Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 104: Cái Bẫy

212@-

"Phập" Ba mũi hàn tiễn bị Diệp Thần Diễm chặn lại, nhưng sau lưng mấy người, một con hươu mai hoa đột nhiên hất tung bàn, bát canh sôi ùng ục sắp ụp thẳng xuống đầu Dư Thanh Đường, Tử Vân nhảy lên, một trảo đập nát cái chén.


 


Cũng có kẻ lao về phía Lão Hồ Vương, một con thanh ngưu quấn đầy tử khí giơ móng dẫm xuống, đá vụn tung tóe, chắn ngay trước mặt lão: "Lão hồ ly, chúng ta cũng đã lâu không động thủ rồi."


 


Dư Thanh Đường bị một viên đá văng "bụp" trúng ngay trán.


 


Cú này với tu sĩ chẳng gây tổn thương gì, nên những người khác cũng chẳng buồn chắn giúp.


 


Tiểu Long Vương kinh ngạc: "Ngươi sao lại thế này? Trên người không phải có cái gì kỳ quái chứ?"


 


Dư Thanh Đường nhắm mắt: "Giờ các ngươi tránh xa ta một chút thì hơn? Ta e mình đang hóa thân thành Hắc Thần Bản Thần đây."


 


300 vạn linh thạch mà đem lại bao nhiêu xui xẻo, không biết bao giờ mới hết hạn đây?


 


Chẳng lẽ cậu thực sự mệnh nghèo từ trong trứng, không gánh nổi cái giàu trời đánh này sao?


 


Diệp Thần Diễm cầm trường thương chắn trước mặt cậu, nghiêm giọng: "Tu luyện đi"


 


"Giờ á?" Dư Thanh Đường trợn mắt, tuy biết Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh có lẽ là cách đối phó hiệu quả nhất, nhưng lúc này chiến loạn bốn phía, rõ ràng không phải lúc mà.


 


"Yên tâm." Diệp Thần Diễm giương thương ngang trước mặt, ngoái đầu cười khẽ, "Lần này đến đá vụn cũng chẳng bay lọt."


 


Xích Diễm Thiên cưỡi Hỏa Miêu hất văng một yêu tộc đang lăn về phía Dư Thanh Đường, hứng thú hô to: "Ai dám đến, đánh bên nào?"


 


"Giữ trận" Tiêu Thư Sinh xoay quạt xếp trong tay, bước chân huyền diệu, tiện tay đẩy người bên cạnh ra chỗ khác: "Xích huynh, đừng lao ra"


 


"Hừ! Hôm nay ta phụng bồi tới cùng" Thương Lăng vọt thẳng lên trời, song trảo tóm Hoa Di ném đi, nữ yêu hổ từ trên cao giáng xuống, đánh đối thủ trở tay không kịp.


 


Tử Vân thấp người gầm gừ, một cước hất bay kẻ đánh lén, đắc ý lắc đuôi.


 


Tiểu Long Vương đứng chắn sau Dư Thanh Đường: "Vừa hay, Bổn Vương cũng đứng đây."


 


Thủ hạ hắn xếp thành hàng, trận thế chỉnh tề.


 


Dư Thanh Đường cảm động muốn nói lời khách sáo, Diệp Thần Diễm ngoái đầu: "Nhắm mắt, tu luyện, đồng thời vận hành Liên Hoa Cảnh."


 


Một tảng đá to đang lao tới, Dư Thanh Đường chẳng dám chậm trễ, lập tức nhắm mắt nhập định.


 


Đài sen vàng nở rộ dưới chân, giữa bãi chiến trường hỗn loạn, trông đặc biệt chói mắt.


 


Thanh ngưu từ trên nhìn xuống, nheo mắt: "Đây là..."



 


"Ha ha." Lão Hồ Vương khẽ cười, "Trước mắt là ta, sao mắt ngươi còn để ý đến kẻ khác?"


 


Mị thuật của lão không phân biệt giới tính, tuổi tác, chỉ cần liếc một cái là hồn phi phách tán. Thanh ngưu ngửa mặt "ngồ" lên một tiếng, tử khí quanh thân sôi sục mới cưỡng ép tỉnh táo.


 


"Ta thấy ngươi chẳng muốn đánh với ta." Lão Hồ Vương nheo mắt: "Ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian."


 


"Nhưng người phía sau của ngươi, ta vừa khéo trông thấy rồi..."


 


Giọng lão bỗng cao vút: "Tứ Bình Dương Vương, còn không hiện thân?"


