Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 187: Giấu trời qua biển
194@-
Dư Thanh Đường dưới thiên lôi dẫn động linh lực bốn phương để đột phá, Diệp Thần Diễm dõi mắt nhìn cậu, rồi ngẩng đầu liếc Thiên Cơ Tử một cái thật sâu.
Hắn xoay người lại, đối mặt với đám náo loạn phía sau là Tiêu Thư Sinh và Xích Viêm Thiên, nói: "Các ngươi cũng đột phá đi."
"Hửm?" Tiêu Thư Sinh như cảm nhận được điều gì, cũng ngoái đầu nhìn lại, vừa hay thấy Thiên Cơ Tử và Viện trưởng Văn đang đứng chung một chỗ.
Xích Viêm Thiên đang bưng cái lò, khó hiểu nói: "Hả? Gấp gì chứ, ta còn đang luyện khí mà"
"Gì cũng được." Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, "Tóm lại, làm cho khí thế rầm rộ một chút."
Tử Vân nhăn nhó: "Vầy còn chưa đủ khí thế à?"
"Chưa đủ." Diệp Thần Diễm vững vàng cầm thương, ánh mắt rực cháy, "Phải náo nhiệt hơn nữa."
"Ha ha" Xích Viêm Thiên ngửa đầu cười lớn: "Muốn náo nhiệt? Dễ thôi, ta tới liền"
Hắn trực tiếp ném cái lò đang cầm trong tay lên trời, để nó chịu sự rửa tội của lôi kiếp, kết quả khiến lôi đình trên trời càng thêm dữ dội.
Tiêu Thư Sinh tò mò hỏi: "Xích huynh, hôm nay luyện pháp khí gì vậy?"
"Lò chứ gì nữa" Xích Viêm Thiên hùng hồn, "Lần trước luyện khí mà cái lò bị nổ dưới lôi kiếp, rõ là cái lò kém, phải luyện một cái xịn hơn"
"Cái lò này là ta đặc biệt luyện để chịu đựng lôi kiếp, có nó rồi, sau này luyện khí dưới thiên kiếp sẽ không sợ bị nổ lò nữa"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Xích huynh thật đúng là bám dính lấy lôi kiếp rồi."
Hắn khẽ vung tay áo, khoanh chân ngồi giữa không trung: "Đã vậy, ta cũng ở lại cùng Diệp huynh và Dư huynh đột phá một phen."
Dù không rõ mưu đồ của Thiên Cơ Tử, nhưng trực giác bén nhạy giúp hắn nhận ra có điều bất thường, nên cũng phối hợp dẫn động linh lực, ngăn thiên kiếp quét xuống chỗ Dư Thanh Đường.
Lôi đình ầm ầm như muốn diệt thế, từng đạo như muốn lấy mạng Diệp Thần Diễm, nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ.
Trên bầu trời Tứ Quý Thư Viện, tiếng nổ kéo dài thật lâu, cuối cùng cũng từ từ lắng xuống.
"Hức" Tử Vân đánh một cái ợ, mang theo mùi khét lẹt, rồi nằm ngửa tứ chi duỗi thẳng, "Không được rồi, no quá không nuốt nổi nữa..."
Nàng ngước đầu nhìn trời: "Có điều, chắc cũng sắp xong rồi."
Bên rìa thiên kiếp, Văn Thiên Hạ và Thiên Cơ Tử khẽ gật đầu, trên mặt đều hiện lên vẻ nhẹ nhõm.
Diệp Thần Diễm thở phào, cúi mắt nhìn Dư Thanh Đường đang dần thu khí tức lại, rồi siết chặt Ma Binh trong tay.
Tiếng sấm dần im, hắn đột ngột vung tay, linh lực quanh đó vốn vừa bình ổn lại lập tức sôi trào, ma khí đen trắng trào ra như sóng vỡ bờ, nhuộm nửa bầu trời thành một đồ án Thái Cực kỳ dị.
Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, áo choàng tung bay, tóc dài phất phơ, Ma Binh trong tay hóa thành đại thương khổng lồ, phá vỡ lôi vân, lao thẳng lên chín tầng mây.
