Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 116: Ngày xưa
214@-
Dư Thanh Đường liếc nhìn nữ nhân rừng trúc, lại nhìn sang Diệp Thần Diễm.
Trong ánh mắt hai người kia đều là sự chắc nịch không chút do dự, cậu bèn nhắm tịt mắt nằm lăn ra: "Hay là thôi đưa ta về Nam Châu đi, ở Nam Châu ít ra khỏi phải tu luyện."
Trúc cô nương ngẩng mắt: "Thật chứ?"
Diệp Thần Diễm vội lấy tay bịt miệng cậu: "Giả đấy, hắn nói dỗi thôi."
"Ô ô ô" Dư Thanh Đường giãy giụa phản đối nhưng vô ích.
Trúc cô nương bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi ở Mê Tiên Lâm cũng như vậy."
Nàng hơi ngẩng mắt, ánh nhìn thoáng lộ vẻ nhắc nhở: "Các ngươi..."
Nói đến một nửa, nàng lại im lặng.
Dư Thanh Đường gạt tay Diệp Thần Diễm ra, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Trúc cô nương khẽ lắc đầu: "Cảm nhận nguy hiểm cũng là một phần trong thử thách của các ngươi, ta không thể nhắc."
Dư Thanh Đường định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn thốt ra: "Nhưng ngươi nói thế, chẳng phải chúng ta đã biết rồi sao?"
Nữ nhân rừng trúc: "Đi đây."
Ánh mắt nàng thoáng lộ vẻ chột dạ, giả vờ thản nhiên ngoảnh đi, thân ảnh lập tức biến mất.
Dư Thanh Đường kéo tay Diệp Thần Diễm xuống, trầm ngâm: "Nàng chẳng lẽ trước kia ở Mê Tiên Lâm vẫn luôn âm thầm nhìn chúng ta?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ừ, thì có sao đâu."
"Có sao chứ" Dư Thanh Đường trợn to mắt, chỉ chỉ hắn rồi chỉ mình.
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Sao? Chúng ta cũng đâu làm gì người khác không thấy được đâu."
Hắn hạ giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ có chuyện gì?"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu từ từ quay sang nhìn Đỗ Hành sư huynh đang xem kịch vui, Đỗ Hành mỉm cười: "Không có gì mờ ám, trước mặt ta cứ việc nói thoải mái."
"Khụ." Diệp Thần Diễm hắng giọng: "Giống như..."
Dư Thanh Đường lập tức bịt miệng hắn, chỉ để lộ đôi mắt cười cong cong:
"Đúng là không có chuyện gì khó nói, nhưng vẫn là đừng nói thì hơn."
Cậu vội lái đề tài: "Chúng ta lo cho Tiêu Thư Sinh đi, họ đi được một lúc rồi, theo sau được rồi."
...
Tiêu Thư Sinh và đệ tử Hỏa Đỉnh Tông dọc đường tương đối hòa hợp, không hay không biết mà mọi người đã buông lỏng cảnh giác, thật lòng coi hắn như huynh đệ.
Nhờ vậy mà Tiêu Thư Sinh cũng nghe được không ít lời thật của đối phương.
"Yêu tộc và nhân tộc tu luyện công pháp khác hẳn, bọn họ căn bản không có linh căn." Đương Quy liếc nhìn Tuyết Lãnh và Tuyết Noãn đang mở đường phía trước, khinh miệt nói: "Nếu không phải bọn chúng nói có thể giúp phân loại dược liệu, chúng ta còn lười dẫn về."
"Lão Đan Vương mê đắm đan đạo, chỉ cần liên quan đến đan dược, cái gì cũng muốn nghiên cứu."
"Đừng nói yêu tộc, trước đây ông ấy còn từng nghiên cứu xem người không có hỏa mộc linh căn có thể luyện đan không."
Đương Quy lắc đầu: "Không hiểu ông ấy bận tâm những thứ đó làm gì."
