Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 169: Kiếm điểm
112@-
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Cả sòng im phăng phắc, các sư huynh xung quanh nhìn Dư Thanh Đường với đủ loại sắc mặt.
Có người nhíu mày suy nghĩ, cười nói: "Không nhìn ra đấy, sư đệ này là cao thủ tới khiêu chiến sao?"
Hắn vừa nói vừa xoa ngón tay, ám chỉ rất rõ.
"Á?" Dư Thanh Đường vội vàng lắc đầu: "Ta không có ăn gian đâu"
Cậu thầm nghĩ nhìn vận thế mọi người chắc không tính là ăn gian nhỉ.
"Ta hiểu, ta hiểu, không bắt được thì coi như không có." Vị sư huynh kia vẫn cười hoà nhã: "Chẳng qua là vừa rồi ta nhìn nhầm, cứ tưởng..."
"Ngươi nói nhăng gì vậy" Nhà cái có chút không phục: "Vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, ta lỡ đá vào bàn, chơi lại, chơi lại"
Hắn đứng d*ng ch*n, tay giữ chắc chén xúc xắc, ánh mắt tập trung, "lách cách" lắc vài cái, xung quanh mọi người đều nghiêng tai nghe dĩ nhiên, lúc này nghe cũng chẳng ích gì, dù sao hắn chỉ tung chiêu ăn gian sau khi Dư Thanh Đường đặt cược.
Tiếng xúc xắc ngừng lại, không ai nhìn về chén, ánh mắt tất cả đồng loạt đổ dồn lên Dư Thanh Đường.
Nhà cái bắt đầu có chút hiếu thắng: "Đặt tài hay xĩu?"
"Vừa nãy xỉu, vậy giờ tài." Dư Thanh Đường vừa thử tay lấy được chút điểm, vẫn giữ thận trọng, chỉ đặt một điểm.
Lần này mọi người không còn vội vàng đặt đối với cậu nữa, mấy người trao đổi ánh mắt, chỉ còn vài kẻ cố chấp chọn "xỉu".
Nhà cái thấy cậu đặt một điểm, nheo mắt, nhẹ xoay cổ tay, bỗng sau lưng nổi xôn xao, bàn bên cạnh không biết vì bắt gian mà ẩu đả, một nắp chén bay thẳng qua "bốp" một tiếng hất tung nắp bàn này.
Cả sòng lặng ngắt.
Dư Thanh Đường chột dạ nhìn quanh: "Đây... cũng là ngoài ý muốn nhỉ?"
Miệng cậu nói vậy, tay thì đã mau lẹ gom hết điểm về ngực.
Tiêu Thư Sinh đứng bên cạnh, cười như hoa: "Các vị, chỉ là ngoài ý muốn thôi, chơi tiếp nhé?"
Điểm Tinh Trận liếc hắn, như có lời muốn nói.
Tiêu Thư Sinh cười híp mắt, mở quạt che nửa mặt, ghé tai nàng hạ giọng:
"Yên tâm, hắn tự biết chừng mực."
"Dư huynh phúc duyên thâm hậu, lại không tham lam, biết dừng đúng lúc, ấy mới là khó có được."
Điểm Tinh Trận nhếch môi cười khẽ: "Ngươi bẫy chính đồng môn mình thì chẳng biết dừng chút nào."
Chơi liền hai ván, cục diện trên bàn đổi hẳn, không ít người chuyển sang theo Dư Thanh Đường mà đặt cược.
Nhà cái trán túa mồ hôi, không cam tâm xắn tay áo: "Không thể nào, chắc chắn có chỗ trục trặc, lại nữa"
Dư Thanh Đường gõ gõ thẻ tre, ôm hết điểm, lắc đầu: "Không chơi nữa, vậy là đủ rồi."
