Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 14: Đan Tu
206@-
Dư Thanh Đường đã hiểu ra hai chuyện:
Thứ nhất, Long Ngạo Thiên không phải đồng loại với loài người.
Thứ hai, làm nữ nhân của Long Ngạo Thiên cũng không phải việc gì tốt đẹp.
Sáng sớm đã bị một cây nhân sâm thành tinh trăm năm chui từ đâu ra vấp cho trẹo chân, Dư Thanh Đường đành phải để Diệp Thần Diễm cõng trên lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước.
Hai người, một thì ngủ cả đêm, một thì tu luyện suốt không ngủ, thế nào cũng không thể là cậu bị ngáng chân mới đúng!
Chắc chắn là lỗi của cốt truyện, nếu không phải cái kịch bản hiểm độc này cố tình thiết kế để nữ chính bị thương, tạo cơ hội thân cận với nam chính, thì cậu đã không lơ là đến mức đó!
Vừa nghĩ, Dư Thanh Đường vừa cúi đầu liếc nhìn b* ng*c của mình với vẻ mặt áy náy.
May là cậu ở phía sau.
Dường như Diệp Thần Diễm phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, liền quay đầu quan tâm hỏi: "Còn đau không?"
Dư Thanh Đường lập tức lắc đầu: "Không đau."
Thực ra vết thương nhỏ thế này, tu sĩ như cậu chỉ cần vận công một chút là có thể hồi phục. Giống như mấy tên thể tu chuyên luyện thân thể, có đứt tay đứt chân cũng chỉ cần nối đúng rồi vận công một chu kỳ là lành.
Dư Thanh Đường là cầm tu, luyện thân thể là sở đoản, nhưng cũng không đến mức yếu ớt.
Chủ yếu là Diệp Thần Diễm đã dặn cậu trẹo chân thì phải căn đúng vị trí mà trị, nếu không lỡ lệch đi rồi là sau này một chân dài, một chân ngắn đấy.
Dư Thanh Đường cảm thấy hắn khoa trương, nhưng vừa tưởng tượng cảnh đó, vẫn rất biết điều để Diệp Thần Diễm cõng đi đến trấn tìm một tu sĩ luyện đan chữa trị. Vân Châu có Hỏa Đỉnh Tông, nơi tụ hội đan tu số một thiên hạ, nghe nói trong thành rơi một tấm biển đập trúng mười người thì chín là đan tu.
Phần lớn đan tu cũng biết y thuật, xem như nửa y tu.
Dư Thanh Đường nhớ lại, Hỏa Đỉnh Tông còn có không ít tình tiết trong cốt truyện, bản thân Vân Châu cũng vậy, nhưng đều không phải lúc này xuất hiện.
Thời cơ chưa tới, giờ họ có đi cũng chưa kích hoạt được gì.
Dư Thanh Đường âm thầm thở phào, sau chuyện tối qua, cậu cũng đã thông suốt. Giờ cậu đã thay thế thân phận Diệu Âm Tiên, muốn trốn cũng không được.
Chuyện cũ không thể vãn hồi, chỉ còn cách hướng đến tương lai. Hậu cung của Long Ngạo Thiên trải dài thiên hạ, Diệu Âm Tiên cũng chỉ đồng hành một đoạn ngắn.
Đến Đại hội Kim Đan, tiểu thư nóng bỏng cả người lẫn tính cách Đồ Tiêu Tiêu sẽ xuất hiện, hai người bọn họ sẽ diễn một màn tu la tràng hoa hồng đỏ vs hoa hồng trắng, sau đó rồi cậu có thể rút lui.
Nghĩ vậy, lời của Diệp Thần Diễm lúc trước cũng khớp lại cậu chỉ cần tham gia Đại hội Kim Đan là có thể quay về tông môn tiếp tục làm cá mặn.
"Đến rồi." Diệp Thần Diễm khẽ xốc cậu lên, "Giờ đi tìm đan tu."
Dư Thanh Đường lặng lẽ rụt mặt sau lưng hắn bị cõng vào kiểu này, đúng là hơi mất mặt.
Nhưng quan sát xung quanh một lát, cậu thấy có nhiều tu sĩ còn thảm hơn người mặt vàng như giấy, người bị khiêng theo vết máu khắp đường, có người bị cụt tay mà vẫn có đồng đội vác cánh tay đuổi theo phía sau hô "chậm thôi!"