Hắn theo sau mà lên, thân hình xé qua tầng tầng lôi vân chưa tan, từ khe hở như vách trời sụp xuống vọt ra ngoài, giơ tay chụp lấy Ma Binh.
Hắn ngẩng phắt đầu và nhìn thấy một đôi mắt.
Mi cong như tuyết trắng, đến đồng tử cũng tựa hồ vô sắc một đôi mắt cao treo trên trời, lạnh lẽo mà từ bi, như đang dõi nhìn chúng sinh nhưng không mang chút tình cảm.
"Thấy ngươi rồi." Diệp Thần Diễm cười lạnh, giương thương chỉ thẳng vào hắn: "Chờ đó."
Không ai nghĩ hắn lại bất ngờ ra tay vào lúc này, Thiên Cơ Tử sắc mặt đại biến, nổi giận mắng: "Ngươi không muốn sống nữa à"
Ông và Văn Thiên Hạ cùng hóa thành luồng lưu quang bay thẳng lên cửu thiên, Thánh Nhân Thư rung động, từng chữ mực trong sách đổ ra, tạo thành một con Hắc Long ngập trời, như rồng mực uốn lượn trên không, che khuất cả Trung Châu.
"Nhắm mắt lại" Thiên Cơ Tử phất trần đập mạnh vào trán Diệp Thần Diễm. Diệp Thần Diễm "xì" một tiếng, theo phản xạ liền nhắm mắt.
Văn Thiên Hạ trấn giữ phía sau, sắc mặt ngưng trọng, không dám ngẩng lên nhìn dị tượng sau lưng Hắc Long, lập tức gọi mây che kín bầu trời.
Hắn quay đầu, thấy Tiêu Thư Sinh cũng đang ló đầu lên nhìn trộm, lập tức phất tay, cũng quất hắn một cái vào trán, nghiêm mặt nói: "Cái này mà cũng dám nhìn? Ngươi chán sống à?"
Tiêu Thư Sinh bị đánh đến choáng váng, không dám phản kháng, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Sư phụ, Diệp huynh vừa nhìn thấy gì vậy? Vừa rồi ta trong lòng chợt rung lên, cảm thấy không dám ngẩng đầu..."
"May mà ngươi không ngẩng." Văn Thiên Hạ cau mày, liếc Diệp Thần Diễm, "Thật đúng là, không làm người ta bớt lo giống y chang sư phụ hắn."
Diệp Thần Diễm giãy giụa phủi phất trần đang dính trên mặt, "chậc" một tiếng: "Làm gì dữ vậy lão già? Ta tự biết chừng mực, cái thứ đó vẫn luôn nhìn ta, nhưng không có sát ý."
Thiên Cơ Tử tức đến run tay: "Dù hắn không có sát ý thì ngươi cũng gần chọc mù mắt hắn rồi"
Ông giơ tay run rẩy, như sắp tức đến thổ huyết: "Ta, ôi ngươi"
"Hừ." Diệp Thần Diễm hất tay, không hề sợ hãi, "Ngươi giấu đầu giấu đuôi, chẳng phải là vì biết có kẻ giở trò phía sau?"
Hắn hạ giọng, "Hắn muốn ra tay với Thanh Đường?"
Thiên Cơ Tử thoáng kiêng dè, không ngẩng đầu nữa, chỉ thì thầm: "Suỵt, đi theo ta."
Văn Thiên Hạ cũng gọi mọi người lại, gật đầu với họ: "Vào trận trước đã."
Mọi người còn chưa kịp hỏi gì, đã bị lôi xềnh xệch vào lại Thư Hải Trận, bên ngoài vừa trải qua thiên kiếp dữ dội, lúc này mây mù dày đặc, che kín cả bầu trời, như thể muốn giấu thứ gì đó khỏi tầm mắt thiên hạ.
