Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc

196@-

Diệp Thần Diễm đối với Cơ Như Tuyết đầy địch ý, kéo Dư Thanh Đường lại, không cho cậu đến gần nàng.


 


Cơ Như Tuyết dường như không giỏi giải thích, trầm mặc chốc lát rồi mở miệng: "Nơi này quá nguy hiểm, các ngươi không nên tiếp tục đi sâu."


 


Dư Thanh Đường đánh giá xung quanh, vòng sáng của Cơ Như Tuyết quả nhiên hiệu quả, sương mù đã tan, bóng đen cũng biến mất không rõ là đã rời đi, hay vốn chỉ là một màn che mắt. Dù sao đến giờ bọn họ vẫn chưa thấy được bóng dáng thật sự của vực ngoại tà ma.


 


Diệp Thần Diễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Như Tuyết: "Không liên quan tới ngươi."


 


"Hỏi thật, ngươi tới đây làm gì? Mật Tông lại giở trò gì?"


 


"Cứu người." Ánh mắt Cơ Như Tuyết dừng trên người Dư Thanh Đường. "Chưa đến lúc, ngươi vốn không nên ở đây."


 


Dư Thanh Đường ngẩn ra: "A? Lại là ta nữa à?"


 


Cậu khiếp sợ trừng lớn mắt, "Mấy người Mật Tông các ngươi còn chưa cập nhật phiên bản à? Chuyện này không liên quan tới ta, ta không phải ỷoiwf sinh chí tôn gì đó đâu"


 


Cậu chỉ ngay vào Diệp Thần Diễm, ra hiệu bảo nàng nhìn cho kỹ vị Long Ngạo Thiên trước mặt.


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày, giữ chặt lấy ngón tay của cậu, ánh mắt lạnh lùng không rời đối phương.


 


Cơ Như Tuyết không lên tiếng, vốn nàng không giỏi ăn nói, lại càng chẳng biết phải đối mặt thế nào với những kẻ bên ngoài vốn không mấy thân thiện, đành lặng lẽ đứng cách đó không xa, im lặng dõi theo.


 


Đồ Tiêu Tiêu khẽ trầm ngâm, thẳng thắn hỏi: "Mật Tông biết nơi này có liên quan đến Tà ma vực ngoại?"


 


Cơ Như Tuyết hơi khựng lại: "Các ngươi..."


 


Nàng không nói rõ, nhưng thái độ đã thể hiện tất cả: "Đã biết rồi thì các ngươi càng không nên tiếp tục đi sâu."


 


"Đi thôi." Diệp Thần Diễm chẳng buồn để ý đến nàng, xoay người nói, "Ai muốn được Mật Tông bảo hộ, có thể theo vị thánh nữ kia rời khỏi đây."


 


Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có kẻ ánh mắt thoáng dao động, nhưng không ai mở miệng.


 


"Ngươi..." Cơ Như Tuyết khẽ thở dài bất lực, sao lại có kẻ bướng bỉnh đến mức chẳng chịu nghe lời khuyên, đành phải giữ khoảng cách vừa phải mà theo sau họ.


 


Dư Thanh Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hơi bất nhẫn, khẽ kéo ống tay áo Diệp Thần Diễm: "Nàng ta trông có vẻ đáng thương đó Mật Tông làm việc cũng không phải nàng định đoạt, chúng ta đối sự chẳng nên nhằm người..."


 


Diệp Thần Diễm đưa tay che mắt cậu: "Đừng nhìn, đáng thương cũng có thể là giả, chưa biết chừng nàng biết ngươi mềm lòng nên mới cố ý diễn cho ngươi xem."


 



Dư Thanh Đường: "Dù có diễn cũng phải diễn cho ngươi xem chứ, đừng đổ oan cho ta."


 


Diệp Thần Diễm khóe môi nhếch lên, cười nhưng không hẳn là vui: "Dư huynh, ngươi còn chưa rõ mình được ưa thích đến mức nào đâu."


 


Hắn lạnh nhạt nói: "Nếu không có ta trông chừng, ai biết sẽ còn bao nhiêu kẻ..."


 


Dư Thanh Đường vội lấy tay bịt miệng hắn: "Đừng nói bậy."


