Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 1: Tiêu đời rồi
173@-
Tại Kim Châu trên ngọn núi Sơn Viễn Phong có môn phái nhỏ tên Biệt Hạc Môn.
Giữa rừng sâu, thác nước từ trên cao đổ xuống ào ào, tiếng nước ầm ầm đinh tai nhức óc, trên bãi đá gần dòng suối, một thiếu niên bạch y ngồi xếp bằng, trên đùi là cây cổ cầm lơ lửng giữa không trung, cảnh tượng ấy, chẳng khác gì tiên nhân từ tranh vẽ bước ra đời thực.
Ngón tay nhẹ điểm lên dây đàn, âm thanh vừa ngân lên, khiến thời gian như dừng lại, dòng suối chảy xiết bỗng như ngừng, tiếng ve hè im bặt, trong khoảnh khắc, thế gian chỉ còn tiếng đàn ngân vang, du dương như tiên khúc.
Giữa khung cảnh sơn thủy hữu tình, thiếu niên giơ tay chỉ xuống dòng nước, quát lớn: "Nhị sư tỷ, cá kìa"
Từ bụi cỏ một bóng người yểu điệu nhảy ra, ôm trong tay cây ngọc tỳ bà. Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu nhẹ nhàng đáp xuống, áo dài phấp phới, dáng vẻ như tiên nữ giáng trần. Nàng khẽ gảy đàn, âm ba vô hình đập lên mặt nước, bọt tung như pháo hoa. Mấy con cá béo ú bị hất văng khỏi mặt nước, lăn vài vòng, sau đó bị nàng thu gọn vào lưới.
" Tuyệt cà là vời " Dư Thanh Đường ôm đàn, hai mắt phát sáng mà đáp xuống bờ sông, " Béo ú ụ, cuối cùng cũng bắt được mấy con cá thành tinh này, tối nay có bữa ra trò rồi, mấy hôm nữa nấm rừng trên núi mọc rồi là có thêm món, tiếc là mấy con gà sư phụ mới mua chạy mất không thì giờ được ăn gà hầm nấm."
Dư Thanh Đường vừa nói vừa đeo đàn lên lưng, xắn tay áo lên giúp sư tỷ xách phần lớn cá, Biệt Hạc Môn nói là môn phái tu tiên thì cũng đúng, nhưng thật ra... nhân lực gần như đếm trên đầu ngón tay, cả môn phái chưa đến ba chục người, mà người thường xuyên có mặt trong môn, chắc chưa đủ một bàn tay. Cả năm sinh hoạt như ở nông thôn, tự cung tự cấp, thức ăn chủ yếu là bắt cá, hái nấm, trồng rau.
Từ ngày nhập môn, thay vì một lòng tu đạo, bước l*n đ*nh cao nhân sinh, thì Dư Thanh Đường lại nghiên cứu cách nấu ăn để cải thiện bữa cơm mỗi ngày. May sao, nơi này tuy hẻo lánh, nhưng có núi có sông, thiên nhiên ưu đãi, đi đâu cũng kiếm được đồ ăn.
Nhìn cậu bây giờ, chắc cũng khó mà tin được rằng cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là Long Ngạo Thiên¹
Sư Miểu Miểu xách giỏi cá lên, cười tít mắt: "Tiểu sư đệ, thanh tâm khúc của đệ càng ngày càng lợi hại, bọn cá cũng bị mê choáng váng."
Dư Thanh Đường phất tay cười ha hả: "Tỷ nói là thanh tâm khúc hay mê hồn khúc? Đều là nhờ cây đàn cả thôi!"
Cậu chỉ phía sau lưng mình, đó là Long Hạc Cầm một pháp bảo cấp nhất phẩm, là bảo vật duy nhất được gọi là cao cấp trong cả Biệt Hạc Môn. Vì lý do nào đó, hiện tại cây đàn này không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng nó vẫn là bảo vật vô giá trong mắt mọi người.
Vì sao một môn phái nhỏ bé như Biệt Hạc Môn lại có được vật trân quý như thế? Đừng hỏi, tại cốt truyện yêu cầu như vậy.
Thế giới này không phải là thế giới thật sự, mà là không gian trong truyện, một không gian phụ thuộc vào cốt truyệnThiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn. Rất nhiều sự kiện, cơ duyên trong thế giới này đều được "thiết kế" sẵn để thúc đẩy cốt truyện, dọn đường cho nhân vật chính bước l*n đ*nh cao nhân sinh.
Cây đàn này ở đây, tự nhiên có lý do của nó.