"Đi ngay à?" Nhà cái nóng ruột: "Ta còn chưa tìm ra bí quyết của ngươi, đừng đi, chơi đến sáng, ta còn nhiều điểm, thua cũng chịu"
"Nhưng ta chỉ cần tham gia một lần, vốn đâu phải học trò Thư Viện." Dư Thanh Đường vô tội: "Ta cần nhiều điểm thế để làm gì?"
Nhà cái sững lại, buột miệng: "Vậy ta cược với ngươi thứ khác"
"A?" Dư Thanh Đường ngẩn ra, quay đầu khuyên: "Thư Viện các ngươi không cho phép đấy, ba lần nghĩ kỹ bạn hiền, nhỏ chơi vui, lớn hại thân"
Cậu vỗ vai nhà cái: "Sa đà quá thì không hay, nếu cần, ta có thể đàn cho ngươi một khúc Thanh Tâm khúc, lấy ngươi... ba điểm thôi, dù sao là khúc cơ bản, viện cầm các ngươi chắc cũng có người đàn được."
Tiêu Thư Sinh khẽ cười, liếc Điểm Tinh Trận: "Thấy chưa?"
Điểm Tinh Trận quét hắn một cái: "Đừng đắc ý quá."
Dư Thanh Đường còn đang định nói thì ánh mắt chợt khựng lại, nhìn xuyên qua đám đông, đột nhiên trợn mắt, kéo Tiêu Thư Sinh:
"Tiêu huynh, là hắn, hắn, hắn"
"Chính là người bán đáp án kia"
Cậu kích động nói lộn xộn, nhưng Tiêu Thư Sinh lập tức hiểu, ánh mắt chợt sắc lại, theo hướng cậu chỉ xông lên.
Bước chân hắn linh hoạt, dưới chân như có tiết tấu kỳ diệu, nhẹ nhàng lướt qua mọi chướng ngại, một phát đặt tay lên vai thanh niên kia.
Thanh niên giật mình, kinh hoảng quay lại, khựng người: "Tiêu sư huynh..."
"Để ta xem, ngươi là" Tiêu Thư Sinh vẫn cười nhàn nhạt, trên dưới quét hắn:
"Học trò Hoạ Viện?"
"Là, là..." Thanh niên vội vã hành lễ: "Là tân đệ tử Hoạ Viện năm ngoái, sư huynh không nhận ra ta cũng phải..."
Dư Thanh Đường ôm thẻ tre, chen qua đám người tới trước mặt, nhìn kỹ gương mặt hắn rồi gật chắc nịch: "Chính là hắn"
Cậu dừng một chút: "Cũng chưa chắc là người, ít nhất là mặt này, chỉ thiếu một nốt ruồi lệ thôi."
Thiếu niên lùi hai bước, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thoạt trông cũng chẳng có dáng vẻ chột dạ gì, chỉ cảnh giác hỏi: "Nốt ruồi lệ? Hai người rốt cuộc nói gì vậy?"
Tiêu Thư Sinh vẫn cười híp mắt, khoác vai hắn: "Sư đệ, có ai hỏi ngươi mua đáp án chưa? Bài kiểm tra nhỏ, tuần khảo, nguyệt khảo, nghĩ kỹ đi?"
"Nói bậy" Thiếu niên đỏ bừng mặt: "Ta nào cần thứ đó"
"Dù gần đây thành tích có chút tụt, các ngươi cũng đừng..."
Dư Thanh Đường chen sang bên kia, vỗ vai hắn, bộ dạng từng trải:
"Phải chăng thành tích xuống dốc, hồn vía thất lạc, bị người bám theo?"
"Dù ngươi chưa mua, chắc chắn có người hỏi rồi?"
Hai người siết chặt vai hắn, khí thế áp chế hiếm thấy, mắt thanh niên hơi dao động, hắng giọng: "Quả... quả thực có người hỏi qua."
"Là một sư huynh trong Thư Viện, hỏi ta có muốn đề dự đoán rất có khả năng trúng nguyệt khảo không."
"Ồ?" Tiêu Thư Sinh nhướng mày: "Đề dự đoán?"
