Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 111: Tam Thất
214@-
Đêm xuống, Hỏa Đỉnh Tông cũng mở một hiệu thuốc ở Nam Châu, nhưng chẳng mấy để tâm buôn bán, trông như chỉ coi nơi này là chỗ nghỉ chân.
Cả nhóm thay dạ hành y, nằm rạp trên tường quan sát.
Ma binh của Diệp Thần Diễm quá bắt mắt, nên tạm để lại Khoái Hoạt Môn. Ai nấy hành trang nhẹ gọn, đều hóa trang ở mức nhất định, nếu không phải người quá quen thuộc, chắc khó mà nhận ra.
Đỗ Hành dõi theo bóng người trong phòng: "Ta mà nói chuyện với Tam Thất, ắt sẽ lộ thân phận. Các ngươi cứ coi như được ta thuê tới giúp, đóng vai tu sĩ Nam Châu là được."
"Ổn chứ?" Dư Thanh Đường lén nhìn hắn.
"Không vấn đề." Tiêu Thư Sinh chỉ lộ đôi mắt, ý cười rõ rệt: "Lần này có Tiếu Hồ Điệp cô nương cùng hắn ra tay, sau khi chúng ta rút, ngươi thỉnh thoảng còn tìm hắn gây phiền phức, giả vờ cả hai vẫn đang hoạt động ở Nam Châu."
"Thế cũng coi như đánh lạc hướng, khiến họ tưởng Đỗ huynh vẫn còn ở Nam Châu, không ngờ hắn đã lặng lẽ về Hỏa Đỉnh Tông."
Tiếu Hồ Điệp hừ một tiếng: "Đã bảo ta cũng muốn đi mà..."
"Chúng ta là lén vào." Diệp Thần Diễm liếc nàng, "Càng ít người càng tốt, ngươi chen vào làm gì?"
"Ta có học dược lý từ bà bà đấy" Tiếu Hồ Điệp trừng hắn, "Không cần trộm độc đan, ta tự hạ độc cũng được"
Dư Thanh Đường tò mò: "Đã hạ độc thì giải độc nổi không?"
Tiếu Hồ Điệp cứng họng.
Đỗ Hành thở dài: "Nàng mà giải độc được thì ta đã chẳng gặp các ngươi."
Tiếu Hồ Điệp tức tối: "Ai học hạ độc lại học giải độc chứ, muốn làm đệ nhất độc tu thiên hạ thì độc của ta tất phải vô giải"
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh ra hiệu hạ giọng, "Nhỏ tiếng thôi, kẻo bị phát hiện."
"Đi nào." Đỗ Hành dẫn đầu, lật mình vào viện.
Mọi người nối đuôi nhau vào, lặng lẽ áp sát cửa sổ. Tiếu Hồ Điệp ném qua cửa hai viên cầu nhỏ, khói độc tức thì tràn ngập gian phòng.
"Khụ, cái gì thế này"
Trong phòng vang tiếng hoảng loạn, mấy đệ tử Hỏa Đỉnh Tông ào ào lao ra.
Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường một trái một phải chặn cửa, kẻ nào lao ra là mỗi người cho ăn một gậy, trực tiếp gục tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, cửa ra vào nằm ngay hàng thẳng lối một đống đệ tử Hỏa Đỉnh Tông.
Dư Thanh Đường cúi nhìn một đệ tử dưới chân, không nhịn được cảm thán có phải suôn sẻ quá mức rồi không?
"Đứa nào dám làm loạn ở Đan Nguyên Đường của ta" Một tiếng quát vang lên từ biệt viện, đối phương phi thân vào sân: "Các ngươi có biết đây là đệ tử Hỏa Đỉnh Tông không"
"Đúng Hỏa Đỉnh Tông, thế là không nhầm." Đỗ Hành cố tình không giấu giọng, chăm chú nhìn vị đan tu vừa tới: "Đã lâu không gặp, Tam Thất sư đệ."
Người nọ sững lại, nheo mắt nhìn Đỗ Hành trong dạ hành y, không chắc chắn: "Đỗ Hành sư huynh? Ngươi..."