Sư Miểu Miểu hoàn toàn không chú ý Dư Thanh Đường đang thất thần, nàng vẻ mặt hâm mộ mà nhìn cây đàn "Ôi, sư phụ quả nhiên thương đệ nhất. Cuối cùng cũng là đệ được cây đàn đó"
Nàng bẻ đầu ngón tay đếm: "Nếu xét theo bối phận thì phải giao cho đại sư tỷ, nếu xét theo thực lực thì phải là tam sư huynh, nếu xét theo thiên phú thì chắc chắn là thập thất sư đệ..."
Dư Thanh Đường nhìn nàng bằng ánh mắt bắc đắc dĩ, Nhị sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức ngay thẳng, thậm chí có phần ngốc nghếch.
Cậu thở dài, nhắc nhở: "Loại lời này tỷ nên nói ở sau lưng ta thì hơn"
Sư Miểu Miểu nghiêm mặt nói : "Không được"
"Nói sau lưng người khác là kẻ tiểu nhân"
Dư Thanh Đường: "......"Nhìn một cái.
Thấy chưa.
Sư Miểu Miểu đổi tay xách cá, tiếp tục lẩm bẩm: "Nhưng bình thường ta cũng đâu thấy sư phụ thiên vị đệ, sao hôm đó lại đột nhiên đưa cây đàn cho đệ?"
Nàng chau mày, nhịn không được suy đoán lung tung, chợt mở to hai mắt quay đầu nhìn cậu, "Không lẽ... sư phụ từng làm chuyện gì có lỗi với đệ?!"
Dư Thanh Đường: "...... Hả?."
Nghe như là cậu cùng sư phụ dan dan díu díu mập mờ gì với nhau vậy.
"Đệ đừng không tin!" Sư Miểu Miểu nghiêm túc sờ cằm phân tích, "Đệ nhớ lại xem, năm đó đại sư tỷ lừa đệ mặc đồ nữ tham gia Đại hội Kỳ Kỹ của Nữ tu sĩ Tiên môn, tỷ ấy cũng còn mua cho đệ bao nhiêu đồ ăn vặt"
Một vài ký ức đen tối lập tức tràn về khiến cậu rùng mình, Dư Thanh Đường giật nhẹ khóe môi, vội cắt ngang: "Dừng! đừng nhắc lại chuyện đó!"
"Có khi..." Cậu day trán, thở dài, "Sư phụ đem đàn cho đệ, là bởi vì tỷ đánh đàn tỳ bà, đại sư tỷ đánh đàn tranh, tam sư huynh thổi tiêu, thập thất sư đệ thì hát. "
Cậu đếm trên tay một lượt rồi chỉ vào mình: "Trong hai mươi đệ tử của sư môn, chỉ có mình đệ học cổ cầm."
Sư Miểu Miểu há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc: "Đúng thật nè!"
Nói xong, nàng lại thấy khó hiểu , "Sao vậy được?"
"Vì lúc mới nhập môn, sư phụ nói ông tinh thông mười tám loại nhạc cụ, chỉ riêng cổ cầm là chơi dở nhất, không khuyến khích chọn." Dư Thanh Đường cười như không cười, quay đầu nhìn cô, "Thế là đệ chọn cổ cầm."
Sư Miểu Miểu tràn đầy kính nể: "Biết núi có hổ mà vẫn cứ lên!"
"Cũng không phải vậy." Dư Thanh Đường cười khan hai tiếng, "Là đệ nghĩ... nếu ông ấy cũng đánh dở, thì đệ học không nổi cũng chẳng ai dám trách."
Sư Miểu Miểu: "......"
Dư Thanh Đường thong dong bước đi, còn làm ra vẻ huyền bí, phất tay nói: "Hơn nữa, cây đàn này chưa chắc sẽ theo đệ mãi. Biết đâu sau này... nó sẽ tự tìm được người có duyên."
— Vì cậu đã đọc kịch bản rồi.
Cậu, Dư Thanh Đường, là một nhân vật phụ xuất hiện chưa tới hai chương trong bộ truyện tu tiênThiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn, nhiệm vụ duy nhất trong đời chính là đem Long Hạc Cầm này giao cho một nữ phụ trong hậu cung của Long Ngạo Thiên, nàng là Diệu Âm Tiên.
Căn cứ theo cốt truyện, nam chính Long Ngạo Thiên sau khi đánh quái lên cấp đến cảnh giới Kim Châu, sẽ vì cơ duyên trùng hợp mà gặp Diệu Âm Tiên thánh nữ của tông phái Thiên Âm Tông rồi vừa gặp đã hợp, phát triển một mối quan hệ vượt xa tình bạn nam nữ bình thường.
Quá trình phát triển tình cảm tất nhiên không thể thiếu mấy vụ gây sự, cưỡng ép, trêu chọc vì nhan sắc của nàng.
