Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 146: Ốc đảo

256@-

Diệp Thần Diễm thu liễm tiên ma khí, khu vực này lập tức khôi phục yên tĩnh, Đồ Tiêu Tiêu dẫn chúng nhân Thánh Hỏa Giáo tới bảo hộ cũng vừa kịp tới


 


"Hay thật đấy, vốn định tiết kiệm thời gian nên mới gọi các ngươi hỗ trợ tay chân." Nàng khí thế hừng hực mà tới, tươi cười rạng rỡ: "Ai ngờ hai người các ngươi vừa ra khỏi cửa lại phải đột phá ba ngày"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày, cũng cười đáp: "Bỏ chúng ta lại rồi đi trước chẳng phải được sao?"


 


"Tất nhiên là được rồi." Đồ Tiêu Tiêu chống nạnh trừng hắn: "Ngươi cho rằng bản cô nương ba ngày nay chỉ lo canh giữ hai người các ngươi thôi à? Phạm vi Vinh Châu quanh ốc đảo đã thông báo các thôn xóm gần đó di tản hết, những nơi dị động dày đặc đáng nghi ta cũng đã đánh dấu, ưu tiên kiểm tra."


 


Nàng trải ra một tấm bản đồ đặt trước mặt hai người, quét mắt qua Diệp Thần Diễm: "Thật sự đã xuất khiếu kỳ rồi?"


 


Diệp Thần Diễm cười khẽ: "Ngươi muốn luyện tập với ta sao?"


 


Đồ Tiêu Tiêu nheo mắt, nhìn như thật sự ngứa tay muốn thử.


 


Dư Thanh Đường nghiêng người khuyên: "Nếu ngươi muốn tỉ thí với cường giả, ta khuyên đừng tìm hắn, người này ra tay rất đau, căn bản sẽ không nhường chiêu."


 


Đồ Tiêu Tiêu chớp mắt: "Hắn từng đánh ngươi à?"


 


"Không hẳn." Dư Thanh Đường thuận miệng phản bác: "Nhưng ta từng thấy hắn đánh người khác."


 


Cậu nghiêng đầu giới thiệu nữ nhân đứng phía sau: "Không thì ngươi thử với nàng ấy, Trúc cô nương tốt tính hơn nhiều."


 


"Hửm?" Lúc này Đồ Tiêu Tiêu mới để ý đến cô gái sau lưng hai người, hơi ngạc nhiên: "Nàng ấy vào đây khi nào? Vừa rồi ta còn chẳng nhận ra."


 


"Đào..." Dư Thanh Đường theo bản năng định đáp nhưng kịp khựng lại, đành giữ cho Trúc cô nương chút dáng vẻ cao nhân thần bí, sửa miệng: "Thân thủ xuất quỷ nhập thần, lợi hại chứ?"


 


Đồ Tiêu Tiêu bật cười: "Được, đợi xử lý xong việc này, mời vị cô nương xuất quỷ nhập thần này tỉ thí với ta một trận."


 


Nàng nói xong, sắc mặt có chút cổ quái "Là... cô nương thật chứ?"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Cậu cứ có cảm giác bản thân đã để lại một bóng ma tâm lý khó xóa cho giới tu tiên.


 


Cậu nhìn vượt qua vai Đồ Tiêu Tiêu, thấy vài người Vân Trạch Tông đứng xa xa chưa rời đi, hơi ngạc nhiên: "Họ cũng chưa đi à? Ngươi định đưa cả họ theo?"


 


Cậu hạ giọng: "Nhỡ tiểu tông chủ Trúc Kỳ kia mà sứt đầu mẻ trán thì..."


 


"Không cần lo." Đồ Tiêu Tiêu nháy mắt ra hiệu: "Hắn có bảo vật Huyễn Ảnh Thạch hộ thân, gặp nguy hiểm chí mạng sẽ tự vỡ, trực tiếp đưa hắn về nhà."


 


Dư Thanh Đường tròn mắt: "Còn có bảo bối thế này á?"


 


Đây chẳng phải cuộn giấy hồi thành sao


 


"Phạm vi có hạn, không thể vượt quá một châu, giá cả cũng đắt đỏ." Đồ Tiêu Tiêu bật cười: "Thứ này vốn do Thánh Hỏa Giáo chúng ta chế tạo, hắn coi như khách quen của nhà ta."


 


Nàng hạ giọng: "Đa phần là Xích Diễm Thiên luyện ra."


 


Dư Thanh Đường lập tức hóng hớt ghé lại: "Vậy sao hắn vẫn ghét Xích huynh đến vậy?"


