Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện
Chương 70: Trừng phạt yêu sớm
457@-Nếu có thể khai trừ Nhan Thanh thì gã cũng đã sớm làm rồi, cũng sẽ không phải đau đầu từng ấy năm.
Ngay cả Lý Chuẩn thì thành tích học tập quá tốt, là hạt giống tốt để thi đế đô, nếu khai trừ vào lúc này chính là đang tặng suất học cho trường khác.
Mà cho dù gã đồng ý thì hiệu trưởng cũng sẽ không vui.
Cừu Chí Phong hối hận.
Gã hối hận sáng sớm không có việc gì lại chạy đi chịu tội.
Biết rõ Nhan Thanh là đứa cứng đầu mà còn vọng tưởng tách cậu ra khỏi Lý Chuẩn.
Vì làm rõ ràng hai người kia có phải đang yêu đương hay không mà tối qua gã thức suốt một đêm, tìm chứng cứ ở trên mạng.
Đầu tiên là đăng ký acc clone đăng nhập vào diễn đàn trường, kết quả là mở ra một chân trời mới.
Ban đầu gã cho là đã tìm ra chứng cứ, nghiêm túc click vào từng cái, phát hiện tất cả đều là truyện tranh CP.
Còn có một số truyện cười mà CP fans viết.
Trước ngày hôm qua Cừu Chí Phong còn không biết CP là thứ gì, hiện tại gã đã trở thành một quản lý viên trong một diễn đàn CP.
Cừu Chí Phong hùng hùng hổ hổ đi rồi.
Nhan Thanh thấy Cừu Chí Phong chật vật rời đi, đắc ý nhếch miệng nở nụ cười.
Khóe miệng khẽ cong lên.
"Bố đây chọc tức người chưa bao giờ thua ai cả."
Lý Chuẩn sờ mặt, nghĩ đến cảm giác khi môi mềm chạm vào, tim đập đến mức không có quy luật.
Vành tai cũng đỏ lên.
Lý Chuẩn không biết Cừu Chí Phong đi bao giờ, hiện tại trong mắt hắn chỉ có khoé miệng cong lên khi cười của Nhan Thanh.
Nhan Thanh chú ý tới ánh mắt Lý Chuẩn, khi cậu nhìn đến chỗ hắn vuốt v e, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.
“Vừa rồi…… Chỉ là tôi quá tức giận, cậu không cần để ý đâu." Nhan Thanh cong ngón tay cào nhẹ lên mặt.
Da cậu rất mịn màng, gần đây lại chưa cắt móng tay, chỉ hơi cào nhẹ đã in một dấu đỏ lên khuôn mặt.
Hầu kết Lý Chuẩn lăn lộn lợi hại hơn, miệng khô lưỡi khô, thanh âm ấm ách, "Tôi biết."
Mặc dù biết là Nhan Thanh chỉ đùa giỡn nhưng vẫn làm hắn tâm loạn như ma.
Lý Chuẩn dùng hết sức lực mới khắc chế không có ôm cậu.
Nhan Thanh cảm giác tầm mắt Lý Chuẩn càng nóng bỏng, cảm thấy thẹn thùng, mắt liếc lung tung, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi vào thôi."
Vừa rồi đầu óc cậu nóng lên, vì Cừu Chí Phong mới làm ra chuyện này, bây giờ lại thấy thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Chuẩn.
Không đợi Lý Chuẩn nói chuyện, nói xong một câu liền đi nhanh vài bước để kéo dãn khoảng cách của hai người.
Cậu cảm giác nếu như mình tiếp tục ở bên cạnh Lý Chuẩn thì có khả năng sẽ bốc cháy vì nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Đều do tên Cừu Chí Phong ngu dốt kia.
Sáng sớm liền tới ngo ngoe trước mặt cậu, nói chuyện còn âm dương quái khí làm cậu nhất thời trở nên xúc động làm chuyện này.
Nhưng mà, trừng phạt chắc sẽ trốn không thoát đâu.
Cừu Chí Phong nghẹn một ngày, cuối cùng tuyên bố trừng phạt đối với Nhan Thanh trong một tiết học.
“Còn năm phút nữa là tan học, thầy tuyên bố một chuyện." Cừu Chí Phong mở miệng, tầm mắt lạnh lùng quét qua Nhan Thanh đang ngủ gục trên bàn ở góc phòng.
Nhan Thanh đối mắt với Cừu Chí Phong, xoa xoa mặt, cố khiến mình thanh tỉnh một chút, nâng quai hàm nhìn về bục giảng.
“Trường học tuy rằng không có nội quy cấm yêu sớm, nhưng bây giờ sắp đến kỳ thi đại học rồi, ở thời điểm mấu chốt này yêu đương sẽ ảnh hưởng đối với việc học, có khi còn là ảnh hưởng xấu. Cho nên sau khi thầy họp với các lãnh đạo, quyết định trừng phạt bạn học đang yêu sớm này."
“Oa, yêu sớm?”
"Ngầu quá đi!”
Một câu yêu sớm làm mọi người trở nên sôi nổi.
Ban đầu tưởng chỉ là một tiết học buồn tẻ vô vị làm các bạn học mơ màng sắp ngủ, bây giờ tinh thần như được tiêm máu gà, trong mắt lộ ra ánh sáng kích động.
Nếu như mỗi ngày đều có tinh thần như vậy thì chắc đều có thể thi đậu đại học đế đô rồi.
"Bạn học Nhan Thanh yêu sớm, tạo hành hậu quả xấu, vì không để chuyện này tiếp tục xảy ra nên không thể nuông chiều, thầy quyết định phạt bạn Nhan Thanh tổng vệ sinh sân thể dục đến học kỳ sau."
Lớp học phụ trách một góc của trường, ở đó có mấy cây cao lớn, mỗi ngày có gió thổi là sẽ rơi xuống rất nhiều lá khô.
Hết tiết, Cừu Chí Phong vênh váo tự đắc rời khỏi phòng học.
Gã vừa đi, phòng học nháy mắt sôi trào lên.
Mọi người sôi nổi tụ lại, buôn dưa: "Nhan ca, cậu yêu đương với ai vậy?"
“Nhan ca yêu đương, chắc chỉ có thể là Chuẩn ca?”
Nhan Thanh lạnh lùng nhìn mọi người, nói: "Cái con khỉ, Cừu Chí Phong muốn phạt tôi nhưng không tìm được lý do, tùy tiện gắn cho tôi một cái tội danh mà thôi."
“A? Vậy cậu có thể báo với hiệu trưởng mà." Thể Uỷ thần kinh thô, nói gì tin đó, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Nhan Thanh đối mặt với người thành thật, ngữ khí có một tí xíu chột dạ, nói: "Cũng không cần đâu, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, quét thì quét, bố đây không có sợ."
Sáng nay không biết dây thần kinh nào của cậu bị chập mà lại đi làm trò trước mặt Cừu Chí Phong hôn Lý Chuẩn.
Còn may không bị người ta chụp ảnh lại, nếu không bị đưa lên diễn đàn thì chắc anh cậu sẽ đánh chết cậu mất.
Có khả năng còn sẽ thuận tiện đánh gãy chân chó của Lý Chuẩn luôn.
“Cho nên cậu không có yêu sớm sao? Vậy cậu và Chuẩn ca không phải đang yêu đương à?" Bạn học Omega đáng yêu nhất lớp lại gần nói.
“Không, hắn vẫn độc thân.” Nhan Thanh giải thích.
"Vậy tôi đây vẫn còn cơ hội sao?" Bạn học Omega nói, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lý Chuẩn.