"Ta lập tức từ chối." Thiếu niên chính khí ôm tay: "Chúng ta thi là để thực sự nắm vững kiến thức, đâu phải chỉ vì thứ hạng"
"Nếu vì qua được mà mua đề dự đoán, không phải ngược mục đích sao? Tiêu sư huynh, đúng chứ?"
"Hử?" Tiêu Thư Sinh cười ngại ngùng: "Ta thích thi, nhưng đa phần là vì hạng, chỉ cần đứng nhất là ta vui."
Thiếu niên: "..."
"Nhưng ta chẳng cần mua đề dự đoán." Tiêu Thư Sinh híp mắt: "Ta đều học thuộc, lúc nào cũng hạng nhất."
Thiếu niên lập tức quay đi.
Dư Thanh Đường khều cùi chỏ hắn: "Đừng đắc ý, hỏi chính sự đi."
"À." Tiêu Thư Sinh ho nhẹ: "Lời hay khỏi nói, sư đệ, nói thật đi."
"Ta nói thật" Thiếu niên giận dữ: "Ta thực sự chưa mua, chỉ là... chỉ là..."
Ánh mắt hắn láo liên: "Ta thấy sư huynh đó thành tích cũng chẳng hơn ai, nếu có đề dự đoán sao chỉ thi được bấy nhiêu điểm?"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Nghe cũng có lý."
"Đúng chứ" Thiếu niên đắc ý: "Hơn nữa hắn ra giá không hề rẻ, ta không ngu đâu."
"Trong Thư Viện thường dùng điểm giao dịch, hắn lại đòi linh thạch, vốn đã kỳ lạ, hơn nữa trông hắn khác hẳn thường ngày..."
Dư Thanh Đường chỉ vào mắt: "Có phải có nốt ruồi lệ?"
"Đúng, đúng" Thanh niên vỗ tay: "Ngươi nói mới nhớ, quả là nốt ruồi lệ, ta còn thấy lạ sao hôm nay hắn trông xa lạ..."
"Ngươi vốn quen hắn?" Tiêu Thư Sinh truy hỏi: "Có thể chỉ đường không?"
Thiếu niên cười gượng: "Không cần đâu."
Tiêu Thư Sinh: "..."
Dư Thanh Đường: "..."
Vòng vo một hồi lại quay về manh mối cũ.
"Hắn mới bị bắt, quanh hắn đã điều tra hết." Thanh niên thản nhiên:
"Ta nay còn ở Thư Viện, đương nhiên không vấn đề, hai vị khỏi thử thêm."
Dư Thanh Đường và Tiêu Thư Sinh nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Tiêu Thư Sinh thở dài, cười khổ một tiếng:
"Xem ra vẫn không có tiến triển."
Hai người buông thanh niên, cùng bước ra cửa.
Tiêu Thư Sinh khoác vai Dư Thanh Đường:
"Ta cứ tưởng có tiến triển cơ."
"Vui lên đi." Dư Thanh Đường vỗ vai hắn: "Dù gì phá án cũng chỉ được chút điểm, giờ điểm đủ rồi."
"Không chỉ thế." Tiêu Thư Sinh tiếc nuối: "Ta còn muốn thoả mãn trí tò mò lớn lao của mình."
Dư Thanh Đường: "..."
"Trước tiên đi tìm người ở võ trường đã, rồi..."
Tiêu Thư Sinh cười híp mắt tiếp lời: "Rồi về đọc sách."
Dư Thanh Đường ngửa đầu than thở: "Được thôi, cũng nên học chút ít, chẳng lẽ cứ dựa vào vận may của ta mãi."
Hai người vừa định đến võ trường thì thấy Xích Diễm Thiên đang dáo dác tìm, rõ ràng cũng đang tìm họ.
Nhân tiện nói thêm, không được dẫn Hỏa Miêu vào bên trong Thư Viện, nhưng họ có riêng một khu Linh Thú Phường chuyên chăm sóc linh sủng; nếu linh thú tính tình ngoan ngoãn, dưới sự giám sát của chủ nhân, còn có thể bỏ ra ít điểm cho tắm rửa.
