Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 194: Ngươi cũng vào đi
234@-
Diệp Thần Diễm ngắt lời Nhâm Giang Lưu, chắp tay thi lễ với bạch long trước mặt, thân hình thon dài, tư thái tao nhã cao quý: "Ly Cơ cô nương, ta đến để tiếp nhận khảo nghiệm."
Ly Cơ nhìn hắn chăm chú, không chút che giấu ánh mắt dò xét của mình.
Dư Thanh Đường cũng đang lén quan sát nàng.
Cậu không nhịn được quay đầu liếc sang con Phi Nham đen nhẻm bên cạnh rõ ràng đều là rồng, nhưng có con thì tối tăm xám xịt như con cá chình lăn lộn dưới bùn, có con thì từng vảy đều lấp lánh ánh sáng, đến cả gương mặt rồng cũng thanh tú đoan trang.
Phi Nham thấy lạ: "Sao vậy?"
"Vảy của tộc trưởng các ngươi lấp lánh như ngọc trai kìa" Dư Thanh Đường cảm thán một câu, rồi không quên an ủi hắn, "Nhưng mà Phi Nham huynh cũng... ừm, có nét mộc mạc riêng."
Hắc long vốn nên bá khí lẫm liệt, thế nhưng vảy không có ánh, lại thêm tính tình khờ khạo, nhìn càng giống một con rồng ngốc.
"Hử?" Phi Nham không hiểu, chẳng cảm nhận được chút dịu dàng nào, liền to tiếng, "Đương nhiên rồi, tộc trưởng của bọn ta là đệ nhất mỹ nhân hải tộc đấy, không chỉ khi hóa hình thành người đẹp, mà ngay cả lúc hiện nguyên hình cũng đẹp vô cùng"
Hắn liếc nhìn Nhâm Giang Lưu, "Nhân tộc các ngươi phần lớn chỉ thích hình người, chứ hải tộc bọn ta mà lộ nguyên hình, hù chết các ngươi là chuyện thường..."
Nhâm Giang Lưu theo bản năng phản bác: "Ngươi nói linh tinh..."
Hắn bỗng nhớ ra mình đang ở trước mặt Ly Cơ, liền ho nhẹ, chỉnh lại phong độ, dịu dàng ôn hòa nói: "Ta ái mộ Ly Cơ cô nương, tự nhiên là từ hình người đến nguyên hình đều ái mộ."
Nói xong còn hơi đỏ mặt.
"Thật sao?" Phi Nham nghi ngờ, "Nhưng ngươi bé tẹo như vậy, thật sự hiểu được vẻ đẹp đại khí của long tộc bọn ta à?"
"Dĩ nhiên" Nhâm Giang Lưu mắt sáng rực, "Trong mắt ta, nàng khác biệt với toàn bộ long tộc còn lại..."
"Khác thật đó." Dư Thanh Đường gật đầu, "Nàng dưới biển còn phát sáng cơ."
Giống như mở hiệu ứng ánh sáng mềm vậy.
Nhâm Giang Lưu quay phắt lại: "Ngươi còn dám nói là ngươi không có..."
Dư Thanh Đường mở to mắt ngây thơ, hắn nhanh chóng ho nhẹ rồi bật cười: "Ha ha, Dư huynh quả là có mắt nhìn."
Câu sau thì cắn răng nghiến lợi mà nói.
Ly Cơ: "......"
Nàng khẽ thở dài, đột ngột hóa thành hình người, đáp xuống trước mặt bọn họ.
Nàng có dung mạo rực rỡ phóng khoáng, đôi mắt phượng dài hẹp, rõ ràng đã ở vị trí cao lâu ngày, mỗi cử chỉ đều mang theo khí thế của bậc quyền quý. Mặc dù chỉ mặc một bộ y phục giản dị, lại càng tôn lên vẻ đoan trang cao nhã.
Phi Nham thấy lạ: "Hử? Tộc trưởng, sao người lại hóa hình rồi?"
Ly Cơ liếc Nhâm Giang Lưu một cái: "Ta vốn định giữ nguyên hình để bớt chuyện rắc rối, nhưng hắn..."
