Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 12: Long Hạc Cầm

224@-

"Cô không sao chứ!" Dư Thanh Đường bừng tỉnh khỏi cơn chấn động, theo phản xạ đưa tay đỡ nàng, nhưng Diệu Âm Tiên đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu: "Đừng manh động, cô nương không phải đối thủ của hắn."


 


Dư Thanh Đường cũng chẳng định manh động gì.


 


Cậu còn thầm cảm thán, quả không hổ là nữ chính, Diệu Âm Tiên đúng là mạnh hơn cậu nhiều. Dính nhiều debuff vậy mà cũng không bị đánh bay tận ba dặm như cậu.


 


"À đúng rồi." Dư Thanh Đường sực nhớ ra, vội nhét cây Long Hạc Cầm vào tay nàng "Ngươi đánh cái này đi, cái này mạnh lắm!"


 


Diệu Âm Tiên khựng lại: "Đây là Long Hạc Cầm?"


 


Lần này đến lượt Dư Thanh Đường kinh ngạc: "Ngươi nhận ra à?"


 


Ánh mắt Diệu Âm Tiên lóe lên: "Sư phụ từng nói, tông môn Thiên Âm tông từng có một tiêu một cầm, đều là linh khí phẩm nhất, có linh tính như người. Chỉ là sau biến cố, một vị tiền bối mang theo Long Hạc Cầm rời tông môn, từ đó bặt vô âm tín."


 


Dư Thanh Đường há hốc mồm quả nhiên tám trăm năm trước là người một nhà.


 


"Giờ không phải lúc nói chuyện này." Diệu Âm Tiên nghiêm mặt, nắm chặt tay cậu "Có Long Hạc Cầm, có thể thử một lần!"


 


"Thử cái gì..." Dư Thanh Đường còn chưa kịp hiểu.


 


Diệu Âm Tiên đã đột ngột nắm lấy vai cậu, ném thẳng ra chiến trường: "Khúc nhập trận, khởi!"


 


Bị cưỡng chế ra trận, Dư Thanh Đường chỉ kịp hét lên: "Khoan đã! Cái đàn này không quen tôi, nó không nghe tôi đâu mà!"


 


Ngay khoảnh khắc ấy, nắm đấm to như bao cát bao phủ lửa đỏ của Ngô Thiên Long đang lao thẳng vào mặt cậu.


 


Ngô Thiên Giao hét lớn: "Đại ca, đừng đánh vào mặt!"


 


Dư Thanh Đường: "..."
Ngươi cũng tốt bụng đấy chứ.


 


Ngô Thiên Long chẳng buồn để tâm, đấm ra không chút lưu tình.


 


"Cẩn thận!"


 


Diệp Thần Diễm vẫn luôn tránh giao chiến trực diện, nhưng lúc này vì Dư Thanh Đường, buộc phải đỡ một chiêu chính diện.


 


Hai người va chạm, Ngô Thiên Long không nhúc nhích, thong thả hoạt động cổ tay, cười lạnh nhìn Diệp Thần Diễm bị đánh lùi hai bước, cánh tay đỡ chiêu bị cháy đen một mảng.


 


Dù biết trong kiểu tu tiên kiểu Long Ngạo Thiên thăng cấp lưu thì đây chỉ là vết thương nhỏ, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn thấy rợn người.


 


Dư Thanh Đường cắn răng đặt tay lên đàn, bị đánh bay ba dặm thì sao chứ, lần hai rồi tên này mỗi lần đều nhắm ngay mặt cậu đánh, rõ là biết ai mềm thì bắt nạt.


 


Cho dù là tượng đất cũng có ba phần tức giận, hôm nay trước khi bị đánh bay lần nữa, cậu nhất định phải cho tên cơ bắp toàn lửa này một cú đánh đầu vô hình!



 


Ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, sát khí ngút trời lan ra, phối hợp với một thương phản công của Diệp Thần Diễm, khí thế giết chóc nhắm thẳng mặt Ngô Thiên Long, khiến hắn bất chợt sinh ra cảm giác không thể địch nổi.


 


Ngô Thiên Long lùi một bước theo bản năng, lập tức giận dữ, quyết định đỡ chính diện cú đánh này.


