Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ
Chương 117
Bất ngờ của Ngu Lê
Ở một góc nhà họ Diệp có một căn phòng nhỏ không ai sử dụng.
Ngu Lê dẫn Diệp Tri Tầm đến trước cửa phòng, rồi chỉ vào bên trong:
"Em mở ra đi, sẽ thấy bất ngờ."
Diệp Tri Tầm tò mò đẩy cửa vào, ngay lập tức đứng sững lại.
Bên trong căn phòng không có đồ đạc gì, nhưng trên sàn trải thảm chất đầy những hộp quà, trông như một ngọn núi nhỏ.
"Sao lại có nhiều quà thế này?" Diệp Tri Tầm ngạc nhiên quay lại hỏi Ngu Lê.
"Em mở từng món ra thì sẽ biết. Bắt đầu từ hộp đầu tiên bên trái," Ngu Lê nói, ánh mắt đầy chờ mong.
Diệp Tri Tầm tiến vào, cầm lấy hộp quà đầu tiên, mở ra. Bên trong là một tấm thiệp viết tay với nét chữ quen thuộc của Ngu Lê.
[A Tầm yêu quý, hôm nay là sinh nhật đầu tiên của em. Em là một bé con ngoan ngoãn và đáng yêu. Dù chưa biết đi, nhưng em bò rất nhanh, là một bé bảo bối mũm mĩm. Chị tặng em một chiếc khóa trường mệnh, chúc em luôn khỏe mạnh và vui vẻ ^_^.]
Nhìn dòng chữ ấy, nước mắt Diệp Tri Tầm không kìm được mà rơi xuống. Cô nhận ra đây là quà sinh nhật bù mà Ngu Lê đã chuẩn bị cho từng năm cô chưa từng có quà.
"Em khóc gì chứ, mới chỉ món đầu tiên thôi mà. Ngoan nào..." Giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Lê vang lên bên tai. Nàng cúi xuống, lau nước mắt cho Diệp Tri Tầm bằng bàn tay ấm áp.
Ngẩng lên, Diệp Tri Tầm thấy gương mặt của Ngu Lê như được phủ lên ánh sáng dịu dàng, nụ cười tràn đầy yêu thương.
"Tiếp tục mở nữa không?" Ngu Lê khẽ hôn lên trán cô và hỏi.
Diệp Tri Tầm gật đầu, dù biết rằng mình sẽ khóc nhiều hơn nữa, cô vẫn muốn xem hết những món quà ấy.
Cô mở hộp quà tiếp theo. Lần này, tấm thiệp không phải chữ của Ngu Lê mà là của mẹ cô, Nhuế Văn Quân.
"Con yêu của mẹ, xin lỗi vì mẹ không thể ở bên con trong ngày sinh nhật. Mỗi lần nhìn kết quả kiểm tra sức khỏe của con, mẹ đều cảm thấy tự hào. Con là một bảo bối kiên cường và kỳ diệu. Mẹ yêu con."
Kèm theo tấm thiệp là một bộ đồ chơi thông minh, món quà mẹ cô chuẩn bị từ lâu.
Hộp tiếp theo là của Diệp Thận Hành, ba cô, cũng có một tấm thiệp gửi gắm lời chúc.
Nhớ lại lần Ngu Lê hỏi về những sinh nhật đã qua của mình, Diệp Tri Tầm nhận ra, không chỉ là bù đắp, mà Ngu Lê còn âm thầm liên hệ cả ba mẹ cô để cùng chuẩn bị những món quà này.
Cảm xúc dâng trào, Diệp Tri Tầm bật khóc nức nở, không thốt nên lời. Cô ôm chặt lấy Ngu Lê, vùi mặt vào vai nàng mà khóc.
Ngu Lê dịu dàng vỗ lưng an ủi:
"Bảo bối của chị, tặng quà cho em không phải để em khóc mãi thế này đâu. Các bảo bối trong bụng sẽ nghe thấy đấy, em phải làm một người mẹ mạnh mẽ chứ."
"Vâng... em không khóc nữa..." Diệp Tri Tầm vừa nói vừa nấc nghẹn, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"So với những gì em làm cho chị, chị tặng em mấy món quà kia thật chẳng đáng nhắc tới..." Diệp Tri Tầm khẽ nói, giọng vẫn nghẹn ngào.