Thực không may là những chuyện đó lại xảy ra ngay trước sơn môn Biệt Hạc Môn, và trùng hợp thay, người tình cờ thấy toàn bộ cảnh tượng ấy chính là Dư Thanh Đường. Cậu vốn là người tốt bụng, không ưa chuyện bắt nạt kẻ yếu, ra tay giúp đỡ bằng cách đánh đàn trợ chiến.
Kết quả? Chính – phản giao chiến người vô tội như cậu lại bị vạ lây bị đánh bay ba dặm, bò dậy không nổi, mặt mũi không còn chỗ giấu. Cuối cùng còn phải lết xác dậy, cố nén đau bò tới đưa cây đàn cho Diệu Âm Tiên, rồi lặng lẽ chuồn khỏi hiện trường.
Còn cây đàn phản chủ thì khỏi nói, vừa về tay mỹ nhân là lập tức phát huy thần uy, còn chủ động hút máu nhận chủ, quyết tâm bám lấy đùi Long Ngạo Thiên. Sau đó Long Ngạo Thiên cũng có cho chút đền bù, nhưng dựa vào nguyên tắc "Long Ngạo Thiên không bao giờ chịu thiệt", thì chắc chắn Dư Thanh Đường lỗ rồi.
Về sau thì......
Chắc là sau đó được nhận làm một trong vô số tiểu đệ của Long Ngạo Thiên, rồi may mắn sống đến cuối truyện. Sao lại là "chắc là"? Vì sau này tác giả không nhắc đến tên cậu nữa.
Dư Thanh Đường kỳ thực rất hài lòng với số phận đó của mình chỉ cần giao đàn xong, tránh xa trung tâm chiến đấu, thì cậu có thể yên tâm lui về làm cá mặn sống cuộc đời nhàn nhã của một tên tu tiên làm màu là chính. Trời ơi, được tu tiên, được bay lượn, được sống đời mơ ước, đã đủ ngầu lòi rồi, cần gì thêm!
Cậu chỉ hy vọng vai diễn nhanh chóng hoàn thành, mong là đừng làm hỏng tuyến chính của truyện. Nghĩ tới đây, Dư Thanh Đường bắt đầu cảm thấy bất an bởi vì cậu đã gặp Long Ngạo Thiên từ trước, một lần gặp gỡ không có trong nguyên tác. Không biết chuyện này có làm thay đổi mạch truyện không nữa. Cầu trời, cầu Phật, cầu cả đạo lữ mong thế giới này tự quay lại quỹ đạo.
Sư Miểu Miểu hoàn toàn không biết cậu suy nghĩ cái gì, còn đang xem cây đàn lơ lửng sau lưng cậu, tò mò hỏi: "Tiểu sư đệ, nhẫn trữ vật của đệ bị hỏng rồi à?"
Dư Thanh Đường hoàn hồn lại: "Không có."
Sư Miểu Miểu, khó hiểu hỏi: "Vậy sao đệ không cất cây đàn vào nhẫn đi?"
Dư Thanh Đường hơi nghiêng mặt. Cậu vốn có gương mặt rất thanh tú, mang vẻ cao ngạo lạnh lùng. Lúc im lặng, khí chất như thần tiên hạ phàm, băng sơn tuấn tú. Rất dễ khiến người ta tưởng lầm là nhân vật đứng đắn.
Miễn là không mở miệng, cậu chính là hình mẫu nam nhân băng sơn tiên khí lẫm liệt. Tiếc thay, cậu vừa nhếch môi cười đã phá hết khí chất:.
"Bởi vì nó ngầu." Dư Thanh Đường khẽ nhếch môi, để lại ba chữ vừa chân thành, vừa không thể khiêm tốn hơn.
Đùa chứ, xuyên vào truyện tu tiên, có cây đàn tự động lơ lửng sau lưng ngầu vãi chưởng còn gì nữa! Trước khi giao đàn cho Long Ngạo Thiên, kiểu gì cũng phải tranh thủ khoe vài hôm đã.
Sư Miểu Miểu há mồm cứng họng, đờ đẫn nhìn bóng dáng cậu thong dong bước đi, vội đuổi theo sau: "Ê từ từ! Đợi ta với!"
Tiếng nàng vừa cất lên, chẳng hiểu sao lại như vọng lại từng lớp, từng lớp...
Dư Thanh Đường tu âm mấy năm, tiến bộ không nhiều, nhưng khả năng nghe cực nhạy. Cậu nghiêng đầu đầy nghi ngờ: "Hình như đệ nghe thấy giọng của đại sư tỷ...?"
"Thanh Đường ơi"
Quả nhiên, cậu vừa quay đầu lại, đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên của Biệt Hạc Môn đã vọt tới trước mặt cậu, vẻ mặt kinh hoảng thất thố: "Xong đời rồi. Cái người đó... cái tên đó! Tên ma vương chuyên phá làng phá xóm ở Thanh Châu tới đây rồi!"
