Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 176: Văn Thiên Hạ
160@-
Dư Thanh Đường sững người, theo phản xạ hỏi: "Bọn họ còn có thể trở về không?"
Lời vừa thoát ra, cậu mới nhận ra hỏi vậy không mấy may mắn, vội vàng sửa miệng: "Hy vọng vẫn còn có thể trở về"
Trong nguyên tác, cuối cùng bọn họ cũng không quay lại, nhưng nếu thực sự có thể về, coi như giấc mộng đẹp của Diệp Thần Diễm thành hiện thực, gia đình có thể đoàn tụ.
Dù Diệp Thần Diễm chưa từng nói nhớ họ...
Dư Thanh Đường nhớ đến lần ở Nam Châu, khi Diệp Thần Diễm nhìn bức ảnh phụ thân mẫu thân trên tường, và trong thế giới trong đan, khi phụ thân mẫu thân còn đủ đầy, hắn nhìn lão gia và phu nhân Diệp gia.
Cậu khẽ lẩm bẩm: "Giá mà bọn họ còn có thể về thì tốt biết bao."
Văn Thiên Hạ nhìn cậu thật sâu: "Không ai biết bọn họ còn có thể trở về hay không.
Nhưng giữ lại cánh cửa đó, ít nhiều cũng là một niềm hy vọng, anh hùng khoác giáp ra đi, cố nhân giữ lối về."
Văn Thiên Hạ khẽ cười: "Nếu không có chấp niệm trong lòng, Bất Dạ Thiên làm sao có thể giữ được chút hơi tàn, chống đỡ đến tận bây giờ?"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng mở lời: "Nhưng mọi người đều nói... hắn sắp không chống đỡ nổi rồi."
"Đúng vậy." Văn Thiên Hạ hoàn hồn, "Cho nên Thiên Cơ Tử mới để các ngươi đến đây, tiến vào Thư Hải Trận, thứ đó là do ta năm xưa hứng chí mà bày ra, ta còn gọi nó là trận Bạt Miêu Trợ Trưởng bên trong thời gian trôi chậm hơn bên ngoài, nếu ngươi chịu được, nhanh nhất có thể làm cho thời gian chậm hơn cả trăm lần.
Nếu có trăm lần thời gian, trong Thư Hải Trận từ từ đột phá, rồi quay về hiện thực, há chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Văn Thiên Hạ chống tay vào tay ghế, hơi ngả người, bật cười: "Đáng tiếc khi còn trẻ ta quá ngông cuồng, tự cho mình thông tuệ tuyệt đỉnh, có thể thắng thiên nửa bước, không ngờ trời đất có cân bằng, được có mất."
"Trong trận này thời gian chậm lại, nếu ngươi đột phá bên trong, quay về hiện thực tức là thân thể trong nháy mắt phải chịu một lần xung kích linh lực cực lớn nếu thân thể không đủ mạnh mẽ, lập tức sẽ..."
Ông khẽ chỉ lên tách trà trên bàn, tách trà tức thì nổ tung, vỡ thành trăm mảnh.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, im lặng như ve mùa đông, không dám thở mạnh.
Văn Thiên Hạ lại khẽ vẫy tay, những mảnh vỡ bay ngược về, hợp lại thành hình tách trà, ông nâng lên nhấp một ngụm: "Thiên Cơ Tử nói, Diệp Thần Diễm giờ đây đã dung hợp tiên ma nhị đạo, thân thể cường hãn, không phải tu sĩ tầm thường có thể sánh, vừa khéo có thể tiến vào Thư Hải Trận của ta. Dù sao để đó cũng là để đó, mở trận nhiều lắm tiêu tốn vài khối linh thạch, để hắn thử cũng chẳng sao."
Dư Thanh Đường hơi lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn gật đầu: "Vậy... luyện từng chút, thường xuyên ra ngoài nghỉ ngơi một lát, chắc sẽ ổn hơn nhiều chứ?"