Dư Thanh Đường: "..."
Nhộn nhịp ghê.
"Ở đây nhiều đan tu, thỉnh thoảng còn có Hỏa Đỉnh Tông mở khám chữa bệnh miễn phí, nên rất nhiều người bị thương đến thử vận may." Diệp Thần Diễm giải thích, "Chúng ta chỉ bị thương nhẹ, không cần chen chúc, tìm đại một đan tu là được."
Dư Thanh Đường gật đầu, bỗng thấy mình bị có mỗi vết bong gân mà làm quá rồi.
"Tìm đan tu à?"
Một giọng nói chen ngang. Dư Thanh Đường thấy một ông có râu dê, đánh giá họ từ đầu đến chân, đặc biệt nhìn kỹ quần áo hai người rồi híp mắt cười: "Vết thương nhỏ, ta chữa được, đi theo ta."
Chưa dứt lời, một ông khác râu quai nón chen vào: "Ê ê, đừng tin hắn! Tháng trước trị chết ba mạng, tìm ta đi, ta còn rẻ hơn!"
Ánh mắt ông ta đảo qua mặt Dư Thanh Đường, nở nụ cười khiến người ta rùng mình: "Chà, mỹ nhân này, mỹ nhân thì còn được giảm giá."
Diệp Thần Diễm đen mặt: "Tránh ra."
Thấy hai tên kia cãi nhau không ngớt, hắn dứt khoát đi thẳng đến chỗ một tên đan tu lem luốc nằm nghiêng bên góc đường, hỏi thẳng: "Này, ngươi trị không?"
Dư Thanh Đường lén thò đầu nhìn người này toàn thân mùi rượu, tóc tai bù xù che gần hết mặt, nhưng vẫn không giấu nổi vết sẹo lớn nổi bật trên mặt.
Cậu nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu, không nhớ nổi có nhân vật nào như vậy, liền lặng lẽ rụt đầu về.
Diệp Thần Diễm tưởng cậu lo lắng, liền thấp giọng nói: "Đừng sợ, tuy người này trông nhưng trong số những người ở đây, tu vi hắn cao nhất."
Dư Thanh Đường gật đầu cậu tất nhiên tin vào lựa chọn của Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên là kiểu người có thể đào được đồ tốt trong đống rác, mua gì cũng ra bảo vật, đi đâu cũng gặp cao nhân, chuyện này rất bình thường.
Đan tu lem luốc nhướng mày, đá bảng hiệu đến trước mặt, giọng chẳng tốt đẹp gì: "Bệnh lớn nhỏ gì cũng vậy, khám một nghìn linh thạch hạ phẩm, đan dược tính riêng."
"Một nghìn?!" Ông râu dê hét lên, "Đệ tử nội môn Hỏa Đỉnh Tông còn chỉ lấy tám trăm, ngươi cướp đấy à! Tìm ta, chỉ năm trăm"
Ông râu quai nón cũng không chịu thua: "Ta chỉ ba trăm"
Diệp Thần Diễm chẳng thèm nhúc nhích lông mày: "Một nghìn thì một nghìn, chỉ cần ngươi trị khỏi."
Hai người kia nhìn nhau, nghẹn họng.
"Ồ, đại gia kìa." Đan tu lem luốc cuối cùng cũng lười nhác đứng dậy, ánh mắt đảo qua Dư Thanh Đường, ngáp một cái: "Tiểu mỹ nhân cũng không có giảm giá đâu, trả tiền trước."
Diệp Thần Diễm ném thẳng một nghìn linh thạch ra. Hắn nhận lấy, cân cân số lượng, rồi tùy tiện nhét vào trong áo hắn thậm chí không có nhẫn trữ vật.
Dư Thanh Đường tò mò đánh giá đối phương, cảm thấy dáng vẻ này đúng là có phong thái cao nhân thế ngoại, nhưng vết sẹo rõ rành rành thế kia, cậu lại không nhớ nổi là ai cả.
Diệp Thần Diễm cõng Dư Thanh Đường theo người nọ rẽ vào một con hẻm nhỏ. Hắn không có cửa tiệm gì, chỉ tiện tay căng hai tấm vải rách che chắn là coi như địa bàn của mình.
Đan tu liếc mắt nhìn mắt cá chân của Dư Thanh Đường, lắc đầu đầy chê bai: "Chút vết thương thế này mà cũng phải tìm đan tu."