Bình thường hai con linh miêu sa mạc vẫn do Trúc cô nương trông giúp, dù hiện tại không còn cố ý giấu tung tích, nàng cũng chẳng thích xuất hiện nơi đông người, kéo theo hai con miêu cũng cứ lúc ẩn lúc hiện.
Lần này là hai con mèo ngửi thấy mùi đồ ăn trong Linh Thú Phường, ép nữ nhân rừng trúc phải lộ diện, giờ đang ở đó cùng ba con linh sủng.
"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi." Xích Diễm Thiên gãi đầu, có chút không quen: "Thường thì có Hỏa Miêu bên cạnh, chỉ cần hỏi nó một câu là nó tự lần theo khí tức tìm được các ngươi."
"Không có nó, ta còn quên hẹn trước, chẳng biết tìm ở đâu."
"May mà gặp." Tiêu Thư Sinh ha hả cười hai tiếng: "Đi thôi, vừa hay đến võ trường tìm Diễm huynh."
"Hắn ở võ trường à?" Xích Diễm Thiên vỗ ngực: "Sao không nói sớm, việc này ta cũng làm được, còn hơn bị bắt đứng im một chỗ nhiều."
"Không cần nữa." Dư Thanh Đường đưa cho hắn mười lăm thẻ tre: "Điểm mọi người cần ta đã thắng đủ rồi."
"Không biết Diễm huynh các ngươi... ơ? Lúc trước đến đây, võ trường đã đông thế này chưa?"
Tiêu Thư Sinh nhướng mày, kéo một sư tỷ hỏi: "Sư tỷ, bên trong..."
"Có người đang đánh mà đột phá đó." Sư tỷ thuận miệng đáp: "Vừa đánh vừa đột phá, thấy thiên tượng kia không? Sắp dẫn động thiên kiếp rồi, dù không phải phá cảnh lớn mà vẫn có dị tượng, lại còn vừa đánh vừa đột phá, đúng là thiên tư tuyệt đỉnh"
"Đừng hỏi nữa, mọi người đều muốn quan sát, ngay cả Viện trưởng Hoạ Viện cũng đến"
Tiêu Thư Sinh lia mắt, quả nhiên thấy trên mái võ trường một trung niên áo trắng lấm tấm đủ màu sơn, ánh mắt nóng rực dán chặt vào bóng dáng Diệp Thần Diễm dưới đài, không nhịn được thở dài: "Tốt quá."
"Mầm non thế này, thiên phú kinh người, thân thể cường hãn, đầu óc cũng đã biết dùng."
"Hiếm có."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu quay sang Tiêu Thư Sinh: "Đây tính là khen à?"
"Được Họa Bá đánh giá vậy là ghê gớm lắm rồi." Tiêu Thư Sinh hạ giọng:
"Diễm huynh đúng là thiên phú kinh người mới chớp mắt đã lại sắp đột phá."
"Đi, chen lên trước chút..."
Hắn vừa quay đầu đã thấy Dư Thanh Đường rút ra ngoài cửa võ trường, chỉ thò mỗi cái đầu vào, ngó từ xa.
Tiêu Thư Sinh ngẩn người: "Dư huynh? Sao không đến gần xem?"
Dư Thanh Đường chỉ đám mây sấm trên trời: "Ngươi ngốc à, tới gần lỡ dính chưởng sét chung với hắn thì sao?"
Tiêu Thư Sinh: "Nghe cũng có lý."
Hắn nghẹn họng: "Nhưng hai ngươi trời sinh một cặp, dù sao..."
"Không cần lúc nào cũng dính lấy nhau." Dư Thanh Đường vô tình lùi thêm một bước: "Nhất là lúc nguy hiểm như thế này."
Cậu giơ ngón cái: "An toàn là trên hết."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: "Gì chứ, ta trông giống loại vì yêu mà liều mạng sao?"
