Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
212@-
Diệp Thần Diễm chậm rãi ngoái đầu: "Ta dám đánh, còn ngươi..."
Hắn nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi lại không dám?"
Lão Hồ Vương làm như không thấy lời khiêu khích ấy, cặp mắt hồ ly cười cong như trăng non: "Dám thì tốt, còn chần chờ gì? Mau đi thôi."
"Cho hắn biết mùi lợi hại."
Tứ Bình Dương Vương như lấy làm lạ, vẻ mặt thoáng hiện nét nghi hoặc: "Ngươi không phải đến để cứu người sao?"
"Hử? Ta?" Lão Hồ Vương kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ chỉ vào mình: "Ta có vẻ tốt bụng đến thế à?"
"Ngươi xưa nay rất rảnh rỗi." Tứ Bình Dương Vương vẫn chưa buông tiểu Long Vương, "lại còn thân thiết với lão Long Vương."
"Ha ha." Lão Hồ Vương cười híp mắt: "Ta với ai cũng thân cả."
Hắn đắc ý dào dạt: "Đặc biệt là những kẻ lợi hại, hồ ly thông minh như ta phải kết giao cho bằng được."
Tứ Bình Dương Vương chầm chậm lắc đầu: "Nhưng với ta thì không."
"Xì" Lão Hồ Vương nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên: "Nghe có chút chua chát đấy, chẳng lẽ ngươi còn muốn kết bạn với ta sao?"
"Ôi chao, năm xưa ngươi cũng từng là một yêu vương khá lợi hại ở Đại Hoang Sơn, nhưng kể từ trận chiến với Hám Sơn Tinh Vương, hắn bẻ gãy mất một sừng của ngươi, từ đó thực lực tổn hại nặng nề, không còn gọi là kẻ lợi hại nữa."
Hắn híp mắt: "Nghĩ lại, chắc ngươi vẫn còn hận hắn, chỉ tiếc là hắn chết rồi."
Tứ Bình Dương Vương khẽ động sắc mặt: "Hắn chết rồi, nhưng bầy sơn viên của hắn đông đảo, ta giết sạch con cháu hắn, coi như đã báo thù."
"Ái chà." Lão Hồ Vương khẽ lắc đầu: "Bề ngoài trông thật thà, tâm sát lại nặng đến thế, chẳng trách khi xưa lão tinh tinh ấy bị ngươi lừa cho một vố."
Tứ Bình Dương Vương chăm chú nhìn hắn: "Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Muốn ôn chuyện xưa sao?"
"Ngươi cũng nói ta rất rảnh rỗi mà." Lão Hồ Vương cười khẽ: "Tất nhiên là tới xem náo nhiệt."
Hắn hơi nghiêng người, khẽ khàng xúi Diệp Thần Diễm: "Hắn tu vi bị tổn hao, hiện tại chỉ còn sức đỉnh kỳ Xuất Khiếu. Ngươi đã ở giữa kỳ Nguyên Anh, lại nắm thần thông tiên ma song đạo, xét toàn cõi Nguyên Anh cảnh e khó tìm đối thủ, lứa trẻ Đại Hoang Sơn sợ cũng chẳng ai khiến ngươi phải dốc toàn lực."
"Hắn cao hơn ngươi một đại cảnh giới, vừa hay chống đòn, cho ngươi luyện chiêu. Cơ hội hiếm có, không có thực chiến thỏa thích, làm sao ngươi tiến xa hơn được?"
Diệp Thần Diễm nhìn khuôn mặt hồ ly khó dò, nửa thật nửa đùa, chẳng biết y chỉ là đang châm dầu vào lửa, hay thật sự nghĩ cho hắn, nhưng hắn đã động tâm.
Tứ Bình Dương Vương cuối cùng cũng quay sang nhìn Diệp Thần Diễm, hơi ngạc nhiên: "Ngươi thật sự nghiêm túc?"
"Đừng xem thường hắn." Lão Hồ Vương cười ranh mãnh: "Đây chính là tân Ma Tôn của Khoái Hoạt Môn."
Trong mắt Tứ Bình Dương Vương lóe lên một tia khác thường: "Tuổi còn nhỏ hơn ta tưởng, cũng yếu hơn."
Hắn buông tay ném tiểu Long Vương sang bên: "Nếu ngươi muốn đánh, ta cũng bồi tiếp, nhưng không đảm bảo giữ được mạng ngươi."
Trong tay Diệp Thần Diễm, Ma Binh khẽ run kể từ khi có thanh trường thương này, hắn vẫn chưa gặp được đối thủ nào ra hồn, cảm nhận được chiến ý của hắn, Ma Binh cũng hưng phấn theo.