"Ôi trời, vội gì vậy?" Xích Viêm Thiên ôm cái lò vừa luyện xong, "Ta còn chưa kịp đột phá nữa mà"
"Lát nữa rồi nói." Văn Thiên Hạ xua tay, ánh mắt lướt qua mọi người:
"Cũng gần tới lúc rồi."
Dư Thanh Đường gãi đầu: "Sao gấp vậy? Không phải định bắt bọn ta luyện tiếp chứ?"
Tiêu Thư Sinh nhẹ phe phẩy quạt, cười nói: "Ta đoán là không."
Ánh mắt hắn loé sáng: "Đã để Thiên Cơ Tử tiền bối đích thân ra tay, vậy đối thủ hẳn rất gần gũi với Thiên đạo, hoặc là... chính là Thiên đạo."
Diệp Thần Diễm ánh mắt khẽ động, khoanh tay nhìn Thiên Cơ Tử:
"Rốt cuộc là sao, nói rõ ra đi."
"Hử?" Thiên Cơ Tử nhướng mày, làm bộ bí ẩn: "Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra?"
Ông chỉ tay về phía Dư Thanh Đường: "Dĩ nhiên là ta muốn giấu việc hắn đột phá dưới cái bóng của các ngươi, tránh để Mật Tông phát hiện, rồi cướp bước đi trước..."
Diệp Thần Diễm hừ khẽ: "Vậy mà giấu được à?"
"Ngươi thấy không giấu được là vì còn trong trận." Thiên Cơ Tử cười híp mắt, y như hồ ly già: "Trừ mấy kẻ đang ở trong trận, dưới trời đất chín châu, tuyệt đối không ai biết hắn đã đột phá Hóa Thần."
"Không người nào biết." Diệp Thần Diễm quá quen trò của ông, không dễ bị lừa: "Thế còn kẻ không phải người thì sao?"
"Chuyện đó thì..." Thiên Cơ Tử vuốt râu, "Có khi vẫn có tiên biết."
Xích Viêm Thiên nghe mù mờ chẳng hiểu gì, nhưng rốt cuộc cũng bắt kịp câu chuyện: "Mật Tông chẳng phải có tiên đấy sao?"
"Làm gì cũng phải liều chút chứ." Thiên Cơ Tử xòe tay, "Ta cược là tiên kia chưa để mắt tới nơi này."
Diệp Thần Diễm mặt không cảm xúc: "Nhưng ta thấy đôi mắt kia rồi..."
Văn Thiên Hạ liếc Thiên Cơ Tử: "Trò tốt của ngươi đấy, tuỳ ngươi."
"Đệ tử hơn sư phụ." Thiên Cơ Tử lắc đầu cảm thán, "Ta dù khi xưa cũng từng ngông cuồng, nhưng cũng không bằng hắn bây giờ."
Dư Thanh Đường không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn quanh, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Diệp Thần Diễm khẽ huých cậu: "Nghĩ gì thế? Có thấy chỗ nào không ổn à?"
"Không, không sao." Dư Thanh Đường hoàn hồn lại, "Chỉ là... ta đang nghĩ..."
Cậu nhìn hai vị tiền bối trước mặt, sắc mặt phức tạp: "Hình như ta vừa bị gạt."
"Ha ha ha" Thiên Cơ Tử cười ha hả, chắp tay: "Đừng giận đừng giận, sợ nói thật thì ngươi lại diễn không đạt."
Ông chỉ tay lên trời: "Là diễn cho vị tiên đứng sau Mật Tông xem."
"Hẳn các ngươi cũng biết, hắn là tiên nhân duy nhất còn tồn tại nơi thế gian này, gánh vác thiên đạo, canh giữ khe nứt cuối cùng đích thực là kẻ mạnh nhất hiện nay."
Hiếm khi Thiên Cơ Tử nghiêm túc: "Nói đúng ra, hắn đã là nửa bước Thiên đạo."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nửa bước?"
"Mật Tông vốn tu luyện công pháp có liên quan Thiên đạo." Thiên Cơ Tử ngồi xếp bằng: "Vị kia đã siêu thoát phàm tục, bước vào hàng tiên, lại tinh thông con đường này, nên có thể phần nào điều khiển Thiên đạo."
