Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 10: Cứu người

214@-

"Khặc khặc." Một tiếng cười tà ác kinh điển vang lên từ bóng tối, tên tà tu tùy tiện ném Dư Thanh Đường xuống đất, "Lúc đầu thấy Kim Châu giới nghiêm, còn định đổi địa bàn, ai dè giữa đường lại vớ được một mỹ nhân cực phẩm như này."


 


Dư Thanh Đường "ối da" một tiếng, lăn lông lốc trên đất vài vòng, đập phải ai đó.


 


Trước mắt chợt sáng lên dải vải che mắt bị gỡ xuống. Một nữ tu bùn đất lấm lem cúi xuống hỏi cậu đầy lo lắng: "Cô nương, cô không sao chứ?"


 


Trông nàng lôi thôi lếch thếch, còn bị thương, chắc là một trong những nữ tu Kim Đan bị bắt cóc trước cậu. Phía sau nàng còn bảy, tám người nữa, co cụm lại như một ổ thỏ con bị hù đến mức không dám thở mạnh. Dư Thanh Đường thử cử động tay chân vừa nãy cậu không động đậy nổi, giờ đã dần có cảm giác lại, chỉ là cơ thể mềm nhũn, linh lực trì trệ, rõ ràng bị ảnh hưởng nặng.


 


Một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên tay cậu, giọng nói dịu dàng như dòng suối mát rượi, khiến tinh thần người nghe phấn chấn hẳn lên: "Kẻ này công pháp tà môn, có thể cản trở vận hành linh lực, hiện giờ đừng manh động."


 


Dư Thanh Đường sửng sốt, vô thức quay đầu mắt lập tức sáng rực. Một nữ tu áo trắng đang ngồi đó, dù lấm lem bụi bẩn cũng không che nổi khí chất thoát tục. Giữa trán nàng là dấu hoa sen trắng vô cùng nổi bật.


 


Diệu Âm Tiên!


 


Cuối cùng cũng gặp rồi!


 


Có lẽ ánh mắt cậu quá mức nóng bỏng, Diệu Âm Tiên hơi sửng sốt:
"Ngươi... biết ta sao?"


 


Dư Thanh Đường biết lúc này nàng đang giấu thân phận, rất chi là tinh tế không vạch trần, thậm chí còn có chút phấn khích vì được bước vào chính tuyến của cốt truyện: "Khụ, ta và cô từng là đồng môn tám trăm năm trước."


 


Cậu còn không quên an ủi nàng, nghiêm túc nhập vai: "Cô đừng sợ, Thiên Âm Tông đã giăng thiên la địa võng, hắn chạy không thoát đâu! Với lại lát nữa bạn ta sẽ tới cứu chúng ta!"


 


Ít nhất vào lúc thế này, có thể tin tưởng Long Ngạo Thiên.


 


Diệu Âm Tiên hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, nắm lấy tay cậu: "Được, ta không sợ, cô nương cũng đừng sợ."


 


"Khặc." Tên tà tu mặt mũi phủ đầy khí đen chắc tác giả lười không thèm miêu tả bỗng khom xuống, chìa tay về phía cậu.


 


Diệu Âm Tiên lập tức nghiêm mặt, kéo cậu ra sau lưng, giọng sắc lạnh: "Ngươi muốn làm gì!"


 


Tà tu cười khẩy: "Ồ, bản thân cũng là tượng đất qua sông, còn đòi che chở cho người khác à?"


 


Diệu Âm Tiên không hề tỏ ra yếu thế: "Nếu ngươi dám càn rỡ, cho dù đồng quy vu tận, ta cũng tuyệt đối không để ngươi chiếm được nửa phần tiện nghi!"


 


"Nếu động tĩnh lớn, dẫn người đến đây, kẻ bị mọi người vây đánh chính là ngươi!"