Tiêu Thư Sinh khẽ cười: "Đã không phải vì mình, tự nhiên là vì người khác."
"Nhưng lão Đan Vương không con không cái, đệ tử ít ỏi cũng toàn những luyện đan sư hỏa mộc thuộc tính thiên phú xuất chúng." Đương Quy bĩu môi:
"Chẳng lẽ có con riêng hoặc con gái riêng?"
Tiêu Thư Sinh liếc nhìn hắn, mặt không đổi sắc, chỉ mỉm cười: "Có lẽ vậy."
Không vì bản thân, cũng không vì con cháu, cũng có thể vì hàng vạn người xa lạ. Nhưng câu này đối phương chắc không thích nghe, Tiêu Thư Sinh bèn nuốt lại.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Tuyết Lãnh lén lại gần Tiêu Thư Sinh, hạ giọng: "Tiêu công tử, đã rất gần rồi, chúng ta còn tiếp tục tiến vào sao?"
Nếu giữ lại chút đặc điểm yêu tộc như khi ở Nam Châu, lúc này đôi tai của nàng hẳn đã ép sát ra sau.
"Ừ." Tiêu Thư Sinh trấn an: "Không cần sợ, chỉ là Chiếu Dạ Thử thôi."
Tuyết Lãnh mím môi, cảnh giác nhìn xung quanh, khẽ nói: "Không thể coi thường chúng."
"Mẫu thân từng nói, những yêu thú yếu ớt nhưng vẫn chưa tuyệt chủng ắt có chỗ lợi hại, khinh địch sớm muộn gì cũng trả giá."
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Ta hiểu."
"Ta chưa từng coi thường chúng, cũng không coi thường các ngươi, chỉ là ta đã chuẩn bị."
Hắn hạ giọng: "Hơn nữa các ngươi cũng đã giúp, không cần lo lắng."
Tuyết Lãnh hơi mừng rỡ, nghiêm túc gật đầu: "Được, ta tin ngươi"
Tiêu Thư Sinh nhìn về người dẫn đầu đội xe Hỏa Đỉnh Tông lúc này so với trước đã hơi chếch về hướng bắc, song không ai nhận ra, hoặc nhận ra rồi cũng không để tâm vì độ lệch không lớn.
Đây chính là kết quả khi hắn khéo léo dẫn dắt Đương Quy lúc chuyện trò.
Tuyết Lãnh và Tuyết Noãn một đường lần theo vết cỏ cây bị Chiếu Dạ Thử gặm, xác định hang ổ của chúng hẳn ở gần tuyến đường phía bắc, càng tiến gần càng tốt.
Tiêu Thư Sinh chăm chú nhìn Tuyết Noãn phía trước, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lại, nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Cô thỏ yêu trông yếu ớt đáng thương đột nhiên cúi mắt kêu lên: "A... có chuột!"
Đương Quy cảnh giác nhìn sang: "Cái gì"
Tuyết Noãn lùi lại hai bước, làm bộ hoảng sợ: "Có... có chuột chạy qua"
Đương Quy khinh bỉ liếc nàng: "Chuột?"
"Không phải chuột thường" Tuyết Noãn vội vàng giải thích: "Là yêu thú, Chiếu Dạ Thử, chúng thường đi theo bầy, nếu bị nhắm trúng..."
Đương Quy nhíu mày, hiển nhiên đã tin nhưng để giữ mặt mũi vẫn giả vờ khinh khỉnh: "Lũ chuột nhãi nhép, việc gì để tâm."
Hắn quay người dặn các đệ tử khác đi nhanh hơn, sớm thoát khỏi khu rừng này.
Tuyết Noãn nheo mắt, thản nhiên quay về bên Tuyết Lãnh.
Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt, khẽ cười quả nhiên đúng như hắn dự đoán, ngạo mạn, hèn nhát, lại thiếu cẩn trọng.