Nhâm Giang Lưu khẽ cười, không lấy làm xấu hổ mà còn tự hào:
"Nhưng ta đều thích."
Ly Cơ không đáp, thu lại ánh nhìn.
Nhâm Giang Lưu thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, Ly Cơ cô nương, ta biết nặng nhẹ."
"Lần này ta tới, cũng không phải đến đùa, mà là đại diện cho Tĩnh Thủy Tông, cùng chứng kiến khảo nghiệm của giới chủ tương lai."
Ly Cơ khẽ gật đầu, biểu cảm hơi dịu lại, ánh mắt rơi lên người Diệp Thần Diễm: "Vốn dĩ, muốn trở thành giới chủ của một giới, ít nhất cũng phải đợi đến khi ngươi thành tiên."
"Nhưng nay, thiên đạo không cho người ta thành tiên nữa."
Diệp Thần Diễm cau mày: "Vì sao?"
"Thế nhân đều biết, giờ trong thiên hạ chỉ còn một mình Bất Dạ Thiên là chân tiên." Ly Cơ bình thản, "Hắn tu luyện công pháp đặc biệt, hòa hợp với thiên đạo, muốn thành tiên, không thể không qua hắn."
Dư Thanh Đường lập tức ngẩng đầu cảnh giác, lo cái kẻ được nửa bước làm thiên đạo ấy sẽ nghe thấy chuyện bọn họ đang bàn tán sau lưng.
"Yên tâm." Ly Cơ khẽ cười, "Ngoài Thiên Cơ Tử bày bố trận thế lừa được cả trời, thì thiên hạ này, chỉ có Quy Khuư Hải là nơi tay của Bất Dạ Thiên với không tới."
"Cho dù là thiên đạo, cũng không thể can thiệp giới môn."
Nàng quay đầu lại, mọi người lúc này mới phát hiện phía trước tối đen khác thường, một chút ánh sáng cũng không xuyên qua được, như màu mực đậm đặc nhất.
Dư Thanh Đường hơi căng thẳng: "Đây là giới môn?"
"Đây là Quy Khư Hải." Giọng Ly Cơ mang theo ma lực khiến người ta bình tĩnh lại, "Giới môn nằm bên trong đó."
"Nhưng người vừa chạm tới vùng đó sẽ lập tức mất hết linh lực, hóa thành phàm nhân, mà phàm nhân ở giữa biển sâu này, chỉ trong chớp mắt sẽ chết đuối."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Không phải vậy là cục diện tất tử sao? Đây mà là khảo nghiệm ư?"
Ly Cơ cười khẽ: "Tất nhiên là không."
"Chỉ cần cầm được giới thạch, thì có thể bình an vô sự đến gần giới môn."
Diệp Thần Diễm ánh mắt lóe lên: "Ta đâu có định tới gần giới môn, ta chỉ lấy giới thạch thôi mà."
"Ta chỉ nhắc nhở." Ly Cơ quay lại, "Chỉ có người cầm giới thạch, trở thành giới chủ của giới này, mới có thể an toàn vượt qua giới môn."
Nàng liếc Dư Thanh Đường: "Nói cách khác, nếu kẻ khác cầm, thì người khác không thể qua được giới môn."
"Giống như du hồn ngoại vực là chuyện ngoài ý muốn, cả vạn năm mới có một kẻ như thế."
Diệp Thần Diễm khựng lại, theo phản xạ nhìn về phía Dư Thanh Đường.
"Hả?" Dư Thanh Đường trông như nghe không hiểu gì.
"Các ngươi suy nghĩ cho kỹ." Ly Cơ khẽ cười, "Ta thì không bận tâm Thiên Cơ Tử với Bất Dạ Thiên đấu đá."
"Trong mắt ta, họ mỗi người chọn một con đường, chẳng ai biết là ai đặt cược đúng, ta không quan tâm ai cầm giới thạch, ai làm giới chủ, miễn là ngăn được thiên tai, không để thế giới này hủy diệt là được."
Diệp Thần Diễm nhìn Dư Thanh Đường thật sâu: "Ngươi..."
Dư Thanh Đường bước lên một bước, mở tay đỡ lấy cằm Diệp Thần Diễm, nghiêm túc nói: "Hắn làm."