Nhan Thanh nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tình yêu của y, tâm tình cảm thấy khó chịu.
Cậu gõ xuống mặt bàn, cố ý chế tạo tạp âm, "Tôi cũng là Alpha cao cấp, tôi so với Lý Chuẩn thì kém chỗ nào?"
Omega cười hì hì nói: “Không kém, Nhan ca là số một, nhưng Nhan ca thích hợp được người ta yêu thương chiều chuộng hơn."
Nhan Thanh thiếu chút nữa bị y chọc cho tức chết.
"Cậu mẹ nó nói cái gì vậy." Mặt Nhan Thanh nghẹn đến mức đỏ bừng.
“Ha ha ha, tôi nói thật mà, nhìn mặt Nhan ca thì tôi cũng tâm động. Nhưng mà gần đây tôi phát hiện cậu là người để yêu thương chứ không phải loại người yêu thương chiều chuộng người khác." Tính cách bạn học Omega tương đối phóng khoáng, nghĩ gì thì nói đó.
Nhan Thanh bị y làm cho cả người không được tự nhiên, "Chó má, tan học rồi, ai về nhà nấy đi, đừng có ở đây làm ô nhiễm không khí của bố nữa."
Nhan Thanh vẫy vẫy tay đuổi hết mọi người.
Tiết vừa rồi là tiết cuối cùng, ngày thường các bạn học đã sớm chạy mất dép, hôm nay vì có dưa ăn mới chịu ở lại, hiện tại biết là dưa thối nên liền sôi nổi thu thập đồ vật rồi về nhà.
Sau khi họ đi xong, Từ Khải và Vĩ Ngư rốt cuộc cũng đi lên.
Từ Khải ghé vào trên bàn, hỏi: “Nhan ca, mày lại đắc tội gì với Cừu Chí Phong hả? Ánh mắt hắn nhìn mày quá kh ủng bố."
“Đúng vậy, vừa rồi ánh mắt Cừu Chí Phong rất đáng sợ, tao còn tưởng hắn muốn lấy dao từ ngăn kéo ra luôn cơ." Vĩ Ngư vừa nói chuyện vừa vỗ ngực, bộ dạng như chịu kinh hách.
Nhan Thanh hừ hừ, nói: "Từ khi nào mà bọn mày trở nên nhát gan như vậy?"
"Trời mé, có thể không nhát gan sao? Tháng sau trường tổ chức hội phụ huynh, nói là muốn động viên học sinh trước kỳ thi đại học, muốn cùng phụ huynh cùng nỗ lực tạo dựng bầu không khí học tập thích hợp nhất cho học sinh lớp 12.” Từ Khải nói.
“Thăm hỏi gia đình? Chuyện này khi nào? Còn làm bộ thăm hỏi gia đình, trường học điên rồi à?"
"Bộp.”
“Cẩn thận.”
Nhan Thanh vẫn luôn tựa vào ghế làm nghiêng về phía sau, bốn chân chỉ còn hai chân chạm đất.
Cậu bị Từ Khải doạ nhảy dựng, ghế dựa bị nghiêng về phía sau doạ Lý Chuẩn ở bên cạnh sợ hãi, theo bản năng duỗi tay bảo vệ eo cậu.
Nhan Thanh không chú ý tới động tác của Lý Chuẩn, cảm xúc vô cùng kích động.
"Đệt đệt đệt, sao nãy lão Cừu không nói?"
“Tao cũng mới nghe được thôi, trường học đúng là điên rồi." Vĩ Ngư nói.
“Việc này là bao giờ đấy? Sắp thi đại học rồi, không thể hảo tụ hảo tán sao?" Nhan Thanh hỏi.
Này mẹ nó là chuyện gì vậy?
Cậu vừa mới đắc tội Cừu Chí Phong, còn làm trò hôn Lý Chuẩn trước mặt gã.
Tối hôm qua anh cậu vừa nhìn thấy Lý Chuẩn, còn biết cậu và hắn đang ở cùng nhau.
Hai người kia nếu gặp nhau rồi nói ra chuyện này, cho dù cậu có giải thích như thế nào cũng không được.
Anh cậu tín nhiệm mù quáng với thầy giáo, tuyệt đối sẽ không hoài nghi lời gã nói, đến lúc đó cậu nhất định phải chết.
“Còn chưa thông báo, là Vĩ Ngư hỏi thăm ra, tin vô cùng chuẩn xác, chắc chắn là sự thật." Từ Khải nói.
“Lúc nào thăm hỏi gia đình? Trường học quyết định chuyện này qua loa quá đi!" Ngụy Hướng Viễn nói.
“Quỷ mới biết, giờ tao sợ nhất là Cừu Chí Phong nói lung tung trước mặt mẹ tao, mẹ tao tin lời giáo viên lắm, lão nói cái gì tin cái đó. Tao nói một trăm câu còn chẳng bằng Cừu Chí Phong nói một câu, mẹ nó, lão còn giống con trai ruột của mẹ hơn cả tao nữa."
Từ Khải càng nói càng tức giận.
Mấy người ở đây sắc mặt đều không tốt lắm.
Nhan Thanh còn phải tổng vệ sinh, hoàn toàn không có tâm tình.
Tâm tình chó má ấy, cậu muốn xuyên không về bóp ch3t cái tên còn đắc ý sáng nay ghê.
Không có việc gì thì trêu chọc Cừu Chí Phong làm gì?
Để Cừu Chí Phong tiếp tục làm tiểu nhân đắc chí không được sao?
Một hai phải hôn Lý Đại Đinh một cái.
Hôn Lý Đại Đinh thích lắm sao?
“……”
“Tao đi quét rác.” Nhan Thanh đứng dậy.
“Nhan ca, bọn tao giúp mày." Mấy người Từ Khải cũng cùng đi.
Bọn họ ai cũng cầm công cụ dọn dẹp trong tay, chỉ có Lý Chuẩn không cầm gì, cùng bọn họ đi đến sân thể dục, khi nhìn thấy lá rụng đầy đất, tâm tình Nhan Thanh càng cảm thấy khó chịu.
Bọn Từ Khải sôi nổi gia nhập đội quét dọn.
Nhan Thanh vừa định quét tước thì cây chổi trên tay đã bị người cầm đi.
“Lý Chuẩn? Cậu lấy chổi của tôi làm gì đấy?" Nhan Thanh nhíu mày.
“Giúp cậu quét.” Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh: “……” Nếu muốn hỗ trợ, vì sao vừa rồi không trực tiếp lấy đồ trong phòng học?
Từ Khải ở bên cạnh, vừa vặn ngẩng đầu nhìn bọn họ, lại chua lòm cả miệng.
Ý định trong lòng Chuẩn ca, không lấy công cụ chính là vì không muốn Nhan ca quét dọn.
Chân ái.
Thật con mẹ nó làm người ta hâm mộ.
Từ bao giờ y cũng có tình yêu đẹp như vậy đây?
Từ Khải nhìn Nhan Thanh và Lý Chuẩn, chảy xuống nước mắt hâm mộ ghen ghét.
"Vậy tôi làm cái gì?" Nhan Thanh nhìn hai tay trống trơn, nói.
Lý Chuẩn móc từ trong túi ra hai cây kẹo que rồi đưa cho Nhan Thanh, nói: "Cậu ăn kẹo đi."
Nhan Thanh: “……” Các cậu làm như vậy mà bị Cừu Chí Phong nhìn thấy, không phải gã sẽ tức chết sao?
Nghe hắn nói, cậu đi về phía ghế dài. Ngồi lên ghế, lấy kẹo m út ra, thấy ba chữ "kẹo dâu tây", li3m môi dưới.