 


"Chẳng phải chỉ ta thôi đâu." Giọng Tứ Bình Dương Vương vang lên từ không trung, hắc phong ào ạt thổi, khiến đám khách như quỷ khóc sói gào, hắn hạ mắt nhìn xuống: "Thế này mới hợp không khí tang sự."


 


Lão thanh ngưu lùi về bên hắn, hóa thành trung niên diện mạo bình thường, cùng vài người đứng chung.


 


Thác Tuyết Hồ Vương ngẩng đầu, nhướng mày: "Thế trận lớn thật, Kim Tiễn Ngạc Vương, Tứ Bình Dương Vương, Tử Ý Ngưu Ma, Thanh Tông Sư Vương, bốn vương tề tụ, đã lâu không gặp."


 


"Haha" Thanh Tông Sư Vương cười phá lên, "Ai bảo lão tinh tinh kia đoản mệnh, giờ cả núi khỉ của nó đều vào bụng Gia Gia ta"


 


"Bớt giả vờ đi, lão hồ ly." Kim Tiễn Ngạc Vương là một thiếu nữ nhỏ nhắn, thần sắc ngạo mạn: "Đã xen vào chuyện này, chắc chắn ngươi không đến một mình, kéo ai tới trợ trận, còn không cho họ lộ diện?"


 


Thác Tuyết Hồ Vương cười, hướng lên không gọi: "Lão sến, bọn họ gọi ngươi kìa."


 


"Phì" Một chiếc đuôi công bắn tới, thanh niên khoác áo dài lông công rực rỡ đáp xuống duyên dáng. Dung mạo hắn hoa lệ quý khí, để lại ấn tượng sâu sắc: "Ngươi khá hơn ta được mấy phần, lão hồ sến?"


 


"Ôi." Một con mãng xà vàng không biết từ gầm bàn nào chui ra, giọng nữ uể oải: "Ta bảo dạo này không muốn ra ngoài mà, giờ hay rồi, vẫn là ba đánh bốn."


 


"Đừng lo." Lão Hồ Vương nhếch mắt chỉ quanh: "Có thêm số lượng bù vào, tuy không phải yêu vương, nhưng Thái Âm Ngọc Thố Tuyết Dao phu nhân, Khuê Mộc Lang Tiểu Toàn Phong, Hắc Bối Lang Khuyển Nhân Bất Lý, đều là cao thủ dưới yêu vương."


 


"Lẽ ra còn có Hống Sơn Tinh." Lão nhún vai, "Nhưng không biết bọn họ làm sao thuyết phục được con rết này, cản hắn lại."


 


"Hay là thôi đi." Hoàng Kim Mãng chậm rãi: "Cùng sống ở Đại Hoang Sơn, cứ động chút lại diệt cả tộc người ta, dã man quá rồi."


 


"Yêu vương dã man thì sao" Kim Tiễn Ngạc Vương hùng hổ, hóa thành cá sấu, há miệng toàn răng nhọn lao tới: "Bổn cô nãi nãi còn dã man hơn, ăn lông uống máu, ăn sống nuốt tươi đám khỉ này"


 


Hoàng Kim Mãng thở dài: "Lại nữa rồi."


 


"Ta nghe nói ngươi còn chưa biết dùng đũa."


 


"Nói nhảm" Kim Tiễn Ngạc Vương tức giận: "Là ta không thèm dùng"


 


Nàng khí thế ngút trời lao đi, nhưng Hoàng Kim Mãng lười nhác nghiêng người, trong nháy mắt đã quấn chặt nàng.



 


Hoàng Kim Mãng ngáp dài: "Trói được một, ta nghỉ đây."


 


Đầu rắn gục xuống, tựa lên Kim Tiễn Ngạc Vương, lười biếng chẳng buồn nhúc nhích.


 


"Đồ sâu dài nhà ngươi..." Kim Tiễn Ngạc Vương há miệng định chửi, Hoàng Kim Mãng nhích đuôi, quấn chặt miệng nàng.


 


"Yên tĩnh rồi." Hoàng Kim Mãng thở phào.


 


Mấy kẻ khác cũng đã có đối thủ Hồ Vương ngăn Thanh Ngưu, Khổng Tước Vương ngăn Sư Vương, Tứ Bình Dương Vương lóe mắt, luồn qua họ, lao nhanh vào sâu bên trong.


 


Hống Sơn Tinh đang kịch chiến với rết kim loại gầm lên cảnh báo: "Hắn muốn cướp bảo thể Đại Vương"


 


Tứ Bình Dương Vương dẫm một cước, kiến trúc sụp đổ, đá vụn tung tóe, để lộ con tinh tinh khổng lồ to như quả núi bên trong.