Hắn khẽ lắc đầu, Hỏa Đỉnh Tông đời này xem ra không ra gì, trên dưới đều lệch lạc. Có điều, mấy hôm qua hắn cũng thăm dò đề tài tà tu, Đương Quy tỏ vẻ khinh miệt thật, không giống giả vờ.
Không rõ do cấp bậc hắn chưa đủ nên chưa tiếp cận lõi, hay là chuyện này thực sự không liên quan đến Hỏa Đỉnh Tông.
Chỉ biết chuyến này đưa về Hỏa Đỉnh Tông là dược liệu để Thiên Nguyên Đan Vương luyện một loại đan mới.
"Tiêu huynh" Đương Quy gọi hắn ở phía trước, Tiêu Thư Sinh hoàn hồn, mỉm cười: "Sao vậy, Đương Quy huynh?"
Đương Quy liếc hai con thỏ yêu, ghé sát nói nhỏ: "Vừa nãy tiểu tử này bảo gần đây có bầy Chiếu Dạ Thử, cẩn thận chút, ta biết Tiêu huynh là thiên kiêu Tứ Quý Thư Viện, tất nhiên thân thủ bất phàm..."
Chưa dứt lời, Tiêu Thư Sinh đã mỉm cười: "Đừng khách khí, ta đã cùng mọi người đi chung thì chính là châu chấu trên cùng một sợi dây."
"Ta thấy trong đội còn mấy đệ tử Trúc Cơ, Chiếu Dạ Thử vốn không mạnh, Đương Quy huynh thân là thiên kiêu chắc chắn ứng phó được, đến khi đó, ta sẽ lo bảo vệ các tiểu đệ tử này."
Tiêu Thư Sinh nhìn bóng hắn xa dần, bật cười khẽ lắc đầu, đúng là hoàn toàn không tự biết mình. Có phần ngán ngẩm, giao thiệp với kẻ ngu không phí sức nhưng vẫn khó tránh thấy phiền.
Đáng thương thay hắn còn phải chịu đựng cả quãng đường, chẳng biết bên Diệp huynh và Dư huynh có chuyện thú vị gì không.
...
Mặt trời sắp lặn, Đỗ Hành chậm rãi bước giữa rừng, thỉnh thoảng ngồi xổm nhổ vài gốc thảo dược, quan sát mép lá.
Dư Thanh Đường hiếu kỳ hỏi hắn: "Cái này cũng bị phá hoại à?"
"Ừ." Đỗ Hành thở dài, "Còn bị phá tan tành nữa là."
"Đi một đường đến đây, mấy loại linh thảo có linh khí gần như đều bị phá hết." Dư Thanh Đường hơi tiếc nuối, "Chẳng lẽ chúng ta càng lúc càng gần thủ phạm rồi sao?"
"Hẳn là vậy." Đỗ Hành nhìn về phía trước một cái, "Cái vị sư đệ Tứ Quý Thư Viện của các ngươi..."
"Tiêu huynh tính tình tỉ mỉ, hẳn đã sớm phát hiện." Dư Thanh Đường đối với hắn rất tin tưởng, "Huống hồ còn có hai vị Thái Âm Ngọc Thố tộc đi theo, bọn họ đối với dược thảo rất nhạy cảm, chắc chắn cũng sẽ nhận ra."
"Nhưng bọn họ lại cứ cố tình đi hướng này..." Diệp Thần Diễm như có suy nghĩ gì đó, "Chẳng lẽ thật sự nhịn không nổi, định ở đây lật sòng, giết người cướp của?"
Dư Thanh Đường nghiêm túc nhìn hắn: "Ngươi đừng có suốt ngày nghĩ mấy chuyện nguy hiểm đó."
Diệp Thần Diễm vô tội trợn mắt: "Đâu phải ta nghĩ, ta chỉ suy luận theo Tiêu Thư Sinh thôi. Nếu là ta..."
Dư Thanh Đường hiếu kỳ hỏi hắn: "Ngươi thì thế nào?"
