Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần

Chương 87: Ngoại Truyện


Sau khi buổi kiểm tra kết thúc, lớp trưởng với vẻ mặt hóng hớt, tiến lại gần người mà trong mắt cậu ta lúc nào cũng lạnh lùng.


 


Giản Tà đang thu dọn đồ dùng học tập, chuẩn bị sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo.


 


Có thể sau khi thi xong vẫn kìm được sự nôn nóng, nhanh chóng nhập tâm vào trạng thái học tập, điều này khiến cậu nổi bật hẳn giữa bầu không khí sôi nổi thảo luận xung quanh.


 


"Thi thế nào rồi?"


 


Lớp trưởng hỏi như một câu chuyện xã giao mở đầu, dù sao thì ai cũng biết Giản Tà không thể nào thi tệ.


 


Quả nhiên, đối phương liếc nhìn cậu ta một cái: "Cũng ổn."


 


"Tôi nghe nói hôm nay sẽ có học sinh chuyển trường tới, cậu biết không?"


 


Lớp trưởng liếc nhìn mấy bạn học đang tám chuyện, lại tò mò nói: "Tôi chưa từng thấy chuyện nào kỳ lạ như thế này, chỉ còn chưa đầy một tháng là thi đại học rồi mà còn có người chuyển trường... Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến cả lớp tò mò rồi. Cậu đoán sẽ là người thế nào mà lại chọn lúc này để chuyển tới?"


 


Vốn dĩ học sinh lớp 12 chẳng còn mấy thú vui giải trí, mà đúng lúc này xuất hiện một bạn mới, đương nhiên sẽ nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán.


 


"Hoặc là học bá, hoặc là đại ca trường." Một bạn trêu chọc: "Giống như lúc Giản Tà chuyển trường đến đây một năm trước vậy."


 


Mọi người vẫn nhớ rõ, cậu cũng là đến tận lớp 12 mới vào ngôi trường này.


 


Nghe vậy, cán sự tiếng Anh hừ một tiếng, lầm bầm: "Cậu ta thì làm sao so với Giản Tà được..."


 


"Dù thế nào đi nữa, chuyển trường vào thời điểm này thì cứ chờ mà thi rớt thôi."


 


Ngôi trường họ đang học là trường trọng điểm, đâu phải ai cũng có thể theo kịp tiến độ.


 


Huống hồ, giờ bọn họ đã kết thúc chương trình ôn tập thông thường từ lâu, hiện tại chỉ còn liên tục làm đề và kiểm tra. Người kia có tới cũng chẳng học thêm được gì.


 


Nói xong, hắn ta mới chợt nhận ra, câu này vô tình lại mang ý khen ngợi đối phương.


 


Vốn là người trước đây luôn nhắm vào Giản Tà, nhưng giờ lại chẳng biết nên dùng thái độ nào để đối diện với cậu, hắn ta lập tức căng thẳng liếc nhìn Giản Tà, muốn lén quan sát phản ứng của cậu, lại phát hiện cậu hoàn toàn không hứng thú với đề tài về học sinh chuyển trường.


 


Giống như là——


 


"Sao tôi cảm giác... cậu chẳng hề ngạc nhiên? Cậu quen người chuyển trường này à?"


 


Lớp trưởng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.


 


Giản Tà: "Có sao."


 


Lớp trưởng: "..."


 


Ngay cả giả bộ một chút cậu cũng không muốn sao.


 


Đúng lúc này, tiếng chuông vào học cắt ngang cuộc bàn luận của mọi người.



 


Cho dù trong lòng còn bao nhiêu thắc mắc, lớp trưởng cũng chỉ có thể lủi thủi quay về chỗ ngồi, chờ tiết học bắt đầu.


 


Còn cán sự môn tiếng Anh ở phía trước, lại càng nghĩ càng thấy Giản Tà có gì đó không bình thường.


 


Rõ ràng đối phương giữ thái độ thản nhiên, không định tham gia cuộc trò chuyện, nhưng hắn ta chú ý thấy cậu đã mấy lần liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.


 


Dù sao thì giáo viên cũng chưa vào lớp.