 


Dư Thanh Đường len lén ló đầu quan sát trong nguyên tác, Diệu Âm Tiên là trời sinh Bạch Liên tiên thể, nhưng không phải cái kiểu trà xanh đâu nha.
Nàng ấy dịu dàng, từ bi, thoát tục, đúng chuẩn một đại tỷ tỷ khiến người ta yên tâm.


 


Tác giả bộ này đúng là cha ruột của nam chính, đem hết những cô gái tốt nhất thiên hạ đẩy về phía Long Ngạo Thiên.


 


"Khặc khặc." Tà tu nheo mắt, "Ngươi nghĩ ta thật sự không dám ra tay?"



 


Bọn họ cầm cự đến giờ, là nhờ vào pháp bảo hộ thân trên người Diệu Âm Tiên Ngũ Âm Luật.


 


Nhưng mấy ngày qua nàng ấy không bổ sung được linh lực, chỉ dựa vào tinh huyết mà gắng gượng đến nay, sắp trụ không nổi nữa rồi.


 


Diệu Âm Tiên vẻ ngoài vẫn không sợ hãi, nhưng âm thầm siết chặt tay: "Ngươi thử xem!"


 


Tà tu có vẻ đã nắm được điểm yếu của nàng, cười dâm tà một tiếng: "Vậy ta phải thử cho kỹ mới được"


 


Vừa nói, tay hắn đã vươn về phía ngực Diệu Âm Tiên.


 


Dư Thanh Đường: "!"


 


Tên phản diện này thật sự vô liêm sỉ mà!


 


"Dừng lại!" Dư Thanh Đường nghĩa khí xông lên, như một con gà mẹ bảo vệ con, dang tay che trước mặt nàng ấy: "Không được làm bậy!"


 


Tà tu có phần mất kiên nhẫn: "Lũ các ngươi."


 


Dư Thanh Đường ngẩng cao đầu, một bộ dạng nghĩa khí lẫm liệt: "Muốn sờ thì sờ ta nè!"


 


Tên tà tu đang chuẩn bị rút pháp khí: "......Hả?"


 


Dư Thanh Đường đầy chính khí, ưỡn ngực ra.


 


Dù sao cậu là nam nhi, bị sờ một cái cũng không mất miếng thịt nào, còn tốt hơn để những cô gái khác chịu thiệt.


 


Diệu Âm Tiên kinh ngạc, vội kéo tay cậu: "Không được, cô nương!"


 


Mấy nữ tu khác cũng hoảng hốt giữ chặt cậu lại, nhao nhao can ngăn: "Không được đâu!"


 


Tên tà tu đánh giá cậu từ trên xuống dưới, vẻ mặt đột nhiên do dự.


 


Dư Thanh Đường liếc mắt: "Sao? Không dám à?"


 


"Khặc." Tên tà tu ngược lại lùi hai bước, tự cho mình thông minh: "Tu sĩ Kim Đan tuổi này, thường là đệ tử nội môn, trên người chắc chắn có vài pháp bảo quý giá."


 


"Ngươi muốn dụ ta đụng vào ngươi, chắc chắn có thứ gì đó bảo vệ! Hừ, ta không ngu."


 


Dư Thanh Đường chớp chớp mắt.


 


Thật ra không có, nhưng diễn tiếp thì sẽ có.



Cậu từ từ đứng dậy, cố ý cười với hắn: "Ngươi không đến thì ta đến nha"


 


Cậu bước lên một bước: "Ngươi không ra tay, ta chủ động đây này."


 


"Đứng lại!" Tên tà tu lập tức như lâm đại địch: "Ngươi dám động loạn, ta trực tiếp dùng ngươi luyện đan!"


 


Hắn vung tay, từ đan điền bay ra một cái lô đen kịt, phun ra từng chuỗi ngọn lửa màu đen.


 


Dư Thanh Đường lập tức thụt lùi, chui tọt lại vào đám nữ tu.


 


Đoảng!


 


Lô đan rơi xuống đất, tà tu ánh mắt lạnh lẽo, mang theo sát ý: "Số lượng hơi ít, nhưng Thiên Âm Tông đuổi quá sát, ta phải đổi chỗ khác rồi."