Diệp Thần Diễm hít sâu một hơi, ngoái lại nhìn Dư Thanh Đường.
Trong lòng Dư Thanh Đường vẫn nhát như mọi khi, nhưng ngoài mặt vẫn phải cổ vũ hắn, run rẩy giơ hai ngón tay cái. Tuy biết vượt cấp khiêu chiến là kỹ năng tiêu chuẩn của mọi Long Ngạo Thiên, nhưng lần này đánh thẳng lên Xuất Khiếu kỳ, có hơi khoa trương quá không.
Sư phụ cậu đến giờ còn đang nửa bước Xuất Khiếu cơ mà.
Diệp Thần Diễm khẽ cười, xoay người, chiến ý bùng lên: "Yêu vương Đại Hoang Sơn, để ta xem ngươi có xứng với danh xưng ấy không"
Hai người mũi nhọn đối mũi nhọn, vừa chạm đã bùng nổ, rừng cây rung chuyển, hắc phong gào thét.
Dư Thanh Đường căng thẳng ngẩng đầu: "Có... có... được không?"
Lão Hồ Vương ra vẻ nghiêm túc: "Khó thắng, dù sao cũng kém hơn một đại cảnh giới còn nhiều."
Dư Thanh Đường trừng lớn mắt: "A? Thế sao còn xúi hắn lên?"
"Sợ gì." Lão Hồ Vương cười xảo quyệt: "Có ta ở đây, chẳng lẽ để hắn chết ở đây sao?"
Dư Thanh Đường: "..."
Nhìn gương mặt hồ ly kia với chiếc đuôi lông xù lắc lư phía sau, cậu càng thấy chẳng đáng tin chút nào.
"Ôi chao." Lão Hồ Vương thở dài, vẻ mặt còn hơi ủy khuất: "Có phải ngươi cũng bị đám thoại bản nhân gian làm hỏng, cho rằng hồ ly chúng ta trời sinh thích lừa người?"
"Ngươi xem, ta vừa gặp con hổ nhỏ tội nghiệp này tìm người cứu mạng, đã nhiệt tình dừng lại giúp đỡ, sao lại là hồ ly xấu được?"
Dư Thanh Đường cảm thấy câu này nghe không giống lời hồ ly tốt bụng sẽ nói, nhưng chẳng hiểu sao, nhìn vào cặp mắt đáng thương ấy, cậu lại theo bản năng gật đầu tin thật.
Phía sau truyền đến tiếng xé gió, Ma Binh mang theo ma khí hung bạo gào thét ập tới Lão Hồ Vương khẽ vung tay đón đỡ, cười hí hí né sang bên: "Sao lại bất cẩn thế, coi chừng dọa tiểu Dư."
"Ta nhắm chuẩn rồi." Diệp Thần Diễm vẫy tay thu thương về, lườm hắn đe dọa.
"He he." Lão Hồ Vương làm như chẳng biết gì, cười hí hửng quay mặt đi.
Tiêu Thư Sinh vội lắc Dư Thanh Đường: "Dư huynh, tỉnh lại, đừng trúng hồ mê thuật của hắn"
"Hả? A?" Dư Thanh Đường ngơ ngác quay đầu, rõ ràng chưa hiểu gì: "Thuật gì cơ?"
Lôi Cực Báo nằm trong linh thuyền giả vờ ngủ bị chọc tức, dùng đầu húc cậu một cái Dư Thanh Đường chỉ cảm thấy tay mình nổ ra tiếng "tách tách", đau hét lên: "Ai đụng ta thế!"
"Tỉnh chưa?" Xích Diễm Thiên nhấc cậu lên lắc lắc: "Đừng trúng chiêu con hồ ly này"
Lôi Cực Báo mở miệng nói tiếng người: "Hồ ly già già đầu còn dùng hồ mê thuật quyến rũ người khác, mất hết liêm sỉ"
"Ấy..." Lão Hồ Vương cúi xuống đưa tay chỉ nàng: "Đây là tuyệt kỹ trấn tộc của hồ tộc ta, sao già đi lại không được dùng? Ta cứ dùng đấy, nào nào, nhóc con nhìn vào mắt ta, xem định lực của ngươi thế nào, có trúng chiêu không."
Lôi Cực Báo lập tức nhắm chặt hai mắt.
Dư Thanh Đường rốt cuộc mới phản ứng: "Ta trúng chiêu rồi à?"
Cậu gãi gãi đầu, ra hiệu cho một hồ một báo dừng tay, rồi ngửa đầu nhìn lên trời.