Ly Cơ hình như không ngờ cậu dứt khoát như vậy, khẽ nhướng mày:
"Thật chứ?"
"Dĩ nhiên rồi." Dư Thanh Đường chỉ vào mình, "Ngươi nhìn ta giống người có thể gánh trọng trách đó sao?"
Ly Cơ: "......"
Dư Thanh Đường vỗ vai Diệp Thần Diễm đầy tình nghĩa: "Giao cho ngươi đấy."
Diệp Thần Diễm ánh mắt khẽ động: "Nhưng... vậy là ngươi không thể quay về nữa."
"Ta vốn dĩ cũng không về được." Dư Thanh Đường nhìn thoáng qua bản thân, "Ở đây bao lâu rồi cũng chưa từng nghe có cách xuyên giới trở lại, vốn dĩ ta có thể về là rất nhỏ."
"Đằng nào cũng không về được, giờ vẫn không về được, vậy thì có gì khác?"
"Huống chi..."
Cậu nghiêng đầu nhìn Quy Khư Hải phía trước, "Đợi ngươi thành giới chủ rồi, nói không chừng giới môn sẽ nghe lời ngươi?"
"Chuyện đó để sau rồi tính."
Diệp Thần Diễm ánh mắt trở nên kiên định, gật đầu: "Được."
"Nếu sau này ngươi thật sự muốn quay về, ta nhất định tìm cách."
"Có điều..."
Hắn nắm lấy tay Dư Thanh Đường: "Đã đi rồi thì phải quay lại."
"Nơi này cũng là nhà của ngươi, dù không vì ta, ngươi cũng nên nghĩ tới Biệt Hạc Môn, chẳng phải còn muốn nuôi dưỡng sư phụ sao?"
"Đương nhiên." Dư Thanh Đường gật đầu chắc chắn, "Ta đã hứa rồi."
Cậu cười đến cong cả mắt: "Sư phụ ta ngốc thế, nếu không có ta dưỡng già cho thì đói chết mất."
"Khụ." Nhâm Giang Lưu ho nhẹ, nụ cười trên mặt bắt đầu cứng đờ, từ ôn hòa thành cười gượng: "Hai người các ngươi nói xong chưa vậy?"
"Có vào không đấy?"
"Gấp gì." Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Khảo nghiệm gì đó, xin chỉ giáo."
"Các ngươi đã bàn bạc xong, vậy thì bắt đầu thôi." Nàng vẽ một vòng tròn trên không, sóng nước dưới đáy biển rung động, một chiếc gương nước kỳ lạ hiện ra trước mặt mọi người.
"Đã nói đây là trường hợp đặc biệt, ta sẽ không khảo sát tu vi ngươi, chỉ khảo tâm tính."
Dư Thanh Đường chột dạ nhìn sang chỗ khác, may quá, không phải khảo hắn. Nếu khảo thì cái loại tâm tính không vững như cậu, e là vào chưa được bao lâu đã bị văng ra rồi.
Diệp Thần Diễm ánh mắt bình thản: "Chỉ cần bước vào là được?"
"Ừ." Ly Cơ nhắc nhở hắn một câu, "Đừng xem thường Tam Sinh Thủy Kính, nó sẽ bắt ngươi đối mặt với tâm ma, sợ cái gì, thì nó sẽ hiện cái đó."
Diệp Thần Diễm hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Nếu ta cái gì cũng không sợ thì sao?"
Ly Cơ mỉm cười: "Vậy thì ngươi vào rồi ra được thôi."
"Được." Diệp Thần Diễm vừa định bước vào, lại như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Ly Cơ, hỏi nàng: "Ngươi có qua được thử thách này không?"
Ly Cơ có vẻ hơi bất ngờ, mỉm cười: "Tất nhiên là... không qua được."
Diệp Thần Diễm: "..."
Ly Cơ mỉm cười nhìn hắn: "Các ngươi Nhân tộc ai cũng biết, Long tộc chúng ta xưa nay hành sự tùy tâm, lại còn có lời đồn... Long tính vốn dâm..."
"Khụ" Diệp Thần Diễm ho khan một tiếng, biểu cảm hơi vi diệu, "Ngươi qua không nổi, còn mang ra làm khảo nghiệm ta?"
