Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 161: Kết minh
91@-
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
"Ngươi, ngươi đã nói vậy rồi..." Dư Thanh Đường chậm rãi ngẩng mắt, ngượng ngùng không dám nhìn hắn, cố cứng miệng ngẩng đầu: "Vậy ta miễn cưỡng cũng coi như có một chút đi."
Diệp Thần Diễm cong khóe mắt cười, còn giả vờ tủi thân: "Miễn cưỡng à?"
"Thật ra cũng không miễn cưỡng đến thế." Dư Thanh Đường có chút chột dạ liếc ra bờ hồ, lấy tay ấn đầu hắn xuống: "Đây là trung tâm ốc đảo, bốn phía thông suốt, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ đó"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, chỉ vào chiếc bàn trước mặt, hạ giọng nói: "Vậy ta đưa ngươi trốn xuống dưới bàn nhé?"
Dư Thanh Đường: "...Ta không có ý đó."
"Ê" Dư Thanh Đường hích hắn một cái, "Ngươi với sư phụ ngươi vừa trò chuyện cái gì, có định nói ra không đây?"
"Chẳng lẽ định qua loa cho xong..."
"Không có." Diệp Thần Diễm lập tức ngồi thẳng, "Nếu ta không muốn nói, chắc chắn sẽ thẳng thắn bảo ngươi là tạm thời không thể nói, ta đâu có qua loa lừa ngươi."
Hắn liếc nhìn Dư Thanh Đường: "Cũng chẳng có gì, chỉ là ta vừa biết, hóa ra sư phụ cũng từng có liên hệ với Mật Tông, ta hiếu kỳ nên hỏi, ông ấy kể ta nghe chút chuyện cũ."
Dư Thanh Đường tò mò nhìn qua: "Ông ấy kể hết à?"
Cậu chỉ biết Thiên Cơ Tử bị người ta gọi là đệ tử bị bỏ rơi của Mật Tông, từng là đệ tử kinh tài tuyệt diễm nhất của Mật Tông. Dù Mật Tông xưa nay luôn tự xưng "có thể nhín thấu thiên cơ, tiên đoán tương lai, nhưng từ xưa đến nay thật sự làm được điều ấy, cũng chỉ có số ít người, Thiên Cơ Tử nằm trong số hiếm hoi đó.
Những chuyện khác...
Diệp Thần Diễm chống cằm, nhìn về chân trời: "Hắn ấy vốn là đệ tử Quy Nhất Tông, sau này... giống ngươi, trong lần xuất môn lịch luyện được người Mật Tông để mắt, rồi bái nhập môn hạ Mật Tông."
"Á?" Dư Thanh Đường cũng không biết đoạn quá khứ này, mang chút hóng hớt hỏi: "Vậy Thiên Cơ Tử tiền bối cũng là thể chất đặc biệt à?"
"Hắn nói Mật Tông gọi loại người này là Thiên Vấn, là thiên tài bẩm sinh về thuật bói toán." Diệp Thần Diễm khẽ cười, đối diện ánh mắt cậu: "Người thường xem quẻ thường có rất nhiều điều kiêng kỵ, như là không thể tự tính, gặp năm năm mười năm không tính, hay tính xong tổn hại thiên hòa, tóm lại sơ suất một chút là giảm thọ rước họa vào thân."
"Nhưng với năng lực của hắn, cùng lắm là không tính ra, rất hiếm khi tổn hại bản thân."
Diệp Thần Diễm khẽ lẩm bẩm: "Ta nói rồi, sao lão này động một chút là bói, hóa ra chẳng sợ một ngày nào đó tự tính đến chết."
Dư Thanh Đường ngây ngô cười hai tiếng: "Vậy cũng tốt, ít ra ngươi không cần lo cho lão ấy."
"Ai lo chứ" Diệp Thần Diễm lập tức phản bác, "Ta rảnh rỗi không việc gì phải lo cho hắn à?"
