinh mới có thể điều động, cả đời chỉ được dùng một lần, có thể hỏi trời đất quỷ thần, không gì không biết."
Y hít sâu một hơi: "Chỉ có Tiên Tôn biết cách mở vật đó, câu chú bí mật kia được truyền đời từ tông chủ Mật Tông."
Dư Thanh Đường bỗng có vẻ mặt kỳ lạ.
Diệp Thần Diễm không bỏ qua biểu cảm của hắn, ghé tai hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Dư Thanh Đường nghiêm mặt, "Ta đang nhịn không nói ra."
"Nếu theo ý Tiên Tôn, hắn muốn để sư muội hỏi ra phương thuốc thất truyền của Bổ Thiên Đan, luyện lại Bổ Thiên Đan." Ứng Vô Quyết hít sâu, "Nếu chúng ta đoạt trước một bước thì có thể hỏi điều khác."
Diệp Thần Diễm biến sắc: "Hỏi gì?"
"Phá cục chi pháp." Ứng Vô Quyết ngẩng đầu, "Hỏi phương pháp phá cục không cần hy sinh nhiều người như thế."
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn bình thản: "Ngoài đánh ra, còn có cách nào khác?"
"Nếu thật sự có thì sao?" Ứng Vô Quyết nghiêng người về trước, "Ta biết ngươi đã lấy được Giới Thạch, nhưng tu vi hiện tại mới chỉ ngang hàng chư vị chưởng môn."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ý gì? Ta cảm thấy giờ ta đủ sức đánh với Tiên Tôn các ngươi rồi."
"Dĩ nhiên." Ứng Vô Quyết không phủ nhận, "Tiên Tôn tuy không có đạo thai, nhưng vị liệt tiên ban, công pháp tương thông thiên đạo, bao năm tu luyện, gần như đã thao túng thiên đạo."
"Nếu hắn ở chín tầng trời, ai muốn thành tiên cũng không tránh được hắn, ngươi chắc chắn không thể thành tiên dưới mắt hắn, nên Thiên Cơ Tử mới tính kế để ngươi lấy được Giới Thạch, dùng cách này đạt được lực lượng tương đương tiên nhân."
"Nhưng ngươi chỉ đối phó được hắn thì có ích gì?"
"Kẻ ngươi muốn đối phó là tà ma ngoài vực, năm xưa bao nhiêu tiên nhân trong giới cũng chẳng làm gì được, Thiên Huyền Nữ, Cửu U Ma Tôn đều là kỳ tài tuyệt thế, lẽ nào không bằng ngươi hiện tại? Họ xông ra vực ngoại, chỉ đổi lấy ngàn vạn năm yên ổn."
"Khoan đã." Tiêu Thư Sinh dựng tai, "Ý ngươi là thiên hạ không còn ai thành tiên được là vì Bất Dạ Thiên thao túng thiên đạo, không cho người tu luyện thành tiên?"
Ứng Vô Quyết ánh mắt chợt lóe, cuối cùng gật đầu.
"Phải." Y nhắm mắt, "Ta đã hỏi Tiên Tôn, hắn không giấu ta."
"Tà ma ngoài vực không chọn mục tiêu, khi Cửu Châu linh khí dồi dào, tiên nhân không hiếm, chính là thời kỳ hưng thịnh nhất."
"Với tà ma, đó là trái chín thơm ngon."
Y cúi đầu, thoáng hiện vẻ áy náy, "Tiên Tôn đã sớm đạt hiệp ước với các đại môn phái, trước khi tìm ra con đường siêu thoát, tuyệt không cho người thành tiên, nhưng..."
"Nhưng luôn có kẻ lòng dạ xao động, hoặc có kẻ được truyền thừa kỳ lạ, xuất thân thôn dã, không cách nào phòng bị."
"Chỉ cần thiên hạ không có tiên, có thể kéo dài thêm chút thời gian, thêm một đoạn yên bình."
Tiêu Thư Sinh nét mặt phức tạp: "Chẳng trách... thiên hạ không ai thành tiên, thì ra là có chân tiên giữ thiên đạo..."
"Giống như lúc Diệp huynh độ kiếp? Nếu không nhờ Thiên Cơ Tử chuẩn bị trước, còn mang Lôi Cực Báo đến, e rằng huynh cũng chịu không nổi."
"Tiên Tôn không muốn giết hắn." Ứng Vô Quyết nhìn về phía Diệp Thần Diễm, "Ngươi là con cố nhân, hắn với ngươi còn chút thiện ý."