Hai người đánh nhau ăn miếng trả miếng, nhưng chênh lệch cảnh giới quá rõ, Diệp Thần Diễm chung cuộc vẫn ở thế hạ phong.
Thêm một lần giao thủ, khóe miệng hắn rỉ ra một tia máu, hiển nhiên chịu thiệt. Dư Thanh Đường tim hơi thắt lại, nhưng thấy ánh mắt Diệp Thần Diễm ngày càng sáng, chiến ý càng thêm hừng hực, rõ ràng hắn đang rất hứng thú.
Tứ Bình Dương Vương không muốn dây dưa, nhất là khi bên cạnh còn một Lão Hồ Vương khó dò.
Hắn mấy lần tung sát chiêu, nhưng đối thủ quá xảo quyệt, cảm ứng với đòn chí mạng cực kỳ nhạy bén, đều né được.
Không chỉ vậy, Tứ Bình Dương Vương cau mày hắn ta thậm chí còn đang dần thích ứng.
Quả như lời Lão Hồ Vương, hắn rõ ràng đang thiếu một đối thủ tập luyện, trong trận chiến áp lực cực lớn, hắn nhanh chóng tiêu hóa những gì vừa học được, khí thế liên tục leo thang, hệt như...
Con sói ngoạm chặt con mồi to gấp mấy lần bản thân, từ từ kéo ngã nó.
Tứ Bình Dương Vương híp mắt, bất ngờ hóa thành nguyên hình một con cừu đen khổng lồ, giơ một móng giẫm xuống, đạp phẳng cả một ngọn núi.
Lão Hồ Vương giơ tay hộ vệ những người khác, còn cười: "Giờ thì biết vì sao hắn gọi là Tứ Bình Dương Vương chưa? Hắn có bốn móng, mỗi cú giẫm phẳng bốn ngọn núi."
"Khụ khụ" Dư Thanh Đường trong bụi khói giơ tay, hoảng hốt tìm bóng Diệp Thần Diễm: "Diệp Thần Diễm đâu?"
Lão Hồ Vương cũng nheo mắt nhìn theo.
Cự dương cúi đầu tìm xem đối thủ đã bị dẫm thành bánh thịt chưa khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Thần Diễm bỗng hiện ra sau ót nó.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu, chiêu mà Diệp Thần Diễm từng dùng với Chúc Cửu Âm tái hiện, chỉ lần này, họ thấy rõ bóng hình con sói khổng lồ dũng mãnh sau màn khói.
Vuốt sói sắc bén chém xuống, trực diện bổ vào chiếc sừng nguyên vẹn của đối phương, để lại ba vết trắng.
"Be-é..." Con cừu đen khổng lồ bị lực đạo khủng khiếp đánh trúng một sừng, thân hình loạng choạng, suýt mất thăng bằng.
Thế công dữ dội của Diệp Thần Diễm chỉ duy trì trong khoảnh khắc, giây tiếp theo hắn lại hóa thành hình người, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Cừu đen lập tức đứng thẳng dậy, vừa rồi yếu thế chỉ là giả vờ sát ý trong mắt nó bùng lên, ngoác miệng định nuốt chửng Diệp Thần Diễm.
Lão Hồ Vương động thân, kéo hắn về phía mình, Tứ Bình Dương Vương cắn hụt.
Lão Hồ Vương cười ha hả: "Ôi chao, lão dê đen lòng, chẳng lẽ thật sự để tiểu bối này khiến ngươi nổi giận thật à? Thôi thôi, đủ rồi."
"Nguyên Anh trung kỳ." Cự dương đen tiến lên một bước, sát ý trong mắt dâng lên, giọng nói nghe rốt cuộc cũng không còn buồn ngủ.
Hắn như gỡ bỏ lớp mặt nạ ôn hòa, không còn che giấu hung tàn của mình: "Lão hồ ly, năm đó chúng ta ở Nguyên Anh trung kỳ, có từng mạnh như hắn chăng?"
Lão Hồ Vương ra chiều trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu: "Chuyện đã quá lâu, ta chẳng nhớ nổi nữa."
"Hừ." Sừng độc của cự dương đen lóe sáng: "Tên này tuyệt đối không thể lưu lại."
"Hỏng rồi." Lão Hồ Vương biến sắc: "Lão dê này thật sự nổi giận rồi, chạy"
Hắn lập tức hóa thành nguyên hình, chiếc đuôi quấn chặt mọi người, lao thẳng lên không trung, vừa bay vừa cười ha hả: "Hôm nay đến đây thôi, dê đen lòng, sừng của ngươi tạm để lại trên đầu, đợi hắn đột phá Xuất Khiếu rồi quay lại dạy dỗ ngươi"
Dư Thanh Đường đỡ Diệp Thần Diễm, không nhịn được ngoái lại cuối cùng cũng nghe thấy câu thoại kinh điển.