"Ta à?" Diệp Thần Diễm cười híp mắt ghé lại gần, "Nếu là ta, bước chân ra khỏi Nam Châu mà gặp cái bản mặt đó, nhất định phải dạy hắn một trận."
Dư Thanh Đường: "..."
Đúng là chuyện ngươi sẽ làm thật.
"Dù sao đi nữa, chắc chắn là bọn họ cố ý tiếp cận nguy hiểm." Đỗ Hành cũng không vội, "Người thông minh là được, cứ ngồi xem biến hóa."
Hắn quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, "Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, ban đêm cẩn thận một chút, nhiều yêu thú đều hoạt động ban đêm."
Dư Thanh Đường chỉ vào mình: "Ngươi trông cậy vào ta à?"
"Không phải trông cậy vào ngươi." Trong mắt Đỗ Hành mang theo vài phần bao dung, "Chỉ là, chỉ có ngươi cần nhắc nhở, hai vị còn lại tự nhiên sẽ giữ cảnh giác."
Dư Thanh Đường gượng gạo cười khan: "Ta sẽ cố hết sức."
"Không sao." Đỗ Hành khẽ cười lắc đầu, "Ta cũng chỉ quen miệng nhắc nhở, không thật sự trông cậy vào ngươi."
Dư Thanh Đường: "Ngươi nói vậy, ta nhất định phải cho ngươi xem thử thực lực của ta rồi."
Đỗ Hành khoanh tay: "Vậy cho ta xem đi."
Một lát sau, ăn xong phần cơm hộp mang từ Nam Châu ra, Dư Thanh Đường nghiêng đầu tựa vào vai Diệp Thần Diễm, ngủ ngon lành.
Đỗ Hành ngồi xếp bằng bên đống lửa, chống cằm nhìn cậu: "Diệp sư đệ."
Diệp Thần Diễm hơi dịch đầu của Dư Thanh Đường để cậu dựa cho thoải mái hơn, ngẩng mắt: "Ừ?"
Hắn khẽ cười, "Những lời khí thế mà hắn ấy buông ra ngươi chỉ nghe cho vui thôi, đừng để bụng."
Đỗ Hành ngẩng mắt nhìn hắn: "Thật sự là một lát cũng rời không nổi sao?"
Diệp Thần Diễm: "Cái gì?"
Đỗ Hành khẽ cười một tiếng, dựa lưng vào thân cây: "Bề ngoài, tiểu sư đệ Dư của ta học nghệ chưa tinh, chỉ biết lười biếng bán manh, khó mà làm nên việc lớn."
"Nhưng ta thấy hắn cũng chẳng muốn chen vào đám náo nhiệt này, rất có tự biết lượng sức, không giống loại người sẽ chủ động nhảy vào cái hố phiền phức của ta."
Hắn nhìn Diệp Thần Diễm như cười như không, "Ngươi đúng là chẳng rời được hắn, đi đâu cũng phải mang theo?"
Diệp Thần Diễm: "..."
"Ôi chao." Đỗ Hành ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo, "Ta nhớ hồi đó hình như cũng là vầng trăng thế này, đêm tối thế này, có người còn tưởng mèo vờn chuột chắc thắng trong tay, vậy mà giờ..."
Hắn nghiêng đầu, một viên đá găm thẳng vào thân cây phía sau hắn.
"Ô hô." Đỗ Hành ngoái lại nhìn, làm bộ làm tịch vỗ vỗ ngực, "Hung dữ thật đấy."
Nhưng hắn vẫn cố nói xong, "Giờ thì chuột lại ngồi xổm lên đầu mèo rồi?"
Diệp Thần Diễm nhắm mắt, xoay đầu sang một bên: "Liên quan gì đến ngươi."
..................................
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: Ta vẫn thích bộ dáng ngươi khi trước, ngông cuồng bất kham.
Diệp Thần Diễm: ......