"Biết ngay em sẽ khóc mà. Lúc chuẩn bị chị còn mang theo cả khăn giấy đấy. Cứ khóc cho thỏa đi rồi lau," Ngu Lê trêu, tay đưa khăn giấy lau nước mắt cho Diệp Tri Tầm.
Diệp Tri Tầm đỏ bừng mặt vì ngượng, nhưng lòng ngập tràn hạnh phúc.
"Nhưng em lớn rồi, mấy món quà này để làm gì nữa? Chẳng phải lãng phí sao?" Diệp Tri Tầm cố chuyển chủ đề.
"Lãng phí đâu mà lãng phí. Sau này có thể tặng lại cho bảo bối của chúng ta. Chị tặng em mỗi món đều có hai phần, không nhận ra sao?" Ngu Lê cười nhẹ, ánh mắt đầy trìu mến.
Diệp Tri Tầm nghĩ đến chiếc hộp với chiếc khóa trường mệnh vừa mở, quả nhiên có hai cái. Cô bất giác bật cười trong nước mắt, vừa cảm động vừa buồn cười.
"Tiếp tục mở đi, nhớ đọc cả tấm thiệp. Nhưng quà đừng làm hỏng, còn phải giữ lại để sau này cho các bảo bối nữa," Ngu Lê vừa nói vừa khẽ nhéo má Diệp Tri Tầm.
Nghe lời Ngu Lê, tâm trạng Diệp Tri Tầm nhẹ nhõm đi nhiều, nước mắt cũng không còn tuôn nhiều như lúc đầu. Nhưng dòng ấm áp trong lòng thì cứ mãi dâng trào, không hề giảm bớt.
Mỗi món quà của Ngu Lê đều được chuẩn bị tỉ mỉ, gắn liền với những sự kiện trong từng giai đoạn tuổi thơ của cô. Ngu Lê không chỉ hiểu rõ mà còn cẩn thận hỏi han bà nội và mọi người để làm đủ "bài tập".
Những món quà từ ba mẹ cũng vậy, là sự quan tâm họ dành cho cô ở từng thời điểm khác nhau, nhưng cô chưa từng biết đến. Nay tất cả những điều ấy được chuyển hóa thành những món quà và lời chúc chân thành.
Chuỗi quà tặng kéo dài đến sinh nhật năm 21 tuổi của Diệp Tri Tầm, tổng cộng hơn 30 món quà cùng những tấm thiệp viết tay. Trong đó có cả bộ máy quay phim và màn hình chỉnh màu đầy đủ, là quà từ ba mẹ cô.
Nhìn thấy bộ máy quay, Diệp Tri Tầm hiểu ra, đó là cách ba mẹ cô ngầm tán thành con đường sự nghiệp mà cô đã chọn.
Dù đã đọc hơn nửa số tấm thiệp, Diệp Tri Tầm quyết định để lại phần còn lại cho những ngày sau, chậm rãi tận hưởng. Sợ Ngu Lê đứng lâu mệt, cô nhanh tay thu dọn rồi kéo Ngu Lê ra khỏi phòng.
Khi hai người bước ra, mọi người trong phòng khách đều quay đầu lại nhìn.
"Đúng là không có tiền đồ, lau mặt đi," bà nội cười nói, đưa cho cô chiếc khăn ấm, dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, áp lên mặt cô.
"Rõ ràng mọi người đều biết, chỉ là cố tình muốn chọc con khóc thôi..." Diệp Tri Tầm nói, mặt vùi vào chiếc khăn ấm.
"Liên quan gì đến chúng ta, tất cả đều do A Lê nghĩ ra. Chúng ta chỉ giúp sắp xếp đồ vào phòng, sợ con lén xem trước thôi," dì cười đáp.
"Cuối cùng cũng nhẹ cả người, không còn phải giấu nữa. Hai đứa thật là hợp ý nhau, đều chọn đúng lúc này để gây bất ngờ," Diệp Tri Ý cười nói.
Mọi người vừa trêu chọc vừa cười vui vẻ. Diệp Tri Tầm lau khô mặt, quay sang ôm lấy Ngu Lê đầy cảm kích. Ngu Lê vỗ nhẹ lên lưng cô, ánh mắt dịu dàng trấn an.