 


"Dẫn theo các ngươi chỉ thêm vướng víu luyện hết thành đan đi, vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn."


 


"Ngươi... ngươi dùng tu sĩ luyện đan!" Diệu Âm Tiên trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Ngươi điên rồi sao! Tin này mà lộ ra, cả Cửu Châu sẽ không dung ngươi"


 


"Hừ." Tà tu hừ lạnh một tiếng: "Một mình ta đâu dùng hết chỗ đan này, cả Cửu Châu có bao nhiêu nhân vật lớn thích dùng Mỹ Ngọc Hồng Nhan Đan, các ngươi nghĩ mà xem!"


 


Dư Thanh Đường không nghĩ đâu, vì tuyến truyện này sau không có kết thúc. Chắc tác giả viết rồi quên luôn...


 


"Chỉ tiếc không tìm được thể chí âm." Tà tu tiếc nuối tặc lưỡi: "Nếu có, còn luyện được cực phẩm! Nhưng nữ tu vốn là âm, gom nhiều chút vẫn có thể luyện đan tốt."


 


Hắn giơ tay lên, định hút hết mọi người vào đan lô.


 


Đan lô này không phải phàm vật, lực hút cực mạnh.


 


Dư Thanh Đường vội giơ tay hét to: "Khoan đã!"


 


Tà tu nhíu mày: "Lại là ngươi?!"


 


Hắn vung tay đánh tới: "Câm miệng, đi chết!"


 


Dư Thanh Đường liều mạng bám đất: "Chờ đã! Việc lớn! Ta... ta mang thai rồi!"


 


Tà tu khựng lại. Một lát sau, hắn cười lạnh: "Thì sao? Muốn ta mềm lòng chắc?"


 


"Cũng không hẳn." Dư Thanh Đường nghiêm túc ngẩng đầu: "Nhưng ngươi nghĩ đi, nếu ta mang thai con trai thì sao?"


 


"Vậy chẳng phải là một âm một dương, âm dương hòa hợp hoàn hảo?"


 



 


Làm ác bao năm, hắn cũng chưa từng gặp ca nào như này, nhất thời nghẹn họng.


 


Dư Thanh Đường chân thành tha thiết: "Ngươi luyện đan ấy, nếu lẫn tí dương khí vào, chắc hỏng đúng không?"


 


Tà tu gào lên: "Ngươi con ranh này, dám giỡn mặt ông?! Ta phải mổ bụng ngươi ra xem, ngươi mang thai giống gì"


 


Một luồng hắc khí bắn thẳng về phía bụng Dư Thanh Đường nhưng đúng lúc ấy, một cây trường thương bạc giáng từ trên trời xuống,mang theo tiếng sói hú vang vọng không trung, chặn đứng luồng tà khí kia.


 


Dư Thanh Đường nhẹ bẫng người bị ai đó ôm ngang eo, xoay một vòng, rơi tọt vào lòng Diệp Thần Diễm.


 


Ngẩng đầu, cậu nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị, tức giận, đầy lạnh lùng của hắn suýt nữa quỳ xuống ngay tại chỗ.


 


Cậu thật sự tưởng là mình chơi ngu quá hóa toang rồi.


 


Cậu run run mở miệng: "Diệp......"


 


Diệp Thần Diễm siết cậu vào lòng, trầm giọng nói: "Đừng sợ."


 


Dư Thanh Đường một mặt cảm khái hắn đúng là đẹp trai điên đảo, mặt khác thì gào thét trong lòng


 


Ngươi có thể đừng cứ đẹp đúng lúc như vậy được không hả?!!


 


Tà tu một kích không thành, ánh mắt lộ vẻ e dè nhìn chằm chằm vào Diệp Thần Diễm: "Khặc, ta tưởng là nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là tiểu tử Kim Đan sơ kỳ, cũng dám xen vào chuyện của gia gia ngươi?!"