Hắn ngoắc Diệp Thần Diễm: "Lấy miếng vải sạch."
Hắn đặt vải lên mắt cá chân của Dư Thanh Đường, lười nhác nói: "Ráng chịu đau."
"Ờ..." Dư Thanh Đường còn đang gật đầu, đan tu đã bất ngờ ra tay, cậu lập tức đổi giọng hét lên: "Ngaoooo-!"
Gào xong một tiếng, Dư Thanh Đường mới sực nhớ không đúng, lập tức bóp cổ họng, chữa cháy một câu: "...Á!"
Diệp Thần Diễm hình như khẽ nhếch khóe môi, nhưng vẫn nhịn không bật cười.
"Xì." Đan tu bẩn thỉu đã thu tay lại, cười hả hê: "Khí lực dồi dào, chắc chắn không có gì nghiêm trọng, được rồi, đi thôi. Mà có muốn mua chút đan dược không?"
Dư Thanh Đường sờ sờ mắt cá, xoay thử, kinh ngạc phát hiện thực sự có thể cử động rồi. Ngoài cơn đau nhức ban nãy, cậu còn cảm nhận được một dòng linh khí mát lạnh chảy vào, nhanh chóng chữa lành thương thế.
Dư Thanh Đường ánh mắt lập tức chuyển sang đầy tôn trọng người này chắc chắn là cao nhân! Ít nhất cũng là nhân vật có tên trong cốt truyện.
"Quả thực cần chút đan dược." Diệp Thần Diễm không bận tâm chuyện ra giá trên trời, "Có loại nào..."
Hắn cố tình liếc sang Dư Thanh Đường, mỉm cười nói thêm: "Ngọt ngọt chút, đan dược cơ bản như hồi linh đan, huyết hồi đan đều cần."
"Muốn loại ngọt?" Đan tu cười khẩy, lôi ra vài lọ nhỏ, "Được thôi, đảm bảo mùi vị như kẹo đậu."
Dư Thanh Đường lặng lẽ quay đầu, giả vờ chuyện không liên quan đến mình.
"Còn nữa," Diệp Thần Diễm cười tít mắt nhìn cậu, "Thanh Đường cô nương dọc đường vất vả, cũng tiện bắt mạch luôn nhé."
Dư Thanh Đường: "!"
Ánh mắt cậu dao động, có phần chột dạ đan tu bắt mạch, có bắt ra được giới tính không!?
"Không... không cần đâu." Cậu cố gắng từ chối, "Không có gì nghiêm trọng cả."
Đan tu nhìn như đang ngáp dài: "Thêm tiền đấy."
Diệp Thần Diễm lại ném thêm một nghìn linh thạch.
Đối phương lập tức đẩy qua một cái đệm tay, gõ gõ bàn ra hiệu Dư Thanh Đường đặt tay lên.
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu run run đặt tay lên, đối phương còn phủ thêm một tấm vải mỏng sạch sẽ, tránh tiếp xúc trực tiếp.
Dù nhìn người này có vẻ nhếch nhác không đáng tin, nhưng lại rất chu đáo.
Dư Thanh Đường không dám ngẩng đầu, chỉ dám liếc trộm sắc mặt của đối phương.
Ban đầu đan tu cũng chỉ thờ ơ bắt mạch, nhưng càng xem, sắc mặt hắn càng trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Dư Thanh Đường lập tức chớp mắt lia lịa trong nhẫn trữ vật của cậu vẫn còn toàn bộ gia sản từ sư môn mang theo, không biết nghìn linh thạch có đủ mua chuộc đối phương không.
Đan tu từ tốn thu tay lại, như đang chọn lời nói: "Cô nương này... có chút đặc biệt."
"Khụ!" Dư Thanh Đường lập tức ho khan, khẽ kéo Diệp Thần Diễm một cái, "Hay là... ngươi tránh mặt chút?"
Diệp Thần Diễm sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, bất chợt quỳ xuống, nắm lấy cổ tay cậu: "Quả nhiên là có chỗ không ổn! Sao nàng không nói với ta?"
"Không... có" Dư Thanh Đường kéo dài giọng, mắt đảo quanh, "Chỉ là... liên quan đến chuyện riêng tư, ta..."
"Không được." Diệp Thần Diễm nắm tay cậu, kiên quyết, "Ta phải biết nàng không khỏe chỗ nào mới tiện chăm sóc."