"Theo lý thuyết thì vậy, nhưng cũng cần có người trông chừng hắn." Văn viện trưởng ngẩng mắt nhìn cậu, bật cười: "Ta thấy ngươi cũng được đấy."
Ông bị Dư Thanh Đường lái sang đề tài khác nhưng không để ý, thuận theo lời mà trò chuyện, trông có vẻ khá cởi mở.
"Thật ra tu luyện một đường, vẫn thú vị nhất là thời kỳ đầu." Văn Thiên Hạ thoáng lộ vẻ hoài niệm. "Lúc ấy thiên hạ còn không ít người đánh thắng được ngươi, dẫu đánh không thắng, họ cũng sẽ nghĩ ngươi kiểu gì chẳng đắc tội đại nhân vật mà chết nửa đường, phiền toái sẽ tự tìm đến, náo nhiệt vô cùng. Đợi đến khi ngươi vượt ra khỏi thân thể, bước vào Hóa Thần, người trêu chọc ngươi lập tức giảm hẳn."
Ông khẽ thở dài: "Chẳng mấy chốc ngươi đã thành một phương đại năng được người người kính trọng. Đến Hợp Thể kỳ càng phiền hơn, thường không ngoài dự liệu, lúc đó ngươi đã là chưởng môn của một môn phái, nếu là tông môn rắc rối như Quy Nhất Tông, còn phải đóng giả già nua, hóa thành trung niên uy nghiêm hoặc lão nhân uy nghiêm...
Ông chống đầu "Mỗi người gặp ngươi cũng cung kính quá mức, muốn gặp chút phiền phức còn phải giả heo ăn thịt hổ, cải trang vi hành."
"Nếu bình thường, ta vẫn hy vọng các ngươi chậm rãi tu luyện, tận hưởng những phiền phức trên đường."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu hình như vẫn chưa thể hiểu cảnh giới của mấy đại lão này.
"Nhưng chẳng ai biết trời sẽ sập xuống lúc nào." Văn Thiên Hạ khẽ thở dài.
"Các ngươi sớm ngày mạnh lên, dẫu cuối cùng đi lại bước của Thượng Cổ, mạnh thêm một phần, hy vọng sống sót cũng nhiều thêm một phần."
Dư Thanh Đường bỗng từ lời nói bình thản của ông ngửi thấy một thứ quyết tâm an tĩnh.
Cậu hơi do dự, thử mở miệng: "Nơi ta ở... khác nơi này rất nhiều, nếu kể ra e rằng phải nói rất lâu..."
"Ta biết tâm pháp của Tứ Quý Thư Viện đặc thù, cũng như Thánh Nhân Thư, những kiến thức mà ngài biết, dẫu chẳng phải kiến thức, bí văn các loại cũng được, càng biết nhiều tâm pháp càng mạnh. Đặc biệt là những bí mật ít người biết, với các ngài lại càng hữu ích."
Cậu lén liếc Văn Thiên Hạ: "Đến cảnh giới như viện trưởng, chuyện bát quái thông thường có lẽ giúp ích hạn chế, nên mới truy tìm tà ma ngoài vực, cũng muốn biết bí mật nơi ta đến... phải không?"
Trong mắt Văn Thiên Hạ thoáng xẹt qua ý cười: "Tiêu Thư Sinh nói ngươi không ngu, lúc cần cũng khá thông minh, ta còn tưởng hắn đang bênh ngươi, quả đúng là vậy, cứ coi như để chiếc ô che trời lúc sập có thể chống đỡ lâu hơn, nói đi bản chất của thế giới."
"So với nơi này, điểm khác biệt lớn nhất..." Dư Thanh Đường gãi cằm, "là không có tu tiên, không có linh khí hay ma khí nơi đó là thế giới vật chất."
"Vật chất?" Văn Thiên Hạ nhướng mày, đầy hứng thú: "Khác gì so với phàm giới bình thường?"
"Trình độ phát triển khoa học à?" Dư Thanh Đường vò đầu: "Xong rồi, sớm biết đã ôn thêm khái niệm, ta cũng chẳng biết phải giải thích khoa học thế nào."
