Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 164: Tứ Quý Thư Viện

228@-

Tiêu Thư Sinh cuối cùng vẫn chịu dẫn đường.


 


Một là vì Diệp Thần Diễm nói tiền bối Thiên Cơ Tử có nhắn gửi, bảo cậu chuyển lại cho Viện trưởng Văn Thiên Hạ. Hai là cho dù bọn họ có muốn cướp đi nữa, e rằng hiện giờ cũng chưa chắc đánh thắng được Văn Thiên Hạ.


 


Vinh Châu với Trung Châu vốn chẳng xa, bọn họ lại xuất phát từ biên giới Vinh Châu, rất nhanh đã đặt chân vào địa phận Trung Châu.


 


Vừa vào Trung Châu, cái nóng hầm hập trong không khí đã giảm đi nhiều, cây cối xung quanh tươi tốt, khí hậu dễ chịu, hơn nữa không biết có phải vì Tứ Quý Thư Viện tọa lạc nơi đây hay không, dọc đường họ gặp đặc biệt nhiều người đọc sách.


 


Ngay cả những người nông dân ven đường hay ngồi bên cửa sổ trong sân viện cũng đều đang phơi nắng đọc vài quyển sách.


 


Tiêu Thư Sinh cười tươi như hoa, giới thiệu: "Ở Tứ Quý Thư Viện, ai phạm lỗi đều bị phạt chép kinh thư, toàn chép mấy sách khai sáng cơ bản, mỗi dịp lễ tết sẽ được phát cho phàm nhân, để bọn họ cũng biết chữ, khai trí mở mang."


 


"Cũng có ý nghĩa thật đấy." Dư Thanh Đường gật gù phụ họa, "Nói vậy, có khi trong tay họ còn có sách của Tiêu huynh chép?"


 


"Dĩ nhiên là không." Tiêu Thư Sinh cười nhã nhặn, "Ta chưa từng phạm lỗi, cũng chưa chép sách bao giờ."


 


Dư Thanh Đường: "Thôi, ta đường đột rồi."


 


Với mấy học bá như các ngươi thì chẳng có gì để nói


 


Diệp Thần Diễm khoác vai Dư Thanh Đường: "Ta thì từng bị phạt chép, trước đây bị sư thúc các phong khác bắt được, bắt chép môn quy."


 


Hắn cười nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội và sư phụ giúp ta chép xong."


 


Dư Thanh Đường hiếu kỳ hỏi: "Rồi sao?"


 


"Rồi bị phát hiện vì nét chữ khác nhau." Diệp Thần Diễm nhún vai, "Chưởng môn bảo bọn họ thích chép thì chép thêm vài lần, liền phạt thêm cho hai người kia, còn ta thì bị kéo đi luyện công."


 


Dư Thanh Đường im lặng thu lại ánh mắt: "Với ngươi thì chẳng tính là hình phạt gì."


 


Diệp Thần Diễm tò mò hỏi: "Còn nếu ngươi phạm lỗi thì sư phụ sẽ phạt thế nào? Cũng bắt chép sách à?"


 


"Còn chẳng tao nhã đến vậy." Dư Thanh Đường ánh mắt xa xăm, "Nhưng ở Biệt Hạc Môn có một cái váy hồng phấn, ai phạm lỗi thì bị mặc nó, đi một vòng qua thị trấn phàm nhân dưới núi, còn phải buộc hai búi tóc nhỏ."


 


"May quá, cái váy đó hai năm trước bị Thập Bát sư huynh mặc rách, chắc giờ đổi cách phạt rồi."


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


Hắn như muốn cười nhưng cố nhịn, khẽ ho một tiếng: "Ngươi từng mặc chưa?"


 


Dư Thanh Đường không trả lời, ngẩng đầu nhìn trời.


 


Diệp Thần Diễm rốt cuộc nhịn không nổi bật cười, cuối cùng bị Dư Thanh Đường tức giận đấm cho một cú.


 



Tiêu Thư Sinh nhịn cười không nổi: "Còn có chuyện này sao? Thế nếu sư tỷ sư muội phạm lỗi thì sao?"


 


"Chúng ta ít nữ đệ tử, sư phụ bảo phải chiều một chút, bình thường hiếm khi phạt họ." Dư Thanh Đường lấy lại bình tĩnh, "Hơn nữa mấy vị sư tỷ quả thực đều rất hiểu chuyện, cùng lắm cũng chỉ bị sư phụ mắng vài câu."


 


"Còn Xích huynh..."


 


Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Thánh Hỏa Giáo chúng ta không có nhiều trò hoa hòe như vậy, phạm lỗi là bị đánh, đánh còn rất đau."