Thường thì, kẻ nói câu ấy chẳng mấy khi giữ được lâu.
Cậu quay sang, Diệp Thần Diễm đã nghiêng đầu tựa vào vai mình.
Dư Thanh Đường hoảng hốt: "Ngươi không sao chứ"
"Không sao." Diệp Thần Diễm khẽ bật cười, rồi càng cười càng lớn.
Hắn thở ra một hơi: "Yêu vương Xuất Khiếu kỳ, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh."
Hắn mở rộng bàn tay, móng vuốt vừa chém xuống sừng cừu vẫn còn run nhè nhẹ, hắn nhướng mày: "Đáng tiếc, vốn định chặt luôn sừng hắn xuống."
"Chậc." Lão Hồ Vương nhịn không được quay đầu nhìn hắn: "Ngông cuồng thật. Ngươi có biết cặp sừng ấy là vũ khí mà hắn kiêu ngạo nhất sao? Năm xưa bị Hợp Thể kỳ Hám Sơn Tinh Vương bẻ mất một cái, nguyên khí đại thương, tu vi tuột dốc, suýt thì mất mạng."
"Ngươi vừa rồi còn dám ra tay với sừng hắn, chính là chạm trúng tử huyệt, thật sự khiến hắn nổi trận lôi đình."
Diệp Thần Diễm nhắm mắt, tựa vào Dư Thanh Đường, giả vờ như không nghe thấy.
Tiểu Long Vương cố giãy giụa mở miệng: "Hồ Vương, chúng ta đang đi đâu thế?"
"Ta hôm nay vốn định đi dự tiệc của lão tinh tinh." Lão Hồ Vương cười ha hả, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không: "Vừa khéo gặp các ngươi, tiện thể mang đi luôn."
"Biết đâu lát nữa còn có trò vui mà xem."
"Khụ khụ." Dư Thanh Đường đẩy đẩy đầu Diệp Thần Diễm, đẩy không nổi nên đành bỏ cuộc, thần thần bí bí lấy ra tụ bảo bồn: "Ờ... cướp xong rồi, giờ chia chiến lợi phẩm thôi."
Tiểu Long Vương sực nhớ ra, chỉ tay giận dữ: "Suýt chút nữa ta quên, tiểu tặc, trả bảo bối của ta đây"
"Ấy, sao lại nói thế." Lão Hồ Vương quay đầu cười híp mắt: "Ai cướp được thì là của người đó, đó là quy củ của Đại Hoang Sơn."
"Thấy của có phần, chia cho ta chút."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt kinh ngạc: "A? Ngươi là yêu vương rồi, còn muốn chia của với bọn ta à?"
Lão Hồ Vương trợn mắt: "Yêu vương thì sao, nuôi gia đình tiêu tốn gấp bội"
Dư Thanh Đường câm nín, đếm số người rồi lấy ra vài khối linh thạch, bày trên lưng lông xù của hắn: "Mỗi người một khối, tiền xe."
Lão Hồ Vương khựng lại một thoáng, rồi phá ra cười lớn: "Lần này ta chưa bao giờ rẻ thế, ấy khoan, thiếu một khối"
Hắn so đo từng chút: "Các ngươi còn mang theo một con thỏ ngất xỉu, đừng tưởng ta không thấy"
Cang Lăng ngẩn ra: "Xì, suýt chút nữa ta quên mất con thỏ yêu này"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Giờ làm sao?"
"Đã mang thì mang luôn." Lão Hồ Vương xúi giục: "Bù cho ta một khối linh thạch, ta chở hắn đi Tinh Tinh Sơn cùng, dù sao tộc Thái Âm Ngọc Thố hôm nay chắc cũng dự tiệc."
Dư Thanh Đường trố mắt kinh ngạc: "A? Hắn còn có lai lịch ghê gớm thế à?"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Hồ Vương: Cấm trốn vé!
...
Diablo16: cuối cùng cũng xong 100 chương, nói ngắn không ngắn mà dài thì không dài, nhưng thiệt là edit rất cực, hồi xưa khi đọc thấy có nhà edit truyên mấy trăm chương thấy lâu không biết sao mà làm lâu dị được, nhưng tới mình bắt đầu làm thì thiệt là làm rất lâu và cực, mà truyện càng dài thì đọc càng đã và edit cũng càng khổ, nhưng cũng mừng vì đã đi được nữa chặng đường hehe.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Diệp Thần Diễm chậm rãi ngoái đầu: "Ta dám đánh, còn ngươi..."