"Ví dụ nhé... à, ngài có biết viên đan của lão Đan Vương không? Trong đó mọi người đều là phàm nhân, khá giống thế giới ta thời kỳ sơ khai."
"Biết." Văn Thiên Hạ khẽ gật đầu: "Năm xưa ông ta vừa luyện xong, ta còn tìm đến trải nghiệm một phen, ta từng ở đó làm lão nhân, nữ nhân, một đóa hoa, một gốc cây, cũng thể ngộ không ít."
Ông thuận miệng hỏi: "Ngươi vào đó thì biến thành gì?"
Dư Thanh Đường nặn ra nụ cười lễ phép nhưng không kém phần ngượng ngùng: "Nhất định phải nói sao?"
"Ta chỉ tùy miệng hỏi thôi." Văn Thiên Hạ cười rạng rỡ, "Nhưng phản ứng thế này, ắt hẳn là vật phi phàm, để ta đoán... chẳng lẽ ngươi hóa thành vàng?"
Dư Thanh Đường trợn mắt kinh ngạc: "Tiền bối nhìn người chuẩn thật, đoán gần chính xác, ta biến thành một tượng Thần Tài"
Đến Văn Thiên Hạ từng trải vô số chuyện cũng ngẩn người tại chỗ, ngơ ra một lát rồi ngửa đầu phá lên cười: "Ha ha ha, tượng Thần Tài, thú vị thú vị
Bọn họ có tìm được ngươi không? Lúc gặp ngươi sắc mặt thế nào?"
Dư Thanh Đường: "Tiền bối có còn nhớ vừa rồi ngài hỏi ta vấn đề bản chất thế giới nghiêm túc lắm không?"
"Hỏi thêm thì có làm sao?" Văn Thiên Hạ cười phóng khoáng,
"Tứ Quý Thư Viện vốn khởi nguyên từ lòng khát khao tri thức, nếu ta chẳng quan tâm chuyện đời, làm sao đi đến hôm nay, để lại nhiều danh tác như thế?"
Dư Thanh Đường: "Nghe cũng có lý."
"Nhưng giờ ta muốn nói chuyện nghiêm túc, chuyện tượng Thần Tài... để lần sau.
"Thế giới trong đan không có linh lực, cũng chẳng có linh thảo, chỉ có thực vật phàm giới, nhưng năm xưa lão Đan Vương vẫn dùng chúng luyện ra thuốc súng tương tự Lôi Hỏa Đan, chỉ là uy lực nhỏ hơn chút. Thế giới của ta... đi xa hơn trên con đường hỏa dược đó."
Cậu vô tội nhún vai: "Nhưng muốn hỏi ta chế tạo thế nào, nguyên lý ra sao, ta chịu."
Văn Thiên Hạ chống cằm, nét mặt trầm ngâm: "Hỏa dược... lát nữa phải đến tìm lão đó xin một viên xem thử mới được."
Ông khẽ gõ bàn, chìm vào suy nghĩ: "So với Thượng Cổ, linh khí giờ đã cực kỳ loãng nếu trời tiếp tục rơi từng tấc một, chẳng chừng thật sẽ đến lúc linh lực khô kiệt, biến thành thế giới như nơi của ngươi."
Dư Thanh Đường gượng cười hai tiếng, nếu vậy ở thế giới mất linh khí này, người xuyên sách chắc có thể phát huy sở trường, đáng tiếc cậu chẳng biết gì.
c** nh* giọng lẩm bẩm: "Thế thì thôi đi, mọi thế giới đều giống nhau thì còn gì thú vị."
Văn Thiên Hạ bật cười: "Đúng vậy, tam thiên thế giới, mỗi nơi mỗi khác, mới khiến người ta hướng tới nếu đâu đâu cũng giống nhau thì chán lắm."
"Ngươi đã cho ta không ít bất ngờ, ta phải dành thời gian tiêu hóa, khéo mai còn gặp lại họ." Ông hơi có chút bất đắc dĩ: "Không ngoài dự liệu, lần này thế nào họ cũng qua kỳ khảo thí."
