Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Chương 81: Hôn hôn
"..." Ánh mắt của Giản Tà hơi dao động một chút, sau đó mới chậm rãi nói: "Cũng có thể nói như vậy."
Nghe thế, Ôn Hà Thụ lập tức sững sờ.
Vốn dĩ anh ta chỉ buột miệng hỏi theo phản xạ, không ngờ lại nhận được câu trả lời mà đối phương không hề phủ nhận.
... Quả thật điều này đã vượt ngoài dự liệu.
Ngay cả Tần Trạc cũng thoáng ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu liếc nhìn con người này.
"Ta không quan tâm đến cách nhìn của Cục Quản lý."
Như thể cảm thấy chưa đủ k*ch th*ch, Giản Tà nhìn thẳng vào Ôn Hà Thụ, câu tiếp theo càng chứng minh rằng cậu không hề nói đùa: "Chỉ là, đừng can thiệp vào quyết định của tôi."
Ánh mắt của vị này có một tia hờ hững.
Đó là một lời cảnh cáo.
Đồng thời, cũng là một lời khuyên.
Đừng chỉ trích quyết định của cậu, đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình.
Ôn Hà Thụ: "..."
Quả thật, sau khi thân phận phi phàm của chàng trai trước mắt được hé lộ, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là báo cáo lên Cục Quản lý.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã nhận ra rõ ràng rằng điều đó là vô ích.
Ngoài Giản Tà ra, e là không có Điều tra viên nào có thể tạo ra dù chỉ một chút ràng buộc đối với vị này. Bọ họ nên cảm thấy may mắn vì giữa Giản Tà và Tà Thần đã hình thành một mối liên kết đặc biệt.
Một sự ràng buộc sâu sắc nhất.
Một khi đã nảy sinh tình cảm, thì cho dù là loài máu lạnh cũng có thể thay đổi bản tính.
Dù Ôn Hà Thụ chỉ là người đứng ngoài quan sát, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt mà Tà Thần đang dùng để nhìn Giản Tà lúc này, anh ta cũng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí đặc biệt đang dao động giữa hai người họ.
"..."
Nói một cách đơn giản, sau khi Giản Tà nói ra hai câu kia, anh ta cảm thấy sự hiện diện của mình ở đây thật thừa thãi.
"Cục Quản lý không có quyền, cũng không có khả năng trói buộc... một vị Tà Thần."
Ôn Hà Thụ dừng lại một chút, biết rằng câu nói này thật ra là nói cho vị Tà Thần kia nghe.
Bởi vì vị này không phải con người, rất có thể không có bất kỳ ranh giới đạo đức nào, cũng không bị luật lệ của xã hội loài người ràng buộc.
Vì vậy, vảy ngược của hắn chính là điều đáng sợ nhất, tuyệt đối không được động đến người mà vị này xem trọng.
(*)Vảy ngược - (nì lín): vùng vảy ngược dưới cổ rồng, truyền thuyết cho rằng nếu bị chạm vào sẽ khiến rồng nổi giận. Điều cấm kỵ không thể động đến.
"... Trước đó, thật ra tôi và Bộ trưởng Trương có thu thập được một số tin đồn mơ hồ." Ôn Hà Thụ thở ra một hơi, lựa lời nói: "Rằng những quái vật kia cũng giống con người, có tín ngưỡng, tôn thờ một vị Tà Thần cai quản sự phán xét... tôi từng nghĩ đó chỉ là lời đồn vô căn cứ."
Thần minh của loài người thật sự tồn tại sao?
Chẳng qua chỉ là sự tưởng tượng, là chỗ gửi gắm cảm xúc mà thôi.
Bởi vì giữa hai bên có quá nhiều điểm tương đồng, cho nên những bản năng tồi tệ của con người, lũ quái vật cũng kế thừa theo.
Chúng cũng không tránh khỏi sự tầm thường.