Ly Cơ mặt không đổi sắc: "Ta lại không làm Giới chủ."
Diệp Thần Diễm: "Được rồi."
"Xin mời." Ly Cơ giơ tay ra hiệu, "Cẩn thận một chút, nếu đắm chìm không ra được, sau này lúc đột phá, tâm ma e là sẽ càng mạnh hơn."
"Đừng khinh thường nó."
Diệp Thần Diễm chỉ khẽ gật đầu, đưa tay chạm vào mặt nước hư ảo, rồi quay lại nhìn Dư Thanh Đường, khẽ cười nói: "Đợi ta ra."
Dư Thanh Đường có chút lo lắng, siết chặt tay.
Thấy bóng Diệp Thần Diễm biến mất trong thủy kính, Ly Cơ mới chậm rãi quay sang nhìn Dư Thanh Đường, đáp xuống cạnh cậu, định mở lời nói chuyện.
Nhậm Giang Lưu lập tức như gặp đại địch, cảnh giác bước lên một bước chắn giữa hai người, mỉm cười nhìn Ly Cơ.
Ly Cơ: "..."
Nàng hơi nghiêng đầu, dứt khoát nhìn thẳng vào Dư Thanh Đường, hỏi: "Ngươi đang lo cho hắn?"
"Ừ." Dư Thanh Đường lo lắng nhìn chăm chăm vào thủy kính, nơi đó đã hiện lên hình ảnh của Diệp Thần Diễm.
Hắn dường như đang bước từng bước tiến vào long cung, mang theo vài phần cảnh giác.
Ly Cơ có vẻ chẳng mấy bận tâm đến cảnh trong kính, ngược lại còn hỏi Dư Thanh Đường với vẻ quan tâm: "Thất tình lục dục, ngươi lo hắn vấp ở phương diện nào?"
Dư Thanh Đường thở dài một hơi: "Tất nhiên là sợ hắn không chịu nổi cám dỗ rồi, dù sao thì chữ sắc đầu đội một lưỡi đao mà."
( Chữ "sắc" () có chữ "đao" () )
Hồi đó trong nguyên tác, chính Ly Cơ thân chinh ra trận, lụa mỏng uốn lượn, dụ dỗ Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên cũng không vừa, giả bộ trúng kế, mượn cớ mê đắm sắc đẹp mà chiếm không ít tiện nghi, khiến Ly Cơ tưởng hắn không vượt qua được huyễn cảnh thủy kính, kết quả lại bị hắn phản thủ chế trụ, ép nàng mở kính phá trận.
Dù sao thì trận nhãn của trận này, chính là Ly Cơ.
"Thì ra là vậy." Ly Cơ nhẹ nhàng gật đầu, "Đã thế, chi bằng trực tiếp để hắn đối mặt với cám dỗ sắc dục."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "A?"
Ly Cơ phất tay, cảnh trong thủy kính lập tức biến đổi, Diệp Thần Diễm vừa vào long cung liền bị đưa đến một yến tiệc náo nhiệt.
Nam nữ lẫn lộn, đều cực kỳ xinh đẹp, lại ăn mặc cực kỳ... thiếu vải.
Diệp Thần Diễm vừa chạm đất, lập tức bị người ta kéo vào lòng, đẩy ra người này lại có người khác nhào tới, tiếng cười duyên không ngừng vang lên.
Dư Thanh Đường: "..."
Ly Cơ mỉm cười nhìn cậu, Dư Thanh Đường ho khẽ một tiếng: "Không sao, ta biết đây là khảo nghiệm, ta tin tưởng đồng chí Tiểu Diệp..."
Ly Cơ giơ tay, nhét cho cậu một bộ y phục.
Dư Thanh Đường theo bản năng sờ thử, phản ứng lại mới nhận ra đây có vẻ là cái mà Phi Nham từng nhắc tới gấm ngư sa.
Ly Cơ mỉm cười nhìn cậu: "Ngươi cũng vào đi."
Dư Thanh Đường: "A?"