Có người nhíu mày suy nghĩ, cười nói: "Không nhìn ra đấy, sư đệ này là cao thủ tới khiêu chiến sao?"
Hắn vừa nói vừa xoa ngón tay, ám chỉ rất rõ.
"Á?" Dư Thanh Đường vội vàng lắc đầu: "Ta không có ăn gian đâu"
Cậu thầm nghĩ nhìn vận thế mọi người chắc không tính là ăn gian nhỉ.
"Ta hiểu, ta hiểu, không bắt được thì coi như không có." Vị sư huynh kia vẫn cười hoà nhã: "Chẳng qua là vừa rồi ta nhìn nhầm, cứ tưởng..."
"Ngươi nói nhăng gì vậy" Nhà cái có chút không phục: "Vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, ta lỡ đá vào bàn, chơi lại, chơi lại"
Hắn đứng d*ng ch*n, tay giữ chắc chén xúc xắc, ánh mắt tập trung, "lách cách" lắc vài cái, xung quanh mọi người đều nghiêng tai nghe dĩ nhiên, lúc này nghe cũng chẳng ích gì, dù sao hắn chỉ tung chiêu ăn gian sau khi Dư Thanh Đường đặt cược.
Tiếng xúc xắc ngừng lại, không ai nhìn về chén, ánh mắt tất cả đồng loạt đổ dồn lên Dư Thanh Đường.
Nhà cái bắt đầu có chút hiếu thắng: "Đặt tài hay xĩu?"
"Vừa nãy xỉu, vậy giờ tài." Dư Thanh Đường vừa thử tay lấy được chút điểm, vẫn giữ thận trọng, chỉ đặt một điểm.
Lần này mọi người không còn vội vàng đặt đối với cậu nữa, mấy người trao đổi ánh mắt, chỉ còn vài kẻ cố chấp chọn "xỉu".
Nhà cái thấy cậu đặt một điểm, nheo mắt, nhẹ xoay cổ tay, bỗng sau lưng nổi xôn xao, bàn bên cạnh không biết vì bắt gian mà ẩu đả, một nắp chén bay thẳng qua "bốp" một tiếng hất tung nắp bàn này.
Cả sòng lặng ngắt.
Dư Thanh Đường chột dạ nhìn quanh: "Đây... cũng là ngoài ý muốn nhỉ?"
Miệng cậu nói vậy, tay thì đã mau lẹ gom hết điểm về ngực.
Tiêu Thư Sinh đứng bên cạnh, cười như hoa: "Các vị, chỉ là ngoài ý muốn thôi, chơi tiếp nhé?"
Điểm Tinh Trận liếc hắn, như có lời muốn nói.
Tiêu Thư Sinh cười híp mắt, mở quạt che nửa mặt, ghé tai nàng hạ giọng:
"Yên tâm, hắn tự biết chừng mực."
"Dư huynh phúc duyên thâm hậu, lại không tham lam, biết dừng đúng lúc, ấy mới là khó có được."
Điểm Tinh Trận nhếch môi cười khẽ: "Ngươi bẫy chính đồng môn mình thì chẳng biết dừng chút nào."
Chơi liền hai ván, cục diện trên bàn đổi hẳn, không ít người chuyển sang theo Dư Thanh Đường mà đặt cược.
Nhà cái trán túa mồ hôi, không cam tâm xắn tay áo: "Không thể nào, chắc chắn có chỗ trục trặc, lại nữa"
Dư Thanh Đường gõ gõ thẻ tre, ôm hết điểm, lắc đầu: "Không chơi nữa, vậy là đủ rồi."
"Đi ngay à?" Nhà cái nóng ruột: "Ta còn chưa tìm ra bí quyết của ngươi, đừng đi, chơi đến sáng, ta còn nhiều điểm, thua cũng chịu"
"Nhưng ta chỉ cần tham gia một lần, vốn đâu phải học trò Thư Viện." Dư Thanh Đường vô tội: "Ta cần nhiều điểm thế để làm gì?"