Lý Đại Đinh thật đúng là thích đồ có vị dâu tây thật.
Cậu lột vỏ kẹo ra rồi ngậm lấy, vành tai ngày càng đỏ lên.
Từ Khải quét rác ở một bên phun tào, "Bây giờ mong có ai đó chụp lén màn này cho Cừu Chí Phong, tuy không thể mắng trực tiếp nhưng chọc hắn tức một chút cũng tốt."
Vĩ Ngư búng tay một cái, nói: “Tao thấy mày nói rất có lý, nếu không tao tìm ai đó giúp bọn mình chụp một tấm ảnh đi?"
"Có cần canh góc chụp không?" Ngụy Hướng Viễn kiến nghị.
“Nhan ca, sao cậu lại ở chỗ này?" Thanh âm Bạch Dương đúng lúc vang lên.
Ánh mắt Từ Khải lập tức loé lên, chân chó chạy tới, đến bên cạnh Bạch Dương, một bên giả vờ nghiêm túc quét rác, một bên kiên nhẫn giải đáp cho y.
Bao gồm chuyện Nhan Thanh bị hiểu lầm yêu sớm, sau đó là chuyện bị Cừu Chí Phong phạt quét rác một tháng.
“Chủ nhiệm lớp các cậu quá đáng thật đấy!" Bạch Dương nghe vậy, nhíu mày.
“Đúng vậy, bọn tôi cũng cảm thấy vậy đấy, nhưng đó là chủ nhiệm lớp, cũng không thể phản kháng quá mức." Từ Khải trả lời Bạch Dương, trông vô cùng hưng phấn.
Nhan Thanh nhìn về phía bên này đều có thể nhìn thấy cái đuôi của y đang phe phẩy qua lại.
“Bạch Dương, sao cậu còn chưa về nhà?" Khi Nhan Thanh nhìn thấy Bạch Dương, cậu ngồi dậy.
"Tôi.…… Còn chưa về nhà, tôi đi về phía rừng cây nhỏ." Bạch Dương cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ dần đi.
Nhìn kỹ thì có thể thấy khuôn mặt y lúc này trở nên hồng nhuận.
“Đi rừng cây nhỏ làm gì? Cũng bị phạt giống như tôi sao?" Nhan Thanh vỗ vỗ ghế dài bên cạnh ý bảo Bạch Dương ngồi xuống, nói: "Cậu đợi một chút, chờ quét xong chỗ này, tôi đưa cậu về nhà."
“A, không cần, hôm nay tôi muốn đi thăm anh tôi." Bạch Dương chụm hai ngón trỏ lại, vẫn ngồi xuống bên cạnh Nhan Thanh, cúi đầu mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: " Bạch Dương đối đối ngón tay, ngồi xuống bên cạnh Nhan Thanh, đỏ mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Có người hẹn tôi đến rừng cây nhỏ rồi thổ lộ, tôi đi gặp để từ chối người ta."
Nhan Thanh vừa nghe liền nhíu mày, nói: “Lại có người quấy rầy cậu? Ai? Để bố đây đi đập cho vài cái."
Bạch Dương vội vàng xua tay, “Không cần, tôi đã nói rõ ràng với người ta rồi, trước khi thi đậu đại học tôi sẽ không yêu ai hết."
Nhan Thanh vừa nghe, cảm thấy cũng không đúng.
Bạch Dương là vai chính của Dẫn lửa thiêu thân , vai chính không muốn yêu đương, vậy là định đi theo hướng vô CP sao?
Kết truyện viết về buổi tiệc trên phà sau khi thi đại học xong.
Nếu trước kết cục, Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn còn chưa yêu nhau, vậy thật sự muốn chuyển thành truyện vô CP sao?
Sợ là cốt truyện không chịu đáp ứng.
Nhan Thanh châm chước dùng từ, nói: “Cũng không nhất định là phải chờ đến khi lên đại học, cậu cũng qua sinh nhật mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành, nếu thích ai thì phải sớm thổ lộ, nếu không sau này bị người khác cua mất thì lại hối hận.”
Từ Khải ở bên cạnh cũng cảm thấu đúng, nói: "Đúng vậy đúng vậy, phải yêu nhân lúc còn trẻ, nếu không phải không có cơ hội thì tôi đã yêu sớm từ hồi học mầm non rồi."
"Nhìn mày như con gấu vậy, ai mù mới đi thích mày." Vĩ Ngư ghét bỏ nói.
Từ Khải tức giận, cầm chổi qua đánh lộn với Vĩ Ngư.
Hai người dùng cây chổi đánh tới đánh lui, lá trên mặt đất thật vất vả quét thành một đống nay lại bay tung tóe khắp nơi.
Ngụy Hướng Viễn đau đầu nhìn hai người, “Các cậu có thể chạy qua một bên đánh nhau không?"
Nhan Thanh nghe thanh âm Ngụy Hướng Viễn, nghĩ ra một kế, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với y, nói: "Hướng Viễn, cậu đừng để ý hai đứa nó, lát nữa bảo hai đứa nó quét lại một lần là được, cậu qua bên này nghỉ ngơi đi."
Nhan Thanh một lòng muốn tác hợp Ngụy Hướng Viễn và Bạch Dương, cũng không có nghĩ quá nhiều.
Cũng không chú ý tới khi họ Lý nào đó nghe cậu nói xong, sắc mặt đen như than.
Ngụy Hướng Viễn đặt chổi qua một bên đi về phía ghế dài.
Ghế dài có thể ngồi xuống bốn người.
Khi Nhan Thanh ngồi xuống, vị trí bên phải còn trống một chỗ, Bạch Dương ngồi xuống vừa vặn ở giữa, dựa gần vào bên trái cậu.
Ngụy Hướng Viễn gần phía bên trái Bạch Dương nhất.
Nhưng khi Ngụy Hướng Viễn đi qua, phương hướng lại là phía bên phải Nhan Thanh.
Ngay khi Ngụy Hướng Viễn đi tới thì vị trí bên phải cạnh Nhan Thanh đã bị người chiếm giữ.
Lý Chuẩn còn cầm cây chổi trong tay, khí định thần nhàn mà ngồi cạnh Nhan Thanh.
Như vậy, Ngụy Hướng Viễn cũng chỉ có thể ngồi ở bên trái Bạch Dương.
Nhan Thanh tuy rằng không biết vì sao Lý Chuẩn đột nhiên lại chạy qua đây nghỉ ngơi, cậu trong lòng lại nhịn không được mà tặng cho hắn một cái like.
Khi hắn ngồi xuống, vừa vặn làm cho Ngụy Hướng Viễn không còn lựa chọn nào mà ngồi cạnh Bạch Dương.
"Viễn ca.”
“Chuẩn ca.”
Bạch Dương ngoan ngoãn chào theo thứ tự.
"Ừm.” Lý Chuẩn lãnh đạm đáp lại.
Sau đó tích chữ như vàng, không hề mở miệng.
Bạch Dương có chút xấu hổ mà xoay chuyển ngón trỏ, Ngụy Hướng Viễn thấy thế, không đành lòng, mở miệng hóa giải xấu hổ cho Bạch Dương.
"Bây giờ cậu không có thích ai sao?"
Bạch Dương nghe thấy đề tài này, mặt trướng đến đỏ bừng, một đường lan đến vành tai.
Khẩn trương đến mức thanh âm cũng run run.
"Tôi, tôi, tôi……” Bạch Dương lặng lẽ nhìn về phía Nhan Thanh.