Dư Thanh Đường: "......"
Đan tu đảo mắt giữa hai người, đột nhiên cười khẩy: "Ngươi thật sự muốn biết?"
"Hai người quan hệ không tệ?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Đương nhiên."
"Ồ~" Đan tu cười đầy ẩn ý, ngoắc hai người ghé lại gần.
Hắn cố ý liếc qua Dư Thanh Đường đang căng thẳng đến mức muốn ói, hạ thấp giọng nói: "Cô nương này"
"Bị rối loạn kinh nguyệt."
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm đồng thời đờ người.
Dư Thanh Đường: "Kinh..."
Diệp Thần Diễm: "Nguyệt..."
Dư Thanh Đường lập tức bịt miệng hắn lại.
Đan tu nhướng mày, lấy ra một lọ đan dược: "Đây là Vạn Hoa Đan ta mới nghiên cứu, nữ tu uống vào, kinh nguyệt rối loạn, tâm tình bất ổn gì cũng"
Dư Thanh Đường mặt không biểu cảm, chỉ tay: "Lừa đảo đánh hắn."
Diệp Thần Diễm lập tức hất tung sạp thuốc của hắn.
"Ê ê ê!" Đan tu vội đưa tay ôm đầu, "Đừng đánh mặt!"
Ngay lúc nắm đấm của Diệp Thần Diễm sắp giáng xuống, Dư Thanh Đường chợt chú ý thấy một vết bớt màu xanh rõ ràng trên cổ tay đối phương.
Cậu ngẩn người, vội kéo tay hắn lại: "Khoan đã!"
Diệp Thần Diễm sững lại, nhướng mày: "Sao thế?"
"Chuyện đánh người giữa đường cũng không hay." Dư Thanh Đường ho khẽ, vỗ vai hắn, "Thôi bỏ đi."
Diệp Thần Diễm nhíu mày, rõ ràng vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn nể mặt cậu: "Vậy đi thôi."
Đan tu chậm rãi buông tay, che lại vết bớt, ánh mắt thâm trầm nhìn theo bóng lưng hai người.
Người kia nhận ra vết bớt này.
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Lang băm!
Diệp Thần Diễm: Đúng vậy, lang băm!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Dư Thanh Đường đã hiểu ra hai chuyện:
Thứ nhất, Long Ngạo Thiên không phải đồng loại với loài người.
Thứ hai, làm nữ nhân của Long Ngạo Thiên cũng không phải việc gì tốt đẹp.
Sáng sớm đã bị một cây nhân sâm thành tinh trăm năm chui từ đâu ra vấp cho trẹo chân, Dư Thanh Đường đành phải để Diệp Thần Diễm cõng trên lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước.
Hai người, một thì ngủ cả đêm, một thì tu luyện suốt không ngủ, thế nào cũng không thể là cậu bị ngáng chân mới đúng!
Chắc chắn là lỗi của cốt truyện, nếu không phải cái kịch bản hiểm độc này cố tình thiết kế để nữ chính bị thương, tạo cơ hội thân cận với nam chính, thì cậu đã không lơ là đến mức đó!
Vừa nghĩ, Dư Thanh Đường vừa cúi đầu liếc nhìn b* ng*c của mình với vẻ mặt áy náy.
May là cậu ở phía sau.
Dường như Diệp Thần Diễm phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, liền quay đầu quan tâm hỏi: "Còn đau không?"
Dư Thanh Đường lập tức lắc đầu: "Không đau."
Thực ra vết thương nhỏ thế này, tu sĩ như cậu chỉ cần vận công một chút là có thể hồi phục. Giống như mấy tên thể tu chuyên luyện thân thể, có đứt tay đứt chân cũng chỉ cần nối đúng rồi vận công một chu kỳ là lành.
Dư Thanh Đường là cầm tu, luyện thân thể là sở đoản, nhưng cũng không đến mức yếu ớt.
Chủ yếu là Diệp Thần Diễm đã dặn cậu trẹo chân thì phải căn đúng vị trí mà trị, nếu không lỡ lệch đi rồi là sau này một chân dài, một chân ngắn đấy.
Dư Thanh Đường cảm thấy hắn khoa trương, nhưng vừa tưởng tượng cảnh đó, vẫn rất biết điều để Diệp Thần Diễm cõng đi đến trấn tìm một tu sĩ luyện đan chữa trị. Vân Châu có Hỏa Đỉnh Tông, nơi tụ hội đan tu số một thiên hạ, nghe nói trong thành rơi một tấm biển đập trúng mười người thì chín là đan tu.
