Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
234@-
"Nói như vậy, ngươi thật sự bị nhà đuổi ra ngoài sao?" Tiêu Thư Sinh nghe rõ nguyên do từ chỗ Tử Vân, hơi kinh ngạc: "Mẫu thân ngươi bảo ngươi tự mình ra ngoài lập gia đình, nên ngươi mới định tìm Dư huynh?"
"Ngày ta trưởng thành, nương làm cho ta rất nhiều đồ ăn ngon." Nhắc đến chuyện này, Tử Vân ủ rũ hẳn: "Có phải ta ăn quá nhiều không? Hôm sau nương liền ném ta ra ngoài, nói ta nên tự mình đi sống cuộc đời riêng."
Lão Hồ Vương khẽ cười khùng khục, có lẽ thấy nàng đáng thương nên không cười lớn: "Có vài tộc, con non trưởng thành sẽ bị đuổi đi để tự tìm lãnh địa."
"Chẳng qua đây là tập tục xưa rồi, giờ phần lớn yêu tộc học theo nhân tộc, thường sống quần cư."
"Mẫu thân ngươi làm vậy e là muốn ngươi sớm thành tài." Ông cố ý thêm một câu đầy ác ý: "Tất nhiên, cũng có khả năng đơn giản là ngán ngươi ăn nhiều."
Xích Diễm Thiên không nhịn được hỏi: "Thế tại sao lại chọn hắn? Hai người bọn họ..."
Hắn nhìn Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường, chau mày, không biết diễn tả thế nào, cuối cùng chỉ nói: "...đang dây dưa."
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm: "..."
"Trong thoại bản nhân tộc thường có mà." Tử Vân mở to mắt: "Anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lấy thân báo đáp. Ta mở mắt ra từ hôn mê thấy người đầu tiên chính là hắn, đương nhiên phải là hắn rồi"
"Theo thoại bản, sau này chúng ta sẽ là thần tiên quyến lữ, cái gì chim nhỏ với tiên kia kìa." Nàng nhỏ giọng nói thầm: "Dù sao chắc cũng no bụng."
Dư Thanh Đường thở phào: "À, chỉ vì muốn no bụng à?"
"Không phải lấy ngươi làm đồ ăn đâu" Tử Vân tưởng hắn hiểu nhầm, vội vàng giải thích, nghiêm túc nhìn hắn: "Là chúng ta thành gia, rồi cùng nhau nghĩ cách kiếm ăn no bụng"
Nàng vỗ ngực đầy quyết tâm, chờ mong hỏi: "Sau này ta đi săn, còn ngươi, ngươi biết nướng thịt không?"
Dư Thanh Đường buột miệng: "Biết thì biết, nhưng..."
"Ngươi thật sự biết nướng thịt" Tử Vân kinh ngạc vô cùng: "Ngươi thông minh quá"
Dư Thanh Đường: "..."
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm.
Làm sao nói nhỉ, trước đây khi đọc nguyên tác, hắn cũng từng chê tình yêu của Tử Vân đến quá bất ngờ. Nhưng lúc này, hắn như hiểu được khởi đầu tình cảm ấy.
Nàng thấy đàn ông biết nướng thịt là rất lợi hại, mà hôm đó Diệp Thần Diễm đã nướng cho nàng bảy mươi bốn con cá.
Nghĩ vậy, tình yêu này cũng khá thực tế.
Hắn còn lưỡng lự không biết có nên chia sẻ phát hiện này với Diệp Thần Diễm hay không.
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nhìn ta làm gì? Người ta đợi ngươi đáp lại kìa, Dư huynh."
"Khụ." Dư Thanh Đường hoàn hồn, kéo tay hắn, ra hiệu hắn tự bịt tai lại, nghiêm túc dặn: "Ngươi không được nghe lén."
Diệp Thần Diễm nheo mắt, ánh mắt đầy bất mãn nhưng vẫn không bỏ tay xuống.
Dư Thanh Đường liếc quanh một vòng: "Các ngươi cũng tự giác đi."
"Được được, bọn ta không nghe." Tiêu Thư Sinh dẫn đám người quay lưng lại, còn phối hợp bịt tai.