Dư Thanh Đường lén ngước mắt nhìn trần nhà, không dám nhắc đến chuyện "bị đá khỏi Trung Châu".
"Lễ thượng vãng lai." Văn Thiên Hạ nâng chén trà với cậu: "Ngươi cũng có thể hỏi ta một câu, thứ ta biết không ít đâu, nghĩ kỹ rồi hỏi."
Dư Thanh Đường ngẩn người, vốn chưa nghĩ tới chuyện này.
Cậu nhíu mày, e rằng bản thân chẳng hợp Tứ Quý Thư Viện, không có mấy khao khát tri thức, đến giờ lại chẳng nghĩ ra nên hỏi gì.
Chẳng lẽ lại giống lần trước ở Văn Thánh Học Phủ, hỏi hắn có tâm pháp nào luyện phát tài không? Cậu đã có tụ bảo bồn rồi.
Vả lại nghe nói Văn Thánh Học Phủ là tiền thân của Tứ Quý Thư Viện, ở đó còn không có tâm pháp phát tài thì chắc chỗ này cũng không.
Dư Thanh Đường nghĩ một lát, thu hồi tầm mắt, nhìn Văn Thiên Hạ:
"Vậy có thể nợ trước không?"
Văn Thiên Hạ cười nhạt: "Thật sao? Nợ cũng được, nhưng lần sau ngươi muốn gặp ta, phải khảo thí..."
"Vậy vẫn là bây giờ hỏi luôn" Dư Thanh Đường lập tức đổi giọng, "Ai biết lần sau ta còn may mắn qua được hay không."
Văn Thiên Hạ cười khẽ: "Hỏi đi, ta rửa tai lắng nghe."
Dư Thanh Đường len lén nhìn ông, hắng giọng: "Viện trưởng, ngài tin vào mệnh số không? Nếu... ta có một người bạn, hắn làm lệch mệnh số của người khác, nói chung phải bồi thường thế nào?"
"Ồ" Văn Thiên Hạ hơi ngả người, ánh mắt mang ý cười: "Tư vấn tình cảm, ta cũng thạo đấy. Mệnh số là chuyện lớn nhỏ tùy người, nếu đối phương muốn truy cứu, bảo ngươi bồi thường thế nào cũng không quá."
Dư Thanh Đường gãi đầu.
Văn Thiên Hạ nhìn cậu, cười như không cười: "Nhưng, nếu ta đoán không sai, người bạn ấy chỉ cần lấy thân báo đáp là được."
Dư Thanh Đường: "Thiên Cơ Tử tiền bối cũng kể cho ngài rồi sao?"
"Ừm." Văn Thiên Hạ mắt híp lại, nhìn cậu hứng thú hơn hẳn so với khi nghe bản chất thế giới: "Chuyện của người bằng hữu ta biết đôi chút, Thiên Cơ Tử nổi tiếng nhiều lời, ta lại thích nghe, thú vị hơn đám chuyện nhảm ông ta nuôi đệ tử."
Dư Thanh Đường: "..."
"Hiếm ai hỏi ta mấy chuyện thế này." Văn Thiên Hạ khẽ ngoắc tay với cậu:
"Ta dạy ngươi một chiêu."
...
Diệp Thần Diễm và Xích Diễm Thiên bước ra khỏi trường khảo, Dư Thanh Đường và Tiêu Thư Sinh đã quay lại cổng chờ.
Chỉ là Dư Thanh Đường dường như đang nghĩ gì đó, thi thoảng lại len lén nhìn hắn, vẻ do dự.
Diệp Thần Diễm hiếu kỳ phản ứng ấy, đợi đến khi về chỗ ở, bốn bề không người, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Thanh Đường tròn mắt kinh ngạc: "Hả? Sao ngươi biết ta có chuyện?"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thần Diễm: "Bởi vì ta có mắt đó."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Dư Thanh Đường sững người, theo phản xạ hỏi: "Bọn họ còn có thể trở về không?"