Nhà cái sững lại, buột miệng: "Vậy ta cược với ngươi thứ khác"
"A?" Dư Thanh Đường ngẩn ra, quay đầu khuyên: "Thư Viện các ngươi không cho phép đấy, ba lần nghĩ kỹ bạn hiền, nhỏ chơi vui, lớn hại thân"
Cậu vỗ vai nhà cái: "Sa đà quá thì không hay, nếu cần, ta có thể đàn cho ngươi một khúc Thanh Tâm khúc, lấy ngươi... ba điểm thôi, dù sao là khúc cơ bản, viện cầm các ngươi chắc cũng có người đàn được."
Tiêu Thư Sinh khẽ cười, liếc Điểm Tinh Trận: "Thấy chưa?"
Điểm Tinh Trận quét hắn một cái: "Đừng đắc ý quá."
Dư Thanh Đường còn đang định nói thì ánh mắt chợt khựng lại, nhìn xuyên qua đám đông, đột nhiên trợn mắt, kéo Tiêu Thư Sinh:
"Tiêu huynh, là hắn, hắn, hắn"
"Chính là người bán đáp án kia"
Cậu kích động nói lộn xộn, nhưng Tiêu Thư Sinh lập tức hiểu, ánh mắt chợt sắc lại, theo hướng cậu chỉ xông lên.
Bước chân hắn linh hoạt, dưới chân như có tiết tấu kỳ diệu, nhẹ nhàng lướt qua mọi chướng ngại, một phát đặt tay lên vai thanh niên kia.
Thanh niên giật mình, kinh hoảng quay lại, khựng người: "Tiêu sư huynh..."
"Để ta xem, ngươi là" Tiêu Thư Sinh vẫn cười nhàn nhạt, trên dưới quét hắn:
"Học trò Hoạ Viện?"
"Là, là..." Thanh niên vội vã hành lễ: "Là tân đệ tử Hoạ Viện năm ngoái, sư huynh không nhận ra ta cũng phải..."
Dư Thanh Đường ôm thẻ tre, chen qua đám người tới trước mặt, nhìn kỹ gương mặt hắn rồi gật chắc nịch: "Chính là hắn"
Cậu dừng một chút: "Cũng chưa chắc là người, ít nhất là mặt này, chỉ thiếu một nốt ruồi lệ thôi."
Thiếu niên lùi hai bước, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thoạt trông cũng chẳng có dáng vẻ chột dạ gì, chỉ cảnh giác hỏi: "Nốt ruồi lệ? Hai người rốt cuộc nói gì vậy?"
Tiêu Thư Sinh vẫn cười híp mắt, khoác vai hắn: "Sư đệ, có ai hỏi ngươi mua đáp án chưa? Bài kiểm tra nhỏ, tuần khảo, nguyệt khảo, nghĩ kỹ đi?"
"Nói bậy" Thiếu niên đỏ bừng mặt: "Ta nào cần thứ đó"
"Dù gần đây thành tích có chút tụt, các ngươi cũng đừng..."
Dư Thanh Đường chen sang bên kia, vỗ vai hắn, bộ dạng từng trải:
"Phải chăng thành tích xuống dốc, hồn vía thất lạc, bị người bám theo?"
"Dù ngươi chưa mua, chắc chắn có người hỏi rồi?"
Hai người siết chặt vai hắn, khí thế áp chế hiếm thấy, mắt thanh niên hơi dao động, hắng giọng: "Quả... quả thực có người hỏi qua."
"Là một sư huynh trong Thư Viện, hỏi ta có muốn đề dự đoán rất có khả năng trúng nguyệt khảo không."
"Ồ?" Tiêu Thư Sinh nhướng mày: "Đề dự đoán?"