 


Cán sự tiếng Anh dứt khoát xé một mảnh giấy nháp, viết câu hỏi của mình lên đó, vo tròn rồi quay người ném về phía Giản Tà ngồi bàn sau.


 


Không trúng.


 


Tờ giấy lăn ra lối đi.


 


Giản Tà hoàn toàn không để ý đến động tác của hắn ta, hoặc có lẽ là chú ý rồi nhưng chẳng thèm nhặt lên, vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt đọc sách.


 


Chưa bao giờ bị phớt lờ đến mức này, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, lại chẳng dám làm gì Giản Tà.


 


Cán sự tiếng Anh lại xé thêm một tờ giấy khác, vo tròn, định giở trò cũ ném qua, nhưng tay vừa giơ lên thì một bàn tay đã dễ dàng đoạt lấy viên giấy khỏi tay hắn ta, đồng thời một giọng nói vang lên ngay trước mặt:


 


"Cậu quen cậu ta à?"


 


Đây chính là nội dung hắn ta viết trên tờ giấy.


 


Đối phương cứ thế trực tiếp đọc ra, giọng điệu tùy ý, giống như hoàn toàn không coi hắn ta ra gì.


 


"Không đúng, mày là ai hả?"


 


Cán sự tiếng Anh lập tức nổi nóng, quay đầu lại, nhìn người đã cướp tờ giấy mình định ném cho Giản Tà.


 


Bóng dáng đối phương lập tức đập vào mắt hắn ta.


 


Đó là một thiếu niên trông cùng lứa tuổi, ngũ quan tuấn tú nhưng kiêu ngạo, chưa cần mở miệng đã toát ra cảm giác ngạo mạn khinh thường. Lúc này đôi mắt hắn hơi nheo lại, cúi đầu nhìn hắn ta, mang đến một loại áp lực khó tả.


 


Đây là một gương mặt cực kỳ có sức công phá và xâm lược, gần như ngay lập tức hút trọn ánh nhìn của tất cả mọi người trong lớp.


 


Gần như chẳng ai dám lớn tiếng trước mặt hắn.


 


Cán sự tiếng Anh theo bản năng im bặt.


 


Trong lòng cả lớp không hẹn mà cùng lóe lên một ý nghĩ.


 


Đây là... chuẩn một "đại ca trường" chứ còn gì nữa!


 


Chỉ cần nhìn thôi cũng biết, tuyệt đối không phải dạng dễ trêu vào.


 


Cho dù hắn mặc đồng phục giống bọn họ, chẳng ai dám nghĩ hắn thật sự là kiểu bạn học "hợp tác giúp đỡ, đoàn kết thân ái". Hắn giống y như hạng người sẽ dúi đầu kẻ gây sự xuống đất, phạm hết chồng chất nội quy, đến mức thầy cô cũng chẳng dám quản lý...



 


Đẹp thì đúng là đẹp đấy, nhưng ai dám bắt chuyện chứ?


 


Trong bầu không khí chết lặng, cuối cùng bóng dáng của giáo viên chủ nhiệm cũng xuất hiện ở cửa, nhìn cả lớp vốn chẳng hiểu sao lại yên tĩnh đến thế, dịu dàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi cô có chút việc nên đến trễ. Các em gặp nhau rồi chứ? Đây là học sinh mới chuyển trường, mọi người cũng đừng quá gò bó. Em đã tự giới thiệu chưa?"


 


Câu cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm hỏi học sinh mới.


 


"Giới thiệu rồi." Hắn lười biếng đáp: "Mọi người rất nhiệt tình."


 


Cả lớp trong lòng đồng loạt gào thét—— Hắn căn bản chưa hề giới thiệu, ngay cả tên cũng chưa nói!


 


Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong bụng mà thôi.


 


Chẳng ai muốn vào lúc này đi chọc vào tổ kiến lửa.


 


"Ồ, thế thì tốt." Giáo viên chủ nhiệm yên tâm, lại dặn dò cả lớp: "Tiếng Trung của bạn ấy không tốt lắm, nên không thích nói nhiều. Sau này sẽ ra nước ngoài học đại học, chỉ đến trường ta để thích ứng một chút thôi."