 


Hai bên đối chiêu, mỗi người lùi hai bước nhưng phía sau Ngô Thiên Long, hai tên tu sĩ kết trận đã phun máu ngã xuống.


 


Diệp Thần Diễm kinh ngạc nhìn bàn tay mình, theo bản năng quay lại nhìn Dư Thanh Đường.


 


Chỉ thấy cầm tu áo trắng, cúi đầu, áo bào tung bay như người ngoài cõi trần quả đúng như lời Nhàn Hạc đạo nhân từng nói, Dư Thanh Đường cách tuyệt thế mỹ nhân chỉ thiếu một bình thuốc câm.


 


Thỉnh thoảng nghiêm túc một chút, gương mặt này vẫn đủ làm người khác chấn động.


 


Hai người phối hợp ăn ý, thế trận đảo ngược, Diệp Thần Diễm ép Ngô Thiên Long liên tục lùi lại, cuối cùng đánh hắn rơi xuống đất, phun máu, một thương xuyên thủng bàn tay, hét thảm một tiếng.


 


Diệu Âm Tiên có phần dao động, khuyên can: "Công tử khoan đã! Hắn là thiên kiêu của Ngô gia Kim Châu, nếu ngươi thật sự giết hắn..."


 


Diệp Thần Diễm không buồn đáp, lau máu nơi khóe miệng, cười lạnh rút thương: "Ỷ thế h**p người?"


 


Hắn bất ngờ ném thương ra, mũi thương sượt qua da đầu Ngô Thiên Giao, ghim vào thân cây phía sau. Ngô Thiên Giao vừa định lén cầu cứu, hét thảm ngã xuống, một khối ngọc bài lăn lông lốc.


 


Lúc này Dư Thanh Đường mới run run mở mắt vừa rồi não cậu trắng xóa, hoàn toàn dựa vào phản xạ mà gảy đàn, nhưng xem ra còn vượt cả trình bình thường.


 


Nhưng sao lần này mình không bị bay vậy?


 


Chưa kịp nghĩ nhiều, cậu méo mặt ôm lấy đan điền đang nhói lên từng đợt


 


Thận hư! Lại là di chứng của lao lực quá độ.


 


Cậu tối sầm mắt, phun ra một ngụm máu rồi ngửa người ngã xuống, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh Long Hạc Cầm lấp lánh hưng phấn, hấp thu máu tươi của cậu để nhận chủ.


 


"Thanh Đường!"


 


Diệu Âm Tiên và Diệp Thần Diễm gần như đồng thời lao tới đỡ cậu, cuối cùng vẫn là Diệp Thần Diễm nhanh tay hơn, ôm công chúa giữa không trung đỡ lấy cậu.


 


Hắn vô thức liếc nhìn Long Hạc Cầm trước đó nó ánh sáng ảm đạm, trông chỉ như một pháp khí hạ phẩm bình thường, chỉ trong lúc lóe lên sát khí mới lộ ra chút thực lực khác thường.


 


Giờ đây Long Hạc Cầm đã nhận chủ sau khi hấp thu máu, liền lập tức chui thẳng vào nhẫn trữ vật của Dư Thanh Đường.


 


Lúc này Diệp Thần Diễm mới thu lại ánh nhìn và biểu cảm như đang trầm tư suy nghĩ.


 


Diệu Âm Tiên nhanh bước tới, cẩn thận kiểm tra thương thế của cậu, thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, chỉ là tiêu hao linh lực quá độ."


 


Nàng bất đắc dĩ lắc đầu nhẹ: "Khó trách Thanh Đường bảo ta đánh đàn. Linh khí phẩm nhất uy lực kinh người, nhưng tiêu hao cũng vô cùng lớn."



"Trên Long Hạc Cầm có rất nhiều cấm chế, chắc là các bậc trưởng bối trong tông môn sợ hắn không khống chế nổi nên mới đặt vào."


 


Diệu Âm Tiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Diễm, ánh mắt hơi lóe sáng: "Có lẽ nàng vì lo cho ngươi quá, nên mới liều lĩnh mạnh mẽ dẫn động linh lực."