Hắn cúi liếc đám đệ tử gục dưới đất, lại nhìn mấy người đứng cạnh Đỗ Hành, nhếch môi cười lạnh: "Hóa ra có chuẩn bị từ trước, không hổ là nghịch đồ phản môn, ngay với sư huynh đệ cũ cũng ra tay ác độc."
"Nơi này không có người ngoài, cần gì giả bộ." Đỗ Hành lạnh lùng nhìn hắn:
"Vì sao ta bị đuổi khỏi Hỏa Đỉnh Tông, ngươi tự biết rõ."
"Tam Thất, sư phụ đãi ngươi không tệ, ngươi..."
Tam Thất bỗng ra tay trước, vung ba viên đan, bùm một tiếng nổ tung, khói trắng cuồn cuộn tỏa ra xung quanh.
"Gì thế" Dư Thanh Đường theo phản xạ bịt mũi, rồi mới sực nhớ để tránh bị khói độc Tiếu Hồ Điệp hạ trúng, họ đã chặn mũi từ trước.
Tuy tu sĩ sớm đã vượt khỏi phàm nhân, có thể nín thở lâu, nhưng Dư Thanh Đường vẫn chưa quen, dễ quên.
"Hắn muốn chạy" Tiếu Hồ Điệp có ngọc tránh độc, hoàn toàn không hề hấn gì, mắt không rời Tam Thất, liền đuổi theo trước.
Nàng vung ba ngân châm, Tam Thất tránh được hai, còn một lặng lẽ ghim vào lưng.
Chỉ thấy phía sau đau nhói thoáng qua, hắn chẳng thấy khác thường gì.
Vừa định vận khí bỏ chạy, choáng váng ùa tới, hắn lảo đảo ngã sấp.
"Ê, đây là đệ tử nội môn của đệ nhất đan tông thiên hạ Hỏa Đỉnh Tông sao?" Tiếu Hồ Điệp lảo đảo bước tới, kẹp vài ngân châm trên tay, giữa ánh mắt kinh hoàng của Tam Thất, một châm đâm xuống trán hắn.
Đỗ Hành phẩy tay xua khói, tới cạnh Tiếu Hồ Điệp, hỏi: "Châm này làm gì?"
"Cứu hắn." Tiếu Hồ Điệp hừ khẽ, "Ngăn độc lan lên não, không thì giờ hắn thành ngốc rồi."
Chỉ lộ đôi mắt, mà vẫn ánh lên vẻ ranh mãnh: "Đừng cử động, lỡ kim rơi, thần tiên cũng khó cứu."
Tam Thất hoảng sợ trợn trừng, cứng đờ không dám nhúc nhích.
Đỗ Hành thở dài.
"Ngươi có điều muốn hỏi hắn đúng không?" Tiếu Hồ Điệp để một con trùng đen nhỏ bò từ tay mình lên người Tam Thất.
Tam Thất run bắn, chỉ muốn bật dậy phủi sạch toàn thân.
"Đây là bảo bối ta nuôi lâu lắm rồi." Tiếu Hồ Điệp đắc ý cười: "Nó ghét nhất kẻ nói dối. Ai nói sai, nó cắn một cái, rồi men theo máu thịt mà..."
Dư Thanh Đường ôm tay: "Khoan khoan, đừng kể tiếp, bà cô ơi, chiêu này địch ta đều hại, sát thương lớn quá."
"Được thôi." Tiếu Hồ Điệp nhún vai, gõ mạnh vào Tam Thất: "Thành thật nào"
Đỗ Hành vẫn lạnh nhạt nhìn hắn.
"Sư huynh..." Tam Thất run giọng, nhận ra còn nói được, bèn gần như khóc: "Sư huynh, mau bảo nó gỡ con trùng này đi, sư huynh cứu ta"
Đỗ Hành thở dài: "Ta nhớ ngươi từ nhỏ đã sợ trùng."
"Trùng hợp ghê" Tiếu Hồ Điệp cười gian, "Ta từ nhỏ lại thích trùng. Nam Châu sâu bọ nhiều, đợi ta cho hắn làm quen hết, chắc sẽ tìm ra con ưa thích."
Tam Thất run rẩy chìa tay về phía Đỗ Hành: "Sư huynh..."
"Ngươi với ta là sư huynh đệ, ta chưa từng muốn lấy mạng ngươi."