"Ta lập tức từ chối." Thiếu niên chính khí ôm tay: "Chúng ta thi là để thực sự nắm vững kiến thức, đâu phải chỉ vì thứ hạng"
"Nếu vì qua được mà mua đề dự đoán, không phải ngược mục đích sao? Tiêu sư huynh, đúng chứ?"
"Hử?" Tiêu Thư Sinh cười ngại ngùng: "Ta thích thi, nhưng đa phần là vì hạng, chỉ cần đứng nhất là ta vui."
Thiếu niên: "..."
"Nhưng ta chẳng cần mua đề dự đoán." Tiêu Thư Sinh híp mắt: "Ta đều học thuộc, lúc nào cũng hạng nhất."
Thiếu niên lập tức quay đi.
Dư Thanh Đường khều cùi chỏ hắn: "Đừng đắc ý, hỏi chính sự đi."
"À." Tiêu Thư Sinh ho nhẹ: "Lời hay khỏi nói, sư đệ, nói thật đi."
"Ta nói thật" Thiếu niên giận dữ: "Ta thực sự chưa mua, chỉ là... chỉ là..."
Ánh mắt hắn láo liên: "Ta thấy sư huynh đó thành tích cũng chẳng hơn ai, nếu có đề dự đoán sao chỉ thi được bấy nhiêu điểm?"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Nghe cũng có lý."
"Đúng chứ" Thiếu niên đắc ý: "Hơn nữa hắn ra giá không hề rẻ, ta không ngu đâu."
"Trong Thư Viện thường dùng điểm giao dịch, hắn lại đòi linh thạch, vốn đã kỳ lạ, hơn nữa trông hắn khác hẳn thường ngày..."
Dư Thanh Đường chỉ vào mắt: "Có phải có nốt ruồi lệ?"
"Đúng, đúng" Thanh niên vỗ tay: "Ngươi nói mới nhớ, quả là nốt ruồi lệ, ta còn thấy lạ sao hôm nay hắn trông xa lạ..."
"Ngươi vốn quen hắn?" Tiêu Thư Sinh truy hỏi: "Có thể chỉ đường không?"
Thiếu niên cười gượng: "Không cần đâu."
Tiêu Thư Sinh: "..."
Dư Thanh Đường: "..."
Vòng vo một hồi lại quay về manh mối cũ.
"Hắn mới bị bắt, quanh hắn đã điều tra hết." Thanh niên thản nhiên:
"Ta nay còn ở Thư Viện, đương nhiên không vấn đề, hai vị khỏi thử thêm."
Dư Thanh Đường và Tiêu Thư Sinh nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Tiêu Thư Sinh thở dài, cười khổ một tiếng:
"Xem ra vẫn không có tiến triển."
Hai người buông thanh niên, cùng bước ra cửa.
Tiêu Thư Sinh khoác vai Dư Thanh Đường:
"Ta cứ tưởng có tiến triển cơ."
"Vui lên đi." Dư Thanh Đường vỗ vai hắn: "Dù gì phá án cũng chỉ được chút điểm, giờ điểm đủ rồi."
"Không chỉ thế." Tiêu Thư Sinh tiếc nuối: "Ta còn muốn thoả mãn trí tò mò lớn lao của mình."
Dư Thanh Đường: "..."
"Trước tiên đi tìm người ở võ trường đã, rồi..."
Tiêu Thư Sinh cười híp mắt tiếp lời: "Rồi về đọc sách."
Dư Thanh Đường ngửa đầu than thở: "Được thôi, cũng nên học chút ít, chẳng lẽ cứ dựa vào vận may của ta mãi."
Hai người vừa định đến võ trường thì thấy Xích Diễm Thiên đang dáo dác tìm, rõ ràng cũng đang tìm họ.
Nhân tiện nói thêm, không được dẫn Hỏa Miêu vào bên trong Thư Viện, nhưng họ có riêng một khu Linh Thú Phường chuyên chăm sóc linh sủng; nếu linh thú tính tình ngoan ngoãn, dưới sự giám sát của chủ nhân, còn có thể bỏ ra ít điểm cho tắm rửa.
