Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 179: Thư Hải Trận

220@-

Trong căn tin, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên bọn họ tiếp đãi Văn Thiên Hạ, họ trực tiếp dẹp luôn mấy xửng hấp, mang ra cho y hẳn một chậu bánh bao to đùng, trông cực kỳ hoành tráng.


 


Tiêu Thư Sinh đã quen thuộc, không lấy làm lạ, còn tiện tay đưa cho y lọ giấm, hỏi: "Không phải nói ăn sáng xong sẽ dẫn bọn họ tới gặp người sao? Sao lại tự mò đến đây rồi?"


 


"Chợt nhớ lâu rồi không ghé căn tin." Văn Thiên Hạ bẻ một cái bánh bao, "Tiện thể kiểm tra xem bọn họ có bớt xén nguyên liệu không."


 


Tiêu Thư Sinh thò tay trộm một cái bánh bao: "Kiểm tra mà cần tới hai mươi cái à?"


 


"Chậc." Văn Thiên Hạ giơ tay gõ vào trán hắn một phát: "Trả đây."


 


Tiêu Thư Sinh xoa trán: "Biết sẽ bị đánh nhưng vẫn không nhịn được."


 


"Ta hiểu mà." Dư Thanh Đường nghiêm túc gật đầu, tiện tay cũng trộm một cái, "Huynh đệ tốt thì phải đều đều như nhau."


 


Cậu nói xong còn chủ động chuẩn bị tâm lý để bị Văn Thiên Hạ đánh, ai ngờ đối phương chỉ liếc cậu một cái, cũng không thu lại cái bánh bao kia.


 


Dư Thanh Đường ngỡ ngàng đưa bánh bao lên miệng: "Ta ăn đó nha?"


 


"Ăn đi." Văn Thiên Hạ khẽ cười, "Ta chẳng lẽ đánh chết ngươi chắc?"


 


Dư Thanh Đường im lặng vài giây, bẻ bánh bao thành bốn miếng, chia cho từng người, mặt mũi đầy chính khí: "Phúc cùng hưởng, hoạ cùng chia."


 


"Có bị đánh chết thì cũng phải chết chung."


 


Bốn người đồng loạt nhét bánh bao vào miệng.


 


Văn Thiên Hạ: "......"


 


Y khẽ hừ một tiếng, không nói gì, liếc nhìn Tiêu Thư Sinh: "Bảo sao ngươi không muốn quay về, làm ngốc tử ở bên ngoài này đúng là vui hơn thật."


 


"Ta biết các ngươi tới vì chuyện gì rồi, Thiên Cơ Tử phái các ngươi đến vào Thư Hải Trận."


 


Diệp Thần Diễm gật đầu đáp: "Vâng."


 


"Đã vượt qua khảo nghiệm, muốn mở trận, còn gì cần kiểm tra thêm không?"


 


"Ngươi gọi thế mà là vượt qua à?" Văn Thiên Hạ mặt mày phức tạp, khẽ thở dài một tiếng, tốc độ ăn vẫn không giảm, "Không có khảo nghiệm nào khác nữa, chỉ cần các ngươi chịu nổi trận pháp là được."


 


"Điểm đặc biệt của Thư Hải Trận, ta đã nói qua với tên nhóc kia rồi. Ngoài ra, trong đó không giống tiểu thế giới, chẳng có cái gì hết, các ngươi tốt nhất nên ăn no vào trước khi vào trận."


 


"Thiên Cơ Tử nói ngươi chịu nổi, nhưng ta vẫn phải nhìn tận mắt mới yên tâm......"


 


Vừa nói, y vừa liếc từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thần Diễm.



 


Diệp Thần Diễm hơi thẳng lưng, hỏi y: "Sao vậy?"


 


Văn Thiên Hạ cười như không cười: "Muốn xác nhận ngươi đúng là tên vô dụng, hôm qua ta giúp ngươi như thế mà còn chưa ăn được người ta?"


 


Diệp Thần Diễm khựng lại, lập tức trừng to mắt, vô thức liếc về phía Dư Thanh Đường.


 


Dư Thanh Đường đang chăm chú thưởng thức cháo ngô của Tứ Quý Thư Viện, bưng tô hoàn toàn không nghe họ đang nói gì, đặt bát xuống, ánh mắt trong veo thỏa mãn, còn chớp chớp mắt với hắn: "Hử? Sao thế?"