"Trước đây ta còn cảm thấy thay hắn bất bình là phí công, ta nói sao Quy Nhất Tông mấy người đó nhìn hắn khó chịu như vậy, hóa ra là ông ấy năm đó bỏ Quy Nhất Tông chạy sang Mật Tông, đổi lại là ta, ta cũng muốn đánh ông ấy."
"Có khi có nguyên nhân chứ." Dư Thanh Đường nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi không hỏi vì sao à?"
"Có hỏi." Diệp Thần Diễm "chậc" một tiếng, xoay mặt sang bên.
"Nhìn kiểu này chắc không được câu trả lời hay ho gì." Dư Thanh Đường thở dài, "Với tính cách của Thiên Cơ Tử tiền bối có phải bảo ngươi con nít đừng nhiều chuyện đúng không?"
Diệp Thần Diễm trừng lớn mắt: "Sao ngươi biết? Ngươi vừa trộm nghe à?"
"Ta trộm nghe làm sao thoát khỏi tai mắt hai người các ngươi?" Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội, "Ta chỉ thông minh thôi."
"Được rồi, ta ngu." Diệp Thần Diễm thỏa hiệp, ngả người vào ghế: "Tóm lại hắn khi đó không hiểu vì sao lại đi theo Mật Tông, rồi chẳng bao lâu sau, lại rời Mật Tông quay về Quy Nhất Tông."
"Nghe nói lúc vừa về, Mật Tông còn phái người đến tìm, suýt nữa đánh nhau, Quy Nhất Tông có người nhớ tình đồng môn cũ cũng có người thấy hắn đã là đệ tử Mật Tông thì nên để người ta xử lý, cuối cùng chưởng môn quyết định giữ hắn lại."
Diệp Thần Diễm nhíu mày: "Nhìn quan hệ hiện tại của hắn với Mật Tông, ta cũng không rõ vì sao hắn bỏ Mật Tông..."
"Vì ngươi đó." Dư Thanh Đường thuận miệng đáp, rồi đối diện ánh mắt của Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm thoáng ngây người: "Đây cũng là điều ngươi biết về hắn, đoán sao?"
"Không phải." Dư Thanh Đường ngồi thẳng người, lén liếc hắn một cái, tình tiết đã tới đây rồi, cậu nói một chút chắc không tính là tiết lộ trước nhỉ?
Nếu không chờ Thiên Cơ Tử chịu mở miệng, chẳng biết tới khi nào.
Diệp Thần Diễm thấy cậu rụt rè ngước nhìn trời là biết ngay cậu có lẽ đọc trong cuốn sách kia, bèn chắc chắn gật đầu: "Chính là ngươi đoán."
Dư Thanh Đường nghi hoặc quay đầu: "Hả?"
Diệp Thần Diễm vẻ mặt đương nhiên: "Đã là ngươi đoán thì đâu có gì không thể nói."
"Ồ" Dư Thanh Đường bừng tỉnh, cũng gật đầu lia lịa: "Ra thế, đúng, là ta đoán đó"
"Ta đoán nhé, Thiên Cơ Tử tiền bối với thiên phú như vậy, trong Mật Tông lấy việc quan sát thiên đạo làm nhiệm vụ, chắc chắn được coi trọng lắm."
Diệp Thần Diễm hơi gật đầu: "Lão già đó cũng nói, hắn là đệ tử đích truyền của tiên tổ, tiên tổ Mật Tông hẳn chính là vị chân tiên duy nhất trên đời trong truyền thuyết, Bất Dạ Thiên."
"Ừ ừ." Dư Thanh Đường tiếp lời: "Sau đó, một ngày nọ, hắn nhận một nhiệm vụ vô cùng trọng yếu đi tìm một đứa trẻ sinh ra đã mang tiên ma khí, chính là chí tôn trời sinh."
"Cạch cạch"
Cậu làm động tác, chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Chính là ngươi"
Diệp Thần Diễm hơi khựng lại, mắt lóe lên: "Ban đầu là Thiên Cơ Tử và Xà Thúc phát hiện ra ta..."
"Hai người đó vốn còn tranh nhau mà?" Dư Thanh Đường nghiêng đầu: "Kết quả phát hiện ngươi rớt xuống, suy dinh dưỡng, liền lo cứu ngươi trước."