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Dư Thanh Đường liếc nhìn nữ nhân rừng trúc, lại nhìn sang Diệp Thần Diễm.
Trong ánh mắt hai người kia đều là sự chắc nịch không chút do dự, cậu bèn nhắm tịt mắt nằm lăn ra: "Hay là thôi đưa ta về Nam Châu đi, ở Nam Châu ít ra khỏi phải tu luyện."
Trúc cô nương ngẩng mắt: "Thật chứ?"
Diệp Thần Diễm vội lấy tay bịt miệng cậu: "Giả đấy, hắn nói dỗi thôi."
"Ô ô ô" Dư Thanh Đường giãy giụa phản đối nhưng vô ích.
Trúc cô nương bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi ở Mê Tiên Lâm cũng như vậy."
Nàng hơi ngẩng mắt, ánh nhìn thoáng lộ vẻ nhắc nhở: "Các ngươi..."
Nói đến một nửa, nàng lại im lặng.
Dư Thanh Đường gạt tay Diệp Thần Diễm ra, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Trúc cô nương khẽ lắc đầu: "Cảm nhận nguy hiểm cũng là một phần trong thử thách của các ngươi, ta không thể nhắc."
Dư Thanh Đường định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn thốt ra: "Nhưng ngươi nói thế, chẳng phải chúng ta đã biết rồi sao?"
Nữ nhân rừng trúc: "Đi đây."
Ánh mắt nàng thoáng lộ vẻ chột dạ, giả vờ thản nhiên ngoảnh đi, thân ảnh lập tức biến mất.
Dư Thanh Đường kéo tay Diệp Thần Diễm xuống, trầm ngâm: "Nàng chẳng lẽ trước kia ở Mê Tiên Lâm vẫn luôn âm thầm nhìn chúng ta?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ừ, thì có sao đâu."
"Có sao chứ" Dư Thanh Đường trợn to mắt, chỉ chỉ hắn rồi chỉ mình.
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Sao? Chúng ta cũng đâu làm gì người khác không thấy được đâu."
Hắn hạ giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ có chuyện gì?"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu từ từ quay sang nhìn Đỗ Hành sư huynh đang xem kịch vui, Đỗ Hành mỉm cười: "Không có gì mờ ám, trước mặt ta cứ việc nói thoải mái."
"Khụ." Diệp Thần Diễm hắng giọng: "Giống như..."
Dư Thanh Đường lập tức bịt miệng hắn, chỉ để lộ đôi mắt cười cong cong:
"Đúng là không có chuyện gì khó nói, nhưng vẫn là đừng nói thì hơn."
Cậu vội lái đề tài: "Chúng ta lo cho Tiêu Thư Sinh đi, họ đi được một lúc rồi, theo sau được rồi."
...
Tiêu Thư Sinh và đệ tử Hỏa Đỉnh Tông dọc đường tương đối hòa hợp, không hay không biết mà mọi người đã buông lỏng cảnh giác, thật lòng coi hắn như huynh đệ.
Nhờ vậy mà Tiêu Thư Sinh cũng nghe được không ít lời thật của đối phương.
"Yêu tộc và nhân tộc tu luyện công pháp khác hẳn, bọn họ căn bản không có linh căn." Đương Quy liếc nhìn Tuyết Lãnh và Tuyết Noãn đang mở đường phía trước, khinh miệt nói: "Nếu không phải bọn chúng nói có thể giúp phân loại dược liệu, chúng ta còn lười dẫn về."
"Lão Đan Vương mê đắm đan đạo, chỉ cần liên quan đến đan dược, cái gì cũng muốn nghiên cứu."
"Đừng nói yêu tộc, trước đây ông ấy còn từng nghiên cứu xem người không có hỏa mộc linh căn có thể luyện đan không."
Đương Quy lắc đầu: "Không hiểu ông ấy bận tâm những thứ đó làm gì."
Tiêu Thư Sinh khẽ cười: "Đã không phải vì mình, tự nhiên là vì người khác."