 


"Khụ, không có gì." Diệp Thần Diễm ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng liếc Văn Thiên Hạ một cái, khẽ lẩm bẩm: "...... Quản nhiều quá."


 


"Hừ." Văn Thiên Hạ lắc đầu, "Nói chuyện chính với thể chất của ngươi, nếu toàn lực tu luyện, có thể chống được trong trận ba tháng."


 


"Mới nhìn một cái đã biết?" Xích Diễm Thiên tò mò chen vào, tiện tay kéo Dư Thanh Đường lại, "Thế còn hắn?"


 


"Hai người các ngươi à" Văn Thiên Hạ nhướng mày, "Thôi khỏi nói, sợ tổn thương lòng tự trọng ngươi."


 


Xích Diễm Thiên trừng mắt không thể tin nổi: "Ý ngươi là sao? Ta chẳng lẽ còn kém hắn?"


 


"Chắc chắn không." Dư Thanh Đường vỗ vai an ủi hắn, "Chỉ là ta mặt dày, không có lòng tự trọng thôi."


 


Văn Thiên Hạ bật cười khẽ, giơ tay ném cho mỗi người một viên bi thủy tinh trong suốt,Dư Thanh Đường tò mò giơ lên ngắm nghía: "Cái gì đây? Tiểu đạn châu? Trong có nước kìa."


 


"Sau khi vào Thư Hải Trận, nhớ đặt nó trước ngực." Văn Thiên Hạ cúi đầu ăn bánh bao, "Khi nào nước bên trong đầy, nghĩa là thân thể các ngươi đã tới giới hạn hiện tại, lúc đó phải lập tức ra khỏi trận."


 


"Nể tình quen biết cũ, ta cũng không cản các ngươi vào lại, chỉ cần các ngươi chịu nổi."


 


Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn viên bi trong tay, cuối cùng cũng phản ứng kịp, ngẩng đầu đầy kinh hãi: "Hả? Tụi ta đều phải vào hả?"


 


"Ừ." Văn Thiên Hạ liếc mắt, "Không vào thì ngươi định làm gì ngoài kia?"


 


Dư Thanh Đường cười ngại: "He he."


 


"Đi dạo Trung Châu xem có gì ngon không."


 


Diệp Thần Diễm quay sang nhìn cậu.


 


Dư Thanh Đường lập tức giơ tay che mắt hắn lại: "Đừng nhìn ta, ngươi nhìn làm ta chột dạ."


 


"Nằm mơ." Văn Thiên Hạ cười khẽ, "Yên tâm, Thư Hải Trận đủ lớn, các ngươi chia lượt mà vào, không đụng mặt nhau đâu."


 


"Tất nhiên, các ngươi mà thích dính nhau, nắm tay đi vào cũng được."


 


Y đặt chiếc đĩa trống không xuống, nhìn mấy người bọn họ: "Ăn no chưa? No rồi thì lên đường thôi."



 


Tiêu Thư Sinh giật mình: "Ta cũng phải đi hả?"


 


"Phải." Văn Thiên Hạ liếc hắn, "Đã nói rồi, phúc họa cùng hưởng."


 


"Khoan đã" Dư Thanh Đường vù một tiếng đứng bật dậy, "Bên trong không có đồ ăn đúng không? Ta đi gói thêm ít đồ mang theo"


 


"Đừng ăn quá nhiều." Văn Thiên Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, "Đồ ăn bên trong trận, lúc ra ngoài sẽ cùng lúc nhập vào dạ dày ngươi, đừng có làm tên đầu tiên trong lịch sử bị no chết trong Thư Hải Trận."


 


Dư Thanh Đường hoàn toàn không nghe thấy câu sau, vì cậu đã hí hửng nhảy tới cửa sổ nhà ăn rồi.


 


"Không cần lo." Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, "Ta sẽ trông chừng cậu ấy."


 


"Ta biết ngay hai ngươi không rời nhau được." Văn Thiên Hạ nhắc nhở, "À đúng rồi, nơi ấy là chốn tu luyện linh thiêng, đừng có trong đó mà--"


 


"Khụ, ta biết." Diệp Thần Diễm lập tức ho một tiếng ngắt lời, Dư Thanh Đường đã quay lại, trên tay xách túi đồ ăn: "Ta chuẩn bị xong rồi"


 


Văn Thiên Hạ dở khóc dở cười lắc đầu: "Đã là tu sĩ rồi, có ăn hay không cũng không đói chết được, thèm đến thế sao?"