"Hoặc nói, hắn với toàn thế giới đều còn chút thiện ý, giết hết kẻ muốn thành tiên là vì thiên hạ này, muốn luyện Bổ Thiên Đan cũng vì thiên hạ này."
"Lòng tốt làm sai chuyện." Xích Diễm Thiên gãi đầu, "Mấu chốt là hắn là tiên nhân, chuyện sai mà hắn làm thì bao nhiêu người phải chịu nạn..."
"Không được, vẫn không thể để hắn lộng hành, phải nghĩ cách đánh cho hắn một trận."
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Ngươi đúng là biết mơ mộng."
Tiêu Thư Sinh đảo mắt: "Ta biết tiền bối Thiên Cơ Tử tính toán vô song, đoán rằng Bất Dạ Thiên dù không phải thiên vấn chi thể, nhưng là tiên nhân, thuật toán cũng chẳng kém bao nhiêu."
"Ngươi chắc chắn con đường ngươi chọn, không nằm trong tính toán của hắn?"
"Dĩ nhiên không ngoài dự liệu của hắn." Ứng Vô Quyết cúi mắt, "Nhưng hắn không để tâm."
"Hắn vốn nghịch thiên mà đi, thiên hạ người muốn phản hắn, hàng vạn hàng nghìn năm không dứt, hắn đã quen rồi."
"Huống hồ..."
Ứng Vô Quyết cúi đầu nhìn tay mình, cười khổ: "Ta chỉ là phàm nhân, trong mắt hắn, có lẽ chẳng đáng nhắc đến."
"Hắn nhìn ta vất vả giãy giụa, có lẽ cũng như nhìn một con sâu nhỏ nơi nhân gian, căn bản..."
Dư Thanh Đường vỗ vai y: "Ngươi đã rất giỏi rồi."
Ứng Vô Quyết chụp lấy tay hắn: "Không, vẫn chưa đủ, điều ta muốn còn hơn thế nữa."
"Cầu xin chư vị, hãy giúp ta thêm một lần"
"Dù chỉ là phàm nhân, ta cũng muốn nghịch thiên"
Diệp Thần Diễm đưa tay kéo tay Dư Thanh Đường trở lại, ra vẻ thuận miệng nói: "Ngươi đợi một chút."
Ứng Vô Quyết có chút khó hiểu: "Ta..."
"Ta đi nói với lão đầu một tiếng." Diệp Thần Diễm khẽ nở nụ cười, "Đã muốn tới tận cửa đánh sư phụ hắn, đương nhiên phải báo cho hắn một tiếng."
Ứng Vô Quyết ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp, mặt mày mừng rỡ:
"Diệp..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Dư Thanh Đường đã lạnh cả sống lưng, vội tóm cổ hắn kéo về: "Khoan đã"
Diệp Thần Diễm bị cậu kéo lại, vô tội nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Dư Thanh Đường chỉ tay vào hắn: "Ngươi nói nghe xem, chúng ta đến Mật Tông là để làm gì?"
Diệp Thần Diễm hơi trợn mắt: "Đánh tiên nhân."
Dư Thanh Đường nhắm mắt đầy bi thương: "Ta biết mà."
"Sai rồi, là để cứu người"
"À." Diệp Thần Diễm lúc này mới tỉnh ra, "Cơ Như Tuyết vẫn còn bị nhốt à?"
Hắn phất tay: "Thôi kệ, đến lúc đó Ứng Vô Quyết sẽ đi cứu, ta phải giúp các ngươi ngăn tiên nhân lại"
Bộ dáng hắn hết sức đường hoàng, Dư Thanh Đường há mồm muốn nói lại thôi: "......"
"Thế còn vật gọi là Vấn Thiên chi khí thì sao?"
Diệp Thần Diễm gãi đầu: "Ta đâu phải Tiên Thiên Đạo Thai, không hỏi được, cứu ra rồi hỏi Cơ Như Tuyết đi."
Dư Thanh Đường chìm vào trầm ngâm.
Diệp Thần Diễm cười híp mắt vỗ vai cậu: "Ngươi thấy chưa, quả nhiên là để ta đối phó Bất Dạ Thiên là đủ rồi, đúng không?"
Dư Thanh Đường nghiêng đầu, quay sang Tiêu Thư Sinh cầu cứu: "Ta hình như bị hắn nói vòng vo tới mức hồ đồ rồi."