"Chỉ tiếc, hắn vẫn thiếu chút thiên tư chỉ có kẻ sinh ra với Đạo Thai mới có thể thật sự hợp đạo."
"Năm xưa là Thiên Huyền Nữ, bây giờ là Cơ Như Tuyết."
Ông nhắm mắt: "Nếu khi xưa Thiên Huyền Nữ lựa chọn hợp đạo, có lẽ đã vá được khe nứt thiên đạo, nhưng nàng đã chọn con đường khác."
Diệp Thần Diễm chậm rãi nói: "Phá thiên xuất ngoại."
Thiên Cơ Tử khẽ gật đầu: "Mà vị kia của Mật Tông..."
"Thôi không nói nữa, nói nhiều hắn nghe được thì phiền."
"Mật Tông biết ta giỏi trò giấu trời qua biển, cũng biết ta không thể ngồi yên nhìn bọn chúng tiến hành kế hoạch."
"Nên tất nhiên ta phải làm chút gì đó."
Ông chỉ vào Dư Thanh Đường: "Giấu hắn đi, là để diễn trò."
Dư Thanh Đường ngơ ngác chỉ vào mình: "Hả? Vậy những lời ngài nói với ta trước đó..."
"Cũng không hẳn gạt ngươi, đạo lý thì vẫn là đạo lý đó." Thiên Cơ Tử lại cười híp mắt, "Nhưng ta để ngươi ở Biệt Hạc Môn bao nhiêu năm, sao đến lúc này lại kéo ngươi về làm bình phong? Là để diễn cho kẻ khác xem thôi."
Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Chuyện này là diễn trò, vậy thật ra các ngươi định làm gì?"
Hắn liếc nhìn Văn Thiên Hạ: "Viện trưởng Văn từng nói trước mặt toàn thể học sinh Thư Viện, sẽ để chúng ta tu luyện đến Đại Thừa trong Thư Hải Trận, đến lúc ra ngoài, sẽ mở trận pháp cho toàn bộ tu sĩ thiên hạ."
"Lại còn bảo đệ tử viết văn tuyên cáo, e là thiên hạ đều biết cả rồi."
"Vậy chỉ cần chúng ta không ra khỏi trận, Thư Hải Trận không mở, thiên hạ sẽ mặc nhiên cho rằng chúng ta vẫn đang bên trong tu luyện, chờ ngày đột phá Đại Thừa."
Văn Thiên Hạ khẽ gật đầu, ra vẻ hài lòng: "Cũng chưa đến nỗi ngốc lắm."
Rồi bổ sung một câu: "Tiếc là không biết đọc sách."
"Khụ." Diệp Thần Diễm hắng giọng, "Các ngươi vào đây rồi, định dẫn bọn ta đi đâu?"
"Ha ha." Thiên Cơ Tử lại cười gian: "Ái chà, vẫn bị ngươi con hồ ly nhỏ này nhìn ra."
"Ta à, muốn dẫn các ngươi tới Nhạc Châu một chuyến, Nhạc Châu là hải đảo, không nối liền với các châu khác, giữa nó là một vùng biển gọi là Quy Hư Hải, nghe nói tu sĩ tộc biển ở đó có đuôi cá, có cả đuôi rồng nữa, năm xưa Tiểu Long Vương của Nam Châu cũng từ đó chuyển đến."
Ông vẫy vẫy tay gọi hai người: "Đi nào, sư phụ đưa các ngươi đến Long Cung Quy Khư Hải mở mang kiến thức"
Dư Thanh Đường liếc Diệp Thần Diễm, đối diện ánh mắt hắn, thấy đối phương khoanh tay nói: "Không chỉ thế đâu, còn có cả loại... ăn thịt người."
"Đi đến đó làm gì?"
Thiên Cơ Tử cười hắc hắc: "Đương nhiên là... lấy bảo vật rồi"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói
Dư Thanh Đường: Long cung, bảo bối... đi cướp, à không, đi lấy định hải thần châm hả?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Dư Thanh Đường dưới thiên lôi dẫn động linh lực bốn phương để đột phá, Diệp Thần Diễm dõi mắt nhìn cậu, rồi ngẩng đầu liếc Thiên Cơ Tử một cái thật sâu.