 



"Tên kia luyện khí không thích theo bản vẽ, cứ tự mình mày mò." Đồ Tiêu Tiêu nín cười: "Trước đây hắn làm Huyễn Ảnh Thạch cho tiểu tử này, khụ, thêm một chút hiệu ứng đặc biệt."


 


Dư Thanh Đường mở to mắt đầy chờ mong: "Hiệu ứng gì?"


 


"Ngươi đúng là hiểu hắn." Đồ Tiêu Tiêu cười đầy hả hê: "Không những thêm lửa mà còn là tự thiêu bản thân."


 


"Nói là tiểu tử kia nhờ có Huyễn Ảnh Thạch che chở nên ỷ thế không coi mạng mình ra gì, cần dạy dỗ một chút, nên gài cơ quan, một khi kích phát thì..."


 


Nàng chỉ lên mặt mình: "Tự nổ mặt mũi đen thui."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Diệp Thần Diễm bật cười mũi: "Hắn cũng còn tính trẻ con."


 


"Dù sao vụ đó xong, Không Sơn Vũ mất một đệ tử, tức giận chạy tới Thánh Giáo đòi công đạo." Đồ Tiêu Tiêu nhún vai: "Luyện khí cũng là làm ăn, bán đồ không đúng yêu cầu, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm."


 


"Nói ra tuy buồn cười, nhưng trưởng lão của viện luyện khí vẫn trừng phạt Xích Diễm Thiên một trận đòn dữ."


 


Dư Thanh Đường thương hại: "Ta đoán Xích huynh chắc chắn không nhận sai."


 


"Không sai." Đồ Tiêu Tiêu gật đầu rất đỗi đồng tình: "Trước mặt ngoại nhân một chút mềm mỏng cũng không chịu, cuối cùng bị khiêng về tẩm điện."


 


"Thánh Hỏa Giáo chúng ta phạt đệ tử vốn toàn đánh thật, phạm lỗi phải đánh đến da tróc thịt bong mới tính xong."


 


Dư Thanh Đường nhớ lại cảnh Đồ Tiêu Tiêu từng đuổi giết đệ tử phạm lỗi ở Thanh Châu, không nhịn được gật gù: "Phong cách của tông môn rất hung mãnh."


 


Đồ Tiêu Tiêu cười khanh khách: "Lần đó đánh hắn đến da tróc thịt bong, máu chảy lênh láng, dọa tiểu tử kia sợ đến ngơ người."


 


"Hắn nghĩ mình gây họa, suy đi nghĩ lại quyết định đến xin lỗi Xích Diễm Thiên, kết quả...."


 


Dư Thanh Đường xoa cằm: "Theo hiểu biết của ta về Xích huynh, hẳn hắn không để bụng."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nhưng chắc không nói ra câu gì hay ho."


 


Đồ Tiêu Tiêu nhịn cười: "Hắn nói, thôi đi ta không chấp trẻ con."


 


"Thế là mối hận kết luôn từ đó."


 


"Nghe nói vị thiếu gia kia sinh ra đã mang bệnh khí, thân thể vốn yếu nhược, ghét nhất bị coi là trẻ con."


 


Nàng phẩy tay: "Xích Diễm Thiên nào biết, mà dù biết thì nói chuyện cũng không có đầu óc."


 


"Sau đó, tông chủ Vân Trạch Tông còn đích danh mua Huyễn Ảnh Thạch có cơ quan đặc chế của Xích Diễm Thiên, hẳn là lo tiểu tử này coi thường mạng mình."


 


Diệp Thần Diễm lơ đãng nghĩ: "Cho nên ngươi định dẫn hắn theo, gặp nguy hiểm thì một cước đá cho hắn kích phát Huyễn Ảnh Thạch, tiễn hắn về Vân Trạch Tông?"


 


Dư Thanh Đường lắc đầu không lời: "Ngươi đừng..."


 


Đồ Tiêu Tiêu thẳng thắn gật: "Chuẩn luôn"


 


Dư Thanh Đường: "..."



 


Xin lỗi, là ta lắm chuyện.


 


Diệp Thần Diễm hích Dư Thanh Đường: "Đi đâu trước?"


 


"Ta á?" Dư Thanh Đường kinh ngạc chỉ Đồ Tiêu Tiêu: "Hỏi hướng dẫn viên bản địa đi chứ."


 


"Ngươi vận khí tốt." Diệp Thần Diễm chắc nịch: "Ngươi chọn."


 


"Dù sao cũng chưa có manh mối gì." Đồ Tiêu Tiêu không để bụng: "Nghe theo ngươi."


 


Dư Thanh Đường nheo mắt: "Vậy ta tùy tiện chỉ nhé?"