"Ngươi bảo sư phụ đãi ta không tệ, ta cũng đâu phụ bạc người, ta cùng ngươi ở Hỏa Đỉnh Tông canh giữ người năm năm, trọn năm năm"
"Không ai chỉ dạy, ngày ngày lo mở mắt ra đã thấy sư phụ quy tiên, bọn đệ tử khinh người kia lại giẫm lên đầu ta..."
Hắn kể thảm đến rơi nước mắt: "Sư huynh, ngươi đã Nguyên Anh, còn là tam phẩm luyện đan sư trẻ nhất. Dù không có sư phụ, họ cũng phải kính trọng ngươi."
"Nhưng ta thì khác, khi đó vừa mới nhập môn, họ tôn trọng ta chỉ vì ta là đệ tử của Đan Vương"
"Sư phụ bế quan, sư thúc tạm quyền chưởng môn một tay che trời, chỉ dựa vào hai ta, làm sao giữ nổi sư phụ"
"Thế nên ngươi nghe lời sư thúc, trong ngoài cấu kết, gán cho ta tội danh bịa đặt, đuổi ta khỏi Hỏa Đỉnh Tông." Đỗ Hành đứng từ trên cao nhìn xuống, đầy thất vọng: "Kế hoạch đó sơ hở chi chít, ngươi thành công chỉ vì ta không phòng bị ngươi."
Hắn ngồi xổm xuống, dịu giọng hỏi: "Sư đệ, giờ theo bên sư thúc, có thấy vinh hiển hơn trước không?"
Tam Thất nức nở cầu xin: "Sư huynh, sư thúc nói rồi, sư phụ không thể thành tiên, thiên hạ này chẳng ai có thể thành tiên Đại thừa bế quan lâu vậy, chỉ là hấp hối vùng vẫy"
Hắn mất hết vẻ ngông nghênh ban nãy, nước mắt nước mũi tèm lem: "Sư huynh, ta còn trẻ, chẳng lẽ phải bồi táng cùng người sao"
"Hơn nữa đều là một mạch Hỏa Đỉnh Tông, cũng đâu tính là phản bội sư môn..."
Ánh mắt lóe sáng: "Sư huynh, ngươi vốn không muốn bái nhập môn hạ sư thúc, rời Hỏa Đỉnh Tông với ngươi còn tốt hơn..."
Tiếu Hồ Điệp càng không chịu nổi: "Tu sĩ các ngươi đều làm bằng đất nặn ra chắc?"
"Ta không trách hắn." Đỗ Hành khẽ lắc đầu: "Hắn muốn sống, còn muốn sống vẻ vang, đó là thường tình."
Tam Thất mặt mừng rỡ: "Sư huynh..."
"Nhưng ta còn một câu hỏi." Đỗ Hành khóa chặt ánh mắt hắn: "Thiên Nguyên Đan Vương rốt cuộc muốn tìm gì từ sư phụ? Còn từ ta thì muốn gì?"
Tam Thất mắt né tránh, còn ấp úng, bỗng đau nhói, kêu toáng lên.
Tiếu Hồ Điệp ngáp dài: "Quên nói, trùng của ta không có tính nhẫn nại, không chỉ ghét nghe nói dối, mà lề mề cũng không chịu được."
"Nói, ta nói hết" Tam Thất lăn lộn dưới đất, "Bảo nó đi đi, bảo nó đi"
Tiếu Hồ Điệp ngoắc tay, trùng đen ngoan ngoãn bò về mu bàn tay.
Tam Thất run lẩy bẩy: "Sư thúc muốn tìm một đan phương, nói là tổ sư truyền xuống, có liên quan đến tiên đan."
"Sư thúc bảo, giờ thiên đạo bị kẻ nắm giữ, tiên mạch đứt đoạn, tự mình tuyệt đối không thể bước vào tiên môn. Nhưng tổ sư từng để lại một đan phương, khi xưa dùng thánh khí Mật Tông Bổ Thiên Lò có thể luyện ra chân tiên đan"
Nói đến đây ánh mắt hắn hơi nóng lên, nhưng không dám lộ quá rõ.
Đỗ Hành nheo mắt, chắc nịch: "Hắn chưa tìm được."
