Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 202: Ăn mừng

244@-

Diệp Thần Diễm nhướng mày, bật cười khẽ, ngồi xuống trước bàn, hỏi cậu:
"Vậy ngươi ăn chân hay càng?"


 


"Càng" Dư Thanh Đường tự tin nhe răng cười, "Ta phát hiện hàm răng ngươi đúng là lợi hại như thần binh, gặm loại cua to thế này cũng chẳng thành vấn đề."


 


"Nhân lúc còn kịp, ta phải gặm thêm mấy cái."


 


Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, giúp cậu bẻ hai chiếc càng lớn đưa qua:
"Cho ngươi này."


 


Dư Thanh Đường "rốp rẻm" gặm xong một cái càng lớn mới sực nhớ hỏi hắn:
"Phải rồi, bây giờ ngươi thật sự là chủ giới rồi sao? Có cảm giác đặc biệt gì không?"


 


Trong nguyên tác, lúc Diệp Thần Diễm lấy được giới thạch thì đã là đỉnh Đại Thừa, chỉ còn một bước là thành tiên, nên không thể hiện rõ việc giới thạch tăng cường sức mạnh cho hắn ra sao, ngoài việc đối phó tà ma ngoài vực.


 


Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Tất nhiên là rất lợi hại."


 


"Nếu không phải giúp thực lực tăng vọt, sư phụ ta đâu cần tính toán kỹ càng đến vậy, đưa chúng ta đến lấy giới thạch?"


 


Hắn nhướng mày, "Ta bây giờ cảm thấy, chắc có thể đánh một trận với Bất Dạ Thiên."


 


"Ồ" Dư Thanh Đường lập tức phối hợp trầm trồ.


 


Diệp Thần Diễm nhẹ nhàng thúc vai cậu một cái: "Ta bây giờ là giới chủ rồi đấy, ngươi có phải là nên..."


 


Dư Thanh Đường chắp tay vái: "Bái kiến giới chủ."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày, cảm thấy là lạ: "Sao trông như ngươi bái Phật thế?"


 


Dư Thanh Đường vẫn giữ dáng chắp tay, chớp chớp mắt nhìn hắn:
"Ta chưa đủ thành kính sao? Hay ta phải nằm rạp xuống đất?"


 


"Ai cần cái đó chứ." Diệp Thần Diễm liếc nhìn cậu, lẩm bẩm, "Ý ta là, ngươi có phải nên nũng nịu chút, làm nũng chút chẳng hạn..."


 


"Ồ" Dư Thanh Đường gật đầu phối hợp, hắng giọng, "Cái đó à, ngươi cũng được lắm..."


 


Diệp Thần Diễm mang theo chút mong chờ nhìn cậu.


 


Dư Thanh Đường ghé sát tai hắn, nói nhỏ: "Nằm mơ đi."


 


Diệp Thần Diễm: "Ngươi..."


 


Hắn vừa định ngẩng đầu, liền bị Dư Thanh Đường cắn tai một cái.


 


"Ái" Diệp Thần Diễm hít mạnh một hơi, hét lên, "Nhẹ thôi, bây giờ ngươi cắn ta chẳng phải là cắn chính ngươi à"


 


Dư Thanh Đường lập tức buông ra, ngồi thẳng lại: "À đúng ha."


 


Diệp Thần Diễm xoa tai, không nhịn được liếc cậu, vẻ mặt phức tạp: "Cái hàm răng này của ta đúng là lợi hại thật."


 


"Thấy chưa?" Dư Thanh Đường cười toe toét, lộ tám cái răng trắng.



 


Đằng sau, giọng oang oang của Phi Nham vang tới gần, hô to: "Đừng có mà đờ người ra nữa, dậy làm việc đi, tối nay tiệc lớn"


 


"Ai cũng gọi tới, cùng nhau ăn uống, cung nghênh giới chủ"


 


Hắn lao tới cửa, kinh ngạc: "Hai người các ngươi đã ăn trước rồi? Một lát còn tiệc lớn nữa đấy, nhân tộc các ngươi bụng nhỏ, giờ ăn ít thôi"


 


Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường liếc nhìn nhau, Dư Thanh Đường suy nghĩ một chút, đề nghị: "Hay là, mấy món này đóng gói mang về đi, cho Xích huynh và Tiêu huynh nếm thử hải sản?"


 


"Được." Diệp Thần Diễm cùng cậu đi khắp nơi hành động, cũng quen với việc đóng gói, động tác thu dọn đồ ăn vô cùng thuần thục, chỉ là lúc bỏ vào nhẫn trữ vật thì mới nhớ đây không phải nhẫn của hắn.