 


Dư Thanh Đường nhớ đến chuyện Xích Diễm Thiên kết thù với Không Sơn Vũ, cực kỳ đồng tình gật đầu: "Dễ tưởng tượng được."


 


"Xin mặc niệm cho cái mông của Xích huynh."


 


Xích Diễm Thiên xoa mông mình: "Nhưng mà cho phép đánh trả, sư phụ ta bảo, ngày nào ta tránh được đòn của ông ấy, hoặc đánh trả lại được ông ấy, thì đó là ngày ta kế thừa vị trí chưởng môn"


 


Hắn siết chặt nắm đấm, trông đầy hứng khởi: "Rồi sẽ có ngày đó."


 


Cả nhóm vừa tán gẫu vừa đi dạo, gặp tông môn nào cũng chẳng nhớ việc tiến lên kết minh, Tiêu Thư Sinh nói, dù sao Tứ Quý Thư Viện vốn là rắn địa phương nơi đây, cứ theo hắn về chào hỏi trước sẽ tốt hơn.


 


Rời rừng vào thành, cảnh sắc xung quanh bỗng trở nên phồn hoa.


 


Dư Thanh Đường tò mò quan sát khắp nơi: "Nhiều quán bán chữ họa quá, đây cũng tính đặc sắc Trung Châu à?"


 


"Sống ở Trung Châu, nhất là gần Tứ Quý Thư Viện, sớm tối gần gũi, ít nhiều cũng thấm nhuần văn nhã." Tiêu Thư Sinh đắc ý, "Chư vị huynh đài xem đi, nếu có bức nào vừa mắt, ta mua"


 


Dư Thanh Đường đã nhào tới quán ven đường, vui vẻ giơ một bức tranh quay sang Tiêu Thư Sinh: "Tiêu huynh, bình phẩm thử bức này thế nào?"


 


Tiêu Thư Sinh quay đầu, đối diện một con rùa xanh lè bốn chân dang ra, há miệng mà không thốt nên lời.


 


"Dư huynh." hắn liếc qua ông chủ đang che mặt ngủ say chẳng buồn quan tâm việc buôn bán, nhẹ giọng nói: "Hay là... ngươi xem quán khác?"


 


"Nhưng ngươi không thấy mọi người đều vẽ đẹp quá, chỉ mình hắn vẽ một con rùa ngốc, rất đặc biệt sao?" Dư Thanh Đường ôm chặt bức rùa xanh, "Mua đi Tiêu huynh, chẳng phải ngươi nói bức nào cũng mua sao? Họa pháp này, chắc cũng không đắt đâu."


 


Tiêu Thư Sinh: "..."


 


Hắn khẽ thở dài, đành gõ nhẹ đánh thức chủ quán: "Vị huynh đài này..."


 


"Hử?" Chủ quán bật dậy, dụi mặt: "Sao, các vị muốn mua tranh?"


 


Ánh mắt hắn thoáng sửng sốt, hiển nhiên chẳng ngờ mình còn có khách:
"Ờ... bán, bán bao nhiêu linh thạch nhỉ..."


 


Tiêu Thư Sinh bỗng chăm chú nhìn hắn: "Ngươi là..."


 


"Hả?" Đối phương lập tức cảnh giác, vội giơ quạt che mặt: "Ta không phải, ngươi nhận nhầm rồi"


 


"Hồng Nhạn sư huynh"



Tiêu Thư Sinh chỉ thẳng, nhận ra ngay, vị Hồng Nhạn sư huynh kia bật dậy, một tay bịt miệng hắn, cảnh giác đảo mắt, chắc chắn không ai nghe thấy mới hạ giọng: "Xuỵt, đừng ồn ào"


 


Rồi cố ý nói to: "Các vị muốn xem hàng xịn phải không? Trong tiệm ta có, mời vào."


 


Hắn ra hiệu cho cả nhóm theo sau, dẫn họ vào căn phòng phía sau quán.


 


Dư Thanh Đường ngoái nhìn sạp hàng, hỏi: "Không cần để người trông à?"


 


"Không cần." Phi Hồng sư huynh khoát tay, thản nhiên: "Với họa pháp của ta, ai mà thèm trộm."


 


Tiêu Thư Sinh tò mò: "Hồng Nhạn sư huynh chẳng phải là đệ tử viện Cầm sao? Sao lại ra ngoài bán tranh?"


