Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ
Chương 99
"Chào các vị trưởng bối, tôi là Diệp Tri Tầm."
Diệp Tri Tầm nhẹ nhàng tháo khẩu trang, nở nụ cười lịch sự, chào mọi người trong phòng.
Cả đại sảnh bỗng nhiên lặng đi, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô. Một vài người nhận ra ngay, một số khác, dù chỉ từng nhìn ảnh, cũng không thể nhầm lẫn. Diệp Tri Tầm – nhân vật chính trong cuộc bàn luận – bất ngờ xuất hiện khiến ai nấy đều bối rối.
Mẹ Ngu Hi, người vừa háo hức bàn cách nối lại tình xưa, lập tức thay đổi sắc mặt, cố gắng lấy lại phong thái và chuẩn bị mở miệng nói lời dễ nghe để xoa dịu không khí. Nhưng trước khi bà kịp cất lời, Diệp Tri Tầm đã nhẹ nhàng giơ tay lên:
"Tôi đã có người yêu."
Lời khẳng định rõ ràng của cô khiến không khí trong phòng ngột ngạt hơn. Không đợi mọi người phản ứng, Diệp Tri Tầm quay sang nắm tay Ngu Lê, giơ cao lên, để lộ cặp nhẫn đôi đang đeo trên tay hai người.
Cảnh tượng ấy làm tất cả mọi người đều sững sờ.
Trước đó, chuyện Ngu Lê đang "nuôi" một sinh viên Alpha trẻ tuổi đã không còn là bí mật trong gia đình, nhưng không ai nghĩ đến người đó lại chính là Diệp Tri Tầm – nhân vật mà họ vừa bàn tán muốn lợi dụng.
Diệp Tri Tầm khẽ cúi đầu, giọng điềm đạm:
"Xin lỗi, tôi đến hơi muộn."
Mẹ Ngu Lê lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp:
"A Lê, con... chuyện này là sao?"
Ngu Lê bình tĩnh đáp:
"Mẹ, người mà con nhắc trước đây chính là em ấy."
Nói xong, nàng nhìn thẳng vào những người trong phòng, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát:
"Xin đừng mơ tưởng gì nữa. Mối quan hệ giữa gia đình A Tầm và chuyện giữa tôi với em ấy hoàn toàn không liên quan đến các người. Từ giờ trở đi, nếu tôi phát hiện ai lợi dụng danh nghĩa của A Tầm hay ba mẹ em ấy để làm chuyện gì, tôi sẽ không khách khí."
Ánh mắt sắc bén của Ngu Lê quét qua từng người, dừng lại lâu hơn ở ba mình, lão gia, và mẹ của Ngu Hi – những người vừa bàn tính sôi nổi nhất.
Ngay từ đầu, Ngu Lê không muốn gia đình biết về mối quan hệ này. Nàng lo họ sẽ tìm cách lợi dụng thân phận của Diệp Tri Tầm, hoặc làm phức tạp thêm những khúc mắc giữa em ấy và ba mẹ mình. Nhưng những lời bàn tán vừa rồi đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Nàng không thể để họ ảo tưởng thêm, càng không muốn Ngu Hi dây dưa với Diệp Tri Tầm. Cách duy nhất để chấm dứt tất cả là công khai mối quan hệ, một lần và mãi mãi.
Việc Diệp Tri Tầm bất ngờ công khai mối quan hệ với Ngu Lê tại Ngu gia khiến bầu không khí trong đại sảnh rơi vào sự hỗn loạn ngắn ngủi. Cô quay sang nhìn Ngu Lê, ánh mắt dịu dàng, lòng trào dâng một cảm giác ấm áp khó tả.
Từ sau buổi vũ hội, phần lớn người xung quanh đều cố gắng tạo dựng quan hệ với Diệp Tri Tầm, nhưng chỉ có Ngu Lê là khác biệt. Nàng âm thầm bảo vệ, thậm chí còn giữ kín chuyện chụp ảnh chung, chắc chắn là để bảo vệ cô.