..........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Các ngươi không thể lấy cái này ra mà khảo nghiệm đồng chí Tiểu Diệp được mà!?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Diệp Thần Diễm ngắt lời Nhâm Giang Lưu, chắp tay thi lễ với bạch long trước mặt, thân hình thon dài, tư thái tao nhã cao quý: "Ly Cơ cô nương, ta đến để tiếp nhận khảo nghiệm."
Ly Cơ nhìn hắn chăm chú, không chút che giấu ánh mắt dò xét của mình.
Dư Thanh Đường cũng đang lén quan sát nàng.
Cậu không nhịn được quay đầu liếc sang con Phi Nham đen nhẻm bên cạnh rõ ràng đều là rồng, nhưng có con thì tối tăm xám xịt như con cá chình lăn lộn dưới bùn, có con thì từng vảy đều lấp lánh ánh sáng, đến cả gương mặt rồng cũng thanh tú đoan trang.
Phi Nham thấy lạ: "Sao vậy?"
"Vảy của tộc trưởng các ngươi lấp lánh như ngọc trai kìa" Dư Thanh Đường cảm thán một câu, rồi không quên an ủi hắn, "Nhưng mà Phi Nham huynh cũng... ừm, có nét mộc mạc riêng."
Hắc long vốn nên bá khí lẫm liệt, thế nhưng vảy không có ánh, lại thêm tính tình khờ khạo, nhìn càng giống một con rồng ngốc.
"Hử?" Phi Nham không hiểu, chẳng cảm nhận được chút dịu dàng nào, liền to tiếng, "Đương nhiên rồi, tộc trưởng của bọn ta là đệ nhất mỹ nhân hải tộc đấy, không chỉ khi hóa hình thành người đẹp, mà ngay cả lúc hiện nguyên hình cũng đẹp vô cùng"
Hắn liếc nhìn Nhâm Giang Lưu, "Nhân tộc các ngươi phần lớn chỉ thích hình người, chứ hải tộc bọn ta mà lộ nguyên hình, hù chết các ngươi là chuyện thường..."
Nhâm Giang Lưu theo bản năng phản bác: "Ngươi nói linh tinh..."
Hắn bỗng nhớ ra mình đang ở trước mặt Ly Cơ, liền ho nhẹ, chỉnh lại phong độ, dịu dàng ôn hòa nói: "Ta ái mộ Ly Cơ cô nương, tự nhiên là từ hình người đến nguyên hình đều ái mộ."
Nói xong còn hơi đỏ mặt.
"Thật sao?" Phi Nham nghi ngờ, "Nhưng ngươi bé tẹo như vậy, thật sự hiểu được vẻ đẹp đại khí của long tộc bọn ta à?"
"Dĩ nhiên" Nhâm Giang Lưu mắt sáng rực, "Trong mắt ta, nàng khác biệt với toàn bộ long tộc còn lại..."
"Khác thật đó." Dư Thanh Đường gật đầu, "Nàng dưới biển còn phát sáng cơ."
Giống như mở hiệu ứng ánh sáng mềm vậy.
Nhâm Giang Lưu quay phắt lại: "Ngươi còn dám nói là ngươi không có..."
Dư Thanh Đường mở to mắt ngây thơ, hắn nhanh chóng ho nhẹ rồi bật cười: "Ha ha, Dư huynh quả là có mắt nhìn."
Câu sau thì cắn răng nghiến lợi mà nói.
Ly Cơ: "......"
Nàng khẽ thở dài, đột ngột hóa thành hình người, đáp xuống trước mặt bọn họ.
Nàng có dung mạo rực rỡ phóng khoáng, đôi mắt phượng dài hẹp, rõ ràng đã ở vị trí cao lâu ngày, mỗi cử chỉ đều mang theo khí thế của bậc quyền quý. Mặc dù chỉ mặc một bộ y phục giản dị, lại càng tôn lên vẻ đoan trang cao nhã.
Phi Nham thấy lạ: "Hử? Tộc trưởng, sao người lại hóa hình rồi?"
Ly Cơ liếc Nhâm Giang Lưu một cái: "Ta vốn định giữ nguyên hình để bớt chuyện rắc rối, nhưng hắn..."
Nhâm Giang Lưu khẽ cười, không lấy làm xấu hổ mà còn tự hào:
"Nhưng ta đều thích."
