Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 18: Thanh Châu

208@-

Diệp Thần Diễm không nhịn được liếc nhìn Dư Thanh Đường một cái, cậu cũng đang trợn tròn mắt, trông như bị dọa thật, không giống đang diễn.


 


Trời giáng dị tượng, cả đoàn xe náo loạn, từng người ngẩng đầu ngạc nhiên: "Trời ơi, cái gì thế kia? Giống như mọc thêm một mặt trời!"


 


Kim Linh Lung mặt mày căng thẳng, chăm chú quan sát, sau mới thở phào: "Không sao, tuy có dị tượng nhưng không có áp lực uy nghiêm, chắc không phải hung thú Thái Cổ gì đâu."


 


Diệp Thần Diễm đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng: "Nhưng dị tượng rõ ràng thế này, e là sẽ có người tới dò xét rất nhanh. Không thể ở lại đây qua đêm nữa, lập tức lên đường."


 


"Được." Kim Linh Lung đáp gọn gàng, nhìn hắn đầy ẩn ý, "Cơ duyên hiếm có, chúng ta lại ở gần, hay là Diệp công tử đi trước một bước?"


 


Còn chưa kịp nói xong, Dư Thanh Đường đã hào sảng vỗ vai Diệp Thần Diễm: "Ngươi đi đi, ta cho người hộ tống bọn họ, lát nữa gặp nhau sau!"


 


Diệp Thần Diễm hơi ngạc nhiên: "Nàng không đi à?"


 


"Công việc mình đã nhận, không thể cả hai cùng bỏ trốn được." Dư Thanh Đường cảm khái, "Ngươi đi xem sao, nhớ đừng cậy mạnh."


 


Kịch bản loạn sạch, cậu cũng chẳng biết bây giờ cái gì đang xuất thế nữa cơ.


 


Diệp Thần Diễm mắt lóe sáng, gật đầu: "Được."


 


"Trong một nén nhang, ta sẽ quay lại."


 


Hắn dứt lời đã phóng thẳng vào rừng núi, Kim Linh Lung thì lập tức cho đánh thức tiêu đội, tiếp tục lên đường.


 


Dư Thanh Đường nhìn bóng lưng Diệp Thần Diễm, lòng bỗng rục rịch hình như đây là cơ hội chạy trốn hiếm hoi?


 


Nhưng vừa liếc sang Kim Linh Lung, cậu liền chột dạ gãi mũi. Thôi bỏ đi, giờ mà chuồn thì cũng quá bất nghĩa rồi.


 


Sau khi sắp xếp xong tiêu đội, Kim Linh Lung vẫn có chút lo: "Diệp công tử đi một mình, liệu có sao không?"


 


"Không đâu." Dư Thanh Đường chắc nịch, "Huynh ấy giỏi lắm."


 


Giỏi tới mức là vai chính kiểu Long Ngạo Thiên luôn đó.


 


Kim Linh Lung thì hiểu nhầm, không nhịn được trêu: "Phải rồi, trong mắt công tử, hắn là thiếu niên thiên hạ đệ nhất đúng không, hihi."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Không phải, cậu không có, đừng có nói bậy.


 



Diệp Thần Diễm nói một nén nhang là một nén nhang, quả nhiên đúng lúc quay lại.


 


Dư Thanh Đường mắt sáng rỡ, vội vàng chạy lại hỏi: "Sao rồi?"


 


Diệp Thần Diễm mỉm cười nhẹ nhõm: "Không phụ kỳ vọng, thu hoạch rất khá."


 


Hắn lấy ra một nắm quả đỏ rực như lửa, lấp lánh ánh vàng. Trong truyện này có quá nhiều thiên tài địa bảo, Dư Thanh Đường nhìn mãi vẫn chưa liên tưởng ra được là cái gì, cho đến khi Kim Linh Lung kinh hô: "Thiên Viêm quả!"


 


Dư Thanh Đường giật mình.


 


Là cái này ư!


 


Đây chính là đạo cụ quan trọng trong tuyến cốt truyện của Sở Tiêu Tiêu. Nhưng số lượng này hình như nhiều hơn trong truyện?


 


Cậu chớp mắt. Trong sách, nhân vật chính tranh chấp với tiểu phản diện rồi cuối cùng giành được ba quả. Mà hiện tại Diệp Thần Diễm cầm hẳn sáu quả, gấp đôi.


 


Diệp Thần Diễm tiện tay ném ba quả cho Kim Linh Lung. Nàng theo phản xạ đón lấy, sau đó vẫn ngẩn ra: "Cái này..."


 


"Thu hoạch nhiều, đương nhiên ai thấy cũng có phần." Diệp Thần Diễm cười, "Tiền bối và Lộ Lộ mỗi người một quả, còn một quả"


 


"Ta không tu hệ hỏa, vật này không có ích, xin phiền tiền bối giúp ta bán lại."


 


Ánh mắt Kim Linh Lung khẽ biến: "Nói thật thì, thứ này với ta rất có giá trị. Diệp công tử, chi bằng bán lại cho ta."


 


"Ta trả 500 thượng phẩm linh thạch."