Hắn xoay người lại, đối mặt với đám náo loạn phía sau là Tiêu Thư Sinh và Xích Viêm Thiên, nói: "Các ngươi cũng đột phá đi."
"Hửm?" Tiêu Thư Sinh như cảm nhận được điều gì, cũng ngoái đầu nhìn lại, vừa hay thấy Thiên Cơ Tử và Viện trưởng Văn đang đứng chung một chỗ.
Xích Viêm Thiên đang bưng cái lò, khó hiểu nói: "Hả? Gấp gì chứ, ta còn đang luyện khí mà"
"Gì cũng được." Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, "Tóm lại, làm cho khí thế rầm rộ một chút."
Tử Vân nhăn nhó: "Vầy còn chưa đủ khí thế à?"
"Chưa đủ." Diệp Thần Diễm vững vàng cầm thương, ánh mắt rực cháy, "Phải náo nhiệt hơn nữa."
"Ha ha" Xích Viêm Thiên ngửa đầu cười lớn: "Muốn náo nhiệt? Dễ thôi, ta tới liền"
Hắn trực tiếp ném cái lò đang cầm trong tay lên trời, để nó chịu sự rửa tội của lôi kiếp, kết quả khiến lôi đình trên trời càng thêm dữ dội.
Tiêu Thư Sinh tò mò hỏi: "Xích huynh, hôm nay luyện pháp khí gì vậy?"
"Lò chứ gì nữa" Xích Viêm Thiên hùng hồn, "Lần trước luyện khí mà cái lò bị nổ dưới lôi kiếp, rõ là cái lò kém, phải luyện một cái xịn hơn"
"Cái lò này là ta đặc biệt luyện để chịu đựng lôi kiếp, có nó rồi, sau này luyện khí dưới thiên kiếp sẽ không sợ bị nổ lò nữa"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Xích huynh thật đúng là bám dính lấy lôi kiếp rồi."
Hắn khẽ vung tay áo, khoanh chân ngồi giữa không trung: "Đã vậy, ta cũng ở lại cùng Diệp huynh và Dư huynh đột phá một phen."
Dù không rõ mưu đồ của Thiên Cơ Tử, nhưng trực giác bén nhạy giúp hắn nhận ra có điều bất thường, nên cũng phối hợp dẫn động linh lực, ngăn thiên kiếp quét xuống chỗ Dư Thanh Đường.
Lôi đình ầm ầm như muốn diệt thế, từng đạo như muốn lấy mạng Diệp Thần Diễm, nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ.
Trên bầu trời Tứ Quý Thư Viện, tiếng nổ kéo dài thật lâu, cuối cùng cũng từ từ lắng xuống.
"Hức" Tử Vân đánh một cái ợ, mang theo mùi khét lẹt, rồi nằm ngửa tứ chi duỗi thẳng, "Không được rồi, no quá không nuốt nổi nữa..."
Nàng ngước đầu nhìn trời: "Có điều, chắc cũng sắp xong rồi."
Bên rìa thiên kiếp, Văn Thiên Hạ và Thiên Cơ Tử khẽ gật đầu, trên mặt đều hiện lên vẻ nhẹ nhõm.
Diệp Thần Diễm thở phào, cúi mắt nhìn Dư Thanh Đường đang dần thu khí tức lại, rồi siết chặt Ma Binh trong tay.
Tiếng sấm dần im, hắn đột ngột vung tay, linh lực quanh đó vốn vừa bình ổn lại lập tức sôi trào, ma khí đen trắng trào ra như sóng vỡ bờ, nhuộm nửa bầu trời thành một đồ án Thái Cực kỳ dị.
Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, áo choàng tung bay, tóc dài phất phơ, Ma Binh trong tay hóa thành đại thương khổng lồ, phá vỡ lôi vân, lao thẳng lên chín tầng mây.