 


Ngoài kia chiến đấu ngập trời, Dư Thanh Đường xếp bằng giữa mưa tên bão đạn, một mình tìm kiếm sự tĩnh lặng trong tu luyện.


 


Nói thật, cả đời này cậu chưa từng tu luyện chăm chỉ đến thế.


 


Có điều không biết có phải càng áp lực càng có động lực hay không, Dư Thanh Đường cảm thấy hôm nay vận hành Phúc Duyên Kinh trôi chảy lạ thường. Trong thức hải, Nguyên Anh tiểu nhân vắt chân ngủ nghiêng trên đài sen, thảnh thơi mò cá một cách quang minh chính đại.


 


Dư Thanh Đường nhìn không nổi cảnh mình cực khổ tu luyện còn nó thì nhàn nhã, bèn thử nổi chút phong ba trong thức hải, hắt nước đầy mặt nó.


 


Thức hải lắc lư, Nguyên Anh theo sóng nước trôi đi, vẫn nhởn nhơ vô sự.


 


Còn như nằm võng lắc lư càng ngủ ngon hơn.


 


Dư Thanh Đường câm nín từ bỏ, định nghiêm túc tu luyện, bỗng tiểu nhân ngáp dài ngồi dậy, cưỡi đài sen lững thững rời khỏi thức hải.


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Chẳng lẽ lại đi kết giao bằng hữu nữa?


 


Cậu theo phản xạ muốn đuổi theo, ý niệm vừa động, thần thức hợp làm một với Nguyên Anh, rõ ràng nhắm mắt nhưng tựa như qua tầm nhìn của nó, thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.


 


Ban đầu hình ảnh còn mơ hồ, nhưng khi tiểu nhân dần ngưng thực, tầm nhìn cũng càng thêm rõ nét, có điều hơi khác ngày thường mọi người đều phủ một lớp viền mờ.


 


Dư Thanh Đường tự nhiên ngộ ra, đây có lẽ là vận thế của mỗi người sắc đỏ vận càng thịnh, sắc đen vận càng suy.


 


Không cần nói, cậu chính là đen nhất hội trường.


 


Thì ra ấn đường phát đen thật sự nhìn được.



Cậu thở dài, hiếu kỳ đảo mắt quanh vận của Xích huynh hôm nay cường hãn, nhóm Tiêu Thư Sinh cũng khá chỉ có Diệp Thần Diễm khiến cậu bất cứ tưởng Long Ngạo Thiên tất đỏ chói, một mình dẫn đầu.


 


Ai dè hắn lại trắng nhạt bình thường.


 


Có lẽ tạm thời bị cục than đen là cậu ảnh hưởng.


 


Dư Thanh Đường điều khiển Nguyên Anh đảo mắt nơi khác, đa số yêu vương đều đỏ rực, xem ra muốn leo đến vị trí này ít nhiều phải có khí vận hộ thân.


 


Hoàng Kim Mãng tựa hồ có cảm ứng, đột ngột ngẩng đầu về phía cậu, Dư Thanh Đường chẳng dám quét mấy đại nhân vật nữa, chỉ lướt qua một cái, nhưng liền phát hiện điều khác lạ thi thể Hám Sơn Tinh Vương nằm trong linh đường kia, sao còn viền trắng?


 


Cậu còn đang ngạc nhiên, Diệp Thần Diễm bỗng quay đầu, bất ngờ lên tiếng: "Đột phá rồi?"


 


Dư Thanh Đường sững lại, giây phút bừng tỉnh thần thức quay về, Nguyên Anh ngưng thực, khí thế quanh thân chấn động, vận đen như mực lập tức quét sạch, trở về trắng nhạt bình thường.


 


Cả người sảng khoái, tựa hồ nghe "đinh" một tiếng máy tính thông báo "reset về 0".


 


Thì ra đột phá còn có ích này.


 


Dư Thanh Đường mở mắt, gọi đồng bọn lại gần, hạ giọng: "Ta vừa thấy Hám Sơn Tinh Vương... đ-đ-động đậy rồi"


 


Cậu trợn mắt kinh hoàng, may mà vong linh vượn nghe không đáng sợ lắm, không thì chắc đã thất thố.


 


Mọi người đồng loạt ngoái đầu, thấy Tứ Bình Dương Vương đang áp sát thi thể bị bàn tay khổng lồ túm chặt lấy chiếc sừng dê còn sót.