Dư Thanh Đường lúc này mới quay sang, nghiêm túc nói với Tử Vân: "Xin lỗi, nhưng ta hiện giờ không có chỗ trống."
Hắn khẽ chỉ vào ngực: "Ở đây không còn chỗ."
Lỗ tai hắn hơi đỏ, còn len lén liếc Diệp Thần Diễm, bản thân cũng thấy xấu hổ.
Tử Vân hiểu ra, mở to mắt, thoáng mất mát: "A"
Dư Thanh Đường vội an ủi: "Ngươi mới rời nhà, chưa quen sống một mình nên muốn tìm người bầu bạn. Nhưng thành thân là chuyện lớn không biết với yêu tộc có như vậy không, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là tìm người cùng săn thú, hay người đầu tiên thấy khi mở mắt."
Tử Vân rũ đầu: "Nghe không hiểu."
Dư Thanh Đường vỗ vai nàng: "Không sao, tình yêu chính là như vậy khó hiểu."
Hắn thành thật: "Ta cũng chẳng hiểu rõ lắm."
"Nhưng ta sẽ không ở lại Đại Hoang Sơn, nếu ngươi muốn tìm một người biết nướng thịt sống cùng, thì không thể là ta."
Câu này Tử Vân nghe hiểu, miễn cưỡng đáp: "Ừ."
Dư Thanh Đường thở phào, gọi to: "Xong rồi, các ngươi quay lại được rồi."
Xích Diễm Thiên và Hoa Di hầu như đồng thời quay lại, Dư Thanh Đường lập tức nheo mắt cười lạnh: "Hai ngươi nghe lén phải không?"
Hoa Di vội chối: "Không có"
"Thế sao lại nghe thấy ta bảo quay lại?" Dư Thanh Đường nheo mắt.
Xích Diễm Thiên nghẹn họng, ngượng chín mặt.
Hoa Di đảo mắt, đổ vạ: "Ta quay theo hắn"
"Ta" Xích Diễm Thiên trăm lời khó biện, quay sang nhìn những người khác, khó tin: "Bọn họ thật sự không nghe lén?"
"Sao có thể." Tiêu Thư Sinh nhịn cười, quay lại: "Nếu không nghe, thấy các ngươi cãi nhau nãy giờ, họ đã phản ứng rồi. Giờ giả vờ như khúc gỗ, lại càng lộ liễu."
"Chậc, lũ nhóc không hiểu chuyện." Lão Hồ Vương than phiền: "Phơi hết ra làm gì?"
"Ha ha." Tiêu Thư Sinh cười híp mắt: "Ta nghĩ đã cùng nghe, thì nên đồng cam cộng khổ."
"Diệp huynh, Diệp huynh, quay lại đi"
"Ta không nghe." Diệp Thần Diễm quay lưng, nhắm mắt: "Ai biết hắn nói gì, ta nào dám nghe."
Dư Thanh Đường nghiêng đầu: "Thật không nghe?"
Diệp Thần Diễm mở mắt nhìn hắn: "Không nghe."
Dư Thanh Đường giơ tay: "Thề đi, nếu nghe lén mà không nhận thì..."
Diệp Thần Diễm che miệng hắn: "Không thề."
Ngừng lại một thoáng, bổ sung: "Nhưng quả thật không nghe."
Dư Thanh Đường trợn mắt lần đầu thấy có người chơi ăn gian như vậy.
"Ê." phía sau họ, Tử Vân u sầu ngắm dãy núi chập chùng, nhắm mắt lại rồi hạ quyết tâm: "Nếu đã vậy, ta đi đây."
Dư Thanh Đường chưa kịp phản ứng: "Hả?"
Tử Vân bỗng hóa lại thành Lôi Cực Báo, trên lưng Hồ Vương vốn không rộng lắm, đột nhiên bật nhảy, lao đến cạ khắp một lượt lên người mọi người.
"Á á á" Dư Thanh Đường cũng không phải chưa từng ôm mèo, nhưng lần đầu bị mèo ôm, nhất là con mèo to thế này.
Tử Vân cọ từng người một, đặc biệt chăm sóc Dư Thanh Đường, gần như cọ kín cả người hắn đầy lớp lông mượt ánh tím.