Lời vừa thoát ra, cậu mới nhận ra hỏi vậy không mấy may mắn, vội vàng sửa miệng: "Hy vọng vẫn còn có thể trở về"
Trong nguyên tác, cuối cùng bọn họ cũng không quay lại, nhưng nếu thực sự có thể về, coi như giấc mộng đẹp của Diệp Thần Diễm thành hiện thực, gia đình có thể đoàn tụ.
Dù Diệp Thần Diễm chưa từng nói nhớ họ...
Dư Thanh Đường nhớ đến lần ở Nam Châu, khi Diệp Thần Diễm nhìn bức ảnh phụ thân mẫu thân trên tường, và trong thế giới trong đan, khi phụ thân mẫu thân còn đủ đầy, hắn nhìn lão gia và phu nhân Diệp gia.
Cậu khẽ lẩm bẩm: "Giá mà bọn họ còn có thể về thì tốt biết bao."
Văn Thiên Hạ nhìn cậu thật sâu: "Không ai biết bọn họ còn có thể trở về hay không.
Nhưng giữ lại cánh cửa đó, ít nhiều cũng là một niềm hy vọng, anh hùng khoác giáp ra đi, cố nhân giữ lối về."
Văn Thiên Hạ khẽ cười: "Nếu không có chấp niệm trong lòng, Bất Dạ Thiên làm sao có thể giữ được chút hơi tàn, chống đỡ đến tận bây giờ?"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng mở lời: "Nhưng mọi người đều nói... hắn sắp không chống đỡ nổi rồi."
"Đúng vậy." Văn Thiên Hạ hoàn hồn, "Cho nên Thiên Cơ Tử mới để các ngươi đến đây, tiến vào Thư Hải Trận, thứ đó là do ta năm xưa hứng chí mà bày ra, ta còn gọi nó là trận Bạt Miêu Trợ Trưởng bên trong thời gian trôi chậm hơn bên ngoài, nếu ngươi chịu được, nhanh nhất có thể làm cho thời gian chậm hơn cả trăm lần.
Nếu có trăm lần thời gian, trong Thư Hải Trận từ từ đột phá, rồi quay về hiện thực, há chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Văn Thiên Hạ chống tay vào tay ghế, hơi ngả người, bật cười: "Đáng tiếc khi còn trẻ ta quá ngông cuồng, tự cho mình thông tuệ tuyệt đỉnh, có thể thắng thiên nửa bước, không ngờ trời đất có cân bằng, được có mất."
"Trong trận này thời gian chậm lại, nếu ngươi đột phá bên trong, quay về hiện thực tức là thân thể trong nháy mắt phải chịu một lần xung kích linh lực cực lớn nếu thân thể không đủ mạnh mẽ, lập tức sẽ..."
Ông khẽ chỉ lên tách trà trên bàn, tách trà tức thì nổ tung, vỡ thành trăm mảnh.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, im lặng như ve mùa đông, không dám thở mạnh.
Văn Thiên Hạ lại khẽ vẫy tay, những mảnh vỡ bay ngược về, hợp lại thành hình tách trà, ông nâng lên nhấp một ngụm: "Thiên Cơ Tử nói, Diệp Thần Diễm giờ đây đã dung hợp tiên ma nhị đạo, thân thể cường hãn, không phải tu sĩ tầm thường có thể sánh, vừa khéo có thể tiến vào Thư Hải Trận của ta. Dù sao để đó cũng là để đó, mở trận nhiều lắm tiêu tốn vài khối linh thạch, để hắn thử cũng chẳng sao."
Dư Thanh Đường hơi lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn gật đầu: "Vậy... luyện từng chút, thường xuyên ra ngoài nghỉ ngơi một lát, chắc sẽ ổn hơn nhiều chứ?"
"Theo lý thuyết thì vậy, nhưng cũng cần có người trông chừng hắn." Văn viện trưởng ngẩng mắt nhìn cậu, bật cười: "Ta thấy ngươi cũng được đấy."