"Thiên Cơ Tử còn tìm Mật Tông cầu cách cứu ngươi, nhưng Mật Tông cho rằng hơi thở ngươi yếu ớt, e rằng sinh ra vốn không phải mệnh trở thành thiên hạ chí tôn, chỉ vì ngươi là con của Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn nên kỳ vọng quá cao."
Diệp Thần Diễm nhướng mày, trông có chút khó chịu.
"Ta đã bảo bọn họ mắt mù rồi mà" Dư Thanh Đường đồng cảm như bản thân mình cũng bị mà vỗ đùi, hận rèn sắt không thành thép: "Bao nhiêu năm qua, ngươi đã thành ra thế này, vậy mà họ còn không tỉnh ngộ, vẫn còn tưởng ta là chí tôn trời sinh, đúng là không nghe khuyên mà"
Diệp Thần Diễm khẽ bật cười.
"Dù sao, khi đó hắn hẳn đã quyết tâm cứu ngươi, nên mới vi phạm sự an bài Mật Tông, cùng Xà Thúc giảng hòa, còn tìm thêm các đại năng khác cùng bàn bạc, đem ngươi nuôi dưỡng... à..." Dư Thanh Đường nghĩ nghĩ, "khoẻ mạnh hoạt bát còn hay đem đến nhiều phiến phức."
"Là khen ta đúng không?" Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Sao nghe không giống?"
"Tất nhiên là khen ngươi rồi." Dư Thanh Đường chột dạ lia mắt chỗ khác, ngả vào người hắn, cùng hắn ngẩng đầu nhìn trời: "Dù sao, hắn đã chọn ngươi thay vì Mật Tông."
Cậu vỗ ngực rất nghĩa khí: "Ta cũng thế"
Diệp Thần Diễm khẽ bật cười, ra hiệu cậu nhìn sắc trời: "Này, mặt trời lặn rồi, mau nhìn đi."
"Wow" Dư Thanh Đường tròn xoe mắt: "Có phải ảo giác không, sao mặt trời gần Thánh Hỏa Giáo lại đỏ đến vậy nhỉ?"
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo chút ý cười, dựa sát vào nói: "Điểm đến tiếp theo chúng ta tới Trung Châu nhé? Tứ Quý Thư Viện ở Trung Châu, cũng nhắn Tiêu Thư Sinh đến Trung Châu hội hợp."
"Được thôi." Dư Thanh Đường gật đầu đáp ứng rồi mới quay sang nhìn hắn: "Tới Trung Châu làm gì vậy?"
"Đi tìm Văn Thiên Hạ." Diệp Thần Diễm rút ra một cây phất trần, "Sư phụ đưa cho ta tín vật này, bảo đem cho Văn Thiên Hạ xem, để hắn mở cho ta Trận Thư Hải."
"Nếu phá được trận, Văn Thiên Hạ tự nhiên sẽ trao cho ta một chiếc chìa khóa."
Diệp Thần Diễm lẩm bẩm: "Còn về chiếc chìa khóa đó là gì, sư phụ bảo nếu ta phá không nổi trận, thì đương nhiên cũng không có tư cách biết."
Dư Thanh Đường tò mò sờ thử cây phất trần, cảm giác không hẳn trơn mịn: "Thiên Cơ Tử tiền bối cứ đưa luôn binh khí cho ngươi thế à? Không cho cái tín vật nào dễ mang theo hơn sao?"
"Hắn còn định cắt một nhúm râu giả đưa ta, ta không lấy." Diệp Thần Diễm khinh miệt hừ một tiếng, đứng dậy vươn vai: "Không biết tiên tổ Mật Tông còn trụ được bao lâu, ta phải mau chóng mạnh lên mới được."
"Ta còn hỏi sư phụ, nếu trời thật sự sập xuống, phải mạnh đến mức nào mới chống đỡ nổi."
Dư Thanh Đường mắt sáng rực nhìn hắn: "Hắn nói sao?"