"Nhưng lão Đan Vương không con không cái, đệ tử ít ỏi cũng toàn những luyện đan sư hỏa mộc thuộc tính thiên phú xuất chúng." Đương Quy bĩu môi:
"Chẳng lẽ có con riêng hoặc con gái riêng?"
Tiêu Thư Sinh liếc nhìn hắn, mặt không đổi sắc, chỉ mỉm cười: "Có lẽ vậy."
Không vì bản thân, cũng không vì con cháu, cũng có thể vì hàng vạn người xa lạ. Nhưng câu này đối phương chắc không thích nghe, Tiêu Thư Sinh bèn nuốt lại.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Tuyết Lãnh lén lại gần Tiêu Thư Sinh, hạ giọng: "Tiêu công tử, đã rất gần rồi, chúng ta còn tiếp tục tiến vào sao?"
Nếu giữ lại chút đặc điểm yêu tộc như khi ở Nam Châu, lúc này đôi tai của nàng hẳn đã ép sát ra sau.
"Ừ." Tiêu Thư Sinh trấn an: "Không cần sợ, chỉ là Chiếu Dạ Thử thôi."
Tuyết Lãnh mím môi, cảnh giác nhìn xung quanh, khẽ nói: "Không thể coi thường chúng."
"Mẫu thân từng nói, những yêu thú yếu ớt nhưng vẫn chưa tuyệt chủng ắt có chỗ lợi hại, khinh địch sớm muộn gì cũng trả giá."
Tiêu Thư Sinh bật cười: "Ta hiểu."
"Ta chưa từng coi thường chúng, cũng không coi thường các ngươi, chỉ là ta đã chuẩn bị."
Hắn hạ giọng: "Hơn nữa các ngươi cũng đã giúp, không cần lo lắng."
Tuyết Lãnh hơi mừng rỡ, nghiêm túc gật đầu: "Được, ta tin ngươi"
Tiêu Thư Sinh nhìn về người dẫn đầu đội xe Hỏa Đỉnh Tông lúc này so với trước đã hơi chếch về hướng bắc, song không ai nhận ra, hoặc nhận ra rồi cũng không để tâm vì độ lệch không lớn.
Đây chính là kết quả khi hắn khéo léo dẫn dắt Đương Quy lúc chuyện trò.
Tuyết Lãnh và Tuyết Noãn một đường lần theo vết cỏ cây bị Chiếu Dạ Thử gặm, xác định hang ổ của chúng hẳn ở gần tuyến đường phía bắc, càng tiến gần càng tốt.
Tiêu Thư Sinh chăm chú nhìn Tuyết Noãn phía trước, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lại, nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Cô thỏ yêu trông yếu ớt đáng thương đột nhiên cúi mắt kêu lên: "A... có chuột!"
Đương Quy cảnh giác nhìn sang: "Cái gì"
Tuyết Noãn lùi lại hai bước, làm bộ hoảng sợ: "Có... có chuột chạy qua"
Đương Quy khinh bỉ liếc nàng: "Chuột?"
"Không phải chuột thường" Tuyết Noãn vội vàng giải thích: "Là yêu thú, Chiếu Dạ Thử, chúng thường đi theo bầy, nếu bị nhắm trúng..."
Đương Quy nhíu mày, hiển nhiên đã tin nhưng để giữ mặt mũi vẫn giả vờ khinh khỉnh: "Lũ chuột nhãi nhép, việc gì để tâm."
Hắn quay người dặn các đệ tử khác đi nhanh hơn, sớm thoát khỏi khu rừng này.
Tuyết Noãn nheo mắt, thản nhiên quay về bên Tuyết Lãnh.
Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt, khẽ cười quả nhiên đúng như hắn dự đoán, ngạo mạn, hèn nhát, lại thiếu cẩn trọng.