 


Hèn chi lại có nét mặt tinh xảo thế này, thì ra là con lai.


 


"..."


 


Trong khi mọi người không chú ý, cây bút trên tay Giản Tà khẽ khựng lại, khóe miệng bất giác giật giật.


 


Tiếng Trung không tốt?


 


Ra nước ngoài học đại học?


 


Sao Tà Thần không thẳng thừng nói mình là sinh viên được tuyển thẳng của Đại học Miskatonic, nhà ở thị trấn Arkham, tương lai chuẩn bị theo học Huyền bí học với Luyện kim thuật luôn đi cho rồi?


 


(*)Đại học Miskatonic: là một trường đại học hư cấu xuất hiện trong các tác phẩm của nhà văn kinh dị H.P.Lovecraft, đặc biệt là thần thoại Cthulhu.


 


(*)Thị trấn Arkham: là một thành phố hư cấu ở Massachusetts, Hoa Kỳ, do nhà văn H.P.Lovecraft tạo ra và là trung tâm của Thần thoại Cthulhu. 


 


"Em chọn một chỗ ngồi đi, vào học trước đã, trưa nay thầy dẫn em đi làm nốt thủ tục."


 


Câu này vừa dứt, cả lớp đồng loạt căng thẳng, mặt mày cứng đờ.


 


Chọn chỗ ngồi? Vậy ai sẽ là người xui xẻo đây?


 


Trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, bước chân của học sinh chuyển trường lại cực kỳ rõ ràng, thong dong đi qua lối giữa các bàn học, tiến thẳng về một vị trí.


 


Tim lớp trưởng vốn cũng treo lên cao, nhưng bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, ngay lập tức như sét đánh ngang tai.


 


Khoan đã...


 


Trong lớp, hình như chỉ có chỗ bên cạnh Giản Tà là còn trống.


 


Cậu ta giật bắn, vội vàng ngẩng đầu, quay lại nhìn, quả nhiên thấy đối phương đi thẳng đến bàn của Giản Tà.



Trong lớp lập tức vang lên những tiếng hít khí kìm nén.


 


Chỉ thấy học sinh chuyển trường gõ gõ lên bàn Giản Tà, dáng vẻ lười nhác, khóe môi nhếch lên: "Bạn học, tôi có thể ngồi ở đây không?"


 


Rất ra vẻ.


 


Giản Tà: "...Được."


 


Được đối phương đồng ý, ngay dưới ánh mắt của cả lớp, học sinh mới liền ngồi xuống cạnh cậu, thái độ cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không còn cái vẻ lạnh nhạt khi đối diện với bọn họ, thậm chí còn khiến người ta có ảo giác hắn quá mức thiên vị.


 


Mọi người: "..."


 


Tâm trạng có chút vi diệu.


 


Tiết học này với cả lớp đúng là một kiểu tra tấn. Khó khăn lắm mới chờ đến giờ ra chơi, lại qua thêm mấy phút, cuối cùng mới có người lấy hết can đảm bước tới bắt chuyện với học sinh chuyển trường.


 


"Cậu từ Mỹ đến à?"


 


"Cậu tên gì vậy?"


 


"Tại sao cậu lại chuyển trường trong thời gian này?"


 


Rất nhiều câu hỏi ném về phía hắn, nhưng căn bản chẳng có ai được đáp lại.


 


Nhìn lại thì thấy, học sinh chuyển trường đã sớm gục xuống bàn, thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu, coi lời bọn họ như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để tâm.


 


"..."


 


Oán khí này cũng kéo hơi nặng rồi.


 


Giản Tà liếc nhìn người bạn cùng bàn mới tinh, chẳng nói gì.


 


Nhưng học sinh chuyển trường lại ngồi thẳng dậy, lưu loát đáp một câu: "Mấy người nói tiếng Trung, tôi nghe không hiểu."


 


Cả lớp: "..."


 


Không phải nghe không hiểu, mà là không thèm hiểu thì có.