Hắn nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi lại không dám?"
Lão Hồ Vương làm như không thấy lời khiêu khích ấy, cặp mắt hồ ly cười cong như trăng non: "Dám thì tốt, còn chần chờ gì? Mau đi thôi."
"Cho hắn biết mùi lợi hại."
Tứ Bình Dương Vương như lấy làm lạ, vẻ mặt thoáng hiện nét nghi hoặc: "Ngươi không phải đến để cứu người sao?"
"Hử? Ta?" Lão Hồ Vương kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ chỉ vào mình: "Ta có vẻ tốt bụng đến thế à?"
"Ngươi xưa nay rất rảnh rỗi." Tứ Bình Dương Vương vẫn chưa buông tiểu Long Vương, "lại còn thân thiết với lão Long Vương."
"Ha ha." Lão Hồ Vương cười híp mắt: "Ta với ai cũng thân cả."
Hắn đắc ý dào dạt: "Đặc biệt là những kẻ lợi hại, hồ ly thông minh như ta phải kết giao cho bằng được."
Tứ Bình Dương Vương chầm chậm lắc đầu: "Nhưng với ta thì không."
"Xì" Lão Hồ Vương nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên: "Nghe có chút chua chát đấy, chẳng lẽ ngươi còn muốn kết bạn với ta sao?"
"Ôi chao, năm xưa ngươi cũng từng là một yêu vương khá lợi hại ở Đại Hoang Sơn, nhưng kể từ trận chiến với Hám Sơn Tinh Vương, hắn bẻ gãy mất một sừng của ngươi, từ đó thực lực tổn hại nặng nề, không còn gọi là kẻ lợi hại nữa."
Hắn híp mắt: "Nghĩ lại, chắc ngươi vẫn còn hận hắn, chỉ tiếc là hắn chết rồi."
Tứ Bình Dương Vương khẽ động sắc mặt: "Hắn chết rồi, nhưng bầy sơn viên của hắn đông đảo, ta giết sạch con cháu hắn, coi như đã báo thù."
"Ái chà." Lão Hồ Vương khẽ lắc đầu: "Bề ngoài trông thật thà, tâm sát lại nặng đến thế, chẳng trách khi xưa lão tinh tinh ấy bị ngươi lừa cho một vố."
Tứ Bình Dương Vương chăm chú nhìn hắn: "Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Muốn ôn chuyện xưa sao?"
"Ngươi cũng nói ta rất rảnh rỗi mà." Lão Hồ Vương cười khẽ: "Tất nhiên là tới xem náo nhiệt."
Hắn hơi nghiêng người, khẽ khàng xúi Diệp Thần Diễm: "Hắn tu vi bị tổn hao, hiện tại chỉ còn sức đỉnh kỳ Xuất Khiếu. Ngươi đã ở giữa kỳ Nguyên Anh, lại nắm thần thông tiên ma song đạo, xét toàn cõi Nguyên Anh cảnh e khó tìm đối thủ, lứa trẻ Đại Hoang Sơn sợ cũng chẳng ai khiến ngươi phải dốc toàn lực."
"Hắn cao hơn ngươi một đại cảnh giới, vừa hay chống đòn, cho ngươi luyện chiêu. Cơ hội hiếm có, không có thực chiến thỏa thích, làm sao ngươi tiến xa hơn được?"
Diệp Thần Diễm nhìn khuôn mặt hồ ly khó dò, nửa thật nửa đùa, chẳng biết y chỉ là đang châm dầu vào lửa, hay thật sự nghĩ cho hắn, nhưng hắn đã động tâm.
Tứ Bình Dương Vương cuối cùng cũng quay sang nhìn Diệp Thần Diễm, hơi ngạc nhiên: "Ngươi thật sự nghiêm túc?"
"Đừng xem thường hắn." Lão Hồ Vương cười ranh mãnh: "Đây chính là tân Ma Tôn của Khoái Hoạt Môn."
Trong mắt Tứ Bình Dương Vương lóe lên một tia khác thường: "Tuổi còn nhỏ hơn ta tưởng, cũng yếu hơn."
Hắn buông tay ném tiểu Long Vương sang bên: "Nếu ngươi muốn đánh, ta cũng bồi tiếp, nhưng không đảm bảo giữ được mạng ngươi."
Trong tay Diệp Thần Diễm, Ma Binh khẽ run kể từ khi có thanh trường thương này, hắn vẫn chưa gặp được đối thủ nào ra hồn, cảm nhận được chiến ý của hắn, Ma Binh cũng hưng phấn theo.