 


Cậu hạ giọng: "Mẫu thân ngươi cũng là người Mật Tông, ngươi cũng không cần thành kiến lớn vậy."


 


Sắc mặt Diệp Thần Diễm khẽ thu lại, song vẫn quay đầu sang chỗ khác.


 


"Nói đúng ra, nàng ta còn là hậu bối của ngươi, phải giữ thể diện chứ." Dư Thanh Đường ra sức khuyên nhủ vốn Cơ Như Tuyết đâu phải phản diện, mà còn là một trong những trợ lực chính bên cạnh Diệp Thần Diễm, tuy hai người họ không có tình cảm, nhưng cũng chẳng cần căng thẳng đến vậy.


 


Cậu nghĩ bụng, nếu thuyết phục được Cơ Như Tuyết, về sau tới Mật Tông cũng thuận nước đẩy thuyền, còn không...


 


Cậu lén quay đầu nhìn, nếu tới lúc đó nàng thực sự cứ cố chấp muốn lấy thân hợp đạo, cậu chắc chắn sẽ áy náy vô cùng.


 


"Hậu bối à?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, khoanh tay trước ngực, "Thế chẳng phải ta chính là loại tiền bối chuyên kiếm chuyện làm khó hậu bối sao?"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Diệp Thần Diễm khẽ bĩu môi: "Ngươi quản nàng làm gì?"


 


"Dĩ nhiên không phải vì thích nàng." Dư Thanh Đường nháy mắt, ngoắc tay gọi Diệp Thần Diễm, hắn chẳng mặn mà gì nhưng vẫn ghé sát lại.


 


Dư Thanh Đường bất ngờ bóp má hắn: "Sao lại không thân thiện với tiểu bối thế này?"


 


Diệp Thần Diễm nheo mắt bóp trả: "Tiểu bối gì? Mật Tông ngày nào chẳng muốn tính kế ngươi, ta đây là đang giúp ngươi."


 


"Ồ~" Dư Thanh Đường cười cong mắt, "Thế ngươi có biết ta bắt chuyện với nàng ta cũng là muốn giúp ngươi đó?"


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


Chốc lát sau, Dư Thanh Đường hớn hở vẫy tay với Cơ Như Tuyết.


 


Nàng thoáng sững sờ, dường như không xác định được cậu có phải đang chào mình không.


 


"Làm sao vậy?" Nàng mang theo vài phần tò mò.



 


Dư Thanh Đường chen qua đám người chạy về phía nàng, Diệp Thần Diễm đưa tay định ngăn, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, chỉ liếc mắt dõi theo họ.


 


Dư Thanh Đường chạy đến trước mặt Cơ Như Tuyết, từ giới chỉ trữ vật lôi ra một quả quýt đưa cho nàng: "Nè, cho ngươi."


 


Cơ Như Tuyết dưới lớp lụa mỏng đôi mắt hơi mở to, thoáng luống cuống, theo phản xạ muốn từ chối: "Ta không..."


 


"Cầm lấy đi" Dư Thanh Đường cười cong mắt, bóc quýt, bẻ một múi nhét vào miệng mình: "Ngươi thấy chưa, không có độc mà."


 


Cơ Như Tuyết khẽ lắc đầu: "Không, ta không có ý đó."


 


Nàng thử đưa tay ra, Dư Thanh Đường đặt quả quýt đã thiếu một múi vào tay nàng, còn rất cẩn thận không để ngón tay mình chạm vào lòng bàn tay nàng.


 


Cơ Như Tuyết khẽ siết quả quýt, thì thầm: "Đa tạ."


 


Nàng định mở lời thêm: "Tiên phủ này thật sự cực kỳ nguy hiểm..."


 


"Chúng ta đều biết." Dư Thanh Đường gật đầu, "Nhưng chúng ta cũng không phải tùy hứng xông vào."


 


Cậu chỉ về phía sau: "Đồ Tiêu Tiêu là Thánh nữ Thánh Hỏa Giáo ở Vinh Châu, nàng ấy có trách nhiệm bảo vệ nơi này, cần phải điều tra cho rõ rốt cuộc bên trong có chuyện gì, liệu có uy h**p đến Vinh Châu không."