 


Tuy là vậy, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái—— Đó là, học sinh mới này nhìn qua chẳng dễ chọc chút nào, thế mà hình như lại rất nghe lời Giản Tà?


 


Nhưng chẳng phải bọn họ mới quen nhau thôi sao?


 


Đang lúc ai nấy đều thắc mắc, cuối cùng cũng có người nhịn không nổi, buột miệng nói ra: "Cậu... cậu chính là cái người từng cùng Giản Tà lên hot search, Tà Thần tà ác giống như bước ra từ nguyên tác phải không?"


 


"Đệt, bảo sao thấy quen quen, nhưng tôi nhớ trên hot search trông có vẻ lớn tuổi hơn bây giờ một chút mà?"


 


"Sách gì cơ?"


 



Một nữ sinh kích động, vỗ bàn cái bốp: "Là cuốn tiểu thuyết ăn khách mới ra đó! 'Yêu đương cuồng nhiệt với Tà Thần, tôi - người biết bí quyết lo toan!'"


 


Nghe lại cái tựa sách khó hiểu kia, Giản Tà: "..."


 


Sách bán chạy... Cậu chẳng thể nào quên được cảnh trong cuộc họp quái vật lúc ấy, mỗi con quái vật đều cầm một quyển.


 


Trong lúc cậu không hay biết, thứ này đã gần như trở thành kinh điển của đám quái vật, thật khó nói là Ngô Thanh Hòa có chọc thêm gì vào trong đó hay không.


 


Dù sao thì chính cậu cũng từng thấy nó ở ngay buổi ký tặng.


 


Nghĩ vậy, Giản Tà không nhịn được liếc sang Tần Trạc một cái.


 


Thủ phạm chính của toàn bộ sự việc lại hoàn toàn không có chút tự giác nào về việc mình đã trở thành tâm điểm, vẫn cứ giữ nguyên thái độ không thèm để mắt đến ai khác.


 


Chỉ nhìn cậu.


 


Đôi khi, Giản Tà tự cao mà cho rằng trong thế giới của Tà Thần chỉ có một mình cậu, bởi vì hắn chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với bất kỳ điều gì khác.


 


Mà lần này Tà Thần chuyển trường đến, cũng không phải do ý muốn đột nhiên của hắn, mà vốn dĩ là theo ý của cậu.


 


Giản Tà không muốn để vị này chỉ dùng đôi mắt của cậu để nhìn, mà phải tự mình cảm nhận tất cả. Đây cũng chính là mục đích quan trọng nhất trong bản "danh sách" kia.


 


Giống như việc hắn đã dạy cậu học cách buông bỏ, học cách cảm nhận được tình yêu.


 


Đợi đến khi đám người hóng hớt kia cuối cùng cũng tản đi, Giản Tà cúi đầu, nhìn vào tập đề trước mặt, khẽ hỏi nhỏ: "Có quen không?"


 


Trong việc sống giữa đám nhân loại mà vị này chưa từng bận tâm.


 


Kéo Tà Thần xuống nhân gian, để hắn cũng vướng vào khói lửa phàm trần.


 


Nghe vậy, Tần Trạc mỉm cười.


 


Một nụ cười cực kỳ hiếm thấy, xuất phát từ tận đáy lòng, xua tan đi u ám và kiêu ngạo trong mắt, khiến hắn thoát khỏi mọi khoảng cách xa vời, thoạt nhìn thậm chí còn giống như một thiếu niên mười tám tuổi.


 


Từ dưới bàn, bàn tay của hắn vươn sang, ở nơi không ai có thể nhìn thấy, Tà Thần chặt chẽ nắm lấy tay Giản Tà, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của cậu, trả lời lạc đề: "Thích."


 


*


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Toàn văn đã hoàn thành rồi nhé, mình gom hết mấy ý tưởng mọi người muốn xem trong phần bình luận, cô đọng lại thành một chương thôi (


 


Còn cái kia thì... mình chỉ viết nổi mức làm bàn đạp, tí khói xe cũng viết không ra, hu hu.


 


Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, chụt chụt


 


___


 


HẾT TRUYỆN.


Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần Story Chương 87: Ngoại Truyện
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...