Nhan Thanh cho rằng Bạch Dương đang muốn mình cổ vũ, cậu duỗi tay vỗ nhẹ lên vai y, nói: "Đừng sợ, có thì nói có, đừng bị thầy cô doạ mà sợ ảnh hưởng đến học tập, không nghiêm trọng đến vậy đâu, chỉ cần nỗ lực học tập thì sẽ không bị yêu sớm ảnh hưởng đến."
Lý Chuẩn: “……”
Thực hay.
Tình cảm thì trì độn, còn giúp hắn tìm về mấy tên tình địch.
Bạch Dương bị Nhan Thanh vỗ vai, mặt càng đỏ hơn, thanh âm càng nhỏ xuống.
"Tôi, tôi có người để thích rồi."
“Thật, thực sự có sao?” Nhan Thanh nhịn không được cười rộ lên.
Thật tốt quá.
Bạch Dương chắc yêu thầm Ngụy Hướng Viễn nhỉ?
Con cưng của trời, định mệnh cho hai ta thành một đôi.
Sớm nên ở bên nhau.
Bất quá còn được, bây giờ còn chưa tính là quá muộn.
Chỉ cần trước khi tốt nghiệp hai người ở bên nhau, quyển sách này sẽ không đi theo hướng vô CP nữa.
Nhan Thanh tin tưởng, cốt truyện cũng sẽ không dễ dàng chuyển thành văn vô CP, cốt truyện rác rưởi có thể khống chế được cậu, chắc chắn nó sẽ dùng mọi cách để cốt truyện quay về quỹ đạo của nó.
“Thật sự, thích từ rất lâu rồi, chính là không dám nói ra, sợ là sau này làm bạn cũng không thể làm." Bạch Dương lấy hết can đảm nói ra, lời nói bỗng trở nên thông thuận hơn.
Khi Bạch Dương nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, cũng không chú ý tới hai người con trai ở bên cạnh sắc mặt cũng đều biến sắc.
Một người mừng vui khắp chốn.
Một người âm trầm đáng sợ.
"Cậu đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không thất bại, phải tự tin đối với chính mình." Nhan Thanh hướng dẫn từng bước.
“Thật vậy chăng?” Trong mắt Bạch Dương có một tia hi vọng, lóng lánh như sao trời, mong đợi nhìn Nhan Thanh.
Như là đang chờ đợi một đáp án xác định.
“Đương nhiên.” Nhan Thanh kiên định nói.
Cậu đây là người duy nhất cầm kịch bản ở đây. Ngoại trừ Lý Chuẩn là cậu không đoán được, nhưng kết cục của những người khác đều thật rõ ràng, dù sao giấy trắng mực đen cũng đã viết ra.
Đặc biệt là Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn.
Trời định một đôi.
Bạch Dương nhẹ nhàng c ắn môi dưới, nói: "Vậy tôi, tôi sẽ suy xét một chút."
"Vậy cũng được.” Nhan Thanh lướt qua Bạch Dương, liếc mắt nhìn lén vẻ mặt Ngụy Hướng Viễn, trong lòng càng thêm mừng thầm.
Chẳng lẽ hai người kia đã sớm crush nhau?
Chỉ là bởi vì cốt truyện phát triển rối loạn, bây giờ lùi về giai đoạn hai người đang ám muội sao?
Nhan Thanh bắt đầu hoài nghi, có phải hôm hay cốt truyện ở phía sau màn thúc đẩy hay không?
Vì màn hiện tại.
Nhan Thanh ngậm kẹo m út, mặt mày cong cong.
Lý Chuẩn ngồi cách cậu rất gần, mơ hồ ngửi được hương dâu tây thơm ngọt.
Nơi mùi hương phát ra không chỉ có ở kẹo m út trên tay cậu Nhan Thanh.
“Không phải muốn chụp ảnh sao?” Lý Chuẩn hơi hơi nhíu mày, sợ mùi hương trên người Nhan Thanh sẽ bị Ngụy Hướng Viễn ngửi phải.
Bên kia, hai người Từ Khải Vĩ Ngư đánh nhau cũng mệt rồi.
Hai người nằm ngang dọc trên mặt đất, trên người đều là lá rụng, trên đầu cắm vài cái.
Từ Khải nghe vậy xoay người nhảy dựng lên, nói: "Đúng vậy, chụp ảnh đi, tôi chờ không nổi muốn nhìn bộ dạng tức giận của Cừu Chí Phong lắm rồi."
Vĩ Ngư cũng bò dậy, vỗ vỗ mông nói: “Không sai, Cừu Chí Phong ác với mình thì mình cũng không thể cho lão ngủ ngon được."
Bạch Dương không rõ ràng kế hoạch của bọn họ lắm, nghiêng đầu nhìn Nhan Thanh, ôn nhu nói: "Nhan ca, các cậu định làm gì vậy?"
"Tặng cho Cừu Chí Phong một món quà lớn." Nhan Thanh cười giảo hoạt.
Cậu giảo hoạt, ở trong mắt Lý Chuẩn lại giống như một con hồ ly đáng yêu.
Lý Chuẩn trong lòng khó nhịn, duỗi tay ra xoa xoa đầu cậu.
Hắn cao hơn Nhan Thanh, Nhan Thanh cảm giác trên đầu hơi nặng nặng, ngước mắt lên trừng Lý Chuẩn.
"Cậu làm gì đấy?”
"Tóc cậu vướng lá cây, tôi gạt giúp cậu."
"Ò, rớt chưa?”
"Ừm.”
Lý Chuẩn khảy vài cái lên ngốc mao trên đỉnh đầu Nhan Thanh, làm bộ gạt rớt lá cây rồi rút tay về.
Bạch Dương phụ trách chụp ảnh cho bọn họ.
Từ Khải Vĩ Ngư, Ngụy Hướng Viễn, Lý Chuẩn tất cả đều bận rộn quét rác, Nhan Thanh ngậm cây kẹo m út, thanh thản nằm trên ghế dài.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở, dừng ở trên người cậu, nhìn qua vô cùng tự do thoải mái.
Bạch Dương liên tục chụp vài tấm.
Vì để ảnh chụp giống như chụp lén, y còn cố ý chạy ra thật xa rồi zoom ảnh lên, tránh ở phía sau một cái cây rồi tìm đúng góc độ mà chụp.
"Chụp xong rồi thì phải làm sao để Cừu Chí Phong có thể nhìn thấy đây?" Vĩ Ngư nhìn ảnh chụp, nhịn không được hỏi.
"Tôi có một chủ ý, chúng ta đăng ký một acc clone trên diễn đàn, nặc danh đăng lên, sau đó kiểu gì cũng có người nhìn thấy, khi đó độ thảo luận cao thì sợ gì Cừu Chí Phong không nhìn thấy." Nhan Thanh đắc ý nói.
“Ý kiến hay, nhưng tao cảm thấy còn thiếu một tấm ảnh, hiệu quả sẽ càng cao gấp chục lần." Từ Khải nói.
“Chụp cái gì?” Vĩ Ngư hưng phấn lên.
“Cừu Chí Phong không phải cảm thấy Nhan ca và Chuẩn ca đang yêu nhau sao? Chúng ta chụp một tấm ảnh sai vị hai người họ thân mật, như vậy CP fan sẽ dễ dàng chú ý, càng có thể chọc tức Cừu Chí Phong.”
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan nhãi con: Tao thấy bọn mày đang ngại bố đây sống quá lâu rồi.
Lý Chuẩn: Nếu không phải sai vị sẽ càng tốt.
Lục Quy: Mùng 1 tháng 6, chúc các cựu thiếu nhi một ngày vui vẻ, hạnh phúc!!!
Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện
Ngay cả Lý Chuẩn thì thành tích học tập quá tốt, là hạt giống tốt để thi đế đô, nếu khai trừ vào lúc này chính là đang tặng suất học cho trường khác.
Mà cho dù gã đồng ý thì hiệu trưởng cũng sẽ không vui.
Cừu Chí Phong hối hận.
Gã hối hận sáng sớm không có việc gì lại chạy đi chịu tội.
Biết rõ Nhan Thanh là đứa cứng đầu mà còn vọng tưởng tách cậu ra khỏi Lý Chuẩn.
Vì làm rõ ràng hai người kia có phải đang yêu đương hay không mà tối qua gã thức suốt một đêm, tìm chứng cứ ở trên mạng.
Đầu tiên là đăng ký acc clone đăng nhập vào diễn đàn trường, kết quả là mở ra một chân trời mới.
Ban đầu gã cho là đã tìm ra chứng cứ, nghiêm túc click vào từng cái, phát hiện tất cả đều là truyện tranh CP.
Còn có một số truyện cười mà CP fans viết.
Trước ngày hôm qua Cừu Chí Phong còn không biết CP là thứ gì, hiện tại gã đã trở thành một quản lý viên trong một diễn đàn CP.
Cừu Chí Phong hùng hùng hổ hổ đi rồi.
Nhan Thanh thấy Cừu Chí Phong chật vật rời đi, đắc ý nhếch miệng nở nụ cười.
Khóe miệng khẽ cong lên.
"Bố đây chọc tức người chưa bao giờ thua ai cả."
Lý Chuẩn sờ mặt, nghĩ đến cảm giác khi môi mềm chạm vào, tim đập đến mức không có quy luật.
Vành tai cũng đỏ lên.
Lý Chuẩn không biết Cừu Chí Phong đi bao giờ, hiện tại trong mắt hắn chỉ có khoé miệng cong lên khi cười của Nhan Thanh.
Nhan Thanh chú ý tới ánh mắt Lý Chuẩn, khi cậu nhìn đến chỗ hắn vuốt v e, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.
“Vừa rồi…… Chỉ là tôi quá tức giận, cậu không cần để ý đâu." Nhan Thanh cong ngón tay cào nhẹ lên mặt.
Da cậu rất mịn màng, gần đây lại chưa cắt móng tay, chỉ hơi cào nhẹ đã in một dấu đỏ lên khuôn mặt.
Hầu kết Lý Chuẩn lăn lộn lợi hại hơn, miệng khô lưỡi khô, thanh âm ấm ách, "Tôi biết."
Mặc dù biết là Nhan Thanh chỉ đùa giỡn nhưng vẫn làm hắn tâm loạn như ma.
Lý Chuẩn dùng hết sức lực mới khắc chế không có ôm cậu.
Nhan Thanh cảm giác tầm mắt Lý Chuẩn càng nóng bỏng, cảm thấy thẹn thùng, mắt liếc lung tung, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi vào thôi."
Vừa rồi đầu óc cậu nóng lên, vì Cừu Chí Phong mới làm ra chuyện này, bây giờ lại thấy thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Chuẩn.
Không đợi Lý Chuẩn nói chuyện, nói xong một câu liền đi nhanh vài bước để kéo dãn khoảng cách của hai người.
Cậu cảm giác nếu như mình tiếp tục ở bên cạnh Lý Chuẩn thì có khả năng sẽ bốc cháy vì nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Đều do tên Cừu Chí Phong ngu dốt kia.
Sáng sớm liền tới ngo ngoe trước mặt cậu, nói chuyện còn âm dương quái khí làm cậu nhất thời trở nên xúc động làm chuyện này.
Nhưng mà, trừng phạt chắc sẽ trốn không thoát đâu.
Cừu Chí Phong nghẹn một ngày, cuối cùng tuyên bố trừng phạt đối với Nhan Thanh trong một tiết học.
“Còn năm phút nữa là tan học, thầy tuyên bố một chuyện." Cừu Chí Phong mở miệng, tầm mắt lạnh lùng quét qua Nhan Thanh đang ngủ gục trên bàn ở góc phòng.
Nhan Thanh đối mắt với Cừu Chí Phong, xoa xoa mặt, cố khiến mình thanh tỉnh một chút, nâng quai hàm nhìn về bục giảng.
“Trường học tuy rằng không có nội quy cấm yêu sớm, nhưng bây giờ sắp đến kỳ thi đại học rồi, ở thời điểm mấu chốt này yêu đương sẽ ảnh hưởng đối với việc học, có khi còn là ảnh hưởng xấu. Cho nên sau khi thầy họp với các lãnh đạo, quyết định trừng phạt bạn học đang yêu sớm này."
“Oa, yêu sớm?”
"Ngầu quá đi!”
Một câu yêu sớm làm mọi người trở nên sôi nổi.
Ban đầu tưởng chỉ là một tiết học buồn tẻ vô vị làm các bạn học mơ màng sắp ngủ, bây giờ tinh thần như được tiêm máu gà, trong mắt lộ ra ánh sáng kích động.
Nếu như mỗi ngày đều có tinh thần như vậy thì chắc đều có thể thi đậu đại học đế đô rồi.
"Bạn học Nhan Thanh yêu sớm, tạo hành hậu quả xấu, vì không để chuyện này tiếp tục xảy ra nên không thể nuông chiều, thầy quyết định phạt bạn Nhan Thanh tổng vệ sinh sân thể dục đến học kỳ sau."
Lớp học phụ trách một góc của trường, ở đó có mấy cây cao lớn, mỗi ngày có gió thổi là sẽ rơi xuống rất nhiều lá khô.
Hết tiết, Cừu Chí Phong vênh váo tự đắc rời khỏi phòng học.
Gã vừa đi, phòng học nháy mắt sôi trào lên.
Mọi người sôi nổi tụ lại, buôn dưa: "Nhan ca, cậu yêu đương với ai vậy?"
“Nhan ca yêu đương, chắc chỉ có thể là Chuẩn ca?”
Nhan Thanh lạnh lùng nhìn mọi người, nói: "Cái con khỉ, Cừu Chí Phong muốn phạt tôi nhưng không tìm được lý do, tùy tiện gắn cho tôi một cái tội danh mà thôi."
“A? Vậy cậu có thể báo với hiệu trưởng mà." Thể Uỷ thần kinh thô, nói gì tin đó, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Nhan Thanh đối mặt với người thành thật, ngữ khí có một tí xíu chột dạ, nói: "Cũng không cần đâu, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, quét thì quét, bố đây không có sợ."
Sáng nay không biết dây thần kinh nào của cậu bị chập mà lại đi làm trò trước mặt Cừu Chí Phong hôn Lý Chuẩn.
Còn may không bị người ta chụp ảnh lại, nếu không bị đưa lên diễn đàn thì chắc anh cậu sẽ đánh chết cậu mất.
Có khả năng còn sẽ thuận tiện đánh gãy chân chó của Lý Chuẩn luôn.
“Cho nên cậu không có yêu sớm sao? Vậy cậu và Chuẩn ca không phải đang yêu đương à?" Bạn học Omega đáng yêu nhất lớp lại gần nói.
“Không, hắn vẫn độc thân.” Nhan Thanh giải thích.
"Vậy tôi đây vẫn còn cơ hội sao?" Bạn học Omega nói, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lý Chuẩn.
Nhan Thanh nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tình yêu của y, tâm tình cảm thấy khó chịu.