 


"Với lại, trước đó có một tu sĩ dường như bị Tà ma ngoại vực nhập, đã tiến sâu hơn vào tiên phủ đáng lý muốn thoát thân phải chạy ra cửa, vậy mà hắn lại đi vào sâu hơn, bên trong chắc hẳn có vấn đề gì đó."


 


"Bởi vậy chúng ta mới quyết định đuổi theo."


 


Cơ Như Tuyết ánh mắt khẽ lay động, mím môi nói nhỏ: "Nhưng ngươi là trời sinh chí tôn, không nên đem thân mạo hiểm."


 


"Lúc trước đã nói ta không phải," Dư Thanh Đường thở dài, "nếu ta thật sự là, thì càng phải đi."


 


"Sao vậy?" Cơ Như Tuyết sững lại.


 


"Nếu ta là trời sinh chí tôn, thì phải gánh thiên hạ, chuyện gì cũng nên quản một tay." Dư Thanh Đường hùng hồn, "Người ta nói rồi, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều."


 


"Mật Tông chẳng cũng luôn lấy thiên hạ làm trách nhiệm, nên mới được mọi người kính trọng sao?"


 


"Đúng." Cơ Như Tuyết khẽ cúi mắt, "Nhưng Mật Tông đứng trên thiên hạ, còn ngươi có quan hệ với thiên hạ, giờ ngươi chưa trưởng thành, không nên vì một tu sĩ mà..."


 


Dư Thanh Đường nhìn nàng chằm chằm: "Đó là suy nghĩ của Mật Tông, hay là của ngươi?"


 



Cơ Như Tuyết cắn môi, không nói lời nào.


 


Dư Thanh Đường bĩu môi: "Nếu thế thì Mật Tông chẳng phải đang chia nhân gian thành ba bảy loại, người thì đáng để Thánh nữ Mật Tông ngàn dặm tới cứu, người thì đáng bị bỏ mặc sao?"


 


"Không." Cơ Như Tuyết bất ngờ cắt lời cậu: "Trước Thiên Đạo, vạn vật bình đẳng."


 


Nàng khẽ nói: "Nếu trong khả năng của ta, ta sẽ cứu hắn."


 


Dư Thanh Đường mắt sáng rực: "Ta biết mà"


 


"Ngươi nhìn là biết người tốt, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu, vậy để tiện cho bọn ta tiếp tục tiến sâu, những tin tức ngươi biết nhất định cũng sẽ nói cho chúng ta chứ?"


 


Cơ Như Tuyết bị cậu dắt mũi, theo phản xạ khẽ gật đầu.


 


Đến khi Dư Thanh Đường nhiệt tình vẫy tay gọi mọi người lại đây để cùng chia sẻ tin tức, nàng mới kịp phản ứng đừng nói nãy giờ một tràng dài của cậu đều là cố ý...


 


Dư Thanh Đường đã quay người, cười rạng rỡ nhét thêm cho nàng một quả quýt: "Ăn đi"


 


"được... được." Cơ Như Tuyết theo phản xạ gật đầu.


 


Cả đám chen đến trước mặt nàng, Đồ Tiêu Tiêu cười sáng lạn: "Ta biết mà, Thánh nữ Mật Tông bao dung thiên hạ, nhất định không giấu diếm. Tiên phủ này rốt cuộc thuộc môn phái nào? Mật Tông các ngươi có ghi chép chăng?"


 


Kim Xảo Đường thủ lĩnh mỉm cười ôn hòa: "Ôi chao, quả thực một biểu nhân tài, có thiên kiêu như ngươi mới giữ được Cửu Châu thái bình, bảo hộ thiên hạ."


 


Trúc Trung nữ gật đầu phụ họa, liếc nhìn Dư Thanh Đường rồi thuận miệng khen: "Lợi hại."


 


Diệp Thần Diễm gượng gạo nhếch khóe môi: "Ừm."


 


Dư Thanh Đường huých khuỷu tay hắn một cái, hắn mới chịu nâng lên một nụ cười gượng: "Không hổ là Thánh nữ, nói đi?"


 


"Ta..." khuôn mặt sau lớp sa mỏng của Cơ Như Tuyết đỏ bừng đến gần như rỉ máu, nếu không có tấm che, e rằng nàng chẳng thể nào giả bộ bình tĩnh đứng trước đám người này.