Dư Thanh Đường cố cưỡng lại sức hút từ việc ôm ôm vuốt vuốt báo báo, nghiêm túc giơ tay lên tỏ ý trong sạch.
Diệp Thần Diễm nhìn lớp lông đen ánh tím dính trên tay áo mình, nét mặt quái dị: "Ngươi..."
Lôi Cực Báo cuối cùng dùng đầu húc nhẹ Dư Thanh Đường, bịn rịn nói: "Ta đã để lại hơi trên các ngươi rồi, sau này nếu gặp lôi kiếp, kịp thời thì hãy đến Đại Hoang Sơn tìm ta, ta giúp các ngươi chống."
Nàng ngoái đầu chào: "Thỉnh thoảng ta cũng cảm ứng trước được, nếu có dự cảm ta sẽ tự tìm đến các ngươi"
"Ta đi đây"
Nàng quay ngoắt, lao vụt đi, Dư Thanh Đường sững người, vô thức gọi với: "Khoan đã"
Lôi Cực Báo phanh gấp, lập tức quay lại bên cạnh hắn, mắt tròn xoe: "Sao vậy, ngươi đổi ý rồi, theo ta đi hả?"
Dư Thanh Đường: "..."
Ngươi cũng không cần nghe lời đến mức đó đâu.
Bụng Tử Vân lập tức phối hợp réo một tiếng.
"Ngươi xem, ngươi cũng khá háu ăn." Dư Thanh Đường khuyên nhủ, "Khó lắm mới có bữa miễn phí để ăn ké, cố ăn nhiều vào, để còn chống đói thêm vài ngày."
Tử Vân nghe xuôi tai, cái đuôi quét một cái ra sau, ngoan ngoãn ngồi xuống: "Có lý."
"Vậy ăn xong ta đi."
Dư Thanh Đường ngắm lớp lông óng mượt của nàng, ngứa tay, bèn đặt một viên linh thạch l*n đ*nh đầu Tử Vân.
Tử Vân đảo mắt nhìn lên viên đá, Dư Thanh Đường cười: "Cũng cho ngươi một viên, coi như ai cũng có phần."
"Được" Tử Vân chẳng chê ít, lắc đầu, giấu ngay viên linh thạch lấp lánh xuống dưới thân mình.
"Khụ." Diệp Thần Diễm nhắc: "Tiêu Thư Sinh, ngươi tính lại xem còn bao nhiêu chia nốt."
Ánh mắt hắn dừng trên Dư Thanh Đường: "Sợ có kẻ chia loạn."
Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội: "Keo kiệt."
Tiêu Thư Sinh lôi bàn tính từ giới chỉ, gõ lách cách: "Vị Long huynh này chỉ lấy Long Cốt Ngọc, nên phần còn lại không tính vào."
"Còn Hoa Di cô nương không trực tiếp ra tay nhưng giúp truyền tin, Hồ Vương phí xe ngựa Dư huynh đã đưa, song vì có công áp trận, vẫn nên có tạ lễ. Lần này chúng ta thu hoạch dồi dào, mỗi người hai vạn linh thạch, coi như tạ lễ, thế nào?"
"Phần còn lại, chúng ta đã cùng ra tay, trước lấy món mình muốn, ta định giá, rồi dùng linh thạch bù trừ."
Dư Thanh Đường ban đầu còn cố theo kịp, sau thì mắt đờ đẫn, chỉ biết gật đầu theo nhịp.
"Rượu khỉ cho Diệp huynh, Thiên Tụy Hoàng Tinh cho Xích huynh." Tiêu Thư Sinh chỉ mớ linh thảo, linh dược và giáp vảy rắn: "Hai vị chọn đi?"
Cuối cùng giáp vảy rắn về tay Cang Lăng, linh dược thuộc Tiêu Thư Sinh, Dư Thanh Đường lấy linh thảo.
Vì linh thảo giá trị thấp nhất, nên hắn còn nhận thêm nhiều linh thạch nhất.