Biết Ngu Lê thích không khí náo nhiệt, Diệp Tri Tầm kéo nàng ngồi xuống, cùng mọi người vừa xem TV vừa trò chuyện.
Một góc khác, Diệp Thận Hành và Nhuế Văn Quân im lặng nhìn con gái từ xa, ánh mắt không rời khỏi cô.
"Ba, mẹ, cảm ơn hai người. Con thực sự rất thích những món quà ấy," Diệp Tri Tầm lên tiếng, ánh mắt chân thành hướng về ba mẹ mình.
Nghe vậy, trên gương mặt hai người thoáng hiện lên nụ cười mãn nguyện.
"Con thích là tốt rồi. A Lê là một người vợ tốt, con phải đối xử thật tốt với con bé," Diệp Thận Hành dặn dò, giọng nói đầy sự tin tưởng.
Những thiếu sót của quá khứ giờ đây đã được bù đắp, dù không thể trọn vẹn như khi còn bé. Nhưng tình cảm giữa họ đang dần được vun đắp qua từng ngày ở hiện tại.
"Con biết mà, ba," Diệp Tri Tầm đáp, tay nắm chặt tay Ngu Lê. Không ai hiểu rõ Ngu Lê tuyệt vời như thế nào hơn cô.
Khi hai người vừa ngồi xuống, Diệp Tri Vi đã nhào tới trước mặt Diệp Tri Tầm, bĩu môi:
"Chị thấy em có đáng thương hay không? Em không có quà! Chia cho em một ít đi, một nửa là được rồi mà!"
"Không được! Đây là quà của chị! Muốn quà thì tự đi tìm bạn gái mà xin," Diệp Tri Tầm cười nói, không chút nhượng bộ.
"Chị... Chị chờ đó!" Diệp Tri Vi tức giận đáp, trong đầu đột nhiên dâng lên ý nghĩ phải nhanh chóng tìm bạn gái.
"Đừng lo, A Vi cũng có quà đấy. Khi chuẩn bị cho A Tầm, mọi người cũng không quên con. Để trên tầng hai rồi, muốn xem thì lên đó mà xem," Diệp Thận Hành nói thêm.
Nghe vậy, Diệp Tri Vi vui vẻ hẳn, quên luôn việc đòi bạn gái. Cô liền kéo A Lâm và Diệp Tri Ý lên tầng hai để mở quà.
Trong khi đó, ở phòng khách, Ngu Lê vừa xem TV vừa thấy buồn miệng. Nàng với tay lấy đồ ăn vặt trên bàn, cho vào miệng nhai, vừa ăn vừa cười tít mắt nhìn Diệp Tri Tầm.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy, Diệp Tri Tầm quên cả việc phải ngăn cản. Cô chỉ biết bất lực cười thầm:
"Thôi, đặc biệt hôm nay tha thứ vậy. Dù sao cũng là Tết, có chút đặc biệt mà."
Ngu Lê khẽ ngáp một cái, Diệp Tri Tầm liền kéo nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi bước vào phòng chứa đầy những món quà vừa mở, Diệp Tri Tầm bất giác nhớ lại những khoảnh khắc thân mật giữa mình và Ngu Lê. Lúc này, hai người cuối cùng cũng có khoảng thời gian riêng bên nhau. Vừa đóng cửa, Diệp Tri Tầm đã ôm chặt lấy Ngu Lê và trao cho nàng một nụ hôn sâu đầy triền miên.
Tin tức tố của cả hai như bị k*ch th*ch, lan tỏa mạnh mẽ trong không gian nhỏ bé.
"Tỷ tỷ, mệt rồi, tắm rửa rồi ngủ nhé," Diệp Tri Tầm khẽ nói khi rời môi Ngu Lê, giọng thấp trầm như đang dỗ dành.
Câu nói vừa dứt, gương mặt cô lập tức bị Ngu Lê nhéo nhẹ.
"Em nghĩ chị còn có thể ngủ nổi sao?" Ngu Lê đáp, giọng hơi khàn vì hơi thở gấp gáp.