Tam Thất rụt rè gật đầu: "Bảo vật thế kia, sư phụ tất nhiên giấu kỹ, sao dễ tìm."
"Nhưng..."
Hắn không dám ngẩng nhìn: "Nhưng ta nhớ sư phụ từng cho ngươi một đan phương."
"Đó là vụng trộm cho ngươi, ta đã thấy..."
Đỗ Hành nhắm mắt, tức quá hóa cười: "Hà, ngươi cho rằng đó là đan phương tiên đan sao?"
"Chả trách ta vừa rời Hỏa Đỉnh Tông, bọn chúng đã nhắm lại ta, thì ra là ngươi nhớ tới đan phương đó."
"Sư huynh..." Tam Thất mắt dao động, ngẩng nhìn hắn: "Ngươi thật sự có đan phương, không bằng giao cho sư thúc đi, ngươi dù là tam phẩm luyện đan sư trẻ nhất, nhưng nếu không có Hỏa Đỉnh Tông chống lưng, không thuốc liệu, không linh thạch, một mình ngươi tu luyện thế nào?"
"Nếu sư thúc luyện ra tiên đan, chưa chừng sẽ nhớ tới huynh đệ ta..."
Đỗ Hành bật cười khẽ: "Ta không biết nên bảo ngươi ngây thơ, hay mơ mộng viển vông."
"Nếu ngươi có tiên đan, ngươi có chia cho ai không?"
Tam Thất há miệng không đáp.
Đỗ Hành khẽ lắc đầu: "Kỳ lạ thay, kẻ vong ân phụ nghĩa lại luôn mong người khác trọng tình trọng nghĩa."
Hắn nhét vào miệng Tam Thất một viên đan: "Yên tâm, không mất mạng, nhưng đã phản bội sư phụ, bản lĩnh học từ người cũng nên trả lại."
Dư Thanh Đường lập tức giơ tay: "Được đấm chưa? Cho ta đấm"
Đỗ Hành khẽ gật đầu: "Ra tay đi."
Dư Thanh Đường vung tay, một cú đấm thẳng vào mắt hắn: "A đàt"
Tam Thất thét thảm, cậu ngẩn ra: "Sao không ngất?"
"Đấm chỗ này." Diệp Thần Diễm giúp cậu bồi thêm một quyền: "Muốn đánh ngất thì nhắm chỗ này."
"Ồ ồ." Dư Thanh Đường học được thêm điều mới, thử bồi thêm cú nữa: "Thế này?"
"Chuẩn." Diệp Thần Diễm cười híp mắt: "Học nhanh đấy."
"He he." Dư Thanh Đường đắc ý đứng lên, mặc kệ bao cát Tam Thất nằm sõng soài: "Đi, xem họ có giấu thứ gì mờ ám không."
Đỗ Hành đã vào dược khố Đan Nguyên Đường, đặc biệt kiểm tra số thuốc định chuyển về Hỏa Đỉnh Tông ở Vân Châu.
Tiêu Thư Sinh không biết từ đâu lôi ra một danh sách, vừa đối chiếu vừa đếm: "Đại khái là mớ thảo dược mua từ tộc Thái Âm Ngọc Thố, không thấy thứ gì liên quan đến tu sĩ hay phàm nhân."
Hắn lẩm bẩm: "Không rõ thật sự không vấn đề, hay họ giấu quá kỹ."
Đỗ Hành cầm một gốc dược thảo, đưa lên mũi ngửi, bình thản nói: "Vẫn có điểm khác."
"Ồ?" Tiêu Thư Sinh hứng thú: "Đỗ huynh, ngửi ra gì vậy?"
"Không phải loại Hỏa Đỉnh Tông thường dùng." Đỗ Hành ngẩng lên: "Lúc còn ở Hỏa Đỉnh Tông, ta từng phụ trách Đan Nguyên Đường, thảo dược ở đây ta thuộc nằm lòng."
Ngón tay lướt qua vài vị thuốc, hắn trầm ngâm: "Đều không phải thường dùng rốt cuộc họ đang luyện đan gì mới?"