Nhưng ngay khoảnh khắc chàng trai trước mắt xuất hiện, phản ứng run rẩy theo bản năng của cơ thể anh ta, dây thần kinh co rúm lại vì sợ hãi, tất cả đều đang chứng minh một điều ——
Đây chính là vị Tà Thần trong truyền thuyết.
Ôn Hà Thụ lẩm bẩm: "Hơn nữa, vị Thần ấy đã thiên vị một con người."
Ánh mắt anh ta vô thức dừng lại trên ngón áp út của Giản Tà.
Lại nhìn sang chiếc nhẫn của Tà Thần.
...
Một lúc sau, anh ta hắng giọng: "Là cậu à, cũng khá đấy."
Ít nhất cũng là Điều tra viên cấp S, như vậy sẽ không khiến mối quan hệ trở nên mất cân bằng, càng khiến anh ta cảm thấy Tà Thần hoàn toàn không có khả năng đang đùa giỡn.
Giản Tà: "Ngoài tôi ra, còn có thể là ai."
Đó là một câu trần thuật không hề mang chút cảm xúc dao động.
Nhưng ẩn chứa trong đó là một loại chiếm hữu âm thầm, khiến người ta lạnh sống lưng.
Nghe vậy, Ôn Hà Thụ không kìm được mà nhìn Giản Tà thật sâu, như thể đây là lần đầu tiên anh ta thực sự nhìn thấy con người này.
Cho đến khi Tần Trạc bất mãn "chậc" một tiếng, anh ta mới nhanh chóng dời mắt đi, biết điều mà nhìn ra chỗ khác trong xe.
"Về chuyện cậu nói trước đó... tôi thấy khả năng là rất lớn." Anh ta quay lại chủ đề lúc trước, không tiếp tục hướng cuộc trò chuyện về phía những vấn đề nguy hiểm nữa: "Tôi nghĩ con quái vật có thể biết được danh tính thực sự của người chơi, chỉ có thể là ngôi sao đang nổi mà tối nay bảy giờ chúng ta sẽ gặp."
Hơn nữa, giả thuyết này lại được nói ra từ Giản Tà - người đang đi cùng với một Tà Thần - điều này càng khiến độ tin cậy tăng vọt lên nhiều bậc.
Ngoài ra, theo tài liệu mà mấy ngày nay anh ta tra được, lịch trình của đối phương thường xuyên xuất hiện ở ba khu đầu.
Còn con quái vật mang dáng vẻ học sinh đã tiết lộ rằng nhóm quái vật này là thành viên cốt lõi. Nếu hai con trước đó chỉ biết một ít chuyện vụn vặt...
Vậy thì, con có thể tiếp xúc với "người chơi" chỉ còn lại một mình nó mà thôi.
"Bây giờ vẫn còn sớm so với bảy giờ." Ôn Hà Thụ hơi ngập ngừng: "Tôi định tìm chỗ ăn uống gì đó, rồi tranh thủ lọc qua danh sách người chơi tiềm năng, còn cậu định làm gì? Chúng ta có thể chia nhau hành động, rồi tầm năm giờ gặp lại ở đây."
Ban đầu anh ta vốn tính sẽ đi cùng Giản Tà, cùng nhau giết thời gian rảnh rỗi này.
Nhưng sự xuất hiện của Tà Thần đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của anh ta.
Vì thận trọng, anh ta quyết định hỏi trước xem bọn họ định thế nào.
Anh ta vốn tưởng Tà Thần sẽ trả lời, nhưng không ngờ, vị này lại lười nhác quay đầu nhìn về phía con người đứng trước mặt mình.
Thì ra... người nắm giữ thế chủ động trong mối quan hệ này, thật sự là Giản Tà sao?
Ôn Hà Thụ lại một lần nữa kinh ngạc.
"Tôi có chuyện riêng phải làm." Giản Tà không hề do dự mà chọn phương án thứ hai: "Năm giờ, chúng ta gặp lại."
Cậu vẫn còn một số việc phải giải quyết.
Thấy Ôn Hà Thụ gật đầu không có ý kiến, Giản Tà cầm lấy balo của mình, đẩy cửa xe bước xuống.