 


Nhưng nghĩ lại, bỏ vào nhẫn ai cũng như nhau, hắn cũng không dừng tay.


 


"Còn con cua này..." Dư Thanh Đường chỉ vào con cua mất một chân và hai càng, "Cái này cũng mang về à?"


 


"Không sao." Diệp Thần Diễm cười, giơ con cua lên, "Đã có cua bẩm sinh bảy chân, thì chắc chắn cũng có cua sinh ra đã không có càng, bọn họ sẽ không để ý đâu."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Nghe cũng có lý phết.


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm len lén nhìn ra ngoài, Phi Nham lại đi lo chuẩn bị tiệc rồi, chắc tiệc chưa bắt đầu ngay, hắn tiện tay đóng cửa lại.


 


Dư Thanh Đường nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao thế?"


 


"Lúc ta thu dọn đồ..." Ánh mắt Diệp Thần Diễm hơi dao động, lộ ra chút ý cười,
"Phát hiện một thứ."


 


"Một thứ... hơi gợi kỷ niệm."


 


"Hửm?" Dư Thanh Đường ngẩn người, chỉ vào nhẫn trữ vật của mình,
"Trong đó à? Là móng giò sao?"


 


"Không phải móng giò" Diệp Thần Diễm lập tức ngồi xuống đối diện cậu, hình như còn hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, lấy từ nhẫn trữ vật ra một mảnh vải đỏ.


 


Dư Thanh Đường vừa bung ra đã sực nhớ.... à, đây là cái yếm uyên ương đỏ mà đại sư tỷ cậu đưa cho để phòng thân.


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Sư tỷ cậu đúng là cho cậu không ít bảo vật.


 


Diệp Thần Diễm chống cằm nhìn cậu, lộ ý cười nhẹ: "Hồi đó, ngày đầu chúng ta ở khách đ**m, thứ này đã xuất hiện trong phòng ta rồi."


 


"Ta lúc đó..."


 


Hắn gãi sau tai, quay mặt đi chỗ khác, "Còn tưởng ngươi tu tà đạo gì của Hỷ Tông, định quyến rũ ta ấy chứ."


 


Dư Thanh Đường: "Ngươi lúc đó không phải biết ta là nam rồi sao?"


 


Diệp Thần Diễm liếc trộm cậu, lẩm bẩm: "Biết thì biết, Hỷ Tông cũng có nam tu mà, hơn nữa ngươi còn mặc váy."



Dư Thanh Đường ôm trán.


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm cười khẽ, "Nhưng sau ta xác định rồi, Hỷ Tông chắc không thu đệ tử ngốc đến thế đâu."


 


Dư Thanh Đường liếc hắn, Diệp Thần Diễm ngoắc ngoắc ngón tay: "Vậy... giờ mặc cho ta xem, được không?"


 


Dư Thanh Đường cười cong mắt: "Được chứ."


 


"Hả?" Diệp Thần Diễm sững người, không ngờ cậu đồng ý nhanh như vậy.


 


Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để làm nũng rồi, giờ còn chưa kịp phản ứng.


 


Dư Thanh Đường đã định cởi đai lưng, cười như ánh mặt trời, chẳng chút sợ hãi: "Được được được, ta mặc ta mặc, dù sao ta mặc bây giờ cũng chính là ngươi mặc."


 


"Hay là mặc luôn cái khăn voan hôm qua nhé?"


 


Diệp Thần Diễm kinh hãi, vội vàng đè lại cậu: "Không được"


 


"Ý ta là đổi về thân thể rồi hãy mặc"


 


"Ngươi lại không nói trước?" Dư Thanh Đường cười hề hề, "Ngươi thêm điều kiện giữa chừng là không được đâu"


 


"Vậy ta mặc" Diệp Thần Diễm giật lấy cái yếm, nhướng mày khiêu khích,
"Ta mặc rồi ngắm gương"


 


"Ngươi..." Dư Thanh Đường trợn to mắt kinh hãi, "Ngươi giờ là giới chủ rồi đấy, mặc cái này có ra thể thống gì không, bỏ xuống, không được c** đ* ta"


 


"Giới chủ thì sao?" Diệp Thần Diễm không cho là đúng, "Giới chủ sau này còn phải theo ngươi về hậu sơn dạy dỗ lợn rừng nữa kìa, cái này cũng mặc được."