Tiêu Thư Sinh không nhịn được cười: "Không sao, tuy rằng Diệp huynh có chút tư tâm, nhưng kỳ thực cũng không sai."
Dư Thanh Đường lặng lẽ thu hồi ánh mắt: "Được rồi."
"Ngươi đã nói thế thì..."
Diệp Thần Diễm vừa định quay đi, đã thấy Thiên Cơ Tử lảo đảo xuất hiện phía sau họ, tay ôm bình rượu, đi bên cạnh là Văn Thiên Hạ.
"Đi thôi." Thiên Cơ Tử chậc một tiếng, "À đúng rồi, lệnh Chưởng môn của ngươi đưa ta dùng một lát."
Diệp Thần Diễm không nghi ngờ gì, tiện tay ném lệnh bài cho ông.
Thiên Cơ Tử giơ tay ném lệnh bài lên trời, "Ầm" một tiếng vang dội, vô số lưu quang bay về khắp chốn Cửu Châu, các phái khổ sở lắm mới lấy lại được lệnh chưởng môn lập tức đồng loạt chấn động.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu sững sờ: "Đây là... gì vậy?"
"Triệu tập đồng minh chứ sao" Thiên Cơ Tử cười gian trá, "Mật Tông kéo bè kết phái, chúng ta cũng gọi"
"Bọn họ có đến hay không là chuyện khác, nhưng ít nhất khí thế phải hoành tráng"
Ông nâng hồ lô rượu lên: "Đi nào, ta cũng đi cùng các ngươi một chuyến, lên đường tới Mật Tông"
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Cơ Tử: Mặt mũi không thể để thua
"Cẩn thận, cẩn thận" Dư Thanh Đường vội vàng kéo y ra khỏi tay Xích Diễm Thiên, "Ngươi nhẹ tay chút, Xích huynh, hắn không chết trong Mật Tông, đừng để ngươi vỗ chết"
"Không sao..." Ứng Vô Quyết gắng gượng nở nụ cười, "Ta vốn không có bản lĩnh cứu sư muội ra khỏi tay Mật Tông."
Y cúi đầu, "Chỉ là ta không cam tâm, ta muốn hỏi nàng một câu, rốt cuộc nàng có nguyện ý hay không."
"Bỏ qua quy củ sư môn, ánh nhìn thế tục, chỉ hỏi lòng nàng, nàng có sợ không, nàng có muốn không."
Y siết chặt tay, "Ta biết, nếu nàng trốn, sẽ không thoát khỏi tiếng xấu khắp thiên hạ, nhưng nếu ta hỏi nàng vì sao phải chết, nàng cũng chỉ có thể trả lời vì thiên hạ thương sinh"
"Đó là trách nhiệm của Mật Tông, là giáo huấn của sư môn, nhưng nàng thì sao?"
"Nếu nàng thật sự hiểu điều mình làm, cam tâm tình nguyện đi chết, ta cũng nguyện theo nàng vào nước sôi lửa bỏng, nhưng nàng là bị người ta đẩy đi chết..."
"Nàng luôn miệng nói tự nguyện, nhưng căn bản không có lựa chọn"
"Haiz." Tiêu Thư Sinh khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, "Con người khi đối mặt với tai hoạ không biết hóa giải thế nào, thường sẽ nghĩ đủ cách để xoa dịu nỗi sợ."
"Có người lựa chọn dũng cảm tiến lên, nhưng cũng có kẻ sợ hãi, lo sợ bị trừng phạt, nên vội vàng tự trừng phạt chính mình trước."
"Giống như thời viễn cổ, phàm nhân dâng đồng nam đồng nữ cho Hà Thần để cầu nước yên bình, nay Mật Tông tế Thánh Nữ, tế anh hùng thiên hạ, cũng chỉ là một đạo lý."
Ánh mắt hắn như xuyên thấu mây trời: "Chẳng qua là có người sợ hãi."
Dư Thanh Đường giật mình, lập tức đưa tay che mắt hắn lại.
Tiêu Thư Sinh quay đầu: "Sao thế?"
"Suỵt" Dư Thanh Đường nhanh chóng liếc lên trên, "Ngươi nói vậy không sợ chết à? Cẩn thận hắn móc mắt ngươi."
"Haha." Tiêu Thư Sinh cười nhăn cả mắt, "Dư huynh dạy chí phải, là ta sơ suất, miệng gây họa."