"Trên Chân Tiên, vạn tiên chi vương, xưng là Thần Vương." Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn cậu, "Năm đó phụ thân mẫu thân ta đều kém một bước, giờ ta muốn thử một lần."
Hắn ánh mắt sáng rực nhìn Dư Thanh Đường: "Sư phụ bảo con đường họ chọn là đúng, đó là sinh môn duy nhất trong vạn loại ngõ cục chỉ có chiến đấu mới có đường sống."
"Ta phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn, trước khi trời sụp xuống."
Dư Thanh Đường đưa tay chạm nhẹ nắm đấm hắn: "Ta xưa nay vẫn tin ngươi."
"Bởi vì" Diệp Thần Diễm cúi xuống nhìn cậu, "trong câu chuyện ngươi đọc, cuối cùng ta trở thành Thần Vương?"
"Chắc cũng một phần như thế." Dư Thanh Đường thành thật gật đầu, rồi nâng mặt hắn cười ngốc, "Còn một phần nữa là..."
"Bởi vì suốt dọc đường tới nay, ta đã chứng kiến ngươi vô địch thiên hạ, không gì không làm được."
"Vậy nên, ngươi muốn gánh cả thiên hạ, ta đã đồng ý đi cùng ngươi, cũng không thể thất hứa." Cậu đếm đếm ngón tay, "Ta cứ theo sau ngươi, ở bên Xích huynh, Tiêu huynh, Trúc cô nương, Đồ cô nương cùng rất nhiều người khác, chen chân hôi của, đỡ cho ngươi chút việc vặt."
Cậu kẹp hai ngón tay lại, ra hiệu một chút xíu.
Diệp Thần Diễm khẽ cười, kéo cậu qua định cúi xuống, thì thấy Xích Diễm Thiên vác một bàn đầy thịt nướng từ đại điện đi ra, gọi với sang: "Ê, hai ngươi không ăn nữa à?"
Dư Thanh Đường lập tức quay đầu: "Ăn chứ"
Diệp Thần Diễm tiếc nuối đứng thẳng, nhìn Xích Diễm Thiên vác bàn tới gần: "Ta biết mà, ngần này chắc chắn ngươi chưa no, ta chuẩn bị thêm phần cho ngươi đây, ăn đi"
Hắn bày bàn xong cũng không rời đi, mà khoanh chân ngồi xuống đối diện: "Hai ngươi định tới Tứ Quý Thư Viện?"
"Hử?" Dư Thanh Đường kinh ngạc, "Sao ngươi cũng biết rồi?"
Xích Diễm Thiên chỉ vào đại điện phía sau: "Thiên Cơ Tử tiền bối nói đó, ổng với sư phụ ta uống rượu rồi, bình thường đã hứng thì ba ngày ba đêm không ngừng, hai ngươi khỏi bận tâm."
Hắn gọi Diệp Thần Diễm: "Lệnh bài Khoái Hoạt Môn của ngươi đâu?"
Diệp Thần Diễm khó hiểu lấy ra: "Sao thế?"
Xích Diễm Thiên cũng móc ra một lệnh bài đỏ rực như ngọn lửa, một tia lửa bay vào lệnh bài Khoái Hoạt Môn, Diệp Thần Diễm hơi sững lại, nhìn hắn với vẻ cổ quái.
"Kết minh." Xích Diễm Thiên khoanh tay trước ngực, "Dù chúng ta sớm đã là bằng hữu sinh tử từ lâu, vốn không cần kết minh cũng thế, nhưng sư phụ ta bảo sau này có chỗ dùng."
"Vài ngày tới hai ngươi đừng vội đi, ta dẫn hai ngươi đi khắp các tông môn lớn nhỏ ở Vinh Châu."
Diệp Thần Diễm biểu tình vi diệu: "Đi làm gì? Chẳng lẽ..."
Xích Diễm Thiên đường hoàng: "Kết minh chứ còn gì."
Dư Thanh Đường há miệng: "Mạo muội hỏi, nếu người ta không đồng ý..."
Xích Diễm Thiên gật đầu: "Thì cướp lệnh chưởng môn của họ rồi kết minh, yên tâm, với họ cũng chẳng mất gì, cùng lắm mất mặt thôi."