Dư Thanh Đường hơi choáng, run tay đỡ cái chậu báu: "Ngươi chắc không tính sai chứ? Nói lại, cho ta bao nhiêu linh thạch?"
"300 vạn." Tiêu Thư Sinh cười hí hửng: "Còn chưa tính khách trong đấu giá hội, nếu tính cả thì con số còn đáng sợ hơn."
"Dù sao đây là bẫy do một yêu vương bày công phu, nếu mọi chuyện thuận lợi, một vụ ăn gọn đã là mấy vạn linh thạch, đúng là lãi lớn."
Dư Thanh Đường ngả ra sau, mắt nhắm nghiền: "Đừng ai nói với ta, cho ta vài phút để bình ổn trái tim nhà nghèo trúng số."
Hắn quay đầu, mắt sáng rực nhìn Diệp Thần Diễm: "Ngươi nói ta có nên đổi cổng chính của Biệt Hạc Môn thành vàng ròng không?"
Diệp Thần Diễm ánh mắt lóe ý cười, nhưng vẫn nhịn, quay đi: "Tùy ngươi."
"Sao vẫn giận nhỉ?" Dư Thanh Đường nghĩ nghĩ, lấy một viên linh thạch từ chậu báu, giả bộ hào phóng nhét vào tay hắn.
Diệp Thần Diễm nhướng mày, kẹp viên linh thạch, cố ghìm khóe môi đang nhếch, liếc hắn: "Muốn lấy cái này mua chuộc ta?"
"Không phải" Dư Thanh Đường mở to mắt: "Ta phát tài rồi, chia vui với ngươi mà"
Hắn nghiêm túc chỉ viên linh thạch: "Linh thạch tuy nhỏ, nhưng chứa đựng niềm vui của ta, ta chia cho ngươi không phải đá, mà là niềm vui của ta"
Diệp Thần Diễm nắm viên linh thạch, hạ giọng: "Vậy..."
Ngón tay hắn chọc vào ngực Dư Thanh Đường, đối phương ôm ngực giật lùi, rồi mới nhớ mình không còn cơ thể xuyên thấu, không cần phản ứng thái quá.
"Khụ." Dư Thanh Đường ho khan: "Diệp huynh, sao động tay động chân."
Diệp Thần Diễm ghé sát, nói nhỏ bên tai: "Ngực không còn chỗ, chứa cái gì?"
Dư Thanh Đường: "..."
Quả nhiên là nghe lén
Hắn giơ cao chậu báu, thành thật: "Linh thạch."
Diệp Thần Diễm câm nín, quay đi.
Dư Thanh Đường tiếp tục đếm trên tay: "Còn có Biệt Hạc Môn, sư phụ, sư huynh sư tỷ, các món ăn ngon, bằng hữu dọc đường, và..."
Hắn cố tình không đọc tên Diệp Thần Diễm, chọc tức hắn, ai ngờ đối phương bỗng nghiêng sang, không khách khí nắm tay hắn: "Bảo bọn họ nhích ra một chút, cho ta chen vào."
Dư Thanh Đường: "..."
Hắn vô thức liếc quanh, Tiêu Thư Sinh cười gượng, kéo mấy kẻ không hiểu phong tình xoay đầu đi hết, để lại khoảng trống cho hai người.
Ngày càng nhiều kẻ không hiểu phong tình, hai tay hắn sắp lo không xuể.
Diệp Thần Diễm không để ý họ, chỉ chăm chú nhìn Dư Thanh Đường, giơ tay chọc ngực hắn: "Ngần này thời gian, dù là sắt đá, cũng nên bị ta đục ra một chỗ rồi chứ?"
Dư Thanh Đường dáo dác nhìn quanh, vội làm dấu bảo hắn giữ kín, rồi trong ánh nhìn chờ mong kia, đỏ tai khẽ gật đầu.
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Các huynh đệ! Ta phát tài rồi các huynh đệ! Ba triệu đó, ba triệu!
Diệp Thần Diễm: Các huynh đệ! Trong lòng hắn có ta rồi các huynh đệ! Hắn thừa nhận rồi!