Dư Thanh Đường sửng sốt: "Long Ngạo Thiên? Sao tới nhanh vậy?"
Nhạc Hoa Niên vẻ mặt nghi hoặc: "Long... gì cơ?"
Dư Thanh Đường chột dạ sửa miệng: "Ách, Ý đệ là, cái vị thiên tài trẻ tuổi nổi lên từ Thanh Châu gần đây ấy mà."
"Diệp Thần Diễm!" Nhạc Hoa Niên lập tức tiếp lời, mặt tái mét: "Chính là hắn! Hắn... hắn tìm đến tận cửa rồi"
Sao nhanh thế..." Dư Thanh Đường sững người. Trong nguyên tác đâu có ghi rõ mốc thời gian, cậu chỉ có thể căn cứ theo diễn biến cốt truyện mà đoán đại thôi. Về việc Long Ngạo Thiên cầm tay mỹ nhân đến đây khởi đ*ng t*nh tiết, cậu thực sự chưa có chuẩn bị tâm lý.
Dư Thanh Đường tiếc nuối quay đầu, đưa tay sờ nhẹ lên Long Hạc Cầm sau lưng. Cậu phất tay, ra hiệu cho đại sư tỷ đừng hoảng: "Đừng lo, để đệ đi ứng phó... À mà này, hắn có dẫn theo một nữ tu nào xinh đẹp không?"
Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn lại bộ đồ trắng tinh mình đang mặc, khẽ thở dài. Biết vậy là hôm nay nên mặc cái gì ít dính bùn đất rồi, mặc trắng kiểu gì tí nữa cũng phải lăn lộn thôi, mà giặt cái này thì phiền chết được.
Lúc này đến phiên Dư Thanh Đường kinh ngạc mở to mắt: "Hả? Hắn không mang theo mỹ nhân? Vậy hắn mang theo cái gì đến?"
Nhạc Hoa Niên ánh mắt nặng nề, từ từ dừng trên người cậu: "Thư... hỏi... cưới."
Dư Thanh Đường: "..."
Một tầng mồ hôi lạnh lăn xuống trán. Hắn run run giọng hỏi:
"Vậy... vậy vậy vậy... Hắn định cưới ai?"
Nhạc Hoa Niên móc từ trong ngực ra một tờ thiệp đỏ chót, "soạt" một tiếng mở ra ngay trước mặt hắn cậu: "Nội môn đệ tử Diệp Thần Diễm của Thanh Châu Quy Nhất Tông, được chưởng môn Thiên Nhất Kiếm Tôn làm mai, trưởng lão Tùy Tiện Phong Thiên Cơ Tử làm chứng..."
Dư Thanh Đường trực tiếp lướt qua đống danh hào to như núi kia, tầm mắt dừng thẳng vào trọng điểm: "...nay đến cầu hôn tiểu sư muội Dư Thanh Đường của Biệt Hạc Môn."
Dư Thanh Đường hai mắt tối sầm: "......"
Toang rồi.
"Tiểu sư đệ?" Nhạc Hoa Niên thấy hắn đờ người như tượng, sợ hắn sốc quá ngất mất, liền cẩn thận huých nhẹ một cái.
Dư Thanh Đường đột nhiên giật bắn lên: "Không được đệ phải chạy!"
Cậu quay người cắm đầu mà chạy, vừa chạy được vài bước thì khựng lại, quay ngược về nhét cây đàn vào tay đại sư tỷ: "Khoan đã! Đưa đàn cho hắn! Bảo đệ không có ở nhà!"
Còn chưa kịp chạy lần hai, cổ hắn đã bị Nhạc Hoa Niên túm gọn bằng một tay chuẩn xác như nhéo gáy mèo, nàng đau lòng lắc đầu: "Vô dụng rồi, tiểu sư đệ. Sư phụ hắn là Thiên Cơ Tử, biết bói đấy. Biết chắc đệ có nhà nên mới mò đến."
Dư Thanh Đường lập cập môi, không nói nổi câu nào.
Nhạc Hoa Niên nhìn cái mặt đơ như cây cơ của cậu đầy trìu mến, vỗ nhẹ lên đầu cậu như vỗ đầu cún:
"Còn nhỏ xíu đã mắc nợ đào hoa rồi ha..."
Rồi nàng dịu dàng trấn an:
"Đừng hoảng sợ, có sư tỷ đây mà."
Nói xong, nàng nghiêm mặt hất cằm về phía Nhị sư tỷ, giọng dõng dạc: "Miểu Miểu, tập hợp đệ tử, triệu tập toàn môn, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng!"