Dư Thanh Đường: "..."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Các ngươi gọi đây là kết minh á?
Diệp Thần Diễm cong khóe mắt cười, còn giả vờ tủi thân: "Miễn cưỡng à?"
"Thật ra cũng không miễn cưỡng đến thế." Dư Thanh Đường có chút chột dạ liếc ra bờ hồ, lấy tay ấn đầu hắn xuống: "Đây là trung tâm ốc đảo, bốn phía thông suốt, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ đó"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, chỉ vào chiếc bàn trước mặt, hạ giọng nói: "Vậy ta đưa ngươi trốn xuống dưới bàn nhé?"
Dư Thanh Đường: "...Ta không có ý đó."
"Ê" Dư Thanh Đường hích hắn một cái, "Ngươi với sư phụ ngươi vừa trò chuyện cái gì, có định nói ra không đây?"
"Chẳng lẽ định qua loa cho xong..."
"Không có." Diệp Thần Diễm lập tức ngồi thẳng, "Nếu ta không muốn nói, chắc chắn sẽ thẳng thắn bảo ngươi là tạm thời không thể nói, ta đâu có qua loa lừa ngươi."
Hắn liếc nhìn Dư Thanh Đường: "Cũng chẳng có gì, chỉ là ta vừa biết, hóa ra sư phụ cũng từng có liên hệ với Mật Tông, ta hiếu kỳ nên hỏi, ông ấy kể ta nghe chút chuyện cũ."
Dư Thanh Đường tò mò nhìn qua: "Ông ấy kể hết à?"
Cậu chỉ biết Thiên Cơ Tử bị người ta gọi là đệ tử bị bỏ rơi của Mật Tông, từng là đệ tử kinh tài tuyệt diễm nhất của Mật Tông. Dù Mật Tông xưa nay luôn tự xưng "có thể nhín thấu thiên cơ, tiên đoán tương lai, nhưng từ xưa đến nay thật sự làm được điều ấy, cũng chỉ có số ít người, Thiên Cơ Tử nằm trong số hiếm hoi đó.
Những chuyện khác...
Diệp Thần Diễm chống cằm, nhìn về chân trời: "Hắn ấy vốn là đệ tử Quy Nhất Tông, sau này... giống ngươi, trong lần xuất môn lịch luyện được người Mật Tông để mắt, rồi bái nhập môn hạ Mật Tông."
"Á?" Dư Thanh Đường cũng không biết đoạn quá khứ này, mang chút hóng hớt hỏi: "Vậy Thiên Cơ Tử tiền bối cũng là thể chất đặc biệt à?"
"Hắn nói Mật Tông gọi loại người này là Thiên Vấn, là thiên tài bẩm sinh về thuật bói toán." Diệp Thần Diễm khẽ cười, đối diện ánh mắt cậu: "Người thường xem quẻ thường có rất nhiều điều kiêng kỵ, như là không thể tự tính, gặp năm năm mười năm không tính, hay tính xong tổn hại thiên hòa, tóm lại sơ suất một chút là giảm thọ rước họa vào thân."
"Nhưng với năng lực của hắn, cùng lắm là không tính ra, rất hiếm khi tổn hại bản thân."
Diệp Thần Diễm khẽ lẩm bẩm: "Ta nói rồi, sao lão này động một chút là bói, hóa ra chẳng sợ một ngày nào đó tự tính đến chết."
Dư Thanh Đường ngây ngô cười hai tiếng: "Vậy cũng tốt, ít ra ngươi không cần lo cho lão ấy."
"Ai lo chứ" Diệp Thần Diễm lập tức phản bác, "Ta rảnh rỗi không việc gì phải lo cho hắn à?"
"Trước đây ta còn cảm thấy thay hắn bất bình là phí công, ta nói sao Quy Nhất Tông mấy người đó nhìn hắn khó chịu như vậy, hóa ra là ông ấy năm đó bỏ Quy Nhất Tông chạy sang Mật Tông, đổi lại là ta, ta cũng muốn đánh ông ấy."