Thỏ Mỗ: Các huynh đệ! Ngày mai ta ra ngoài quậy phá đây các huynh đệ!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
"Nói như vậy, ngươi thật sự bị nhà đuổi ra ngoài sao?" Tiêu Thư Sinh nghe rõ nguyên do từ chỗ Tử Vân, hơi kinh ngạc: "Mẫu thân ngươi bảo ngươi tự mình ra ngoài lập gia đình, nên ngươi mới định tìm Dư huynh?"
"Ngày ta trưởng thành, nương làm cho ta rất nhiều đồ ăn ngon." Nhắc đến chuyện này, Tử Vân ủ rũ hẳn: "Có phải ta ăn quá nhiều không? Hôm sau nương liền ném ta ra ngoài, nói ta nên tự mình đi sống cuộc đời riêng."
Lão Hồ Vương khẽ cười khùng khục, có lẽ thấy nàng đáng thương nên không cười lớn: "Có vài tộc, con non trưởng thành sẽ bị đuổi đi để tự tìm lãnh địa."
"Chẳng qua đây là tập tục xưa rồi, giờ phần lớn yêu tộc học theo nhân tộc, thường sống quần cư."
"Mẫu thân ngươi làm vậy e là muốn ngươi sớm thành tài." Ông cố ý thêm một câu đầy ác ý: "Tất nhiên, cũng có khả năng đơn giản là ngán ngươi ăn nhiều."
Xích Diễm Thiên không nhịn được hỏi: "Thế tại sao lại chọn hắn? Hai người bọn họ..."
Hắn nhìn Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường, chau mày, không biết diễn tả thế nào, cuối cùng chỉ nói: "...đang dây dưa."
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm: "..."
"Trong thoại bản nhân tộc thường có mà." Tử Vân mở to mắt: "Anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lấy thân báo đáp. Ta mở mắt ra từ hôn mê thấy người đầu tiên chính là hắn, đương nhiên phải là hắn rồi"
"Theo thoại bản, sau này chúng ta sẽ là thần tiên quyến lữ, cái gì chim nhỏ với tiên kia kìa." Nàng nhỏ giọng nói thầm: "Dù sao chắc cũng no bụng."
Dư Thanh Đường thở phào: "À, chỉ vì muốn no bụng à?"
"Không phải lấy ngươi làm đồ ăn đâu" Tử Vân tưởng hắn hiểu nhầm, vội vàng giải thích, nghiêm túc nhìn hắn: "Là chúng ta thành gia, rồi cùng nhau nghĩ cách kiếm ăn no bụng"
Nàng vỗ ngực đầy quyết tâm, chờ mong hỏi: "Sau này ta đi săn, còn ngươi, ngươi biết nướng thịt không?"
Dư Thanh Đường buột miệng: "Biết thì biết, nhưng..."
"Ngươi thật sự biết nướng thịt" Tử Vân kinh ngạc vô cùng: "Ngươi thông minh quá"
Dư Thanh Đường: "..."
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm.
Làm sao nói nhỉ, trước đây khi đọc nguyên tác, hắn cũng từng chê tình yêu của Tử Vân đến quá bất ngờ. Nhưng lúc này, hắn như hiểu được khởi đầu tình cảm ấy.
Nàng thấy đàn ông biết nướng thịt là rất lợi hại, mà hôm đó Diệp Thần Diễm đã nướng cho nàng bảy mươi bốn con cá.
Nghĩ vậy, tình yêu này cũng khá thực tế.
Hắn còn lưỡng lự không biết có nên chia sẻ phát hiện này với Diệp Thần Diễm hay không.
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nhìn ta làm gì? Người ta đợi ngươi đáp lại kìa, Dư huynh."
"Khụ." Dư Thanh Đường hoàn hồn, kéo tay hắn, ra hiệu hắn tự bịt tai lại, nghiêm túc dặn: "Ngươi không được nghe lén."
Diệp Thần Diễm nheo mắt, ánh mắt đầy bất mãn nhưng vẫn không bỏ tay xuống.
Dư Thanh Đường liếc quanh một vòng: "Các ngươi cũng tự giác đi."
"Được được, bọn ta không nghe." Tiêu Thư Sinh dẫn đám người quay lưng lại, còn phối hợp bịt tai.