"Em sai rồi. Em giúp tỷ tỷ đi tắm, rồi sẽ hầu hạ tỷ tỷ đàng hoàng..." Diệp Tri Tầm vội vã sửa lời, nét mặt đầy hối lỗi.
Ngu Lê mặt thoáng đỏ bừng, cuối cùng cũng chịu để cô dẫn đi.
Phòng tắm không có bồn tắm, nên Diệp Tri Tầm rất cẩn thận, lo sợ Ngu Lê sẽ mệt mỏi. Sau khi giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, lau khô, hai người trở về giường nghỉ ngơi.
Ngu Lê giờ đây bụng đã lớn, cơ thể cũng tròn trịa hơn một chút, cả người toát lên sự mềm mại và dễ chịu. Trên người nàng thoang thoảng mùi sữa ngọt ngào, càng khiến Diệp Tri Tầm không kìm được mà trao một nụ hôn thành kính. Từ đôi môi đến cổ, xuống xương quai xanh, mỗi nơi cô hôn đều dịu dàng và trân trọng.
Trong thời gian mang thai, cơ thể Ngu Lê trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Mỗi lần Diệp Tri Tầm hôn xuống, cơ thể nàng đều khẽ run lên.
Dù nói là "hầu hạ", nhưng Diệp Tri Tầm thực sự xem đây là cách để bày tỏ tình yêu và sự chăm sóc chân thành của mình.
Ngu Lê nằm ngửa nhìn lên, chỉ thấy mái tóc xoăn của Diệp Tri Tầm. Nàng muốn chạm vào cô ấy, nhưng chỉ với tới được đỉnh đầu, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc mềm mại.
Bên ngoài, tiếng pháo hoa nổ rộn ràng che lấp đi những tiếng thở khẽ của Ngu Lê.
Khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, Diệp Tri Tầm ngẩng đầu lên, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn Ngu Lê. Cô thấy Ngu Lê thở gấp, đôi mắt ngấn hơi nước, bàn tay vươn ra về phía cô.
Diệp Tri Tầm nắm lấy tay Ngu Lê, nghiêng người ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng để trấn an.
"A Tầm... Chị..." Ngu Lê khẽ gọi, nhưng rồi dừng lại giữa chừng.
"Sao vậy?" Diệp Tri Tầm cúi xuống, khẽ hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Ngu Lê cầm tay Diệp Tri Tầm, kéo đặt lên ngực mình, mày khẽ nhíu lại:
"A Tầm bảo bối..."
Diệp Tri Tầm vội lau nước mắt, cúi xuống hôn lên trán Ngu Lê, giọng khẽ thì thầm:
"A Lê bảo bối, vất vả rồi."
Mặt Ngu Lê thoáng đỏ bừng, định phản bác rằng mình không phải "bảo bối", nhưng lúc này bác sĩ đã đến kiểm tra sức khỏe cho nàng và đẩy nàng ra khỏi phòng sinh.
Bên ngoài, cả gia đình đã chờ sẵn. Vừa thấy Ngu Lê, những gương mặt quen thuộc hiện lên đầy lo lắng.
"Mọi thứ thuận lợi, không sao cả. Chỉ là có người mắt đã khóc đến sưng cả lên," Ngu Lê vừa nói, vừa quay sang trêu Diệp Tri Tầm.
Bà nội Diệp nhìn cháu gái, không nhịn được mà phàn nàn:
"Thật không có tiền đồ gì cả!"
Diệp Tri Tầm chỉ biết gượng cười, không dám đáp lại. Hình ảnh Ngu Lê đau đớn khi sinh con sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí cô. Cô tự nhủ đời này sẽ không bao giờ để Ngu Lê phải chịu khổ như vậy nữa.
Sau khi trở về phòng bệnh, hai đứa trẻ đã được làm sạch và đưa vào trong chiếc giường nhỏ cạnh giường của Ngu Lê.
Dù là song thai nên cân nặng nhẹ hơn so với trẻ sinh đơn, nhưng các chỉ số sức khỏe đều bình thường. Không cần phải giữ ấm trong lồng kính, hai bé được đưa về ngay với mẹ.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn nhúm như hai con khỉ nhỏ, vừa nhắm mắt vừa há miệng ngọ nguậy, trông có vẻ rất đói.