Diệp Thần Diễm hít sâu một hơi, ngoái lại nhìn Dư Thanh Đường.
Trong lòng Dư Thanh Đường vẫn nhát như mọi khi, nhưng ngoài mặt vẫn phải cổ vũ hắn, run rẩy giơ hai ngón tay cái. Tuy biết vượt cấp khiêu chiến là kỹ năng tiêu chuẩn của mọi Long Ngạo Thiên, nhưng lần này đánh thẳng lên Xuất Khiếu kỳ, có hơi khoa trương quá không.
Sư phụ cậu đến giờ còn đang nửa bước Xuất Khiếu cơ mà.
Diệp Thần Diễm khẽ cười, xoay người, chiến ý bùng lên: "Yêu vương Đại Hoang Sơn, để ta xem ngươi có xứng với danh xưng ấy không"
Hai người mũi nhọn đối mũi nhọn, vừa chạm đã bùng nổ, rừng cây rung chuyển, hắc phong gào thét.
Dư Thanh Đường căng thẳng ngẩng đầu: "Có... có... được không?"
Lão Hồ Vương ra vẻ nghiêm túc: "Khó thắng, dù sao cũng kém hơn một đại cảnh giới còn nhiều."
Dư Thanh Đường trừng lớn mắt: "A? Thế sao còn xúi hắn lên?"
"Sợ gì." Lão Hồ Vương cười xảo quyệt: "Có ta ở đây, chẳng lẽ để hắn chết ở đây sao?"
Dư Thanh Đường: "..."
Nhìn gương mặt hồ ly kia với chiếc đuôi lông xù lắc lư phía sau, cậu càng thấy chẳng đáng tin chút nào.
"Ôi chao." Lão Hồ Vương thở dài, vẻ mặt còn hơi ủy khuất: "Có phải ngươi cũng bị đám thoại bản nhân gian làm hỏng, cho rằng hồ ly chúng ta trời sinh thích lừa người?"
"Ngươi xem, ta vừa gặp con hổ nhỏ tội nghiệp này tìm người cứu mạng, đã nhiệt tình dừng lại giúp đỡ, sao lại là hồ ly xấu được?"
Dư Thanh Đường cảm thấy câu này nghe không giống lời hồ ly tốt bụng sẽ nói, nhưng chẳng hiểu sao, nhìn vào cặp mắt đáng thương ấy, cậu lại theo bản năng gật đầu tin thật.
Phía sau truyền đến tiếng xé gió, Ma Binh mang theo ma khí hung bạo gào thét ập tới Lão Hồ Vương khẽ vung tay đón đỡ, cười hí hí né sang bên: "Sao lại bất cẩn thế, coi chừng dọa tiểu Dư."
"Ta nhắm chuẩn rồi." Diệp Thần Diễm vẫy tay thu thương về, lườm hắn đe dọa.
"He he." Lão Hồ Vương làm như chẳng biết gì, cười hí hửng quay mặt đi.
Tiêu Thư Sinh vội lắc Dư Thanh Đường: "Dư huynh, tỉnh lại, đừng trúng hồ mê thuật của hắn"
"Hả? A?" Dư Thanh Đường ngơ ngác quay đầu, rõ ràng chưa hiểu gì: "Thuật gì cơ?"
Lôi Cực Báo nằm trong linh thuyền giả vờ ngủ bị chọc tức, dùng đầu húc cậu một cái Dư Thanh Đường chỉ cảm thấy tay mình nổ ra tiếng "tách tách", đau hét lên: "Ai đụng ta thế!"
"Tỉnh chưa?" Xích Diễm Thiên nhấc cậu lên lắc lắc: "Đừng trúng chiêu con hồ ly này"
Lôi Cực Báo mở miệng nói tiếng người: "Hồ ly già già đầu còn dùng hồ mê thuật quyến rũ người khác, mất hết liêm sỉ"
"Ấy..." Lão Hồ Vương cúi xuống đưa tay chỉ nàng: "Đây là tuyệt kỹ trấn tộc của hồ tộc ta, sao già đi lại không được dùng? Ta cứ dùng đấy, nào nào, nhóc con nhìn vào mắt ta, xem định lực của ngươi thế nào, có trúng chiêu không."
Lôi Cực Báo lập tức nhắm chặt hai mắt.
Dư Thanh Đường rốt cuộc mới phản ứng: "Ta trúng chiêu rồi à?"
Cậu gãi gãi đầu, ra hiệu cho một hồ một báo dừng tay, rồi ngửa đầu nhìn lên trời.