Cùng lúc đó, Tần Trạc hóa thành một làn sương đen, còn nhanh hơn cả ánh nắng chiếu vào trong xe, lặng lẽ tan vào cái bóng dưới chân cậu, không chút vướng víu mà rời đi cùng con người kia.
Ôn Hà Thụ ngồi trong xe: "..."
Anh ta nhìn bóng lưng của Giản Tà suốt một lúc lâu, một lần nữa bị những gì mình vừa chứng kiến làm lung lay cả thế giới quan.
Nếu anh ta không nhìn nhầm, thì vị Tà Thần kia đã hòa vào cái bóng của Giản Tà rồi.
Lúc còn trong xe, anh ta đã để ý thấy giữa đầu ngón tay của hai người có những sợi chỉ đen mờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện, ban đầu còn tưởng là ảo giác.
Nhưng giờ xem ra, đó rõ ràng là dấu hiệu cho thấy một mối liên kết nào đó giữa họ.
Cộng sinh.
Ôn Hà Thụ chưa từng thấy dạng quan hệ nào như vậy, ngay cả là với một Tà Thần thì cũng quá mức tưởng tượng rồi... Giống như là, hai người họ đang chia sẻ tất cả với nhau.
Cơ thể, tuổi thọ, tinh thần...
Với một con người——
Vị kia lại có thể làm đến mức này.
...
Thư viện được xây ở trung tâm thành phố, và chỉ cách đó một dãy phố, là một công viên lớn.
Giản Tà nhanh chóng băng qua con đường, bước vào bên trong công viên.
Cậu vốn chỉ vì có gió thổi qua nên thấy hơi lạnh, liền kéo áo khoác lại cho kín.
May là, gió rất nhanh đã dừng.
Nếu không phải thấy chiếc túi nilon bên lề đường đang bị gió cuốn lăn lộn dưới đất, cậu thậm chí còn không ý thức được Tần Trạc đã ra tay làm gì đó.
Hóa ra, chẳng qua là cậu không cảm nhận được, nhưng thực tế, những cơn gió ấy đều bị điều khiển để thổi lệch khỏi cậu.
"..."
Hy vọng là, những người qua đường khác sẽ không chú ý đến.
Sau đó, vượt qua mấy đứa trẻ đang nô đùa, Giản Tà đi tới chỗ sâu trong công viên, nơi bụi cỏ rậm rạp, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ.
Cậu cố ý để trống nửa bên trái.
Giản Tà không vội nói chuyện, mà lấy điện thoại ra, mở bảng tìm kiếm thịnh hành, lướt xem một lúc.
"Bây giờ chúng ta nói chuyện đi." Rất nhanh, cậu tắt điện thoại, nói: "Đến giờ anh vẫn chưa nói cho em biết, nguyên liệu cuối cùng có thể giúp anh có được thân thể là gì?"
Lời vừa dứt, cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, nơi đó đã sớm xuất hiện một bóng người cao gầy.
Tần Trạc ngồi bên cạnh cậu, một tay chống ra phía sau ghế, dáng vẻ lười biếng, toát lên khí chất bất cần, dửng dưng.
Không muốn ép em làm những chuyện mà em không muốn.Hắn cũng quay mặt nhìn Giản Tà:Em thật sự muốn hỏi ta, nguyên liệu thứ ba là gì sao?
Đối với Tần Trạc, suy nghĩ ban đầu chỉ là muốn có thể cùng Giản Tà ở trong cùng một chiều không gian, để mọi người xung quanh biết rõ mối quan hệ của hắn và cậu.
Như thế đã đủ để hắn duy trì thân thể trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Hắn dự định tạm thời dừng lại.
Bởi vì khi có thể dễ dàng có được quá nhiều thứ... thì những gì phải tốn công sức để duy trì, lại càng đáng để cẩn trọng đối đãi.
Hắn thu lại cánh tay đang chống, nhổ một cọng cỏ đuôi chó trên bãi cỏ, cầm trong tay đùa nghịch.