--------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Tác giả đâu, cứu với chứ!!!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Tại Kim Châu trên ngọn núi Sơn Viễn Phong có môn phái nhỏ tên Biệt Hạc Môn.
Giữa rừng sâu, thác nước từ trên cao đổ xuống ào ào, tiếng nước ầm ầm đinh tai nhức óc, trên bãi đá gần dòng suối, một thiếu niên bạch y ngồi xếp bằng, trên đùi là cây cổ cầm lơ lửng giữa không trung, cảnh tượng ấy, chẳng khác gì tiên nhân từ tranh vẽ bước ra đời thực.
Ngón tay nhẹ điểm lên dây đàn, âm thanh vừa ngân lên, khiến thời gian như dừng lại, dòng suối chảy xiết bỗng như ngừng, tiếng ve hè im bặt, trong khoảnh khắc, thế gian chỉ còn tiếng đàn ngân vang, du dương như tiên khúc.
Giữa khung cảnh sơn thủy hữu tình, thiếu niên giơ tay chỉ xuống dòng nước, quát lớn: "Nhị sư tỷ, cá kìa"
Từ bụi cỏ một bóng người yểu điệu nhảy ra, ôm trong tay cây ngọc tỳ bà. Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu nhẹ nhàng đáp xuống, áo dài phấp phới, dáng vẻ như tiên nữ giáng trần. Nàng khẽ gảy đàn, âm ba vô hình đập lên mặt nước, bọt tung như pháo hoa. Mấy con cá béo ú bị hất văng khỏi mặt nước, lăn vài vòng, sau đó bị nàng thu gọn vào lưới.
" Tuyệt cà là vời " Dư Thanh Đường ôm đàn, hai mắt phát sáng mà đáp xuống bờ sông, " Béo ú ụ, cuối cùng cũng bắt được mấy con cá thành tinh này, tối nay có bữa ra trò rồi, mấy hôm nữa nấm rừng trên núi mọc rồi là có thêm món, tiếc là mấy con gà sư phụ mới mua chạy mất không thì giờ được ăn gà hầm nấm."
Dư Thanh Đường vừa nói vừa đeo đàn lên lưng, xắn tay áo lên giúp sư tỷ xách phần lớn cá, Biệt Hạc Môn nói là môn phái tu tiên thì cũng đúng, nhưng thật ra... nhân lực gần như đếm trên đầu ngón tay, cả môn phái chưa đến ba chục người, mà người thường xuyên có mặt trong môn, chắc chưa đủ một bàn tay. Cả năm sinh hoạt như ở nông thôn, tự cung tự cấp, thức ăn chủ yếu là bắt cá, hái nấm, trồng rau.
Từ ngày nhập môn, thay vì một lòng tu đạo, bước l*n đ*nh cao nhân sinh, thì Dư Thanh Đường lại nghiên cứu cách nấu ăn để cải thiện bữa cơm mỗi ngày. May sao, nơi này tuy hẻo lánh, nhưng có núi có sông, thiên nhiên ưu đãi, đi đâu cũng kiếm được đồ ăn.
Nhìn cậu bây giờ, chắc cũng khó mà tin được rằng cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là Long Ngạo Thiên¹
Sư Miểu Miểu xách giỏi cá lên, cười tít mắt: "Tiểu sư đệ, thanh tâm khúc của đệ càng ngày càng lợi hại, bọn cá cũng bị mê choáng váng."
Dư Thanh Đường phất tay cười ha hả: "Tỷ nói là thanh tâm khúc hay mê hồn khúc? Đều là nhờ cây đàn cả thôi!"
Cậu chỉ phía sau lưng mình, đó là Long Hạc Cầm một pháp bảo cấp nhất phẩm, là bảo vật duy nhất được gọi là cao cấp trong cả Biệt Hạc Môn. Vì lý do nào đó, hiện tại cây đàn này không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng nó vẫn là bảo vật vô giá trong mắt mọi người.
Vì sao một môn phái nhỏ bé như Biệt Hạc Môn lại có được vật trân quý như thế? Đừng hỏi, tại cốt truyện yêu cầu như vậy.
Thế giới này không phải là thế giới thật sự, mà là không gian trong truyện, một không gian phụ thuộc vào cốt truyệnThiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn. Rất nhiều sự kiện, cơ duyên trong thế giới này đều được "thiết kế" sẵn để thúc đẩy cốt truyện, dọn đường cho nhân vật chính bước l*n đ*nh cao nhân sinh.
Cây đàn này ở đây, tự nhiên có lý do của nó.