Dư Thanh Đường lúc này mới quay sang, nghiêm túc nói với Tử Vân: "Xin lỗi, nhưng ta hiện giờ không có chỗ trống."
Hắn khẽ chỉ vào ngực: "Ở đây không còn chỗ."
Lỗ tai hắn hơi đỏ, còn len lén liếc Diệp Thần Diễm, bản thân cũng thấy xấu hổ.
Tử Vân hiểu ra, mở to mắt, thoáng mất mát: "A"
Dư Thanh Đường vội an ủi: "Ngươi mới rời nhà, chưa quen sống một mình nên muốn tìm người bầu bạn. Nhưng thành thân là chuyện lớn không biết với yêu tộc có như vậy không, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là tìm người cùng săn thú, hay người đầu tiên thấy khi mở mắt."
Tử Vân rũ đầu: "Nghe không hiểu."
Dư Thanh Đường vỗ vai nàng: "Không sao, tình yêu chính là như vậy khó hiểu."
Hắn thành thật: "Ta cũng chẳng hiểu rõ lắm."
"Nhưng ta sẽ không ở lại Đại Hoang Sơn, nếu ngươi muốn tìm một người biết nướng thịt sống cùng, thì không thể là ta."
Câu này Tử Vân nghe hiểu, miễn cưỡng đáp: "Ừ."
Dư Thanh Đường thở phào, gọi to: "Xong rồi, các ngươi quay lại được rồi."
Xích Diễm Thiên và Hoa Di hầu như đồng thời quay lại, Dư Thanh Đường lập tức nheo mắt cười lạnh: "Hai ngươi nghe lén phải không?"
Hoa Di vội chối: "Không có"
"Thế sao lại nghe thấy ta bảo quay lại?" Dư Thanh Đường nheo mắt.
Xích Diễm Thiên nghẹn họng, ngượng chín mặt.
Hoa Di đảo mắt, đổ vạ: "Ta quay theo hắn"
"Ta" Xích Diễm Thiên trăm lời khó biện, quay sang nhìn những người khác, khó tin: "Bọn họ thật sự không nghe lén?"
"Sao có thể." Tiêu Thư Sinh nhịn cười, quay lại: "Nếu không nghe, thấy các ngươi cãi nhau nãy giờ, họ đã phản ứng rồi. Giờ giả vờ như khúc gỗ, lại càng lộ liễu."
"Chậc, lũ nhóc không hiểu chuyện." Lão Hồ Vương than phiền: "Phơi hết ra làm gì?"
"Ha ha." Tiêu Thư Sinh cười híp mắt: "Ta nghĩ đã cùng nghe, thì nên đồng cam cộng khổ."
"Diệp huynh, Diệp huynh, quay lại đi"
"Ta không nghe." Diệp Thần Diễm quay lưng, nhắm mắt: "Ai biết hắn nói gì, ta nào dám nghe."
Dư Thanh Đường nghiêng đầu: "Thật không nghe?"
Diệp Thần Diễm mở mắt nhìn hắn: "Không nghe."
Dư Thanh Đường giơ tay: "Thề đi, nếu nghe lén mà không nhận thì..."
Diệp Thần Diễm che miệng hắn: "Không thề."
Ngừng lại một thoáng, bổ sung: "Nhưng quả thật không nghe."
Dư Thanh Đường trợn mắt lần đầu thấy có người chơi ăn gian như vậy.
"Ê." phía sau họ, Tử Vân u sầu ngắm dãy núi chập chùng, nhắm mắt lại rồi hạ quyết tâm: "Nếu đã vậy, ta đi đây."
Dư Thanh Đường chưa kịp phản ứng: "Hả?"
Tử Vân bỗng hóa lại thành Lôi Cực Báo, trên lưng Hồ Vương vốn không rộng lắm, đột nhiên bật nhảy, lao đến cạ khắp một lượt lên người mọi người.
"Á á á" Dư Thanh Đường cũng không phải chưa từng ôm mèo, nhưng lần đầu bị mèo ôm, nhất là con mèo to thế này.
Tử Vân cọ từng người một, đặc biệt chăm sóc Dư Thanh Đường, gần như cọ kín cả người hắn đầy lớp lông mượt ánh tím.