Hắn theo sau mà lên, thân hình xé qua tầng tầng lôi vân chưa tan, từ khe hở như vách trời sụp xuống vọt ra ngoài, giơ tay chụp lấy Ma Binh.
Hắn ngẩng phắt đầu và nhìn thấy một đôi mắt.
Mi cong như tuyết trắng, đến đồng tử cũng tựa hồ vô sắc một đôi mắt cao treo trên trời, lạnh lẽo mà từ bi, như đang dõi nhìn chúng sinh nhưng không mang chút tình cảm.
"Thấy ngươi rồi." Diệp Thần Diễm cười lạnh, giương thương chỉ thẳng vào hắn: "Chờ đó."
Không ai nghĩ hắn lại bất ngờ ra tay vào lúc này, Thiên Cơ Tử sắc mặt đại biến, nổi giận mắng: "Ngươi không muốn sống nữa à"
Ông và Văn Thiên Hạ cùng hóa thành luồng lưu quang bay thẳng lên cửu thiên, Thánh Nhân Thư rung động, từng chữ mực trong sách đổ ra, tạo thành một con Hắc Long ngập trời, như rồng mực uốn lượn trên không, che khuất cả Trung Châu.
"Nhắm mắt lại" Thiên Cơ Tử phất trần đập mạnh vào trán Diệp Thần Diễm. Diệp Thần Diễm "xì" một tiếng, theo phản xạ liền nhắm mắt.
Văn Thiên Hạ trấn giữ phía sau, sắc mặt ngưng trọng, không dám ngẩng lên nhìn dị tượng sau lưng Hắc Long, lập tức gọi mây che kín bầu trời.
Hắn quay đầu, thấy Tiêu Thư Sinh cũng đang ló đầu lên nhìn trộm, lập tức phất tay, cũng quất hắn một cái vào trán, nghiêm mặt nói: "Cái này mà cũng dám nhìn? Ngươi chán sống à?"
Tiêu Thư Sinh bị đánh đến choáng váng, không dám phản kháng, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Sư phụ, Diệp huynh vừa nhìn thấy gì vậy? Vừa rồi ta trong lòng chợt rung lên, cảm thấy không dám ngẩng đầu..."
"May mà ngươi không ngẩng." Văn Thiên Hạ cau mày, liếc Diệp Thần Diễm, "Thật đúng là, không làm người ta bớt lo giống y chang sư phụ hắn."
Diệp Thần Diễm giãy giụa phủi phất trần đang dính trên mặt, "chậc" một tiếng: "Làm gì dữ vậy lão già? Ta tự biết chừng mực, cái thứ đó vẫn luôn nhìn ta, nhưng không có sát ý."
Thiên Cơ Tử tức đến run tay: "Dù hắn không có sát ý thì ngươi cũng gần chọc mù mắt hắn rồi"
Ông giơ tay run rẩy, như sắp tức đến thổ huyết: "Ta, ôi ngươi"
"Hừ." Diệp Thần Diễm hất tay, không hề sợ hãi, "Ngươi giấu đầu giấu đuôi, chẳng phải là vì biết có kẻ giở trò phía sau?"
Hắn hạ giọng, "Hắn muốn ra tay với Thanh Đường?"
Thiên Cơ Tử thoáng kiêng dè, không ngẩng đầu nữa, chỉ thì thầm: "Suỵt, đi theo ta."
Văn Thiên Hạ cũng gọi mọi người lại, gật đầu với họ: "Vào trận trước đã."
Mọi người còn chưa kịp hỏi gì, đã bị lôi xềnh xệch vào lại Thư Hải Trận, bên ngoài vừa trải qua thiên kiếp dữ dội, lúc này mây mù dày đặc, che kín cả bầu trời, như thể muốn giấu thứ gì đó khỏi tầm mắt thiên hạ.
"Ôi trời, vội gì vậy?" Xích Viêm Thiên ôm cái lò vừa luyện xong, "Ta còn chưa kịp đột phá nữa mà"
"Lát nữa rồi nói." Văn Thiên Hạ xua tay, ánh mắt lướt qua mọi người:
"Cũng gần tới lúc rồi."