 


Ánh mắt nàng chớp động, không dám nhìn ai, chỉ chăm chú cúi đầu nhìn mũi chân, khẽ nói: "Ta cũng chẳng biết nhiều, nơi này vốn là thượng cổ tông môn Huyền Âm Môn, thịnh thời từng có chân tiên, nhưng..."


 


Nàng ngừng lại một nhịp, vụng về chuyển đề tài: "Do nguyên nhân nào đó, thiên hạ không còn chân tiên, mà chân tiên của Huyền Âm Môn đương nhiên cũng đã biến mất."


 


"Nơi này quả thật từng diễn ra một trận đại chiến với Tà ma vực ngoại, Mật Tông cũng không biết kết quả, chỉ biết từ sau trận chiến ấy, Huyền Âm Môn liền biến mất..."


 


"Giờ xem ra..." ánh mắt nàng thoáng ánh lên tia tiếc nuối, "bọn họ chưa từng hoàn toàn chiến thắng Tà ma vực ngoại."



 


"Trưởng lão Mật Tông của ta đang trấn thủ ngoài tiên phủ, nếu Tà ma vực ngoại thoát ra, tất sẽ không tha cho nó, chỉ là..."


 


Nàng ngẩng đầu, nhìn sâu vào nơi thâm u của tiên phủ: "Các ngươi nói nó trốn vào sâu hơn, e là... Thật sự có chút cổ quái."


 


Dư Thanh Đường mỉm cười với nàng: "Vậy thì..."


 


Diệp Thần Diễm lập tức ngoảnh đầu: "Ngươi không cần đi theo, đừng thêm rắc rối là được."


 


Cơ Như Tuyết nhìn thẳng vào Dư Thanh Đường: "Không, ta đi."


 


"Chậc." Diệp Thần Diễm quay đầu sang chỗ khác: "Lần này không còn ý kiến gì nữa chứ? Tiếp tục tiến sâu."


 


Cơ Như Tuyết ngước mắt nhìn bọn họ, thử bước lên một bước, gia nhập vào hàng ngũ.


 


Sâu trong Huyền Âm Môn.


 


Thường Ngọc Sinh đã đứng giữa một vùng phế tích, nơi này chẳng còn nhìn ra từng là công trình gì, chỉ còn sót lại đống đổ nát cùng những vệt máu đã sẫm đen như mực.


 


Hắn bước tới gần, tựa như bị một lực lượng nào đó lôi cuốn, tiếp tục đi sâu nhưng khi chân hắn vừa giẫm xuống mặt đất, một phù văn thần bí sáng rực, chợt vang lên một khúc tỳ bà, trên mặt đất hiện ra một trận pháp đã mục nát. Thường Ngọc Sinh toàn thân run rẩy như bị sét đánh, ngay sau đó hét thảm một tiếng, thân hình văng ra ngoài.


 


Song khúc nhạc chỉ kéo dài trong nháy mắt, rồi lại chìm vào im ắng.


 


Thường Ngọc Sinh lảo đảo đứng dậy, trên người hắn chẳng biết gãy bao nhiêu khúc xương, nếu là kẻ khác ắt đã bất tỉnh mê man, thế nhưng hắn chẳng mảy may để tâm, chỉ với vẻ mặt dữ tợn, một đạo hư ảnh gần như thoát ly thân thể hắn.


 


Hắn cúi đầu thật chậm, lôi ra từ nhẫn trữ vật đủ loại linh tinh, cuối cùng cũng tìm được một bình thuốc, đổ ra mấy viên đan dược, tùy tiện nhét vào miệng.


 


Hắn nghiến răng nhai rốp rốp, mắt chết trân nhìn mấy bóng người đang ngồi xếp bằng trong trận pháp tàn khuyết.


 


Sau những hư ảnh kia, giữa thiên địa có một khe nứt chỉ rộng chừng một ngón tay, bị trận pháp bao trùm khiến kẻ khác không sao tiến gần.


 


Đây chính là mục đích hắn đến đây.


 


........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Cơ Như Tuyết: Trong muôn vàn lời khen mà dần đánh mất chính mình...


 


Dư Thanh Đường: Nhân viên danh dự của phòng nhân sự Thuyền Trộm! 0v0


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...