Hai người đánh nhau ăn miếng trả miếng, nhưng chênh lệch cảnh giới quá rõ, Diệp Thần Diễm chung cuộc vẫn ở thế hạ phong.
Thêm một lần giao thủ, khóe miệng hắn rỉ ra một tia máu, hiển nhiên chịu thiệt. Dư Thanh Đường tim hơi thắt lại, nhưng thấy ánh mắt Diệp Thần Diễm ngày càng sáng, chiến ý càng thêm hừng hực, rõ ràng hắn đang rất hứng thú.
Tứ Bình Dương Vương không muốn dây dưa, nhất là khi bên cạnh còn một Lão Hồ Vương khó dò.
Hắn mấy lần tung sát chiêu, nhưng đối thủ quá xảo quyệt, cảm ứng với đòn chí mạng cực kỳ nhạy bén, đều né được.
Không chỉ vậy, Tứ Bình Dương Vương cau mày hắn ta thậm chí còn đang dần thích ứng.
Quả như lời Lão Hồ Vương, hắn rõ ràng đang thiếu một đối thủ tập luyện, trong trận chiến áp lực cực lớn, hắn nhanh chóng tiêu hóa những gì vừa học được, khí thế liên tục leo thang, hệt như...
Con sói ngoạm chặt con mồi to gấp mấy lần bản thân, từ từ kéo ngã nó.
Tứ Bình Dương Vương híp mắt, bất ngờ hóa thành nguyên hình một con cừu đen khổng lồ, giơ một móng giẫm xuống, đạp phẳng cả một ngọn núi.
Lão Hồ Vương giơ tay hộ vệ những người khác, còn cười: "Giờ thì biết vì sao hắn gọi là Tứ Bình Dương Vương chưa? Hắn có bốn móng, mỗi cú giẫm phẳng bốn ngọn núi."
"Khụ khụ" Dư Thanh Đường trong bụi khói giơ tay, hoảng hốt tìm bóng Diệp Thần Diễm: "Diệp Thần Diễm đâu?"
Lão Hồ Vương cũng nheo mắt nhìn theo.
Cự dương cúi đầu tìm xem đối thủ đã bị dẫm thành bánh thịt chưa khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Thần Diễm bỗng hiện ra sau ót nó.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu, chiêu mà Diệp Thần Diễm từng dùng với Chúc Cửu Âm tái hiện, chỉ lần này, họ thấy rõ bóng hình con sói khổng lồ dũng mãnh sau màn khói.
Vuốt sói sắc bén chém xuống, trực diện bổ vào chiếc sừng nguyên vẹn của đối phương, để lại ba vết trắng.
"Be-é..." Con cừu đen khổng lồ bị lực đạo khủng khiếp đánh trúng một sừng, thân hình loạng choạng, suýt mất thăng bằng.
Thế công dữ dội của Diệp Thần Diễm chỉ duy trì trong khoảnh khắc, giây tiếp theo hắn lại hóa thành hình người, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Cừu đen lập tức đứng thẳng dậy, vừa rồi yếu thế chỉ là giả vờ sát ý trong mắt nó bùng lên, ngoác miệng định nuốt chửng Diệp Thần Diễm.
Lão Hồ Vương động thân, kéo hắn về phía mình, Tứ Bình Dương Vương cắn hụt.
Lão Hồ Vương cười ha hả: "Ôi chao, lão dê đen lòng, chẳng lẽ thật sự để tiểu bối này khiến ngươi nổi giận thật à? Thôi thôi, đủ rồi."
"Nguyên Anh trung kỳ." Cự dương đen tiến lên một bước, sát ý trong mắt dâng lên, giọng nói nghe rốt cuộc cũng không còn buồn ngủ.
Hắn như gỡ bỏ lớp mặt nạ ôn hòa, không còn che giấu hung tàn của mình: "Lão hồ ly, năm đó chúng ta ở Nguyên Anh trung kỳ, có từng mạnh như hắn chăng?"
Lão Hồ Vương ra chiều trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu: "Chuyện đã quá lâu, ta chẳng nhớ nổi nữa."
"Hừ." Sừng độc của cự dương đen lóe sáng: "Tên này tuyệt đối không thể lưu lại."
"Hỏng rồi." Lão Hồ Vương biến sắc: "Lão dê này thật sự nổi giận rồi, chạy"
Hắn lập tức hóa thành nguyên hình, chiếc đuôi quấn chặt mọi người, lao thẳng lên không trung, vừa bay vừa cười ha hả: "Hôm nay đến đây thôi, dê đen lòng, sừng của ngươi tạm để lại trên đầu, đợi hắn đột phá Xuất Khiếu rồi quay lại dạy dỗ ngươi"
Dư Thanh Đường đỡ Diệp Thần Diễm, không nhịn được ngoái lại cuối cùng cũng nghe thấy câu thoại kinh điển.