Ông bị Dư Thanh Đường lái sang đề tài khác nhưng không để ý, thuận theo lời mà trò chuyện, trông có vẻ khá cởi mở.
"Thật ra tu luyện một đường, vẫn thú vị nhất là thời kỳ đầu." Văn Thiên Hạ thoáng lộ vẻ hoài niệm. "Lúc ấy thiên hạ còn không ít người đánh thắng được ngươi, dẫu đánh không thắng, họ cũng sẽ nghĩ ngươi kiểu gì chẳng đắc tội đại nhân vật mà chết nửa đường, phiền toái sẽ tự tìm đến, náo nhiệt vô cùng. Đợi đến khi ngươi vượt ra khỏi thân thể, bước vào Hóa Thần, người trêu chọc ngươi lập tức giảm hẳn."
Ông khẽ thở dài: "Chẳng mấy chốc ngươi đã thành một phương đại năng được người người kính trọng. Đến Hợp Thể kỳ càng phiền hơn, thường không ngoài dự liệu, lúc đó ngươi đã là chưởng môn của một môn phái, nếu là tông môn rắc rối như Quy Nhất Tông, còn phải đóng giả già nua, hóa thành trung niên uy nghiêm hoặc lão nhân uy nghiêm...
Ông chống đầu "Mỗi người gặp ngươi cũng cung kính quá mức, muốn gặp chút phiền phức còn phải giả heo ăn thịt hổ, cải trang vi hành."
"Nếu bình thường, ta vẫn hy vọng các ngươi chậm rãi tu luyện, tận hưởng những phiền phức trên đường."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu hình như vẫn chưa thể hiểu cảnh giới của mấy đại lão này.
"Nhưng chẳng ai biết trời sẽ sập xuống lúc nào." Văn Thiên Hạ khẽ thở dài.
"Các ngươi sớm ngày mạnh lên, dẫu cuối cùng đi lại bước của Thượng Cổ, mạnh thêm một phần, hy vọng sống sót cũng nhiều thêm một phần."
Dư Thanh Đường bỗng từ lời nói bình thản của ông ngửi thấy một thứ quyết tâm an tĩnh.
Cậu hơi do dự, thử mở miệng: "Nơi ta ở... khác nơi này rất nhiều, nếu kể ra e rằng phải nói rất lâu..."
"Ta biết tâm pháp của Tứ Quý Thư Viện đặc thù, cũng như Thánh Nhân Thư, những kiến thức mà ngài biết, dẫu chẳng phải kiến thức, bí văn các loại cũng được, càng biết nhiều tâm pháp càng mạnh. Đặc biệt là những bí mật ít người biết, với các ngài lại càng hữu ích."
Cậu lén liếc Văn Thiên Hạ: "Đến cảnh giới như viện trưởng, chuyện bát quái thông thường có lẽ giúp ích hạn chế, nên mới truy tìm tà ma ngoài vực, cũng muốn biết bí mật nơi ta đến... phải không?"
Trong mắt Văn Thiên Hạ thoáng xẹt qua ý cười: "Tiêu Thư Sinh nói ngươi không ngu, lúc cần cũng khá thông minh, ta còn tưởng hắn đang bênh ngươi, quả đúng là vậy, cứ coi như để chiếc ô che trời lúc sập có thể chống đỡ lâu hơn, nói đi bản chất của thế giới."
"So với nơi này, điểm khác biệt lớn nhất..." Dư Thanh Đường gãi cằm, "là không có tu tiên, không có linh khí hay ma khí nơi đó là thế giới vật chất."
"Vật chất?" Văn Thiên Hạ nhướng mày, đầy hứng thú: "Khác gì so với phàm giới bình thường?"
"Trình độ phát triển khoa học à?" Dư Thanh Đường vò đầu: "Xong rồi, sớm biết đã ôn thêm khái niệm, ta cũng chẳng biết phải giải thích khoa học thế nào."