Phần lớn đan tu cũng biết y thuật, xem như nửa y tu.
Dư Thanh Đường nhớ lại, Hỏa Đỉnh Tông còn có không ít tình tiết trong cốt truyện, bản thân Vân Châu cũng vậy, nhưng đều không phải lúc này xuất hiện.
Thời cơ chưa tới, giờ họ có đi cũng chưa kích hoạt được gì.
Dư Thanh Đường âm thầm thở phào, sau chuyện tối qua, cậu cũng đã thông suốt. Giờ cậu đã thay thế thân phận Diệu Âm Tiên, muốn trốn cũng không được.
Chuyện cũ không thể vãn hồi, chỉ còn cách hướng đến tương lai. Hậu cung của Long Ngạo Thiên trải dài thiên hạ, Diệu Âm Tiên cũng chỉ đồng hành một đoạn ngắn.
Đến Đại hội Kim Đan, tiểu thư nóng bỏng cả người lẫn tính cách Đồ Tiêu Tiêu sẽ xuất hiện, hai người bọn họ sẽ diễn một màn tu la tràng hoa hồng đỏ vs hoa hồng trắng, sau đó rồi cậu có thể rút lui.
Nghĩ vậy, lời của Diệp Thần Diễm lúc trước cũng khớp lại cậu chỉ cần tham gia Đại hội Kim Đan là có thể quay về tông môn tiếp tục làm cá mặn.
"Đến rồi." Diệp Thần Diễm khẽ xốc cậu lên, "Giờ đi tìm đan tu."
Dư Thanh Đường lặng lẽ rụt mặt sau lưng hắn bị cõng vào kiểu này, đúng là hơi mất mặt.
Nhưng quan sát xung quanh một lát, cậu thấy có nhiều tu sĩ còn thảm hơn người mặt vàng như giấy, người bị khiêng theo vết máu khắp đường, có người bị cụt tay mà vẫn có đồng đội vác cánh tay đuổi theo phía sau hô "chậm thôi!"
Dư Thanh Đường: "..."
Nhộn nhịp ghê.
"Ở đây nhiều đan tu, thỉnh thoảng còn có Hỏa Đỉnh Tông mở khám chữa bệnh miễn phí, nên rất nhiều người bị thương đến thử vận may." Diệp Thần Diễm giải thích, "Chúng ta chỉ bị thương nhẹ, không cần chen chúc, tìm đại một đan tu là được."
Dư Thanh Đường gật đầu, bỗng thấy mình bị có mỗi vết bong gân mà làm quá rồi.
"Tìm đan tu à?"
Một giọng nói chen ngang. Dư Thanh Đường thấy một ông có râu dê, đánh giá họ từ đầu đến chân, đặc biệt nhìn kỹ quần áo hai người rồi híp mắt cười: "Vết thương nhỏ, ta chữa được, đi theo ta."
Chưa dứt lời, một ông khác râu quai nón chen vào: "Ê ê, đừng tin hắn! Tháng trước trị chết ba mạng, tìm ta đi, ta còn rẻ hơn!"
Ánh mắt ông ta đảo qua mặt Dư Thanh Đường, nở nụ cười khiến người ta rùng mình: "Chà, mỹ nhân này, mỹ nhân thì còn được giảm giá."
Diệp Thần Diễm đen mặt: "Tránh ra."
Thấy hai tên kia cãi nhau không ngớt, hắn dứt khoát đi thẳng đến chỗ một tên đan tu lem luốc nằm nghiêng bên góc đường, hỏi thẳng: "Này, ngươi trị không?"
Dư Thanh Đường lén thò đầu nhìn người này toàn thân mùi rượu, tóc tai bù xù che gần hết mặt, nhưng vẫn không giấu nổi vết sẹo lớn nổi bật trên mặt.
Cậu nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu, không nhớ nổi có nhân vật nào như vậy, liền lặng lẽ rụt đầu về.
Diệp Thần Diễm tưởng cậu lo lắng, liền thấp giọng nói: "Đừng sợ, tuy người này trông nhưng trong số những người ở đây, tu vi hắn cao nhất."
Dư Thanh Đường gật đầu cậu tất nhiên tin vào lựa chọn của Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên là kiểu người có thể đào được đồ tốt trong đống rác, mua gì cũng ra bảo vật, đi đâu cũng gặp cao nhân, chuyện này rất bình thường.