"Có khi có nguyên nhân chứ." Dư Thanh Đường nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi không hỏi vì sao à?"
"Có hỏi." Diệp Thần Diễm "chậc" một tiếng, xoay mặt sang bên.
"Nhìn kiểu này chắc không được câu trả lời hay ho gì." Dư Thanh Đường thở dài, "Với tính cách của Thiên Cơ Tử tiền bối có phải bảo ngươi con nít đừng nhiều chuyện đúng không?"
Diệp Thần Diễm trừng lớn mắt: "Sao ngươi biết? Ngươi vừa trộm nghe à?"
"Ta trộm nghe làm sao thoát khỏi tai mắt hai người các ngươi?" Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội, "Ta chỉ thông minh thôi."
"Được rồi, ta ngu." Diệp Thần Diễm thỏa hiệp, ngả người vào ghế: "Tóm lại hắn khi đó không hiểu vì sao lại đi theo Mật Tông, rồi chẳng bao lâu sau, lại rời Mật Tông quay về Quy Nhất Tông."
"Nghe nói lúc vừa về, Mật Tông còn phái người đến tìm, suýt nữa đánh nhau, Quy Nhất Tông có người nhớ tình đồng môn cũ cũng có người thấy hắn đã là đệ tử Mật Tông thì nên để người ta xử lý, cuối cùng chưởng môn quyết định giữ hắn lại."
Diệp Thần Diễm nhíu mày: "Nhìn quan hệ hiện tại của hắn với Mật Tông, ta cũng không rõ vì sao hắn bỏ Mật Tông..."
"Vì ngươi đó." Dư Thanh Đường thuận miệng đáp, rồi đối diện ánh mắt của Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm thoáng ngây người: "Đây cũng là điều ngươi biết về hắn, đoán sao?"
"Không phải." Dư Thanh Đường ngồi thẳng người, lén liếc hắn một cái, tình tiết đã tới đây rồi, cậu nói một chút chắc không tính là tiết lộ trước nhỉ?
Nếu không chờ Thiên Cơ Tử chịu mở miệng, chẳng biết tới khi nào.
Diệp Thần Diễm thấy cậu rụt rè ngước nhìn trời là biết ngay cậu có lẽ đọc trong cuốn sách kia, bèn chắc chắn gật đầu: "Chính là ngươi đoán."
Dư Thanh Đường nghi hoặc quay đầu: "Hả?"
Diệp Thần Diễm vẻ mặt đương nhiên: "Đã là ngươi đoán thì đâu có gì không thể nói."
"Ồ" Dư Thanh Đường bừng tỉnh, cũng gật đầu lia lịa: "Ra thế, đúng, là ta đoán đó"
"Ta đoán nhé, Thiên Cơ Tử tiền bối với thiên phú như vậy, trong Mật Tông lấy việc quan sát thiên đạo làm nhiệm vụ, chắc chắn được coi trọng lắm."
Diệp Thần Diễm hơi gật đầu: "Lão già đó cũng nói, hắn là đệ tử đích truyền của tiên tổ, tiên tổ Mật Tông hẳn chính là vị chân tiên duy nhất trên đời trong truyền thuyết, Bất Dạ Thiên."
"Ừ ừ." Dư Thanh Đường tiếp lời: "Sau đó, một ngày nọ, hắn nhận một nhiệm vụ vô cùng trọng yếu đi tìm một đứa trẻ sinh ra đã mang tiên ma khí, chính là chí tôn trời sinh."
"Cạch cạch"
Cậu làm động tác, chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Chính là ngươi"
Diệp Thần Diễm hơi khựng lại, mắt lóe lên: "Ban đầu là Thiên Cơ Tử và Xà Thúc phát hiện ra ta..."
"Hai người đó vốn còn tranh nhau mà?" Dư Thanh Đường nghiêng đầu: "Kết quả phát hiện ngươi rớt xuống, suy dinh dưỡng, liền lo cứu ngươi trước."