Dư Thanh Đường gãi đầu: "Sao gấp vậy? Không phải định bắt bọn ta luyện tiếp chứ?"
Tiêu Thư Sinh nhẹ phe phẩy quạt, cười nói: "Ta đoán là không."
Ánh mắt hắn loé sáng: "Đã để Thiên Cơ Tử tiền bối đích thân ra tay, vậy đối thủ hẳn rất gần gũi với Thiên đạo, hoặc là... chính là Thiên đạo."
Diệp Thần Diễm ánh mắt khẽ động, khoanh tay nhìn Thiên Cơ Tử:
"Rốt cuộc là sao, nói rõ ra đi."
"Hử?" Thiên Cơ Tử nhướng mày, làm bộ bí ẩn: "Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra?"
Ông chỉ tay về phía Dư Thanh Đường: "Dĩ nhiên là ta muốn giấu việc hắn đột phá dưới cái bóng của các ngươi, tránh để Mật Tông phát hiện, rồi cướp bước đi trước..."
Diệp Thần Diễm hừ khẽ: "Vậy mà giấu được à?"
"Ngươi thấy không giấu được là vì còn trong trận." Thiên Cơ Tử cười híp mắt, y như hồ ly già: "Trừ mấy kẻ đang ở trong trận, dưới trời đất chín châu, tuyệt đối không ai biết hắn đã đột phá Hóa Thần."
"Không người nào biết." Diệp Thần Diễm quá quen trò của ông, không dễ bị lừa: "Thế còn kẻ không phải người thì sao?"
"Chuyện đó thì..." Thiên Cơ Tử vuốt râu, "Có khi vẫn có tiên biết."
Xích Viêm Thiên nghe mù mờ chẳng hiểu gì, nhưng rốt cuộc cũng bắt kịp câu chuyện: "Mật Tông chẳng phải có tiên đấy sao?"
"Làm gì cũng phải liều chút chứ." Thiên Cơ Tử xòe tay, "Ta cược là tiên kia chưa để mắt tới nơi này."
Diệp Thần Diễm mặt không cảm xúc: "Nhưng ta thấy đôi mắt kia rồi..."
Văn Thiên Hạ liếc Thiên Cơ Tử: "Trò tốt của ngươi đấy, tuỳ ngươi."
"Đệ tử hơn sư phụ." Thiên Cơ Tử lắc đầu cảm thán, "Ta dù khi xưa cũng từng ngông cuồng, nhưng cũng không bằng hắn bây giờ."
Dư Thanh Đường không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn quanh, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Diệp Thần Diễm khẽ huých cậu: "Nghĩ gì thế? Có thấy chỗ nào không ổn à?"
"Không, không sao." Dư Thanh Đường hoàn hồn lại, "Chỉ là... ta đang nghĩ..."
Cậu nhìn hai vị tiền bối trước mặt, sắc mặt phức tạp: "Hình như ta vừa bị gạt."
"Ha ha ha" Thiên Cơ Tử cười ha hả, chắp tay: "Đừng giận đừng giận, sợ nói thật thì ngươi lại diễn không đạt."
Ông chỉ tay lên trời: "Là diễn cho vị tiên đứng sau Mật Tông xem."
"Hẳn các ngươi cũng biết, hắn là tiên nhân duy nhất còn tồn tại nơi thế gian này, gánh vác thiên đạo, canh giữ khe nứt cuối cùng đích thực là kẻ mạnh nhất hiện nay."
Hiếm khi Thiên Cơ Tử nghiêm túc: "Nói đúng ra, hắn đã là nửa bước Thiên đạo."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nửa bước?"
"Mật Tông vốn tu luyện công pháp có liên quan Thiên đạo." Thiên Cơ Tử ngồi xếp bằng: "Vị kia đã siêu thoát phàm tục, bước vào hàng tiên, lại tinh thông con đường này, nên có thể phần nào điều khiển Thiên đạo."