Hắn khẽ lắc đầu, Hỏa Đỉnh Tông đời này xem ra không ra gì, trên dưới đều lệch lạc. Có điều, mấy hôm qua hắn cũng thăm dò đề tài tà tu, Đương Quy tỏ vẻ khinh miệt thật, không giống giả vờ.
Không rõ do cấp bậc hắn chưa đủ nên chưa tiếp cận lõi, hay là chuyện này thực sự không liên quan đến Hỏa Đỉnh Tông.
Chỉ biết chuyến này đưa về Hỏa Đỉnh Tông là dược liệu để Thiên Nguyên Đan Vương luyện một loại đan mới.
"Tiêu huynh" Đương Quy gọi hắn ở phía trước, Tiêu Thư Sinh hoàn hồn, mỉm cười: "Sao vậy, Đương Quy huynh?"
Đương Quy liếc hai con thỏ yêu, ghé sát nói nhỏ: "Vừa nãy tiểu tử này bảo gần đây có bầy Chiếu Dạ Thử, cẩn thận chút, ta biết Tiêu huynh là thiên kiêu Tứ Quý Thư Viện, tất nhiên thân thủ bất phàm..."
Chưa dứt lời, Tiêu Thư Sinh đã mỉm cười: "Đừng khách khí, ta đã cùng mọi người đi chung thì chính là châu chấu trên cùng một sợi dây."
"Ta thấy trong đội còn mấy đệ tử Trúc Cơ, Chiếu Dạ Thử vốn không mạnh, Đương Quy huynh thân là thiên kiêu chắc chắn ứng phó được, đến khi đó, ta sẽ lo bảo vệ các tiểu đệ tử này."
Tiêu Thư Sinh nhìn bóng hắn xa dần, bật cười khẽ lắc đầu, đúng là hoàn toàn không tự biết mình. Có phần ngán ngẩm, giao thiệp với kẻ ngu không phí sức nhưng vẫn khó tránh thấy phiền.
Đáng thương thay hắn còn phải chịu đựng cả quãng đường, chẳng biết bên Diệp huynh và Dư huynh có chuyện thú vị gì không.
...
Mặt trời sắp lặn, Đỗ Hành chậm rãi bước giữa rừng, thỉnh thoảng ngồi xổm nhổ vài gốc thảo dược, quan sát mép lá.
Dư Thanh Đường hiếu kỳ hỏi hắn: "Cái này cũng bị phá hoại à?"
"Ừ." Đỗ Hành thở dài, "Còn bị phá tan tành nữa là."
"Đi một đường đến đây, mấy loại linh thảo có linh khí gần như đều bị phá hết." Dư Thanh Đường hơi tiếc nuối, "Chẳng lẽ chúng ta càng lúc càng gần thủ phạm rồi sao?"
"Hẳn là vậy." Đỗ Hành nhìn về phía trước một cái, "Cái vị sư đệ Tứ Quý Thư Viện của các ngươi..."
"Tiêu huynh tính tình tỉ mỉ, hẳn đã sớm phát hiện." Dư Thanh Đường đối với hắn rất tin tưởng, "Huống hồ còn có hai vị Thái Âm Ngọc Thố tộc đi theo, bọn họ đối với dược thảo rất nhạy cảm, chắc chắn cũng sẽ nhận ra."
"Nhưng bọn họ lại cứ cố tình đi hướng này..." Diệp Thần Diễm như có suy nghĩ gì đó, "Chẳng lẽ thật sự nhịn không nổi, định ở đây lật sòng, giết người cướp của?"
Dư Thanh Đường nghiêm túc nhìn hắn: "Ngươi đừng có suốt ngày nghĩ mấy chuyện nguy hiểm đó."
Diệp Thần Diễm vô tội trợn mắt: "Đâu phải ta nghĩ, ta chỉ suy luận theo Tiêu Thư Sinh thôi. Nếu là ta..."
Dư Thanh Đường hiếu kỳ hỏi hắn: "Ngươi thì thế nào?"