"Chắc là do giới chủ đang ở bên cạnh, khiến ta có phần đắc ý quên mình."
Xích Diễm Thiên khoanh tay: "Nói cho cùng, Cơ Như Tuyết cũng chẳng liên quan gì đến ta."
"À, hình như có chút giao tình với các ngươi thì phải, lúc đó ta còn bận luyện khí, chẳng biết nàng là người như thế nào."
"Nhưng nếu các ngươi muốn đi, vậy ta đi cùng."
Hắn nói nhẹ nhạng, cứ như đi chợ mua cơm, Dư Thanh Đường nhịn không được nhắc nhở: "Lên Mật Tông gây chuyện đó, người ta có tiên nhân đấy, dễ chết lắm đấy"
"Vậy cũng không có cách nào khác." Xích Diễm Thiên vỗ ngực, "Các ngươi muốn tìm chết, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, muốn chết thì cùng chết"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Xích huynh, ngươi đúng là..."
"Không, ta cầu các vị đi, không phải để tìm chết, mà là để cầu sinh." Ứng Vô Quyết ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, "Không chỉ cứu người, còn phải cứu thế."
"Ta bói rất nhiều lần, chỉ tìm ra một con đường sống, con đường sống của sư muội, của Mật Tông, của cả thiên hạ."
Diệp Thần Diễm khẽ biến sắc: "Ngươi cũng tính rồi à?"
Ứng Vô Quyết khẽ ho: "Ta biết tiền bối Thiên Cơ Tử bói thuật vô song thiên hạ, ta tuy không bằng ông ấy, nhưng cũng..."
Diệp Thần Diễm cau mày: "Lão đầu kia từng nói, loại quẻ này không thể tùy tiện bói, dù là thân thể thiên vấn như ông ấy cũng phải vô cùng cẩn thận."
"Ngươi..."
Ứng Vô Quyết ánh mắt khẽ động, không trả lời ngay.
Dư Thanh Đường sửng sốt, chợt hiểu ra: "Thương thế của ngươi chẳng lẽ là do bói quẻ mà ra?"
Ứng Vô Quyết nhắm mắt: "Tự tiện nhìn trộm thiên đạo, ắt phải chịu chút trừng phạt, không sao không nguy đến tính mạng."
Mấy người liếc nhau, Tiêu Thư Sinh trầm ngâm: "Theo kế hoạch của ngươi, mấy người chúng ta sẽ đi cứu Thánh Nữ."
"Cứ cho là chúng ta cứu được, thì sau đó?"
"Cứu ra rồi dùng Vấn Thiên Chi Khí." Ứng Vô Quyết ánh mắt nóng rực, "Mật Tông có chân tiên, cũng có tiên khí."
"Vấn Thiên Chi Khí, cần người có đạo thai trời sinh mới có thể điều động, cả đời chỉ được dùng một lần, có thể hỏi trời đất quỷ thần, không gì không biết."
Y hít sâu một hơi: "Chỉ có Tiên Tôn biết cách mở vật đó, câu chú bí mật kia được truyền đời từ tông chủ Mật Tông."
Dư Thanh Đường bỗng có vẻ mặt kỳ lạ.
Diệp Thần Diễm không bỏ qua biểu cảm của hắn, ghé tai hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Dư Thanh Đường nghiêm mặt, "Ta đang nhịn không nói ra."
"Nếu theo ý Tiên Tôn, hắn muốn để sư muội hỏi ra phương thuốc thất truyền của Bổ Thiên Đan, luyện lại Bổ Thiên Đan." Ứng Vô Quyết hít sâu, "Nếu chúng ta đoạt trước một bước thì có thể hỏi điều khác."
Diệp Thần Diễm biến sắc: "Hỏi gì?"
"Phá cục chi pháp." Ứng Vô Quyết ngẩng đầu, "Hỏi phương pháp phá cục không cần hy sinh nhiều người như thế."
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn bình thản: "Ngoài đánh ra, còn có cách nào khác?"
"Nếu thật sự có thì sao?" Ứng Vô Quyết nghiêng người về trước, "Ta biết ngươi đã lấy được Giới Thạch, nhưng tu vi hiện tại mới chỉ ngang hàng chư vị chưởng môn."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ý gì? Ta cảm thấy giờ ta đủ sức đánh với Tiên Tôn các ngươi rồi."
"Dĩ nhiên." Ứng Vô Quyết không phủ nhận, "Tiên Tôn tuy không có đạo thai, nhưng vị liệt tiên ban, công pháp tương thông thiên đạo, bao năm tu luyện, gần như đã thao túng thiên đạo."