 


Hắn quay sang giải thích cho mọi người: "Tứ Quý Thư Viện chia làm bốn viện: Cầm, Kỳ, Thư, Họa. Ta là đệ tử viện Thư, sư tỷ Điểm Tinh mà các vị từng gặp là đệ tử viện Kỳ, còn vị Hồng Nhạn sư huynh này là đệ tử viện Họa."


 


"Chê cười chê cười rồi." Hồng Nhạn sư huynh ôm quyền, "Ta bán tranh tất nhiên không phải vì linh thạch, chỉ là lấy cớ bày sạp, tiện tra xét tin tức."


 


Hắn hạ giọng: "Gần đây có một sư đệ không biết điều bị bắt quả tang gian lận."


 


"Ồ" Tiêu Thư Sinh hết sức kinh ngạc, "Vậy mà còn có kẻ dám gian lận ở Tứ Quý Thư Viện? Viện trưởng từng nói, ai bị bắt được sẽ bị phế tu vi, trục xuất khỏi thư viện mà."


 


Hắn lắc đầu tiếc nuối: "Sao phải như thế, thi trượt thì thi lại mấy lần là được tuy ta chưa từng phải thi lại, nhưng chắc cũng không khó."


 


Hồng Nhạn sư huynh: "..."


 


Dư Thanh Đường huých cùi chỏ nhắc hắn, Tiêu Thư Sinh mới sực tỉnh, cười khan: "Vậy sư huynh là được nhờ, tới đây... câu cá à?"


 


"Khụ" Hồng Nhạn sư huynh phản ứng lại, gật đầu, "Kẻ bị bắt chỉ nói là mua đề thi ở khu chợ này, là người bán tìm tới hắn."


 


"Hắn bảo khi ấy bản thân thất thần đi lang thang trên đường, thì có người tiếp cận."


 


Dư Thanh Đường tò mò: "Vậy vừa rồi ngươi lấy quạt che mặt là để giả bộ thất thần?"


 


"Có đạo cụ nữa." Hồng Nhạn sư huynh chỉ biển hiệu trước sạp: "Thấy chữ bên cạnh chưa?"


 


Diệp Thần Diễm nheo mắt đọc: "Bỏ học, chuyển nghề bán tranh."


 


"Ồ" Dư Thanh Đường gật gù tỉnh ngộ.


 


Thảo nào họa pháp thế kia mà cũng dám bày sạp, thì ra là cảnh sát chìm không biết tráng bánh


 


"Trừ ta, còn có mấy sư huynh đệ khác cũng thường giả bộ thất thần đi ngang khu chợ." Hồng Nhạn sư huynh thở dài, "Không biết tên kia là kiếm được một mẻ rồi chuồn, hay đã nghe phong thanh mà cảnh giác."


 


"Dù sao tới giờ vẫn chưa bắt được."


 


Hắn chép miệng, quay sang Tiêu Thư Sinh: "Nói mới nhớ, sao ngươi lại về? Không phải định tìm đạo của mình à?"



 


"Về thăm thôi." Tiêu Thư Sinh cười sang sảng, "Tiện hỏi xem, sư phụ dạo này có ở viện không?"


 


"Có." Hồng Nhạn sư huynh gật đầu chắc nịch, "Nghe nói kỳ khảo sát năm nay do Viện trưởng Văn tự ra đề, làm ai nấy sợ chết khiếp, đệ tử viện Thư đều đang vùi đầu ôn bài."


 


"Lần khảo sát này, ngươi cũng dự chứ?"


 


"Cái này..." Tiêu Thư Sinh hơi khó xử, "Nếu đúng dịp thì ta vẫn nên tham gia, chỉ sợ Văn sư đệ lại tức giận."


 


"Hắn cả ngày đều giận." Hồng Nhạn sư huynh hả hê, "Trong thư viện có hai người các ngươi, đúng là đã sinh Du sao còn sinh Lượng."


 


"À đúng rồi, ngươi định dẫn mấy vị này vào thư viện sao?"


 


"Dĩ nhiên." Tiêu Thư Sinh gật đầu, "Họ có việc muốn gặp sư phụ ta."


 


"Xui rồi." Phi Hồng sư huynh tiếc nuối, "Nghe nói Viện trưởng Văn sắp cập nhật Mỹ Nhân Bảng, các thế lực nghe tin ùn ùn kéo đến, mấy hôm nay luôn có người tìm đủ cách gặp ông ấy, khiến ông ấy phiền không chịu nổi."


 


"Thế nên mới đặt ra quy định, ai muốn diện kiến đều phải giống đệ tử ngoại môn, tham gia kỳ khảo nhập môn, qua được mới được gặp."


 


Dư Thanh Đường kinh hãi trợn mắt: "Á? Còn phải thi nữa?"