Bác sĩ bảo có thể để hai bé thử bú mẹ. Diệp Tri Tầm cẩn thận bế từng bé đến cho Ngu Lê. Dường như cô đã giúp khơi thông trước, nên cả hai bé bú rất dễ dàng, ăn xong liền chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Ngu Lê cũng mệt mỏi thiếp đi ngay sau đó. Diệp Tri Tầm nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch người, thay quần áo.
Nhìn ba mẹ con đều ngủ say, Diệp Tri Tầm lúc thì ngắm hai đứa bé, lúc lại ngắm Ngu Lê, lòng ngập tràn yêu thương.
Trời vừa sáng, cô vào bếp nấu một nồi canh và chuẩn bị bữa sáng cho Ngu Lê. Khi quay trở lại phòng, Ngu Lê đã tỉnh. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ mơ hồ xen lẫn chút bất an, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tri Tầm, ánh mắt ấy mới dịu lại.
"A Tầm..." Ngu Lê gọi khẽ, giọng còn mệt mỏi.
Diệp Tri Tầm lập tức đến bên giường, cúi xuống hỏi:
"Chị tỉnh rồi, có muốn làm gì không? Có cần đi vệ sinh không?"
Ngu Lê lắc đầu, rồi chần chừ hỏi:
"Đánh dấu đã rửa sạch rồi, đúng không? Chị không cảm nhận được hương vị của em nữa..."
Khi tỉnh dậy, nhìn thấy hai đứa trẻ khiến lòng nàng tràn ngập hạnh phúc, nhưng việc không ngửi thấy mùi tin tức tố của Diệp Tri Tầm lại khiến nàng cảm thấy trống vắng.
"Ừ, đúng vậy. Mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước, bác sĩ nói ca rửa sạch dấu diễn ra rất thuận lợi. Tỷ tỷ, đừng sợ, em luôn ở bên cạnh chị," Diệp Tri Tầm nhẹ nhàng an ủi. Lời nói cùng với hương tin tức tố quen thuộc khiến Ngu Lê cảm thấy yên tâm hơn.
Sau khi dấu ấn bị rửa sạch, mối quan hệ giữa Ngu Lê và Diệp Tri Tầm có chút thay đổi vi diệu.
Trong tâm lý, Ngu Lê đã yêu Diệp Tri Tầm từ lâu. Nàng vẫn cảm thấy an lòng khi ngửi thấy hương tin tức tố của Diệp Tri Tầm. Nhưng về mặt sinh lý, nàng không còn cảm giác lệ thuộc mãnh liệt như trước.
Không còn trạng thái bất chợt muốn hôn Diệp Tri Tầm hay lo lắng sốt ruột khi không thấy cô, Ngu Lê trở nên lý trí và độc lập hơn.
Diệp Tri Tầm cũng nhận ra điều đó. Ngu Lê giờ đây không còn là phiên bản "dính chặt" trước kia, mà trở nên bình thường và tự chủ hơn.
Dù đôi lúc cảm thấy hụt hẫng vì mối liên kết sinh lý bị cắt đứt, Diệp Tri Tầm vẫn không hối hận. Cô hiểu rằng Ngu Lê như hiện tại mới là phiên bản tốt nhất, mạnh mẽ và tự do hơn.
Trong giai đoạn ở cữ và hồi phục sau sinh, Ngu Lê gần như dành toàn bộ thời gian chăm sóc hai đứa trẻ. Diệp Tri Tầm cũng dồn hết tâm sức phụ giúp nàng, dù luôn có người thân, chuyên gia chăm sóc trẻ và đầu bếp hỗ trợ.
Ngu Lê ngoài việc cho con bú và tập các bài vận động phục hồi nhẹ nhàng, phần lớn thời gian rảnh rỗi được dành để chuẩn bị cho lễ cưới của cả hai.
Nàng cùng nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng Philip bàn bạc kỹ lưỡng, chốt phương án cuối cùng và bắt đầu tiến hành may đo.
Cả hai không cần lễ cưới để chứng minh tình cảm, nhưng vẫn muốn có một nghi thức đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời, như một món quà trọn vẹn. Hơn nữa, Diệp Tri Tầm và Ngu Lê đều là những nhân vật công chúng, khiến lễ cưới trở thành sự kiện được rất nhiều người mong chờ.