"Ví dụ nhé... à, ngài có biết viên đan của lão Đan Vương không? Trong đó mọi người đều là phàm nhân, khá giống thế giới ta thời kỳ sơ khai."
"Biết." Văn Thiên Hạ khẽ gật đầu: "Năm xưa ông ta vừa luyện xong, ta còn tìm đến trải nghiệm một phen, ta từng ở đó làm lão nhân, nữ nhân, một đóa hoa, một gốc cây, cũng thể ngộ không ít."
Ông thuận miệng hỏi: "Ngươi vào đó thì biến thành gì?"
Dư Thanh Đường nặn ra nụ cười lễ phép nhưng không kém phần ngượng ngùng: "Nhất định phải nói sao?"
"Ta chỉ tùy miệng hỏi thôi." Văn Thiên Hạ cười rạng rỡ, "Nhưng phản ứng thế này, ắt hẳn là vật phi phàm, để ta đoán... chẳng lẽ ngươi hóa thành vàng?"
Dư Thanh Đường trợn mắt kinh ngạc: "Tiền bối nhìn người chuẩn thật, đoán gần chính xác, ta biến thành một tượng Thần Tài"
Đến Văn Thiên Hạ từng trải vô số chuyện cũng ngẩn người tại chỗ, ngơ ra một lát rồi ngửa đầu phá lên cười: "Ha ha ha, tượng Thần Tài, thú vị thú vị
Bọn họ có tìm được ngươi không? Lúc gặp ngươi sắc mặt thế nào?"
Dư Thanh Đường: "Tiền bối có còn nhớ vừa rồi ngài hỏi ta vấn đề bản chất thế giới nghiêm túc lắm không?"
"Hỏi thêm thì có làm sao?" Văn Thiên Hạ cười phóng khoáng,
"Tứ Quý Thư Viện vốn khởi nguyên từ lòng khát khao tri thức, nếu ta chẳng quan tâm chuyện đời, làm sao đi đến hôm nay, để lại nhiều danh tác như thế?"
Dư Thanh Đường: "Nghe cũng có lý."
"Nhưng giờ ta muốn nói chuyện nghiêm túc, chuyện tượng Thần Tài... để lần sau.
"Thế giới trong đan không có linh lực, cũng chẳng có linh thảo, chỉ có thực vật phàm giới, nhưng năm xưa lão Đan Vương vẫn dùng chúng luyện ra thuốc súng tương tự Lôi Hỏa Đan, chỉ là uy lực nhỏ hơn chút. Thế giới của ta... đi xa hơn trên con đường hỏa dược đó."
Cậu vô tội nhún vai: "Nhưng muốn hỏi ta chế tạo thế nào, nguyên lý ra sao, ta chịu."
Văn Thiên Hạ chống cằm, nét mặt trầm ngâm: "Hỏa dược... lát nữa phải đến tìm lão đó xin một viên xem thử mới được."
Ông khẽ gõ bàn, chìm vào suy nghĩ: "So với Thượng Cổ, linh khí giờ đã cực kỳ loãng nếu trời tiếp tục rơi từng tấc một, chẳng chừng thật sẽ đến lúc linh lực khô kiệt, biến thành thế giới như nơi của ngươi."
Dư Thanh Đường gượng cười hai tiếng, nếu vậy ở thế giới mất linh khí này, người xuyên sách chắc có thể phát huy sở trường, đáng tiếc cậu chẳng biết gì.
c** nh* giọng lẩm bẩm: "Thế thì thôi đi, mọi thế giới đều giống nhau thì còn gì thú vị."
Văn Thiên Hạ bật cười: "Đúng vậy, tam thiên thế giới, mỗi nơi mỗi khác, mới khiến người ta hướng tới nếu đâu đâu cũng giống nhau thì chán lắm."
"Ngươi đã cho ta không ít bất ngờ, ta phải dành thời gian tiêu hóa, khéo mai còn gặp lại họ." Ông hơi có chút bất đắc dĩ: "Không ngoài dự liệu, lần này thế nào họ cũng qua kỳ khảo thí."