 


"Có môn thể dục không?" Cậu chỉ vào Diệp Thần Diễm, "Ta thấy nếu thi thể dục hắn chắc qua được."


 


"Thi tổng hợp." Hồng Nhạn sư huynh cười nhã nhặn phe phẩy quạt, "Thiên văn, địa lý, toán học, trị quốc..."


 


Dư Thanh Đường ôm đầu: "Ta thấy đầu sắp nổ tung rồi."


 


"Có câu hỏi trắc nghiệm không?"


 


"Yên tâm." Tiêu Thư Sinh an ủi, "Đọc vài quyển là ổn thôi, chỉ trình độ đệ tử ngoại môn, không khó đâu."


 


Cậu tính toán một chút, lấy từ nhẫn trữ vật ra một chồng sách cao bằng Dư Thanh Đường, cười nhìn bọn họ: "Đọc xong số này, chắc chắn qua được."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Cứu mạng!


 


Xích Diễm Thiên trợn tròn mắt: "Cái quái gì vậy, Tứ Quý Thư Viện các ngươi? Thi qua thì có tác dụng gì, sau này đánh nhau có thể đọc sách đọc chết người ta sao?"


 


"Cái huyền diệu này chỉ khi ngươi làm đệ tử Tứ Quý Thư Viện mới hiểu được." Tiêu Thư Sinh cười cong mắt, "Các vị, theo tính tình sư phụ ta, đã đặt ra quy định thì ai tới cũng phải tuân."


 


"Cố lên, ba người các ngươi chỉ cần một người qua là được."


 


"Phạch!" Dư Thanh Đường lập tức nhét chồng sách vào tay Diệp Thần Diễm:
"Vẫn là ngươi đọc đi, ta vốn không có khiếu học hành."


 



 


Tiêu Thư Sinh đè cả ba người xuống: "Không ai trốn được, đều phải học."


 


"Lạc quan lên, đôi khi thi cử cũng khá thú vị."


 


"Đó là vì ngươi biết tuốt, lần nào cũng đứng nhất" Dư Thanh Đường nghiến răng, "Ngươi thử hỏi hạng bét xem có thấy thú vị không"


 


Không thể ngờ được, ngày đầu tiên bọn họ đặt chân đến Trung Châu lại bắt đầu lao vào học hành.


 


Bọn họ mượn phòng của Hồng Nhạn sư huynh để tạm trú, cố nhét tri thức vào đầu.


 


Dư Thanh Đường học đến mức đầu óc quay cuồng, cuối cùng chống đỡ đứng dậy: "Không được, Ta đói rồi, ít nhất cho ta ăn chút gì đi"


 


"Trung Châu có đặc sản gì không? Chẳng lẽ các ngươi đọc sách có thể no được à?"


 


"Cũng đến giờ ăn rồi." Tiêu Thư Sinh cười, "Ta dẫn Dư huynh đi mua đồ ăn về."


 


Diệp Thần Diễm lập tức đứng lên: "Ta cũng...."


 


"Ngươi thì không." Tiêu Thư Sinh mỉm cười đè hắn xuống, "Ngươi mà đi với Dư huynh thì có khi cả đời không quay lại được."


 


"Dư huynh, chúng ta đi thôi."


 


"Rõ" Dư Thanh Đường vui vẻ chạy theo, còn quay lại vẫy tay với mọi người:
"Học hành chăm chỉ nhé"


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


"Ăn uống ở Trung Châu thiên về thanh đạm, không biết Xích huynh có ăn quen không." Tiêu Thư Sinh dẫn Dư Thanh Đường đóng gói đồ ăn ở vài quán, đang đi trên phố, Dư Thanh Đường hít hít mũi: "Thơm quá, có mùi cay"


 


"Kia kìa, quán đồ nguội"


 


"Cái này..." Tiêu Thư Sinh bất đắc dĩ, "Được rồi, ta vào mua, Dư huynh chờ ở đây một lát."


 


"Ừ ừ" Dư Thanh Đường vươn cổ đợi hắn, thở phào: "Vẫn là ăn sướng hơn, học hành cái gì chứ..."


 


Sau lưng bỗng truyền đến tiếng cười khẽ.


 


Dư Thanh Đường quay đầu lại, một thanh niên nơi khóe mắt có nốt ruồi lệ nhìn cậu cười: "Huynh đài, đang lo lắng vì kỳ khảo à?"


 


.......................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Người bí ẩn: Bằng hữu, có muốn mua phao không?


 


Dư Thanh Đường: ... Cơ hội đến rồi


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 164: Tứ Quý Thư Viện
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...