 


Dư Thanh Đường nhắm mắt, mặt đầy đau thương: "Thôi được rồi, để sau đi, ngươi bỏ xuống trước"


 


Diệp Thần Diễm ngừng tay: "Thật không?"


 


Dư Thanh Đường gật đầu đau khổ: "Thật mà thật mà."


 


Cậu bĩu môi: "Ngươi giờ là giới chủ rồi, ta mà nói dối ngươi, chắc bị trời đánh ấy chứ, ta đâu dám."


 


"Vậy thì không được." Diệp Thần Diễm chống cằm ngồi cạnh, cười cong cả mắt, "Không thể để trời đánh ngươi được."


 


Dư Thanh Đường cười khờ khạo hai tiếng: "Này, ngươi cứ như thế ta mà kiêu căng thì sao?"


 


"Không sao." Diệp Thần Diễm cười khẽ, "Dù gì ngươi cũng chẳng làm được chuyện xấu gì."


 


"Tại sao lại phải làm chuyện xấu?" Dư Thanh Đường lý lẽ đầy mình, "Kiêu căng cũng có thể làm chuyện tốt mà"


 


"Sau này ta cứ rong chơi khắp nơi, lo chuyện bao đồng, dù sao có ngươi chống lưng."


 


Diệp Thần Diễm mỉm cười nhìn cậu: "Được thôi."


 



 


Hắn ánh mắt dịu dàng nhìn Dư Thanh Đường, tay giơ lên nửa chừng lại dừng, khẽ thở dài: "Bao giờ mới đổi lại được đây? Nhìn thấy gương mặt mình, ta chẳng buồn nhéo nữa."


 


Nói rồi, hắn nhéo mặt một cái đầy ghét bỏ.


 


Dư Thanh Đường bật cười khẽ: "Sao vậy? Ta lại khá thích gương mặt của ta đó chứ."


 


Cậu dùng hai tay nhéo mặt Diệp Thần Diễm, đột nhiên tai động đậy: "Có phải mang đồ ăn lên rồi không? Hình như ta nghe thấy giọng Phi Nham gọi rồi."


 


Diệp Thần Diễm biểu cảm cổ quái: "Ta cũng nghe rồi, không hổ là thân thể của âm tu, ta còn nghe thấy tiếng một lão đầu phiền phức nào đó..."


 


"Ta cũng nghe thấy rồi." Thiên Cơ Tử xưa nay chẳng đi cửa chính, lúc này lại ló đầu vào từ cửa sổ, cười híp mắt nhìn họ, "Ê, có người nói xấu ta à."


 


Ông chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Ngươi đừng nói, đổi sang thân thể này rồi, tiểu tử nhà ngươi trông còn có vẻ đáng yêu hơn một chút đấy."


 


Diệp Thần Diễm liếc mắt, cười lạnh: "Bớt đi."


 


"Ngươi đến sớm vậy làm gì?"


 


"Đương nhiên là tính chuẩn rồi, biết ngươi trở thành giới chủ nơi này, ta mới đặc biệt tới đón các ngươi về." Thiên Cơ Tử cười hiền hòa, "Aizz, nhưng ta vừa đến, đám hải tộc trong Long cung nhiệt tình như lửa, nhất định mời ta dự yến, thực sự là khó từ chối tấm thịnh tình."


 


Diệp Thần Diễm cười như không cười: "Sợ là ngươi tính chuẩn được lúc đến thì có thể ké được một bữa ăn, nên mới cố tình chọn thời gian này đến chứ gì?"


 


"Ái dà" Thiên Cơ Tử làm bộ không đồng tình, "Ta là loại người như vậy sao?"


 


Diệp Thần Diễm hỏi ngược lại: "Ngươi không phải à?"


 


Thiên Cơ Tử quay đầu sang nhìn Dư Thanh Đường cầu cứu: "Ngươi xem hắn kìa, làm giới chủ rồi liền đối xử với sư phụ mình như vậy, ôi, khiến lòng người lạnh giá a."


 


Vừa nói, ông ta vừa đưa tay ôm ngực, làm ra vẻ đau lòng sầu khổ đến cực điểm.


 


Dư Thanh Đường liếc nhìn Diệp Thần Diễm, thành thật đáp: "Cũng không hẳn, hắn chưa làm giới chủ thì đã như vậy rồi."


 


Thiên Cơ Tử: "......"


 


"Được rồi, các ngươi là một phe."


 


Ông ta mặt đầy cảm khái quay đầu đi, "Xem ra ta chỉ có thể mượn rượu giải sầu."