Khi Ngu Lê kết thúc thời gian ở cữ, Diệp Tri Tầm thường cùng nàng tập các bài thể dục, vừa để phục hồi sau sinh, vừa để nâng cao thể lực. Với sự hỗ trợ và động viên của Diệp Tri Tầm, sức khỏe của Ngu Lê cải thiện rõ rệt.
Cơ thể nàng dần đầy đặn và khỏe mạnh hơn, làn da hồng hào, dáng người cân đối. Sau vài tháng dưỡng sức, khi kiểm tra lại sức khỏe, kết quả của Ngu Lê còn tốt hơn cả trước khi mang thai.
Một niềm vui bất ngờ nữa là vấn đề tin tức tố hỗn loạn trước đây của Ngu Lê đã hoàn toàn biến mất. Sự mất cân bằng hormone sinh lý từng khiến nàng phụ thuộc vào tin tức tố của Alpha giờ đây đã trở về trạng thái bình thường.
Ngu Lê trở thành một Omega bình thường, không còn nhu cầu quá mức với tin tức tố hay trạng thái cực đoan khi kỳ ph*t t*nh đến.
Nàng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi này mang đến một trạng thái thoải mái, trong lành và khỏe mạnh. Đây chính là trạng thái mà trước kia, nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức nghiên cứu để đạt được.
Nếu trước đây Ngu Lê không đồng ý tẩy dấu vĩnh cửu, hoặc nếu Diệp Tri Tầm không thương lượng mà tự ý quyết định, có lẽ cơ thể và trạng thái của Ngu Lê sẽ là một câu chuyện khác.
Cơ thể nàng vẫn có thể phục hồi tốt, nhưng khả năng cao sẽ nảy sinh sự phụ thuộc không bình thường vào Diệp Tri Tầm. Trong khi đó, Diệp Tri Tầm không bị ảnh hưởng bởi vấn đề nội tiết tố, nên dù đến kỳ vẫn phải tự mình chịu đựng.
Khi Ngu Lê đang ở cữ, Diệp Tri Tầm từng trải qua một lần đến kỳ. Cô âm thầm sử dụng thuốc ức chế để vượt qua, nhưng cảm giác khó chịu mà thuốc mang lại khiến cô hiểu sâu sắc hơn những gì Ngu Lê từng chịu đựng mỗi lần trải qua kỳ ph*t t*nh.
Sau khi cơ thể của Ngu Lê phục hồi, Diệp Tri Tầm nghĩ rằng cả hai có thể thân thiết hơn, nhưng tình hình lại không như mong đợi.
Thời gian mang thai, Ngu Lê dính Diệp Tri Tầm như hình với bóng, luôn cần cô trấn an. Nhưng sau khi sinh và rửa sạch, cộng với việc không còn bị ảnh hưởng bởi hormone, Ngu Lê như trở thành một con người khác, bình thản và "vô dục vô cầu".
Mặc dù rất muốn gần gũi, Diệp Tri Tầm không dám quấy rầy trạng thái yên bình hiện tại của Ngu Lê. Hơn nữa, sau khi sinh, cuộc sống của nàng trở nên bận rộn. Ngoài chăm sóc hai đứa trẻ, Ngu Lê còn tham gia công việc thiết kế, xử lý các vấn đề công ty, mỗi ngày đều bận rộn đến tối và ngủ rất sớm.
Diệp Tri Tầm, để không ảnh hưởng đến Ngu Lê, thường tìm cớ ra ngoài công tác mỗi khi đến kỳ, đi sớm về muộn, tự mình giải quyết bằng thuốc ức chế.
Khi hai đứa trẻ được sáu tháng tuổi, Diệp Tri Tầm sắp xếp một buổi chụp ảnh gia đình. Buổi sáng hôm đó, cô đã sử dụng thuốc ức chế để kiềm chế cảm giác khó chịu, cùng Ngu Lê chụp rất nhiều bức ảnh ấm áp với hai đứa nhỏ.
Nhưng đến tối, khi tác dụng của thuốc tan dần, cơn khó chịu lại trào lên.
Diệp Tri Tầm cố gắng kìm nén, nhưng khi định đến gần Ngu Lê để tìm chút an ủi, cô phát hiện nàng đã ngủ say từ lâu.