Sư Miểu Miểu hoàn toàn không chú ý Dư Thanh Đường đang thất thần, nàng vẻ mặt hâm mộ mà nhìn cây đàn "Ôi, sư phụ quả nhiên thương đệ nhất. Cuối cùng cũng là đệ được cây đàn đó"
Nàng bẻ đầu ngón tay đếm: "Nếu xét theo bối phận thì phải giao cho đại sư tỷ, nếu xét theo thực lực thì phải là tam sư huynh, nếu xét theo thiên phú thì chắc chắn là thập thất sư đệ..."
Dư Thanh Đường nhìn nàng bằng ánh mắt bắc đắc dĩ, Nhị sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức ngay thẳng, thậm chí có phần ngốc nghếch.
Cậu thở dài, nhắc nhở: "Loại lời này tỷ nên nói ở sau lưng ta thì hơn"
Sư Miểu Miểu nghiêm mặt nói : "Không được"
"Nói sau lưng người khác là kẻ tiểu nhân"
Dư Thanh Đường: "......"Nhìn một cái.
Thấy chưa.
Sư Miểu Miểu đổi tay xách cá, tiếp tục lẩm bẩm: "Nhưng bình thường ta cũng đâu thấy sư phụ thiên vị đệ, sao hôm đó lại đột nhiên đưa cây đàn cho đệ?"
Nàng chau mày, nhịn không được suy đoán lung tung, chợt mở to hai mắt quay đầu nhìn cậu, "Không lẽ... sư phụ từng làm chuyện gì có lỗi với đệ?!"
Dư Thanh Đường: "...... Hả?."
Nghe như là cậu cùng sư phụ dan dan díu díu mập mờ gì với nhau vậy.
"Đệ đừng không tin!" Sư Miểu Miểu nghiêm túc sờ cằm phân tích, "Đệ nhớ lại xem, năm đó đại sư tỷ lừa đệ mặc đồ nữ tham gia Đại hội Kỳ Kỹ của Nữ tu sĩ Tiên môn, tỷ ấy cũng còn mua cho đệ bao nhiêu đồ ăn vặt"
Một vài ký ức đen tối lập tức tràn về khiến cậu rùng mình, Dư Thanh Đường giật nhẹ khóe môi, vội cắt ngang: "Dừng! đừng nhắc lại chuyện đó!"
"Có khi..." Cậu day trán, thở dài, "Sư phụ đem đàn cho đệ, là bởi vì tỷ đánh đàn tỳ bà, đại sư tỷ đánh đàn tranh, tam sư huynh thổi tiêu, thập thất sư đệ thì hát. "
Cậu đếm trên tay một lượt rồi chỉ vào mình: "Trong hai mươi đệ tử của sư môn, chỉ có mình đệ học cổ cầm."
Sư Miểu Miểu há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc: "Đúng thật nè!"
Nói xong, nàng lại thấy khó hiểu , "Sao vậy được?"
"Vì lúc mới nhập môn, sư phụ nói ông tinh thông mười tám loại nhạc cụ, chỉ riêng cổ cầm là chơi dở nhất, không khuyến khích chọn." Dư Thanh Đường cười như không cười, quay đầu nhìn cô, "Thế là đệ chọn cổ cầm."
Sư Miểu Miểu tràn đầy kính nể: "Biết núi có hổ mà vẫn cứ lên!"
"Cũng không phải vậy." Dư Thanh Đường cười khan hai tiếng, "Là đệ nghĩ... nếu ông ấy cũng đánh dở, thì đệ học không nổi cũng chẳng ai dám trách."
Sư Miểu Miểu: "......"
Dư Thanh Đường thong dong bước đi, còn làm ra vẻ huyền bí, phất tay nói: "Hơn nữa, cây đàn này chưa chắc sẽ theo đệ mãi. Biết đâu sau này... nó sẽ tự tìm được người có duyên."
— Vì cậu đã đọc kịch bản rồi.
Cậu, Dư Thanh Đường, là một nhân vật phụ xuất hiện chưa tới hai chương trong bộ truyện tu tiênThiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn, nhiệm vụ duy nhất trong đời chính là đem Long Hạc Cầm này giao cho một nữ phụ trong hậu cung của Long Ngạo Thiên, nàng là Diệu Âm Tiên.
Căn cứ theo cốt truyện, nam chính Long Ngạo Thiên sau khi đánh quái lên cấp đến cảnh giới Kim Châu, sẽ vì cơ duyên trùng hợp mà gặp Diệu Âm Tiên thánh nữ của tông phái Thiên Âm Tông rồi vừa gặp đã hợp, phát triển một mối quan hệ vượt xa tình bạn nam nữ bình thường.
Quá trình phát triển tình cảm tất nhiên không thể thiếu mấy vụ gây sự, cưỡng ép, trêu chọc vì nhan sắc của nàng.