"Ta à?" Diệp Thần Diễm cười híp mắt ghé lại gần, "Nếu là ta, bước chân ra khỏi Nam Châu mà gặp cái bản mặt đó, nhất định phải dạy hắn một trận."
Dư Thanh Đường: "..."
Đúng là chuyện ngươi sẽ làm thật.
"Dù sao đi nữa, chắc chắn là bọn họ cố ý tiếp cận nguy hiểm." Đỗ Hành cũng không vội, "Người thông minh là được, cứ ngồi xem biến hóa."
Hắn quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, "Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, ban đêm cẩn thận một chút, nhiều yêu thú đều hoạt động ban đêm."
Dư Thanh Đường chỉ vào mình: "Ngươi trông cậy vào ta à?"
"Không phải trông cậy vào ngươi." Trong mắt Đỗ Hành mang theo vài phần bao dung, "Chỉ là, chỉ có ngươi cần nhắc nhở, hai vị còn lại tự nhiên sẽ giữ cảnh giác."
Dư Thanh Đường gượng gạo cười khan: "Ta sẽ cố hết sức."
"Không sao." Đỗ Hành khẽ cười lắc đầu, "Ta cũng chỉ quen miệng nhắc nhở, không thật sự trông cậy vào ngươi."
Dư Thanh Đường: "Ngươi nói vậy, ta nhất định phải cho ngươi xem thử thực lực của ta rồi."
Đỗ Hành khoanh tay: "Vậy cho ta xem đi."
Một lát sau, ăn xong phần cơm hộp mang từ Nam Châu ra, Dư Thanh Đường nghiêng đầu tựa vào vai Diệp Thần Diễm, ngủ ngon lành.
Đỗ Hành ngồi xếp bằng bên đống lửa, chống cằm nhìn cậu: "Diệp sư đệ."
Diệp Thần Diễm hơi dịch đầu của Dư Thanh Đường để cậu dựa cho thoải mái hơn, ngẩng mắt: "Ừ?"
Hắn khẽ cười, "Những lời khí thế mà hắn ấy buông ra ngươi chỉ nghe cho vui thôi, đừng để bụng."
Đỗ Hành ngẩng mắt nhìn hắn: "Thật sự là một lát cũng rời không nổi sao?"
Diệp Thần Diễm: "Cái gì?"
Đỗ Hành khẽ cười một tiếng, dựa lưng vào thân cây: "Bề ngoài, tiểu sư đệ Dư của ta học nghệ chưa tinh, chỉ biết lười biếng bán manh, khó mà làm nên việc lớn."
"Nhưng ta thấy hắn cũng chẳng muốn chen vào đám náo nhiệt này, rất có tự biết lượng sức, không giống loại người sẽ chủ động nhảy vào cái hố phiền phức của ta."
Hắn nhìn Diệp Thần Diễm như cười như không, "Ngươi đúng là chẳng rời được hắn, đi đâu cũng phải mang theo?"
Diệp Thần Diễm: "..."
"Ôi chao." Đỗ Hành ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo, "Ta nhớ hồi đó hình như cũng là vầng trăng thế này, đêm tối thế này, có người còn tưởng mèo vờn chuột chắc thắng trong tay, vậy mà giờ..."
Hắn nghiêng đầu, một viên đá găm thẳng vào thân cây phía sau hắn.
"Ô hô." Đỗ Hành ngoái lại nhìn, làm bộ làm tịch vỗ vỗ ngực, "Hung dữ thật đấy."
Nhưng hắn vẫn cố nói xong, "Giờ thì chuột lại ngồi xổm lên đầu mèo rồi?"
Diệp Thần Diễm nhắm mắt, xoay đầu sang một bên: "Liên quan gì đến ngươi."
..................................
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: Ta vẫn thích bộ dáng ngươi khi trước, ngông cuồng bất kham.
Diệp Thần Diễm: ......
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 116: Ngày xưa
10.0/10 từ 36 lượt.