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tam bao cát Thất: "Phần cơm hộp cho ta xin loại to."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đêm xuống, Hỏa Đỉnh Tông cũng mở một hiệu thuốc ở Nam Châu, nhưng chẳng mấy để tâm buôn bán, trông như chỉ coi nơi này là chỗ nghỉ chân.
Cả nhóm thay dạ hành y, nằm rạp trên tường quan sát.
Ma binh của Diệp Thần Diễm quá bắt mắt, nên tạm để lại Khoái Hoạt Môn. Ai nấy hành trang nhẹ gọn, đều hóa trang ở mức nhất định, nếu không phải người quá quen thuộc, chắc khó mà nhận ra.
Đỗ Hành dõi theo bóng người trong phòng: "Ta mà nói chuyện với Tam Thất, ắt sẽ lộ thân phận. Các ngươi cứ coi như được ta thuê tới giúp, đóng vai tu sĩ Nam Châu là được."
"Ổn chứ?" Dư Thanh Đường lén nhìn hắn.
"Không vấn đề." Tiêu Thư Sinh chỉ lộ đôi mắt, ý cười rõ rệt: "Lần này có Tiếu Hồ Điệp cô nương cùng hắn ra tay, sau khi chúng ta rút, ngươi thỉnh thoảng còn tìm hắn gây phiền phức, giả vờ cả hai vẫn đang hoạt động ở Nam Châu."
"Thế cũng coi như đánh lạc hướng, khiến họ tưởng Đỗ huynh vẫn còn ở Nam Châu, không ngờ hắn đã lặng lẽ về Hỏa Đỉnh Tông."
Tiếu Hồ Điệp hừ một tiếng: "Đã bảo ta cũng muốn đi mà..."
"Chúng ta là lén vào." Diệp Thần Diễm liếc nàng, "Càng ít người càng tốt, ngươi chen vào làm gì?"
"Ta có học dược lý từ bà bà đấy" Tiếu Hồ Điệp trừng hắn, "Không cần trộm độc đan, ta tự hạ độc cũng được"
Dư Thanh Đường tò mò: "Đã hạ độc thì giải độc nổi không?"
Tiếu Hồ Điệp cứng họng.
Đỗ Hành thở dài: "Nàng mà giải độc được thì ta đã chẳng gặp các ngươi."
Tiếu Hồ Điệp tức tối: "Ai học hạ độc lại học giải độc chứ, muốn làm đệ nhất độc tu thiên hạ thì độc của ta tất phải vô giải"
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh ra hiệu hạ giọng, "Nhỏ tiếng thôi, kẻo bị phát hiện."
"Đi nào." Đỗ Hành dẫn đầu, lật mình vào viện.
Mọi người nối đuôi nhau vào, lặng lẽ áp sát cửa sổ. Tiếu Hồ Điệp ném qua cửa hai viên cầu nhỏ, khói độc tức thì tràn ngập gian phòng.
"Khụ, cái gì thế này"
Trong phòng vang tiếng hoảng loạn, mấy đệ tử Hỏa Đỉnh Tông ào ào lao ra.
Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường một trái một phải chặn cửa, kẻ nào lao ra là mỗi người cho ăn một gậy, trực tiếp gục tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, cửa ra vào nằm ngay hàng thẳng lối một đống đệ tử Hỏa Đỉnh Tông.
Dư Thanh Đường cúi nhìn một đệ tử dưới chân, không nhịn được cảm thán có phải suôn sẻ quá mức rồi không?
"Đứa nào dám làm loạn ở Đan Nguyên Đường của ta" Một tiếng quát vang lên từ biệt viện, đối phương phi thân vào sân: "Các ngươi có biết đây là đệ tử Hỏa Đỉnh Tông không"
"Đúng Hỏa Đỉnh Tông, thế là không nhầm." Đỗ Hành cố tình không giấu giọng, chăm chú nhìn vị đan tu vừa tới: "Đã lâu không gặp, Tam Thất sư đệ."
Người nọ sững lại, nheo mắt nhìn Đỗ Hành trong dạ hành y, không chắc chắn: "Đỗ Hành sư huynh? Ngươi..."