Thực không may là những chuyện đó lại xảy ra ngay trước sơn môn Biệt Hạc Môn, và trùng hợp thay, người tình cờ thấy toàn bộ cảnh tượng ấy chính là Dư Thanh Đường. Cậu vốn là người tốt bụng, không ưa chuyện bắt nạt kẻ yếu, ra tay giúp đỡ bằng cách đánh đàn trợ chiến.
Kết quả? Chính – phản giao chiến người vô tội như cậu lại bị vạ lây bị đánh bay ba dặm, bò dậy không nổi, mặt mũi không còn chỗ giấu. Cuối cùng còn phải lết xác dậy, cố nén đau bò tới đưa cây đàn cho Diệu Âm Tiên, rồi lặng lẽ chuồn khỏi hiện trường.
Còn cây đàn phản chủ thì khỏi nói, vừa về tay mỹ nhân là lập tức phát huy thần uy, còn chủ động hút máu nhận chủ, quyết tâm bám lấy đùi Long Ngạo Thiên. Sau đó Long Ngạo Thiên cũng có cho chút đền bù, nhưng dựa vào nguyên tắc "Long Ngạo Thiên không bao giờ chịu thiệt", thì chắc chắn Dư Thanh Đường lỗ rồi.
Về sau thì......
Chắc là sau đó được nhận làm một trong vô số tiểu đệ của Long Ngạo Thiên, rồi may mắn sống đến cuối truyện. Sao lại là "chắc là"? Vì sau này tác giả không nhắc đến tên cậu nữa.
Dư Thanh Đường kỳ thực rất hài lòng với số phận đó của mình chỉ cần giao đàn xong, tránh xa trung tâm chiến đấu, thì cậu có thể yên tâm lui về làm cá mặn sống cuộc đời nhàn nhã của một tên tu tiên làm màu là chính. Trời ơi, được tu tiên, được bay lượn, được sống đời mơ ước, đã đủ ngầu lòi rồi, cần gì thêm!
Cậu chỉ hy vọng vai diễn nhanh chóng hoàn thành, mong là đừng làm hỏng tuyến chính của truyện. Nghĩ tới đây, Dư Thanh Đường bắt đầu cảm thấy bất an bởi vì cậu đã gặp Long Ngạo Thiên từ trước, một lần gặp gỡ không có trong nguyên tác. Không biết chuyện này có làm thay đổi mạch truyện không nữa. Cầu trời, cầu Phật, cầu cả đạo lữ mong thế giới này tự quay lại quỹ đạo.
Sư Miểu Miểu hoàn toàn không biết cậu suy nghĩ cái gì, còn đang xem cây đàn lơ lửng sau lưng cậu, tò mò hỏi: "Tiểu sư đệ, nhẫn trữ vật của đệ bị hỏng rồi à?"
Dư Thanh Đường hoàn hồn lại: "Không có."
Sư Miểu Miểu, khó hiểu hỏi: "Vậy sao đệ không cất cây đàn vào nhẫn đi?"
Dư Thanh Đường hơi nghiêng mặt. Cậu vốn có gương mặt rất thanh tú, mang vẻ cao ngạo lạnh lùng. Lúc im lặng, khí chất như thần tiên hạ phàm, băng sơn tuấn tú. Rất dễ khiến người ta tưởng lầm là nhân vật đứng đắn.
Miễn là không mở miệng, cậu chính là hình mẫu nam nhân băng sơn tiên khí lẫm liệt. Tiếc thay, cậu vừa nhếch môi cười đã phá hết khí chất:.
"Bởi vì nó ngầu." Dư Thanh Đường khẽ nhếch môi, để lại ba chữ vừa chân thành, vừa không thể khiêm tốn hơn.
Đùa chứ, xuyên vào truyện tu tiên, có cây đàn tự động lơ lửng sau lưng ngầu vãi chưởng còn gì nữa! Trước khi giao đàn cho Long Ngạo Thiên, kiểu gì cũng phải tranh thủ khoe vài hôm đã.
Sư Miểu Miểu há mồm cứng họng, đờ đẫn nhìn bóng dáng cậu thong dong bước đi, vội đuổi theo sau: "Ê từ từ! Đợi ta với!"
Tiếng nàng vừa cất lên, chẳng hiểu sao lại như vọng lại từng lớp, từng lớp...
Dư Thanh Đường tu âm mấy năm, tiến bộ không nhiều, nhưng khả năng nghe cực nhạy. Cậu nghiêng đầu đầy nghi ngờ: "Hình như đệ nghe thấy giọng của đại sư tỷ...?"
"Thanh Đường ơi"
Quả nhiên, cậu vừa quay đầu lại, đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên của Biệt Hạc Môn đã vọt tới trước mặt cậu, vẻ mặt kinh hoảng thất thố: "Xong đời rồi. Cái người đó... cái tên đó! Tên ma vương chuyên phá làng phá xóm ở Thanh Châu tới đây rồi!"