 


Diệp Thần Diễm cúi đầu nhìn cậu


 


Chỉ thấy Dư Thanh Đường nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch như giấy, máu nơi khóe môi đặc biệt chói mắt, trông thập phần đáng thương.


 


Ánh mắt Diệp Thần Diễm lóe lên, cẩn thận dùng tay áo lau đi máu nơi miệng cậu, khẽ nói: "Ta hiểu rồi."


 


Sau khi tiễn mấy nữ tu được giải cứu đi, trên thuyền chỉ còn lại Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường vẫn còn hôn mê.


 


Diệp Thần Diễm chống cằm nhìn cậu, cầm chiếc phụ kiện hình quạt lắc lắc trước mặt cậu, trông như đang nghĩ ngợi điều gì.


 


"Ngươi cố ý." Hắn nhìn mặt Dư Thanh Đường, không biết nghĩ tới gì, lại siết chặt cái quạt "Cũng chưa chắc."


 


"Chậc." Hắn liếc vết bỏng trên cánh tay mình, đưa tay bóp nhẹ mũi Dư Thanh Đường, "Còn chưa tỉnh à? Ta sắp khỏi thương rồi này."


 


Lông mi Dư Thanh Đường run run.


 


Hắn lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng, giả vờ đang điều tức.


 


Dư Thanh Đường chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng gãi đầu não như mới khởi động lại, đầu óc còn rất mông lung.


 


"Nàng tỉnh rồi?" Diệp Thần Diễm giả bộ vừa phát hiện, đưa bầu nước tới, "Uống chút nước trước đi."


 


Dư Thanh Đường ngoan ngoãn uống một ngụm, lý trí mới từ từ quay lại, vội hỏi: "Diệu Âm Tiên đâu?"


 


Diệp Thần Diễm nheo mắt đầy phức tạp, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mới tỉnh đã hỏi nàng ấy?"


 


Hắn khoanh tay dựa lưng vào, nói: " ấy đã về tông môn rồi, trước khi đi ta đã đưa mấy nữ tu kia về luôn. Chúng ta cũng rời khỏi Kim Châu rồi, đây là Vân Châu."


 


"Vân Châu?" Dư Thanh Đường tròn mắt kinh ngạc, "Nàng ấy đi rồi? Còn đàn thì sao?"


 


"Đàn?" Diệp Thần Diễm chỉ nhẫn trữ vật trên tay cậu "Tự nó về nhà rồi."


 


Dư Thanh Đường theo bản năng lấy đàn ra, mắt trợn tròn: "Đây là đàn của ta sao? Sao nó chói sáng thế này?"


 


Diệp Thần Diễm bật cười một tiếng: "Lúc trước nó ánh sáng thu liễm, ta còn tưởng chỉ là pháp khí bình thường."


 


"Giờ nhận nàng làm chủ, hấp thu máu của nàng, nên..."


 


"Đợi đã" Dư Thanh Đường bắt được trọng điểm, cứng ngắc quay đầu, "Nó nhận ai?"


 



 


Hắn chỉ cây đàn: "Máu rơi ngay lên đàn."


 


Dư Thanh Đường cảm thấy não mình vừa tỉnh giờ lại mơ hồ trở lại.


 


Xong rồi, hỏng cả rồi.


 


Kim Châu không về được, Diệu Âm Tiên bay mất, Long Hạc Cầm bị mù mắt, mình thì lên thuyền giặc đi thẳng tới Thanh Châu.


 


Diệp Thần Diễm cố tình giơ cánh tay bị thương trước mặt cậu: "Sao vậy?"


 


Dư Thanh Đường tất nhiên chú ý thấy vết thương: "Tay ngươi..."


 


"Không sao." Diệp Thần Diễm cười toe toét rút lại "Chỉ là vết thương nhỏ, sắp khỏi rồi."


 


"Nhìn kỹ này."


 


Hắn vận công chữa thương, thúc đẩy hồi phục, lớp da cháy đen bong ra từng mảng, lộ ra làn da nguyên vẹn bên dưới.


 


"Woaaa" Dư Thanh Đường vỗ tay đầy nhiệt tình, "Giống y chang gà quay."


 


Nụ cười trên mặt Diệp Thần Diễm cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn cậu.