 


"Ngài vừa mới ăn hơn mấy chục cái bánh bao, ngài nói câu đó không có sức thuyết phục." Dư Thanh Đường xoa bụng, "Hơn nữa, bụng no thì lòng yên."


 


"Cũng đúng." Văn Thiên Hạ đứng dậy, "Tu sĩ nhân tộc tu luyện để cầu siêu thoát, nhưng trước khi siêu thoát, vẫn bị trói buộc bởi thất tình lục dục và...... ngũ cốc lương thực nữa."


 


Y cười khẽ, "Đi đi, Thư Hải Trận đã chuẩn bị sẵn sàng cho các ngươi."


 


...


 


"Đây là Thư Hải Trận à." Dư Thanh Đường không ngờ Văn Thiên Hạ lại đưa họ đến trên không Trung Châu, gần khu vực Thánh Nhân Thư.


 


Bọn họ đã từng tiếp xúc với linh khí phẩm nhất của Tứ Quý Thư Viện, nên cũng không lạ gì, Dư Thanh Đường còn hồ hởi chào hỏi nó, nhưng nó vẫn làm bộ lạnh lùng, không thèm đáp lại.


 


Chỉ thấy trận pháp này, liếc mắt một cái là hiểu tại sao lại tên là Thư Hải Trận.


 


Dưới Thánh Nhân Thư, từng cuốn sách chứa linh lực xếp lớp thành trận pháp, sương mù lượn lờ xung quanh, mơ hồ thấy được có quyển sách mở ra, như chim chớp cánh lao đi thoắt một cái.


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Đúng là biển sách thật.


 


Văn Thiên Hạ quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm: "Đi thôi."


 


Diệp Thần Diễm nắm lấy tay Dư Thanh Đường, chuẩn bị cùng cậu bước vào trận, thì giọng Văn Thiên Hạ vang lên sau lưng: "Ở trong trận lâu, cảm giác với thời gian sẽ kém đi bên ngoài qua một ngày, viên bi sẽ nhắc nhở, nhớ để ý quan sát."


 


"Đột phá tiểu cảnh giới thì không sao, nhưng nếu là đại cảnh giới thì nhớ ra ngoài, linh khí giữa trời đất sẽ giúp được ngươi."



 


"Còn nữa, nếu mệt rồi, muốn ngủ thì cứ ngủ."


 


Diệp Thần Diễm bất ngờ quay đầu: "Ngươi cũng biết lo thật ha."


 


"Chờ ngươi làm sư phụ rồi sẽ hiểu, dù có lạnh lùng cỡ nào, gặp đồ đệ ngốc cũng hết chịu nổi." Văn Thiên Hạ chắp tay sau lưng, "May là Thiên Cơ Tử vốn chẳng lạnh lùng gì."


 


Diệp Thần Diễm: "......"


 


Hắn không nói một lời, kéo Dư Thanh Đường lao thẳng vào trong trận pháp.


 


Tiêu Thư Sinh khẽ thở dài: "Đã bao lâu rồi không được một mình yên tĩnh tu luyện... Trước kia quen rồi cảnh náo nhiệt, giờ không biết còn quen được không, ta từng ở Hỏa Đỉnh Tông một thời gian, vẫn thấy nhớ cái náo nhiệt của bọn họ."


 


"Chỉ ba tháng thôi." Xích Diễm Thiên khoanh tay, lơ đễnh nói, "Bế quan một lần là qua."


 


"Ta nói là ba tháng ở hiện thực." Văn Thiên Hạ liếc qua hai người họ, "Trong trận, chắc cũng gần ba năm."


 


Xích Diễm Thiên lập tức biến sắc: "Hả? Hai người họ ở trong đó với nhau hơn ba năm? Ba năm đủ sinh con rồi đấy nhỉ"


 


Tiêu Thư Sinh chậm rãi quay đầu, nhắc nhở: "Xích huynh."


 


Xích Diễm Thiên lúc này mới phản ứng kịp: "À, không phải, Dư huynh là nam mà, không sinh được."


 


Hắn phẩy tay, an tâm lại: "Vậy thì không sao."


 


Tiêu Thư Sinh im lặng day day trán: "Xích huynh, cũng không phải là..."


 


"Được rồi." Văn Thiên Hạ đá một cú, đạp hắn vào trong trận, "Cả hai ngươi cũng vào luôn cho ta."