 


Cậu làm ra vẻ bấm quyết, tùy tiện điểm một chỗ: "Đây"


 


"Đi thôi"


 


Mọi người quay lưng rời đi rất dứt khoát.


 


Dư Thanh Đường ngẩn người: "Các ngươi thật sự tin ta à?"


 


Đừng có soái quá vậy chứ, các bằng hữu.


 


......


 


Lần theo bản đồ tới ốc đảo Dư Thanh Đường chỉ, Đồ Tiêu Tiêu bảo thuộc hạ tản ra: "Đào thử xuống dưới xem."


 


Dư Thanh Đường vốn lo Không Sơn Vũ không chịu phối hợp, nhưng hắn rõ ràng đã coi mình là người Thánh Hỏa Giáo, hăng hái kéo Tư Phong, Tư Vũ đào hố.


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Diệp Thần Diễm theo ánh mắt cậu nhìn sang: "Nhìn gì đấy?"


 


Dư Thanh Đường xoa cằm: "Cảm giác vừa học thêm được cách trị con nít."


 


Cậu vỗ vai Diệp Thần Diễm: "Đi, chúng ta cũng đào hố nào."


 


Cậu vừa bước đi, bỗng chân trượt hụt xuống, thân hình chao đảo rồi "tõm" một tiếng chìm xuống dưới.


 


"Cẩn thận" Diệp Thần Diễm mắt nhanh tay lẹ túm lấy cậu, nhưng không kéo lên ngay, ngược lại cùng cậu chìm xuống theo.


 


Trúc cô nương bước nhanh đến, cúi xuống sờ mặt đất, một nắm cát vàng tràn qua kẽ tay nàng rơi xuống. Nàng ngẩng đầu: "Có linh lực, không phải tự nhiên hình thành, là cạm bẫy."


 


"Cái đồ thiếu đức nào đi đào hố cát chảy giữa sa mạc thế này hả" Đồ Tiêu Tiêu tức điên: "Có thể hại được ai chứ? Chẳng lẽ đoán đúng là chờ sẵn ở đây nhắm vào chúng ta?"


 


Trúc cô nương đứng lên quan sát bốn phía, như suy tư gì đó: "Chưa chắc do người."


 


"Không phải người?" Đồ Tiêu Tiêu mắt đảo tròn: "Chẳng lẽ sinh vật gần ốc đảo cố ý đào bẫy để ngăn người lại gần?"


 


"Xuống xem thử." Trúc cô nương nói gọn, tay trúc điểm đất, mở lối thông đạo, nhảy xuống.


 



Dưới nền đất quả nhiên khác thường, đã bị khoét rỗng, còn lưu lại dấu vết nhân công, trông như một mạch khoáng đã bị khai thác từ lâu.


 


Đồ Tiêu Tiêu theo xuống tra xét: "Nơi này có lẽ bỏ hoang đã nhiều năm rồi."


 


"Có vết cào của dã thú, còn có lông tơ." Trúc cô nương nhặt lên một túm lông vàng nhạt từ mặt đất: "Đây là..."


 


Nàng đưa cho Đồ Tiêu Tiêu: "Ngươi phân biệt được là thú gì sống quanh đây không?"


 


"Hửm?" Đồ Tiêu Tiêu cúi sát nhìn, suýt hắt xì: "Ta thấy giống như..."


 


Trúc cô nương mắt ánh lên nét chờ mong.


 


Đồ Tiêu Tiêu vỗ tay một cái: "Vịt con"


 


Trúc cô nương: "..."


 


Nét mặt nàng tê liệt, chỉ vào vết móng trên vách động nhắc: "Vết cào."


 


"Chân vịt..." Đồ Tiêu Tiêu nhìn kỹ, gượng cười hai tiếng: "Hình như không thể cào ra thế này."


 


"Còn hai người kia đâu?"


 


Dưới này không có uy áp rõ ràng, hơn nữa Diệp Thần Diễm vừa đột phá xuất khiếu kỳ, chắc hẳn cũng chẳng gặp nguy hiểm gì.


 


Đồ Tiêu Tiêu cao giọng gọi: "Thanh Đường, Họ Diệp"


 


"Ở đây" Cách đó mấy chục bước, Dư Thanh Đường thò đầu ra, hồ hởi vẫy tay: "Đến xem ta phát hiện cái gì này?"


 


Đồ Tiêu Tiêu mắt sáng rỡ, nhanh chóng đuổi tới: "Manh mối tiên phủ?"


 


Dư Thanh Đường ôm một con mèo nhỏ lông vàng mềm mại dí sát mặt nàng: "Mèo con"


 


Đồ Tiêu Tiêu phanh gấp, hắt xì cái rõ to.