 


Dư Thanh Đường mắt trợn tròn.


 


Tuy toàn bộ gia sản của cậu chỉ có nghìn linh thạch hạ phẩm, nhưng theo Diệp Thần Diễm đi đường đã lâu, cũng mở mang tầm mắt kha khá. Đã không còn vì mấy người có tiền mà há hốc mồm nữa rồi.


 


Diệp Thần Diễm bật cười.


 


"Không đến mức ấy."


 


"Một quả thì không, nhưng làm bạn với công tử thì đáng." Kim Linh Lung hào sảng ném linh thạch qua. "Nếu công tử từ chối thì chẳng khác gì xem thường Kim Uy tiêu cục của ta rồi."


 


Diệp Thần Diễm đành chắp tay: "Cung kính không bằng tuân mệnh."


 


Hắn quay lại nhét ba quả Thiên Viêm còn lại cho Dư Thanh Đường.


 


Dư Thanh Đường ngơ ngác, nhìn quả rồi nhìn người: "Ơ?"



Diệp Thần Diễm cười mắt cong cong: "Phần còn lại cho nàng."


 


Nụ cười ấy sáng rỡ đến mức khiến Dư Thanh Đường thất thần một thoáng. Biết rõ đây là Long Ngạo Thiên chuyên mở hậu cung, cậu vẫn bị ánh mắt kia mê hoặc một chút.


 


Dư Thanh Đường rụt vai, nghiêm túc hỏi nhỏ: "Còn phần của ngươi đâu?"


 


Theo trí nhớ, Diệp Thần Diễm tuy không giảo hoạt nhưng cũng không ngốc. Lẽ nào hắn thật sự chỉ lấy ra sáu quả, sợ bị Kim Linh Lung động lòng tham?


 


Diệp Thần Diễm cũng nhỏ giọng đáp.


 


"Không còn. Ta giữ lại một quả, vừa bán rồi."


 


Dư Thanh Đường lập tức ngồi thẳng dậy, mắt mở to.


 


Diệp Thần Diễm cười phóng khoáng.


 


"Chuyến hộ tống này nàng đi cùng ta, nhưng phần thưởng đều do ta nhận. Không thể để nàng trắng tay, thế mới công bằng."


 


Dư Thanh Đường nhìn ba quả Thiên Viêm trong tay, có cảm giác như cầm ba quả bom nổ chậm.


 


Cậu cúi đầu tính toán. Kim Linh Lung ra giá có hơi cao, nhưng dù thế, ba quả này bán vài trăm thượng phẩm linh thạch vẫn là chuyện trong tầm tay.


 


Vài trăm linh thạch ấy đủ sửa đại trận hộ sơn của Biệt Hạc Môn, cũng đủ thay cái bếp cũ trong bếp, còn có thể vá mấy khối đá trong sân bị sét đánh của sư phụ nữa.


 


Dư Thanh Đường nuối tiếc đến ch** n**c mắt, cuối cùng vẫn nhắm mắt nhét trả lại: "Không được, ta không có ra sức gì, ngươi giữ lại đi."


 


Diệp Thần Diễm sửng sốt: "Nàng không cần à?"


 


"Ta đâu có tu hệ hỏa , giữ cũng vô ích." Dư Thanh Đường thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân rất có cốt khí. "Hơn nữa dọc đường ta ăn của ngươi, dùng của ngươi, giờ đòi chia quả thì không ổn."


 


"Cầm đi cầm đi."


 


Cậu nhắm mắt, quay đầu, không nhìn ba quả đầy mùi linh thạch kia nữa.


 


Hơn nữa, theo cốt truyện, nhờ ba quả này Diệp Thần Diễm mới hóa địch thành bạn với Sở Tiêu Tiêu ở đại hội Kim Đan.


 


Để phòng bất trắc, một quả cũng không thể thiếu.


 


Diệp Thần Diễm cúi đầu nhìn ba quả, khẽ cười, không biết đang nghĩ gì.


 


Kim Linh Lung liếc mắt nhìn hai người họ, cố ý hỏi: "Nếu vậy, ba quả Thiên Viêm này, Diệp công tử còn bán không?"



 


Diệp Thần Diễm nhướng mày, thu quả vào nhẫn trữ vật: "Nàng ấy cho ta, không bán."


 


Kim Lộ Lộ ngơ ngác hỏi: "Tại sao vậy mẫu thân?"


 


Kim Linh Lung ôm con quay đầu đi, miệng cười nhẹ: "Trẻ con không nên hỏi nhiều."


 


Ba ngày sau, cả nhóm đến được Thanh Châu, nghỉ lại tại phân cục Kim Uy.


 


Kim Linh Lung định mời một bữa hoành tráng, bao ăn ở, nhưng Diệp Thần Diễm kiên quyết từ chối. Nàng đành dặn dò mấy lần, nếu có chuyện gì nhớ đến tìm nàng.


 


Quả thực hành trình này quá mức suôn sẻ, hoặc nói cách khác là toàn gặp kỳ duyên.


 


Chỉ là, mỗi lần đi dạo phố đều có cảm giác như cốt truyện đang rình ở xó nào đó để phát nổ.