 


Vị Hám Sơn Tinh Vương lẽ ra đã chết từ lâu, từ từ ngồi dậy, túm lấy một sừng Dương Vương hất tung, đường đường yêu vương trong tay hắn chẳng khác nào chú dê non vô lực, bị nện xuống đất nghe "bịch" một tiếng kèm tiếng be be thảm thiết.


 


"Hắn chưa chết" Thanh Tông Sư Vương gầm lên, theo bản năng quay đầu tháo chạy.


 


"Đến rồi còn muốn chạy?" Hám Sơn Tinh Vương tiếng như sấm nổ, vung cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, năm ngón như trời giáng đập xuống, một chưởng tát Thanh Tông Sư Vương bay văng mấy chục trượng.


 


Thanh Tông Sư Vương miệng phụt máu, cắm đầu chạy trối chết, không dám dừng lại.


 


Tử Ý Ngưu Ma cảnh giác thoái lui, cao giọng: "Hám Sơn Tinh Vương, giữa ta và ngươi vốn vô oán vô thù, chỉ là..."


 


"Cút" Một tiếng rống vang, vô số yêu tu tu vi kém tại chỗ hôn mê, "Đánh tận sơn môn bản vương còn giả vờ khách khí, ngươi cũng ở lại cho ta"


 


Một quyền nện ra, thân thể to lớn của Thanh Ngưu lõm xuống một mảng.


 


Kim Tiễn Ngạc Vương điên cuồng giãy giụa cầu thoát, song vẫn bị hắn túm đuôi ném thẳng sang sườn núi bên cạnh.


 


Hoàng Kim Mãng nhìn xa cảm thán: "Ui da."


 



"Còn ai dám đến"


 


Tiếng gầm vang vọng Đại Hoang Sơn, không ai đáp lại.


 


"Hám Sơn Tinh Vương chết hóa ra là cái bẫy?" Tiêu Thư Sinh trợn mắt, "Xì, bút ta đâu?"


 


Hắn cuống quýt lục nhẫn trữ vật: "Thu hoạch bất ngờ nha"


 


Hám Sơn Tinh Vương túm Dương Vương trọng thương, mặc hắn vùng vẫy, dứt khoát kết liễu tính mạng hắn.


 


Yêu vương đứng đầu kẻ chết, kẻ bỏ chạy, đám còn lại càng chuồn nhanh hơn. Lão Hồ Vương thu chiêu, hạ xuống cạnh họ.


 


Thắng một trận, cái bẫy đại công cáo thành, nhưng nét mặt lão chẳng chút vui, chỉ nhìn Hám Sơn Tinh Vương thở dài: "Haizz."


 


"Hắn rốt cuộc vẫn phải chết, sớm muộn mà thôi."


 


Hám Sơn Tinh Vương nặng nề ngồi bệt xuống: "Đổi lấy mấy ngày, giết vài tên họa hoạn, dù ta chết, Đại Hoang Sơn yên ổn trăm năm, cũng đủ."


 


"Hống Sơn, mang lễ đã hứa cho các vị đi, tiễn khách xuống núi."


 


"Phần còn lại, để ta và các bằng hữu cũ ôn chuyện."


 


"Già rồi, chẳng ham cảnh này." Hoàng Kim Mãng cuộn mình thành một khối: "Haizz, còn bắt ta chứng kiến."


 


"Để mấy đứa nhỏ này lại." Lão Hồ Vương chỉ đám Diệp Thần Diễm: "Cho không khí bớt nặng nề."


 


Hám Sơn Tinh Vương cũng không phản đối.


 


Khổng Tước Vương nhíu mày, như chịu không nổi bầu không khí: "Sao thành ra thế này?"


 


"Mấy chục năm trước gặp ngươi, rõ ràng còn khí thế hào hùng..."


 


Hám Sơn Tinh Vương quay lưng về phía thái dương, ánh sáng lóe trong mắt, thấp giọng: "Ta từng thử bước thêm một bước."


 


"Ngươi muốn đột phá Đại Thừa" Khổng Tước Vương thất kinh: "Ngươi"


 


"Hợp Thể chi thượng tức Đại Thừa, cách tiên môn một bước. Biết bao kỳ tài tuyệt diễm bỏ mạng nơi đây. Ngươi còn đang độ sung mãn, đâu phải sắp tận thọ nguyên, sao liều lĩnh như vậy?"


 


.........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Lão Hồ Vương: "Haizz, có kẻ vận đen về 0, cũng có kẻ thọ số về 0."


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 104: Cái Bẫy
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...