Có thể yên tĩnh ngồi ở đây cùng với "con người của mình", là điều mà một năm trước hắn chưa từng nghĩ tới.
Khóe môi vị này khẽ nhếch, trong lòng thoáng cảm thấy vui vẻ.
Nghe vậy, Giản Tà hơi khựng lại.
Cậu bất chợt nói: "Tần Trạc, lúc nãy em đã để ý rồi."
"Khi anh nói chuyện với Ôn Hà Thụ." Cậu nói, cúi đầu nhìn ngón tay mình, nơi đó xuất hiện một vệt đen: "Sau lần ở thư viện, vệt đen này dần trở nên nhạt đi, chắc là em đã chạm phải cái gì đó, nhưng lúc ấy em không nhận ra ngay."
Đó là một loại nguyên liệu rất rắc rối.
Vệt đen đó vốn là cách duy trì sự liên kết giữa hai người, khi Tần Trạc thoát khỏi cơ thể cậu bằng hình thái sương đen.
Mà mỗi lần Tần Trạc dùng thân thể thực, trên ngón trỏ của Giản Tà sẽ không có vệt đen, chứng tỏ hai người đã tách rời liên kết.
Xem ra, cậu có thể thông qua vệt đen này để phán đoán tiến trình tái tạo thân thể của Tần Trạc.
Hai lần trước, là vì Giản Tà hấp thụ nguyên liệu tái tạo thân thể nên vệt đen mới nhạt đi. Nhưng lần này cậu chẳng làm gì cả, mà màu sắc của nó cũng đã thay đổi.
"..."
"Đó là [niềm tin] một thứ hư vô mờ ảo sao?"
Giản Tà lại một lần nữa nhìn gương mặt khắc họa tinh tế bên cạnh mình, bình tĩnh nói: "Tin rằng anh thực sự tồn tại, chứ không phải một vị thần hư cấu."
Dù là trong những tư liệu ghi chép, hay trong các truyện chí quái, đều không hẹn mà cùng nhắc đến một điểm.
Bất kể dưới hình thức nào, cho dù là bị hiểu lầm về thân phận, thì thần linh cũng cần phải [được cho là tồn tại].
Lý do Tần Trạc xuất hiện ở địa ngục, Giản Tà cho rằng, phần lớn có liên quan đến sự nhận thức của đám quái vật.
Dù sao thì, lúc Ôn Hà Thụ lơ đãng nhắc đến, nó cũng khẳng định một điều, rằng bọn chúng đều coi Tần Trạc là——
Tà Thần nắm giữ phán xét
Cơ thể Giản Tà khẽ động, trong ánh mắt hàm chứa ý vị khó đoán của Tần Trạc, cậu dịch người, ngồi gần hơn về phía bên cạnh hắn trên ghế dài.
Tà Thần không hề động đậy.
Khoảng cách giữa hai người trở nên vô cùng gần kề, đến mức Giản Tà dường như có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh tỏa ra từ hắn, liên tục nhắc nhở rằng đối phương vốn không phải con người.
Thế nhưng điều đó chẳng khiến cậu có ý định lùi lại, ngược lại, Giản Tà bất chợt nảy sinh một thôi thúc, muốn ôm lấy vị Tà Thần trước mắt đang chìm vào trầm mặc này.
Cậu lấy điện thoại ra, lại mở phần hot search: "Em vừa thấy có người đã quay lại cảnh ở hiện trường, mà anh cũng xuất hiện trong khung hình."
Chỉ thấy trong bảng hot search, ngập tràn các cuộc bàn tán sôi nổi.
Mà nổi bật nhất, chính là bình luận được thả tim nhiều nhất, ngay lập tức lọt vào tầm mắt.
[Á á á, chắc chắn không phải tiết mục đặc biệt mà ban tổ chức sắp đặt sao?? Người qua đường này cũng quá giống Tà Thần rồi, còn nhân viên phục vụ thì trực tiếp là nam chính luôn đó chứ?!]