Lúc này, sắc mặt mẹ Ngu Hi thay đổi liên tục. Bà trừng mắt, tức giận chỉ vào Ngu Lê:
"Ngu Lê! Mày dám cướp Alpha của em gái mày! Mày—"
Chưa kịp nói hết câu, Ngu Hi hoảng hốt che miệng mẹ mình lại, kéo bà về phía sau:
"Xin lỗi! Mẹ tôi nói bậy. Thật lòng xin lỗi! Trước đây là tôi và A Tầm đã chia tay. Hiện tại, tôi thật tâm chúc phúc cho hai người!"
Ngu Hi nói liền một mạch, không dám ngừng lại, sợ mẹ mình tiếp tục gây chuyện.
Ngu Khải gặp chuyện không may, khiến gia đình nhỏ của mẹ con Ngu Hi gần như không còn chỗ đứng trong Ngu gia. Lão gia luôn cảm thấy phiền chán và không muốn tiếp xúc nhiều với mẹ con họ. Việc biết được thân phận thật sự của Diệp Tri Tầm khiến mẹ Ngu Hi xem cô như một cọng rơm cứu mạng, nhưng mọi thứ đều vô ích.
Ngu Hi cắn răng, nếu biết việc trở về nhà hôm nay chỉ để làm trò cười, cô nhất định sẽ không đến.
"Tôi sẽ tự quản lý mẹ mình. Xin lỗi vì sự việc vừa rồi. Tôi và mẹ sẽ không ở lại thêm nữa, chào mọi người."
Ngu Hi vội vàng cúi đầu chào rồi nhanh chóng kéo mẹ mình ra khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng dáng hai mẹ con rời đi, Ngu Lê khẽ thở phào, cảm thấy Ngu Hi dường như đã trưởng thành hơn trước nhiều.
Lão gia cất tiếng cười lớn, ánh mắt sáng lên:
"A Lê, sao con không sớm dẫn người về nhà? Nếu biết trước, ông đâu cần ngày ngày đau đầu vì chuyện hôn sự của con."
Dù là Ngu Hi hay Ngu Lê, cả hai đều là cháu gái ruột. Bây giờ, với mối quan hệ này, Ngu gia có thể coi như gián tiếp tạo dựng mối liên hệ với Diệp gia, từ đó giúp Ngu thị ổn định hơn.
Mẹ Ngu Lê bước đến, nắm lấy tay con gái, đôi mắt đỏ hoe:
"A Lê... mẹ thật sự rất vui cho con!"
Ngu Lê hiểu rõ mẹ mình chân thành, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi. Thân phận của Diệp Tri Tầm mang đến nhiều lợi ích rõ ràng, nhưng cũng đi kèm với không ít rắc rối.
"Được rồi, mẹ đừng khóc nữa. Hôm nay là ngày vui mà."
Lão gia lên tiếng, hướng ánh mắt thân thiện về phía Diệp Tri Tầm:
"Tiểu Diệp, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi. Con thật là một đứa trẻ vừa đẹp người lại lễ phép, thật đáng quý."
"Cảm ơn ông. Ngu lão gia, ông còn nhớ không? Lần trước chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại, ông đã bảo con nên rút đơn kiện và giúp Ngu Khải cầu tình. Khi đó, ông còn mắng con không lễ phép, quá khắc nghiệt nữa."
Diệp Tri Tầm vừa ngồi xuống vừa nói, gương mặt tươi cười tự nhiên nhưng lời nói lại khiến lão gia cứng người, xấu hổ vô cùng.
"Chuyện đó... có phải thật không? Ông già này già rồi, không nhớ rõ lắm." Lão gia lúng túng đáp, không dám nhìn thẳng vào Diệp Tri Tầm.