"Thiên Cơ Tử còn tìm Mật Tông cầu cách cứu ngươi, nhưng Mật Tông cho rằng hơi thở ngươi yếu ớt, e rằng sinh ra vốn không phải mệnh trở thành thiên hạ chí tôn, chỉ vì ngươi là con của Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn nên kỳ vọng quá cao."
Diệp Thần Diễm nhướng mày, trông có chút khó chịu.
"Ta đã bảo bọn họ mắt mù rồi mà" Dư Thanh Đường đồng cảm như bản thân mình cũng bị mà vỗ đùi, hận rèn sắt không thành thép: "Bao nhiêu năm qua, ngươi đã thành ra thế này, vậy mà họ còn không tỉnh ngộ, vẫn còn tưởng ta là chí tôn trời sinh, đúng là không nghe khuyên mà"
Diệp Thần Diễm khẽ bật cười.
"Dù sao, khi đó hắn hẳn đã quyết tâm cứu ngươi, nên mới vi phạm sự an bài Mật Tông, cùng Xà Thúc giảng hòa, còn tìm thêm các đại năng khác cùng bàn bạc, đem ngươi nuôi dưỡng... à..." Dư Thanh Đường nghĩ nghĩ, "khoẻ mạnh hoạt bát còn hay đem đến nhiều phiến phức."
"Là khen ta đúng không?" Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Sao nghe không giống?"
"Tất nhiên là khen ngươi rồi." Dư Thanh Đường chột dạ lia mắt chỗ khác, ngả vào người hắn, cùng hắn ngẩng đầu nhìn trời: "Dù sao, hắn đã chọn ngươi thay vì Mật Tông."
Cậu vỗ ngực rất nghĩa khí: "Ta cũng thế"
Diệp Thần Diễm khẽ bật cười, ra hiệu cậu nhìn sắc trời: "Này, mặt trời lặn rồi, mau nhìn đi."
"Wow" Dư Thanh Đường tròn xoe mắt: "Có phải ảo giác không, sao mặt trời gần Thánh Hỏa Giáo lại đỏ đến vậy nhỉ?"
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo chút ý cười, dựa sát vào nói: "Điểm đến tiếp theo chúng ta tới Trung Châu nhé? Tứ Quý Thư Viện ở Trung Châu, cũng nhắn Tiêu Thư Sinh đến Trung Châu hội hợp."
"Được thôi." Dư Thanh Đường gật đầu đáp ứng rồi mới quay sang nhìn hắn: "Tới Trung Châu làm gì vậy?"
"Đi tìm Văn Thiên Hạ." Diệp Thần Diễm rút ra một cây phất trần, "Sư phụ đưa cho ta tín vật này, bảo đem cho Văn Thiên Hạ xem, để hắn mở cho ta Trận Thư Hải."
"Nếu phá được trận, Văn Thiên Hạ tự nhiên sẽ trao cho ta một chiếc chìa khóa."
Diệp Thần Diễm lẩm bẩm: "Còn về chiếc chìa khóa đó là gì, sư phụ bảo nếu ta phá không nổi trận, thì đương nhiên cũng không có tư cách biết."
Dư Thanh Đường tò mò sờ thử cây phất trần, cảm giác không hẳn trơn mịn: "Thiên Cơ Tử tiền bối cứ đưa luôn binh khí cho ngươi thế à? Không cho cái tín vật nào dễ mang theo hơn sao?"
"Hắn còn định cắt một nhúm râu giả đưa ta, ta không lấy." Diệp Thần Diễm khinh miệt hừ một tiếng, đứng dậy vươn vai: "Không biết tiên tổ Mật Tông còn trụ được bao lâu, ta phải mau chóng mạnh lên mới được."
"Ta còn hỏi sư phụ, nếu trời thật sự sập xuống, phải mạnh đến mức nào mới chống đỡ nổi."
Dư Thanh Đường mắt sáng rực nhìn hắn: "Hắn nói sao?"
"Trên Chân Tiên, vạn tiên chi vương, xưng là Thần Vương." Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn cậu, "Năm đó phụ thân mẫu thân ta đều kém một bước, giờ ta muốn thử một lần."