Bình luận còn đính kèm một tấm ảnh gif động.
Trong vài giây ngắn ngủi, Tần Trạc dựa vào kệ sách, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Giản Tà trong bộ đồng phục phục vụ đang bước lên đưa đồ uống.
Tuy hắn không mở miệng, nhưng dáng vẻ chuyên chú, lười nhác ấy, lại bị không ít chiếc điện thoại khác nhau thu trọn trong khung hình.
Ánh mắt hắn nhìn Giản Tà, khó mà miêu tả, ngay cả người ngoài cũng bị choáng váng, khó mà tưởng tượng cảm giác của người trực tiếp bị hắn nhìn thẳng vào sẽ thế nào.
Không trách được bảng hot search lại bùng nổ nhanh đến thế, vượt ngoài dự liệu của Giản Tà.
Tiêu đề hot search lần này không chỉ đơn thuần ám chỉ cảnh đứng cạnh giá sách, mà chính là nhắm vào cả hai bọn họ.
"Vừa nãy anh rất bất ngờ." Giản Tà đặt điện thoại xuống, bình thản nói: "Là vì, em đã thừa nhận mối quan hệ của chúng ta với Ôn Hà Thụ sao?"
Rõ ràng, cậu mới là con người ở thế yếu.
Ấy vậy mà không hiểu vì sao, Tần Trạc lại thỉnh thoảng mang đến cho cậu một cảm giác, rằng hắn không cho là cậu đang thật sự nghiêm túc đối đãi với hắn.
Giản Tà khẽ nhíu mày.
Vốn dĩ vị này vốn nên luôn là một Tà Thần ngông cuồng, muốn gì làm nấy, vậy mà trước mặt cậu, hắn lại thường xuyên tỏ ra dung túng và nhường nhịn.
Cậu không thích điều đó.
Còn có cách khác.
Tần Trạc nhìn thảm cỏ xanh dưới ghế, dáng vẻ vẫn lười nhác như cũ, dường như không hề dao động:Ta chỉ là vẫn chưa nghĩ ra, phải làm thế nào để tham dự vào cuộc sống bình thường của em.
Thế nhưng sự im lặng ban nãy của hắn, lại phơi bày ra ý nghĩ thật sự trong lòng.
"Dối trá."
Tần Trác:...
Ngay giây tiếp theo, một thứ nhẹ hơn cả lông vũ rơi xuống bên má hắn.
Thì ra, Giản Tà bất ngờ nghiêng người lại gần, quay mặt sang, chủ động hôn nhẹ lên khóe môi hắn.
Mềm mại đến thế, dễ vỡ đến thế.
Yết hầu Tần Trạc khẽ chuyển động.
Trong lòng hắn bất chợt dâng lên một cơn bạo dục không thể khống chế.
Muốn xé rách lớp vỏ giả dối kia, phơi bày bản chất thật sự của Tà Thần, bất chấp mọi luân thường đạo lý, đem con người bên cạnh hoàn toàn chiếm làm của riêng.
Nhưng thân thể bên cạnh, mang theo hơi ấm con người, lại khiến hắn bừng tỉnh trong khoảnh khắc.
Con người kia càng dựa sát vào, dường như chẳng hề nhận ra hắn mới chính là nguồn cơn nguy hiểm, không biết trong sâu thẳm nội tâm hắn đang phải đè nén những gì.
"Ta sẽ thực hiện lời hứa của mình."
Giản Tà kéo lấy ngón tay hắn, dù đã chú ý tới đôi mắt đỏ sẫm của Tần Trạc, giọng nói vẫn bình thản: "Đã vậy, em đã quyết định rồi—— em sẽ mượn buổi hòa nhạc tối nay, để trao cho anh phần nguyên liệu cuối cùng giúp anh có được thân thể."
___
Hết chương 81.
Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Story
Chương 81: Hôn hôn
10.0/10 từ 11 lượt.
Truyện Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Story
Chương 81: Hôn hôn