"Chỉ tiếc, hắn vẫn thiếu chút thiên tư chỉ có kẻ sinh ra với Đạo Thai mới có thể thật sự hợp đạo."
"Năm xưa là Thiên Huyền Nữ, bây giờ là Cơ Như Tuyết."
Ông nhắm mắt: "Nếu khi xưa Thiên Huyền Nữ lựa chọn hợp đạo, có lẽ đã vá được khe nứt thiên đạo, nhưng nàng đã chọn con đường khác."
Diệp Thần Diễm chậm rãi nói: "Phá thiên xuất ngoại."
Thiên Cơ Tử khẽ gật đầu: "Mà vị kia của Mật Tông..."
"Thôi không nói nữa, nói nhiều hắn nghe được thì phiền."
"Mật Tông biết ta giỏi trò giấu trời qua biển, cũng biết ta không thể ngồi yên nhìn bọn chúng tiến hành kế hoạch."
"Nên tất nhiên ta phải làm chút gì đó."
Ông chỉ vào Dư Thanh Đường: "Giấu hắn đi, là để diễn trò."
Dư Thanh Đường ngơ ngác chỉ vào mình: "Hả? Vậy những lời ngài nói với ta trước đó..."
"Cũng không hẳn gạt ngươi, đạo lý thì vẫn là đạo lý đó." Thiên Cơ Tử lại cười híp mắt, "Nhưng ta để ngươi ở Biệt Hạc Môn bao nhiêu năm, sao đến lúc này lại kéo ngươi về làm bình phong? Là để diễn cho kẻ khác xem thôi."
Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Chuyện này là diễn trò, vậy thật ra các ngươi định làm gì?"
Hắn liếc nhìn Văn Thiên Hạ: "Viện trưởng Văn từng nói trước mặt toàn thể học sinh Thư Viện, sẽ để chúng ta tu luyện đến Đại Thừa trong Thư Hải Trận, đến lúc ra ngoài, sẽ mở trận pháp cho toàn bộ tu sĩ thiên hạ."
"Lại còn bảo đệ tử viết văn tuyên cáo, e là thiên hạ đều biết cả rồi."
"Vậy chỉ cần chúng ta không ra khỏi trận, Thư Hải Trận không mở, thiên hạ sẽ mặc nhiên cho rằng chúng ta vẫn đang bên trong tu luyện, chờ ngày đột phá Đại Thừa."
Văn Thiên Hạ khẽ gật đầu, ra vẻ hài lòng: "Cũng chưa đến nỗi ngốc lắm."
Rồi bổ sung một câu: "Tiếc là không biết đọc sách."
"Khụ." Diệp Thần Diễm hắng giọng, "Các ngươi vào đây rồi, định dẫn bọn ta đi đâu?"
"Ha ha." Thiên Cơ Tử lại cười gian: "Ái chà, vẫn bị ngươi con hồ ly nhỏ này nhìn ra."
"Ta à, muốn dẫn các ngươi tới Nhạc Châu một chuyến, Nhạc Châu là hải đảo, không nối liền với các châu khác, giữa nó là một vùng biển gọi là Quy Hư Hải, nghe nói tu sĩ tộc biển ở đó có đuôi cá, có cả đuôi rồng nữa, năm xưa Tiểu Long Vương của Nam Châu cũng từ đó chuyển đến."
Ông vẫy vẫy tay gọi hai người: "Đi nào, sư phụ đưa các ngươi đến Long Cung Quy Khư Hải mở mang kiến thức"
Dư Thanh Đường liếc Diệp Thần Diễm, đối diện ánh mắt hắn, thấy đối phương khoanh tay nói: "Không chỉ thế đâu, còn có cả loại... ăn thịt người."
"Đi đến đó làm gì?"
Thiên Cơ Tử cười hắc hắc: "Đương nhiên là... lấy bảo vật rồi"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói
Dư Thanh Đường: Long cung, bảo bối... đi cướp, à không, đi lấy định hải thần châm hả?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 187: Giấu trời qua biển
10.0/10 từ 36 lượt.