Đan tu lem luốc nhướng mày, đá bảng hiệu đến trước mặt, giọng chẳng tốt đẹp gì: "Bệnh lớn nhỏ gì cũng vậy, khám một nghìn linh thạch hạ phẩm, đan dược tính riêng."
"Một nghìn?!" Ông râu dê hét lên, "Đệ tử nội môn Hỏa Đỉnh Tông còn chỉ lấy tám trăm, ngươi cướp đấy à! Tìm ta, chỉ năm trăm"
Ông râu quai nón cũng không chịu thua: "Ta chỉ ba trăm"
Diệp Thần Diễm chẳng thèm nhúc nhích lông mày: "Một nghìn thì một nghìn, chỉ cần ngươi trị khỏi."
Hai người kia nhìn nhau, nghẹn họng.
"Ồ, đại gia kìa." Đan tu lem luốc cuối cùng cũng lười nhác đứng dậy, ánh mắt đảo qua Dư Thanh Đường, ngáp một cái: "Tiểu mỹ nhân cũng không có giảm giá đâu, trả tiền trước."
Diệp Thần Diễm ném thẳng một nghìn linh thạch ra. Hắn nhận lấy, cân cân số lượng, rồi tùy tiện nhét vào trong áo hắn thậm chí không có nhẫn trữ vật.
Dư Thanh Đường tò mò đánh giá đối phương, cảm thấy dáng vẻ này đúng là có phong thái cao nhân thế ngoại, nhưng vết sẹo rõ rành rành thế kia, cậu lại không nhớ nổi là ai cả.
Diệp Thần Diễm cõng Dư Thanh Đường theo người nọ rẽ vào một con hẻm nhỏ. Hắn không có cửa tiệm gì, chỉ tiện tay căng hai tấm vải rách che chắn là coi như địa bàn của mình.
Đan tu liếc mắt nhìn mắt cá chân của Dư Thanh Đường, lắc đầu đầy chê bai: "Chút vết thương thế này mà cũng phải tìm đan tu."
Hắn ngoắc Diệp Thần Diễm: "Lấy miếng vải sạch."
Hắn đặt vải lên mắt cá chân của Dư Thanh Đường, lười nhác nói: "Ráng chịu đau."
"Ờ..." Dư Thanh Đường còn đang gật đầu, đan tu đã bất ngờ ra tay, cậu lập tức đổi giọng hét lên: "Ngaoooo-!"
Gào xong một tiếng, Dư Thanh Đường mới sực nhớ không đúng, lập tức bóp cổ họng, chữa cháy một câu: "...Á!"
Diệp Thần Diễm hình như khẽ nhếch khóe môi, nhưng vẫn nhịn không bật cười.
"Xì." Đan tu bẩn thỉu đã thu tay lại, cười hả hê: "Khí lực dồi dào, chắc chắn không có gì nghiêm trọng, được rồi, đi thôi. Mà có muốn mua chút đan dược không?"
Dư Thanh Đường sờ sờ mắt cá, xoay thử, kinh ngạc phát hiện thực sự có thể cử động rồi. Ngoài cơn đau nhức ban nãy, cậu còn cảm nhận được một dòng linh khí mát lạnh chảy vào, nhanh chóng chữa lành thương thế.
Dư Thanh Đường ánh mắt lập tức chuyển sang đầy tôn trọng người này chắc chắn là cao nhân! Ít nhất cũng là nhân vật có tên trong cốt truyện.
"Quả thực cần chút đan dược." Diệp Thần Diễm không bận tâm chuyện ra giá trên trời, "Có loại nào..."
Hắn cố tình liếc sang Dư Thanh Đường, mỉm cười nói thêm: "Ngọt ngọt chút, đan dược cơ bản như hồi linh đan, huyết hồi đan đều cần."
"Muốn loại ngọt?" Đan tu cười khẩy, lôi ra vài lọ nhỏ, "Được thôi, đảm bảo mùi vị như kẹo đậu."
Dư Thanh Đường lặng lẽ quay đầu, giả vờ chuyện không liên quan đến mình.
"Còn nữa," Diệp Thần Diễm cười tít mắt nhìn cậu, "Thanh Đường cô nương dọc đường vất vả, cũng tiện bắt mạch luôn nhé."