Cậu gõ xuống mặt bàn, cố ý chế tạo tạp âm, "Tôi cũng là Alpha cao cấp, tôi so với Lý Chuẩn thì kém chỗ nào?"
Omega cười hì hì nói: “Không kém, Nhan ca là số một, nhưng Nhan ca thích hợp được người ta yêu thương chiều chuộng hơn."
Nhan Thanh thiếu chút nữa bị y chọc cho tức chết.
"Cậu mẹ nó nói cái gì vậy." Mặt Nhan Thanh nghẹn đến mức đỏ bừng.
“Ha ha ha, tôi nói thật mà, nhìn mặt Nhan ca thì tôi cũng tâm động. Nhưng mà gần đây tôi phát hiện cậu là người để yêu thương chứ không phải loại người yêu thương chiều chuộng người khác." Tính cách bạn học Omega tương đối phóng khoáng, nghĩ gì thì nói đó.
Nhan Thanh bị y làm cho cả người không được tự nhiên, "Chó má, tan học rồi, ai về nhà nấy đi, đừng có ở đây làm ô nhiễm không khí của bố nữa."
Nhan Thanh vẫy vẫy tay đuổi hết mọi người.
Tiết vừa rồi là tiết cuối cùng, ngày thường các bạn học đã sớm chạy mất dép, hôm nay vì có dưa ăn mới chịu ở lại, hiện tại biết là dưa thối nên liền sôi nổi thu thập đồ vật rồi về nhà.
Sau khi họ đi xong, Từ Khải và Vĩ Ngư rốt cuộc cũng đi lên.
Từ Khải ghé vào trên bàn, hỏi: “Nhan ca, mày lại đắc tội gì với Cừu Chí Phong hả? Ánh mắt hắn nhìn mày quá kh ủng bố."
“Đúng vậy, vừa rồi ánh mắt Cừu Chí Phong rất đáng sợ, tao còn tưởng hắn muốn lấy dao từ ngăn kéo ra luôn cơ." Vĩ Ngư vừa nói chuyện vừa vỗ ngực, bộ dạng như chịu kinh hách.
Nhan Thanh hừ hừ, nói: "Từ khi nào mà bọn mày trở nên nhát gan như vậy?"
"Trời mé, có thể không nhát gan sao? Tháng sau trường tổ chức hội phụ huynh, nói là muốn động viên học sinh trước kỳ thi đại học, muốn cùng phụ huynh cùng nỗ lực tạo dựng bầu không khí học tập thích hợp nhất cho học sinh lớp 12.” Từ Khải nói.
“Thăm hỏi gia đình? Chuyện này khi nào? Còn làm bộ thăm hỏi gia đình, trường học điên rồi à?"
"Bộp.”
“Cẩn thận.”
Nhan Thanh vẫn luôn tựa vào ghế làm nghiêng về phía sau, bốn chân chỉ còn hai chân chạm đất.
Cậu bị Từ Khải doạ nhảy dựng, ghế dựa bị nghiêng về phía sau doạ Lý Chuẩn ở bên cạnh sợ hãi, theo bản năng duỗi tay bảo vệ eo cậu.
Nhan Thanh không chú ý tới động tác của Lý Chuẩn, cảm xúc vô cùng kích động.
"Đệt đệt đệt, sao nãy lão Cừu không nói?"
“Tao cũng mới nghe được thôi, trường học đúng là điên rồi." Vĩ Ngư nói.
“Việc này là bao giờ đấy? Sắp thi đại học rồi, không thể hảo tụ hảo tán sao?" Nhan Thanh hỏi.
Này mẹ nó là chuyện gì vậy?
Cậu vừa mới đắc tội Cừu Chí Phong, còn làm trò hôn Lý Chuẩn trước mặt gã.
Tối hôm qua anh cậu vừa nhìn thấy Lý Chuẩn, còn biết cậu và hắn đang ở cùng nhau.
Hai người kia nếu gặp nhau rồi nói ra chuyện này, cho dù cậu có giải thích như thế nào cũng không được.
Anh cậu tín nhiệm mù quáng với thầy giáo, tuyệt đối sẽ không hoài nghi lời gã nói, đến lúc đó cậu nhất định phải chết.
“Còn chưa thông báo, là Vĩ Ngư hỏi thăm ra, tin vô cùng chuẩn xác, chắc chắn là sự thật." Từ Khải nói.
“Lúc nào thăm hỏi gia đình? Trường học quyết định chuyện này qua loa quá đi!" Ngụy Hướng Viễn nói.
“Quỷ mới biết, giờ tao sợ nhất là Cừu Chí Phong nói lung tung trước mặt mẹ tao, mẹ tao tin lời giáo viên lắm, lão nói cái gì tin cái đó. Tao nói một trăm câu còn chẳng bằng Cừu Chí Phong nói một câu, mẹ nó, lão còn giống con trai ruột của mẹ hơn cả tao nữa."
Từ Khải càng nói càng tức giận.
Mấy người ở đây sắc mặt đều không tốt lắm.
Nhan Thanh còn phải tổng vệ sinh, hoàn toàn không có tâm tình.
Tâm tình chó má ấy, cậu muốn xuyên không về bóp ch3t cái tên còn đắc ý sáng nay ghê.
Không có việc gì thì trêu chọc Cừu Chí Phong làm gì?
Để Cừu Chí Phong tiếp tục làm tiểu nhân đắc chí không được sao?
Một hai phải hôn Lý Đại Đinh một cái.
Hôn Lý Đại Đinh thích lắm sao?
“……”
“Tao đi quét rác.” Nhan Thanh đứng dậy.
“Nhan ca, bọn tao giúp mày." Mấy người Từ Khải cũng cùng đi.
Bọn họ ai cũng cầm công cụ dọn dẹp trong tay, chỉ có Lý Chuẩn không cầm gì, cùng bọn họ đi đến sân thể dục, khi nhìn thấy lá rụng đầy đất, tâm tình Nhan Thanh càng cảm thấy khó chịu.
Bọn Từ Khải sôi nổi gia nhập đội quét dọn.
Nhan Thanh vừa định quét tước thì cây chổi trên tay đã bị người cầm đi.
“Lý Chuẩn? Cậu lấy chổi của tôi làm gì đấy?" Nhan Thanh nhíu mày.
“Giúp cậu quét.” Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh: “……” Nếu muốn hỗ trợ, vì sao vừa rồi không trực tiếp lấy đồ trong phòng học?
Từ Khải ở bên cạnh, vừa vặn ngẩng đầu nhìn bọn họ, lại chua lòm cả miệng.
Ý định trong lòng Chuẩn ca, không lấy công cụ chính là vì không muốn Nhan ca quét dọn.
Chân ái.
Thật con mẹ nó làm người ta hâm mộ.
Từ bao giờ y cũng có tình yêu đẹp như vậy đây?
Từ Khải nhìn Nhan Thanh và Lý Chuẩn, chảy xuống nước mắt hâm mộ ghen ghét.
"Vậy tôi làm cái gì?" Nhan Thanh nhìn hai tay trống trơn, nói.
Lý Chuẩn móc từ trong túi ra hai cây kẹo que rồi đưa cho Nhan Thanh, nói: "Cậu ăn kẹo đi."
Nhan Thanh: “……” Các cậu làm như vậy mà bị Cừu Chí Phong nhìn thấy, không phải gã sẽ tức chết sao?
Nghe hắn nói, cậu đi về phía ghế dài. Ngồi lên ghế, lấy kẹo m út ra, thấy ba chữ "kẹo dâu tây", li3m môi dưới.
Lý Đại Đinh thật đúng là thích đồ có vị dâu tây thật.