 


"Ây da"


 


Tiêu Thư Sinh ôm mông r*n r*, còn Xích Diễm Thiên thì để tránh bị đá, tự giác bước vào trước.


 


Bốn phía cuối cùng cũng yên tĩnh lại.


 


Văn Thiên Hạ ngẩng đầu nhìn quyển Thánh Nhân Thư đang lơ lửng giữa không trung: "Tiếp theo phải nhờ ngươi chăm sóc bọn họ rồi."


 


"Ta biết." Giọng nói kỳ dị của Thánh Nhân Thư vang lên, "Nhìn chuẩn bị của ngươi lần này, Thư Hải Trận sẽ luôn mở sao?"


 


"Ừm." Văn Thiên Hạ cụp mắt, "Đợi bọn họ ra ngoài, Thư Hải Trận sẽ mở cho toàn thể tu sĩ thiên hạ, ai vượt qua thử thách đều có thể tiến vào."


 


"Đại nạn sắp tới, không thể không ép non nảy mầm."


 


Hắn ngừng một chút, đột nhiên hỏi nó: "Ngươi thấy lần này, chúng ta có thể thắng không?"



 


Thánh Nhân Thư không đáp ngay, Văn Thiên Hạ khẽ cười: "Thôi bỏ đi, hỏi ngươi làm gì."


 


"Ta không thể đoán trước tương lai." Thánh Nhân Thư chậm rãi nói, "Những gì ta ghi lại đều là quá khứ."


 


"Nhưng nếu ngươi coi ta là người của Thư Viện, ta sẽ nói ta hy vọng các ngươi sẽ thắng."


 


Văn Thiên Hạ ngoảnh đầu nhìn nó, nở một nụ cười nhạt: "Nghe cũng hay đấy."


 


"Ta cũng hy vọng các ngươi thắng."


 


Thánh Nhân Thư im lặng một lúc rồi hỏi: "Văn Thiên Hạ, chẳng lẽ câu hỏi ban nãy cũng là một dạng khảo nghiệm của ngươi dành cho ta?"


 


"Sao lại thế được." Văn Thiên Hạ chắp tay sau lưng, lười biếng đứng đó,
"Nói về bối phận, ngươi là tiền bối của ta, ta nào dám tùy tiện thử thách ngươi."


 


"Cũng như việc ta rõ ràng biết ngươi ở trong Thư Viện mê hoặc lòng người, nhưng lại không dám bắt ngươi đi giao cho Giới Luật Đường."


 


Thánh Nhân Thư: "Ta nghe ra ngươi có vẻ bất mãn."


 


Văn Thiên Hạ cười như không cười: "Ngươi nghe nhầm rồi."


 


Thánh Nhân Thư im lặng một lát rồi lại nói: "Còn người đứng sau lưng ngươi, chẳng phải ngươi cũng cố tình nói những lời này cho nàng nghe sao?"


 


"Có nghe cũng không sao." Văn Thiên Hạ không ngoảnh đầu, "Ngươi vẫn chưa đủ thông minh, nếu không nói toạc ra thì không cần chào hỏi gì cả nhưng giờ ngươi vạch trần rồi, nàng không thể không lộ diện, ta cũng không thể không nói chuyện với nàng."


 


Thánh Nhân Thư: "Ngươi vốn dĩ thích nói chuyện mà."


 


"Ta đúng là thích." Văn Thiên Hạ xoay người lại, cười híp mắt, "Nhưng ta thấy nàng không thích."


 


Trúc cô nương ôm hai con linh miêu con trong lòng, phía sau còn dắt theo một con tê ngưu lửa hừng hực, đứng im lặng sau lưng hắn.


 


Văn Thiên Hạ nhắc: "Thư Viện không cho đem thú cưng vào đâu."


 


"Ta đâu có vào." Trúc cô nương chậm rãi ngẩng đầu, "Ta đứng trên trời."


 


"Trên trời cũng tính là địa phận Thư Viện." Văn Thiên Hạ nói được nửa câu, tự lắc đầu, "Thôi vậy, ta chưa từng viết điều đó, để sau ta thêm vào nội quy Thư Viện."


 


"Ngươi không ở trong đất Nam Châu của ngươi, chạy tới đây làm gì?"


 


........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Văn Thiên Hạ: "Hay là ngươi cũng vào luôn đi?"


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 179: Thư Hải Trận
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...