Ly Cơ không đáp, thu lại ánh nhìn.
Nhâm Giang Lưu thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, Ly Cơ cô nương, ta biết nặng nhẹ."
"Lần này ta tới, cũng không phải đến đùa, mà là đại diện cho Tĩnh Thủy Tông, cùng chứng kiến khảo nghiệm của giới chủ tương lai."
Ly Cơ khẽ gật đầu, biểu cảm hơi dịu lại, ánh mắt rơi lên người Diệp Thần Diễm: "Vốn dĩ, muốn trở thành giới chủ của một giới, ít nhất cũng phải đợi đến khi ngươi thành tiên."
"Nhưng nay, thiên đạo không cho người ta thành tiên nữa."
Diệp Thần Diễm cau mày: "Vì sao?"
"Thế nhân đều biết, giờ trong thiên hạ chỉ còn một mình Bất Dạ Thiên là chân tiên." Ly Cơ bình thản, "Hắn tu luyện công pháp đặc biệt, hòa hợp với thiên đạo, muốn thành tiên, không thể không qua hắn."
Dư Thanh Đường lập tức ngẩng đầu cảnh giác, lo cái kẻ được nửa bước làm thiên đạo ấy sẽ nghe thấy chuyện bọn họ đang bàn tán sau lưng.
"Yên tâm." Ly Cơ khẽ cười, "Ngoài Thiên Cơ Tử bày bố trận thế lừa được cả trời, thì thiên hạ này, chỉ có Quy Khuư Hải là nơi tay của Bất Dạ Thiên với không tới."
"Cho dù là thiên đạo, cũng không thể can thiệp giới môn."
Nàng quay đầu lại, mọi người lúc này mới phát hiện phía trước tối đen khác thường, một chút ánh sáng cũng không xuyên qua được, như màu mực đậm đặc nhất.
Dư Thanh Đường hơi căng thẳng: "Đây là giới môn?"
"Đây là Quy Khư Hải." Giọng Ly Cơ mang theo ma lực khiến người ta bình tĩnh lại, "Giới môn nằm bên trong đó."
"Nhưng người vừa chạm tới vùng đó sẽ lập tức mất hết linh lực, hóa thành phàm nhân, mà phàm nhân ở giữa biển sâu này, chỉ trong chớp mắt sẽ chết đuối."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Không phải vậy là cục diện tất tử sao? Đây mà là khảo nghiệm ư?"
Ly Cơ cười khẽ: "Tất nhiên là không."
"Chỉ cần cầm được giới thạch, thì có thể bình an vô sự đến gần giới môn."
Diệp Thần Diễm ánh mắt lóe lên: "Ta đâu có định tới gần giới môn, ta chỉ lấy giới thạch thôi mà."
"Ta chỉ nhắc nhở." Ly Cơ quay lại, "Chỉ có người cầm giới thạch, trở thành giới chủ của giới này, mới có thể an toàn vượt qua giới môn."
Nàng liếc Dư Thanh Đường: "Nói cách khác, nếu kẻ khác cầm, thì người khác không thể qua được giới môn."
"Giống như du hồn ngoại vực là chuyện ngoài ý muốn, cả vạn năm mới có một kẻ như thế."
Diệp Thần Diễm khựng lại, theo phản xạ nhìn về phía Dư Thanh Đường.
"Hả?" Dư Thanh Đường trông như nghe không hiểu gì.
"Các ngươi suy nghĩ cho kỹ." Ly Cơ khẽ cười, "Ta thì không bận tâm Thiên Cơ Tử với Bất Dạ Thiên đấu đá."
"Trong mắt ta, họ mỗi người chọn một con đường, chẳng ai biết là ai đặt cược đúng, ta không quan tâm ai cầm giới thạch, ai làm giới chủ, miễn là ngăn được thiên tai, không để thế giới này hủy diệt là được."
Diệp Thần Diễm nhìn Dư Thanh Đường thật sâu: "Ngươi..."
Dư Thanh Đường bước lên một bước, mở tay đỡ lấy cằm Diệp Thần Diễm, nghiêm túc nói: "Hắn làm."
Ly Cơ hình như không ngờ cậu dứt khoát như vậy, khẽ nhướng mày:
"Thật chứ?"