 


Dư Thanh Đường phản ứng cực nhanh, ôm mèo nhảy vọt ra sau, thoát kiếp nạn.


 


Con mèo nhỏ dễ thương với bộ lông vàng nhạt xù xì nhe răng, gầm gừ cảnh cáo: "gừ gừ..."


 


Đồ Tiêu Tiêu ôm mũi: "Ta nhớ rồi, là linh miêu sa mạc, chúng thường đào bẫy gần ổ để tránh dã thú lớn lại gần, hắt xì"


 


Trúc cô nương nhìn túm lông trong tay, ánh mắt lóe sáng: "Không phải của nó."


 


"Nó vẫn là mèo con, còn lông này thô hơn, chắc là mèo trưởng thành, gần đây còn con nào khác chăng?"


 


"Ở đây." Giọng Diệp Thần Diễm vang lên từ sâu hơn: "Chỗ này còn mấy con nữa."


 


Trúc cô nương sải bước tới, trong hành lang dài, mấy con linh miêu con tán loạn, rõ ràng là từ ổ bò ra.


 


Dư Thanh Đường móc khô ra vốn định cho Hỏa Miêu ăn: "Nó có ăn thịt không?"


 


Câu vừa dứt, con mèo nhỏ trong tay cậu đã hung hãn vồ lấy miếng thịt, lắc đầu ngoạm xé dữ dội.



 


"Khỏe đấy." Đồ Tiêu Tiêu gật đầu khen: "Rất có dáng dấp thợ săn."


 


"Sợ là đói quá mới bò ra khỏi ổ."


 


Dư Thanh Đường gãi đầu: "Xem ra tiên phủ không ở đây, nhưng lại tìm được một ổ mèo con có tính là thu hoạch ngoài dự kiến không nhỉ?"


 


Trúc cô nương quay lại: "Ngươi định đem chúng theo à?"


 


"Gặp nhau là duyên." Dư Thanh Đường ôm mèo, nắn bàn chân lông xù của nó: "Hơn nữa ta thấy ổ này hết sạch đồ ăn rồi, e là mèo bố mẹ đi săn gặp chuyện chẳng lành."


 


Cậu mắt sáng lấp lánh: "Sau này nó chính là..."


 


Cậu dừng lại, lật chân sau nó lên nhìn rồi tràn đầy thâm tình: "Con trai ta."


 


Đồ Tiêu Tiêu làm vẻ không chịu nổi: "Ngươi sao cứ như Xích Diễm Thiên vậy, thích làm cha thú nhỏ."


 


Diệp Thần Diễm bên cạnh bẻ nhỏ khô nhục ném cho đám mèo con dưới đất, quay đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Chỉ mang con này thôi, hay mang cả lũ?"


 


Hắn xách lên một con cụp tai co mình run rẩy trong ổ: "Con này trông giống ngươi, mang cả đi."


 


"Nơi này ít nhất nửa tháng rồi chưa thấy mèo trưởng thành quay lại, bọn nó tự lo sợ khó sống nổi."


 


"Meo!" Con linh miêu trên tay Dư Thanh Đường bỗng nhảy xuống, vểnh đuôi kêu liên tục chạy về phía trước.


 


Dư Thanh Đường như chợt ngộ: "Không lẽ dẫn chúng ta đi cứu... à nhầm, cứu mèo?"


 


"Vạn vật hữu linh, huống hồ yêu thú vốn thông tuệ." Trúc cô nương lao theo nhanh nhất: "Hôm nay gặp gỡ, có lẽ là số định."


 


Nàng nói xong, chạy còn nhanh hơn ai hết.


 


Dư Thanh Đường lùi một bước khe khẽ: "Trúc cô nương có vẻ đặc biệt thích động vật nhỏ nhỉ?"


 


"Hử?" Diệp Thần Diễm nghĩ ngợi: "Ta thấy nàng như chẳng có thứ gì thích cả."


 


"Sao thế được" Dư Thanh Đường trừng lớn mắt: "Đã có ý thức thì tất nhiên phải có sở thích, ngay cả cây đàn của ta cũng mê mỹ nhân kia mà."


 


........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:


 


Dư Thanh Đường: Các bằng hữu! Ta sắp có mèo rồi!


 


Diệp Thần Diễm: Meo~


 


Dư Thanh Đường: Ngươi không phải mèo, ngươi là chó con.


 


Diệp Thần Diễm: Thế cũng được, gâu~


 


Dư Thanh Đường: Vậy là ta có cả mèo lẫn chó, đỉnh cao nhân sinh!


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 146: Ốc đảo
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...