Cậu lột vỏ kẹo ra rồi ngậm lấy, vành tai ngày càng đỏ lên.
Từ Khải quét rác ở một bên phun tào, "Bây giờ mong có ai đó chụp lén màn này cho Cừu Chí Phong, tuy không thể mắng trực tiếp nhưng chọc hắn tức một chút cũng tốt."
Vĩ Ngư búng tay một cái, nói: “Tao thấy mày nói rất có lý, nếu không tao tìm ai đó giúp bọn mình chụp một tấm ảnh đi?"
"Có cần canh góc chụp không?" Ngụy Hướng Viễn kiến nghị.
“Nhan ca, sao cậu lại ở chỗ này?" Thanh âm Bạch Dương đúng lúc vang lên.
Ánh mắt Từ Khải lập tức loé lên, chân chó chạy tới, đến bên cạnh Bạch Dương, một bên giả vờ nghiêm túc quét rác, một bên kiên nhẫn giải đáp cho y.
Bao gồm chuyện Nhan Thanh bị hiểu lầm yêu sớm, sau đó là chuyện bị Cừu Chí Phong phạt quét rác một tháng.
“Chủ nhiệm lớp các cậu quá đáng thật đấy!" Bạch Dương nghe vậy, nhíu mày.
“Đúng vậy, bọn tôi cũng cảm thấy vậy đấy, nhưng đó là chủ nhiệm lớp, cũng không thể phản kháng quá mức." Từ Khải trả lời Bạch Dương, trông vô cùng hưng phấn.
Nhan Thanh nhìn về phía bên này đều có thể nhìn thấy cái đuôi của y đang phe phẩy qua lại.
“Bạch Dương, sao cậu còn chưa về nhà?" Khi Nhan Thanh nhìn thấy Bạch Dương, cậu ngồi dậy.
"Tôi.…… Còn chưa về nhà, tôi đi về phía rừng cây nhỏ." Bạch Dương cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ dần đi.
Nhìn kỹ thì có thể thấy khuôn mặt y lúc này trở nên hồng nhuận.
“Đi rừng cây nhỏ làm gì? Cũng bị phạt giống như tôi sao?" Nhan Thanh vỗ vỗ ghế dài bên cạnh ý bảo Bạch Dương ngồi xuống, nói: "Cậu đợi một chút, chờ quét xong chỗ này, tôi đưa cậu về nhà."
“A, không cần, hôm nay tôi muốn đi thăm anh tôi." Bạch Dương chụm hai ngón trỏ lại, vẫn ngồi xuống bên cạnh Nhan Thanh, cúi đầu mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: " Bạch Dương đối đối ngón tay, ngồi xuống bên cạnh Nhan Thanh, đỏ mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Có người hẹn tôi đến rừng cây nhỏ rồi thổ lộ, tôi đi gặp để từ chối người ta."
Nhan Thanh vừa nghe liền nhíu mày, nói: “Lại có người quấy rầy cậu? Ai? Để bố đây đi đập cho vài cái."
Bạch Dương vội vàng xua tay, “Không cần, tôi đã nói rõ ràng với người ta rồi, trước khi thi đậu đại học tôi sẽ không yêu ai hết."
Nhan Thanh vừa nghe, cảm thấy cũng không đúng.
Bạch Dương là vai chính của Dẫn lửa thiêu thân , vai chính không muốn yêu đương, vậy là định đi theo hướng vô CP sao?
Kết truyện viết về buổi tiệc trên phà sau khi thi đại học xong.
Nếu trước kết cục, Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn còn chưa yêu nhau, vậy thật sự muốn chuyển thành truyện vô CP sao?
Sợ là cốt truyện không chịu đáp ứng.
Nhan Thanh châm chước dùng từ, nói: “Cũng không nhất định là phải chờ đến khi lên đại học, cậu cũng qua sinh nhật mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành, nếu thích ai thì phải sớm thổ lộ, nếu không sau này bị người khác cua mất thì lại hối hận.”
Từ Khải ở bên cạnh cũng cảm thấu đúng, nói: "Đúng vậy đúng vậy, phải yêu nhân lúc còn trẻ, nếu không phải không có cơ hội thì tôi đã yêu sớm từ hồi học mầm non rồi."
"Nhìn mày như con gấu vậy, ai mù mới đi thích mày." Vĩ Ngư ghét bỏ nói.
Từ Khải tức giận, cầm chổi qua đánh lộn với Vĩ Ngư.
Hai người dùng cây chổi đánh tới đánh lui, lá trên mặt đất thật vất vả quét thành một đống nay lại bay tung tóe khắp nơi.
Ngụy Hướng Viễn đau đầu nhìn hai người, “Các cậu có thể chạy qua một bên đánh nhau không?"
Nhan Thanh nghe thanh âm Ngụy Hướng Viễn, nghĩ ra một kế, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với y, nói: "Hướng Viễn, cậu đừng để ý hai đứa nó, lát nữa bảo hai đứa nó quét lại một lần là được, cậu qua bên này nghỉ ngơi đi."
Nhan Thanh một lòng muốn tác hợp Ngụy Hướng Viễn và Bạch Dương, cũng không có nghĩ quá nhiều.
Cũng không chú ý tới khi họ Lý nào đó nghe cậu nói xong, sắc mặt đen như than.
Ngụy Hướng Viễn đặt chổi qua một bên đi về phía ghế dài.
Ghế dài có thể ngồi xuống bốn người.
Khi Nhan Thanh ngồi xuống, vị trí bên phải còn trống một chỗ, Bạch Dương ngồi xuống vừa vặn ở giữa, dựa gần vào bên trái cậu.
Ngụy Hướng Viễn gần phía bên trái Bạch Dương nhất.
Nhưng khi Ngụy Hướng Viễn đi qua, phương hướng lại là phía bên phải Nhan Thanh.
Ngay khi Ngụy Hướng Viễn đi tới thì vị trí bên phải cạnh Nhan Thanh đã bị người chiếm giữ.
Lý Chuẩn còn cầm cây chổi trong tay, khí định thần nhàn mà ngồi cạnh Nhan Thanh.
Như vậy, Ngụy Hướng Viễn cũng chỉ có thể ngồi ở bên trái Bạch Dương.
Nhan Thanh tuy rằng không biết vì sao Lý Chuẩn đột nhiên lại chạy qua đây nghỉ ngơi, cậu trong lòng lại nhịn không được mà tặng cho hắn một cái like.
Khi hắn ngồi xuống, vừa vặn làm cho Ngụy Hướng Viễn không còn lựa chọn nào mà ngồi cạnh Bạch Dương.
"Viễn ca.”
“Chuẩn ca.”
Bạch Dương ngoan ngoãn chào theo thứ tự.
"Ừm.” Lý Chuẩn lãnh đạm đáp lại.
Sau đó tích chữ như vàng, không hề mở miệng.
Bạch Dương có chút xấu hổ mà xoay chuyển ngón trỏ, Ngụy Hướng Viễn thấy thế, không đành lòng, mở miệng hóa giải xấu hổ cho Bạch Dương.
"Bây giờ cậu không có thích ai sao?"
Bạch Dương nghe thấy đề tài này, mặt trướng đến đỏ bừng, một đường lan đến vành tai.
Khẩn trương đến mức thanh âm cũng run run.
"Tôi, tôi, tôi……” Bạch Dương lặng lẽ nhìn về phía Nhan Thanh.