Thường thì, kẻ nói câu ấy chẳng mấy khi giữ được lâu.
Cậu quay sang, Diệp Thần Diễm đã nghiêng đầu tựa vào vai mình.
Dư Thanh Đường hoảng hốt: "Ngươi không sao chứ"
"Không sao." Diệp Thần Diễm khẽ bật cười, rồi càng cười càng lớn.
Hắn thở ra một hơi: "Yêu vương Xuất Khiếu kỳ, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh."
Hắn mở rộng bàn tay, móng vuốt vừa chém xuống sừng cừu vẫn còn run nhè nhẹ, hắn nhướng mày: "Đáng tiếc, vốn định chặt luôn sừng hắn xuống."
"Chậc." Lão Hồ Vương nhịn không được quay đầu nhìn hắn: "Ngông cuồng thật. Ngươi có biết cặp sừng ấy là vũ khí mà hắn kiêu ngạo nhất sao? Năm xưa bị Hợp Thể kỳ Hám Sơn Tinh Vương bẻ mất một cái, nguyên khí đại thương, tu vi tuột dốc, suýt thì mất mạng."
"Ngươi vừa rồi còn dám ra tay với sừng hắn, chính là chạm trúng tử huyệt, thật sự khiến hắn nổi trận lôi đình."
Diệp Thần Diễm nhắm mắt, tựa vào Dư Thanh Đường, giả vờ như không nghe thấy.
Tiểu Long Vương cố giãy giụa mở miệng: "Hồ Vương, chúng ta đang đi đâu thế?"
"Ta hôm nay vốn định đi dự tiệc của lão tinh tinh." Lão Hồ Vương cười ha hả, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không: "Vừa khéo gặp các ngươi, tiện thể mang đi luôn."
"Biết đâu lát nữa còn có trò vui mà xem."
"Khụ khụ." Dư Thanh Đường đẩy đẩy đầu Diệp Thần Diễm, đẩy không nổi nên đành bỏ cuộc, thần thần bí bí lấy ra tụ bảo bồn: "Ờ... cướp xong rồi, giờ chia chiến lợi phẩm thôi."
Tiểu Long Vương sực nhớ ra, chỉ tay giận dữ: "Suýt chút nữa ta quên, tiểu tặc, trả bảo bối của ta đây"
"Ấy, sao lại nói thế." Lão Hồ Vương quay đầu cười híp mắt: "Ai cướp được thì là của người đó, đó là quy củ của Đại Hoang Sơn."
"Thấy của có phần, chia cho ta chút."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt kinh ngạc: "A? Ngươi là yêu vương rồi, còn muốn chia của với bọn ta à?"
Lão Hồ Vương trợn mắt: "Yêu vương thì sao, nuôi gia đình tiêu tốn gấp bội"
Dư Thanh Đường câm nín, đếm số người rồi lấy ra vài khối linh thạch, bày trên lưng lông xù của hắn: "Mỗi người một khối, tiền xe."
Lão Hồ Vương khựng lại một thoáng, rồi phá ra cười lớn: "Lần này ta chưa bao giờ rẻ thế, ấy khoan, thiếu một khối"
Hắn so đo từng chút: "Các ngươi còn mang theo một con thỏ ngất xỉu, đừng tưởng ta không thấy"
Cang Lăng ngẩn ra: "Xì, suýt chút nữa ta quên mất con thỏ yêu này"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Giờ làm sao?"
"Đã mang thì mang luôn." Lão Hồ Vương xúi giục: "Bù cho ta một khối linh thạch, ta chở hắn đi Tinh Tinh Sơn cùng, dù sao tộc Thái Âm Ngọc Thố hôm nay chắc cũng dự tiệc."
Dư Thanh Đường trố mắt kinh ngạc: "A? Hắn còn có lai lịch ghê gớm thế à?"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Hồ Vương: Cấm trốn vé!
...
Diablo16: cuối cùng cũng xong 100 chương, nói ngắn không ngắn mà dài thì không dài, nhưng thiệt là edit rất cực, hồi xưa khi đọc thấy có nhà edit truyên mấy trăm chương thấy lâu không biết sao mà làm lâu dị được, nhưng tới mình bắt đầu làm thì thiệt là làm rất lâu và cực, mà truyện càng dài thì đọc càng đã và edit cũng càng khổ, nhưng cũng mừng vì đã đi được nữa chặng đường hehe.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
10.0/10 từ 36 lượt.