 


"Này, Hắc Long kia, đi lấy cho ta hai vò rượu ngon. Gì? Dưới đáy biển các ngươi không có rượu? Hừ, vậy thì Tĩnh Thủy Tông chắc chắn có, ngươi đi hỏi bọn họ lấy hai vò."


 


"Ngươi nói với tiểu tử Tĩnh Thủy Tông kia, bảo hắn mang hai vò rượu hảo hạng giấu kỹ dưới đáy hòm ra đây, ta sẽ xem giúp hắn một quẻ nhân duyên."


 


Diệp Thần Diễm: "......"


 


Hắn và Dư Thanh Đường liếc mắt nhìn nhau, cả hai không nhịn được bật cười.


 


Yến tiệc trong Long cung cực kỳ hoành tráng, không ít hải tộc dùng bản thể tham dự, ăn uống toàn là nuốt ào ào, thật đúng là khí thế nuốt trời nuốt đất.



Dư Thanh Đường ngồi một bên bóc cua, tiện thể xem náo nhiệt của hải tộc, thì thấy Thiên Cơ Tử len lén lẻn đến bên cạnh cậu, từ ái gọi một tiếng: "Thanh Đường à."


 


"Hửm?" Dư Thanh Đường ngoan ngoãn quay đầu, "Sao vậy?"


 


Thiên Cơ Tử nhanh chóng liếc nhìn Diệp Thần Diễm đang trò chuyện với Long nữ, trên mặt cười càng tươi: "Ta có một tâm nguyện."


 


"Ai ya, tiểu tử đồ đệ ta từ nhỏ đã bướng bỉnh, cứng đầu như đá, chưa từng có dịp ngọt ngào thân thiết gì với ta cả."


 


Ông ta nháy mắt với Dư Thanh Đường, "Ngươi nói bây giờ cơ hội hiếm có, chi bằng ngươi..."


 


Dư Thanh Đường lập tức hiểu ra, liền ho khan một tiếng, ôm lấy tay ông ta, cố ý làm nũng: "Sư phụ phụ"


 


Thiên Cơ Tử cười đến mức không thấy mắt: "Ây da, đồ nhi ngoan......"


 


Diệp Thần Diễm lập tức quay phắt đầu lại, mắt ánh sát khí, xông về phía hai người: "Câm miệng"


 


Dư Thanh Đường kinh hãi, Thiên Cơ Tử rất có nghĩa khí chắn trước mặt cậu: "Ngươi chạy trước đi"


 


Dư Thanh Đường ôm lấy con cua trên bàn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.


 


Diệp Thần Diễm căn bản không nhằm vào cậu, lao thẳng tới túm râu của Thiên Cơ Tử.


 


"Này tiểu tử ngươi" Thiên Cơ Tử nổi giận, "Ngươi hiện tại dùng thân thể của Thanh Đường, ta không muốn động thủ với ngươi, đừng được đằng chân lân đằng đầu"


 


Ông ta hạ giọng, "Lá thư tình ngươi viết cho vị thần bí tiên tử ở hậu sơn Vạn Tiên Các năm xưa còn trong tay ta đấy"


 


Diệp Thần Diễm lập tức buông tay.


 


Thiên Cơ Tử đắc ý nhướng mày: "Đó, thế mới ngoan."


 


"Ngươi sư phụ vẫn là sư phụ, làm giới chủ cũng vô dụng, hắc hắc."


 


Dư Thanh Đường thò đầu ra từ sau cột, cẩn thận hỏi: "Ổn chưa?"


 


Diệp Thần Diễm nhìn sang, cậu cười gượng hai tiếng, giơ một miếng thịt cua đã bóc sẵn đưa hắn: "Ăn không?"


 


Diệp Thần Diễm còn chưa mở miệng, Thiên Cơ Tử đã cười tủm tỉm bay tới: "Ta ăn ta ăn, nào đồ nhi ngoan, hiếu kính sư phụ một miếng."


 


"Ngươi" Diệp Thần Diễm bước tới một bước, chớp mắt cướp lấy miếng thịt cua nhét vào miệng, quay đầu lườm ông ta, "Ngươi tự mà bóc"


 


"Chậc, keo kiệt." Thiên Cơ Tử chậc chậc lắc đầu, nhưng trong mắt toàn là ý cười.


 


"Ăn đi ăn đi, ăn xong bữa này là về thư viện rồi, ta phải mang một cái vỏ cua về, dằn mặt lão quỷ Văn Thiên Hạ một phen."


 


.......................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Thiên Cơ Tử: Tiểu tiểu giới chủ, ta nắm hết.


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 202: Ăn mừng
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...