Hắn ánh mắt sáng rực nhìn Dư Thanh Đường: "Sư phụ bảo con đường họ chọn là đúng, đó là sinh môn duy nhất trong vạn loại ngõ cục chỉ có chiến đấu mới có đường sống."
"Ta phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn, trước khi trời sụp xuống."
Dư Thanh Đường đưa tay chạm nhẹ nắm đấm hắn: "Ta xưa nay vẫn tin ngươi."
"Bởi vì" Diệp Thần Diễm cúi xuống nhìn cậu, "trong câu chuyện ngươi đọc, cuối cùng ta trở thành Thần Vương?"
"Chắc cũng một phần như thế." Dư Thanh Đường thành thật gật đầu, rồi nâng mặt hắn cười ngốc, "Còn một phần nữa là..."
"Bởi vì suốt dọc đường tới nay, ta đã chứng kiến ngươi vô địch thiên hạ, không gì không làm được."
"Vậy nên, ngươi muốn gánh cả thiên hạ, ta đã đồng ý đi cùng ngươi, cũng không thể thất hứa." Cậu đếm đếm ngón tay, "Ta cứ theo sau ngươi, ở bên Xích huynh, Tiêu huynh, Trúc cô nương, Đồ cô nương cùng rất nhiều người khác, chen chân hôi của, đỡ cho ngươi chút việc vặt."
Cậu kẹp hai ngón tay lại, ra hiệu một chút xíu.
Diệp Thần Diễm khẽ cười, kéo cậu qua định cúi xuống, thì thấy Xích Diễm Thiên vác một bàn đầy thịt nướng từ đại điện đi ra, gọi với sang: "Ê, hai ngươi không ăn nữa à?"
Dư Thanh Đường lập tức quay đầu: "Ăn chứ"
Diệp Thần Diễm tiếc nuối đứng thẳng, nhìn Xích Diễm Thiên vác bàn tới gần: "Ta biết mà, ngần này chắc chắn ngươi chưa no, ta chuẩn bị thêm phần cho ngươi đây, ăn đi"
Hắn bày bàn xong cũng không rời đi, mà khoanh chân ngồi xuống đối diện: "Hai ngươi định tới Tứ Quý Thư Viện?"
"Hử?" Dư Thanh Đường kinh ngạc, "Sao ngươi cũng biết rồi?"
Xích Diễm Thiên chỉ vào đại điện phía sau: "Thiên Cơ Tử tiền bối nói đó, ổng với sư phụ ta uống rượu rồi, bình thường đã hứng thì ba ngày ba đêm không ngừng, hai ngươi khỏi bận tâm."
Hắn gọi Diệp Thần Diễm: "Lệnh bài Khoái Hoạt Môn của ngươi đâu?"
Diệp Thần Diễm khó hiểu lấy ra: "Sao thế?"
Xích Diễm Thiên cũng móc ra một lệnh bài đỏ rực như ngọn lửa, một tia lửa bay vào lệnh bài Khoái Hoạt Môn, Diệp Thần Diễm hơi sững lại, nhìn hắn với vẻ cổ quái.
"Kết minh." Xích Diễm Thiên khoanh tay trước ngực, "Dù chúng ta sớm đã là bằng hữu sinh tử từ lâu, vốn không cần kết minh cũng thế, nhưng sư phụ ta bảo sau này có chỗ dùng."
"Vài ngày tới hai ngươi đừng vội đi, ta dẫn hai ngươi đi khắp các tông môn lớn nhỏ ở Vinh Châu."
Diệp Thần Diễm biểu tình vi diệu: "Đi làm gì? Chẳng lẽ..."
Xích Diễm Thiên đường hoàng: "Kết minh chứ còn gì."
Dư Thanh Đường há miệng: "Mạo muội hỏi, nếu người ta không đồng ý..."
Xích Diễm Thiên gật đầu: "Thì cướp lệnh chưởng môn của họ rồi kết minh, yên tâm, với họ cũng chẳng mất gì, cùng lắm mất mặt thôi."
Dư Thanh Đường: "..."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Các ngươi gọi đây là kết minh á?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 161: Kết minh
10.0/10 từ 36 lượt.