"Dĩ nhiên rồi." Dư Thanh Đường chỉ vào mình, "Ngươi nhìn ta giống người có thể gánh trọng trách đó sao?"
Ly Cơ: "......"
Dư Thanh Đường vỗ vai Diệp Thần Diễm đầy tình nghĩa: "Giao cho ngươi đấy."
Diệp Thần Diễm ánh mắt khẽ động: "Nhưng... vậy là ngươi không thể quay về nữa."
"Ta vốn dĩ cũng không về được." Dư Thanh Đường nhìn thoáng qua bản thân, "Ở đây bao lâu rồi cũng chưa từng nghe có cách xuyên giới trở lại, vốn dĩ ta có thể về là rất nhỏ."
"Đằng nào cũng không về được, giờ vẫn không về được, vậy thì có gì khác?"
"Huống chi..."
Cậu nghiêng đầu nhìn Quy Khư Hải phía trước, "Đợi ngươi thành giới chủ rồi, nói không chừng giới môn sẽ nghe lời ngươi?"
"Chuyện đó để sau rồi tính."
Diệp Thần Diễm ánh mắt trở nên kiên định, gật đầu: "Được."
"Nếu sau này ngươi thật sự muốn quay về, ta nhất định tìm cách."
"Có điều..."
Hắn nắm lấy tay Dư Thanh Đường: "Đã đi rồi thì phải quay lại."
"Nơi này cũng là nhà của ngươi, dù không vì ta, ngươi cũng nên nghĩ tới Biệt Hạc Môn, chẳng phải còn muốn nuôi dưỡng sư phụ sao?"
"Đương nhiên." Dư Thanh Đường gật đầu chắc chắn, "Ta đã hứa rồi."
Cậu cười đến cong cả mắt: "Sư phụ ta ngốc thế, nếu không có ta dưỡng già cho thì đói chết mất."
"Khụ." Nhâm Giang Lưu ho nhẹ, nụ cười trên mặt bắt đầu cứng đờ, từ ôn hòa thành cười gượng: "Hai người các ngươi nói xong chưa vậy?"
"Có vào không đấy?"
"Gấp gì." Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Khảo nghiệm gì đó, xin chỉ giáo."
"Các ngươi đã bàn bạc xong, vậy thì bắt đầu thôi." Nàng vẽ một vòng tròn trên không, sóng nước dưới đáy biển rung động, một chiếc gương nước kỳ lạ hiện ra trước mặt mọi người.
"Đã nói đây là trường hợp đặc biệt, ta sẽ không khảo sát tu vi ngươi, chỉ khảo tâm tính."
Dư Thanh Đường chột dạ nhìn sang chỗ khác, may quá, không phải khảo hắn. Nếu khảo thì cái loại tâm tính không vững như cậu, e là vào chưa được bao lâu đã bị văng ra rồi.
Diệp Thần Diễm ánh mắt bình thản: "Chỉ cần bước vào là được?"
"Ừ." Ly Cơ nhắc nhở hắn một câu, "Đừng xem thường Tam Sinh Thủy Kính, nó sẽ bắt ngươi đối mặt với tâm ma, sợ cái gì, thì nó sẽ hiện cái đó."
Diệp Thần Diễm hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Nếu ta cái gì cũng không sợ thì sao?"
Ly Cơ mỉm cười: "Vậy thì ngươi vào rồi ra được thôi."
"Được." Diệp Thần Diễm vừa định bước vào, lại như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Ly Cơ, hỏi nàng: "Ngươi có qua được thử thách này không?"
Ly Cơ có vẻ hơi bất ngờ, mỉm cười: "Tất nhiên là... không qua được."
Diệp Thần Diễm: "..."
Ly Cơ mỉm cười nhìn hắn: "Các ngươi Nhân tộc ai cũng biết, Long tộc chúng ta xưa nay hành sự tùy tâm, lại còn có lời đồn... Long tính vốn dâm..."
"Khụ" Diệp Thần Diễm ho khan một tiếng, biểu cảm hơi vi diệu, "Ngươi qua không nổi, còn mang ra làm khảo nghiệm ta?"