Dư Thanh Đường lén ngước mắt nhìn trần nhà, không dám nhắc đến chuyện "bị đá khỏi Trung Châu".
"Lễ thượng vãng lai." Văn Thiên Hạ nâng chén trà với cậu: "Ngươi cũng có thể hỏi ta một câu, thứ ta biết không ít đâu, nghĩ kỹ rồi hỏi."
Dư Thanh Đường ngẩn người, vốn chưa nghĩ tới chuyện này.
Cậu nhíu mày, e rằng bản thân chẳng hợp Tứ Quý Thư Viện, không có mấy khao khát tri thức, đến giờ lại chẳng nghĩ ra nên hỏi gì.
Chẳng lẽ lại giống lần trước ở Văn Thánh Học Phủ, hỏi hắn có tâm pháp nào luyện phát tài không? Cậu đã có tụ bảo bồn rồi.
Vả lại nghe nói Văn Thánh Học Phủ là tiền thân của Tứ Quý Thư Viện, ở đó còn không có tâm pháp phát tài thì chắc chỗ này cũng không.
Dư Thanh Đường nghĩ một lát, thu hồi tầm mắt, nhìn Văn Thiên Hạ:
"Vậy có thể nợ trước không?"
Văn Thiên Hạ cười nhạt: "Thật sao? Nợ cũng được, nhưng lần sau ngươi muốn gặp ta, phải khảo thí..."
"Vậy vẫn là bây giờ hỏi luôn" Dư Thanh Đường lập tức đổi giọng, "Ai biết lần sau ta còn may mắn qua được hay không."
Văn Thiên Hạ cười khẽ: "Hỏi đi, ta rửa tai lắng nghe."
Dư Thanh Đường len lén nhìn ông, hắng giọng: "Viện trưởng, ngài tin vào mệnh số không? Nếu... ta có một người bạn, hắn làm lệch mệnh số của người khác, nói chung phải bồi thường thế nào?"
"Ồ" Văn Thiên Hạ hơi ngả người, ánh mắt mang ý cười: "Tư vấn tình cảm, ta cũng thạo đấy. Mệnh số là chuyện lớn nhỏ tùy người, nếu đối phương muốn truy cứu, bảo ngươi bồi thường thế nào cũng không quá."
Dư Thanh Đường gãi đầu.
Văn Thiên Hạ nhìn cậu, cười như không cười: "Nhưng, nếu ta đoán không sai, người bạn ấy chỉ cần lấy thân báo đáp là được."
Dư Thanh Đường: "Thiên Cơ Tử tiền bối cũng kể cho ngài rồi sao?"
"Ừm." Văn Thiên Hạ mắt híp lại, nhìn cậu hứng thú hơn hẳn so với khi nghe bản chất thế giới: "Chuyện của người bằng hữu ta biết đôi chút, Thiên Cơ Tử nổi tiếng nhiều lời, ta lại thích nghe, thú vị hơn đám chuyện nhảm ông ta nuôi đệ tử."
Dư Thanh Đường: "..."
"Hiếm ai hỏi ta mấy chuyện thế này." Văn Thiên Hạ khẽ ngoắc tay với cậu:
"Ta dạy ngươi một chiêu."
...
Diệp Thần Diễm và Xích Diễm Thiên bước ra khỏi trường khảo, Dư Thanh Đường và Tiêu Thư Sinh đã quay lại cổng chờ.
Chỉ là Dư Thanh Đường dường như đang nghĩ gì đó, thi thoảng lại len lén nhìn hắn, vẻ do dự.
Diệp Thần Diễm hiếu kỳ phản ứng ấy, đợi đến khi về chỗ ở, bốn bề không người, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Thanh Đường tròn mắt kinh ngạc: "Hả? Sao ngươi biết ta có chuyện?"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thần Diễm: "Bởi vì ta có mắt đó."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 176: Văn Thiên Hạ
10.0/10 từ 36 lượt.