Dư Thanh Đường sửng sốt: "Long Ngạo Thiên? Sao tới nhanh vậy?"
Nhạc Hoa Niên vẻ mặt nghi hoặc: "Long... gì cơ?"
Dư Thanh Đường chột dạ sửa miệng: "Ách, Ý đệ là, cái vị thiên tài trẻ tuổi nổi lên từ Thanh Châu gần đây ấy mà."
"Diệp Thần Diễm!" Nhạc Hoa Niên lập tức tiếp lời, mặt tái mét: "Chính là hắn! Hắn... hắn tìm đến tận cửa rồi"
Sao nhanh thế..." Dư Thanh Đường sững người. Trong nguyên tác đâu có ghi rõ mốc thời gian, cậu chỉ có thể căn cứ theo diễn biến cốt truyện mà đoán đại thôi. Về việc Long Ngạo Thiên cầm tay mỹ nhân đến đây khởi đ*ng t*nh tiết, cậu thực sự chưa có chuẩn bị tâm lý.
Dư Thanh Đường tiếc nuối quay đầu, đưa tay sờ nhẹ lên Long Hạc Cầm sau lưng. Cậu phất tay, ra hiệu cho đại sư tỷ đừng hoảng: "Đừng lo, để đệ đi ứng phó... À mà này, hắn có dẫn theo một nữ tu nào xinh đẹp không?"
Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn lại bộ đồ trắng tinh mình đang mặc, khẽ thở dài. Biết vậy là hôm nay nên mặc cái gì ít dính bùn đất rồi, mặc trắng kiểu gì tí nữa cũng phải lăn lộn thôi, mà giặt cái này thì phiền chết được.
Lúc này đến phiên Dư Thanh Đường kinh ngạc mở to mắt: "Hả? Hắn không mang theo mỹ nhân? Vậy hắn mang theo cái gì đến?"
Nhạc Hoa Niên ánh mắt nặng nề, từ từ dừng trên người cậu: "Thư... hỏi... cưới."
Dư Thanh Đường: "..."
Một tầng mồ hôi lạnh lăn xuống trán. Hắn run run giọng hỏi:
"Vậy... vậy vậy vậy... Hắn định cưới ai?"
Nhạc Hoa Niên móc từ trong ngực ra một tờ thiệp đỏ chót, "soạt" một tiếng mở ra ngay trước mặt hắn cậu: "Nội môn đệ tử Diệp Thần Diễm của Thanh Châu Quy Nhất Tông, được chưởng môn Thiên Nhất Kiếm Tôn làm mai, trưởng lão Tùy Tiện Phong Thiên Cơ Tử làm chứng..."
Dư Thanh Đường trực tiếp lướt qua đống danh hào to như núi kia, tầm mắt dừng thẳng vào trọng điểm: "...nay đến cầu hôn tiểu sư muội Dư Thanh Đường của Biệt Hạc Môn."
Dư Thanh Đường hai mắt tối sầm: "......"
Toang rồi.
"Tiểu sư đệ?" Nhạc Hoa Niên thấy hắn đờ người như tượng, sợ hắn sốc quá ngất mất, liền cẩn thận huých nhẹ một cái.
Dư Thanh Đường đột nhiên giật bắn lên: "Không được đệ phải chạy!"
Cậu quay người cắm đầu mà chạy, vừa chạy được vài bước thì khựng lại, quay ngược về nhét cây đàn vào tay đại sư tỷ: "Khoan đã! Đưa đàn cho hắn! Bảo đệ không có ở nhà!"
Còn chưa kịp chạy lần hai, cổ hắn đã bị Nhạc Hoa Niên túm gọn bằng một tay chuẩn xác như nhéo gáy mèo, nàng đau lòng lắc đầu: "Vô dụng rồi, tiểu sư đệ. Sư phụ hắn là Thiên Cơ Tử, biết bói đấy. Biết chắc đệ có nhà nên mới mò đến."
Dư Thanh Đường lập cập môi, không nói nổi câu nào.
Nhạc Hoa Niên nhìn cái mặt đơ như cây cơ của cậu đầy trìu mến, vỗ nhẹ lên đầu cậu như vỗ đầu cún:
"Còn nhỏ xíu đã mắc nợ đào hoa rồi ha..."
Rồi nàng dịu dàng trấn an:
"Đừng hoảng sợ, có sư tỷ đây mà."
Nói xong, nàng nghiêm mặt hất cằm về phía Nhị sư tỷ, giọng dõng dạc: "Miểu Miểu, tập hợp đệ tử, triệu tập toàn môn, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng!"
--------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Tác giả đâu, cứu với chứ!!!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 1: Tiêu đời rồi
10.0/10 từ 36 lượt.