Dư Thanh Đường: "!"
Ánh mắt cậu dao động, có phần chột dạ đan tu bắt mạch, có bắt ra được giới tính không!?
"Không... không cần đâu." Cậu cố gắng từ chối, "Không có gì nghiêm trọng cả."
Đan tu nhìn như đang ngáp dài: "Thêm tiền đấy."
Diệp Thần Diễm lại ném thêm một nghìn linh thạch.
Đối phương lập tức đẩy qua một cái đệm tay, gõ gõ bàn ra hiệu Dư Thanh Đường đặt tay lên.
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu run run đặt tay lên, đối phương còn phủ thêm một tấm vải mỏng sạch sẽ, tránh tiếp xúc trực tiếp.
Dù nhìn người này có vẻ nhếch nhác không đáng tin, nhưng lại rất chu đáo.
Dư Thanh Đường không dám ngẩng đầu, chỉ dám liếc trộm sắc mặt của đối phương.
Ban đầu đan tu cũng chỉ thờ ơ bắt mạch, nhưng càng xem, sắc mặt hắn càng trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Dư Thanh Đường lập tức chớp mắt lia lịa trong nhẫn trữ vật của cậu vẫn còn toàn bộ gia sản từ sư môn mang theo, không biết nghìn linh thạch có đủ mua chuộc đối phương không.
Đan tu từ tốn thu tay lại, như đang chọn lời nói: "Cô nương này... có chút đặc biệt."
"Khụ!" Dư Thanh Đường lập tức ho khan, khẽ kéo Diệp Thần Diễm một cái, "Hay là... ngươi tránh mặt chút?"
Diệp Thần Diễm sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, bất chợt quỳ xuống, nắm lấy cổ tay cậu: "Quả nhiên là có chỗ không ổn! Sao nàng không nói với ta?"
"Không... có" Dư Thanh Đường kéo dài giọng, mắt đảo quanh, "Chỉ là... liên quan đến chuyện riêng tư, ta..."
"Không được." Diệp Thần Diễm nắm tay cậu, kiên quyết, "Ta phải biết nàng không khỏe chỗ nào mới tiện chăm sóc."
Dư Thanh Đường: "......"
Đan tu đảo mắt giữa hai người, đột nhiên cười khẩy: "Ngươi thật sự muốn biết?"
"Hai người quan hệ không tệ?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Đương nhiên."
"Ồ~" Đan tu cười đầy ẩn ý, ngoắc hai người ghé lại gần.
Hắn cố ý liếc qua Dư Thanh Đường đang căng thẳng đến mức muốn ói, hạ thấp giọng nói: "Cô nương này"
"Bị rối loạn kinh nguyệt."
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm đồng thời đờ người.
Dư Thanh Đường: "Kinh..."
Diệp Thần Diễm: "Nguyệt..."
Dư Thanh Đường lập tức bịt miệng hắn lại.
Đan tu nhướng mày, lấy ra một lọ đan dược: "Đây là Vạn Hoa Đan ta mới nghiên cứu, nữ tu uống vào, kinh nguyệt rối loạn, tâm tình bất ổn gì cũng"
Dư Thanh Đường mặt không biểu cảm, chỉ tay: "Lừa đảo đánh hắn."
Diệp Thần Diễm lập tức hất tung sạp thuốc của hắn.
"Ê ê ê!" Đan tu vội đưa tay ôm đầu, "Đừng đánh mặt!"
Ngay lúc nắm đấm của Diệp Thần Diễm sắp giáng xuống, Dư Thanh Đường chợt chú ý thấy một vết bớt màu xanh rõ ràng trên cổ tay đối phương.
Cậu ngẩn người, vội kéo tay hắn lại: "Khoan đã!"
Diệp Thần Diễm sững lại, nhướng mày: "Sao thế?"
"Chuyện đánh người giữa đường cũng không hay." Dư Thanh Đường ho khẽ, vỗ vai hắn, "Thôi bỏ đi."
Diệp Thần Diễm nhíu mày, rõ ràng vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn nể mặt cậu: "Vậy đi thôi."
Đan tu chậm rãi buông tay, che lại vết bớt, ánh mắt thâm trầm nhìn theo bóng lưng hai người.
Người kia nhận ra vết bớt này.
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Lang băm!
Diệp Thần Diễm: Đúng vậy, lang băm!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 14: Đan Tu
10.0/10 từ 36 lượt.