Hắn cúi liếc đám đệ tử gục dưới đất, lại nhìn mấy người đứng cạnh Đỗ Hành, nhếch môi cười lạnh: "Hóa ra có chuẩn bị từ trước, không hổ là nghịch đồ phản môn, ngay với sư huynh đệ cũ cũng ra tay ác độc."
"Nơi này không có người ngoài, cần gì giả bộ." Đỗ Hành lạnh lùng nhìn hắn:
"Vì sao ta bị đuổi khỏi Hỏa Đỉnh Tông, ngươi tự biết rõ."
"Tam Thất, sư phụ đãi ngươi không tệ, ngươi..."
Tam Thất bỗng ra tay trước, vung ba viên đan, bùm một tiếng nổ tung, khói trắng cuồn cuộn tỏa ra xung quanh.
"Gì thế" Dư Thanh Đường theo phản xạ bịt mũi, rồi mới sực nhớ để tránh bị khói độc Tiếu Hồ Điệp hạ trúng, họ đã chặn mũi từ trước.
Tuy tu sĩ sớm đã vượt khỏi phàm nhân, có thể nín thở lâu, nhưng Dư Thanh Đường vẫn chưa quen, dễ quên.
"Hắn muốn chạy" Tiếu Hồ Điệp có ngọc tránh độc, hoàn toàn không hề hấn gì, mắt không rời Tam Thất, liền đuổi theo trước.
Nàng vung ba ngân châm, Tam Thất tránh được hai, còn một lặng lẽ ghim vào lưng.
Chỉ thấy phía sau đau nhói thoáng qua, hắn chẳng thấy khác thường gì.
Vừa định vận khí bỏ chạy, choáng váng ùa tới, hắn lảo đảo ngã sấp.
"Ê, đây là đệ tử nội môn của đệ nhất đan tông thiên hạ Hỏa Đỉnh Tông sao?" Tiếu Hồ Điệp lảo đảo bước tới, kẹp vài ngân châm trên tay, giữa ánh mắt kinh hoàng của Tam Thất, một châm đâm xuống trán hắn.
Đỗ Hành phẩy tay xua khói, tới cạnh Tiếu Hồ Điệp, hỏi: "Châm này làm gì?"
"Cứu hắn." Tiếu Hồ Điệp hừ khẽ, "Ngăn độc lan lên não, không thì giờ hắn thành ngốc rồi."
Chỉ lộ đôi mắt, mà vẫn ánh lên vẻ ranh mãnh: "Đừng cử động, lỡ kim rơi, thần tiên cũng khó cứu."
Tam Thất hoảng sợ trợn trừng, cứng đờ không dám nhúc nhích.
Đỗ Hành thở dài.
"Ngươi có điều muốn hỏi hắn đúng không?" Tiếu Hồ Điệp để một con trùng đen nhỏ bò từ tay mình lên người Tam Thất.
Tam Thất run bắn, chỉ muốn bật dậy phủi sạch toàn thân.
"Đây là bảo bối ta nuôi lâu lắm rồi." Tiếu Hồ Điệp đắc ý cười: "Nó ghét nhất kẻ nói dối. Ai nói sai, nó cắn một cái, rồi men theo máu thịt mà..."
Dư Thanh Đường ôm tay: "Khoan khoan, đừng kể tiếp, bà cô ơi, chiêu này địch ta đều hại, sát thương lớn quá."
"Được thôi." Tiếu Hồ Điệp nhún vai, gõ mạnh vào Tam Thất: "Thành thật nào"
Đỗ Hành vẫn lạnh nhạt nhìn hắn.
"Sư huynh..." Tam Thất run giọng, nhận ra còn nói được, bèn gần như khóc: "Sư huynh, mau bảo nó gỡ con trùng này đi, sư huynh cứu ta"
Đỗ Hành thở dài: "Ta nhớ ngươi từ nhỏ đã sợ trùng."
"Trùng hợp ghê" Tiếu Hồ Điệp cười gian, "Ta từ nhỏ lại thích trùng. Nam Châu sâu bọ nhiều, đợi ta cho hắn làm quen hết, chắc sẽ tìm ra con ưa thích."
Tam Thất run rẩy chìa tay về phía Đỗ Hành: "Sư huynh..."
"Ngươi với ta là sư huynh đệ, ta chưa từng muốn lấy mạng ngươi."