Nhan Thanh cho rằng Bạch Dương đang muốn mình cổ vũ, cậu duỗi tay vỗ nhẹ lên vai y, nói: "Đừng sợ, có thì nói có, đừng bị thầy cô doạ mà sợ ảnh hưởng đến học tập, không nghiêm trọng đến vậy đâu, chỉ cần nỗ lực học tập thì sẽ không bị yêu sớm ảnh hưởng đến."
Lý Chuẩn: “……”
Thực hay.
Tình cảm thì trì độn, còn giúp hắn tìm về mấy tên tình địch.
Bạch Dương bị Nhan Thanh vỗ vai, mặt càng đỏ hơn, thanh âm càng nhỏ xuống.
"Tôi, tôi có người để thích rồi."
“Thật, thực sự có sao?” Nhan Thanh nhịn không được cười rộ lên.
Thật tốt quá.
Bạch Dương chắc yêu thầm Ngụy Hướng Viễn nhỉ?
Con cưng của trời, định mệnh cho hai ta thành một đôi.
Sớm nên ở bên nhau.
Bất quá còn được, bây giờ còn chưa tính là quá muộn.
Chỉ cần trước khi tốt nghiệp hai người ở bên nhau, quyển sách này sẽ không đi theo hướng vô CP nữa.
Nhan Thanh tin tưởng, cốt truyện cũng sẽ không dễ dàng chuyển thành văn vô CP, cốt truyện rác rưởi có thể khống chế được cậu, chắc chắn nó sẽ dùng mọi cách để cốt truyện quay về quỹ đạo của nó.
“Thật sự, thích từ rất lâu rồi, chính là không dám nói ra, sợ là sau này làm bạn cũng không thể làm." Bạch Dương lấy hết can đảm nói ra, lời nói bỗng trở nên thông thuận hơn.
Khi Bạch Dương nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, cũng không chú ý tới hai người con trai ở bên cạnh sắc mặt cũng đều biến sắc.
Một người mừng vui khắp chốn.
Một người âm trầm đáng sợ.
"Cậu đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không thất bại, phải tự tin đối với chính mình." Nhan Thanh hướng dẫn từng bước.
“Thật vậy chăng?” Trong mắt Bạch Dương có một tia hi vọng, lóng lánh như sao trời, mong đợi nhìn Nhan Thanh.
Như là đang chờ đợi một đáp án xác định.
“Đương nhiên.” Nhan Thanh kiên định nói.
Cậu đây là người duy nhất cầm kịch bản ở đây. Ngoại trừ Lý Chuẩn là cậu không đoán được, nhưng kết cục của những người khác đều thật rõ ràng, dù sao giấy trắng mực đen cũng đã viết ra.
Đặc biệt là Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn.
Trời định một đôi.
Bạch Dương nhẹ nhàng c ắn môi dưới, nói: "Vậy tôi, tôi sẽ suy xét một chút."
"Vậy cũng được.” Nhan Thanh lướt qua Bạch Dương, liếc mắt nhìn lén vẻ mặt Ngụy Hướng Viễn, trong lòng càng thêm mừng thầm.
Chẳng lẽ hai người kia đã sớm crush nhau?
Chỉ là bởi vì cốt truyện phát triển rối loạn, bây giờ lùi về giai đoạn hai người đang ám muội sao?
Nhan Thanh bắt đầu hoài nghi, có phải hôm hay cốt truyện ở phía sau màn thúc đẩy hay không?
Vì màn hiện tại.
Nhan Thanh ngậm kẹo m út, mặt mày cong cong.
Lý Chuẩn ngồi cách cậu rất gần, mơ hồ ngửi được hương dâu tây thơm ngọt.
Nơi mùi hương phát ra không chỉ có ở kẹo m út trên tay cậu Nhan Thanh.
“Không phải muốn chụp ảnh sao?” Lý Chuẩn hơi hơi nhíu mày, sợ mùi hương trên người Nhan Thanh sẽ bị Ngụy Hướng Viễn ngửi phải.
Bên kia, hai người Từ Khải Vĩ Ngư đánh nhau cũng mệt rồi.
Hai người nằm ngang dọc trên mặt đất, trên người đều là lá rụng, trên đầu cắm vài cái.
Từ Khải nghe vậy xoay người nhảy dựng lên, nói: "Đúng vậy, chụp ảnh đi, tôi chờ không nổi muốn nhìn bộ dạng tức giận của Cừu Chí Phong lắm rồi."
Vĩ Ngư cũng bò dậy, vỗ vỗ mông nói: “Không sai, Cừu Chí Phong ác với mình thì mình cũng không thể cho lão ngủ ngon được."
Bạch Dương không rõ ràng kế hoạch của bọn họ lắm, nghiêng đầu nhìn Nhan Thanh, ôn nhu nói: "Nhan ca, các cậu định làm gì vậy?"
"Tặng cho Cừu Chí Phong một món quà lớn." Nhan Thanh cười giảo hoạt.
Cậu giảo hoạt, ở trong mắt Lý Chuẩn lại giống như một con hồ ly đáng yêu.
Lý Chuẩn trong lòng khó nhịn, duỗi tay ra xoa xoa đầu cậu.
Hắn cao hơn Nhan Thanh, Nhan Thanh cảm giác trên đầu hơi nặng nặng, ngước mắt lên trừng Lý Chuẩn.
"Cậu làm gì đấy?”
"Tóc cậu vướng lá cây, tôi gạt giúp cậu."
"Ò, rớt chưa?”
"Ừm.”
Lý Chuẩn khảy vài cái lên ngốc mao trên đỉnh đầu Nhan Thanh, làm bộ gạt rớt lá cây rồi rút tay về.
Bạch Dương phụ trách chụp ảnh cho bọn họ.
Từ Khải Vĩ Ngư, Ngụy Hướng Viễn, Lý Chuẩn tất cả đều bận rộn quét rác, Nhan Thanh ngậm cây kẹo m út, thanh thản nằm trên ghế dài.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở, dừng ở trên người cậu, nhìn qua vô cùng tự do thoải mái.
Bạch Dương liên tục chụp vài tấm.
Vì để ảnh chụp giống như chụp lén, y còn cố ý chạy ra thật xa rồi zoom ảnh lên, tránh ở phía sau một cái cây rồi tìm đúng góc độ mà chụp.
"Chụp xong rồi thì phải làm sao để Cừu Chí Phong có thể nhìn thấy đây?" Vĩ Ngư nhìn ảnh chụp, nhịn không được hỏi.
"Tôi có một chủ ý, chúng ta đăng ký một acc clone trên diễn đàn, nặc danh đăng lên, sau đó kiểu gì cũng có người nhìn thấy, khi đó độ thảo luận cao thì sợ gì Cừu Chí Phong không nhìn thấy." Nhan Thanh đắc ý nói.
“Ý kiến hay, nhưng tao cảm thấy còn thiếu một tấm ảnh, hiệu quả sẽ càng cao gấp chục lần." Từ Khải nói.
“Chụp cái gì?” Vĩ Ngư hưng phấn lên.
“Cừu Chí Phong không phải cảm thấy Nhan ca và Chuẩn ca đang yêu nhau sao? Chúng ta chụp một tấm ảnh sai vị hai người họ thân mật, như vậy CP fan sẽ dễ dàng chú ý, càng có thể chọc tức Cừu Chí Phong.”
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan nhãi con: Tao thấy bọn mày đang ngại bố đây sống quá lâu rồi.
Lý Chuẩn: Nếu không phải sai vị sẽ càng tốt.
Lục Quy: Mùng 1 tháng 6, chúc các cựu thiếu nhi một ngày vui vẻ, hạnh phúc!!!
Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện
Story
Chương 70: Trừng phạt yêu sớm
10.0/10 từ 12 lượt.