Bình thường hai con linh miêu sa mạc vẫn do Trúc cô nương trông giúp, dù hiện tại không còn cố ý giấu tung tích, nàng cũng chẳng thích xuất hiện nơi đông người, kéo theo hai con miêu cũng cứ lúc ẩn lúc hiện.
Lần này là hai con mèo ngửi thấy mùi đồ ăn trong Linh Thú Phường, ép nữ nhân rừng trúc phải lộ diện, giờ đang ở đó cùng ba con linh sủng.
"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi." Xích Diễm Thiên gãi đầu, có chút không quen: "Thường thì có Hỏa Miêu bên cạnh, chỉ cần hỏi nó một câu là nó tự lần theo khí tức tìm được các ngươi."
"Không có nó, ta còn quên hẹn trước, chẳng biết tìm ở đâu."
"May mà gặp." Tiêu Thư Sinh ha hả cười hai tiếng: "Đi thôi, vừa hay đến võ trường tìm Diễm huynh."
"Hắn ở võ trường à?" Xích Diễm Thiên vỗ ngực: "Sao không nói sớm, việc này ta cũng làm được, còn hơn bị bắt đứng im một chỗ nhiều."
"Không cần nữa." Dư Thanh Đường đưa cho hắn mười lăm thẻ tre: "Điểm mọi người cần ta đã thắng đủ rồi."
"Không biết Diễm huynh các ngươi... ơ? Lúc trước đến đây, võ trường đã đông thế này chưa?"
Tiêu Thư Sinh nhướng mày, kéo một sư tỷ hỏi: "Sư tỷ, bên trong..."
"Có người đang đánh mà đột phá đó." Sư tỷ thuận miệng đáp: "Vừa đánh vừa đột phá, thấy thiên tượng kia không? Sắp dẫn động thiên kiếp rồi, dù không phải phá cảnh lớn mà vẫn có dị tượng, lại còn vừa đánh vừa đột phá, đúng là thiên tư tuyệt đỉnh"
"Đừng hỏi nữa, mọi người đều muốn quan sát, ngay cả Viện trưởng Hoạ Viện cũng đến"
Tiêu Thư Sinh lia mắt, quả nhiên thấy trên mái võ trường một trung niên áo trắng lấm tấm đủ màu sơn, ánh mắt nóng rực dán chặt vào bóng dáng Diệp Thần Diễm dưới đài, không nhịn được thở dài: "Tốt quá."
"Mầm non thế này, thiên phú kinh người, thân thể cường hãn, đầu óc cũng đã biết dùng."
"Hiếm có."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu quay sang Tiêu Thư Sinh: "Đây tính là khen à?"
"Được Họa Bá đánh giá vậy là ghê gớm lắm rồi." Tiêu Thư Sinh hạ giọng:
"Diễm huynh đúng là thiên phú kinh người mới chớp mắt đã lại sắp đột phá."
"Đi, chen lên trước chút..."
Hắn vừa quay đầu đã thấy Dư Thanh Đường rút ra ngoài cửa võ trường, chỉ thò mỗi cái đầu vào, ngó từ xa.
Tiêu Thư Sinh ngẩn người: "Dư huynh? Sao không đến gần xem?"
Dư Thanh Đường chỉ đám mây sấm trên trời: "Ngươi ngốc à, tới gần lỡ dính chưởng sét chung với hắn thì sao?"
Tiêu Thư Sinh: "Nghe cũng có lý."
Hắn nghẹn họng: "Nhưng hai ngươi trời sinh một cặp, dù sao..."
"Không cần lúc nào cũng dính lấy nhau." Dư Thanh Đường vô tình lùi thêm một bước: "Nhất là lúc nguy hiểm như thế này."
Cậu giơ ngón cái: "An toàn là trên hết."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: "Gì chứ, ta trông giống loại vì yêu mà liều mạng sao?"
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 169: Kiếm điểm
10.0/10 từ 36 lượt.