 


Dư Thanh Đường ngẩng đầu, lén lút châm lửa: "Hắn nói ngươi là... cháu nội đó."


 


Diệp Thần Diễm hơi bất lực: "Ta nghe thấy rồi."


 


Tà tu đột ngột lao tới, Diệp Thần Diễm nhẹ nhàng đẩy Dư Thanh Đường ra sau lưng: "Nàng tránh ra một chút."


 


Dư Thanh Đường tất nhiên không ngốc đến nỗi nhào ra giữa chiến trường. Cậu cực kỳ lanh trí, chạy tọt lại đám nữ tu, kéo mấy người quá yếu không đứng dậy nổi, chỉ tay về phía cửa động: "Chạy trước đi!"


 


"Được!"


 


Diệu Âm Tiên liếc nhìn cậu, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, dìu theo những người còn lại nhanh chóng chạy khỏi động.


 


Tà tu muốn chặn lại, nhưng mỗi chiêu đều bị Diệp Thần Diễm cản gọn gàng.


 


Dư Thanh Đường ngoái đầu, hô rất có nghĩa khí: "Ngươi cố lên nhé, ta cứu người xong quay lại giúp!"


 


Diệp Thần Diễm hơi nghiêng đầu nhìn cậu: "Vậy nàng giúp ta đào sẵn cái hố ở cửa động đi."



Dư Thanh Đường chưa hiểu gì: "Hả? Đào hố làm gì?"


 


Diệp Thần Diễm cười khẽ, nhướng mày: "Chôn hắn."


 


Một người một thương, khí tức hắc ám như muốn lấp đầy cả sơn động cũng không thể che lấp được sự sắc bén khí khái của hắn.


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Khốn thật, lại bị hắn ta diễn trội nữa rồi. Cậu quay người, lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái xẻng nhỏ, bắt đầu hì hục đào hố.


 


Diệu Âm Tiên nhìn cậu, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.


 


Dư Thanh Đường phủi tay, chỉ vào cái hố bé bé trước mặt: "Huynh ấy ra tay mạnh lắm, chắc đánh xong cũng chỉ còn cỡ này."


 


Trong động đột nhiên im bặt, chỉ còn tiếng bước chân đang tiến gần. Các nữ tu căng thẳng như kẻ địch đến nơi, riêng Dư Thanh Đường thì dửng dưng chờ quả nhiên, Diệp Thần Diễm xách theo một chiếc áo bào đen nhuốm máu bước ra.


 


Hắn còn hơi xấu hổ cười cười: "Không biết hắn tu cái công pháp gì, đánh xong hóa thành một vũng máu, chắc không cần chôn đâu."


 


Dư Thanh Đường: "Không sao, ta cũng đâu đào to." Cậu chỉ vào cái hố nhỏ trước mặt, "Mộ áo quần là vừa đẹp."


 


"Hay." Diệp Thần Diễm cười híp mắt, ném chiếc áo bào vào trong.


 


Diệu Âm Tiên nhìn hắn, lại nhìn sang Dư Thanh Đường, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường.


 


Dư Thanh Đường khóe môi khẽ cong, âm thầm đắc ý


 


Đấy, hứng thú rồi!


 


Cậu biết ngay, chỉ cần hai người gặp nhau, tuyến tình cảm cần có sẽ có, diễn biến cần có sẽ đến.


 


Cậu đầy mong đợi, khích lệ nhẹ nhàng: "Cô nương, muốn hỏi gì thì cứ hỏi."


 


"Vậy thì..." Diệu Âm Tiên có chút ngượng ngùng, rón rén bước lại gần, hạ giọng hỏi: "Đứa bé là của hắn sao?"


 


Diệp Thần Diễm tay đang lấp hố hơi khựng lại: "Hả?"


 


Dư Thanh Đường: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!"


 


.......................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Diệu Âm Tiên: Dịu dàng từ bi, thoát tục như tiên, nhưng tò mò chết đi được. ?


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 10: Cứu người
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...