 


Dư Thanh Đường bịt miệng, vội sửa lời: "Khụ, ta nói là công pháp luyện thể thật lợi hại."


 


Diệp Thần Diễm chống cằm đầy phức tạp, thở dài, đưa cho cậu một tờ giấy vàng.


 


Dư Thanh Đường cầm lấy, ngập ngừng hỏi: "Gì đây?"


 


Diệp Thần Diễm chua loét đáp: "Là Diệu Âm Tiên đưa, bảo cảm ơn ngươi, tặng cho ngươi tâm pháp."


 


Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn, trên giấy là một bản phổ cầm, tên là Khúc Vấn Tâm.


 


Hình như trong nguyên tác, khi Diệp Thần Diễm đột phá, chính Diệu Âm Tiên đã đánh khúc này.


 


Dư Thanh Đường thần sắc phức tạp.


 


Xem ra, thế giới này vẫn đang cố gắng, ít nhất những vật phẩm Diệp Thần Diễm cần để mạnh lên, nó vẫn cố nhét cho hắn.


 


Chỉ có điều dường như lúc sau ưu tiên hậu cung có các cơ duyên tăng sức mạnh, nói cách khác Diệu Âm Tiên có thể bị hiệu ứng bươm bướm làm lệch, nhưng buff tăng cấp của nàng thì không.


 


Dư Thanh Đường nheo mắt, nói gì thì nói, ý thức thế giới này có vẻ cũng rất có chí tiến thủ.


 


Mặc dù hắn chen ngang, khiến Diệu Âm Tiên mất một kiện linh khí nhất phẩm, có hơi thiệt. Nhưng ngẫm lại, nếu vậy thì nàng không cần gia nhập hậu cung của Long Ngạo Thiên nữa cũng không hẳn là thiệt quá.



Dư Thanh Đường chống cằm trầm tư, nhất thời không biết bản thân có tính là có lỗi với nàng không.


 


Diệp Thần Diễm liếc mắt nhìn cậu hai cái, khẽ hắng giọng hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"


 


Dư Thanh Đường theo bản năng trả lời: "Diệu Âm Tiên."


 


"Ồ!" Diệp Thần Diễm nhướng mày "Thích à?"


 


"Hả?" Dư Thanh Đường giật mình run bắn.


 


"Vừa gặp đã hợp?" Diệp Thần Diễm cố tình rướn tới gần "Cao sơn lưu thủy, tri âm tương ngộ, mấy người chơi cầm đều thích mấy câu đó mà, đúng không?"


 


Dư Thanh Đường trông ngây ngốc, nhưng bỗng nhớ ra trong nguyên tác, hình như hắn từng ghen vì hậu cung đấy.


 


Ánh mắt của Dư Thanh Đường khẽ thay đổi, thằng nhóc này, dấm gì cũng ghen được là sao.


 


Cậu thở dài, quyết định vì giữ hình tượng mà tiếp tục nói dối.


 


Cậu nghiêm túc nói: "Tôi thích nam."


 


Diệp Thần Diễm trợn tròn mắt, theo phản xạ ngồi thẳng dậy: "Hả?!"


 


Dư Thanh Đường hơi ngạc nhiên: "Ngươi ngạc nhiên gì vậy?"


 


"Không, không phải." Diệp Thần Diễm quay mặt đi, "Ý ta là... nàng chẳng phải tu Vô Tình đạo à?"


 


"Đúng vậy mà." Dư Thanh Đường nói rất có lý, "Không phải chính ngươi bảo, hữu tình nhập vô tình sao?"


 


Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy có gì đó không ổn lắm.


 


Đúng lúc này, bầu trời vang lên một tiếng sét đánh, Dư Thanh Đường giật nảy người, theo bản năng giơ đàn lên che đầu.


 


Không lẽ nói dối nhiều quá bị thiên lôi đánh thật?!


 


Diệp Thần Diễm vội thu lại ánh mắt: "Khụ, sắp mưa rồi, tìm chỗ trú trước đã."


 


........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Diệp Thần Diễm: Ta không phải trai thẳng.


 


Dư Thanh Đường: Ta thích đàn ông.


 


Thiên đạo: [đánh sét] -- Đã tiếp nhận thông tin.


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 12: Long Hạc Cầm
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...