Ly Cơ mặt không đổi sắc: "Ta lại không làm Giới chủ."
Diệp Thần Diễm: "Được rồi."
"Xin mời." Ly Cơ giơ tay ra hiệu, "Cẩn thận một chút, nếu đắm chìm không ra được, sau này lúc đột phá, tâm ma e là sẽ càng mạnh hơn."
"Đừng khinh thường nó."
Diệp Thần Diễm chỉ khẽ gật đầu, đưa tay chạm vào mặt nước hư ảo, rồi quay lại nhìn Dư Thanh Đường, khẽ cười nói: "Đợi ta ra."
Dư Thanh Đường có chút lo lắng, siết chặt tay.
Thấy bóng Diệp Thần Diễm biến mất trong thủy kính, Ly Cơ mới chậm rãi quay sang nhìn Dư Thanh Đường, đáp xuống cạnh cậu, định mở lời nói chuyện.
Nhậm Giang Lưu lập tức như gặp đại địch, cảnh giác bước lên một bước chắn giữa hai người, mỉm cười nhìn Ly Cơ.
Ly Cơ: "..."
Nàng hơi nghiêng đầu, dứt khoát nhìn thẳng vào Dư Thanh Đường, hỏi: "Ngươi đang lo cho hắn?"
"Ừ." Dư Thanh Đường lo lắng nhìn chăm chăm vào thủy kính, nơi đó đã hiện lên hình ảnh của Diệp Thần Diễm.
Hắn dường như đang bước từng bước tiến vào long cung, mang theo vài phần cảnh giác.
Ly Cơ có vẻ chẳng mấy bận tâm đến cảnh trong kính, ngược lại còn hỏi Dư Thanh Đường với vẻ quan tâm: "Thất tình lục dục, ngươi lo hắn vấp ở phương diện nào?"
Dư Thanh Đường thở dài một hơi: "Tất nhiên là sợ hắn không chịu nổi cám dỗ rồi, dù sao thì chữ sắc đầu đội một lưỡi đao mà."
( Chữ "sắc" () có chữ "đao" () )
Hồi đó trong nguyên tác, chính Ly Cơ thân chinh ra trận, lụa mỏng uốn lượn, dụ dỗ Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên cũng không vừa, giả bộ trúng kế, mượn cớ mê đắm sắc đẹp mà chiếm không ít tiện nghi, khiến Ly Cơ tưởng hắn không vượt qua được huyễn cảnh thủy kính, kết quả lại bị hắn phản thủ chế trụ, ép nàng mở kính phá trận.
Dù sao thì trận nhãn của trận này, chính là Ly Cơ.
"Thì ra là vậy." Ly Cơ nhẹ nhàng gật đầu, "Đã thế, chi bằng trực tiếp để hắn đối mặt với cám dỗ sắc dục."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "A?"
Ly Cơ phất tay, cảnh trong thủy kính lập tức biến đổi, Diệp Thần Diễm vừa vào long cung liền bị đưa đến một yến tiệc náo nhiệt.
Nam nữ lẫn lộn, đều cực kỳ xinh đẹp, lại ăn mặc cực kỳ... thiếu vải.
Diệp Thần Diễm vừa chạm đất, lập tức bị người ta kéo vào lòng, đẩy ra người này lại có người khác nhào tới, tiếng cười duyên không ngừng vang lên.
Dư Thanh Đường: "..."
Ly Cơ mỉm cười nhìn cậu, Dư Thanh Đường ho khẽ một tiếng: "Không sao, ta biết đây là khảo nghiệm, ta tin tưởng đồng chí Tiểu Diệp..."
Ly Cơ giơ tay, nhét cho cậu một bộ y phục.
Dư Thanh Đường theo bản năng sờ thử, phản ứng lại mới nhận ra đây có vẻ là cái mà Phi Nham từng nhắc tới gấm ngư sa.
Ly Cơ mỉm cười nhìn cậu: "Ngươi cũng vào đi."
Dư Thanh Đường: "A?"
..........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Các ngươi không thể lấy cái này ra mà khảo nghiệm đồng chí Tiểu Diệp được mà!?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 194: Ngươi cũng vào đi
10.0/10 từ 36 lượt.