Dư Thanh Đường cố cưỡng lại sức hút từ việc ôm ôm vuốt vuốt báo báo, nghiêm túc giơ tay lên tỏ ý trong sạch.
Diệp Thần Diễm nhìn lớp lông đen ánh tím dính trên tay áo mình, nét mặt quái dị: "Ngươi..."
Lôi Cực Báo cuối cùng dùng đầu húc nhẹ Dư Thanh Đường, bịn rịn nói: "Ta đã để lại hơi trên các ngươi rồi, sau này nếu gặp lôi kiếp, kịp thời thì hãy đến Đại Hoang Sơn tìm ta, ta giúp các ngươi chống."
Nàng ngoái đầu chào: "Thỉnh thoảng ta cũng cảm ứng trước được, nếu có dự cảm ta sẽ tự tìm đến các ngươi"
"Ta đi đây"
Nàng quay ngoắt, lao vụt đi, Dư Thanh Đường sững người, vô thức gọi với: "Khoan đã"
Lôi Cực Báo phanh gấp, lập tức quay lại bên cạnh hắn, mắt tròn xoe: "Sao vậy, ngươi đổi ý rồi, theo ta đi hả?"
Dư Thanh Đường: "..."
Ngươi cũng không cần nghe lời đến mức đó đâu.
Bụng Tử Vân lập tức phối hợp réo một tiếng.
"Ngươi xem, ngươi cũng khá háu ăn." Dư Thanh Đường khuyên nhủ, "Khó lắm mới có bữa miễn phí để ăn ké, cố ăn nhiều vào, để còn chống đói thêm vài ngày."
Tử Vân nghe xuôi tai, cái đuôi quét một cái ra sau, ngoan ngoãn ngồi xuống: "Có lý."
"Vậy ăn xong ta đi."
Dư Thanh Đường ngắm lớp lông óng mượt của nàng, ngứa tay, bèn đặt một viên linh thạch l*n đ*nh đầu Tử Vân.
Tử Vân đảo mắt nhìn lên viên đá, Dư Thanh Đường cười: "Cũng cho ngươi một viên, coi như ai cũng có phần."
"Được" Tử Vân chẳng chê ít, lắc đầu, giấu ngay viên linh thạch lấp lánh xuống dưới thân mình.
"Khụ." Diệp Thần Diễm nhắc: "Tiêu Thư Sinh, ngươi tính lại xem còn bao nhiêu chia nốt."
Ánh mắt hắn dừng trên Dư Thanh Đường: "Sợ có kẻ chia loạn."
Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội: "Keo kiệt."
Tiêu Thư Sinh lôi bàn tính từ giới chỉ, gõ lách cách: "Vị Long huynh này chỉ lấy Long Cốt Ngọc, nên phần còn lại không tính vào."
"Còn Hoa Di cô nương không trực tiếp ra tay nhưng giúp truyền tin, Hồ Vương phí xe ngựa Dư huynh đã đưa, song vì có công áp trận, vẫn nên có tạ lễ. Lần này chúng ta thu hoạch dồi dào, mỗi người hai vạn linh thạch, coi như tạ lễ, thế nào?"
"Phần còn lại, chúng ta đã cùng ra tay, trước lấy món mình muốn, ta định giá, rồi dùng linh thạch bù trừ."
Dư Thanh Đường ban đầu còn cố theo kịp, sau thì mắt đờ đẫn, chỉ biết gật đầu theo nhịp.
"Rượu khỉ cho Diệp huynh, Thiên Tụy Hoàng Tinh cho Xích huynh." Tiêu Thư Sinh chỉ mớ linh thảo, linh dược và giáp vảy rắn: "Hai vị chọn đi?"
Cuối cùng giáp vảy rắn về tay Cang Lăng, linh dược thuộc Tiêu Thư Sinh, Dư Thanh Đường lấy linh thảo.
Vì linh thảo giá trị thấp nhất, nên hắn còn nhận thêm nhiều linh thạch nhất.
Dư Thanh Đường hơi choáng, run tay đỡ cái chậu báu: "Ngươi chắc không tính sai chứ? Nói lại, cho ta bao nhiêu linh thạch?"