"Nếu hắn ở chín tầng trời, ai muốn thành tiên cũng không tránh được hắn, ngươi chắc chắn không thể thành tiên dưới mắt hắn, nên Thiên Cơ Tử mới tính kế để ngươi lấy được Giới Thạch, dùng cách này đạt được lực lượng tương đương tiên nhân."
"Nhưng ngươi chỉ đối phó được hắn thì có ích gì?"
"Kẻ ngươi muốn đối phó là tà ma ngoài vực, năm xưa bao nhiêu tiên nhân trong giới cũng chẳng làm gì được, Thiên Huyền Nữ, Cửu U Ma Tôn đều là kỳ tài tuyệt thế, lẽ nào không bằng ngươi hiện tại? Họ xông ra vực ngoại, chỉ đổi lấy ngàn vạn năm yên ổn."
"Khoan đã." Tiêu Thư Sinh dựng tai, "Ý ngươi là thiên hạ không còn ai thành tiên được là vì Bất Dạ Thiên thao túng thiên đạo, không cho người tu luyện thành tiên?"
Ứng Vô Quyết ánh mắt chợt lóe, cuối cùng gật đầu.
"Phải." Y nhắm mắt, "Ta đã hỏi Tiên Tôn, hắn không giấu ta."
"Tà ma ngoài vực không chọn mục tiêu, khi Cửu Châu linh khí dồi dào, tiên nhân không hiếm, chính là thời kỳ hưng thịnh nhất."
"Với tà ma, đó là trái chín thơm ngon."
Y cúi đầu, thoáng hiện vẻ áy náy, "Tiên Tôn đã sớm đạt hiệp ước với các đại môn phái, trước khi tìm ra con đường siêu thoát, tuyệt không cho người thành tiên, nhưng..."
"Nhưng luôn có kẻ lòng dạ xao động, hoặc có kẻ được truyền thừa kỳ lạ, xuất thân thôn dã, không cách nào phòng bị."
"Chỉ cần thiên hạ không có tiên, có thể kéo dài thêm chút thời gian, thêm một đoạn yên bình."
Tiêu Thư Sinh nét mặt phức tạp: "Chẳng trách... thiên hạ không ai thành tiên, thì ra là có chân tiên giữ thiên đạo..."
"Giống như lúc Diệp huynh độ kiếp? Nếu không nhờ Thiên Cơ Tử chuẩn bị trước, còn mang Lôi Cực Báo đến, e rằng huynh cũng chịu không nổi."
"Tiên Tôn không muốn giết hắn." Ứng Vô Quyết nhìn về phía Diệp Thần Diễm, "Ngươi là con cố nhân, hắn với ngươi còn chút thiện ý."
"Hoặc nói, hắn với toàn thế giới đều còn chút thiện ý, giết hết kẻ muốn thành tiên là vì thiên hạ này, muốn luyện Bổ Thiên Đan cũng vì thiên hạ này."
"Lòng tốt làm sai chuyện." Xích Diễm Thiên gãi đầu, "Mấu chốt là hắn là tiên nhân, chuyện sai mà hắn làm thì bao nhiêu người phải chịu nạn..."
"Không được, vẫn không thể để hắn lộng hành, phải nghĩ cách đánh cho hắn một trận."
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Ngươi đúng là biết mơ mộng."
Tiêu Thư Sinh đảo mắt: "Ta biết tiền bối Thiên Cơ Tử tính toán vô song, đoán rằng Bất Dạ Thiên dù không phải thiên vấn chi thể, nhưng là tiên nhân, thuật toán cũng chẳng kém bao nhiêu."
"Ngươi chắc chắn con đường ngươi chọn, không nằm trong tính toán của hắn?"
"Dĩ nhiên không ngoài dự liệu của hắn." Ứng Vô Quyết cúi mắt, "Nhưng hắn không để tâm."
"Hắn vốn nghịch thiên mà đi, thiên hạ người muốn phản hắn, hàng vạn hàng nghìn năm không dứt, hắn đã quen rồi."
"Huống hồ..."
Ứng Vô Quyết cúi đầu nhìn tay mình, cười khổ: "Ta chỉ là phàm nhân, trong mắt hắn, có lẽ chẳng đáng nhắc đến."
"Hắn nhìn ta vất vả giãy giụa, có lẽ cũng như nhìn một con sâu nhỏ nơi nhân gian, căn bản..."