 


Dư Thanh Đường trong lòng vẫn nghi hoặc, nhưng đành tin rằng thiên đạo vẫn cố gắng kéo mọi thứ về quỹ đạo.


 


Nhân lúc Diệp Thần Diễm không để ý, cậu lén nắm tay lại, giơ lên trời, lẩm bẩm: "Cố lên, mày làm được mà!"


 


Nói xong cúi đầu tiếp tục nghiên cứu quyển sổ nhỏ của Kim Lộ Lộ.


 


Diệp Thần Diễm đi vài bước, thấy cậu đang cười tủm tỉm, cũng tò mò chen lại: "Cười gì đó?"


 


"Ta đang xem sổ tay của Lộ Lộ, nàng ấy ghi cũng hài lắm." Dư Thanh Đường cười như ngốc, chỉ vào một dòng, "Ngươi xem, Viễn Đại Cư đồ ăn dở nhưng chưởng quầy đẹp trai, rất đáng đi thử."


 


Cậu còn chưa cười xong thì phát hiện Diệp Thần Diễm đang cười kiểu nguy hiểm: "Muốn đi xem thử à?"


 


"Không hề!" Dư Thanh Đường lập tức đứng đắn, "Ta chỉ yêu đồ ăn, đồ dở là không chơi."


 


Diệp Thần Diễm cười khẽ: "Ta là người Thanh Châu, muốn ăn ngon thì hỏi ta, cầm sổ làm gì."


 


"Ngươi lớn lên ở Quy Nhất Tông, chẳng lẽ suốt ngày xuống phố?" Dư Thanh Đường cãi lại, chưa kịp dứt câu thì bị cướp sổ tay, "Ê, ngươi làm gì đấy!"


 


"Xem mãi thế, chọn xong chưa?" Diệp Thần Diễm lật qua vài trang, "Chọn nơi đắt nhất là xong."


 


Dư Thanh Đường nhìn hắn như nhìn kẻ có vấn đề: "Ngươi đúng là nhà giàu phiền phức. Vậy chọn Đăng Tiên Lâu đi."


 


Diệp Thần Diễm gập sổ lại: "Đi."


 


Vừa dứt lời, hắn đã kéo mạnh Dư Thanh Đường tránh khỏi con Xích Viêm yêu thú đang lao đến.


 



 


"Là tọa kỵ của Xích Diễm Thiên!"


 


"Người kia chắc là thiếu chủ Thiên Hỏa Giáo rồi!"


 


"Im miệng đi, đừng rước họa vào thân!"


 


Diệp Thần Diễm lạnh mặt bước tới. Dư Thanh Đường cuống quýt kéo lại: "Thôi thôi, là ta không nhìn đường."


 


Diệp Thần Diễm nhìn cậu thật sâu rồi mới chịu quay đi: "Đi thôi, Đăng Tiên Lâu. Dắt ngươi đi ăn thịt Tê Ngưu lửa."


 


Dư Thanh Đường còn thực sự nghĩ ngợi: "Thịt nó ăn được thật à..."


 


Diệp Thần Diễm cười vang: "Thật muốn ăn?"


 


"Đăng Tiên Lâu không có cũng được. Đại hội Kim Đan rồi sẽ gặp hắn. Đến lúc đó, ta cướp tọa kỵ của hắn cho ngươi nướng."


 


Dư Thanh Đường vội bịt miệng hắn, hốt hoảng nhìn quanh: "Im cái miệng lại! Ta không đói tới vậy đâu"


 


Nhưng mà đó là ca ca ruột của Sở Tiêu Tiêu đó.


 


Nghĩ tới đây, Dư Thanh Đường bỗng nhớ ra gì đó: "Còn mấy ngày nữa mới đến đại hội Kim Đan, ngươi không về tông môn sao?"


 


Trong truyện, Diệp Thần Diễm còn dắt Diệu Âm Tiên về chọc tiểu sư muội khóc một trận mà.


 


Diệp Thần Diễm dừng chân, bình thản đáp: "Còn năm ngày. Quy Nhất Tông ở gần, không cần vội. Trong tông cũng chẳng có gì vui, không bằng ở lại đây, vừa có cao thủ khắp nơi, vừa có chợ lớn, bảo vật cũng nhiều."


 


Hắn nhìn cậu, ánh mắt sâu xa: "Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đến sư phụ ta rất muốn gặp ngươi."


 


Dư Thanh Đường sửng sốt: "Hả?"


 


Diệp Thần Diễm cười hơi ngại: "Trước kia ta nhờ sư phụ bói cho ngươi một quẻ. Ông ấy cười kiểu kỳ quặc lắm, mà không chịu nói lý do."


 


"Chi bằng dắt ngươi đi gặp luôn?"


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện gấp. (chạy lẹ)


 


------Chú Thích------


 


Tê Ngưu : tui thấy dịch theo gg chắc nó ra là Tê Giác mà để Tê Giác lửa thì nghe cũng hay, nhưng có chương sắp tới Dư Thanh Đường sẽ kêu là con bò nhỏ nên tui giữ lại thành Tê Ngưu.


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 18: Thanh Châu
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...