"Ngươi bảo sư phụ đãi ta không tệ, ta cũng đâu phụ bạc người, ta cùng ngươi ở Hỏa Đỉnh Tông canh giữ người năm năm, trọn năm năm"
"Không ai chỉ dạy, ngày ngày lo mở mắt ra đã thấy sư phụ quy tiên, bọn đệ tử khinh người kia lại giẫm lên đầu ta..."
Hắn kể thảm đến rơi nước mắt: "Sư huynh, ngươi đã Nguyên Anh, còn là tam phẩm luyện đan sư trẻ nhất. Dù không có sư phụ, họ cũng phải kính trọng ngươi."
"Nhưng ta thì khác, khi đó vừa mới nhập môn, họ tôn trọng ta chỉ vì ta là đệ tử của Đan Vương"
"Sư phụ bế quan, sư thúc tạm quyền chưởng môn một tay che trời, chỉ dựa vào hai ta, làm sao giữ nổi sư phụ"
"Thế nên ngươi nghe lời sư thúc, trong ngoài cấu kết, gán cho ta tội danh bịa đặt, đuổi ta khỏi Hỏa Đỉnh Tông." Đỗ Hành đứng từ trên cao nhìn xuống, đầy thất vọng: "Kế hoạch đó sơ hở chi chít, ngươi thành công chỉ vì ta không phòng bị ngươi."
Hắn ngồi xổm xuống, dịu giọng hỏi: "Sư đệ, giờ theo bên sư thúc, có thấy vinh hiển hơn trước không?"
Tam Thất nức nở cầu xin: "Sư huynh, sư thúc nói rồi, sư phụ không thể thành tiên, thiên hạ này chẳng ai có thể thành tiên Đại thừa bế quan lâu vậy, chỉ là hấp hối vùng vẫy"
Hắn mất hết vẻ ngông nghênh ban nãy, nước mắt nước mũi tèm lem: "Sư huynh, ta còn trẻ, chẳng lẽ phải bồi táng cùng người sao"
"Hơn nữa đều là một mạch Hỏa Đỉnh Tông, cũng đâu tính là phản bội sư môn..."
Ánh mắt lóe sáng: "Sư huynh, ngươi vốn không muốn bái nhập môn hạ sư thúc, rời Hỏa Đỉnh Tông với ngươi còn tốt hơn..."
Tiếu Hồ Điệp càng không chịu nổi: "Tu sĩ các ngươi đều làm bằng đất nặn ra chắc?"
"Ta không trách hắn." Đỗ Hành khẽ lắc đầu: "Hắn muốn sống, còn muốn sống vẻ vang, đó là thường tình."
Tam Thất mặt mừng rỡ: "Sư huynh..."
"Nhưng ta còn một câu hỏi." Đỗ Hành khóa chặt ánh mắt hắn: "Thiên Nguyên Đan Vương rốt cuộc muốn tìm gì từ sư phụ? Còn từ ta thì muốn gì?"
Tam Thất mắt né tránh, còn ấp úng, bỗng đau nhói, kêu toáng lên.
Tiếu Hồ Điệp ngáp dài: "Quên nói, trùng của ta không có tính nhẫn nại, không chỉ ghét nghe nói dối, mà lề mề cũng không chịu được."
"Nói, ta nói hết" Tam Thất lăn lộn dưới đất, "Bảo nó đi đi, bảo nó đi"
Tiếu Hồ Điệp ngoắc tay, trùng đen ngoan ngoãn bò về mu bàn tay.
Tam Thất run lẩy bẩy: "Sư thúc muốn tìm một đan phương, nói là tổ sư truyền xuống, có liên quan đến tiên đan."
"Sư thúc bảo, giờ thiên đạo bị kẻ nắm giữ, tiên mạch đứt đoạn, tự mình tuyệt đối không thể bước vào tiên môn. Nhưng tổ sư từng để lại một đan phương, khi xưa dùng thánh khí Mật Tông Bổ Thiên Lò có thể luyện ra chân tiên đan"
Nói đến đây ánh mắt hắn hơi nóng lên, nhưng không dám lộ quá rõ.
Đỗ Hành nheo mắt, chắc nịch: "Hắn chưa tìm được."