Diệp Tri Tầm cười nhẹ, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:
Ngu Lê nghĩ một lúc rồi nói.
"Cô định làm lại từ đầu à?!" Tần Nam Trăn nghe xong, lập tức hiểu ra.
Ngu Lê gật đầu.
Suốt hai ngày sau đó, Ngu Lê rất bận rộn.
Ngày thứ ba, khi Ngu Lê và Diệp Tri Tầm đang chuẩn bị đi ăn trưa, Diệp Tri Vi bất ngờ gọi đến.
"A Tầm, cứu em với, ba đến bắt em rồi!"
Diệp Tri Vi hốt hoảng nói khi chuyển máy.
"..." Diệp Tri Tầm hiểu rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Cảm thấy mình đi cũng không có tác dụng gì, nhưng Diệp Tri Tầm vẫn quyết định đến một chuyến.
Diệp Tri Tầm thông báo với Ngu Lê, rồi hai người cùng đến công viên trò chơi, nơi Diệp Tri Vi đang "làm việc".
Mấy ngày qua, Diệp Tri Vi ở công viên trò chơi rất vui vẻ, không có chút dấu hiệu chán nản nào. Ngu Lê tiếp tục hợp tác với công viên trò chơi, trả tiền để Diệp Tri Vi ở đó làm việc.
Diệp Tri Vi mỗi ngày đều rất vui, đến tối, khi thay đồ chuẩn bị đi ngủ, cô lại nói thao thao bất tuyệt về những gì mình nhìn thấy và nghe được trong ngày.
Diệp Tri Vi càng vui vẻ, Diệp Tri Tầm càng lo lắng.
Rồi ngày này cũng phải đến.
Khi Ngu Lê và Diệp Tri Tầm đến công viên trò chơi, họ thấy một cảnh tượng. Một người đang ôm cột khóc nức nở, cùng với đó là cái đầu gấu rớt ra ngoài. Khi nhìn thấy Diệp Tri Tầm và Ngu Lê, người này mới buông cột ra, chạy đến với bước chân nặng nề, vẻ mặt đầy nước mắt.
"Con muốn ở cùng tỷ tỷ và chị dâu! Không cần ba quản con! Con có thể tự lo cho mình! Huhuhu!"
Diệp Tri Vi lao đến ôm lấy Diệp Tri Tầm, khóc lóc nói.
Diệp Tri Tầm không khỏi ngạc nhiên khi nghe Diệp Tri Vi gọi mình là "tỷ tỷ". Cô chưa bao giờ nghe Vi gọi như vậy trước đây.
"A Vi, đã chơi mấy ngày rồi, đến lúc trở lại tâm trí. Đừng có làm trẻ con nữa! Con có biết thời gian của mình quý giá thế nào không? Hiện tại, con đang nghiên cứu một đề tài quan trọng. Nếu thành công, sẽ đạt được rất nhiều thành tựu! Con không thể cứ mãi đóng vai trẻ con thế này, như vậy là đang lãng phí cả cuộc đời đấy!"
Diệp Thận Hành nhìn bộ dạng của Diệp Tri Vi, có chút đau đầu nói.
"A Vi từ nhỏ luôn rất nghe lời, luôn làm theo những gì ba nói. Ba chưa từng cho em ấy cơ hội được lựa chọn. Theo cách nghĩ của ba, nếu không làm theo lời ba, thì chính là đang lãng phí cuộc đời, phải không?"
Nghe những lời quen thuộc của Diệp Thận Hành, Diệp Tri Tầm không nhịn được lên tiếng bảo vệ Diệp Tri Vi.
Diệp Thận Hành nghe xong, không nói được gì.
Ánh mắt của ông nhìn về phía Diệp Tri Tầm và Diệp Tri Vi. Trong mắt hai người họ, ông thấy sự uất ức, sự kiên cường, sự chán ghét — nhưng tuyệt nhiên không có sự cam chịu hay nhẫn nhịn.
Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