"300 vạn." Tiêu Thư Sinh cười hí hửng: "Còn chưa tính khách trong đấu giá hội, nếu tính cả thì con số còn đáng sợ hơn."
"Dù sao đây là bẫy do một yêu vương bày công phu, nếu mọi chuyện thuận lợi, một vụ ăn gọn đã là mấy vạn linh thạch, đúng là lãi lớn."
Dư Thanh Đường ngả ra sau, mắt nhắm nghiền: "Đừng ai nói với ta, cho ta vài phút để bình ổn trái tim nhà nghèo trúng số."
Hắn quay đầu, mắt sáng rực nhìn Diệp Thần Diễm: "Ngươi nói ta có nên đổi cổng chính của Biệt Hạc Môn thành vàng ròng không?"
Diệp Thần Diễm ánh mắt lóe ý cười, nhưng vẫn nhịn, quay đi: "Tùy ngươi."
"Sao vẫn giận nhỉ?" Dư Thanh Đường nghĩ nghĩ, lấy một viên linh thạch từ chậu báu, giả bộ hào phóng nhét vào tay hắn.
Diệp Thần Diễm nhướng mày, kẹp viên linh thạch, cố ghìm khóe môi đang nhếch, liếc hắn: "Muốn lấy cái này mua chuộc ta?"
"Không phải" Dư Thanh Đường mở to mắt: "Ta phát tài rồi, chia vui với ngươi mà"
Hắn nghiêm túc chỉ viên linh thạch: "Linh thạch tuy nhỏ, nhưng chứa đựng niềm vui của ta, ta chia cho ngươi không phải đá, mà là niềm vui của ta"
Diệp Thần Diễm nắm viên linh thạch, hạ giọng: "Vậy..."
Ngón tay hắn chọc vào ngực Dư Thanh Đường, đối phương ôm ngực giật lùi, rồi mới nhớ mình không còn cơ thể xuyên thấu, không cần phản ứng thái quá.
"Khụ." Dư Thanh Đường ho khan: "Diệp huynh, sao động tay động chân."
Diệp Thần Diễm ghé sát, nói nhỏ bên tai: "Ngực không còn chỗ, chứa cái gì?"
Dư Thanh Đường: "..."
Quả nhiên là nghe lén
Hắn giơ cao chậu báu, thành thật: "Linh thạch."
Diệp Thần Diễm câm nín, quay đi.
Dư Thanh Đường tiếp tục đếm trên tay: "Còn có Biệt Hạc Môn, sư phụ, sư huynh sư tỷ, các món ăn ngon, bằng hữu dọc đường, và..."
Hắn cố tình không đọc tên Diệp Thần Diễm, chọc tức hắn, ai ngờ đối phương bỗng nghiêng sang, không khách khí nắm tay hắn: "Bảo bọn họ nhích ra một chút, cho ta chen vào."
Dư Thanh Đường: "..."
Hắn vô thức liếc quanh, Tiêu Thư Sinh cười gượng, kéo mấy kẻ không hiểu phong tình xoay đầu đi hết, để lại khoảng trống cho hai người.
Ngày càng nhiều kẻ không hiểu phong tình, hai tay hắn sắp lo không xuể.
Diệp Thần Diễm không để ý họ, chỉ chăm chú nhìn Dư Thanh Đường, giơ tay chọc ngực hắn: "Ngần này thời gian, dù là sắt đá, cũng nên bị ta đục ra một chỗ rồi chứ?"
Dư Thanh Đường dáo dác nhìn quanh, vội làm dấu bảo hắn giữ kín, rồi trong ánh nhìn chờ mong kia, đỏ tai khẽ gật đầu.
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Các huynh đệ! Ta phát tài rồi các huynh đệ! Ba triệu đó, ba triệu!
Diệp Thần Diễm: Các huynh đệ! Trong lòng hắn có ta rồi các huynh đệ! Hắn thừa nhận rồi!
Thỏ Mỗ: Các huynh đệ! Ngày mai ta ra ngoài quậy phá đây các huynh đệ!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
10.0/10 từ 36 lượt.