Tam Thất rụt rè gật đầu: "Bảo vật thế kia, sư phụ tất nhiên giấu kỹ, sao dễ tìm."
"Nhưng..."
Hắn không dám ngẩng nhìn: "Nhưng ta nhớ sư phụ từng cho ngươi một đan phương."
"Đó là vụng trộm cho ngươi, ta đã thấy..."
Đỗ Hành nhắm mắt, tức quá hóa cười: "Hà, ngươi cho rằng đó là đan phương tiên đan sao?"
"Chả trách ta vừa rời Hỏa Đỉnh Tông, bọn chúng đã nhắm lại ta, thì ra là ngươi nhớ tới đan phương đó."
"Sư huynh..." Tam Thất mắt dao động, ngẩng nhìn hắn: "Ngươi thật sự có đan phương, không bằng giao cho sư thúc đi, ngươi dù là tam phẩm luyện đan sư trẻ nhất, nhưng nếu không có Hỏa Đỉnh Tông chống lưng, không thuốc liệu, không linh thạch, một mình ngươi tu luyện thế nào?"
"Nếu sư thúc luyện ra tiên đan, chưa chừng sẽ nhớ tới huynh đệ ta..."
Đỗ Hành bật cười khẽ: "Ta không biết nên bảo ngươi ngây thơ, hay mơ mộng viển vông."
"Nếu ngươi có tiên đan, ngươi có chia cho ai không?"
Tam Thất há miệng không đáp.
Đỗ Hành khẽ lắc đầu: "Kỳ lạ thay, kẻ vong ân phụ nghĩa lại luôn mong người khác trọng tình trọng nghĩa."
Hắn nhét vào miệng Tam Thất một viên đan: "Yên tâm, không mất mạng, nhưng đã phản bội sư phụ, bản lĩnh học từ người cũng nên trả lại."
Dư Thanh Đường lập tức giơ tay: "Được đấm chưa? Cho ta đấm"
Đỗ Hành khẽ gật đầu: "Ra tay đi."
Dư Thanh Đường vung tay, một cú đấm thẳng vào mắt hắn: "A đàt"
Tam Thất thét thảm, cậu ngẩn ra: "Sao không ngất?"
"Đấm chỗ này." Diệp Thần Diễm giúp cậu bồi thêm một quyền: "Muốn đánh ngất thì nhắm chỗ này."
"Ồ ồ." Dư Thanh Đường học được thêm điều mới, thử bồi thêm cú nữa: "Thế này?"
"Chuẩn." Diệp Thần Diễm cười híp mắt: "Học nhanh đấy."
"He he." Dư Thanh Đường đắc ý đứng lên, mặc kệ bao cát Tam Thất nằm sõng soài: "Đi, xem họ có giấu thứ gì mờ ám không."
Đỗ Hành đã vào dược khố Đan Nguyên Đường, đặc biệt kiểm tra số thuốc định chuyển về Hỏa Đỉnh Tông ở Vân Châu.
Tiêu Thư Sinh không biết từ đâu lôi ra một danh sách, vừa đối chiếu vừa đếm: "Đại khái là mớ thảo dược mua từ tộc Thái Âm Ngọc Thố, không thấy thứ gì liên quan đến tu sĩ hay phàm nhân."
Hắn lẩm bẩm: "Không rõ thật sự không vấn đề, hay họ giấu quá kỹ."
Đỗ Hành cầm một gốc dược thảo, đưa lên mũi ngửi, bình thản nói: "Vẫn có điểm khác."
"Ồ?" Tiêu Thư Sinh hứng thú: "Đỗ huynh, ngửi ra gì vậy?"
"Không phải loại Hỏa Đỉnh Tông thường dùng." Đỗ Hành ngẩng lên: "Lúc còn ở Hỏa Đỉnh Tông, ta từng phụ trách Đan Nguyên Đường, thảo dược ở đây ta thuộc nằm lòng."
Ngón tay lướt qua vài vị thuốc, hắn trầm ngâm: "Đều không phải thường dùng rốt cuộc họ đang luyện đan gì mới?"
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tam bao cát Thất: "Phần cơm hộp cho ta xin loại to."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 111: Tam Thất
10.0/10 từ 36 lượt.