Căn phòng chìm trong ánh đèn ngủ dịu nhẹ. Diệp Tri Tầm cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Ngu Lê. Mùi sữa, thoang thoảng hương hoa hồng và cam quýt trên người nàng khiến tâm trí Diệp Tri Tầm rối bời.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân, thu dọn vài món đồ của Ngu Lê, rồi sang phòng bên cạnh.
Nửa đêm, Ngu Lê tỉnh dậy, không thấy Diệp Tri Tầm bên cạnh.
Cô bước xuống giường, kiểm tra hai đứa trẻ trước, sau đó đi tìm Diệp Tri Tầm. Phòng khách và bếp đều không có ai.
Nghe thấy tiếng động nhẹ từ căn phòng bên cạnh, Ngu Lê bước tới gõ cửa, bên trong vang lên tiếng Diệp Tri Tầm gọi tên nàng, giọng có chút nghẹn ngào.
Nàng đẩy cửa bước vào, lập tức nhận ra căn phòng tràn ngập mùi tin tức tố của Diệp Tri Tầm.
Trong ánh đèn mờ, Diệp Tri Tầm cuộn mình trên sofa, ôm chiếc gối của Ngu Lê vào lòng, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Hoá ra, tiếng gọi "tỷ tỷ" mà cô nghe là Diệp Tri Tầm đang gọi chiếc gối.
Trên bàn cạnh đó vẫn còn vỏ thuốc ức chế chưa kịp dọn.
Ngu Lê chỉ cần nhìn thoáng qua đã hiểu ngay mọi chuyện.
Điều kỳ lạ là, trạng thái "vô dục vô cầu" mấy ngày nay của nàng bỗng dưng bị phá vỡ.
Ngu Lê bước đến, cúi người ôm lấy Diệp Tri Tầm, giọng dịu dàng trêu chọc:
"A Tầm, chị ở đây. Sao em lại nhận cái gối làm tỷ tỷ, chẳng lẽ bị ngốc rồi?"
Diệp Tri Tầm ngẩng lên nhìn nàng, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ, giọng nói đầy uất ức:
"Tỷ tỷ... Trong mắt chị chỉ có hai đứa nhỏ. Em... em là người thừa, chị không cần em nữa..."
Trước vẻ yếu đuối và tổn thương của người Alpha mạnh mẽ ngày thường, trái tim Ngu Lê không khỏi xao động.
Ngu Lê hiểu rằng Diệp Tri Tầm, vì yêu mình, đã chấp nhận rửa sạch dấu, chịu đựng sự chia cắt sinh lý để mình có một cơ thể khỏe mạnh hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Diệp Tri Tầm vẫn sợ hãi bị nàng bỏ rơi.
"Chị làm sao mà không cần em? A Tầm cũng là bảo bối của chị," Ngu Lê khẽ nói, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Hương tin tức tố của Diệp Tri Tầm thoáng chốc làm bùng lên dòng chảy nội tiết trong cơ thể Ngu Lê.
Khi tin tức tố của nàng tràn ra, cơn xao động trong Diệp Tri Tầm lập tức được xoa dịu.
Lần đánh dấu này, so với trước kia, khiến cả hai thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Khác với lần đánh dấu vĩnh cửu đầy lo âu trước đây, lần này, cả hai đều cảm thấy an tâm và bình yên đến lạ thường.
"Tỷ tỷ, chị nói chị yêu em..." Đến kỳ, Alpha Diệp Tri Tầm ôm lấy nàng Omega của mình, làm nũng.
"A Tầm, chị yêu em, chị yêu nhất A Tầm!" Ngu Lê không ngần ngại biểu đạt tình cảm, dịu dàng nói bên tai Diệp Tri Tầm.
"Tỷ tỷ, em cũng yêu chị!" Diệp Tri Tầm siết chặt vòng tay, ôm Ngu Lê thật lâu.
Nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Diệp Tri Tầm, Ngu Lê không kìm được mỉm cười. Nụ cười của nàng hòa cùng nét cong trên khóe môi Diệp Tri Tầm, tạo thành một khoảnh khắc ấm áp khó quên. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Diệp Tri Tầm, không muốn buông rời.
Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