Dư Thanh Đường vỗ vai y: "Ngươi đã rất giỏi rồi."
Ứng Vô Quyết chụp lấy tay hắn: "Không, vẫn chưa đủ, điều ta muốn còn hơn thế nữa."
"Cầu xin chư vị, hãy giúp ta thêm một lần"
"Dù chỉ là phàm nhân, ta cũng muốn nghịch thiên"
Diệp Thần Diễm đưa tay kéo tay Dư Thanh Đường trở lại, ra vẻ thuận miệng nói: "Ngươi đợi một chút."
Ứng Vô Quyết có chút khó hiểu: "Ta..."
"Ta đi nói với lão đầu một tiếng." Diệp Thần Diễm khẽ nở nụ cười, "Đã muốn tới tận cửa đánh sư phụ hắn, đương nhiên phải báo cho hắn một tiếng."
Ứng Vô Quyết ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp, mặt mày mừng rỡ:
"Diệp..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Dư Thanh Đường đã lạnh cả sống lưng, vội tóm cổ hắn kéo về: "Khoan đã"
Diệp Thần Diễm bị cậu kéo lại, vô tội nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Dư Thanh Đường chỉ tay vào hắn: "Ngươi nói nghe xem, chúng ta đến Mật Tông là để làm gì?"
Diệp Thần Diễm hơi trợn mắt: "Đánh tiên nhân."
Dư Thanh Đường nhắm mắt đầy bi thương: "Ta biết mà."
"Sai rồi, là để cứu người"
"À." Diệp Thần Diễm lúc này mới tỉnh ra, "Cơ Như Tuyết vẫn còn bị nhốt à?"
Hắn phất tay: "Thôi kệ, đến lúc đó Ứng Vô Quyết sẽ đi cứu, ta phải giúp các ngươi ngăn tiên nhân lại"
Bộ dáng hắn hết sức đường hoàng, Dư Thanh Đường há mồm muốn nói lại thôi: "......"
"Thế còn vật gọi là Vấn Thiên chi khí thì sao?"
Diệp Thần Diễm gãi đầu: "Ta đâu phải Tiên Thiên Đạo Thai, không hỏi được, cứu ra rồi hỏi Cơ Như Tuyết đi."
Dư Thanh Đường chìm vào trầm ngâm.
Diệp Thần Diễm cười híp mắt vỗ vai cậu: "Ngươi thấy chưa, quả nhiên là để ta đối phó Bất Dạ Thiên là đủ rồi, đúng không?"
Dư Thanh Đường nghiêng đầu, quay sang Tiêu Thư Sinh cầu cứu: "Ta hình như bị hắn nói vòng vo tới mức hồ đồ rồi."
Tiêu Thư Sinh không nhịn được cười: "Không sao, tuy rằng Diệp huynh có chút tư tâm, nhưng kỳ thực cũng không sai."
Dư Thanh Đường lặng lẽ thu hồi ánh mắt: "Được rồi."
"Ngươi đã nói thế thì..."
Diệp Thần Diễm vừa định quay đi, đã thấy Thiên Cơ Tử lảo đảo xuất hiện phía sau họ, tay ôm bình rượu, đi bên cạnh là Văn Thiên Hạ.
"Đi thôi." Thiên Cơ Tử chậc một tiếng, "À đúng rồi, lệnh Chưởng môn của ngươi đưa ta dùng một lát."
Diệp Thần Diễm không nghi ngờ gì, tiện tay ném lệnh bài cho ông.
Thiên Cơ Tử giơ tay ném lệnh bài lên trời, "Ầm" một tiếng vang dội, vô số lưu quang bay về khắp chốn Cửu Châu, các phái khổ sở lắm mới lấy lại được lệnh chưởng môn lập tức đồng loạt chấn động.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu sững sờ: "Đây là... gì vậy?"
"Triệu tập đồng minh chứ sao" Thiên Cơ Tử cười gian trá, "Mật Tông kéo bè kết phái, chúng ta cũng gọi"
"Bọn họ có đến hay không là chuyện khác, nhưng ít nhất khí thế phải hoành tráng"
Ông nâng hồ lô rượu lên: "Đi nào, ta cũng đi cùng các ngươi một chuyến, lên đường tới Mật Tông"
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Cơ Tử: Mặt mũi không thể để thua
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 206: Mật Tông
10.0/10 từ 36 lượt.